Gả Cho Bác Sĩ Hoắc
Chương 42: 42: Chương 49


Đàm Tích nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, đây là ảo giác sao? Hoắc Kỳ làm gì có thẻ phòng.

Cô dụi dụi mắt lần nữa, phát hiện người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt đúng là Hoắc Kỳ.
“Làm sao anh vào được đây?”
Rõ ràng cửa đã được đóng kỹ, làm sao có thể đi vào, an ninh của khách sạn này không được rồi.
Hoắc Kỳ giảm nhẹ sức, tiếp tục xoa bóp cho cô, đồng thời liếc cô một cái: “Buổi sáng ở dưới lầu chúng ta hôn nhau, bà chủ nhìn thấy rồi.”
Vậy nên đã đưa chìa khóa phòng cho anh?
Đàm Tích: “…”
Thấy Hoắc Kỳ đang nhìn chằm chằm gì đó, Đàm Tích mới nhận ra chăn bông của mình đã bị xốc lên, cô vội vàng kéo lên che chắn kỹ bản thân.
Hoắc Kỳ nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt rực lửa, có chút trêu chọc mà hỏi ngược lại: “Chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua?”
“Vậy thì anh cũng đừng nghĩ đến chuyện khác, đây không phải phòng của một mình em, Chu Chi lát nữa sẽ quay về.”
Hoắc Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Có thoải mái không?”
“Cái gì?”
“Anh ấn như vậy thoải mái không?”
Đàm Tích nhẹ nhàng xoay mắt cá chân, rất thoải mái, gân cốt hoạt động dễ dàng.

Có một bác sĩ chỉnh hình chuyên nghiệp giúp xoa bóp, đoán chừng sáng mai chân sẽ đỡ hơn.
Cô thành thật nói: “Rất thoải mái.”
Hoắc Kỳ nở nụ cười nham hiểm: “Em ngược lại đang lợi dụng anh, xoa bóp xong cũng không có thù lao gì cả.”
“Cũng không thể nói như vậy, lần này là chính anh tự dâng tới cửa.” Đàm Tích hơi nhướng mày, vẻ mặt mang theo một chút tự mãn.
“Loại chuyện này anh làm cũng quen tay rồi.”
Đàm Tích vòng tay đặt dưới cổ, yên lặng hưởng thụ sự xoa bóp chuyên nghiệp, từng lỗ chân lông trong cơ thể đều thoải mái đến mức muốn hét lên.

Tìm một người bạn trai chuyên nghiệp, tương lai thật sự sẽ giảm đi không ít chuyện.
Đàm Tích nói: “Em cũng không phải kẻ lừa đảo, yên tâm đi, thù lao em sẽ đưa, nhưng mà phải đợi về nhà, sẽ sớm thôi.”
Hoắc Kỳ cúi đầu nhìn cô, cười cưng chiều: “Được.”
Anh đợi.
Anh lại nghĩ đến một chuyện: “Đau bụng không?”
Đàm Tích lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn trong kỳ kinh nguyệt, số lần em đau bụng có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Rất nhiều cô gái đến kỳ bụng sẽ rất đau, còn cô thì lại không đau.


Cô nghĩ, có lẽ do ông trời thấy cuộc đời cô quá khổ rồi nên đã giảm đi nỗi đau này cho cô.

Vừa nghĩ như vậy, cô mới thấy ông trời thật nhân từ.
“Không đau là được, nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Hoắc Kỳ lại xoa gót chân cho cô.
“Ừm, em biết rồi.” Đàm Tích lại nhìn tay anh, “Xoa bóp cả buổi chắc tay anh cũng mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này của em cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Đàm Tích cảm thấy chân mình có thể thoải mái cử động, lúc đầu Hoắc Kỳ ấn kỳ thật có chút đau, dù sao thì gân cốt còn chưa hoạt động, hiện tại đã hoàn toàn tốt lên rồi.
Hơn nữa hiện tại cũng đã chín giờ, nếu Chu Chi nửa đường quay lại, nhìn thấy Hoắc Kỳ trong phòng của cô, cô ấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Hoắc Kỳ thu tay về, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh mặt mày anh tuấn, trên môi nở một nụ cười nhẹ, Đàm Tích nhìn anh không nhịn được cười: “Đúng rồi, Hoắc Kỳ, em chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại, anh không cần đến đây đâu, ở bên kia có lẽ cũng rất nhiều việc bận rộn.”
Bận sao? Tất nhiên rất bận rộn, cũng rất mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi đều tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, Hoắc Kỳ hơi cúi người xuống, bóng đen bao phủ lên người Đàm Tích, hơi thở của anh cũng bao vây lấy cô.
Hoắc Kỳ híp mắt, đặt nhẹ lên môi Đàm Tích một nụ hôn.
Anh lại nhanh chóng đứng lên, cười nói: “Đây là tiền đặt cọc.”
Tim Đàm Tích đập thình thịch thình thịch, hóa ra vừa rồi anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện thù lao.
Sau khi Hoắc Kỳ rời đi, căn phòng dần trở nên yên tĩnh, vừa rồi Đàm Tích đã ngủ một chút, hiện tại không ngủ tiếp được nữa.

Lúc này Chu Chi gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng bên cô ấy có chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ quay lại trễ, bảo cô không cần lo cho cô ấy.
Đàm Tích tắt điện thoại di động, nằm một mình trong căn phòng rộng rãi, trái tim đột nhiên bị nụ hôn của Hoắc Kỳ làm ngứa ngáy, một sự thôi thúc không thể nhịn được chạy thẳng vào tim.
Cô định đứng dậy làm một số việc mà mấy ngày nay chưa làm.
Bản thân cô cũng có chút khao khát, đừng nói là đàn ông như Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ gửi cho cô một tin nhắn.
Hoắc Kỳ: 【Đỡ hơn chưa?】
Đàm Tích: 【Vừa mới xuống rót một ly nước, cũng bình thường rồi.】
Hoắc Kỳ: 【Không đau là được.】
Đàm Tích liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: 【Có cảm giác như chúng ta đang yêu đương vụng trộm không?】
Hoắc Kỳ: 【Có một chút.】
Đàm Tích nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười: 【Vậy cho thêm một chút kích thích nữa nhé.】
Đàm Tích bước ra khỏi giường, tim đập như nổi trống, cô chậm rãi bước lên lầu, đi thẳng đến phòng của Hoắc Kỳ.
Lúc trước từng nghe Hoắc Kỳ nói đội ngũ y tế của bọn họ mỗi người một phòng, nhưng phòng không lớn, giường đơn, lúc đó cô không để ý lắm, dù sao cũng chỉ nhớ kỹ số phòng của Hoắc Kỳ.
Đàm Tích gõ cửa trước.
Cách âm ở đây không được tốt lắm, cô nghe thấy giọng nói của Hoắc Kỳ vọng ra: “Ai vậy?”
Đàm Tích cũng không trả lời, Hoắc Kỳ bèn bước đến mở cửa.


Nhìn thấy Đàm Tích nửa người dựa vào khung cửa, trên người là một chiếc váy ngủ đơn giản, phần cổ lộ ra một vùng da trắng ngần không quá lóa mắt, ánh đèn mờ ảo phản chiếu nụ cười thấp thoáng bên môi cô.
“Phục vụ đặc biệt.”
Đàm Tích lập tức bị Hoắc Kỳ kéo đến bên tường, mạnh mẽ áp xuống một nụ hôn đã kìm nén từ lâu.

Thật ra Hoắc Kỳ vẫn luôn kiềm chế bản thân, hiện tại đã ở chỗ của anh thì không cần phải sợ bị theo dõi nữa, đây mới thật sự là hôn.
Hoắc Kỳ ôm Đàm Tích, một tay đặt sau đầu cô, áp đôi môi ấm áp xuống, giữa môi và răng anh có một mùi vị sạch sẽ mát lạnh, Đàm Tích cũng ngửi thấy mùi kem cạo râu thoang thoảng, chắc là Hoắc Kỳ vừa mới cạo râu xong.
Một nụ hôn nồng cháy đến choáng ngợp, cùng với đó là những suy nghĩ từ tận đáy lòng dâng trào mãnh liệt.
Hoắc Kỳ hôn lên cằm, môi, và sống mũi của cô, hai mắt anh tuấn mê người, hô hấp dần trở nên nặng nề, khuôn mặt Đàm Tích cũng từ từ đỏ lên.
Tay anh càng lúc càng không yên phận, đốt lửa khắp người cô, Đàm Tích gạt tay anh ra, nói nhỏ: “Em đang tới tháng.”
Hoắc Kỳ thì thầm vào tai cô: “Anh biết rồi.”
Anh đã rất kiềm chế bản thân rồi.
Sau khi hôn xong, Đàm Tích ngồi ở bên giường Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, sau đó hỏi: “Tích Tích, em nghĩ thế nào mà lại chạy tới đây?”
“Không phải anh muốn thù lao sao?” Đàm Tích nói, sau đó cô tháo áo ngủ của mình xuống, bên trong là mảnh ren màu đen gợi cảm, “Em đến trả cho anh đây.”
Cô đặc biệt mặc chiếc áo ngủ đẹp nhất chỉ để gặp anh.
“Tuy rằng không thể làm trực tiếp.” Đàm Tích hai mắt sáng ngời, cố tình cắn môi dưới, “Nhưng có thể dùng cách khác mà.”
Hoắc Kỳ nhíu mày, kéo bàn tay cô đặt ở đâu đó xuống, mặc dù ở đó đã rất nóng rồi.
“Không cần đâu, anh có thể nhịn được.” Hoắc Kỳ mặt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn một cách hiếm thấy.
Hoắc Kỳ không nỡ để cô dùng cách này, đôi môi của cô là nơi sinh sôi sự ngọt ngào, anh không muốn người con gái anh thích làm chuyện này cho anh.

Đàm Tích có thể chủ động, trong lòng anh rất vui mừng, nhưng đến cùng vẫn không nỡ.
Hoắc Kỳ kìm nén lắc đầu.
Đôi mắt của Đàm Tích tràn đầy xuân ý: “Là em tự nguyện mà.”
Dù Hoắc Kỳ có tin hay không, nhưng đúng là mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình, điểm mạnh của cô chính là điều này, chỉ cần nghĩ đến điều đó là cô đã rất phấn khích rồi.
Đàm Tích đỏ mặt: “Có điều em không biết làm như thế, anh phải dạy cho em.”
Tuy rằng trong đầu có nghĩ đến bảy tám lần, cũng nghe mấy cô gái khác nói về chuyện này, hoặc là đã từng đọc qua một số miêu tả từ tiểu thuyết, đại khái cũng biết làm thế nào, nhưng cô chưa bao giờ thực hành qua.
Hoắc Kỳ dùng ngón tay quấn lấy đuôi tóc của cô, anh đã chịu đựng quá lâu, hơi thở hỗn loạn phả vào tai cô, cuối cùng anh khàn giọng nói: “Được.”


Lúc trở về phòng mình cũng đã hơn mười một giờ, Chu Chi vẫn đang ngồi ở bên giường nghịch điện thoại di động, cô ấy có thói quen thức khuya.
Đàm Tích qua loa thu dọn giường chuẩn bị đi ngủ, lúc đi ra ngoài tinh thần rất dồi dào, nhưng hiện tại cả người cô đều mệt mỏi, đặc biệt là cổ tay và miệng, thật sự không biết vậy mà lại mệt mỏi như thế.
“Cô đi đâu vậy?” Âm thanh trên điện thoại của Chu Chi rất lớn, cô ấy thuận miệng hỏi một câu.
Đàm Tích biết cô ấy vốn không tập trung, vì vậy tùy ý tìm một cái cớ: “Đi ngắm sao thôi.”
Chu Chi đặt điện thoại xuống: “Ôi! Không ngờ cô còn có thể lãng mạn như vậy.”
“Ừm, cũng khá đẹp.”
“Ngắm sao thú vị lắm à?”
Cô ấy dùng từ ‘thú vị’, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu Đàm Tích.

Hoắc Kỳ khẽ nhíu mày, dù kìm nén nhưng lại cực kì thoải mái, sợ bị sát vách nghe được, hai người cố ý giảm âm thanh xuống mức thấp nhất có thể.
Nhưng cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Rất thú vị.
“Sao mặt cô lại đỏ như vậy?”
“Có sao?” Đàm Tích vỗ vỗ mặt, đáp ngay, “Nhưng tôi cũng thấy có chút nóng, trong phòng không bật điều hòa sao?”
“Để tôi đi mở.” Chu Chi vội vàng tìm điều khiển từ xa.
Thị trấn Long Cập nằm sát núi, mùa hè ở đây không hề nóng nực, chưa kể thời gian cũng trôi qua rất nhanh, thế nhưng Đàm Tích lại cảm thấy trong không khí có cảm giác dính bết, muốn bật điều hòa, lại nghĩ tới hệ thống thông gió.
Cô nằm trên giường, nhịp tim như pháo hoa, muốn nổ tung.
Bản thân Đàm Tích cũng không thể ngờ rằng mình lại làm một chuyện riêng tư nhưng hạnh phúc như vậy cho Hoắc Kỳ ở một nơi cách xa hàng nghìn dặm.
Một đêm này lại đặc biệt ngủ ngon.
Ngày hôm sau, buổi diễn thuyết được tổ chức như kế hoạch ban đầu, nhưng địa điểm đã thay đổi, mục đích là để nhiều phụ nữ tham gia vào sự kiện hơn.
Đàm Tích không ngờ rằng Thẩm Hồng vẫn còn ở đó.
Cô ấy chăm chú lắng nghe, cuốn sổ nhỏ màu xanh lam cũng được cô ấy mang theo bên cạnh, trên đó có một cây bút màu đen.

Cô ấy viết lại những điều quan trọng, có thể nhận ra cách viết rất cẩn thận, không được giáo dục tốt nên kiểu chữ khó coi, nhưng có thể nhìn ra là cô ấy vô cùng chăm chú.
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Thẩm Hồng vẫn ở lại.
“Tại sao lại tới đây nữa rồi?”
Thẩm Hồng xấu hổ cười: “Lần trước có rất nhiều chuyện không hiểu, muốn nghe lại một lần nữa.”
“Thật ra chị có thể hỏi trực tiếp tôi.”
“Thực xin lỗi vì làm phiền cô.” Thẩm Hồng nói, “Hiện tại cũng đã hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt rồi.”
Thẩm Hồng suy nghĩ một chút: “Hôm qua anh ta lại uống say, lại động tay động chân, tôi muốn ly hôn.”
“Hôm qua tôi có đề nghị, anh ta không đồng ý, còn tát tôi mấy cái bạt tai, nói một chút tiền cũng không cho tôi, con cũng không cho tôi.”
Trái tim của Đàm Tích đau đớn thay cô ấy, như đứng ở bên bờ vực sắp rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Chuyện này chị không cần lo, chị chỉ cần thu thập chứng cứ về việc anh ta bạo hành gia đình, tòa án sẽ hướng về phía chị.

Nếu anh ta có hành vi bạo lực gia đình, đứa trẻ rất có thể sẽ giao cho chị.”
“Đơn giản vậy sao?” Thẩm Hồng lúng túng hỏi.

Đàm Tích gật đầu.

Ly hôn thật sự rất đơn giản, nhưng những người phụ nữ này từ đầu đến cuối không bước qua được bước đầu tiên.

Ly hôn đồng nghĩa với việc bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng thực tế ở một nơi nhỏ hẹp như vậy, phải đối mặt với những lời đàm tiếu mới là điều thực sự khó khăn nhất.
Nếu Thẩm Hồng quả thực muốn quyết định ly hôn, Đàm Tích sẽ giúp cô ấy mà không do dự.
Nhưng Thẩm Hồng không thể đưa ra quyết định này, vì vậy Đàm Tích vỗ vỗ vai cô ấy, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy: “Không sao đâu, chị cứ từ từ quyết định.”
Thẩm Hồng thở dài, dáng vẻ thật sự khó khăn.
“Cảm ơn luật sư có thể hiểu cho tôi.

Chủ yếu là nhà mẹ tôi không có tiền, tôi một mình mang theo con, thật không biết làm thế nào mới tốt.”
Chuyện này của Thẩm Hồng, Đàm Tích cũng không có cách nào để giải quyết.

Đây là những vấn đề hàng đầu mà nhiều người phụ nữ do dự khi đối mặt với chuyện ly hôn.
Thực tế rất phũ phàng, nhưng nếu ở hoàn cảnh giống như Thẩm Hồng, theo quan điểm cá nhân của Đàm Tích thì thà ly hôn còn hơn ở với một người chồng say rượu vũ phu đánh người, tương lai đối với sự phát triển của con cái sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
Đàm Tích chỉ có thể đưa ra những phân tích đúng chỗ, còn quyền quyết định là tự Thẩm Hồng.
Chiều ngày thứ tư, Đàm Tích không có sắp xếp công việc gì, cô hiếm khi rảnh rỗi cả buổi chiều, đúng lúc bên Hoắc Kỳ cũng có một dịp nghỉ ngơi, hai người bèn chớp thời cơ quyết định đi dạo thành phố.
Hoắc Kỳ thuê một chiếc xe taxi, loại xe này hơi lỗi thời và lái cũng không được thoải mái lắm.
Bình thường Đàm Tích ngồi trên xe của Hoắc Kỳ cả hành trình đều rất ổn định, gần như không cảm thấy rung lắc, hôm nay suốt chặng đường cô lại cảm thấy cực kỳ gập ghềnh.

Nhưng bây giờ không phải lúc kén chọn, có thể dành cho nhau cả một buổi chiều đã là mãn nguyện lắm rồi.
Chủ xe dọc đường nói chuyện với bọn họ rất nhiệt tình, nhưng hai người họ mười ngón tay nắm chặt lấy thành xe, Hoắc Kỳ như thế nào cũng không chịu buông ra.
Hoắc Kỳ nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, Đàm Tích cũng không buồn ngủ, bèn nói chuyện phiếm với tài xế một lúc.

Tất nhiên, đều là người lái xe hỏi, cô trả lời.
Đàm Tích muốn ăn Haidilao.
Vừa đi lên, những nhân viên phục vụ nhiệt tình quá mức xông tới, hơn nữa vóc dáng của Hoắc Kỳ thật sự rất chuẩn, sau khi gọi món xong bọn họ vẫn không có ý định rời đi.
Lúc này, Hoắc Kỳ nắm lấy tay Đàm Tích, khẽ gật đầu: “Thực xin lỗi, tôi muốn ở riêng với bạn gái một lúc.”
Vẻ mặt nam phục vụ biểu lộ: “Ồ, hai người đang yêu nhau.”
Hai má Đàm Tích nóng rực, âm thầm vuốt trán, trên mặt thoáng qua một chút bất lực.
Hoắc Kỳ kịp thời bổ sung: “Cô ấy có chút mắc cỡ.”
Đàm Tích không chịu được áp lực của bầu không khí, chỉ đơn giản nói: “Em đi pha nước chấm cho anh.”
Cô vừa đi đến khu đồ ăn cầm lấy hai cái đĩa nhỏ thì thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, người đàn ông nhướng mày chỉ vào cô: “Nhìn người ta xem, làm nước chấm cho bạn trai, còn em thì lười ra đấy…”
Cô gái trẻ thè lưỡi, ung dung nói một câu: “Nếu như anh có vẻ ngoài giống bạn trai nhà người ta, em sẽ làm nước chấm cho anh cả đời.”
Đàm Tích: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương