Bỏ rơi Giang Tuân, tôi tìm một góc yên tĩnh trong sân vườn để hít thở không khí trong lành.

Chưa được bao lâu thì Ngu Liên Nguyệt đã đi đôi giày cao gót của cô ta lại gần, giả vờ thân thiết: "Sanh, em cũng ở đây à, thật trùng hợp.

"
Tôi nghiêng người, cô ta lao vào khoảng không.

Cô ta loạng choạng, rõ ràng đứng vững rồi nhưng lại giả vờ sắp ngã vào bể bơi bên cạnh, đưa tay định kéo tôi.

Tôi đá một phát vào m.

ô.


n.

g cô ta, giúp cô ta thuận lợi rơi xuống nước.

"Ùm" một tiếng, nước b.

ắ.

n tung tóe.

“Ký chủ!” Giọng nói của Hệ thống hiếm khi sắc bén đến vậy, “Cô đang làm gì thế?!”
Ồ, đã nóng nảy rồi à.

Tôi ấn Ngu Liên Nguyệt đang cố gắng bò lên bờ xuống nước: “Làm gì à? Chồng tôi chẳng phải là phản diện lớn sao? Tôi đang làm những việc mà một người vợ phản diện nên làm đấy thôi.



Ngu Liên Nguyệt: “Ngu Sanh… buông… buông tay… sặc… sặc… cứu… sặc… sặc… cứu với…”
Hệ thống: “Ký chủ, nếu cô không dừng tay, tôi sẽ điện giật trừng phạt cô đấy.


Tôi lại túm gáy Ngu Liên Nguyệt ấn xuống hồ nước: “Không sao, cứ giật đi, có thể c.

h.

ế.

t chung với nữ chính cũng đáng.


Trong đầu vang lên tiếng dòng điện xẹt xẹt, giọng Hệ thống có chút méo mó: “Ký chủ, ý cô là gì?”
Tôi buông tay, nhìn Ngu Liên Nguyệt vùng vẫy trong hồ nước: “Ý gì mà anh không hiểu? Ý là mấy cái Hệ thống rác rưởi các người cút hết đi, chị đây không hầu hạ nữa!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương