Đàm Tích muốn đẩy cửa đi vào.
Hoắc Lợi Kiệt đưa tay chặn cô lại.
“Cô Đàm, cô vào có vẻ không ổn lắm thì phải?”
Hoắc Lợi Kiệt đang nhắc khéo đến quan hệ của Đàm Tích và Hoắc Kỳ.
Đàm Tích lại không định công khai quan hệ của cô với Hoắc Kỳ quá sớm, nên chỉ nói: “Với thân phận bạn bè đi vào cũng không có gì quá đáng chứ.”
Hoắc Lợi Kiệt chầm chậm nhếch môi: “Từng chia tay mà vẫn có thể làm bạn bè sao? Cô Đàm nói chuyện nghe hay thật đấy.”
Hoắc Lợi Kiệt nhấn mạnh ba chữ “từng chia tay” khiến Tôn Nghệ Mạn cũng phải di chuyển tầm mắt về phía này.

Ánh mắt Tôn Nghệ Mạn trắng trợn đánh giá cô từ trên xuống dưới, như thể cô là một món hàng đang được rao bán.
Ánh mắt của bà ấy khá bất lịch sự, Đàm Tích thoải mái hào phóng để bà ấy nhìn, thẳng thắn hỏi: “Vị này là?”
Lúc này Tôn Nghệ Mạn mới thu ánh mắt lại: “Tôi là mẹ của Hoắc Kỳ.”
Đàm Tích khẽ gật đầu: “Hóa ra là bác gái.”
Đàm Tích lại khiêm tốn hỏi: “Cháu có thể vào thăm Hoắc Kỳ không? Cháu muốn xác nhận tình hình của anh ấy.”
Vốn dĩ cô đã có khuôn mặt phúc hậu vô hại, lại thêm giọng nói cũng rất dịu dàng, nhìn cô không có chút lực công kích nào, thế nên Tôn Nghệ Mạn cũng không khiến cô khó xử: “Được.”
Hoắc Kỳ nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Đàm Tích thành người đầu tiên đến thăm anh.
“Mẹ, A Kỳ vẫn chưa tỉnh, chúng ta phải là người đầu tiên vào thăm mới đúng chứ.” Hoắc Lợi Kiệt nói.
Tôn Nghệ Mạn lắc đầu: “Không phải bác sĩ đã nói em trai con không sao rồi ư? Để cô ta vào thăm một lúc rồi đi ra, thời gian còn lại thì chúng ta chăm sóc Tiểu Kỳ.”
Hoắc Lợi Kiệt âm thầm giơ ngón tay cái với Tôn Nghệ Mạn: “Vẫn là mẹ thông minh.”
“Đúng rồi mẹ, mẹ thấy bây giờ Tiểu Kỳ đã gặp chuyện như vậy rồi, chi bằng để con bảo em ấy không làm bác sĩ nữa, hoàn cảnh chữa bệnh hiện tại quá kém, nhân cơ hội này kêu em ấy về Hoắc Thị giúp con.”
Tôn Nghệ Mạn thờ ơ liếc Hoắc Lợi Kiệt một cái: “Con cảm thấy Tiểu Kỳ sẽ nghe lời mẹ sao?”
Hai đứa con trai này của bà đều bướng bỉnh cố chấp giống bà, bình thường bà hay ở viện điều dưỡng nên không có thời gian chú ý đến hai đứa.
“Ít nhất Tiểu Kỳ sẽ xem xét ý kiến của mẹ.” Hoắc Lợi Kiệt nói, “Còn chuyện của Tưởng Thư Nhã nữa.

Tưởng Thư Nhã vừa nghe tin A Kỳ bị thương đã vội vã từ Bắc Thành chạy đến đây, có lẽ buổi chiều sẽ đến nơi.


Con thấy Tưởng Thư Nhã rất thích Tiểu Kỳ, hình như từ lần gặp nhau lúc nhỏ đến giờ vẫn không quên, nếu chuyện của hai người bọn họ có thể thành, vậy thì Hoắc Thị của chúng ta……”
Tôn Nghệ Mạn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Chuyện này nói thì dễ nhưng liệu Tiểu Kỳ có đồng ý không? Đâu phải con không biết tính cách thằng bé thế nào.”
“Mẹ nghe nói Quý Nguyệt vừa từ Hồng Kông trở về rất thích con, hình như hai đứa cũng đang hẹn hò, nếu thích nhau thì hai đứa chuẩn bị kết hôn luôn đi, như thế cũng không cần làm khó Tiểu Kỳ nữa.”
Nghe thấy cái tên này, Hoắc Lợi Kiệt nhíu mày: “Quý Nguyệt hay ghen, con với cô ấy không hợp nhau.”
“Hay ghen cái gì? Nếu con thật lòng yêu thương cô ấy thì sao cô ấy lại đi ghen tuông với người khác được? Có phải con vẫn chưa cắt đứt quan hệ với con bé đi theo con từ năm mười tám tuổi không?”
Nhắc tới Thiệu Nhiên, Hoắc Lợi Kiệt mím môi không nói câu nào.
Tôn Nghệ Mạn khẽ thở dài: “Anh em bọn con tự quyết định đi, bây giờ Tiểu Kỳ hôn mê chưa tỉnh, mẹ cũng không có hơi đâu mà đi quan tâm mấy chuyện này.”
Nói xong bà lại thở dài: “Hai anh em các con không đứa nào là không giống mẹ, không biết như thế là tốt hay xấu nữa.”
Lòng đầy chấp niệm, cố chấp cả đời, rơi vào lưới tình không thể nào thoát ra được.
“Còn có… Hung thủ khiến Tiểu Kỳ bị thương.”
Hoắc Lợi Kiệt siết chặt nắm tay: “Con nhất định sẽ khiến tên đó phải trả giá gấp đôi.”
Cuối cùng Tôn Nghệ Mạn cũng yên tâm gật đầu.
Tiếng Đàm Tích bước vào phòng bệnh rất nhỏ, như thể cô sợ sẽ làm phiền đến Hoắc Kỳ.
Đây là phòng bệnh đơn, gọn gàng sạch sẽ.
Anh vẫn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, khó có thể tưởng tượng được người đàn ông mấy hôm trước còn nói thích cô bây giờ đang nằm trên giường bệnh.
Vốn dĩ bọn họ phải vui vẻ nắm tay nhau mới đúng.
Đàm Tích không ngồi xuống mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn anh, ngón tay không tự chủ được chạm vào lông mày của anh, cô nghĩ đôi mắt này khi mở ra nhìn cô sẽ đẹp đẽ trìu mến đến mức nào.
Bác sĩ nói anh sẽ tỉnh lại ngay khi thuốc gây mê hết tác dụng.
Hô hấp của Hoắc Kỳ yếu ớt, lông mi vừa dày vừa dài, dù người đàn ông này có ra sao cũng vẫn đẹp.
Vết máu trên người anh đã được rửa sạch sẽ từ lâu, trên tay phải quấn một miếng thép dày với băng vải, cánh tay có vẻ gầy yếu tái nhợt hơn rất nhiều.
Đột nhiên tim Đàm Tích nhói lên, cánh mũi cũng không thể kìm nén, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt từng giọt một.
Nếu Hoắc Kỳ tỉnh lại, có lẽ sẽ cười cô yếu đuối mất.
Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, không cho phép bản thân yếu đuối như vậy, lại nghĩ đến mẹ với anh trai của Hoắc Kỳ vẫn chưa được vào thăm anh, cô nhanh chóng đi ra ngoài, để phần thời gian còn lại cho người nhà của Hoắc Kỳ.
Đàm Tích lại quay về văn phòng của Hoắc Kỳ, y tá họ Trương kia đã nói với cô: “Luật sư Đàm, cô không cần phải lo lắng quá, vừa nãy tôi hỏi bác sĩ Trịnh Kiệt rồi, anh ấy bảo xác suất hồi phục rất cao, bác sĩ Hoắc cũng có thể tiếp tục làm phẫu thuật mà không bị ảnh hưởng gì, cô phải tin tưởng tài năng của bác sĩ Trịnh Kiệt chúng tôi chứ.”
“Phải, cảm ơn cô.”

Hoắc Kỳ kiên cường như vậy nhất định sẽ không sao, chỉ là Đàm Tích nghĩ anh đang đau đớn mà cô lại không thể san sẻ được gì với anh, nên cô rất đau lòng.
Chuyện Hoắc Kỳ bị chém đã bị đăng lên mạng, có không ít cư dân mạng tức giận không chịu nổi, hận không thể khiến hung thủ phải bị tử hình.
【 Vì sao lại đối xử với một vị bác sĩ tốt như thế hả?】
【 A a a a a sắp tức chết rồi, tôi muốn đập chết hung thủ, dựa vào cái gì chứ, bác sĩ Hoắc vừa tài giỏi lại đẹp trai thế cơ mà.】
【 Trước kia ba tôi từng được bác sĩ Hoắc khám bệnh, thật sự bác sĩ Hoắc rất ôn hòa, rất biết quan tâm tới người bệnh.


【 Hơn nữa giá trị nhan sắc còn cực kỳ cao, tôi đau lòng quá đi mất hu hu hu hu hu.】
Nhưng chỉ có mấy trăm bình luận, bởi vì nhà họ Hoắc đã nhanh chóng xóa hotsearch, có lẽ do lo sợ sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hoắc Thị.
Mấy năm gần đây, sự cố liên quan đến ngành y ngày càng nhiều, sự kiện y bác sĩ bị thương cũng không ít.
Các bộ phận liên quan đã bắt đầu quan tâm đến an toàn của bác sĩ, chỉ là việc đưa ra các luật liên quan lại chưa bao giờ là việc dễ dàng.
Thật ra lúc trước Đàm Tích từng nhìn thấy mấy tin tức bác sĩ bị người bệnh gây thương tích trên mạng, trong lòng cũng từng lo lắng.

Nhưng cô lại cảm thấy Hoắc Kỳ rất giỏi, giống như thể anh không gì không làm được, sẽ không bị thương.
Bây giờ cô mới nhận ra Hoắc Kỳ cũng là người, không phải thần, anh sẽ bị thương, cũng sẽ biết đau.
Sau này cô phải yêu anh thật nhiều.
Đột nhiên có y tá đến gõ cửa: “Đội ngũ bác sĩ của nước ngoài sắp đi rồi, chờ bác sĩ Hoắc tỉnh lại, cô nhớ báo cho bác sĩ Hoắc một tiếng nhé.”
“Được.” Y tá Trương nói, “Đúng rồi, có để lại phương thức liên hệ không?”
“Có có, đương nhiên có, chút việc nhỏ này mà tôi không nhanh được à?”
Y tá Trương: “Có phương thức liên hệ là được, nếu không bác sĩ Hoắc sẽ không tha cho chúng ta đâu, anh ấy rất để ý lần giao lưu này đấy.”
Đàm Tích có chút tò mò: “Bình thường anh ấy luôn chuyên nghiệp vậy sao?”
Ngay cả một lần giao lưu bình thường cũng không bỏ qua.
Y tá Trương ngẫm nghĩ: “Đúng là anh ấy rất quan tâm đội ngũ y bác sĩ nước ngoài đến đây lần này, bởi vì đội ngũ này chuyên về một loại bệnh.


Tôi thấy gần đây bác sĩ Hoắc đang nghiên cứu một căn bệnh, tên đầu xương gì ấy……” Cô ấy nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không ra, “Có khả năng đây là đề tài gần đây anh ấy nghiên cứu, chắc anh ấy thấy hứng thú với cái này.”
Loạn sản sụn xương.
Anh làm gì thấy hứng thú chứ, rõ ràng là vì cô, nhưng nghiên cứu nhiều thì có tác dụng gì đâu, chẳng qua chỉ nhiều thêm một lần thất vọng.
Giờ phút này, không hiểu sao xoang mũi Đàm Tích lại bắt đầu cay cay, sự cảm động trong lòng cũng dâng cao hơn, rốt cuộc Hoắc Kỳ còn yêu cô sâu sắc thế nào mà cô không biết được nữa.
Hoắc Kỳ tốt như vậy, sao cô lại không muốn tin tưởng anh thêm một lần?
Sao lại buông tay anh?
“Luật sư Đàm, cô sao thế?” Y tá Trương nhìn thấy cô có gì đó không đúng, “Cô có muốn tôi rót cho cô một cốc nước không?”
“Không cần, tôi không khát.”
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
Là Hoắc Lợi Kiệt.
“Cô Đàm, A Kỳ tỉnh rồi, cậu ấy muốn gặp cô.”
Trong lòng Đàm Tích vui mừng khôn xiết, lông mày nhướng cao vì vui sướng, nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Hoắc Kỳ.
Thật ra Tôn Nghệ Mạn và Hoắc Lợi Kiệt mới vừa vào được một lúc thì Hoắc Kỳ đã tỉnh, mí mắt Hoắc Kỳ như nặng ngàn cân, anh nhíu mày tỉnh lại, phát hiện mình còn đang truyền dịch, tay phải bị quấn lại y như cái bánh chưng.
Trong đầu anh hiện lên rất nhiều đoạn ký ức hỗn loạn, anh chỉ nhớ có người gõ cửa văn phòng bảo tìm bác sĩ Hoắc có việc.
Sau đó anh định quay qua nhìn thì gáy bị người ta đập một phát, anh choáng váng suýt chút nữa ngất xỉu, sau đó khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Có hai người bệnh anh từng điều trị chạy vào định cứu anh, cố gắng che chắn trước mặt anh, Hoắc Kỳ kéo tay bọn họ định rời đi, nhưng dao của hung thủ đã chém về phía anh.

Khuôn mặt của người nọ khá đáng sợ, đến tận mấy giây cuối cùng ngã xuống anh vẫn không biết rốt cuộc anh đã gây thù chuốc oán với ai.
Tận giây phút cuối cùng anh vẫn bảo vệ bệnh nhân.
Hoắc Kỳ nhớ rõ bên cạnh có người gào khóc rất thê thảm.
Dường như rất đau lòng, anh còn nhìn thấy Tích Tích của anh, cô khóc sướt mướt nói với anh: “Chỉ cần anh sống sót, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Có lẽ đấy là cảnh trong mơ, con người khi rơi vào hoàn cảnh đau đớn khổ sở đến tột cùng sẽ nhìn thấy người mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Anh mơ hồ nhớ anh còn an ủi cô.
Cuối cùng Hoắc Kỳ cũng mê man mở mắt ra, cổ họng anh khô khốc, ánh sáng mơ hồ trước mắt anh dần rõ ràng hơn, loáng thoáng có hai bóng người gần ngay trước mắt.
Là Tích Tích sao?
Hoắc Kỳ xoa đôi mắt, mới phát hiện là Tôn Nghệ Mạn và Hoắc Lợi Kiệt.
“Mẹ, anh, sao hai người lại đến đây?”
Tôn Nghệ Mạn vô cùng lo lắng: “Tiểu Kỳ, con xem con đã bị thương đến mức này rồi, sao mẹ có thể không đến được?”
“Không cần lo lắng cho con đâu, con biết tình trạng vết thương của mình, qua một thời gian nữa là ổn.” Hoắc Kỳ lại nhìn về phía cửa, theo bản năng hỏi một câu, “Tích Tích đâu?”

Anh đã bị thương đến mức này rồi, cho dù Đàm Tích không đồng ý ở bên anh thì có lẽ cũng sẽ đến thăm anh.

Từ trước đến giờ Đàm Tích không phải một người nhẫn tâm, trái tim nhân hậu mỏng manh bị cô che dấu dưới bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ.
Hoắc Lợi Kiệt hờ hững nói: “A Kỳ, trong mắt em chỉ có cô ta thôi sao?”
Đột nhiên Hoắc Kỳ phát hiện có gì đó không ổn, nhíu mày: “Anh làm gì cô ấy rồi?”
Hoắc Kỳ nói xong thì chật vật ngồi dậy, thậm chí còn muốn rút kim truyền dịch ra, chỉ hận không thể lập tức đi tìm Đàm Tích.
“Trong mắt em anh là người làm ra tội ác tày đình thế ư?”
Tôn Nghệ Mạn thấy hơi mệt mỏi: “Hai đứa đừng cãi nhau nữa, A Kiệt, con đi gọi cô gái kia đến đi.”
Cuối cùng Hoắc Kỳ cũng yên lòng, nằm thẳng trên giường, Tôn Nghệ Mạn giúp anh chỉnh giường lên cao hơn, để anh có thể thoải mái hơn một chút.
“A Kỳ, bây giờ con thấy thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Môi Hoắc Kỳ vẫn còn tái nhợt, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Mẹ, con là bác sĩ khoa chỉnh hình.”
Anh biết rất rõ tình huống và bệnh trạng của chính anh ra sao.
“Đây là mẹ đang quan tâm đến con mà?”
“Con còn đang muốn hỏi mẹ thế nào rồi đây.” Hoắc Kỳ nghiêng đầu bật cười, “Lần trước bác sĩ còn gọi điện bảo con là không đề xuất cho mẹ ra khỏi viện điều dưỡng, mẹ nên quay về nhanh đi, liệu pháp trị liệu tâm lý nhỏ giọt vẫn phải tiếp tục.”
Tuy rằng ba Hoắc đã qua đời rất nhiều năm, nhưng đến nay Tôn Nghệ Mạn vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau thương.

Lúc ba Hoắc còn sống đã nuông chiều bà như công chúa, người khác nói nụ cười của bà như nụ cười của cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Đúng lúc này, Đàm Tích gõ cửa.
Tôn Nghệ Mạn khẽ liếc nhìn Đàm Tích một cái, bà đứng dậy để cho hai người có không gian riêng.
Đàm Tích chờ sau khi Tôn Nghệ Mạn rời đi mới bước vào phòng, cô đóng cửa phòng lại, phòng bệnh rộng như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ, bỗng dưng trong lòng Đàm Tích xuất hiện một cảm xúc khó hiểu.
Thậm chí…… Còn phảng phất có loại cảm giác ngượng ngùng.
Hoắc Kỳ dựa vào giường bệnh, nhướng mày nhìn cô, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng thêm rõ nét.
Lúc này đã đến chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ rực lấp ló sau những đám mây trắng mịn, ánh chiều tà xuyên qua ô cửa sổ như thể đang dần nhuộm cả căn phòng thành màu hồng nhạt.
Hai người yên lặng nhìn nhau, giống như đã vượt qua thời gian, vượt qua sống chết, vượt qua muôn sông nghìn núi.
Không biết vì sao, đột nhiên trong đầu Đàm Tích nhớ đến một câu mà Trương Ái Linh đã từng viết.
“Một mình anh ngồi trên sô pha, căn phòng là sự yên tĩnh vùi sâu trong lớp bụi cát vàng, bầu trời hôm nay mây giăng ngập lối, mưa gió tơi bời*.”
Mây giăng ngập lối, mưa gió tơi bời.
(*Câu nói này có nghĩa là: Dù ngoài trời đang mưa to gió lớn, nhưng lúc này trong mắt trong tim cô ấy chỉ có một mình anh, như chỉ còn lại một ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương