Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
-
Chương 6: Lâm hạnh
Nhìn thấy Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn tức khắc giật mình.
"A, ha hả......"
Từ sắc mặt Tô Khanh Hàn là có thể nhìn ra Tô Khanh Hàn đang sợ hắn, Đoạn Càn Mục lung lay mà đi qua, lại gần trước mặt Tô Khanh Hàn hai tay ôm ngực, thẳng eo.
Đoạn Càn Mục từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống, khiến cho Tô Khanh Hàn cảm giác được sự áp bách, hắn ngẩng đầu không cam lòng yếu thế mà trừng mắt với Đoạn Càn Mục, nhưng mà lại không cách nào làm được, đành phải cúi đầu thật sâu, chăm chú nhìn đôi tay đang bị nắm tay.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, sự im lặng này như ngân châm, đâm vào huyệt Thái Dương Tô Khanh Hàn đau điếng.
Lúc cậu ngẩng mặt lên, đột nhiên bị Đoạn Càn Mục nắm lấy cằm, nâng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn trái tim có tiếng lộp bộp.
"Tô Khanh Hàn, ngươi cũng có hôm nay......"
Nhìn như uống say Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn tầm mắt lại là thanh tỉnh như vậy, bén nhọn.
Tô Khanh Hàn chau mày, cắn chặt răng.
Nhớ trước đây, hắn với Đoạn Càn Mục gặp nhau chỉ có trên chiến trường, hai bên có thắng có bại, đối với với lẫn nhau mà nói, đối với phương đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Nhưng mà hiện giờ, hắn lại muốn cùng như vậy nam nhân động phòng?!
Tô Khanh Hàn cả người không tự giác mà rùng mình.
"Ngươi là vì lúc trước lần đó đánh nhau ta làm ngươi bị thương trên mặt cho nên ngươi mới dùng phương thức này trả thù ta đúng không?"
Những lời này của Tô Khanh Hàn trong nội tâm chứa đầy nỗi phẫn nộ cùng với không cam lòng.
Sờ sờ vết sẹo dưới mắt trái, Đoạn Càn Mục năm ngón tay xiết chặt xương khớp kêu răng rắc, "Đương nhiên không phải, ngươi đối với Dực Bắc Quốc ta mà nói chính là mối uy hiếp, hoàng đế Cung Quốc các ngươi cũng muốn mượn đao giết ngươi, cứ như vậy, ăn nhịp với nhau...... Tô Khanh Hàn, bị kẻ ngươi nguyện trung thành hết đời bán cho địch quốc là tư vị gì?"
"......" Dùng sức cắn môi, Tô Khanh Hàn mặc không lên tiếng.
"Hừ!" Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng đôi tay véo eo, "Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc, ngươi thân là ái phi của cô, vậy thì phải giúp cô cởi áo tháo thắt lưng!"
"Nằm mơ." Tô Khanh Hàn nguyên bản một khuôn mặt đầu ngảnh một bên.
Đoạn Càn Mục bất mãn mà giật giật khóe miệng, "Ngươi có phải cho rằng cô muốn lâm hạnh ngươi hay không? Loại người như ngươi xách giày cô cũng không xứng! cô cưới ngươi làm Thái Tử Phi, chẳng qua là muốn làm nhục ngươi, ngươi tốt nên nhất thức, tự cởi sạch quần áo ngươi......"
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy đứng lên đi tới cửa, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, "Thái Tử điện hạ xin người cứ tự nhiên, ta không muốn ngươi cũng sẽ hạ mình động phòng với một người không xứng xách giày cho ngươi."
"Ngươi!"
Tô Khanh Hàn trừng mắt, Đoạn Càn Mục á khẩu không trả lời được.
Hắn tuy rằng không thích Tô Khanh Hàn, nhưng càng không thích bị Tô Khanh Hàn ghét bỏ.
"cô muốn dạng nam sủng nào cũng có, đúng là ta khinh thường lâm hạnh ngươi!"
Lạnh như băng mà ném xuống những lời này, Đoạn Càn Mục phất tay áo bỏ đi.
Kẽo kẹt một tiếng đóng cửa lại, Tô Khanh Hàn thở một hơi.
Hắn cảm thấy Đoạn Càn Mục đối với hắn hẳn là chán ghét thống hận chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, cho nên mặc dù Đoạn Càn Mục cưới hắn làm Thái Tử Phi, cũng sẽ không thật sự lâm hạnh hắn.
Đi trở về mép giường, Tô Khanh Hàn chăm chú nhìn vào gương đồng phản ánh bóng dáng bản thân.
Lúc trước cha mẹ hắn phản quốc, hắn nhiều lần thoát chết do có hoạn quan quyền thế nhận nuôi, đúng là bởi vì vị hoạn quan kia vẫn luôn muốn nhận nuôi một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp, mà hắn lại có tài năng được đông đảo người khác tán thưởng.
Bất quá ngày càng lớn, Tô Khanh Hàn cũng không cho rằng dung mạo này nữ tính gì, cũng không cho rằng bình thường nam tử sinh ra dục vọng với hắn.
"Như vậy cũng tốt......"
Tô Khanh Hàn hít sâu một hơn.
Vì Cung Quốc, hắn đã bị bắt làm Thái Tử Phi của Hoàng Thái Tử địch quốc, mất đi võ công, chức quan, tôn nghiêm, lý tưởng, tương lai......
Nếu mà lại thất thân......
Tô Khanh Hàn nhắm chặt hai mắt dùng sức lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Cũng may Đoạn Càn Mục không có lại ham mê bệnh hoạn như vậy......"
Vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên ầm một tiếng bị một chân đá văng ra, bả vai Tô Khanh Hàn run lên, trợn mắt há hốc mồm --
Đoạn Càn Mục lại về rồi!
"A, ha hả......"
Từ sắc mặt Tô Khanh Hàn là có thể nhìn ra Tô Khanh Hàn đang sợ hắn, Đoạn Càn Mục lung lay mà đi qua, lại gần trước mặt Tô Khanh Hàn hai tay ôm ngực, thẳng eo.
Đoạn Càn Mục từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống, khiến cho Tô Khanh Hàn cảm giác được sự áp bách, hắn ngẩng đầu không cam lòng yếu thế mà trừng mắt với Đoạn Càn Mục, nhưng mà lại không cách nào làm được, đành phải cúi đầu thật sâu, chăm chú nhìn đôi tay đang bị nắm tay.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, sự im lặng này như ngân châm, đâm vào huyệt Thái Dương Tô Khanh Hàn đau điếng.
Lúc cậu ngẩng mặt lên, đột nhiên bị Đoạn Càn Mục nắm lấy cằm, nâng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Khanh Hàn trái tim có tiếng lộp bộp.
"Tô Khanh Hàn, ngươi cũng có hôm nay......"
Nhìn như uống say Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn tầm mắt lại là thanh tỉnh như vậy, bén nhọn.
Tô Khanh Hàn chau mày, cắn chặt răng.
Nhớ trước đây, hắn với Đoạn Càn Mục gặp nhau chỉ có trên chiến trường, hai bên có thắng có bại, đối với với lẫn nhau mà nói, đối với phương đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Nhưng mà hiện giờ, hắn lại muốn cùng như vậy nam nhân động phòng?!
Tô Khanh Hàn cả người không tự giác mà rùng mình.
"Ngươi là vì lúc trước lần đó đánh nhau ta làm ngươi bị thương trên mặt cho nên ngươi mới dùng phương thức này trả thù ta đúng không?"
Những lời này của Tô Khanh Hàn trong nội tâm chứa đầy nỗi phẫn nộ cùng với không cam lòng.
Sờ sờ vết sẹo dưới mắt trái, Đoạn Càn Mục năm ngón tay xiết chặt xương khớp kêu răng rắc, "Đương nhiên không phải, ngươi đối với Dực Bắc Quốc ta mà nói chính là mối uy hiếp, hoàng đế Cung Quốc các ngươi cũng muốn mượn đao giết ngươi, cứ như vậy, ăn nhịp với nhau...... Tô Khanh Hàn, bị kẻ ngươi nguyện trung thành hết đời bán cho địch quốc là tư vị gì?"
"......" Dùng sức cắn môi, Tô Khanh Hàn mặc không lên tiếng.
"Hừ!" Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng đôi tay véo eo, "Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc, ngươi thân là ái phi của cô, vậy thì phải giúp cô cởi áo tháo thắt lưng!"
"Nằm mơ." Tô Khanh Hàn nguyên bản một khuôn mặt đầu ngảnh một bên.
Đoạn Càn Mục bất mãn mà giật giật khóe miệng, "Ngươi có phải cho rằng cô muốn lâm hạnh ngươi hay không? Loại người như ngươi xách giày cô cũng không xứng! cô cưới ngươi làm Thái Tử Phi, chẳng qua là muốn làm nhục ngươi, ngươi tốt nên nhất thức, tự cởi sạch quần áo ngươi......"
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy đứng lên đi tới cửa, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, "Thái Tử điện hạ xin người cứ tự nhiên, ta không muốn ngươi cũng sẽ hạ mình động phòng với một người không xứng xách giày cho ngươi."
"Ngươi!"
Tô Khanh Hàn trừng mắt, Đoạn Càn Mục á khẩu không trả lời được.
Hắn tuy rằng không thích Tô Khanh Hàn, nhưng càng không thích bị Tô Khanh Hàn ghét bỏ.
"cô muốn dạng nam sủng nào cũng có, đúng là ta khinh thường lâm hạnh ngươi!"
Lạnh như băng mà ném xuống những lời này, Đoạn Càn Mục phất tay áo bỏ đi.
Kẽo kẹt một tiếng đóng cửa lại, Tô Khanh Hàn thở một hơi.
Hắn cảm thấy Đoạn Càn Mục đối với hắn hẳn là chán ghét thống hận chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, cho nên mặc dù Đoạn Càn Mục cưới hắn làm Thái Tử Phi, cũng sẽ không thật sự lâm hạnh hắn.
Đi trở về mép giường, Tô Khanh Hàn chăm chú nhìn vào gương đồng phản ánh bóng dáng bản thân.
Lúc trước cha mẹ hắn phản quốc, hắn nhiều lần thoát chết do có hoạn quan quyền thế nhận nuôi, đúng là bởi vì vị hoạn quan kia vẫn luôn muốn nhận nuôi một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp, mà hắn lại có tài năng được đông đảo người khác tán thưởng.
Bất quá ngày càng lớn, Tô Khanh Hàn cũng không cho rằng dung mạo này nữ tính gì, cũng không cho rằng bình thường nam tử sinh ra dục vọng với hắn.
"Như vậy cũng tốt......"
Tô Khanh Hàn hít sâu một hơn.
Vì Cung Quốc, hắn đã bị bắt làm Thái Tử Phi của Hoàng Thái Tử địch quốc, mất đi võ công, chức quan, tôn nghiêm, lý tưởng, tương lai......
Nếu mà lại thất thân......
Tô Khanh Hàn nhắm chặt hai mắt dùng sức lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Cũng may Đoạn Càn Mục không có lại ham mê bệnh hoạn như vậy......"
Vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên ầm một tiếng bị một chân đá văng ra, bả vai Tô Khanh Hàn run lên, trợn mắt há hốc mồm --
Đoạn Càn Mục lại về rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook