Sắp sinh rồi.
Thẩm Tố Mai vừa đau lòng vừa sốt ruột, sao lại là lúc này?
Tô Hạ ôm bụng kêu đau, đừng nói là đi, ngay cả muốn đứng vững còn khó.
“Hạ Hạ, con ráng nhịn một chút, mẹ đi gọi người.” Mẹ Tô đỡ Tô Hạ ngồi xuống, Tô Hạ mới vừa ngồi xuống liền a một tiếng, ôm cái bụng to sắc mặt trắng bệch.
“Dì đừng gấp, để tụi con đi tìm người giúp.”
Có mấy bạn nhỏ đeo khăn quàng đỏ cảm giác được có điều không đúng, chạy vội vàng chạy tới toà nhà bệnh viện, vừa chạy vừa kêu: “Bác sĩ cứu mạng, cứu mạng — có chị gái bị đau bụng muốn chết!!!”
Mẹ Tô ở phía sau gào thét điên cuồng: “Không phải cứu mạng, mà là sắp sinh rồi.

Mạng nào.”
Vừa lúc có một dì đang đưa con trai chân yếu ra ngoài tản bộ, vội vã bế con trai lên cho ngồi xuống ven đường: “Nhanh lại đây, có xe lăn.”
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy…”
“Không sao, bà đẻ tương đối khẩn cấp, tôi chờ hộ lý đem xe lăn khác tới cũng được.”
Tô Hạ nhịn đau nói cảm ơn, ngồi lên liền cảm giác mình như một quả bóng khổng lồ, Thẩm Tố Mai vội vàng đẩy cô đi.
Tô gia từ trên xuống dưới như muốn nổ tung, gọi cho Kiều Việt vô số lần nhưng không có ai nghe máy, có người vội vàng đi tìm anh, mới phát hiện Kiều Việt đang ở trong phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh bận rộn, y tá đưa Tô Hạ nằm lên giường, ba Tô sau lưng mang theo một balo đồ đi đẻ đuổi tới: “Tã lót có mang theo chưa? Bình sữa đâu? Còn phải mang theo gì nữa? Nhất định phải dặn bác sĩ phân biệt rõ đâu là lão đại đâu là lão nhị nha.”
Thẩm Tố Mai chỉ đế lại cho ông bóng lưng, gầm lên một tiếng mười phần khí phách: “Đưa Kiều Việt đến đây cho tôi.”
Tô Hạ ở trên giường r3n rỉ.

Cô đau tới mức trán đầy mồ hôi, tay nắm chặt khăn trải giường.
Nước mắt lăn dài, cô kéo tay Thẩm Tố Mai: “Mẹ, con đau quá.”
Thẩm Tố Mai đau lòng không có cách nào giúp cô, một bên trấn an cô, một bên giục mọi người nhanh lên.

Bà nắm chặt tay Tô Hạ, muốn truyền thêm sức mạnh cho cô: “Con gái, phụ nữ ắt phải vượt qua cửa ải này, cố lên một chút rồi sẽ qua.”
Tô Hạ vốn rất sợ đau, quả thực là đau không chịu nổi.
Đau đến mức người toàn mồ hôi, trong lòng lại rất uỷ khuất: “Kiều Việt đâu.”
“Nó đang làm phẫu thuật…”
Tô Hạ nghe xong lại khóc nhiều hơn, đau đớn cựa quậy trên giường: “Tại sao những lúc con cần anh ấy anh ấy đều không ở bên cạnh?”
Ba Tô ở bên cạnh cực kỳ sốt ruột: “Con gái ngoan, còn có ba mẹ ở bên cạnh con mà.

Đau thì con cứ kêu lên, đừng nhịn.”
Tô Hạ nước mắt đầy mặt: “Con không bao giờ sinh con cho anh ấy nữa.”
“Được rồi được rồi được rồi, sinh xong hai đứa này thì không sinh nữa, nghĩ đến bảo bối trong bụng, kiên nhẫn một chút.”
Buổi sáng 7 giờ 46 phút, Lý Thâm đã làm việc 13 tiếng liền chuẩn bị tiếp tục đi làm phẫu thuật.
Y tá trưởng đồng hành có chút mệt mỏi: “Bác sĩ Lý, hay là cuộc phẫu thuật này để người khác làm đi.”
Làm việc liên tục mọi người đều không chịu nổi.
Trong mắt Lý Thâm toàn là tơ máu, phản đối: “Không, nhất định tôi phải làm.”
Thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội này, cơ hội gia tăng kỹ thuật, tuyệt đối không thể nhường cho người khác, đặc biệt là Kiều Việt – người hôm nay không có ca phẫu thuật nào.
Trong khoảng thời gian này người kia là một sự uy hiếp lớn đối với anh ta.
Bất luận là thầy hay những đồng nghiệp xung quanh, Lý Thâm có thể cảm giác được cán cân đang dần nghiêng về phía người kia.


Anh ta phải chuẩn bị thật tốt, mới có thể củng cố vị trí của mình.
Đây chỉ là một ca phẫu thuật cấy máy tạo nhịp tim bình thường thôi mà.
Mở ngực, đặt vào, tất cả đều thuận lợi.
Đúng là rất thuận lợi, nhưng bởi vì hai ngày qua phải làm việc quá sức, lúc y tá đưa dụng cụ anh ta có chút hoảng hốt.
Mà trong lúc không tập trung đó, anh ta không giữ chặt được cây kéo, lúc đâm vào bệnh nhân, máu nóng bắn lên trần nhà, phun không ngừng.
Máy móc phát ra cảnh báo, máu tràn khắp lồng ngực, anh ta lấy cây kéo từ trong ngực bệnh nhân ra, sững sờ không biết là xuất huyết ở đâu.
Y tá bên cạnh gấp gáp: “Bác sĩ Lý, anh mau nghĩ cách đi.”
Lý Thâm mặt mũi trắng bệch, suy nghĩ đổ mồ hôi nhưng không biết phải làm sao.
“Bác sĩ Lý.”
Lý Thâm chậm rãi thu tay lại, nhìn chằm chằm vào khoang ngực đầy máu, chưa bao giờ anh ta trải qua khoảnh khắc hoang mang lo sợ như vậy, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ tới hậu quả của sự cố này, anh ta chịu không nổi, cả người không đứng vững.
Có người đưa mắt ra hiệu, một y ta chạy vọt đến chỗ điện thoại: “Chủ nhiệm.

Chúng tôi cần trợ giúp.”
Chu Chí Viễn ở phòng phẫu thuật bên cạnh lập tức gọi Kiều Việt đến thay, tự ông đi sang phòng phẫu thuật bên kia.

Lý Thâm bị đuổi ra ngoài, ánh mắt anh ta dại ra, nhìn chằm chằm xem động tĩnh bên trong.
Anh ta phạm sai lầm, sai lầm nghiêm trọng khi phẫu thuật.
Chờ đợi trong vô tận, sau đó Chu Chí Viễn cũng chưa liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau khi phẫu thuật xong liền trực tiếp nói chuyện với người nhà.
Từ một bác sĩ chủ trị đổi thành chủ nhiệm giải phẫu, mấy năm nay rất nhiều người bệnh không nghĩ tới được đích thân chủ nhiệm làm phẫu thuật, người nhà cũng không truy cứu thêm nguyên nhân bệnh viện thay đổi bác sĩ làm phẫu thuật.
Cuối cùng một y tá trong phòng phẫu thuật rửa tay sạch sẽ xong chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Thâm theo phản xạ lôi kéo người ra một góc nói chuyện.
Y tá sợ quá suýt kêu lên nhưng bị anh ta che miệng lại, Lý Thâm run run nói:
“Có cứu sống được không?”
Đối phương co rúm gật đầu.
Anh ta nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cô: “Sự việc ngày hôm nay không được nói cho ai hết.

Cứ nói do tôi quá mệt mỏi nên thay người làm được không? Tôi cho các cô tiền, muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần không nói gì—“
“Đã muộn rồi.”
Chu Chí Viễn sa sầm mặt đứng ở cửa.
Tuy rằng con người đều sẽ phạm sai lầm, nhưng bọn họ là bác sĩ lâm sàng, có thể phạm sai lầm sao?
Phạm sai lầm rồi cũng không bình tĩnh khống chế cục diện, nếu ông đến chậm một bước, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Chu Chí Viễn đau đớn nói: “Lý Thâm, có phải vì thành công liên tiếp khiến cậu mơ màng rồi không? Gia cảnh cậu không tốt nên lòng tự trọng rất lớn, chịu học ở cái lĩnh vực này nên tôi mới nhận cậu làm học trò.

Nhưng mạnh mẽ không phải hiếu thắng, mấy năm nay tôi chỉ dạy cậu tri thức, quên mất dạy làm người như thế nào…Chuyện đến nước này, tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Lý Thâm đột nhiên quỳ xuống: “Thầy, em xin thầy, em biết sai rồi, thật sự do em quá mệt mỏi.

Từ hôm qua tới giờ em phải làm phẫu thuật 13 tiếng liền…”
“Cậu đừng kiếm cớ, mau nghĩ xem nên giải thích với người nhà bệnh nhân như thế nào đi…” Chu Chí Viễn nhắm mắt lại, người như già đi vài tuổi: “Tuy rằng người có thể cứu sống, nhưng anh ta vốn dĩ là bị nhồi máu cơ tim, cái kéo kia đâm xuống làm tình trạng còn tồi tệ hơn.”
“Chuyện này thầy không nói, em không nói, sẽ không ai biết được.” Lý Thâm đỏ mắt: “Thầy!”
“Bệnh viện của chúng ta kỹ thuật có thể kém hơn người khác, nhưng chưa bao giờ hổ thẹn với hai chữ y đức.” Chu Chí Viễn xoay người sang chỗ khác: “Người khác giao tính mạng của mình vào tay anh, anh nhận rồi làm ra cái gì đều phải có trách nhiệm với họ, không lo phải làm việc mười mấy tiếng, phải báo cho tôi biết.


Tường không cản được gió, biên bản phẫu thuật đã ghi rõ ràng, anh cũng chuẩn bị nhật quyết định đi.”
“Còn những sinh viên mà anh hướng dẫn, không phải ai tốt nghiệp cũng có thể giữ lại bệnh viện làm việc.

Tôi tin tưởng cạnh tranh công bằng, ai có thể giữ lại anh chắc cũng nhìn rõ.”
Lý Thâm quỳ trên mặt đất, tự đánh vào trán mình.
Lúc sau khi người nhà biết được, con trai của bệnh nhân trực tiếp đánh anh ta một quyền.

Con gái sau khi nghe hậu quả thì lại rất bình tĩnh: “Bệnh viện hoàn toàn có thể che giấu chuyện này, nhưng mọi người đã nói cho chúng tôi biết, chúng tôi rất cảm kích.

Chúng tôi tin tưởng bệnh viện công tâm, đối với chung tôi hay là với vị bác sĩ kia.

Ai cũng không dễ dàng, mặc dù chúng tôi hiểu, nhưng vẫn thực sự tức giận.”
Người con trai vẫn còn muốn náo loạn, cuối cùng bị lịch sự mời ra ngoài.
Kiều Việt thay chủ nhiệm làm phẫu thuật cũng không nhẹ nhàng, tập trung tinh thần làm đến tận 3 giờ chiều.
Cũng may làm tốt, sau khi kết thúc anh nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị đi thay quần áo thì có y tá nhìn thấy anh.
“Bác sĩ Kiều.”
Kiều Việt tháo khẩu trang xuống, đang là mùa đông mà trên mặt anh toàn là mồ hôi.
Y tá: “Anh nhanh đi sang khoa sản đi, vợ anh sinh rồi.”
Kiều Việt nghe xong liền ngây người, vẻ mặt cứng đờ”: “Sinh rồi?”
Kiều Việt bất ngờ chạy, trên người vẫn còn nguyên bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá chạy đến cửa thang máy.

Thang máy dừng ở lầu 13, anh nôn nóng ấn vài lần mà cũng chưa thấy có động tĩnh gì.
Kiều Việt quyết định đi thang bộ, một lầu rồi lại một lầu, lúc tới trước khoa sản lại có người nói cho anh biết: “Cô Tô sáng nay đã sinh rồi.

Chúc mừng bác sĩ Kiều, là hai tiểu công chúa.”
Sinh rồi?
Kiều Việt đứng hình một lúc lâu mới tìm lại được cảm giác, anh tiến về phía phòng bệnh, bên trong toàn là tiếng bước chân.
Có thể nghe được tiếng trẻ con khóc, nho nhỏ, mang theo chút mềm mại của bé gái.
Kiểu Việt đẩy cửa vào, bên trong mọi người đều dừng lại.
Thẩm Tố Mai ôm em bé quấn tã lót màu hồng, bà vừa nhìn thấy anh liền tức giận: “A, bác sĩ Kiều nhà chúng ta bận xong rồi.”
“Sao lại nói chuyện như vậy?” Ba Tô đang ôm em bé quấn rã lót màu xanh, cười tít mắt: “Chúc mừng Kiều Việt, là hai tiểu công chúa xinh đẹp.”
Kiều Việt miệng đắng chát kêu: “Ba, mẹ…”
Tầm mắt cuối cùng dừng trên người Tô Hạ, không dời đi được.
Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Cô vẫn lẳng lặng nhìn anh, vành mắt đều phiếm hồng.
Kiều Việt chậm rãi đi tới, vuốt v3 khuôn mặt cô, khó khăn nói: “Em vất vả rồi.”

Tô Hạ bắt đầu rơi lệ.
Kiều Việt lau nước mắt cho cô mãi, nhưng lau xong lại có nước mắt rơi xuống.

Giọng anh có chút khàn khàn, tựa đầu vào trán cô: “Thật xin lỗi, không ở bên cạnh em.”
Luôn miệng nói xin lỗi, không thể làm gì khác.
Tô Hạ bắt đầu sụt sịt, giọng cũng khàn.

Cô không giận được anh, thực ra cô cũng đã nghĩ tới.

Kiều Việt bận như vậy, anh có thể phải đi xem bệnh nhân khác, nhiều khi cô bị bệnh, chỉ sợ cũng phải tự mình đi bệnh viện.
Phía sau mỗi nghề nghiệp đều có yêu cầu riêng.

Nếu đây là cái giá phải trả để ở bên nhau, cô nguyện ý.
Giống như ngày trước Kiều Việt từ chối làm phó chủ nhiệm ở thành phố N, tiếp tục làm bác sĩ không biết giới, ở gần bên cô.
“Sao anh không nhìn con, đều là bảo bối em liều mạng mới sinh ra được, anh nhìn em làm gì?”
Kiều Việt lau mồ hôi cho cô, cười khẽ: “Anh muốn nhìn em trước.”
Thẩm Tố Mai nhìn hai vợ chồn son thở dài: “Kiều Việt, đến nhìn con gái đi này.”
Từ lúc vào phòng đến giờ, tất cả lực chú ý của anh đều đặt lên người Tô Hạ.
Kiều Việt đứng dậy liền thấy trước mặt anh có mấy cái tã lót, mẹ Tô đưa con cho anh bế: “Tã lót màu hồng là chị, tã lót màu xanh là em.

Hai tiểu gia hoả giống nhau như đúc, Hạ Hạ cũng giỏi lắm, chị gái 2.8kg, em gái 3.05kg.”
Kiều Việt đưa tay ra mới phát hiện mình vẫn đang mặc đồ phẫu thuật, anh liền đi vào WC cởi ra, dùng nước khử trùng rửa tay nhiều lần mới ra ngoài.
Anh ôm con vụng về nhưng cẩn thận, Tô Hạ nhìn anh ôm con mà cực kỳ căng thẳng, tay chân cứng đờ.
Cô nhịn không được cảm thán một tiếng.
Thẩm Tố Mai định kéo người bạn già của mình ra cửa, để lại không gian cho hai vợ chồng.

Nhưng vừa ra tới cửa liền sửng sốt: “Ông bà thông gia…?”
Bên trong phòng.
Kiều Việt không dám di chuyển.

Bé chị ở trong lòng anh ngủ ngon lành, hai tay giơ qua đầu, giống như động tác đầu hàng.
Thật nhỏ, thật mềm, vòng tay anh có thể ôm trọn lấy bé.
Bảo bảo mới sinh ra cũng không quá nhăn nhúm, có chút đỏ.

Tóc đen dày, lông mi lông mày đã có hình, đôi mắt cong cong.
Không nhìn ra được là giống ai hơn, nhưng anh nhìn không biết mệt.
Con gái của bọn họ…người con gái anh yêu nhất sinh cho bọn hai cô công chúa xinh đẹp, còn có điều gì hạnh phúc hơn nữa?
Kiều Việt nhịn không được lại hôn lên trán con gái, mà em bé còn lại bên giường hình như cũng cảm nhận được cái gì đó, bỗng hừ hừ hai tiếng.
Giống như ghen tị vì ba không ôm mình.
Anh lúc này mới ý thức được mình có hai bé con.
Tô Hạ đưa tay ra: “Cho em ôm một đứa.”
Kiều Việt cẩn thận đưa bé con lên giường, anh hỏi cô: “Có đau không?”
“Vẫn còn thuốc tê, chưa có cảm giác gì.”
Chỉ là lúc nằm trên bàn mổ, bị người ta rạch bụng, đau chết đi sống lại.
Kiều Việt cúi đầu xem bé em.
Hai tiểu gia hoả quả thực quá giống nhau, bé em hừ hừ hai tiếng, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp mắt.

Thật an tĩnh.
Kiều Việt bế bé em lên, ngồi bên cạnh Tô Hạ, một nhà bốn người.
Anh cúi xuống hôn con, một lần lại một lần, cuối cùng cảm thán: “Chúng ta có con rồi.”
Đúng vậy, có con rồi.

Hai đứa bé giống nhau như đúc nằm song song với nhau, động tác ôm đầu đều y chang.

Nếu không phải có màu tã lót để phân biện, thật đúng là không nhìn ra được đâu là bé chị đâu là bé em.
Tô Hạ nhờ anh giúp sức xoay người lại, nhìn hai công chúa, ánh mắt ấm áp long lanh nước.
Đây là bảo bối cô sinh ra.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay con hôn xuống.
Y tá tiến vào, nhìn một màn này, tuy rằng cô không nỡ quấy rầy bọn họ, nhưng cũng chỉ có thể nhắc nhở: “Có thể cho uống sữa rồi.”
Tô Hạ ừ một tiếng, cuối cùng mới phát hiện việc này phải tự mình làm.
Bé chị vẫn còn chưa tỉnh, nhưng bé em đang tỉnh.

Tô Hạ cử động nửa người dưới còn khó khăn, cũng không có sức lực, Kiều Việt giúp cô bế bé em lên, Tô Hạ thử cho con bú.
Tiểu gia hoả ôm chặt “đồ ăn”, ngoan ngoãn bú sữa, hút hai ngụm liền dừng lại, ôm cô không nhúc nhích.
Bé chị lúc này lại đột nhiên khóc oa oa.
Hai đứa bé như có tâm linh tương thông, Kiều Việt đành đổi bé chị tới.
Bé chị nhẹ hơn một chút, khóc oa oa đôi mắt nhắm chặt, giọng cực kỳ vang dội.

Bé được bú sữa rồi mới mở mắt ra, trên lông mi còn dính nước mắt cực kỳ đáng thương.
Bé bú sữa không hề khách khí, dùng lực hút.
“A.”
“Làm sao vậy?” Kiều Việt khẩn trương hỏi.
Tô Hạ cảm thấy đau đớn, tê dại nhưng đáy lòng ấm áp: “Không sao…bảo bảo ngoan, từ từ uống.”
Tiểu gia hoả bú sữa mà mặt đỏ bừng, lực không hề nhỏ, khoảng mười phút sau cuối cùng cũng hút được sữa.
Cuối cùng bé cũng thoả mãn hừ hừ, bé em được Kiều Việt bế cũng bắt đầu hừ hừ.
Được rồi được rồi, đổi bé em tới.
Tiểu gia hoả này không cần dùng lực cũng hút được sữa.

Bú từ bên này lại đổi qua bên kia, cảm giác phải dùng thật nhiều lực mới hút được, bé lại không muốn động.

Cuối cùng nhờ bé chị hút trước, sau khi ăn uống no nê hai tiểu gia hoả thoả mãn đi ngủ.
Như là đi đánh trận, cả người Tô Hạ toàn là mồ hôi.

Kiều Việt nhẹ nhàng giúp cô lau, ngồi ở mép giường im lặng nhìn cô.
Tô Hạ vẫn còn yếu, giọng nói cũng mềm mại: “Anh nhìn em làm gì?”
“Anh đang nghĩ, phải cố gắng thế nào mới có thể cho em và các con có cuộc sống tốt.”
“Chúng ta đã rất tốt rồi,” Tô Hạ cảm thán.

“Em có anh, có các con, không còn gì hạnh phúc hơn nữa.”
Đúng vậy, rất tốt.
Nhưng mà tất cả những gì có thể làm cho cô, anh chắc chắn sẽ làm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương