Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao
-
Chương 10
Thời gian không còn sớm, đoán chừng thọ yến sắp kết thúc rồi, cảnh nối tiếp có thể không còn nữa, kết cục đã được nở mày nở mặt, Tiền Lạc Cẩn và Mộ Tòng Cẩm leo xuống núi giả.
“Ngươi đi trước đi, chốc nữa ta sẽ qua đó, trước mặt người ngoài giả vờ không quen biết nhau.” Mộ Tòng Cẩm nói, theo lẽ thường, Lạc Cẩn và hoàng tử hẳn sẽ không cùng xuất hiện.
“Vâng,” Lạc Cẩn cũng hiểu đạo lý trong đó: “Có cơ hội sẽ liên lạc lại, nhớ bảo trọng.”
Độc tại dị hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân[1]. Bài thơ của Vương Duy nếu sống ở hiện đại, chắc chắn Tiền Lạc Cẩn không hiểu, điện thoại nhắn tin với bạn bè, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể liên hệ, còn sống ở cổ đại, dù cho cùng ở Đô Trung, trong cung ngoài cung, chẳng biết dịp nào mới gặp lại.
[1] Hai câu thơ này nằm trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ của Vương Duy.
九月九日憶山東兄弟
獨在異鄉為異客,
每逢佳節倍思親。
遙知兄弟登高處,
遍插茱萸少一人。
Phiên âm:
Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
Độc tại dị hương vi dị khách
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
- -Bản dịch của Đông A--
Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông
Đất lạ đơn côi làm khách lạ
Mỗi lần tiết đẹp nhớ nhà hoài
Vẫn hay huynh đệ lên cao đấy
Đều cắm thù du thiếu một người.
Tiền Lạc Cẩn đi trước, chiếc váy thêu chim tước màu hải đường đỏ bao lấy thân thể nho nhỏ của nàng, làn váy lay động càng lúc càng xa. Mộ Tòng Cẩm liên tục nhìn bóng lưng nàng, cho đến khi tất cả đều biến mất trong màn đêm, cũng là lúc hắn nên quay lại rồi, nghĩ tới cảnh phải hồi cung, hắn lại cảm thấy đau đầu. Tuy vừa nãy cười nhạo gia thế của Lạc Cẩn, song hắn ước có thể đổi thân phận.
Mà thôi, lại chịu đựng thêm mấy năm nữa, tới đất phong là thời gian hắn hưởng phúc rồi.
Hai người ai cũng chẳng phát hiện phía sau cột nhà cách đó không xa đang có một đôi mắt đang nhìn trộm. Ban đầu Tạ Mộng Dao thấy Lạc Cẩn vốn muốn đến chào hỏi, nhưng trông thấy Mộ Tòng Cẩm nhảy xuống, cách khá xa chả nghe được hai người họ nói cái gì, Tạ Mộng Dao trời sinh tính tình cẩn thận, theo bản năng trốn đi. Nàng là thứ nữ, không có tư cách tiến cung, tất nhiên chưa từng gặp Mộ Tòng Cẩm, chỉ nhớ cách ăn mặc của hắn.
Thân là hoàng tử bất kể đến hay đi đều không thể khiêm tốn, một đoàn cung nữ và thái giám trong cung tới đón Mộ Tòng Cẩm hồi cung, Tạ phu nhân gọi đám trẻ trong nhà ra cung tiễn Mộ Tòng Cẩm, chỉ có duy nhất Tạ Tắc Nguyên không thấy đâu.
“Chắc chắn lại chơi với Văn nhi ở chỗ nào quên giờ giấc rồi.” Gia Dụ trưởng công chúa vừa dứt lời, nói với thị nữ bên cạnh: “Tìm nhị thiếu gia đi, bảo nó không trở về ta sẽ đi trước, để nó ngủ một đêm trên đường cái.”
Tạ phu nhân cũng vội vàng kêu ba nha hoàn Bình bên cạnh đi tìm.
Đoàn người ngoại trừ Gia Dụ trưởng công chúa ra, đều phải hành lễ với Mộ Tòng Cẩm, hắn miễn lễ với các vị trưởng bối có chức quan và cáo mệnh trong người, mấy đứa trẻ lại không thể miễn, vững vàng đi tới quỳ gối hành lễ. Tiền Lạc Cẩn làm thế nào cũng thấy có chút không thoải mái, cùng là người xuyên không, nhưng nàng phải quỳ gối với Mộ Tòng Cẩm.
Tạ Mộng Dao vừa trông thấy Mộ Tòng Cẩm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mặc y phục này không phải là người vừa ở chung với Lạc Cẩn ư, đúng là lục hoàng tử! Không ngờ bình thường Tiền Lạc Cẩn trông chẳng có đầu óc gì, nhưng tâm tư lại nặng như thế. Sắc mặt Tạ Mộng Dao vẫn như thường, có điều trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra một đống tình tiết từ đầu đến cuối, đương nhiên vai trò của Tiền Lạc Cẩn là lôi kéo, làm quen và hấp dẫn Mộ Tòng Cẩm.
Đám hạ nhân nhanh chóng tìm ra Tạ Tắc Nguyên và tiểu thiếu gia Hoa gia, có người nói lúc đó Tạ Tắc Nguyên thả con heo dự phòng trong nhà bếp, đang đánh nhau với heo, Hoa Dật Văn thì ở một bên gõ tấm thớt trợ uy.
Tiền Lạc Cẩn khiếp sợ rồi, đâu có nghe nói thiếu gia của thế gia vọng tộc nào đi đánh nhau với heo, đám hạ nhân còn không thấy ngại nịnh bợ thêm: “Con heo đó hai ba nam nhân cũng không áp chế nổi, mà thiếu gia thì thoáng chốc ngồi lên cưỡi heo, đánh đầu heo một trận, xuống tay vừa nhanh vừa độc, tư thế giống như Võ Tòng đánh hổ trên sân khấu vậy.”
Võ Tòng đánh là con hổ, nhưng thiếu gia nhà ngươi đánh là con heo đó, còn không biết xấu hổ dám đem ra so sánh.
Thiếu gia Hoa gia cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém: “Do ta gõ trống trận rất tốt, Tắc Nguyên mới dũng mãnh thế.”
Lạc Cẩn vẫn chưa gặp thiếu gia Hoa gia, Tạ lão thái quân bèn kéo nàng qua chào hỏi, giới thiệu cho nàng: “Đây là con trai thứ hai của cữu lão gia con, con nên gọi nhị biểu cữu.”
Tam quan của Tiền Lạc Cẩn chịu cú sốc sụp đổ ầm ầm, thoạt nhìn Hoa Dật Văn bằng tuổi nàng, đáng lẽ nàng còn suy nghĩ nên gọi biểu ca hay biểu đệ, vậy mà là vai cậu của nàng!
Chỉ nghe đám người hầu kêu Hoa thiếu gia, Lạc Cẩn tưởng là con trai Đan thị - con dâu Gia Dụ trưởng công chúa, không ngờ do chính Gia Dụ trưởng công chúa sinh! Bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, dù ở hiện đại thì cũng là sản phụ cực kỳ cao tuổi, Tiền Lạc Cẩn chỉ có thể thầm giơ ngón cái lên, lợi hại! Biểu cữu thì biểu cữu, với tầm vóc của Gia Dụ trưởng công chúa, nàng phục!
Vị Hoa nhị thiếu gia này có tiếng tăm lừng lẫy khắp Đô Trung, cũng do lúc mẹ hắn mang thai hắn đã gần năm mươi, với tuổi tác này ở cổ đại hẳn có mấy cháu luôn rồi, còn có thể bình an sinh ra một tiểu tử béo nhảy nhót tưng bừng, dứt khoát như tình tiết trong truyền thuyết thần thoại, chuyện lạ chưa từng có ai chứng kiến. Khoan nói đến điều kiện sinh nở của cổ đại cơ bản dựa vào số phận, chỉ nói nữ nhân năm mươi tuổi có mấy ai còn có thể làm chuyện đó với trượng phu chứ? E rằng khi ấy trên mặt đã có thêm mấy nếp nhăn hay thiếp thất thống trị thiên hạ rồi.
Cho nên đứa bé này… là sự kiêu ngạo của Gia Dụ trưởng công chúa.
Hơn nữa đứa trẻ Hoa Dật Văn có tám mươi phần trăm giống cha hắn, năm đó cha hắn Hoa lão gia được mệnh danh là mỹ nam đệ nhất Đô Trung, Gia Dụ trưởng công chúa thuộc hội những người cuồng bề ngoài, yêu thương ông đến không có tam quan. Lại nói chuyện Hoa Dật Văn theo Tạ Tắc Nguyên đánh heo, không nho nhã cỡ nào, mà Gia Dụ trưởng công chúa chỉ ngạc nhiên, cảm thấy hoạt bát đáng yêu, còn dung túng cho sự hoang đường, kiêu ngạo của Hoa Dật Văn.
Cuối cùng bình an đưa tiễn cả nhà Gia Dụ trưởng công chúa, nói chung sinh thần của Tạ lão thái quân bình an hạ màn kết thúc, ngoại trừ con heo của nhà bếp bị chơi đùa quá chừng ra, tất cả mọi người đều không xảy ra sơ suất, Tạ phu nhân lo liệu rất thành công, tạo ra giá trị hảo cảm trong giới phu nhân Đô Trung, phủ Trấn quốc công cũng vì lục hoàng tử đích thân giá lâm mà vẻ vang cho kẻ hèn.
Sau khi hạ nhân tắt ngọn đèn cuối cùng, quét tước thỏa đáng thì ai về phòng nấy, người nào cũng say sưa nhắc tới thọ yến lần này. Có thảo luận mấy vị phu nhân tiểu thư đã đến, có nói Tạ phu nhân có khả năng và bản lĩnh, càng nhắc lục hoàng tử nhiều hơn, một số hạ nhân từng trải qua thời kỳ huy hoàng nhất của phủ Trấn quốc công hăng say nhớ lại: Khi ấy lão thái gia của chúng ta còn trẻ, từng có một lần sinh thần, ngay cả hoàng thái tử cũng tới cơ.
Tất cả mọi người đều suy đoán việc lục hoàng tử tới liệu hoàng thượng muốn trọng dụng phủ Trấn quốc công lần nữa không? Mộ Tòng Cẩm nằm cũng trúng đạn, hắn thật sự chỉ tìm cớ ra ngoài giải sầu thôi.
Tạ phu nhân tự mình thay y phục cho Tạ đại gia, hầu hạ Tạ đại gia lên giường, hai người nằm trên giường, bốn bề vắng lặng, Tạ phu nhân nói: “Lần này lục hoàng tử tới, có phải trong cung đang ám chỉ cho chúng ta không? Có phải là ý của hoàng hậu không?”
“Nàng đừng tự mình đoán mò, cha đã nói từ lâu nhà chúng ta không tham dự vào mấy chuyện này, trốn còn không kịp kìa, nàng còn đích thân buộc mình vào.”
Chỗ đứng của hoàng tử phải mạo hiểm đầu tư, chuyện mà thành tất nhiên phong cảnh vô hạn, nhưng một khi bại, nhẹ thì mất chức, nặng thì bỏ mạng. Tuy Tạ phu nhân trông thấy thèm sự ân sủng của phủ Uy quốc công bây giờ, song do nhát gan, chẳng dám tham gia chuyện kiểu này: “Ta cũng chỉ nói với chàng thôi, hiện giờ hoàng hậu chịu áp lực lớn thế, muốn lôi kéo nhà chúng ta cũng bình thường.”
“Mọi chuyện tự có cha làm chủ, nàng đừng tìm việc cho mình, hơn nữa tối nay trên bàn rượu gian ngoài, cữu cữu có nói riêng với ta lục hoàng tử và Dật Văn hợp ý, lần này theo tới đây chơi, bảo chúng ta đừng suy nghĩ nhiều.”
Cữu cữu của Tạ đại gia là Hoa lão gia, Hoa lão gia nói chuẩn không sai, Tạ phu nhân liền an tâm: “Vậy thì tốt, ta cũng sợ bị cuốn vào.”
Bên kia, Tiền phu nhân tự mình dỗ Lạc Cẩn ngủ, tối nay tâm trạng Tiền phu nhân rất tốt, vì Lạc Cẩn thể hiện xuất sắc, mấy lão phu nhân đều không keo kiệt từ ngữ khen ngợi Lạc Cẩn, khen nàng nói rõ ràng lại biết lễ phép làm bà rất vẻ vang. Trước đây Tiền phu nhân còn cho rằng con gái mình không thông minh lắm, một năm gần đây luôn cảm thấy chỉ số thông minh của con gái đột nhiên tăng mạnh, xem ra con gái bà là kiểu người vượt trội sau, khiến bà có thể nào không vui chứ.
Lạc Cẩn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trước tiên lừa Tiền phu nhân đã hẳn nói. Nàng đâu ngủ được, tối hôm nay, nàng gặp được người chuyển kiếp như nàng mà! Lúc này Mộ Tòng Cẩm hẳn về cung rồi nhỉ, không biết người dỗ hắn ngủ là mẫu hậu hắn? Hay cung nữ? Hay thái giám trong truyền thuyết? Lạc Cẩn bắt đầu tưởng tượng ra sinh hoạt trong cung của Mộ Tòng Cẩm, có xa xỉ hơn nàng gấp trăm lần không? Ăn cái gì dùng cái gì, toàn bộ đều được nàng tưởng tượng như trong phim truyền hình.
Đáng lẽ Lạc Cẩn cảm thấy mình xuyên không vào gia đình có tiền đã rất hạnh phúc rồi, không có so sánh thì sẽ không có tổn thương, sao nàng không xuyên vào bụng của hoàng hậu nhỉ? Nếu nàng là công chúa thì khỏi cần lo lắng chuyện lập gia đình rồi, thôi, làm người không thể quá tham lam, ngẫm lại mấy nữ xuyên không trong tiểu thuyết, có người xuyên thành ăn mày, thành nông phụ, thành kỹ nữ, quả phụ kìa, còn thảm hơn nàng nhiều.
Cũng có một người không ngủ được nữa chính là Tạ Mộng Dao tại Ngẫu Liên các, Thu Đường đốt hương an thần mà nàng thích nhất, nhưng nàng vẫn ngủ không được, trong đầu toàn là hình ảnh lục hoàng tử và Tiền Lạc Cẩn ở chung với nhau, như có một khối đá to đè trong lòng nàng.
“Biểu muội Lạc Cẩn nhà cô mẫu… còn nhỏ, nhưng lòng dạ lớn quá.” Tạ Mộng Dao nằm trên giường sâu kín nói, nhớ lại tình cảnh tối nay chứng kiến, rốt cuộc chẳng có cách nào đè nén cõi lòng, người có thể làm nàng dỡ xuống lớp ngụy trạng thổ lộ tiếng lòng cũng chỉ có nha hoàn Thu Đường.
Thu Đường dời chiếc ghế đẩu đến cuối giường, ngồi xuống lặng lẽ nghe Tạ Mộng Dao thuật lại chuyện mình trông thấy, đây là hình thức ở chung nhiều năm của chủ tớ hai người.
“Dựa vào gia thế của biểu tiểu thư, chỉ sợ cùng lắm là làm thiếp thất cho lục hoàng tử… Thiếp thất cũng chưa chắc có khả năng, làm sao so được đích thê hợp tiêu chuẩn tìm trong thế gia chứ?”
“Thiếp với thiếp cũng đâu giống nhau, thiếp thất của hoàng tử tương lai phong vương chính là trắc phi.” Còn có lời kiêng kỵ mà Tạ Mộng Dao chưa nói: Nếu vị hoàng tử này làm hoàng thượng thì sao đây?
Thu Đường biết suy nghĩ mà Tạ Mộng Dao phỏng đoán Tiền Lạc Cẩn chính là suy nghĩ của bản thân Tạ Mộng Dao, cũng biết lòng dạ của tiểu thư nhà mình không phải tiểu thư thứ xuất nên có, bàn về dáng dấp và tâm trí, tiểu thư nhà mình còn hơn đại tiểu thư đích xuất của phu nhân, chính vì mẹ đẻ khác biệt, nên cảnh ngộ trên trời dưới đất.
Trong lòng Tạ Mộng Dao luôn có một suy nghĩ như tú tài nghèo muốn thi đỗ trạng nguyên để đổi đời, nàng không muốn trông thấy vẻ tiếc hận của người khác.
Tội quá! Dáng vẻ tốt vậy không gửi hồn vào bụng Tạ phu nhân.
Những lời thế này, Tạ Mộng Dao chẳng muốn nghe nữa.
“Ngươi đi trước đi, chốc nữa ta sẽ qua đó, trước mặt người ngoài giả vờ không quen biết nhau.” Mộ Tòng Cẩm nói, theo lẽ thường, Lạc Cẩn và hoàng tử hẳn sẽ không cùng xuất hiện.
“Vâng,” Lạc Cẩn cũng hiểu đạo lý trong đó: “Có cơ hội sẽ liên lạc lại, nhớ bảo trọng.”
Độc tại dị hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân[1]. Bài thơ của Vương Duy nếu sống ở hiện đại, chắc chắn Tiền Lạc Cẩn không hiểu, điện thoại nhắn tin với bạn bè, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể liên hệ, còn sống ở cổ đại, dù cho cùng ở Đô Trung, trong cung ngoài cung, chẳng biết dịp nào mới gặp lại.
[1] Hai câu thơ này nằm trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ của Vương Duy.
九月九日憶山東兄弟
獨在異鄉為異客,
每逢佳節倍思親。
遙知兄弟登高處,
遍插茱萸少一人。
Phiên âm:
Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
Độc tại dị hương vi dị khách
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
- -Bản dịch của Đông A--
Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông
Đất lạ đơn côi làm khách lạ
Mỗi lần tiết đẹp nhớ nhà hoài
Vẫn hay huynh đệ lên cao đấy
Đều cắm thù du thiếu một người.
Tiền Lạc Cẩn đi trước, chiếc váy thêu chim tước màu hải đường đỏ bao lấy thân thể nho nhỏ của nàng, làn váy lay động càng lúc càng xa. Mộ Tòng Cẩm liên tục nhìn bóng lưng nàng, cho đến khi tất cả đều biến mất trong màn đêm, cũng là lúc hắn nên quay lại rồi, nghĩ tới cảnh phải hồi cung, hắn lại cảm thấy đau đầu. Tuy vừa nãy cười nhạo gia thế của Lạc Cẩn, song hắn ước có thể đổi thân phận.
Mà thôi, lại chịu đựng thêm mấy năm nữa, tới đất phong là thời gian hắn hưởng phúc rồi.
Hai người ai cũng chẳng phát hiện phía sau cột nhà cách đó không xa đang có một đôi mắt đang nhìn trộm. Ban đầu Tạ Mộng Dao thấy Lạc Cẩn vốn muốn đến chào hỏi, nhưng trông thấy Mộ Tòng Cẩm nhảy xuống, cách khá xa chả nghe được hai người họ nói cái gì, Tạ Mộng Dao trời sinh tính tình cẩn thận, theo bản năng trốn đi. Nàng là thứ nữ, không có tư cách tiến cung, tất nhiên chưa từng gặp Mộ Tòng Cẩm, chỉ nhớ cách ăn mặc của hắn.
Thân là hoàng tử bất kể đến hay đi đều không thể khiêm tốn, một đoàn cung nữ và thái giám trong cung tới đón Mộ Tòng Cẩm hồi cung, Tạ phu nhân gọi đám trẻ trong nhà ra cung tiễn Mộ Tòng Cẩm, chỉ có duy nhất Tạ Tắc Nguyên không thấy đâu.
“Chắc chắn lại chơi với Văn nhi ở chỗ nào quên giờ giấc rồi.” Gia Dụ trưởng công chúa vừa dứt lời, nói với thị nữ bên cạnh: “Tìm nhị thiếu gia đi, bảo nó không trở về ta sẽ đi trước, để nó ngủ một đêm trên đường cái.”
Tạ phu nhân cũng vội vàng kêu ba nha hoàn Bình bên cạnh đi tìm.
Đoàn người ngoại trừ Gia Dụ trưởng công chúa ra, đều phải hành lễ với Mộ Tòng Cẩm, hắn miễn lễ với các vị trưởng bối có chức quan và cáo mệnh trong người, mấy đứa trẻ lại không thể miễn, vững vàng đi tới quỳ gối hành lễ. Tiền Lạc Cẩn làm thế nào cũng thấy có chút không thoải mái, cùng là người xuyên không, nhưng nàng phải quỳ gối với Mộ Tòng Cẩm.
Tạ Mộng Dao vừa trông thấy Mộ Tòng Cẩm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mặc y phục này không phải là người vừa ở chung với Lạc Cẩn ư, đúng là lục hoàng tử! Không ngờ bình thường Tiền Lạc Cẩn trông chẳng có đầu óc gì, nhưng tâm tư lại nặng như thế. Sắc mặt Tạ Mộng Dao vẫn như thường, có điều trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra một đống tình tiết từ đầu đến cuối, đương nhiên vai trò của Tiền Lạc Cẩn là lôi kéo, làm quen và hấp dẫn Mộ Tòng Cẩm.
Đám hạ nhân nhanh chóng tìm ra Tạ Tắc Nguyên và tiểu thiếu gia Hoa gia, có người nói lúc đó Tạ Tắc Nguyên thả con heo dự phòng trong nhà bếp, đang đánh nhau với heo, Hoa Dật Văn thì ở một bên gõ tấm thớt trợ uy.
Tiền Lạc Cẩn khiếp sợ rồi, đâu có nghe nói thiếu gia của thế gia vọng tộc nào đi đánh nhau với heo, đám hạ nhân còn không thấy ngại nịnh bợ thêm: “Con heo đó hai ba nam nhân cũng không áp chế nổi, mà thiếu gia thì thoáng chốc ngồi lên cưỡi heo, đánh đầu heo một trận, xuống tay vừa nhanh vừa độc, tư thế giống như Võ Tòng đánh hổ trên sân khấu vậy.”
Võ Tòng đánh là con hổ, nhưng thiếu gia nhà ngươi đánh là con heo đó, còn không biết xấu hổ dám đem ra so sánh.
Thiếu gia Hoa gia cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém: “Do ta gõ trống trận rất tốt, Tắc Nguyên mới dũng mãnh thế.”
Lạc Cẩn vẫn chưa gặp thiếu gia Hoa gia, Tạ lão thái quân bèn kéo nàng qua chào hỏi, giới thiệu cho nàng: “Đây là con trai thứ hai của cữu lão gia con, con nên gọi nhị biểu cữu.”
Tam quan của Tiền Lạc Cẩn chịu cú sốc sụp đổ ầm ầm, thoạt nhìn Hoa Dật Văn bằng tuổi nàng, đáng lẽ nàng còn suy nghĩ nên gọi biểu ca hay biểu đệ, vậy mà là vai cậu của nàng!
Chỉ nghe đám người hầu kêu Hoa thiếu gia, Lạc Cẩn tưởng là con trai Đan thị - con dâu Gia Dụ trưởng công chúa, không ngờ do chính Gia Dụ trưởng công chúa sinh! Bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, dù ở hiện đại thì cũng là sản phụ cực kỳ cao tuổi, Tiền Lạc Cẩn chỉ có thể thầm giơ ngón cái lên, lợi hại! Biểu cữu thì biểu cữu, với tầm vóc của Gia Dụ trưởng công chúa, nàng phục!
Vị Hoa nhị thiếu gia này có tiếng tăm lừng lẫy khắp Đô Trung, cũng do lúc mẹ hắn mang thai hắn đã gần năm mươi, với tuổi tác này ở cổ đại hẳn có mấy cháu luôn rồi, còn có thể bình an sinh ra một tiểu tử béo nhảy nhót tưng bừng, dứt khoát như tình tiết trong truyền thuyết thần thoại, chuyện lạ chưa từng có ai chứng kiến. Khoan nói đến điều kiện sinh nở của cổ đại cơ bản dựa vào số phận, chỉ nói nữ nhân năm mươi tuổi có mấy ai còn có thể làm chuyện đó với trượng phu chứ? E rằng khi ấy trên mặt đã có thêm mấy nếp nhăn hay thiếp thất thống trị thiên hạ rồi.
Cho nên đứa bé này… là sự kiêu ngạo của Gia Dụ trưởng công chúa.
Hơn nữa đứa trẻ Hoa Dật Văn có tám mươi phần trăm giống cha hắn, năm đó cha hắn Hoa lão gia được mệnh danh là mỹ nam đệ nhất Đô Trung, Gia Dụ trưởng công chúa thuộc hội những người cuồng bề ngoài, yêu thương ông đến không có tam quan. Lại nói chuyện Hoa Dật Văn theo Tạ Tắc Nguyên đánh heo, không nho nhã cỡ nào, mà Gia Dụ trưởng công chúa chỉ ngạc nhiên, cảm thấy hoạt bát đáng yêu, còn dung túng cho sự hoang đường, kiêu ngạo của Hoa Dật Văn.
Cuối cùng bình an đưa tiễn cả nhà Gia Dụ trưởng công chúa, nói chung sinh thần của Tạ lão thái quân bình an hạ màn kết thúc, ngoại trừ con heo của nhà bếp bị chơi đùa quá chừng ra, tất cả mọi người đều không xảy ra sơ suất, Tạ phu nhân lo liệu rất thành công, tạo ra giá trị hảo cảm trong giới phu nhân Đô Trung, phủ Trấn quốc công cũng vì lục hoàng tử đích thân giá lâm mà vẻ vang cho kẻ hèn.
Sau khi hạ nhân tắt ngọn đèn cuối cùng, quét tước thỏa đáng thì ai về phòng nấy, người nào cũng say sưa nhắc tới thọ yến lần này. Có thảo luận mấy vị phu nhân tiểu thư đã đến, có nói Tạ phu nhân có khả năng và bản lĩnh, càng nhắc lục hoàng tử nhiều hơn, một số hạ nhân từng trải qua thời kỳ huy hoàng nhất của phủ Trấn quốc công hăng say nhớ lại: Khi ấy lão thái gia của chúng ta còn trẻ, từng có một lần sinh thần, ngay cả hoàng thái tử cũng tới cơ.
Tất cả mọi người đều suy đoán việc lục hoàng tử tới liệu hoàng thượng muốn trọng dụng phủ Trấn quốc công lần nữa không? Mộ Tòng Cẩm nằm cũng trúng đạn, hắn thật sự chỉ tìm cớ ra ngoài giải sầu thôi.
Tạ phu nhân tự mình thay y phục cho Tạ đại gia, hầu hạ Tạ đại gia lên giường, hai người nằm trên giường, bốn bề vắng lặng, Tạ phu nhân nói: “Lần này lục hoàng tử tới, có phải trong cung đang ám chỉ cho chúng ta không? Có phải là ý của hoàng hậu không?”
“Nàng đừng tự mình đoán mò, cha đã nói từ lâu nhà chúng ta không tham dự vào mấy chuyện này, trốn còn không kịp kìa, nàng còn đích thân buộc mình vào.”
Chỗ đứng của hoàng tử phải mạo hiểm đầu tư, chuyện mà thành tất nhiên phong cảnh vô hạn, nhưng một khi bại, nhẹ thì mất chức, nặng thì bỏ mạng. Tuy Tạ phu nhân trông thấy thèm sự ân sủng của phủ Uy quốc công bây giờ, song do nhát gan, chẳng dám tham gia chuyện kiểu này: “Ta cũng chỉ nói với chàng thôi, hiện giờ hoàng hậu chịu áp lực lớn thế, muốn lôi kéo nhà chúng ta cũng bình thường.”
“Mọi chuyện tự có cha làm chủ, nàng đừng tìm việc cho mình, hơn nữa tối nay trên bàn rượu gian ngoài, cữu cữu có nói riêng với ta lục hoàng tử và Dật Văn hợp ý, lần này theo tới đây chơi, bảo chúng ta đừng suy nghĩ nhiều.”
Cữu cữu của Tạ đại gia là Hoa lão gia, Hoa lão gia nói chuẩn không sai, Tạ phu nhân liền an tâm: “Vậy thì tốt, ta cũng sợ bị cuốn vào.”
Bên kia, Tiền phu nhân tự mình dỗ Lạc Cẩn ngủ, tối nay tâm trạng Tiền phu nhân rất tốt, vì Lạc Cẩn thể hiện xuất sắc, mấy lão phu nhân đều không keo kiệt từ ngữ khen ngợi Lạc Cẩn, khen nàng nói rõ ràng lại biết lễ phép làm bà rất vẻ vang. Trước đây Tiền phu nhân còn cho rằng con gái mình không thông minh lắm, một năm gần đây luôn cảm thấy chỉ số thông minh của con gái đột nhiên tăng mạnh, xem ra con gái bà là kiểu người vượt trội sau, khiến bà có thể nào không vui chứ.
Lạc Cẩn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trước tiên lừa Tiền phu nhân đã hẳn nói. Nàng đâu ngủ được, tối hôm nay, nàng gặp được người chuyển kiếp như nàng mà! Lúc này Mộ Tòng Cẩm hẳn về cung rồi nhỉ, không biết người dỗ hắn ngủ là mẫu hậu hắn? Hay cung nữ? Hay thái giám trong truyền thuyết? Lạc Cẩn bắt đầu tưởng tượng ra sinh hoạt trong cung của Mộ Tòng Cẩm, có xa xỉ hơn nàng gấp trăm lần không? Ăn cái gì dùng cái gì, toàn bộ đều được nàng tưởng tượng như trong phim truyền hình.
Đáng lẽ Lạc Cẩn cảm thấy mình xuyên không vào gia đình có tiền đã rất hạnh phúc rồi, không có so sánh thì sẽ không có tổn thương, sao nàng không xuyên vào bụng của hoàng hậu nhỉ? Nếu nàng là công chúa thì khỏi cần lo lắng chuyện lập gia đình rồi, thôi, làm người không thể quá tham lam, ngẫm lại mấy nữ xuyên không trong tiểu thuyết, có người xuyên thành ăn mày, thành nông phụ, thành kỹ nữ, quả phụ kìa, còn thảm hơn nàng nhiều.
Cũng có một người không ngủ được nữa chính là Tạ Mộng Dao tại Ngẫu Liên các, Thu Đường đốt hương an thần mà nàng thích nhất, nhưng nàng vẫn ngủ không được, trong đầu toàn là hình ảnh lục hoàng tử và Tiền Lạc Cẩn ở chung với nhau, như có một khối đá to đè trong lòng nàng.
“Biểu muội Lạc Cẩn nhà cô mẫu… còn nhỏ, nhưng lòng dạ lớn quá.” Tạ Mộng Dao nằm trên giường sâu kín nói, nhớ lại tình cảnh tối nay chứng kiến, rốt cuộc chẳng có cách nào đè nén cõi lòng, người có thể làm nàng dỡ xuống lớp ngụy trạng thổ lộ tiếng lòng cũng chỉ có nha hoàn Thu Đường.
Thu Đường dời chiếc ghế đẩu đến cuối giường, ngồi xuống lặng lẽ nghe Tạ Mộng Dao thuật lại chuyện mình trông thấy, đây là hình thức ở chung nhiều năm của chủ tớ hai người.
“Dựa vào gia thế của biểu tiểu thư, chỉ sợ cùng lắm là làm thiếp thất cho lục hoàng tử… Thiếp thất cũng chưa chắc có khả năng, làm sao so được đích thê hợp tiêu chuẩn tìm trong thế gia chứ?”
“Thiếp với thiếp cũng đâu giống nhau, thiếp thất của hoàng tử tương lai phong vương chính là trắc phi.” Còn có lời kiêng kỵ mà Tạ Mộng Dao chưa nói: Nếu vị hoàng tử này làm hoàng thượng thì sao đây?
Thu Đường biết suy nghĩ mà Tạ Mộng Dao phỏng đoán Tiền Lạc Cẩn chính là suy nghĩ của bản thân Tạ Mộng Dao, cũng biết lòng dạ của tiểu thư nhà mình không phải tiểu thư thứ xuất nên có, bàn về dáng dấp và tâm trí, tiểu thư nhà mình còn hơn đại tiểu thư đích xuất của phu nhân, chính vì mẹ đẻ khác biệt, nên cảnh ngộ trên trời dưới đất.
Trong lòng Tạ Mộng Dao luôn có một suy nghĩ như tú tài nghèo muốn thi đỗ trạng nguyên để đổi đời, nàng không muốn trông thấy vẻ tiếc hận của người khác.
Tội quá! Dáng vẻ tốt vậy không gửi hồn vào bụng Tạ phu nhân.
Những lời thế này, Tạ Mộng Dao chẳng muốn nghe nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook