Hình Lâm mặc dù không đồng ý tác phong của Hạ Vân Hàn nhưng đã lên thuyền giặc thì cũng sẽ không nguyện ý để cho người khác biết chuyện. Nhìn thấy thê tử ở một bên nghe lén, hắn đành tiến lại che miệng nàng, nhanh chóng dẫn nàng rời đi.

Đến khi hai người trở về phòng, Hình Lâm mới buông tay, thấy ánh mắt Hạ Vân Phỉ tràn đầy coi thường, hắn thở dài nói: "Vân Phỉ, ta cũng là bất đắc dĩ, việc đã đến nước này nàng tốt nhất chớ để lộ ra ngoài, nếu lão nhân biết chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể."

"Đại ca ta cho ngươi chuyện tốt gì mà ngươi lại cun cút nghe lời như vậy?" Hạ Vân Phỉ ở bên cửa sổ nghe được không ít, biết Hình Lâm là bị uy hiếp nhưng chắc chắn lúc mới vừa bắt đầu là có hiệp nghiệp, đương nhiên sẽ có những ích lợi tương quan.

Hình Lâm cũng không muốn giấu diếm nữa, đem chuyện Hạ Vân Hàn hứa với hắn nói ra. Lúc này hắn đã hối hận, Hạ Vân Hàn bất quá lợi dụng hắn mà thôi, sao có thể thật sự thay hắn đứng ra cải thiện hình tượng của hắn với thê tử cùng nhạc phụ được. Nếu sự tình bại lộ, chỉ sợ chính hắn cũng ốc không mang nổi mình ốc.

"Sao ngươi lại hồ đồ như vậy?" Hạ Vân Phỉ thở dài, "Phụ thân thầm oán ngươi năm đó mang ta bỏ trốn, trong dăm ngày ba bữa đương nhiên sẽ không thể tha thứ cho ngươi. Chuyện này vô cùng bình thường. Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, phụ thân nhất định sẽ có ánh nhìn khác về ngươi. Mấy ngày trước phụ thân còn nói với ta, nếu Lãng Đình đại nhân coi trọng ngươi như vậy thì ngươi chắc chắn sẽ có chỗ hơn người."

"Nhạc phụ nói như vậy thật sao?" Hình Lâm kinh ngạc hỏi lại.

Hạ Vân Phỉ gật gật đầu.

Hình Lâm nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi: "Vậy còn nàng? Nàng có hối hận chuyện ngày đó không gả cho nhị thiếu của Phạm gia mà đi theo ta không?"

Hạ Vân Phỉ trốn tránh ánh mắt nóng như lửa đốt của trượng phu, im lặng không lời nào. Hình Lâm nhất thời thất vọng.

Nàng phát hiện nam nhân trước mặt trở nên cứng nhắc, giống như một ngọn núi sừng sững lạnh lùng, liền nói: "Chuyện của ta với ngươi đừng đổ lên đầu người khác."


Hình Lâm lập tức nhớ đến mấy tháng trước phu thê bọn họ cãi nhau một trận, nàng cứ vậy mà rời nhà đi, hắn thở dài: "Lãng Đình đại nhân công vụ bận rộn, ta theo ông ấy đương nhiên cũng khó mà rảnh rỗi được, mấy năm nay không quan tâm chăm sóc cho nàng, là ta không đúng. Nhưng ta theo Lãng Đình đại nhân, cũng là vì tương lai có thể làm đại sự. Lãng Đình đại nhân có nói, nếu tìm được chức vị thích hợp sẽ tiến cử ta. Chờ ta có công danh…"

Lời của hắn bị Hạ Vân Phỉ cắt ngang, vẻ mặt nàng thoáng qua chút mất mát: "Năm đó ta với ngươi cùng nhau chạy về phía nam, tìm đội diệt thủy phỉ của Lãng Đình mà nương tựa. Ngươi nói ngươi giỏi nhất cũng chỉ có võ công cùng tay chân lỗ mãng, chỉ có thể ở trong loạn lạc mới lập công, mới có cơ hội vẻ vang. Lúc ấy ta tin ngươi, đi theo ngươi khổ sở mệt mỏi đến thế nào cũng không có một chút oán thoán. Nhưng ngươi thì sao? Tối hôm đó Lãng Đình trúng độc tiễn trọng thương, chính là thời điểm tốt nhất để ngươi hành sự, ngươi lại tình nguyện chạy hơn mười dặm tìm một danh y, nhất định không muốn bỏ người lại. Ngươi quá nặng trung nghĩa, đời này nhất định không có ngày nổi danh! Mà Lãng Đình, 7 năm qua thật ra cũng chỉ đem ngươi trở thành lính hầu của ông ta mà thôi. Ngươi thật sự nghĩ ông ấy sẽ giúp ngươi? Ông ấy là một vị quan tam phẩm được trọng dụng nhất nhì trong triều đình, nếu thật lòng muốn thay ngươi tìm chỗ tốt thì ngươi cũng không cần chờ đến bây giờ."

"Nàng một mực nghĩ như vậy?" Hình Lâm vô cùng kinh ngạc, lắc đầu, "Nàng có biết vì sao Lãng Đình đại nhân bị thương không? Lúc ấy chúng ta chỉ tập trung quân lực tấn công thủy phỉ ở giữa biển, nào biết bọn chúng còn tách một đám binh công kích doanh trại của chúng ta. Trong doanh trại lúc ấy trừ bỏ thương binh cùng quân y và lính hậu cần thì hoàn toàn không hề có binh lính chủ lực, cho dù đám thủy tặc kia có tàn phá thì cũng sẽ tổn hại không quá lớn. Nhưng ta lo lắng nàng một mình ở trong doanh trại, lập tức mốn trở về cứu viện. Lãng Đình đại nhân ngăn cản ta không được, sau khi diệt giặc liền cùng ta trở về. Bất hạnh thay trên đường về lại bị một toán thủy tặc mai phục, là ông ấy đỡ độc tiễn thay cho ta! Nếu không có Lãng Đình đại nhân phái người tương trợ, bằng sức lực của một mình ta, làm sao có thể cứu được nàng?"

"Ngươi… Ngươi nói… Lãng Đình đại nhân vì muốn giúp đỡ ngươi nên mới bị thương? Mạng của ta cũng gián tiếp là do ông ấy cứu?" Hạ Vân Phỉ rõ ràng nhớ sự tình không phải như vậy, "Không phải ông ấy bị thương lúc tấn công ngoài biển sao?"

"Lúc ấy chỉ có thể nói như vậy, sao có thể nói một người như Lãng Đình đại nhân vì cứu một tên giang hồ vô danh tiểu tốt mà thiếu chút nữa buông tha tính mạng sao? Chúng ta là người tha hương mà đến, vốn không được lòng quân lính địa phương, nếu không có Lãng Đình đại nhân coi trọng, ta ngay cả thay ông ấy dốc sức cũng không có tư cách cũng không có, nằm mơ mà được ông ấy liều mình cứu giúp. . . Ta không nói việc này là nghĩ nàng có thể hiểu được, không nghĩ tới, nhiều năm như vậy nàng lại một mực hiểu lầm Lãng Đình đại nhân, thậm chí thầm oán ta lúc ấy không biết chớp lấy thời cơ?"

"Ta. . . Ta. . ." Hạ Vân Phỉ bối rối, sau khi suy nghĩ cẩn thận, không khỏi cắn môi tự trách.

Phu thê hai người trầm mặc một lúc lâu, Hạ Vân Phỉ mới lên tiếng: "Hôm nay đem những chuyện cũ nói rõ cũng tốt, sau này ngươi ra sức tận tâm vì Lãng Đình đại nhân, ta nhất định sẽ không có lấy một câu oán hận."

Hình Lâm vươn tay dịu dàng xoa đầu nương tử, ánh mắt nhu hòa, trịnh trọng đáp ứng, lại thở dài: "Đáng tiếc, ta giúp đại ca nàng làm chuyện xấu đã là chuyện không đúng với Lãng Đình đại nhân rồi."

Hạ Vân Phỉ sao lại không lo lắng chuyện này, khẽ xoa mi tâm, trong đầu cật lực suy nghĩ biện pháp để vẫn hồi. Nàng không muốn nghĩ tới, nếu chuyện này bại lộ, Hình Lâm cùng ca ca sẽ bị chê cười cùng phỉ nhổ, phụ thân thương tâm đau lòng đến mức nào. Lại chưa kể Phạm gia nhất định sẽ bị đả kích, nhất định sẽ vì chuyện này mà bất bình, hai nhà nhất định sẽ vì chuyện này mà trở mặt lần nữa.

———————————————————————————————————-

Vì muốn giúp huynh trưởng tìm ra vật phẩm để dự thi, Thần Hiên cùng A Vi lại dọn về Phạm gia. Chuyện mất trộm cũng đã đi báo quan, quả nhiên giống như dự liệu, tin tức tra khảo của quan phủ cũng không giúp ích gì mấy. Chuyện Phạm gia bị trộm cứ vậy mà truyền ra ngoài, có đồng tình, cũng có chờ chế giễu, nhưng đều không hẹn mà cùng tăng cường thủ vệ và gia đinh canh gác đồ sứ cống phẩm nhà mình.

Lúc này, Thần Hiên đang đứng trước một bàn bày đầy đồ sứ đủ loại màu sắc, kiểu dáng mà trầm ngâm, A Vi bưng một bát canh chua tôm đi tới, đặt bên cạnh bàn.

Vô luận thế nào, chỉ cần tiểu nương tử mang đồ ăn tới, tâm tình của hắn nhất định sẽ sáng sủa hơn một chút.

A Vi nhìn một bàn lớn toàn đồ gốm sứ, không khỏi hỏi: "Còn chưa quyết định được sao?"

Thần Hiên thử một ngụm canh, chậm rãi nói: "Những thứ này đều là hàng cao cấp nhưng so với bình rỗng ruột tráng men tổng hợp lần trước còn kém xa, đừng nói tới muốn thi đấu cùng đồ gốm men Bí Sắc của Hạ gia…"

Nhắc tới Hạ gia, A Vi rụt rè hỏi: "Bình gốm của chúng ta… Có khi nào… Có khi nào Hạ gia phái người đánh cắp không? Dù sao Hạ Vân Hàn đối với chúng ta vẫn mang vẻ hiềm khích không phục…"

"Chuyện này… Cho dù có là thật đi nữa thì chúng ta cũng không có bằng chứng gì. Người kia đã cẩn thận che mặt, lại biến mất không chút dấu vết. Muốn cáo buộc thì phải có nhân chứng vật chứng…" Kỳ thật Thần Hiên cũng hoài nghi Hạ gia, Phạm Thần Dật cũng phái người đi Hạ gia điều tra nhưng không hề phát hiện được một chút khác thường nào.

Đột nhiên Khúc mẹ gõ cửa, nói có người mới đưa thiệp mời đến cho Thần Hiên. Thần Hiên gọi Khúc mẹ vào, mở thiệp mời, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ nghi hoặc. A Vi đứng nép bên cạnh chỗ ngồi của hắn, đương nhiên cũng thấy rõ, đáy lòng lập tức hiểu được vì sao Thần Hiên lại có vẻ mặt kì dị như vậy.

"Cùng đi chứ?" Thần Hiên bỗng nhiên xoay đầu cười với nàng.


A Vi phất tay, bĩu bĩu môi: "Một mình chàng đi là được rồi, ta nào phải quỷ hẹp hòi mà hoài nghi linh tinh."

Chỉ có Khúc mẹ ở một bên nghe không hiểu gì…

——————————————————————————–

Trước cửa quán trà Tâm Phúc yên tĩnh, xe ngựa của Phạm gia dừng lại, Thần Hiên đỡ A Vi xuống xe, cùng nhau đi vào nhã gian tầng hai. Hạ Vân Phỉ hiển nhiên chờ đã lâu, trượng phu Hình Lâm của nàng cũng ngồi một bên.

A Vi không nghĩ tới sẽ gặp được Hình Lâm, thiệp mời kia là từ Hạ gia gửi tới, lại không hẹn gặp ở Hạ gia cho nên nàng chỉ mơ hồ cho rằng Hạ Vân Phỉ đưa thiệp tới. Nay nhìn thấy Hình Lâm, nàng thật sự không đoán được bọn họ sẽ bàn bạc chuyện gì.

"Để cho hai vị chờ lâu, trong thành có cãi nhau giữa lộ, xe ngựa bị chặn lại một chút thời gian mới có thể đi được." Thần Hiên khách khí.

Hạ Vân Phỉ vội vàng đứng lên tiếp lời: "Là chúng ta tiếp đón không chu toàn, nơi này ở tận vùng ven xa xôi, đi lại có chút cực nhọc, xin các người bỏ qua." Hình Lâm cũng đứng dậy, hành lễ cẩn thận.

Thần Hiên đương nhiên biết vì sao bọn họ phải tìm một nơi vắng vẻ xa xôi thế này, chỉ sợ câu chuyện sắp được nói ra không tiện cho nhiều người biết. Trên đường đi hắn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, chỉ còn chờ đối phương lên tiếng mà thôi.

"Hai vị muốn tìm ta có việc gì? Không bằng có thẳng thắn với nhau mới là tốt nhất." Thần Hiên để A Vi ngồi an vị xong lập tức hỏi.

Hạ Vân Phỉ cùng Hình Lâm nhìn nhau, Hình Lâm khẽ gật đầu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, hắn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt trước đã.

Hạ Vân Phỉ được cổ vũ, thở một hơi lắng lòng lại: "Nhị thiếu, chuyện Phạm gia mất trộm… Thật ra là do huynh trưởng của ta an bài."

A Vi có chút kinh ngạc, nàng cũng chỉ nghi ngờ vu vơ, không nghĩ tới hôm nay lại nghe được chính bọn họ nói ra. Thần Hiên mím môi, hắn đoán được cuộc nói chuyện lần này nhất định sẽ có liên quan đến chuyện mất trộm nhưng chưa từng nghĩ Hạ Vân Phỉ sẽ thừa nhận thoải mái như vậy.

Hạ Vân Phỉ thấy Thần Hiên không có chút ngạc nhiên nào, trong lòng thoáng thở ra, lại đem chuyện nói rõ thể. Bất quá nàng cũng chỉ nói rằng Hạ Vân Hàn vẫn ghi hận chuyện cũ của hai nhà mà nhất thời làm ra chuyện vọng động còn chuyện người trộm vật phẩm chính là Hình Lâm thì nàng đương nhiên không đề cập tới.

Nhưng Thần Hiên sao lại đoán không được, lúc trước không quá đào sâu vào việc nghi ngờ Hạ gia, lúc này đã biết được chân tướng, thân thủ cao tay như vậy ở trong Hạ gia, có thể là ai khác ngoài Hình Lâm sao? Nếu không sao đôi phu thê trước mặt hắn có thể biết được kế hoạch của Hạ Vân Hàn, thay Hạ Vân Hàn đến tìm hắn? Bất quá vì sao Hình Lâm lại chấp nhận làm ra chuyện xấu này, hắn cũng không muốn nghĩ tới, nội bộ thế gia hào môn đều sâu như biển, muốn hiểu liền hiểu được sao?

"Hai vị đã nói cho Phạm mỗ đây chân tướng, Phạm mỗ thập phần cảm kích. Bất quá hai vị đã có tính toán biện pháp gì để giải quyết chưa?" Thần Hiên hỏi lại.

Hình Lâm: "Ta có thể mang đồ sứ ở chỗ Hạ Vân Hàn cất mà trả lại cho Phạm gia nhưng xin Nhị thiếu không cần lộ ra. Từ nay về sau hết thảy đều là chuyện giữa ta và Hạ Vân Hàn."

Hạ Vân Phỉ cũng gật gật đầu, khẳng định lời nói của Hình Lâm.

Hôm qua, bọn họ đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định đem sự tình nói cho Thần Hiên. Phu thê bọn họ cũng không quá hiểu rõ tính khí của mấy người Phạm gia, hai nhà lại có ân oán, chỉ có Thần Hiên cùng Hạ lão gia giao hảo là tốt đẹp nhất cho nên mới chọn Thần Hiên, cũng có niềm tin chắc chắn, chỉ cần đủ thành khẩn, có lẽ sẽ được lượng giải. Về phần Hạ Vân Hàn, nếu đồ đã mang trả lại thì hắn cũng không còn cách nào. Dù sao Hạ Vân Phỉ cũng đã biết chuyện, nhất định sẽ không để hắn áp chế trượng phu của mình. Chưa kể đến còn có Hạ lão gia nơi đó, Hạ Vân Hàn nhất định không thể manh động, chọc tức chết phụ thân của mình.

Đây là biện pháp tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra được.

Thần Hiên lúc này nghe được mấu chốt, biết bọn họ vẫn có điểm giấu hắn. Tỷ như, Hạ Vân Hàn sau khi đánh cắp đồ sứ lại chưa tiêu hủy mà phái người nghiêm ngặt trông coi, hiển nhiên không chỉ đơn thuần là muốn quấy nhiễu chuyện tham gia tuyển chọn lần này của Phạm gia.


"Kể từ lúc bị trộm đến giờ cũng đã nhiều canh giờ, có lẽ Hạ huynh đã đúc kí hiệu của Hạ gia lên vật phẩm rồi, cho dù Hình huynh có trộm ra được thì chỉ sợ đồ sứ này Phạm gia cũng không tiện dùng lại." Thần Hiên khẳng định Hạ Vân Hàn muốn lấy đồ sứ của Phạm gia đi dự tuyển, người này đúng là ngu xuẩn nhưng lại điên cuồng! Chắc chắn là việc nung men Bí Sắc không thành công đã kích thích hắn đến như vậy.

Hạ Vân Phỉ nhớ tới lúc nàng nghe lén bên cửa sổ, ca ca thật sự đã phái Lý sư phó chuẩn bị lò nung, nói vậy đồ sứ của Phạm gia đã sớm có ấn kiện của Hạ gia, bọn họ tính toán đủ đường, thế mà lại quên điểm mấu chốt này.

"Thật sự không có biện pháp nào để tiêu trừ ấn kiện sao?" Hạ Vân Phỉ vội hỏi, nàng chưa bao giờ quan tâm đến sinh ý trong nhà, đối với đồ sứ cũng không có quá nhiều hiểu biết.

Thần Hiên lắc đầu: "Muốn tiêu trừ phải mài rời đáy đồ gốm sau đó thay một mảnh xương gốm mới, rất dễ làm tổn hại đến đến vật phẩm. Còn nữa, nếu lưu lại dấu vết chỉ sợ Hạ huynh sẽ vin vào cớ đó mà náo loạn."

Hình Lâm thở dài, trực tiếp hỏi: "Vậy đã không còn cách nào, ngươi muốn báo quan đúng không?" Thấy đối phương không tiếp nhận biện pháp mình đưa ra, Hình Lâm cũng đã không ôm hi vọng nữa. Bọn họ đem sự tình nói nếu đối phương không chịu thỏa hiệp, vậy tất nhiên sẽ phái người điều tra, truy ra nguồn gốc cùng chứng cứ.

Hạ Vân Phỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thần Hiên, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

"Hai vị để cho ta trở về cẩn thận suy nghĩ đối sách, hôm nay liền cáo từ trước." Thần Hiên đứng dậy, "Chuyện hôm nay ta cũng sẽ giữ bí mật không nói ra, thỉnh hai vị trước mặt Hạ huynh không lộ ra điểm gì khả nghi."

Hình Lâm nghe hắn nói như vậy, biết mình vẫn có cơ hội, nhất thời lên tinh thần, ôm quyền đưa tiễn Thần Hiên. Hạ Vân Phỉ cũng đứng lên, nói cũng đã nói hết lời, nghĩ cũng đã nghĩ hết cách, cho dù đối phương lựa chọn báo quan, nàng cũng không có quyền oán giận.

Đợi Thần Hiên cùng A Vi xoay người đi khuất, Hạ Vân Phỉ phát hiện tay mình đã ướt đẫm mồ hôi, nàng nhìn về phía Hình Lâm, cúi đầu hối lỗi: "Là ta sai lầm rồi, không nên mù quáng tin tưởng đối phương sẽ có thiện ý… Dù sao, lần này Hạ gia thật sự rất quá đáng. Nếu Phạm Thần Hiên báo quan, Hạ gia từ nay về sau chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, bệnh của phụ thân. . . Còn có tín nhiệm của Lãng Đình đại nhân với ngươi…" Nàng bỗng nhiên có chút hối hận.

Hình Lâm cầm tay thê tử: "Thôi nào, nếu chúng ta không nói cho Phạm Thần Hiên, đến lúc tuyển chọn thì toàn bộ Phạm gia đều sẽ biết, kết quả chỉ sợ cũng không khác nhau là mấy. Nếu đã quyết định thì không hối hận, xem như là đánh cược một lần đi." Hắn cũng rất muốn biết, Phạm Thần Hiên rốt cuộc là một nam nhân như thế nào.

Trở vào xe ngựa, Thần Hiên thấy A Vi trầm mặc không nói, nghiêng đầu hỏi: "Vừa rồi ở quán trà ta không nghe nàng nói gì nhưng ta biết nội tâm nàng có ý tưởng. Không cần giữ ở trong lòng, nói nghe một chút."

"Chàng là con giun trong bụng thiếp à?" A Vi cười nhẹ, lại nghiêm nghị, "Thiếp cũng không nghĩ được biết chuyện này có thể dùng phương thức gì để giải quyết, có lẽ báo quan là một biện pháp chúng ta nhất định nắm chắc. Hình hộ vệ vừa rồi nói Hạ gia có chỗ giấu đồ sứ, ta nghĩ đối phương sẽ không gạt người, quan phủ nhất định sẽ tra ra được. Nhưng mà… Thiếp cảm thấy đây không phải là một biện pháp tốt."

"Vì sao lại không tốt?" Thần Hiên có chút tò mò, "Phạm gia có thể lấy lại đồ sứ, lại bớt được một đối thủ, vô luận đối với lần tuyển chọn này hay sinh ý về sau…."

"Thiếp không biết, nhưng chính là cảm thấy. . . Không tốt." A Vi nhớ tới Hạ lão gia hiền hòa, Hạ Vân Phỉ, Hình Lâm thẳng thắn thành khẩn nhận sai lầm… Nói cho cùng, Hạ gia cũng không phải là muốn đối lập với Phạm gia, chỉ có vị Hạ công tử kia đầu óc không bình thường mà thôi.

Thần Hiên cười ha ha, vươn tay điểm nhẹ vầng trán sáng bóng của nàng: "Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ đi. Ta cũng thấy việc báo quan không được tốt lắm, cẩn thận suy nghĩ một chút… Thời gian cũng không còn nhiều…"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương