Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
Chương 111: 111- 112trước khi thành khế, cần làm chuyện rất thân mật

Nghĩ đến sắp phải chia xa và những nguy hiểm sắp ập tới, cho dù Nguyễn Thu Thu vẫn luôn rất lạc quan, giờ phút này cũng có chút không cười được.

Vành mắt nàng có chút đỏ, muốn nói mấy lời vui vẻ để làm dịu bầu không khí, nhưng trong cổ họng cứ như bị chặn lại, làm nàng không biết phải mở miệng thế nào.

"Phu nhân." Uyên Quyết nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.

Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn tinh tế của Nguyễn Thu Thu, còn có hàng mi đang rưng rưng một chút nước óng ánh.

Nguyễn Thu Thu bất giác ngẩng đầu lên, cùng hắn chạm mắt với nhau, chỉ là dùng giọng mũi phát ra một tiếng buồn buồn "Hửm?"

Tiểu phu nhân phản ứng như vậy đúng là khó có được, trái tim Uyên Quyết cảm thấy hơi ấm áp, thoáng qua suy nghĩ, lộ ra đôi tai nhọn màu xám bạc, khẽ run run, "Muốn sờ không?"

Hắn biết Nguyễn Thu Thu thích sờ lỗ tai mềm mại này của hắn, nhưng bởi vì tai sói thật sự là mẫn cảm, cho nên bình thường ngoại trừ lúc mưu kế muốn được đổi nụ hôn với phu nhân ra, Sói xám tiên sinh sẽ rất ít khi lộ lỗ tai ra.

Nguyễn Thu Thu nghe xong thì hiểu, đây là hắn đang dỗ nàng.

Mỗi lần, nàng có gì không vui, hoặc là tên sói này muốn làm gì, đều sẽ chủ động lộ tai sói ra để nàng sờ.

Nhưng lần này, Nguyễn Thu Thu lại không muốn sờ cho lắm.

Nàng cắn môi dưới, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ.

"..." Uyên Quyết nhìn nước mắt troe ở khóe mắt nàng, không ngờ lần này ngay cả lỗ tai lông xù cũng không thể dỗ tiểu phu nhân vui vẻ, giữa lông mày đen nhánh mang tới một chút bất đắc dĩ.

Hắn dứt khoát ôm nàng vào trong ngực, dán sát vào lỗ tai Nguyễn Thu Thu, giọng nói mang theo chút khàn khàn từ tính, "Rất nhanh thôi, sói sẽ trở về."

Dù Nguyễn Thu Thu biết, trước đó gấu trúc gia gia cũng đi qua cấm địa trong kết giới, không có nguy hiểm gì quá lớn, nhưng nghĩ tới tương lai, vẫn còn có chút không quá có thể yên tâm.

Nguyễn Thu Thu do dự một chút, hỏi, "Truyền âm châu, có thể sử dụng ở trong kết giới không?"

Uyên Quyết lắc đầu, trên hai gò má tuấn mỹ lướt qua một tia quẫn bách.

Truyền âm châu này là lúc trước hắn lấy ra, chỉ có cấp ba, nhiều nhất chỉ có thể dùng ở trong kết giới cấp bốn, mà cấm địa kia có kết giới đẳng cấp rất cao, truyền âm châu là không thể sử dụng.

Nguyễn Thu Thu nghe vậy khẽ thở dài, trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói, "... Thành khế đi."

Giọng của nàng không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, tựa như một đám pháo hoa không cách nào ngăn cản, trong nháy mắt nổ vang bên tai Uyên Quyết.

Hắn có chút không thể tin được lỗ tai thính lực siêu việt của mình, bắp thịt toàn thân trong nháy mắt căng cứng, tựa hồ nghe được chuyện gì khó tin lắm.

Chuyện mà đã vô số lần hắn vô cùng khát vọng nhưng lại không dám nói ra, giờ phút này lại bị tiểu phu nhân hắn tâm tâm niệm niệm nói ra trước.

Trái tim lập tức đập liên hồi, Sói xám tiên sinh chỉ cảm thấy, tựa hồ tất cả âm thanh đều biến mất tại khoảnh khắc này.

Trong thế giới của hắn, chỉ có duy nhất một người là Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy thân thể cứng ngắc, cố gắng từ trong ngực hắn ngồi dậy, xoay người, đối mặt với chàng sói nhà mình.

Giọng nàng có chút run run, mang theo chút căng thẳng và thấp thỏm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Sói xám tiên sinh, "Phu quân... Không nguyện ý?"

Uyên Quyết môi mím thật chặt môi, biểu lộ hết sức nghiêm túc, một đôi tai sói lại bán đứng suy nghĩ của chủ nhân nó giờ phút này, điên cuồng run rẩy không ngừng, ngay cả những cái lông tơ nhỏ bé phía trên kia đều đang đong đưa.

Hầu kết chuyển động lên xuống, ánh mắt Uyên Quyết u ám, chậm rãi cắn chặt hàm răng.

Sơn động yên tĩnh trở lại, trái tim Nguyễn Thu Thu cũng từng chút từng chút trầm xuống.

Vành mắt và gò má của nàng đều nóng bừng, trong lòng cảm thấy rất rất tủi thân, nước mắt không thể khống chế, từ từ rơi xuống.

Nhìn thấy nước mắt của nàng, Sói xám tiên sinh mới có hơi luống cuống, hắn dùng bàn tay thận trọng ôm lấy hai gò má Nguyễn Thu Thu, lòng bàn tay thô ráp đau lòng chà nhẹ đi nước mắt của nàng, "... Phu nhân."

Nguyễn Thu Thu không tình nguyện ngẩng đầu lên nhìn hắn, trông thấy đôi mắt Sói xám tiên sinh lóe sáng nhìn mình, giọng thẹn thùng lại không thể tin, "Nàng thật sự, nguyện ý cùng sói thành khế sao?"

Nguyễn Thu Thu nghe hắn nói vậy, đáy lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa khó có thể diễn tả được, bây giờ đã là lúc nào rồi, vì sao tên sói này còn cảm thấy nàng không nguyện ý.

Nguyễn Thu Thu nắm ống tay áo Uyên Quyết, dứt khoát cứ như vậy hôn lên môi của hắn.

Nhưng chàng sói lại cứ như ngớ ngẩn, chỉ ngơ ngác ngồi đơ ra tại chỗ, mặc cho nàng hôn, đáy mắt lóe lên tinh quang nhỏ vụn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, chăm chú nhìn nàng, tựa hồ còn đang chờ đáp án của nàng.

Nhìn hắn thế này, Nguyễn Thu Thu tức đến khó thở, chỉ là cắn một cái lên môi hắn cho hả giận, sau đó gật đầu bất đắc dĩ, cũng có chút xấu hổ, "... Ừm."

"Phu nhân..." Đạt được đáp án khẳng định mà mình tâm tâm niệm niệm, giọng của Uyên Quyết đều có chút nghẹn ngào, hắn không để ý tới sự thẹn thùng mà cảm giác mềm mại Nguyễn Thu Thu vậy mang lại cho hắn, ôm thật chặt nàng vào trong lòng, giống như muốn hòa nhập hai cơ thể vào làm một.

Nguyễn Thu Thu bị hắn siết chặt đến mức không thể hít thở, lên án dùng bàn tay vỗ vỗ lên lưng hắn, chàng sói mới buông nàng ra.

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp phản ứng lại, con sói nào đó lại hôn lên, cướp đi nàng toàn bộ hô hấp.

Hôn một lần còn chưa đủ, hôn đến mấy lần, thẳng đến khi Nguyễn Thu Thu chỉ có thể mặt mũi ửng hồng dựa vào hắn, đuôi mắt mang theo một vòng đỏ tươi Sói xám tiên sinh mới buông tha cho nàng.

Đôi môi hắn hồng nhuận, trơn bóng quyến rũ, lỗ tai thoải mái hơi rũ xuống, lông mi cũng rung động không ngừng.

Chỉ là, hắn vẫn không định cùng Nguyễn Thu Thu thành khế ngay bây giờ.

Hắn hơi cúi người, hôn phớt lên môi của nàng, rất thẹn thùng mà nói, "Phu nhân, thành khế với sói, ít nhất phải hai ngày hai đêm..."

Nguyễn Thu Thu "...??"

Tại sao lại phải cần thời gian dài như vậy? Theo như nàng biết, Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia nhiều nhất chỉ tốn một canh giờ đã hoàn thành thệ ước, vì sao bọn họ lại cần lâu như vậy?

Nguyễn Thu Thu tò mò như thế, nên tự nhiên cũng hỏi ra miệng như thế.

Uyên Quyết suy tư vài giây, sau đó cân nhắc, nhẹ nhàng nói ra những gì hắn biết liên quan tới chuyện thành khế, "Hình như trước khi lang tộc thành khế, cần phải..."

Hắn nói, rồi lại cảm thấy quá ngại ngùng, nên dừng một chút mới tiếp tục nói, “phải làm một chút chuyện rất thân mật trước."

"Về sau sẽ thành kết..."

Nguyễn Thu Thu "... chờ đã."

Hai gò má và cả lỗ tai đều đỏ bừng lên, có chút không dám tin tưởng ác lang tiên sinh bình thường thuần khiết như vậy lại nói ra mấy lời kiểu này, không thể tin nổi cẩn thận hỏi lại, "... Thành kết?"

Đừng nói là thành kết mà nàng đọc được trong sách nhé?

Con sói nào đó cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, trong mắt những con yêu khác, hắn vẫn là một con sói con chưa hoàn toàn thành niên, nên đối với mấy chuyện này cũng chỉ có chút kiến thức nửa vời.

Nhìn con sói nào đó chỉ biết đỏ mặt không nói lời nào, trong đôi mắt hẹp dài có hiếu kì và ngây thơ, Nguyễn Thu Thu vừa thẹn thùng vừa tâm động.

Nếu như trước khi thành khế cần phải làm chuyện thân mật mà nàng nghĩ kia, như vậy một canh giờ đối với nhân tộc xác thực là bình thường.

Nhưng tên sói này nói, tối thiểu hai ngày, có phải đang nói đùa không...

Nghĩ đến trước đó không cẩn thận nhìn thấy thứ rất có thể sẽ ‘đòi mạng’ của nàng, suy nghĩ lại một chút thời gian dài dằng dặc trước khi thành khế, đột nhiên Nguyễn Thu Thu cũng không phải là rất muốn thành khế.

Nàng vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, từ trên đùi Uyên Quyết luống cuống tay chân đứng lên, làm bộ tiếc nuối nói, "Vậy... không thể làm gì khác hơn là về sau..."

"Lại thành khế."

Con sói nào đó "..."

Không biết vì sao, hắn nghe được một tia thở phào may mắn từ trong giọng nói của tiểu phu nhân.

"... Ta giúp phu quân thu dọn một chút hành lý." Nguyễn Thu Thu chú ý tới biểu cảm thất vọng của Uyên Quyết, bắt đầu nói sang chuyện khác.

Uyên Quyết rất nhanh đã từ cảm xúc thất vọng kia bình tĩnh lại, lại khôi phục biểu cảm cao lãnh, thận trọng khẽ gật đầu.

Nguyễn Thu Thu cảm giác có chút buồn cười, bởi vì một màn này, sự lo lắng cho tương lai cũng giảm đi không ít, nàng lấy ba lô của mình ra, thu dọn xong đồ cần dùng trong mấy ngày nay của con sói nào đó.

Bởi vì bộ lạc bây giờ vô cùng thiếu dược thảo, mà dược thảo bình thường đối với vết thương của Uyên Quyết cũng không trợ giúp được nhiều, Nguyễn Thu Thu cũng không chuẩn bị quá nhiều dược thảo bình thường cho hắn, chỉ lưu lại vài cọng cỏ cầm máu và nhân sâm có phẩm giai khá cao.

Còn lại thì dùng giọt nước chữa trị thay thế.

Mang theo một bộ quần áo để thay, còn lại chính là các loại thịt khô và đồ ăn.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Nguyễn Thu Thu còn bỏ cho hắn một bình muối nhỏ.

Ngoài ra, còn có rất nhiều những thứ khác.

Lúc nàng đang bận bịu chuẩn bị hành lý cho mình, Uyên Quyết cũng khẽ cong môi cười, dùng yêu lực chuẩn bị một cái ba lô nhỏ cho tiểu thê tử.

Chờ Nguyễn Thu Thu cầm kia ba lô kia đi ra, thì thấy cái ba lô nàng muốn mang theo cũng đã bị con sói nào đó nhét đầy.

Nàng chú ý tới cái ba lô nhỏ kia là hai ngày này nàng mới dùng vải bông phế liệu làm ra, cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng qua, đáy lòng có cảm giác ngọt ngào khó có thể diễn tả được bằng lời.

Bây giờ cách thời điểm xuất phát còn nửa canh giờ, không cần vội, Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết cùng ngồi bên giường tu luyện.

Linh lực và yêu lực kết hợp với nhau, linh lực trong không khí nhanh chóng tập trung lại vị trí một người một sói.

Chỉ không đến nửa canh giờ, Nguyễn Thu Thu đã cảm thấy linh lực trong cơ thể ngưng tụ rất nhiều so trước đó.

Sắp tới giờ xuất phát, một người một sói lại nhịn không được hôn thêm mấy cái tạm biết, mới mang theo hành lý của mình, rời đi sơn động.

"Chờ lúc ta trở về, chắc là chàng cũng đã trở về." Trên đường xuống núi, Nguyễn Thu Thu nhịn không được không ngừng nói chuyện với Sói xám tiên sinh đi bên cạnh, "Còn có Như Ý nãi nãi bọn họ, nếu như chàng ra sớm, nhất định phải đi thăm bọn họ nhiều chút nhé..."

"Được." Tất cả lời dặn dò của nàng, Uyên Quyết đều đồng ý hết.

Một đoạn đường này thật ra rất ngắn, bình thường bọn họ chỉ cần mấy phút là đi hết, hôm nay lại cố tình đi thật chậm, hết tận mười lăm phút.

Thẳng đến xa xa thấy được đại điêu đang kéo xe gỗ liễu đứng ở chân núi, và đám Hùng Đóa Đóa bên cạnh hắn, Nguyễn Thu Thu mới thật sự ý thức được, bọn họ thật sự phải tách ra.

Nguyễn Thu Thu nhịn không được xoay người, ôm lấy chàng sói của mình.

Tận đến giờ phút này, nàng mới ý thức tới, nàng thích hắn đến cỡ nào.

Thích đến mức, dù chỉ là tách ra thời gian ngắn ngủi, đều khiến nàng cảm thấy sa sút và khổ sở.

"Được rồi ta đi đây, bọn họ chắc chờ lâu lắm rồi." Nguyễn Thu Thu nhón chân lên hôn một cái lên môi Uyên Quyết, rồi cố gắng xoay người, khắc chế mình không được quay đầu lại nhìn hắn.

Nàng nâng cánh tay lên, vẫy vẫy với người ở sau lưng, cố gắng làm như mình vẫn ổn, bước đi về phía trước, để lại trên nền tuyết một hàng dấu chân nho nhỏ.

Uyên Quyết chỉ đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn nàng đi về phía trước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hai cánh bướm màu sáng xoay quanh người Nguyễn Thu Thu, tựa hồ là đang chú ý xem thử, trên đoạn đường chỉ làm cho nàng đi này, tiểu phu nhân yêu dấu của hắn có không cẩn thận té ngã hay không.

Nguyễn Thu Thu cố gắng không quay đầu lại, nàng một đường đi đến cạnh Điền Diệp, rốt cục mới khắc chế không được xoay người lại, nhìn về phía Uyên Quyết ở xa xa.

Chàng sói vẫn đứng ở đằng kia, một bộ trường bào màu đỏ, trông rất nổi bật lại rực rỡ.

Thị lực của nàng đã tốt lên rất nhiều, cho dù cách xa như vậy, cũng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn.

Gió lạnh thổi bay mái tóc của hắn khẽ đong đưa, khiến hắn trông có chút tái nhợt và trong suốt.

Cảm giác bất an từ tận đáy lòng lại một lần nữa trỗi dậy, Nguyễn Thu Thu nắm chặt bàn tay, rốt cuộc chân cũng không thể bước tiếp được về phía trước dù chỉ là một bước.

"Ồ, đây là cái gì? Cánh bướm sao?" Điền Diệp chú ý tới đôi cánh màu trắng nhạt ở trên vai Nguyễn Thu Thu, có chút ngạc nhiên.

Nguyễn Thu Thu nghe vậy quay đầu lại nhìn, thấy cánh bướm màu sáng chỉ thuộc về Sói xám tiên sinh trên vai mình, trong lòng khẽ bồi hồi.

Nàng đưa tay khẽ chạm vào cánh bướm hoàn toàn do yêu khí hoặc những vật khác huyễn hóa thành, nó lập tức đậu trên đầu ngón tay của nàng.

Nguyễn Thu Thu nở nụ cười, muốn nói gì đó với Uyên Quyết.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Sói xám tiên sinh vừa nãy đứng, chỗ ấy đã không còn bóng dáng của hắn nữa.

Nguyễn Thu Thu sửng sốt một chút, mím môi, nàng nhìn cánh bướm đang đậu trên ngón tay, qua mấy giây, mới khẽ gật đầu với Điền Diệp đang ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, cười khẽ nói, "Ta không sao, chúng ta đi thôi."

Điền Diệp do dự một chút, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vành mắt đỏ đỏ của Nguyễn Thu Thu, lại nhìn về phía Uyên Quyết vừa nãy đứng, đến cùng vẫn là không nói gì.

Thật ra nàng có thể sử dụng yêu thức cảm giác được, phu quân của Nguyễn Thu Thu căn bản cũng không có rời đi, nhưng hắn đã ẩn giấu mình đi, hẳn là hắn muốn để cho nàng đi trước.

Điền Diệp đặt hai ghế ngồi nhỏ trên xe gỗ liễu, cùng Nguyễn Thu Thu ngồi lên.

Ngoại trừ xe gỗ liễu, hai ngày trước Uyên Quyết còn làm một cái gỗ xe, bây giờ trên xe gỗ cũng chất đống không ít thứ, là những thứ bộ lạc Đông Hùng dự trữ được trong khoảng thời gian này, dự định làm thương phẩm trao đổi ở phiên chợ yêu ma.

Hùng Viễn kéo một chiếc xe khác, Hùng Đóa Đóa ngồi ở phía trên nhìn, giữ sức để lát nữa thay phiên cho hai người bọn họ.

Thật ra nếu như là bình thường, Điền Tú và Hùng Đóa Đóa đều bị thương sẽ không bị sắp xếp đi phiên chợ yêu ma.

Nhưng bây giờ bộ lạc Đông Hùng không còn yêu nào cả, còn lại thì vũ lực giá trị cũng không quá đủ, chỉ có thể để bọn họ kiên trì đi.

"... Cô ~(đi thôi.)" Điền Tú kêu một tiếng, đập cánh, dưới chân dùng sức, dẫn đầu kéo Điền Diệp và Nguyễn Thu Thu đi về phía trước.

"Rống ~" Hùng Viễn huyễn hóa thành gấu ngựa cũng gầm nhẹ một tiếng, kéo xe gỗ đi theo phía sau bọn họ.

Mãi cho đến khi Nguyễn Thu Thu bọn họ vượt qua một ngã rẽ, đã không thể quay đầu nhìn thấy mình, Sói xám tiên sinh mới chậm rãi hiện ra thân hình.

Trên hàng mi của hắn có vương những giọt nước lấp lánh, thật giống như bông tuyết hòa tan đọng trên hàng mi của hắn.

Kìm lòng không được, bàn tay nắm lấy truyền âm châu đeo trên cổ, Uyên Quyết do dự, cuối cùng cũng vẫn không truyền âm với Nguyễn Thu Thu, chỉ là khẽ đặt ở bên môi, lưu luyến khẽ hôn một cái.

...

Từ bộ lạc Đông Hùng đến phiên chợ yêu ma, ước chừng cần nửa ngày đường, chờ bọn họ tới nơi, đoán chừng trời cũng đã xẩm tối rồi.

May mà phiên chợ yêu ma họp những năm ngày, đến tối cũng không đóng cửa.

Tận cho đến rời khỏi phạm vi bộ lạc Đông Hùng, từ đầu đến cuối Nguyễn Thu Thu đều nhìn cánh bướm màu trắng nhạt trên bàn tay mình.

Bọn chúng từ đầu đến cuối đều không biến mất, thậm chí sau khi bọn họ rời khỏi bộ lạc Đông Hùng nửa canh giờ, mới nhẹ nhàng hòa vào trong ấn ký hình lỗ tai sói màu đỏ tươi trên cổ tay nàng.

Nguyễn Thu Thu rất kinh ngạc, nhìn cổ tay lại nhiều thêm ấn ký cánh bướm, đáy lòng dâng lên rất nhiều nghi hoặc.

Nàng nhịn không được cầm truyền âm châu trên cổ, do dự một lát, vẫn đưa chút linh lực vào, muốn kết nối với Sói xám tiên sinh.

Thật ra Nguyễn Thu Thu biết, đã qua lâu như vậy, hắn tám phần là đã tiến vào cấm địa phía sau núi rồi, nhưng vẫn là không nhịn được muốn hỏi thử.

Lần này, đầu kia cũng không truyền đến bất kỳ âm thanh nào, rất rõ ràng, truyền âm thất bại.

Nguyễn Thu Thu cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nàng chỉ là có chút thất vọng mất mát buông lỏng tay ra, ôm thật chặt cái ba lô Uyên Quyết chuẩn bị cho mình.

Bầu trời âm trầm, vẫn rơi tuyết nhỏ như cũ.

Nguyễn Thu Thu nhìn lên những bông tuyết rớt xuống trước mặt, lại phảng phất như thấy được vô số lông tơ nhỏ bé rơi xuống từ trên lỗ tai Sói xám tiên sinh.

Nàng có chút hối hận trước đó không có để chàng sói kia biến thành yêu hình ở trước mặt mình, nhổ chút lông sói xuống để mang theo...

Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Nguyễn Thu Thu đỏ mặt lên, lại thở dài.

Nàng cảm thấy mình không thể để bản thân rảnh rỗi, nếu không thì sẽ khống chế không nổi suy nghĩ của mình, lúc nào cũng nghĩ đến Uyên Quyết, thế là mở ba lô ra, muốn xem thử Sói xám tiên sinh chuẩn bị cho mình thứ gì.

Lọt vào trong tầm mắt là nàng một bộ quần áo màu hai ngày trước trắng vừa tự làm cho mình, Nguyễn Thu Thu mặt mày dịu dàng, mở ra đã nhìn thấy đồ ‘nhỏ’ mà nàng mới giặt sạch hong khô.

Nguyễn Thu Thu "..."

Tên sói này lấy ra lúc nào vậy??

Nguyễn Thu Thu càng đỏ mặt hơn, nàng lại xem tiếp, phát hiện đồ ăn dược thảo và hai khối linh thạch nhỏ khoảng cấp ba, là hôm qua lúc trạng thái tinh thần của nàng rất kém cỏi, Điền Diệp đã nói với Sói xám tiên sinh, bảo hắn tìm cơ hội bổ sung linh lực cho Nguyễn Thu Thu.

Nhìn hai khối linh thạch này, Nguyễn Thu Thu nhịn không được khẽ nhíu mày.

Thật ra nàng cũng không cần những linh thạch này, tương phản, Sói xám tiên sinh mới càng cần hơn.

Nhưng mà trước đó nàng mải lo vụng trộm nhét linh thạch cho Sói xám tiên sinh, nên không chú ý tới hành động của tên sói kia.

Cũng may là nàng để linh thạch cho hắn càng nhiều.

Nguyễn Thu Thu còn tìm thấy hai đóa Diệp Linh hoa và tín vật gỗ lim ở dưới đáy ba lô, trừ cái đó ra, còn có đồ ăn đủ cho nàng ăn năm ngày.

Phải biết, lần này bọn họ đi ra ngoài đã mang theo đầy đủ đồ ăn, theo lý thuyết thì nàng không mang thức ăn cũng không sợ đói, Sói xám tiên sinh chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, nàng căn bản ăn không hết.

Nhưng dù vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy đáy lòng ấm áp.

Nàng lấy ra một phần thịt heo khô, giữa đường lúc nghỉ ngơi, chia cho mấy người Điền Diệp.

Chạng vạng tối, thời tiết càng lúc càng xấu, gió lạnh gào rít, bầu trời trải rộng mây đen, ẩn ẩn có sấm chớp hiện lên, xem ra trời rất có thể sắp mưa to.

Mà bọn họ rốt cục cũng tới được phiên chợ yêu ma trước khi trời mưa đổ xuống.

Chương 112: vị giác của con sói nào đó

Đại lục yêu tộc rất đặc biệt, toàn bộ đại lục trải rộng liên miên không ngừng.

Ở thế giới yêu tộc, ngoại trừ cái một khối đại lục yêu tộc này, những nơi khác tất cả đều là biển.

Tại cực nam cực bắc gần biên giới đại lục, có rất nhiều vực sâu thông với Ma Giới.

Vực sâu lớn nhỏ và mức độ ổn định cũng khác nhau, có thể chứa đựng cấp bậc và số lượng ma vật thông qua cũng khác nhau.

Ngoài những cái vực sâu lớn lớn nhỏ nhỏ này ra, đám ma vật nếu như muốn tiến vào mảnh đại lục yêu tộc này, chỉ có thể dựa vào một vài thông đạo không gian ngẫu nhiên hình thành, không ổn định.

Cũng bởi vì tính đặc thù của cả phiến đại lục, toàn bộ thế giới yêu tộc ngoại trừ một ít chỗ đặc thù có một ít thời tiết cực đoan ta, thì đại bộ phận đều có khí hậu thống nhất.

Trong cái mùa đông dài dằng dặc này, toàn bộ thế giới yêu tộc đều phủ đầy tuyết trắng.

Trong cái thời tiết như thế này, đồ ăn và dược thảo đối với đa số yêu tộc tầng dưới chót mà nói, đều là vật cực kỳ trân quý.

Điều này có nghĩa là, giọt nước chữa trị bọn họ mang tới có thể bán được một cái không tệ, nhưng dược thảo và đồ ăn lại không phải dễ đổi như vậy.

Nguyễn Thu Thu từ trên xe gỗ đi xuống, giẫm trên nền tuyết mềm mại, ngẩng đầu nhìn một chút sơn cốc đang lóe lên vài điểm sáng cách đó không xa.

Đây chính là mục đích bọn họ đi lần này, một cái phiên chợ yêu ma lớn nhất ở ven biển biên giới đại lục yêu tộc.

"Đến rồi." Hùng Đóa Đóa hóa thành hình người, đứng cạnh Điền Tú và Hùng Viễn vẫn không biến thành hình người nói, “Đi, tới sơn động của bộ lạc chúng ta trước, hơn mấy tháng không tới rồi, không biết củi lửa chúng ta giấu đi lúc mùa thu có còn ở đó hay không."

Nguyễn Thu Thu có chút ngạc nhiên, nàng là lần đầu tiên tham gia phiên chợ yêu ma loại này, đối với rất nhiều thứ đều không rõ ràng, "Bộ lạc chúng ta còn có sơn động ở chỗ này?"

Hùng Đóa Đóa giải thích, “Đúng vậy, sơn cốc tổ chức phiên chợ này ba mặt đều là núi, một mặt còn lại thì giáp với biển, có rất nhiều sơn động thiên nhiên hình thành, mỗi bộ lạc tới tham gia phiên chợ có thể lựa chọn một cái sơn động để chứa đồ vật."

"Lúc thời tiết tốt, mọi người ra bày quầy bán hàng, thời tiết không tốt, mọi người cũng chỉ có thể đi từng cái sơn động để hỏi xem có ai nhìn vật mình cần hay không."

Hùng Đóa Đóa nói rất nhiều, Nguyễn Thu Thu cũng đã hiểu nơi này giao dịch như thế nào rồi.

"Đúng đấy, có vài bộ lạc tương đối cường đại, chiếm được sơn động có vị trí cũng tốt, cái của chúng ta có chút xa..." Hùng Đóa Đóa nói, giọng dần dần nhỏ xuống, biểu lộ cũng có chút ái ngại.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi từng bước đi trên nền tuyết, ở phía sau giúp đỡ đẩy xe gỗ, nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Tại thế giới cường giả vi tôn này, loại phiên chợ yêu ma này chỉ là hành động tự phát của từng cái bộ lạc, không có một yêu nào có thực lực áp đảo ra mặt quản thúc, sẽ có một ít hỗn loạn là chuyện bình thường.

Chỉ sợ cái sơn động nhỏ mà Hùng Đóa Đóa nói là có chút xa, không phải chỉ là một chút bình thường.

Nguyễn Thu Thu yên lặng chuẩn bị tâm lý dưới đáy lòng, nghĩ chỉ cần có thể tới nơi trước khi cơn mưa to này rơi xuống là được rồi.

Nhưng mà nàng quả thật đã đánh giá thấp cái vụ hơi xa của Hùng Đóa Đóa, bọn họ đi gần nửa canh giờ mà vẫn chưa tới.

Nguyễn Thu Thu "..."

Nàng trơ mắt nhìn bọn họ càng đi trời càng tối, gió càng lúc càng lớn, cách những sơn động sầm uất kia càng ngày càng xa...

"Sắp tới nơi rồi, lát nữa là tới thôi." Hùng Đóa Đóa cũng có chút ngượng ngùng, hắn nhìn tay chân có chút đỏ lên vì lạnh của Nguyễn Thu Thu, có chút may mắn vì Uyên Quyết không có ở đây, nếu không thì hắn sợ là sẽ bị lột da luôn quá.

Điền Diệp cũng chú ý tới tay chân Nguyễn Thu Thu có chút đỏ lên, thấp giọng hỏi nàng có lạnh lắm không.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, khẽ mím môi, ánh mắt có chút mất mác.

Thật ra nàng cũng không lạnh lắm, từ sau khi tấn cấp, khả năng chịu lạnh của nàng cũng mạnh hơn trước, chỉ là làn da lại càng trở nên nhạy cảm hơn một chút, gặp được nhiệt độ không khí rất nóng hoặc là rất lạnh, đều sẽ có chút đỏ lên.

Lúc ở bộ lạc Đông Hùng, mặc kệ là ở bên ngoài, hay là trong phòng, nàng cho tới bây giờ cũng không có cảm giác rét lạnh, thậm chí một lần cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Nhiệt độ ở nơi này và trong bộ lạc, cũng không có chênh lệch nhiều.

Điều khác biệt duy nhất, là tên sói kia không ở bên cạnh nàng.

Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, nhìn hơi thở trong không khí dần dần ngưng tụ thành sương sương mù, nhịn không được vuốt nhẹ một chút ấn ký hình tai sói trên cổ tay.

Lại đi thêm khoảng một khắc, rốt cục bọn họ mới đi tới chỗ cái sơn động ‘hơi xa’ ấy.

Lối vào cái sơn động kia bị rất nhiều dây leo màu lam nhạt che phủ, nhìn không rõ lắm.

Những cái dây leo màu lam nhạt kia và dây leo bình thường có chút khác, giống như có sinh mệnh lực vậy, vặn vẹo giống như rắn.

"Là băng xà đằng, các ngươi lùi ra sau một chút." Điền Diệp nói, móc ra một con dao găm bằng xương từ một góc của quần da thú, chĩa về phía trước.

Nguyễn Thu Thu và Điền Tú lui về sau một chút, nhìn Điền Diệp chạy lấy đà hai bước về phía trước, bỗng nhiên vọt lên, phía sau giang rộng một đôi cánh to lớn màu đỏ, quạt lên một trận gió mạnh.

Nguyễn Thu Thu nheo mắt lại, chờ lúc kịp nhìn thấy lại, Điền Diệp đã thu hồi cánh, mặt đất có bảy tám đoạn dây leo nằm ngổn ngang, chảy rất nhiều chất lỏng màu đỏ nhạt giống như máu.

"Để ta rửa sạch nó giúp ngươi." Nguyễn Thu Thu thấy nàng hơi cúi người, dường như muốn dùng tuyết để rửa con dao, nên nàng đề nghị.

"Được." Điền Diệp cũng không khách sáo, cười rồi đưa con dao bằng xương cho nàng, "Cám ơn ngươi, chú ý đừng đụng đến chất lỏng màu đỏ nhạt phía trên, có độc đấy."

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, dùng một ít nước ấm rửa sạch sẽ con dao, thuận tiện dọn dẹp những thứ trên mặt đất kia.

Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn cũng không có đứng nhìn, dẫn đầu đi vào dò xét một chút tình huống trong sơn động, sau đó mới chuyển đồ vật vào.

"Quả nhiên là mất hết củi rồi." Hùng Đóa Đóa tìm kiếm trong sơn động một phen, sau đó mới uể oải nói với Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp, “Hai người các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ta và anh ta tranh thủ lúc thời tiết này cũng tạm được, nhanh chóng ra bên ngoài tìm xem có thể tìm được củi hay không."

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, "Không cần đâu."

Nàng lấy từ trong ba lô ra hai gốc hỏa noãn thảo cấp ba, hơi vận chuyển chút linh lực đi vào, cả sơn động rất nhanh trở nên ấm áp lại sáng rỡ.

"Ồ??" Hùng Đóa Đóa thấy thực vật trong tay nàng, lập tức lộ ra vẻ giật mình, "Uyên phu nhân, sao ngươi còn mang cả cái này theo vậy?"

"Đây là thực vật gì vậy?" Điền Diệp cũng hơi nhíu mày, gương mặt xinh đẹp cũng là biểu cảm kinh ngạc.

"Là hỏa noãn thảo." Nguyễn Thu Thu cười cười, giải thích một chút tác dụng của hỏa noãn thảo cho Điền Diệp nghe.

Nàng nhìn hai gốc cỏ nhỏ trong tay, đáy lòng ấm áp.

Dĩ nhiên không phải nàng mang, là Uyên Quyết nhét vào trong ba lô nàng.

Có lẽ hắn đã sớm dự liệu được tình huống bên này, cho nên mới chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Hùng Viễn nghe Nguyễn Thu Thu nói vậy, lộ ra biểu cảm có chút hâm mộ.

Hắn mặc dù là một con gấu ngựa cao lớn, nhưng suy nghĩ lại khác hẳn Hùng Đóa Đóa, hắn rất khát vọng có thể tìm được một bạn lữ yêu hắn, nếu nàng nhỏ yếu, hắn nguyện ý dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng.

Nếu nàng cường đại, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngại, cho dù đối phương là tộc cá mập cũng không sao cả, lại không phải là không thể sống trên cạn.

Đáng tiếc trước mắt nữ yêu của tộc cá mập nhưng lại thích gấu, cũng chỉ có một mình tiểu Hồng...

Mà Hùng Viễn hắn cũng không biết có phải là bị nguyền rủa gì hay không, mấy nữ yêu hắn gặp hoặc là đã kết hôn hoặc là không thích hắn, làm hắn đến tận bây giờ vẫn là cô đơn một gấu.

Hắn lại không thể vô tư không để ý mấy chuyện này giống Hùng Đóa Đóa, mỗi lần nhìn thấy người khác tình cảm hắn đều ganh tỵ muốn chết.

Nguyễn Thu Thu không biết Hùng Viễn đang suy nghĩ gì, chỉ là cắm hỏa noãn thảo lên trên vách sơn động, sau đó bắt đầu chia vật phẩm mang tới.

Hùng Đóa Đóa và Điền Tú làm một cái rèm da thú chắn gió cho sơn động, Hùng Viễn và Điền Diệp cũng không có nhàn rỗi, quét sạch sẽ hai gian sơn động nhỏ có thể ở lại.

Chờ bọn họ làm xong đây hết thảy, trời bên ngoài đã tối mịt, mưa to lốp bốp rơi xuống, cơ hồ nối thành một mảnh, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cách đó không xa vẫn sáng một chút ánh lửa.

Hẳn là những yêu tộc khác cũng tới tham gia phiên chợ.

Mưa quá to, nhất thời không có ai ra ngoài buôn bán gì, Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp cùng chuẩn bị bữa tối.

Bọn họ dỡ xuống một chút gỗ làm nhiên liệu, Nguyễn Thu Thu đun nước nóng.

Lúc nấu canh, Nguyễn Thu Thu nghĩ đến vị giác khiến nàng phải chú ý của Sói xám tiên sinh, do dự một chút, lấy ra một đóa Diệp Linh hoa đưa cho Điền Diệp.

"Đây là cái gì?" Điền Diệp rõ ràng cũng chưa từng thấy Diệp Linh hoa, "Trang sức à?"

Nguyễn Thu Thu nói tác dụng của Diệp Linh hoa cho nàng, bảo nàng đợi chút nữa lúc canh sắp nấu xong, bỏ vào thử một chút.

Điền Diệp ý vị thâm trường nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, nhưng không nói gì, chờ canh sắp nấu xong thì bỏ Diệp Linh hoa vào.

Rất nhanh, một mùi thơm nồng đậm đã lan tỏa, Hùng Đóa Đóa hít hít cái mũi tiến đến, "Cái gì mà thơm vậy??"

Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nồi nước kia, chỉ thiếu nước biết ba chữ "Ta thật đói" lên mặt.

Có hắn bầu không khí sinh động hẳn lên, trong sơn động cũng bớt ngột ngạt hơn hẳn.

Mấy yêu lần lượt lấy ra chén gỗ mình mang tới, nhận lấy đồ ăn thuộc phần mình.

"Ngon quá." Hùng Đóa Đóa không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình, mừng khấp khởi ăn canh thịt.

Điền Tú tương đối nhạy cảm, rất nhanh đã phát hiện trong canh có đồ tốt đối với thân thể bọn họ, nhưng sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Điền Diệp, hắn cũng không nói gì.

Nguyễn Thu Thu cũng ăn thử một miếng canh, xác định cái mùi này và mình làm ra là giống nhau.

Sói xám tiên sinh nấu canh xong sẽ nếm, có lẽ là bởi vì vị giác của tên sói kia thật sự xuất hiện một vài vấn đề.

Vì sao hắn không nói với mình?

Nguyễn Thu Thu đáy lòng buồn buồn, nghĩ đến con sói nào đó một thân một mình bôn ba ở trong kết giới, khẽ nhíu mày.

Nàng biết hồn mộc có thể bảo vệ kết giới gấu trúc gia gia tu bổ không bị công kích, thế nhưng là tầm bảo, thật sự sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?

Nguyễn Thu Thu mất tập trung, bên tai dần dần yên tĩnh hẳn.

Nàng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Nguyễn Thu Thu cúi đầu xuống, phát hiện canh trong tay đã sắp bị nghiêng đổ xuống.

Nàng có chút ngượng ngùng, áy náy cười với mọi người, sau đó ép buộc mình không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ăn canh.

...

Mặc dù trời đã tối hẳn, mưa bên ngoài cũng rất lớn, nhưng mọi người lại đều không có ý định đi ngủ.

Tình huống hiện tại không tốt lắm, Như Ý nãi nãi và một chút hồng điêu còn đang chờ dược thảo cứu mạng, tất cả mọi người đang chờ mưa nhỏ chút, sẽ ra ngoài giao đổi đồ vật.

Lúc đang chờ đợi, Hùng Đóa Đóa nói một lần tình huống các sơn động ở phiên chợ yêu ma.

Phiên chợ này sở dĩ được gọi là phiên chợ yêu ma, là vì ngoại trừ phần lớn yêu tộc, còn có số rất ít ma vật cao cấp sẽ tới tham gia.

Bọn họ sẽ mang đến một chút đồ vật đặc biệt của Ma Giới hoặc là ma tộc, trao đổi thứ mà bọn họ cần với yêu tộc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương