Nếu lấy lý do theo Tạ nhị gia học tập, luôn phải làm chút công trình ngoài mặt. Mộ Tòng Cẩm cũng theo đám trẻ Tạ gia đọc sách trong phòng Tạ nhị gia, biện pháp mà Lạc Cẩn nói không tồi, Mộ Tòng Cẩm rất thích bộ bàn ghế nhỏ đã chuẩn bị cho hắn.

Người ảo não nhất chính là Tạ Mộng Dao, nàng và Tạ Mộng Hoa còn phải học nữ hồng, đúng lúc bỏ lỡ cơ hội có thể tiếp xúc nhiều với Mộ Tòng Cẩm.

Có Mộ Tòng Cẩm ở đó cũng rất tốt, ngay cả Tạ Tắc Nguyên nghịch ngượm thích gây sự nhất cũng an phận hẳn, Tạ phu nhân đã dặn dò hắn từ sớm, vì để có thể trở thành thư đồng của lục hoàng tử vào sang năm, hắn nhất định phải thành kính học tập ở trước mặt lục hoàng tử.

Tiền Lạc Cẩn vẫn cầm quyển Tiếu Lâm ký của nàng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, Mộ Tòng Cẩm nghe được giọng cười của Lạc Cẩn căn bản không học nổi, bộ dạng tiểu thư khuê các đâu, cười thật ngốc.

Tạ Tắc Nguyên thấy tay mình viết chữ cũng run theo, căm tức nói với Tiền Lạc Cẩn: “Biểu muội, ta cho muội mười lượng bạc, đừng cười nữa có được không.”

“Hai mươi lượng.”

“Được được được, chỉ cần muội đừng cười nữa.”

Làm một thương nhân hết lòng tuân thủ cam kết, Lạc Cẩn ngoan ngoãn khép quyển Tiếu Lâm ký giữ im lặng.

“Tiền của ngươi đều kiếm được bằng cách này à?” Mộ Tòng Cẩm hỏi.

“Chê cười, chê cười rồi.” Lạc Cẩn cũng không cảm thấy bắt nạt trẻ con là hành vi đáng xấu hổ.

Hương trong lư tắt rồi, Tạ nhị gia một tay mở nắp lư hương, một tay khác lấy vài miếng đàn hương bỏ vào, ngón tay hắn thon dài trắng nõn, vì trong phòng đốt hương sưởi ấm, nên chỉ mặt áo đơn bằng bông tơ thật mỏng, cổ áo lộ ra xương quai xanh. Lạc Cẩn ngơ ngác nhìn, không hiểu sao thầm kiêu ngạo: Xem cổ tay mảnh khảnh tinh tế của nhị cữu cữu ta kìa.

Mộ Tòng Cẩm luôn cảm thấy Lạc Cẩn nhìn Tạ nhị gia bằng ánh mắt sắc tình, lại thoáng nhìn ngọc bội bên hông Tạ nhị gia chính là miếng ngọc ngày đó nàng mua đấu giá được trên đường, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, Tiền Lạc Cẩn thật sự chỉ xem Tạ nhị gia là cữu cữu sao? Không thể nào, nàng đâu phải trẻ con thật, lại nghĩ sâu hơn, Mộ Tòng Cẩm còn có thể nghĩ ra cảnh Lạc Cẩn lợi dụng thân thể trẻ con của bản thân để chui vào lòng Tạ nhị gia lợi dụng, dựa vào phẩm tính của nàng, tuyệt đối làm được!

Một mình đoán mò cũng vô dụng, Mộ Tòng Cẩm không sợ, hắn vẫn còn cơ sở ngầm Tạ Tắc Nguyên này mà, mượn cớ vào phòng Tạ Tắc Nguyên chơi, gọi Tạ Tắc Nguyên tới bên cạnh hỏi: “Biểu muội ngươi… rất thân thiết với Tạ nhị gia?”

Tạ Tắc Nguyên cực kỳ không vừa lòng Lạc Cẩn, chỉ đợi có cơ hội là kể lể một trận: “Biểu muội ta chắc chắn là yêu tinh nịnh bợ chuyển thế, xum xoe dỗ tổ mẫu, trước đây tổ mẫu thương mỗi mình ta! Nịnh nọt tổ mẫu thì thôi, thường ngày nhị thúc chẳng ra khỏi cửa, muội ấy cũng không buông tha, ba ngày hai bữa chạy tới Tiểu Trúc hiên, dụ dỗ nhị thúc thưởng toàn đồ tốt cho muội ấy.”

Quả nhiên! Mộ Tòng Cẩm không tự chủ siết chặt nắm tay, Tiền Lạc Cẩn thật háo sắc, ỷ mình xuyên vào thân thể tiểu cô nương mà có thể táo bạo lôi kéo làm quen, đợi đến lúc trưởng thành nói không chừng còn làm ra chuyện điên rồ gì.

“Lục điện hạ, ngài có thể lấy thân phận hoàng tử ra lệnh cho muội ấy cách xa tổ mẫu một chút không?”

“Ta có thể để nàng cách xa nhị thúc của ngươi.”

Ban đầu, Lạc Cẩn thân thiết với Tạ nhị gia quả thật có chút mùi vị chiếm tiện nghi, gái ế lớn tuổi bỗng dưng xuyên không, trước mặt đặt một vưu vật phong thái thanh nhã, ai có thể cầm giữ nổi?

Song chung đụng một khoảng thời gian, trở thành cháu gái được Tạ nhị gia thật lòng thật ý cưng chiều, Lạc Cẩn đã quen ngẩng đầu nhìn hắn như trưởng bối, trái lại cũng chẳng nhớ nổi thật ra hắn là nam giới cùng trang lứa với nàng.

Khi Mộ Tòng Cẩm vào phòng thấy Tạ nhị gia đang dạy Lạc Cẩn nhận mặt chữ, Lạc Cẩn ê a nhớ kỹ, Tạ nhị gia thì tràn đầy sủng ái uốn nắn nàng, một lớn một nhỏ ngồi sóng đôi với nhau.

Mộ Tòng Cẩm đi tới, đặt mông ngồi xuống tách Tiền Lạc Cẩn ra: “Bài này ta cũng không biết, dạy ta luôn nhé.”

Tiền Lạc Cẩn bị chen ngang đứng ở bên cạnh với vẻ mặt mờ mịt, từ khi nào Mộ Tòng Cẩm ham học thế?

Mộ Tòng Cẩm muốn làm gì, cũng không giống Tạ Tắc Nguyên ầm ĩ làm trò trẻ con, chỉ cần vài câu ám chỉ là có thể khiến Lạc Cẩn bị liệt vào danh sách đen của Tiểu Trúc hiên.

Hàm Thúy thở dài: “Haizz, nô tỳ khuyên ngài mà ngài cứ không nghe, ngay cả lục hoàng tử cũng chê ngài ồn, nếu phu nhân biết được, chẳng phải sẽ tức giận ư.”

Sao Mộ Tòng Cẩm có thể chê nàng ồn ào được! Cái tên đó không biết uống nhầm thuốc gì, mọi người đều là người xuyên không, cần gì tổn thương lẫn nhau, đang yên đang lành đuổi nàng ra khỏi Tiểu Trúc hiên, xấu hổ chết đi được.

Nói cái gì mà nàng ồn quá không tốt cho bệnh tình của Tạ nhị gia, Tạ nhị gia thích nói chuyện với nàng cỡ nào, Lạc Cẩn giả ngốc là có thể chọc hắn vui vẻ đấy.

Không được, Lạc Cẩn nhất định phải tìm Mộ Tòng Cẩm hỏi rõ.

Mộ Tòng Cẩm trực tiếp bị nàng bắt cóc, Phúc Lý nhìn đến choáng váng, chưa từng thấy ai dám vô lễ với chủ tử nhà hắn như thế, hơn nữa kỳ quái là lục hoảng tử không tức giận, lục hoàng tử cũng hiền lành quá với đám trẻ Tạ gia rồi.

“Ngươi có ý gì?” Lạc Cẩn hầm hừ hỏi Mộ Tòng Cẩm.

“Mặc dù là nam nhân, bị lợi dụng cũng rất đáng thương đó.”

Lạc Cẩn lập tức hiểu ra hàm ý của hắn, nàng đỏ mặt, tuy là nữ thanh niên lớn tuổi, bị người ta tưởng tượng thành sắc lang cũng quá đáng lắm.

“Ngươi! Ngươi mới lợi dụng đấy!”

“Ta từng xem truyện xuyên không của nữ sinh các ngươi, sau khi xuyên không tìm một nam nhân như Tạ nhị gia, làm xà phòng, kem đánh răng và nội y gì đó, để hắn cảm thấy ngươi rất đặc biệt. Ngươi đừng quên, thân thể của ngươi có liên hệ máu mủ với hắn, ta chỉ đang cứu ngươi.”

Lạc Cẩn có cảm giác bị xem thường, xem thường ai hả, nàng có tiền như vậy còn dùng cách phát minh ra kem đánh răng kiếm tiền sao? Trả lời một cách mỉa mai: “Tưởng ta chưa xem tiểu thuyết xuyên không của nam sinh các ngươi à, ỷ vào việc cổ nhân không được giáo dục hệ chín năm, đủ loại nhìn lén nữ nhân tắm, ôm ấp đề huề chinh phục thế giới.”

Mộ Tòng Cẩm hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng tức giận, dù sao hắn là tay giỏi giang đầu thai: “Nói chung có ta ở đây, sẽ không để ngươi làm xằng làm bậy với Tạ nhị gia.”

Tiền Lạc Cẩn bất ngờ trầm mặc.

Hồi lâu sau, nàng kéo tay Mộ Tòng Cẩm không cho hắn đi.

“Hắn không sống được bao lâu nữa, ta chỉ muốn để hắn không còn tiếc nuối, ta dùng thân thể cháu gái thật sự của hắn, thì ta phải làm tốt vai trò cháu gái của hắn.”

Ánh mắt Tiền Lạc Cẩn cực kỳ kiên định, cho dù ở trong thân thể nho nhỏ nhưng cũng tràn đầy sức mạnh, đây là tự nàng hạ quyết tâm.

Ý thức trách nhiệm của xuyên không là gì? Thai xuyên như Mộ Tòng Cẩm chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cái hắn dùng vốn là thân thể của bản thân, như luân hồi tới thế giới này vậy, vừa sinh ra đã mang theo ký ức hơn hai mươi năm, trước giờ cũng không có cảm giác thuộc về thế giới này.

“Ta muốn người nhà.”

Những lời đó của Tiền Lạc Cẩn luôn khắc khoải trong đầu Mộ Tòng Cẩm, thứ nàng muốn thật sự giản dị, lãng phí hào quang của nữ xuyên không, nhưng đó là ước muốn bình thường, ngay cả trái tim Mộ Tòng Cẩm cũng thoáng mềm mại.

Lạc Cẩn kéo tay áo của Mộ Tòng Cẩm đong đưa tới lui: “Mộ Tòng Cẩm à, đều là đồng hương ngươi không thể tốt với ta một chút sao.”

Mộ Tòng Cẩm dở khóc dở cười, còn chưa đủ tốt với nàng hả? Đổi lại là hoàng tử khác, nàng lôi lôi kéo kéo kiểu này cũng đủ bị lôi ra ngoài chém rồi.

Mộ Tòng Cẩm đột nhiên nói với Tiền Lạc Cẩn: “Ta nhớ ra rồi, thông thường người như ngươi vậy có phải kêu là ngốc bạch ngọt không? Cuối cùng đều sẽ chết thảm?”

“…. Ngươi đừng ỷ vào việc biết đầu thai liền nguyền rủa ta.”

Mộ Tòng Cẩm vẫn hủy bỏ lệnh cấm cho Tiền Lạc Cẩn, nàng gấp rút chạy tới chỗ Tạ nhị gia tiện thể vui chơi, nhìn hai cậu cháu ở chung vừa cười vừa nói, Mộ Tòng Cẩm lại nghĩ tới một chuyện không vui. Nếu Lạc Cẩn thật sự xem Tạ nhị gia là người nhà, thì một ngày nào đó Tạ nhị gia qua đời, nàng phải làm sao đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương