Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
-
Chương 108: Suối nước nóng
Tiếng dòng nước chảy mang đến cho chàng sói nào đó đang dùng hết toàn lực trở thành chính lang quân tử rất nhiều kích thích, đây là điều Nguyễn Thu Thu không ngờ tới.
Nàng ngâm mình trong nước nóng ấm áp và cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Dòng nước ấm chảy qua cánh tay, Nguyễn Thu Thu sờ sợi dây truyền âm châu màu đỏ trên cổ, vén mái tóc dài ướt sũng lên.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu tắm ở bên ngoài, nhìn cảnh vật chung quanh một mảnh tối đen như mực cảm thấy có chút đáng sợ, nàng do dự một chút, tiếp cận vào phạm của hỏa noãn thảo, nắm chặt viên truyền âm châu kia, cẩn thận truyền một tia linh lực đi vào, kêu Sói xám tiên sinh một tiếng, “Phu quân.”
Uyên Quyết đứng trên vách núi, tận lực khống chế không cho yêu thức của mình tỏa ra, nắm lấy viên truyền âm châu, bởi vì có chút không kiềm chế được mà tưởng tượng, trên khuôn mặt hắn tuấn quét lên một tia đỏ ửng, “Ơi? Có chuyện gì vậy? ”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu: “Không sao, chỉ là có chút tối.”
“Ta đang ở đây.” Âm cuối của Uyên Quyết khàn khàn, một đôi tai nhọn dựng thẳng run lên.
Mặc dù hắn không dùng yêu thức, nhưng vẫn luôn cảnh giác, nếu có bất kỳ dấu hiệu sinh vật sống nào, hắn có thể phát hiện ngay lập tức.
Nguyễn Thu Thu cười một tiếng, “Ừm” một tiếng, nhưng không cắt đứt truyền âm châu.
Uyên Quyết cũng nắm lấy viên hồng châu lấp lánh, lặng yên chờ đợi.
Không muốn con sói của nhà mình chờ quá lâu, Nguyễn Thu Thu tắm nhanh chóng nhất có thể, sau đó chân trần đi ra khỏi suối nước nóng.
Nàng sử dụng linh lực để làm khô bản thân nhanh chóng, mang giày, và sau đó mặc quần áo rộng lớn của con sói nào đó vào.
Những âm thanh nhỏ của ma sát quần áo được khuếch đại, trộn lẫn với tiếng gió và tiếng thở, so với vừa rồi gàng thêm chí mạng.
Rõ ràng con sói nào đó không nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng cổ và tai đều đã chuyển sang màu hồng.
Hắn ỷ vào tiểu thê tử không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, dứt khoát đưa tay che nửa bên mặt tuấn tú, cố gắng khắc chế hô hấp, không để cho mình phát ra âm thanh kỳ quái gì.
Thật ra Uyên Quyết lo lắng có chút thừa, dù sao thính giác của Nguyễn Thu Thu nhiều nhất chỉ tốt hơn người bình thường một chút, bên cạnh còn có rất nhiều tiếng ồn, không có cách nào rõ ràng nghe được tiếng hô hấp lộn xộn và dồn dập của hắn.
Mà Nguyễn Thu Thu mặc quần áo của con sói nào đó thì có chút lúng túng phát hiện, quần áo của hắn thật sự quá lớn.
Ống tay áo so với cánh tay nàng còn dài hơn một đoạn lớn, cổ áo lại càng quá lớn, nhất thiết phải dùng tay quấn lấy, mới có thể miễn cưỡng che ngăn thân thể, càng đừng nói đến đi bộ, sẽ trực tiếp kéo lê trên mặt đất.
Nguyễn Thu Thu thở dài, dứt khoát ngồi thẳng trên xe lăn bằng gỗ, dùng một tay đè giữ quần áo, tay kia nắm chặt truyền âm châu: “Phu quân... Ta xong rồi.”
Uyên Quyết nghe được lời của nàng, dừng một chút, không có đáp lại, mà trực tiếp cắt đứt truyền âm, khống chế cánh bướm, rất nhanh từ trên vách đá đáp xuống.
Nguyễn Thu Thu nhìn cái đuôi to lông xù phía sau hắn lắc qua lắc lại, tim ngứa ngáy.
Uyên Quyết lập tức phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Thu Thu và tư thế có chút không tự nhiên quấn quần áo, lỗ tai gấp một cái, sau đó vươn cánh tay dài, quay đầu chiếc xe lăn bằng gỗ mà Nguyễn Thu Thu đang ngồi.
“Phu nhân chờ một chút, sói cũng phải tắm.”
Hắn khom lưng, dán vào tai Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ là lời rất bình thường, vậy mà bị hắn nói ra có cảm giác hơi khác thường.
Nguyễn Thu Thu nhất thời cảm thấy mặt mình nóng hơn, nàng do dự hỏi: “Vậy quần áo...”
“...... Không có gì đáng ngại.” Uyên Quyết không tiện nói da lông yêu hình của mình có thể ảo hóa thành quần áo, chỉ đi thẳng về phía suối nước nóng.
Lần này, Nguyễn Thu Thu rất hiểu được tâm trạng của Sói xám tiên sinh lúc trước khi nàng đang tắm rửa.
Cũng may tiếng nước không kéo dài thật lâu, tốc độ của Sói xám tiên sinh nhanh hơn nàng rất nhiều, rất nhanh đã trở về, khoác lên mái tóc dài có chút ướt sũng.
“Xong rồi sao?” Nguyễn Thu Thu hỏi, giọng nói lại có chút ngại ngùng.
“Ừm.” Uyên Quyết giơ tay vén tóc lên, trán lộ ra gương mặt còn có một ít vết sẹo dữ tợn.
Nguyễn Thu Thu nhìn lông mi bị nước dính lại với nhau và cặp đồng tử màu máu hẹp dài của hắn, theo bản năng giơ tay lên, vận chuyển linh lực muốn giúp hắn làm khô những giọt nước trên người.
Gió lạnh luồn vào cổ áo rộng rãi đi xuống, Nguyễn Thu Thu đột nhiên ý thức được tay mình còn cần phải quấn quần áo, lập tức có chút xấu hổ vươn tay kia quấn chặt quần áo, vừa cầu nguyện quần áo vừa rồi chỉ trượt xuống một chút, sói không nhìn thấy.
Nàng sững sờ một cái, ngón tay không cẩn thận chọc vào má Sói xám tiên sinh, có chút mềm mại lại rất ấm áp, thoạt nhìn cùng bộ dáng lạnh lùng hà khắc của hắn hoàn toàn bất đồng.
“A...” Nguyễn Thu Thu rất xấu hổ, ngượng ngùng thu tay về, nhìn hai mắt Uyên Quyết hình như có chút kinh ngạc, cứng ngắc chuyển đề tài: “Chúng ta mau về thôi.”
Nàng nói xong, cúi đầu muốn giả vờ như không có gì xảy ra.
Nhưng trong lúc lướt mắt qua chân dài của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu không cẩn thận nhìn thấy thứ gì đó.
Nàng hoài nghi mắt mình có phải có vấn đề hay không, lỗ tai vốn bị gió lạnh thổi lạnh trong nháy mắt lại nóng lên, cả người dường như bị chấn động thật lớn, đầu ngón tay đều có chút run rẩy.
Là nàng, nhìn nhầm phải không?
Nguyễn Thu Thu nhắm mắt lại, tự thôi miên mình là mình không hề nhìn thấy gì hết, càng thêm bối rối chuyển đề tài: “Ừm... Hình như có hơi lạnh.”
Sói xám tiên sinh cảm giác có chút khó chịu, thật ra lúc trước hắn cũng sẽ như vậy, nhưng chỉ cần dùng yêu lực trấn áp một chút là sẽ tốt hơn.
Nhưng hôm nay, vì năng lực nhìn ban đêm rất tốt của hắn, tầm mắt không cẩn thận lướt qua một góc mà tiểu phu nhân vừa mới giơ tay lên để lộ ra, giống như khắc vào xương cốt, không có cách nào cũng quên được.
Máu cả người hắn tựa như bị đốt cháy, kêu gào, làm cho hắn hao phí rất nhiều tâm lực cũng không có cách hoàn toàn đè xuống những cảm giác kỳ quái đó.
Nhưng cũng may, chàng sói nào đó bởi vì không hiểu lắm, đối với chuyện này lại nghi hoặc có phải vì ma huyết trong cơ thể lại có chút biến hóa hay không, cho nên cũng thật sự không phát hiện bản thân mình có chỗ nào không thích hợp, giờ phút này có vẻ rất thản nhiên.
Thật ra bình thường nếu mặc áo bào dài, một ít thay đổi ấy đương nhiên là nhìn không ra, nhưng hiện tại hắn chỉ có một làn da sói mỏng manh, nên rất dễ dàng phát hiện.
Chỉ là may mắn là thê tử nhỏ của hắn cũng cực kỳ thẹn thùng không có kinh nghiệm, nên không nhắc đến phản ứng khó nói của hắn.
“Được.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, chàng sói nào đó khắc chế hô hấp, chậm rãi khống chế cánh bướm, mang theo tiểu phu nhân nhanh chóng về nhà.
Nguyễn Thu Thu dán người sát vào hắn, nhắm mắt lại, đầu óc đều là cảnh mình vừa mới không cẩn thận nhìn thấy, thẹn thùng rút đi, dần dần trở nên băn khoăn không lối thoát.
Với những gì không thể mô tả được mà nàng vừa thấy, sau này nàng thật sự có thể...
Ý nghĩ này không ngừng xoay chuyển trong đầu, Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng mệt mỏi, càng nghĩ càng buồn ngủ.
Trong mười mấy phút dài trở về sơn động, vì ban ngày Nguyễn Thu Thu tiêu hao quá nhiều, nên bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ, nàng ngủ cùng Sói xám tiên sinh, đến sáng hôm sau, Nguyễn Thu Thu phát hiện mình đang ngủ một mình trong chăn, còn có chút không quen.
Quần áo trên người vẫn là đồ của Uyên Quyết, thân thể cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Thu Thu mới đỏ mặt thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Sói xám tiên sinh lại bất tri bất giác đã thức dậy.
Cánh tay của nàng có chút đau nhức, chắc là hậu di chứng của việc điều trị quá nhiều ngày hôm qua.
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt mặc quần áo, sau khi vệ sinh cá nhân xong phát hiện con sói nào đó lại không ở trong sơn động.
Trong sơn động có bữa sáng đã chuẩn bị xong, Nguyễn Thu Thu nếm một miếng, phát hiện mùi vị còn kém hơn trước, có thể lờ mờ nếm được một ít hương vị của diệp linh hoa.
Cau mày, Nguyễn Thu Thu cẩn thận kiểm tra sơn động một chút, đã phát hiện mấy khối muối mà nàng lưu giữ trước đó đã ít đi rất nhiều.
Là cho nhiều muối? Hay là chỉ đơn giản là nấu ăn quá tệ?
Nguyễn Thu Thu ăn xong bữa sáng, nắm lấy viên truyền âm châu, định truyền âm với Sói xám tiên sinh.
Linh lực của nàng còn chưa kịp vận chuyển, giọng nói Uyên Quyết đã bên ngoài sơn động, “Phu nhân, tỉnh rồi?”
Nguyễn Thu Thu đáp một tiếng, cầm ba lô chạy ra ngoài.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, lộ ra đường nét hai gò má sâu của Sói xám tiên sinh.
Có tuyết vương trên mái tóc đen của hắn, với một tấm da trắng sạch sẽ trong tay.
“Tối hôm qua không ngủ được, tiện tay săn được một miếng da.” Tầm mắt Uyên Quyết khẽ dời đi, tựa như không chút để ý nói, “Tặng phu nhân đó.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, trong lòng tràn ngập một tia ấm áp.
Nàng nhón chân lên, dùng ánh mắt ước lượng kích thước một chút, sau đó có chút buồn bực túm lấy ống tay áo của Sói xám tiên sinh, nhẹ giọng nói: “... Cúi xuống.”
Uyên Quyết có chút nghi hoặc, nhưng vẫn khom lưng.
Nguyễn Thu Thu dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cắn môi hắn.
Con sói này vừa trở về từ bên ngoài, ngay cả trên đôi môi màu sáng cũng lành lạnh.
Nàng ngâm mình trong nước nóng ấm áp và cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Dòng nước ấm chảy qua cánh tay, Nguyễn Thu Thu sờ sợi dây truyền âm châu màu đỏ trên cổ, vén mái tóc dài ướt sũng lên.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu tắm ở bên ngoài, nhìn cảnh vật chung quanh một mảnh tối đen như mực cảm thấy có chút đáng sợ, nàng do dự một chút, tiếp cận vào phạm của hỏa noãn thảo, nắm chặt viên truyền âm châu kia, cẩn thận truyền một tia linh lực đi vào, kêu Sói xám tiên sinh một tiếng, “Phu quân.”
Uyên Quyết đứng trên vách núi, tận lực khống chế không cho yêu thức của mình tỏa ra, nắm lấy viên truyền âm châu, bởi vì có chút không kiềm chế được mà tưởng tượng, trên khuôn mặt hắn tuấn quét lên một tia đỏ ửng, “Ơi? Có chuyện gì vậy? ”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu: “Không sao, chỉ là có chút tối.”
“Ta đang ở đây.” Âm cuối của Uyên Quyết khàn khàn, một đôi tai nhọn dựng thẳng run lên.
Mặc dù hắn không dùng yêu thức, nhưng vẫn luôn cảnh giác, nếu có bất kỳ dấu hiệu sinh vật sống nào, hắn có thể phát hiện ngay lập tức.
Nguyễn Thu Thu cười một tiếng, “Ừm” một tiếng, nhưng không cắt đứt truyền âm châu.
Uyên Quyết cũng nắm lấy viên hồng châu lấp lánh, lặng yên chờ đợi.
Không muốn con sói của nhà mình chờ quá lâu, Nguyễn Thu Thu tắm nhanh chóng nhất có thể, sau đó chân trần đi ra khỏi suối nước nóng.
Nàng sử dụng linh lực để làm khô bản thân nhanh chóng, mang giày, và sau đó mặc quần áo rộng lớn của con sói nào đó vào.
Những âm thanh nhỏ của ma sát quần áo được khuếch đại, trộn lẫn với tiếng gió và tiếng thở, so với vừa rồi gàng thêm chí mạng.
Rõ ràng con sói nào đó không nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng cổ và tai đều đã chuyển sang màu hồng.
Hắn ỷ vào tiểu thê tử không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, dứt khoát đưa tay che nửa bên mặt tuấn tú, cố gắng khắc chế hô hấp, không để cho mình phát ra âm thanh kỳ quái gì.
Thật ra Uyên Quyết lo lắng có chút thừa, dù sao thính giác của Nguyễn Thu Thu nhiều nhất chỉ tốt hơn người bình thường một chút, bên cạnh còn có rất nhiều tiếng ồn, không có cách nào rõ ràng nghe được tiếng hô hấp lộn xộn và dồn dập của hắn.
Mà Nguyễn Thu Thu mặc quần áo của con sói nào đó thì có chút lúng túng phát hiện, quần áo của hắn thật sự quá lớn.
Ống tay áo so với cánh tay nàng còn dài hơn một đoạn lớn, cổ áo lại càng quá lớn, nhất thiết phải dùng tay quấn lấy, mới có thể miễn cưỡng che ngăn thân thể, càng đừng nói đến đi bộ, sẽ trực tiếp kéo lê trên mặt đất.
Nguyễn Thu Thu thở dài, dứt khoát ngồi thẳng trên xe lăn bằng gỗ, dùng một tay đè giữ quần áo, tay kia nắm chặt truyền âm châu: “Phu quân... Ta xong rồi.”
Uyên Quyết nghe được lời của nàng, dừng một chút, không có đáp lại, mà trực tiếp cắt đứt truyền âm, khống chế cánh bướm, rất nhanh từ trên vách đá đáp xuống.
Nguyễn Thu Thu nhìn cái đuôi to lông xù phía sau hắn lắc qua lắc lại, tim ngứa ngáy.
Uyên Quyết lập tức phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Thu Thu và tư thế có chút không tự nhiên quấn quần áo, lỗ tai gấp một cái, sau đó vươn cánh tay dài, quay đầu chiếc xe lăn bằng gỗ mà Nguyễn Thu Thu đang ngồi.
“Phu nhân chờ một chút, sói cũng phải tắm.”
Hắn khom lưng, dán vào tai Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ là lời rất bình thường, vậy mà bị hắn nói ra có cảm giác hơi khác thường.
Nguyễn Thu Thu nhất thời cảm thấy mặt mình nóng hơn, nàng do dự hỏi: “Vậy quần áo...”
“...... Không có gì đáng ngại.” Uyên Quyết không tiện nói da lông yêu hình của mình có thể ảo hóa thành quần áo, chỉ đi thẳng về phía suối nước nóng.
Lần này, Nguyễn Thu Thu rất hiểu được tâm trạng của Sói xám tiên sinh lúc trước khi nàng đang tắm rửa.
Cũng may tiếng nước không kéo dài thật lâu, tốc độ của Sói xám tiên sinh nhanh hơn nàng rất nhiều, rất nhanh đã trở về, khoác lên mái tóc dài có chút ướt sũng.
“Xong rồi sao?” Nguyễn Thu Thu hỏi, giọng nói lại có chút ngại ngùng.
“Ừm.” Uyên Quyết giơ tay vén tóc lên, trán lộ ra gương mặt còn có một ít vết sẹo dữ tợn.
Nguyễn Thu Thu nhìn lông mi bị nước dính lại với nhau và cặp đồng tử màu máu hẹp dài của hắn, theo bản năng giơ tay lên, vận chuyển linh lực muốn giúp hắn làm khô những giọt nước trên người.
Gió lạnh luồn vào cổ áo rộng rãi đi xuống, Nguyễn Thu Thu đột nhiên ý thức được tay mình còn cần phải quấn quần áo, lập tức có chút xấu hổ vươn tay kia quấn chặt quần áo, vừa cầu nguyện quần áo vừa rồi chỉ trượt xuống một chút, sói không nhìn thấy.
Nàng sững sờ một cái, ngón tay không cẩn thận chọc vào má Sói xám tiên sinh, có chút mềm mại lại rất ấm áp, thoạt nhìn cùng bộ dáng lạnh lùng hà khắc của hắn hoàn toàn bất đồng.
“A...” Nguyễn Thu Thu rất xấu hổ, ngượng ngùng thu tay về, nhìn hai mắt Uyên Quyết hình như có chút kinh ngạc, cứng ngắc chuyển đề tài: “Chúng ta mau về thôi.”
Nàng nói xong, cúi đầu muốn giả vờ như không có gì xảy ra.
Nhưng trong lúc lướt mắt qua chân dài của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu không cẩn thận nhìn thấy thứ gì đó.
Nàng hoài nghi mắt mình có phải có vấn đề hay không, lỗ tai vốn bị gió lạnh thổi lạnh trong nháy mắt lại nóng lên, cả người dường như bị chấn động thật lớn, đầu ngón tay đều có chút run rẩy.
Là nàng, nhìn nhầm phải không?
Nguyễn Thu Thu nhắm mắt lại, tự thôi miên mình là mình không hề nhìn thấy gì hết, càng thêm bối rối chuyển đề tài: “Ừm... Hình như có hơi lạnh.”
Sói xám tiên sinh cảm giác có chút khó chịu, thật ra lúc trước hắn cũng sẽ như vậy, nhưng chỉ cần dùng yêu lực trấn áp một chút là sẽ tốt hơn.
Nhưng hôm nay, vì năng lực nhìn ban đêm rất tốt của hắn, tầm mắt không cẩn thận lướt qua một góc mà tiểu phu nhân vừa mới giơ tay lên để lộ ra, giống như khắc vào xương cốt, không có cách nào cũng quên được.
Máu cả người hắn tựa như bị đốt cháy, kêu gào, làm cho hắn hao phí rất nhiều tâm lực cũng không có cách hoàn toàn đè xuống những cảm giác kỳ quái đó.
Nhưng cũng may, chàng sói nào đó bởi vì không hiểu lắm, đối với chuyện này lại nghi hoặc có phải vì ma huyết trong cơ thể lại có chút biến hóa hay không, cho nên cũng thật sự không phát hiện bản thân mình có chỗ nào không thích hợp, giờ phút này có vẻ rất thản nhiên.
Thật ra bình thường nếu mặc áo bào dài, một ít thay đổi ấy đương nhiên là nhìn không ra, nhưng hiện tại hắn chỉ có một làn da sói mỏng manh, nên rất dễ dàng phát hiện.
Chỉ là may mắn là thê tử nhỏ của hắn cũng cực kỳ thẹn thùng không có kinh nghiệm, nên không nhắc đến phản ứng khó nói của hắn.
“Được.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, chàng sói nào đó khắc chế hô hấp, chậm rãi khống chế cánh bướm, mang theo tiểu phu nhân nhanh chóng về nhà.
Nguyễn Thu Thu dán người sát vào hắn, nhắm mắt lại, đầu óc đều là cảnh mình vừa mới không cẩn thận nhìn thấy, thẹn thùng rút đi, dần dần trở nên băn khoăn không lối thoát.
Với những gì không thể mô tả được mà nàng vừa thấy, sau này nàng thật sự có thể...
Ý nghĩ này không ngừng xoay chuyển trong đầu, Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng mệt mỏi, càng nghĩ càng buồn ngủ.
Trong mười mấy phút dài trở về sơn động, vì ban ngày Nguyễn Thu Thu tiêu hao quá nhiều, nên bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ, nàng ngủ cùng Sói xám tiên sinh, đến sáng hôm sau, Nguyễn Thu Thu phát hiện mình đang ngủ một mình trong chăn, còn có chút không quen.
Quần áo trên người vẫn là đồ của Uyên Quyết, thân thể cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Thu Thu mới đỏ mặt thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Sói xám tiên sinh lại bất tri bất giác đã thức dậy.
Cánh tay của nàng có chút đau nhức, chắc là hậu di chứng của việc điều trị quá nhiều ngày hôm qua.
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt mặc quần áo, sau khi vệ sinh cá nhân xong phát hiện con sói nào đó lại không ở trong sơn động.
Trong sơn động có bữa sáng đã chuẩn bị xong, Nguyễn Thu Thu nếm một miếng, phát hiện mùi vị còn kém hơn trước, có thể lờ mờ nếm được một ít hương vị của diệp linh hoa.
Cau mày, Nguyễn Thu Thu cẩn thận kiểm tra sơn động một chút, đã phát hiện mấy khối muối mà nàng lưu giữ trước đó đã ít đi rất nhiều.
Là cho nhiều muối? Hay là chỉ đơn giản là nấu ăn quá tệ?
Nguyễn Thu Thu ăn xong bữa sáng, nắm lấy viên truyền âm châu, định truyền âm với Sói xám tiên sinh.
Linh lực của nàng còn chưa kịp vận chuyển, giọng nói Uyên Quyết đã bên ngoài sơn động, “Phu nhân, tỉnh rồi?”
Nguyễn Thu Thu đáp một tiếng, cầm ba lô chạy ra ngoài.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, lộ ra đường nét hai gò má sâu của Sói xám tiên sinh.
Có tuyết vương trên mái tóc đen của hắn, với một tấm da trắng sạch sẽ trong tay.
“Tối hôm qua không ngủ được, tiện tay săn được một miếng da.” Tầm mắt Uyên Quyết khẽ dời đi, tựa như không chút để ý nói, “Tặng phu nhân đó.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, trong lòng tràn ngập một tia ấm áp.
Nàng nhón chân lên, dùng ánh mắt ước lượng kích thước một chút, sau đó có chút buồn bực túm lấy ống tay áo của Sói xám tiên sinh, nhẹ giọng nói: “... Cúi xuống.”
Uyên Quyết có chút nghi hoặc, nhưng vẫn khom lưng.
Nguyễn Thu Thu dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cắn môi hắn.
Con sói này vừa trở về từ bên ngoài, ngay cả trên đôi môi màu sáng cũng lành lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook