Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
-
Chương 91: Ôm một cái
Đây có lẽ là câu nói thẳng thắn nhất mà nàng đã từng nói với tên sói này.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy từ mí mắt trở xuống, chạy thẳng một đường đến mang tai của mình đã nóng ran lên.
Mặc dù rất ngại ngùng, nhưng nàng vẫn cảm thấy một chút cảm xúc kỳ lạ, nắm lấy cánh tay chàng Bụt nhà mình, lại cảm giác như đang dẫm lên những đám mây mềm mại như bông, toàn thân đều có chút bay bổng.
Tình trạng của Uyên Quyết cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, lông mi dài của hắn run lên, toàn thân căng cứng, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn bây giờ rõ ràng đã bị hủy dung, nàng lại nói hắn là đẹp nhất.
Đôi mắt phượng dài và hẹp lóe lên một tia sáng kỳ lạ, tầm mắt Uyên Quyết di chuyển nhẹ nhàng, dừng lại trên người tiểu phu nhân, vừa lúc Nguyễn Thu Thu cũng ngẩng đầu nhìn lên muốn xem thử phản ứng của hắn.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng sững người một lúc, sau đó lại càng thêm ngại ngùng, nhanh chóng cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của Uyên Quyết, chuyển chủ đề: “Cơm sắp nguội rồi …”
Nguyễn Thu Thu nói xong, buông nhẹ cánh tay của Sói xám tiên sinh, nghĩ đến việc ngồi lên chiếc giường đá.
“Phu nhân!”
Một luồng khí nóng xẹt qua tai, chui thẳng vào bên trong, mang theo tầng tầng lớp lớp liên tiếp những tiếng gầm thấu đến tận con tim.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy cả nửa thân mình như tê dại, thu hết can đảm quay sang Uyên Quyết, vân vê đầu ngón tay “ừm?”
“……” Uyên Quyết mím môi, đuôi mắt đỏ đỏ, rõ ràng là rất để ý, lại cố làm ra cái vẻ không quan tâm, trong giọng nói chứa đựng sự vui sướng không kiểm soát được, “Phu nhân đẹp hơn sói”.
Mặc dù lời của chàng sói nào đó có vẻ non nớt, nhưng nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Thu Thu ngoài sự ngại ngùng ra còn cảm thấy một tia kích động không thể nói nên lời.
Nàng thầm nói bản thân thật nhẹ dạ cả tin, cong môi nhìn sói của nàng nở một nụ cười.
Vốn dĩ cho rằng liên quan đến vấn đề “sói có phải là rất xấu không?” tới đây là kết thúc, Nguyễn Thu Thu dự định ăn xong bữa sáng này sẽ bắt đầu làm việc, trước tiên đến chỗ Mạc gia gia và Tộc trưởng gia gia kiếm người giúp đỡ, chế tạo ra những công cụ cần thiết, rồi xử lý bông lục nguyệt …
Nguyễn Thu Thu còn đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn trước mắt rung chuyển, cánh tay truyền tới một sức lực không quá mạnh nhưng có chút quyết đoán, kéo nàng về phía trước.
“?” Tâm trí Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp thoát khỏi mớ dự định ấy, đã cảm thấy toàn thân đã mình vào trong một vòng tay không mấy mềm mại.
Chóp mũi chạm vào mớ lông hơi cứng trên miếng da thú màu đen quen thuộc, Nguyễn Thu Thu có chút sững sờ chớp chớp mắt.
Trên eo có cảm giác bị ghì chặt lấy, chậm rãi run rẩy
Trên đầu vang lên một giọng nói có chút ấm ức, “Sao nàng lại thất thần vậy?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Cho dù nàng có chậm tiêu hơn nữa, cũng có thể hiểu ra nàng đã được kéo vào trong vòng tay của Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu dứt khoát thả lỏng cơ thể, tựa nhẹ vào vòng tay của Uyên Quyết, chớp chớp mắt.
Nàng không thể ngờ, tên sói nào đó bình thường dễ ngại ngùng còn suốt ngày che đậy hành vi của bản thân như vậy, lại có ngày trở nên thẳng thắn đến thế.
Mặc dù chỉ là chủ động ôm một cái, nhưng cũng là một sự tiến bộ đáng kể.
Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ, nhịn không được khẽ mỉm cười, nàng đã thấu rõ đại khái tính cách của Uyên Quyết rồi, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ là vươn tay lên, nhẹ nhàng đặt trên lưng của Sói xám tiên sinh, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn.
Từng nhịp từng nhịp, càng lúc càng nhanh.
Âm thanh có thực lực, thông qua cái ôm nhẹ nhàng này, tựa như đã lan tỏa đến cả trái tim của nàng.
“Thịch, thịch, thịch!!”
Đập càng lúc càng nhanh
Phía sau lưng truyền đến một cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng, Nguyễn Thu Thu không hề từ chối sự thân mật của hắn.
Đối với hắn mà nói, sự tiếp xúc ở mức độ như thế này đã được xem như vô cùng thân mật rồi.
Khóe mắt cay cay, đuôi mắt dài và hẹp càng ngày càng đỏ.
Sói xám tiên sinh cũng không biết bản thân như thế nào, chỉ muốn ôm chặt thêm một chút, lại chặt thêm một chút
Nhưng khi bắt đầu chỉ là ôm nhẹ nhàng, rồi ôm chặt, tự nhiên càng tiến gần hơn.
Mặc dù Sói xám tiên sinh đã có sự kiềm chế, nhưng sự kiềm chế ấy đem so với sức lực thì vẫn yếu hơn nhiều.
Cho đến khi hắn hoàn hồn lại, thì khoảng cách giữa một người một sói đã rất gần rồi.
Một cảm giác không thể làm lơ, từ cơ thể tiểu phu nhân của hắn truyền tới, là một sự mềm mại hoàn toàn không giống hắn.
Đồng tử của Uyên Quyết khẽ run lên, và các cơ bắp theo phản xạ có điều kiện của hắn đều co lại, một vệt ửng đỏ nhanh chóng lan ra trên khuôn mặt tuấn tú, trong vô thức buông nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy Nguyễn Thu Thu.
Vẫn luôn ngại ngùng không nói ra nhưng Nguyễn Thu Thu phải đứng thẳng dính lấy tên sói cứng cáp ấy nên cảm thấy có chút không thoải mái, nhanh chóng lùi về sau nửa bước nhỏ, thoát khỏi sự trói buột của tên sói nào đó rồi âm thầm thở phảo một tiếng.
Một người một sói im lặng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra nữa, đỏ mặt tía tai không dám nhìn đối phương.
Nguyễn Thu Thu tốt hơn một chút, ngoắc nhẹ ngón tay ngồi xuống bên mép giường đá “Phu quân, ăn cơm thôi。”
Uyên Quyết giống như bị hóa đá, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới từ từ di chuyển đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, ngồi xuống, cầm cái thìa gỗ buổi sáng mới làm xong lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn cái đĩa gỗ trước mặt và cái thìa gỗ ở trong tay, lại không hiểu nổi tại sao chỉ có một cái chén gỗ, mải mê suy nghĩ.
Uyên Quyết cũng cảm thấy bản thân làm vậy có chút lộ liễu, kìm giọng bình tĩnh nói, “Vật liệu không đủ dùng làm chén gỗ.”
Nguyễn Thu Thu: “……”, hơ hơ, có quỷ mới tin lời chàng.
Nàng nhìn nhìn chiếc đĩa gỗ đựng đầy thịt nướng màu sắc đẹp mắt, nghĩ nghĩ rồi gắp một ít vào trong chén gỗ, sau đó để chiếc đĩa còn hơn phân nửa thức ăn đến trước mặt Sói xám tiên sinh, giọng điệu trêu cười nói “Nếu đã vậy thì phu quân dùng đĩa gỗ đi.”
Uyên Quyết:“……”
Sói xám tiên sinh sững sờ trong giây lát, nhưng cũng không từ chối sự sắp xếp này.
Đáy lòng Nguyễn Thu Thu mềm xuống, bắt đầu thưởng thức thịt nướng sói nhà mình làm.
Mặc dù không tìm thấy vỉ nướng trong sơn động, nhưng Nguyễn Thu Thu đoán là Sói xám tiên sinh dùng linh lực để nướng.
Miếng thịt trâu rừng nhỏ được chia thành từng miếng lớn nhỏ vừa miệng, hương thơm ngào ngạt.
Cách trình bày và mùi vị cũng không tệ, Nguyễn Thu Thu tràn đầy sự mong đợi nếm thử một miếng, nhưng ngay khi thức ăn vào miệng thì biểu cảm có chút kỳ lạ.
Mùi vị rất kỳ lạ, chất thịt hẳn là không có vấn đề, nhưng không biết có phải đã cho quá nhiều muối hay không, hay là đã cho thêm hương liệu gì khác, không chỉ không ngon, lại còn có cảm giác lạo xạo như cát.
“Không thích ăn sao?” để ý thấy những thay đổi của nàng, giọng nói của Sói xám tiên sinh vừa căng thẳng lại có chút buồn bã.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng nuốt miếng thức ăn trong miệng, lắc lắc đầu, vô cùng dối lòng mà nói, “Không có, ta rất thích, rất ngon.”
Nói xong, như để minh chứng cho lời nói của bản thân, Nguyễn Thu Thu lại ăn thêm một miếng thịt nữa, biểu cảm trước sau điềm tĩnh, khóe môi khẽ cong lên, như thể thật sự rất hợp khẩu vị của nàng.
Thấy vậy, Uyên Quyết mới giãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra, thanh lịch lại nhanh chóng giải quyết mớ thức ăn trước mặt của mình.
Thấy hắn ta không phát hiện ra, Nguyễn Thu Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng ăn hết phần thịt nướng của mình, sau đó cảm thấy trong dạ dày của mình có một chút ấm áp dần dần dâng lên, tương thích với linh lực lan tỏa khắp cơ thể, linh khí tại đan điền từ từ tăng lên một chút.
Ừm, Nguyễn Thu Thu có phát hiện ra sự biến đổi này, hỏi tên sói nào đó ở bên cạnh, “Có phải trong thịt nướng có thêm thảo dược gì đó không?”
Uyên Quyết cẩn thận chớp mắt, nhìn nàng nhẹ giọng nói “Là diệp linh hoa cấp hai.”
Nguyễn Thu Thu nhìn hắn “diệp linh hoa?” Cho nên vì thức ăn đã cho thêm thứ thực vật gọi là diệp linh hoa này, nên mùi vị mới biến thành kỳ lạ như vậy sao?
Nhưng sao nàng không thấy trong thịt nướng có loại thực vật này?
Là vò nát lá thành nước rồi bỏ vào sao? Nguyễn Thu Thu suy đoán.
“Ừm“ Sói xám tiên sinh gật gật đầu, bàn tay to lớn kéo nàng lên, phất tay một cái.
Rất nhanh,trong tay Nguyễn Thu Thu xuất hiện hai đóa hoa trong suốt, bông hoa có 5 cánh, màu xanh nhạt trông cực kỳ xinh xắn.
“Tặng cho phu nhân.”
Tai nhọn của Sói xám tiên sinh đỏ ửng, thấp giọng bổ sung, “Làm trang sức hay gia vị thì đều có chút hiệu quả nâng cao linh lực.”
Nguyễn Thu Thu: “……” nàng bóp bóp nhẹ hai nụ hoa nhỏ, cảm giác như một túi đá đang tan chảy, độ dai khá tốt, không dễ vỡ vụn và có mùi thơm thoang thoảng, là một loại thực vật rất đặc biệt.
Nàng cẩn thận cất hai đóa hoa vào trong túi da nhỏ đeo bên mình, ánh mắt dịu dàng nhìn Uyên Quyết, không biết tại sao lại nghĩ tới thời điểm Lục Tử Nhiễm bức ép nàng giữa bầu trời tuyết, lại nhìn thấy một đóa hoa nhỏ vùi giữa mớ thức ăn và gió tuyết.
Mặc dù nàng đã nhặt những cánh hoa màu xanh nhạt bị dâp đó và làm sạch chúng, nhưng bông hoa dại bình thường đó, sau một thời gian dài đã bị rách và mục nát.
“Cám ơn phu quân!” Nguyễn Thu Thu lần này đã không còn tránh ánh mắt của hắn nữa, chàng sói với đôi mày cong cong nhìn nàng nở một nụ cười, nhìn thấy ánh mắt lóe lên cảm xúc vui mừng của hắn, nàng chợt càm thấy có một chút nhoi nhói tận đáy lòng.
Kỳ thật dù cho nàng không có đồ trang sức thì cũng chẳng sao cả.
Sau khi ăn sáng xong, vào trước lúc chàng sói nào đó định đứng lên rửa chén, Nguyễn Thu Thu đã ném ra vài quả bóng nước linh lực, nhanh chóng hoàn thành công việc vệ sinh này.
Nàng rất nghiêm túc nói với hắn, bây giờ linh lực của nàng đã tăng cấp rồi, sau này không cần phải tích trữ nước tuyết và nước suối nữa.
Sói xám tiên sinh rất bình tĩnh gật đầu, biểu cảm lạnh lùng, chìm vào im lặng.
Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười, dứt khoát nói với sói, bảo hắn phân loại những quả bông kia ra theo đẳng cấp.
Cảm giác được vẻ lạnh băng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn từ từ tan ra, khóe môi Nguyễn Thu Thu mới bất lực cong lên.
Gió tuyết bên ngoài vẫn không ngừng rơi, Nguyễn Thu Thu đang nghĩ đến việc làm một cái khung dệt vải sau khi xử lý hết chỗ quả bông này.
Nàng đã từng tiếp xúc qua, một loại là khung cửi lớn toàn bộ bằng gỗ, còn một loại là khung cửi thủ công rất dễ làm cũng dễ thao tác, loại trước nàng chỉ nhớ đại khái, e rằng muốn làm ra cũng không dễ dàng gì.
Nhưng loại sau có thể thử, dễ làm, dù là những con non trong bộ lạc cũng có thể giúp dệt một chút, hơn nữa với người lớn và yêu tộc có sự hỗ trợ của linh lực thì dệt ra sẽ càng nhanh hơn.
Có điều lát nữa cũng cần phải dựa vào tính chất của bông, rồi sửa đổi sơ khung cửi một chút.
Nguyễn Thu Thu còn đang suy nghĩ, Sói xám tiên sinh đã nhanh chóng phân loại hết quả bông.
Nguyễn Thu Thu nhìn mớ quả bông đã phân loại bên trong túi da thú, ngạc nhiên với tốc độ của chàng sói nào đó.
Nàng cũng không chậm trễ thời gian nữa, giải phóng linh lực ra, nhanh chóng tách thành phần nước từ trong quả bông ra.
Vốn dĩ quả bông sau khi hái xuống phải phơi khô, nhưng bọn họ không có điều kiện làm vậy, hơn nữa quả bông lục nguyệt cũng không phải loại bông bình thường, cho nên Nguyễn Thu Thu mới nghĩ tới việc dùng phương pháp này.
Khác với dự liệu của nàng, thành phần nước trong quả bông lục nguyệt rất ít, nàng chỉ hao phí 1/5 linh lực, đã xử lý hết toàn bộ quả bông rồi.
Trong số những quả này, cao nhất là cấp ba, số lượng cũng ít nhất, ước chừng chỉ đủ làm hai chiếc áo mỏng.
Cấp hai số lượng tương đối nhiều, cấp một càng nhiều hơn.
Nếu như giữ lại thì những quả bông này cũng có thể tận dụng..
Nhưng nghĩ đến việc bông lục nguyệt không chừng có thể bán được, Nguyễn Thu Thu suy tính trước sau liền quyết định giữ lại cấp một và cấp ba, còn cấp hai làm thành áo bông mang đi bán.
Bước tiếp theo lẽ ra là đánh quả bông, kỳ thật đây là một công việc cần thể lực, Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ xem có cần phải tự mình ra tay hay không, bên ngoài sơn động đã truyền tới tiếng gọi khe khẽ.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy từ mí mắt trở xuống, chạy thẳng một đường đến mang tai của mình đã nóng ran lên.
Mặc dù rất ngại ngùng, nhưng nàng vẫn cảm thấy một chút cảm xúc kỳ lạ, nắm lấy cánh tay chàng Bụt nhà mình, lại cảm giác như đang dẫm lên những đám mây mềm mại như bông, toàn thân đều có chút bay bổng.
Tình trạng của Uyên Quyết cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, lông mi dài của hắn run lên, toàn thân căng cứng, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn bây giờ rõ ràng đã bị hủy dung, nàng lại nói hắn là đẹp nhất.
Đôi mắt phượng dài và hẹp lóe lên một tia sáng kỳ lạ, tầm mắt Uyên Quyết di chuyển nhẹ nhàng, dừng lại trên người tiểu phu nhân, vừa lúc Nguyễn Thu Thu cũng ngẩng đầu nhìn lên muốn xem thử phản ứng của hắn.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng sững người một lúc, sau đó lại càng thêm ngại ngùng, nhanh chóng cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của Uyên Quyết, chuyển chủ đề: “Cơm sắp nguội rồi …”
Nguyễn Thu Thu nói xong, buông nhẹ cánh tay của Sói xám tiên sinh, nghĩ đến việc ngồi lên chiếc giường đá.
“Phu nhân!”
Một luồng khí nóng xẹt qua tai, chui thẳng vào bên trong, mang theo tầng tầng lớp lớp liên tiếp những tiếng gầm thấu đến tận con tim.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy cả nửa thân mình như tê dại, thu hết can đảm quay sang Uyên Quyết, vân vê đầu ngón tay “ừm?”
“……” Uyên Quyết mím môi, đuôi mắt đỏ đỏ, rõ ràng là rất để ý, lại cố làm ra cái vẻ không quan tâm, trong giọng nói chứa đựng sự vui sướng không kiểm soát được, “Phu nhân đẹp hơn sói”.
Mặc dù lời của chàng sói nào đó có vẻ non nớt, nhưng nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Thu Thu ngoài sự ngại ngùng ra còn cảm thấy một tia kích động không thể nói nên lời.
Nàng thầm nói bản thân thật nhẹ dạ cả tin, cong môi nhìn sói của nàng nở một nụ cười.
Vốn dĩ cho rằng liên quan đến vấn đề “sói có phải là rất xấu không?” tới đây là kết thúc, Nguyễn Thu Thu dự định ăn xong bữa sáng này sẽ bắt đầu làm việc, trước tiên đến chỗ Mạc gia gia và Tộc trưởng gia gia kiếm người giúp đỡ, chế tạo ra những công cụ cần thiết, rồi xử lý bông lục nguyệt …
Nguyễn Thu Thu còn đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn trước mắt rung chuyển, cánh tay truyền tới một sức lực không quá mạnh nhưng có chút quyết đoán, kéo nàng về phía trước.
“?” Tâm trí Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp thoát khỏi mớ dự định ấy, đã cảm thấy toàn thân đã mình vào trong một vòng tay không mấy mềm mại.
Chóp mũi chạm vào mớ lông hơi cứng trên miếng da thú màu đen quen thuộc, Nguyễn Thu Thu có chút sững sờ chớp chớp mắt.
Trên eo có cảm giác bị ghì chặt lấy, chậm rãi run rẩy
Trên đầu vang lên một giọng nói có chút ấm ức, “Sao nàng lại thất thần vậy?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Cho dù nàng có chậm tiêu hơn nữa, cũng có thể hiểu ra nàng đã được kéo vào trong vòng tay của Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu dứt khoát thả lỏng cơ thể, tựa nhẹ vào vòng tay của Uyên Quyết, chớp chớp mắt.
Nàng không thể ngờ, tên sói nào đó bình thường dễ ngại ngùng còn suốt ngày che đậy hành vi của bản thân như vậy, lại có ngày trở nên thẳng thắn đến thế.
Mặc dù chỉ là chủ động ôm một cái, nhưng cũng là một sự tiến bộ đáng kể.
Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ, nhịn không được khẽ mỉm cười, nàng đã thấu rõ đại khái tính cách của Uyên Quyết rồi, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ là vươn tay lên, nhẹ nhàng đặt trên lưng của Sói xám tiên sinh, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn.
Từng nhịp từng nhịp, càng lúc càng nhanh.
Âm thanh có thực lực, thông qua cái ôm nhẹ nhàng này, tựa như đã lan tỏa đến cả trái tim của nàng.
“Thịch, thịch, thịch!!”
Đập càng lúc càng nhanh
Phía sau lưng truyền đến một cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng, Nguyễn Thu Thu không hề từ chối sự thân mật của hắn.
Đối với hắn mà nói, sự tiếp xúc ở mức độ như thế này đã được xem như vô cùng thân mật rồi.
Khóe mắt cay cay, đuôi mắt dài và hẹp càng ngày càng đỏ.
Sói xám tiên sinh cũng không biết bản thân như thế nào, chỉ muốn ôm chặt thêm một chút, lại chặt thêm một chút
Nhưng khi bắt đầu chỉ là ôm nhẹ nhàng, rồi ôm chặt, tự nhiên càng tiến gần hơn.
Mặc dù Sói xám tiên sinh đã có sự kiềm chế, nhưng sự kiềm chế ấy đem so với sức lực thì vẫn yếu hơn nhiều.
Cho đến khi hắn hoàn hồn lại, thì khoảng cách giữa một người một sói đã rất gần rồi.
Một cảm giác không thể làm lơ, từ cơ thể tiểu phu nhân của hắn truyền tới, là một sự mềm mại hoàn toàn không giống hắn.
Đồng tử của Uyên Quyết khẽ run lên, và các cơ bắp theo phản xạ có điều kiện của hắn đều co lại, một vệt ửng đỏ nhanh chóng lan ra trên khuôn mặt tuấn tú, trong vô thức buông nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy Nguyễn Thu Thu.
Vẫn luôn ngại ngùng không nói ra nhưng Nguyễn Thu Thu phải đứng thẳng dính lấy tên sói cứng cáp ấy nên cảm thấy có chút không thoải mái, nhanh chóng lùi về sau nửa bước nhỏ, thoát khỏi sự trói buột của tên sói nào đó rồi âm thầm thở phảo một tiếng.
Một người một sói im lặng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra nữa, đỏ mặt tía tai không dám nhìn đối phương.
Nguyễn Thu Thu tốt hơn một chút, ngoắc nhẹ ngón tay ngồi xuống bên mép giường đá “Phu quân, ăn cơm thôi。”
Uyên Quyết giống như bị hóa đá, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới từ từ di chuyển đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, ngồi xuống, cầm cái thìa gỗ buổi sáng mới làm xong lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn cái đĩa gỗ trước mặt và cái thìa gỗ ở trong tay, lại không hiểu nổi tại sao chỉ có một cái chén gỗ, mải mê suy nghĩ.
Uyên Quyết cũng cảm thấy bản thân làm vậy có chút lộ liễu, kìm giọng bình tĩnh nói, “Vật liệu không đủ dùng làm chén gỗ.”
Nguyễn Thu Thu: “……”, hơ hơ, có quỷ mới tin lời chàng.
Nàng nhìn nhìn chiếc đĩa gỗ đựng đầy thịt nướng màu sắc đẹp mắt, nghĩ nghĩ rồi gắp một ít vào trong chén gỗ, sau đó để chiếc đĩa còn hơn phân nửa thức ăn đến trước mặt Sói xám tiên sinh, giọng điệu trêu cười nói “Nếu đã vậy thì phu quân dùng đĩa gỗ đi.”
Uyên Quyết:“……”
Sói xám tiên sinh sững sờ trong giây lát, nhưng cũng không từ chối sự sắp xếp này.
Đáy lòng Nguyễn Thu Thu mềm xuống, bắt đầu thưởng thức thịt nướng sói nhà mình làm.
Mặc dù không tìm thấy vỉ nướng trong sơn động, nhưng Nguyễn Thu Thu đoán là Sói xám tiên sinh dùng linh lực để nướng.
Miếng thịt trâu rừng nhỏ được chia thành từng miếng lớn nhỏ vừa miệng, hương thơm ngào ngạt.
Cách trình bày và mùi vị cũng không tệ, Nguyễn Thu Thu tràn đầy sự mong đợi nếm thử một miếng, nhưng ngay khi thức ăn vào miệng thì biểu cảm có chút kỳ lạ.
Mùi vị rất kỳ lạ, chất thịt hẳn là không có vấn đề, nhưng không biết có phải đã cho quá nhiều muối hay không, hay là đã cho thêm hương liệu gì khác, không chỉ không ngon, lại còn có cảm giác lạo xạo như cát.
“Không thích ăn sao?” để ý thấy những thay đổi của nàng, giọng nói của Sói xám tiên sinh vừa căng thẳng lại có chút buồn bã.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng nuốt miếng thức ăn trong miệng, lắc lắc đầu, vô cùng dối lòng mà nói, “Không có, ta rất thích, rất ngon.”
Nói xong, như để minh chứng cho lời nói của bản thân, Nguyễn Thu Thu lại ăn thêm một miếng thịt nữa, biểu cảm trước sau điềm tĩnh, khóe môi khẽ cong lên, như thể thật sự rất hợp khẩu vị của nàng.
Thấy vậy, Uyên Quyết mới giãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra, thanh lịch lại nhanh chóng giải quyết mớ thức ăn trước mặt của mình.
Thấy hắn ta không phát hiện ra, Nguyễn Thu Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng ăn hết phần thịt nướng của mình, sau đó cảm thấy trong dạ dày của mình có một chút ấm áp dần dần dâng lên, tương thích với linh lực lan tỏa khắp cơ thể, linh khí tại đan điền từ từ tăng lên một chút.
Ừm, Nguyễn Thu Thu có phát hiện ra sự biến đổi này, hỏi tên sói nào đó ở bên cạnh, “Có phải trong thịt nướng có thêm thảo dược gì đó không?”
Uyên Quyết cẩn thận chớp mắt, nhìn nàng nhẹ giọng nói “Là diệp linh hoa cấp hai.”
Nguyễn Thu Thu nhìn hắn “diệp linh hoa?” Cho nên vì thức ăn đã cho thêm thứ thực vật gọi là diệp linh hoa này, nên mùi vị mới biến thành kỳ lạ như vậy sao?
Nhưng sao nàng không thấy trong thịt nướng có loại thực vật này?
Là vò nát lá thành nước rồi bỏ vào sao? Nguyễn Thu Thu suy đoán.
“Ừm“ Sói xám tiên sinh gật gật đầu, bàn tay to lớn kéo nàng lên, phất tay một cái.
Rất nhanh,trong tay Nguyễn Thu Thu xuất hiện hai đóa hoa trong suốt, bông hoa có 5 cánh, màu xanh nhạt trông cực kỳ xinh xắn.
“Tặng cho phu nhân.”
Tai nhọn của Sói xám tiên sinh đỏ ửng, thấp giọng bổ sung, “Làm trang sức hay gia vị thì đều có chút hiệu quả nâng cao linh lực.”
Nguyễn Thu Thu: “……” nàng bóp bóp nhẹ hai nụ hoa nhỏ, cảm giác như một túi đá đang tan chảy, độ dai khá tốt, không dễ vỡ vụn và có mùi thơm thoang thoảng, là một loại thực vật rất đặc biệt.
Nàng cẩn thận cất hai đóa hoa vào trong túi da nhỏ đeo bên mình, ánh mắt dịu dàng nhìn Uyên Quyết, không biết tại sao lại nghĩ tới thời điểm Lục Tử Nhiễm bức ép nàng giữa bầu trời tuyết, lại nhìn thấy một đóa hoa nhỏ vùi giữa mớ thức ăn và gió tuyết.
Mặc dù nàng đã nhặt những cánh hoa màu xanh nhạt bị dâp đó và làm sạch chúng, nhưng bông hoa dại bình thường đó, sau một thời gian dài đã bị rách và mục nát.
“Cám ơn phu quân!” Nguyễn Thu Thu lần này đã không còn tránh ánh mắt của hắn nữa, chàng sói với đôi mày cong cong nhìn nàng nở một nụ cười, nhìn thấy ánh mắt lóe lên cảm xúc vui mừng của hắn, nàng chợt càm thấy có một chút nhoi nhói tận đáy lòng.
Kỳ thật dù cho nàng không có đồ trang sức thì cũng chẳng sao cả.
Sau khi ăn sáng xong, vào trước lúc chàng sói nào đó định đứng lên rửa chén, Nguyễn Thu Thu đã ném ra vài quả bóng nước linh lực, nhanh chóng hoàn thành công việc vệ sinh này.
Nàng rất nghiêm túc nói với hắn, bây giờ linh lực của nàng đã tăng cấp rồi, sau này không cần phải tích trữ nước tuyết và nước suối nữa.
Sói xám tiên sinh rất bình tĩnh gật đầu, biểu cảm lạnh lùng, chìm vào im lặng.
Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười, dứt khoát nói với sói, bảo hắn phân loại những quả bông kia ra theo đẳng cấp.
Cảm giác được vẻ lạnh băng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn từ từ tan ra, khóe môi Nguyễn Thu Thu mới bất lực cong lên.
Gió tuyết bên ngoài vẫn không ngừng rơi, Nguyễn Thu Thu đang nghĩ đến việc làm một cái khung dệt vải sau khi xử lý hết chỗ quả bông này.
Nàng đã từng tiếp xúc qua, một loại là khung cửi lớn toàn bộ bằng gỗ, còn một loại là khung cửi thủ công rất dễ làm cũng dễ thao tác, loại trước nàng chỉ nhớ đại khái, e rằng muốn làm ra cũng không dễ dàng gì.
Nhưng loại sau có thể thử, dễ làm, dù là những con non trong bộ lạc cũng có thể giúp dệt một chút, hơn nữa với người lớn và yêu tộc có sự hỗ trợ của linh lực thì dệt ra sẽ càng nhanh hơn.
Có điều lát nữa cũng cần phải dựa vào tính chất của bông, rồi sửa đổi sơ khung cửi một chút.
Nguyễn Thu Thu còn đang suy nghĩ, Sói xám tiên sinh đã nhanh chóng phân loại hết quả bông.
Nguyễn Thu Thu nhìn mớ quả bông đã phân loại bên trong túi da thú, ngạc nhiên với tốc độ của chàng sói nào đó.
Nàng cũng không chậm trễ thời gian nữa, giải phóng linh lực ra, nhanh chóng tách thành phần nước từ trong quả bông ra.
Vốn dĩ quả bông sau khi hái xuống phải phơi khô, nhưng bọn họ không có điều kiện làm vậy, hơn nữa quả bông lục nguyệt cũng không phải loại bông bình thường, cho nên Nguyễn Thu Thu mới nghĩ tới việc dùng phương pháp này.
Khác với dự liệu của nàng, thành phần nước trong quả bông lục nguyệt rất ít, nàng chỉ hao phí 1/5 linh lực, đã xử lý hết toàn bộ quả bông rồi.
Trong số những quả này, cao nhất là cấp ba, số lượng cũng ít nhất, ước chừng chỉ đủ làm hai chiếc áo mỏng.
Cấp hai số lượng tương đối nhiều, cấp một càng nhiều hơn.
Nếu như giữ lại thì những quả bông này cũng có thể tận dụng..
Nhưng nghĩ đến việc bông lục nguyệt không chừng có thể bán được, Nguyễn Thu Thu suy tính trước sau liền quyết định giữ lại cấp một và cấp ba, còn cấp hai làm thành áo bông mang đi bán.
Bước tiếp theo lẽ ra là đánh quả bông, kỳ thật đây là một công việc cần thể lực, Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ xem có cần phải tự mình ra tay hay không, bên ngoài sơn động đã truyền tới tiếng gọi khe khẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook