Gả Cho Ba Của Nam Chủ
-
Chương 1: Nam nhân trong mơ
Kiều nhan tỉnh lại ở một hành lang dài, bên chân có một chậu hoa tinh xảo. Trên tường treo những bức ảnh nghệ thuật tươi sáng, khung cảnh hết sức xa lạ. Mà cô đang dựa vào vách tường khắc họa tiết, cả người nhớp nháp bết dính, đầu óc hỗn loạn, trong lúc nhất thời mông lung không biết mình đang ở đâu.
Kiều nhan nhớ lại sau lúc tan tầm chính mình thức trắng đêm đến rạng sáng mới đi ngủ, tỉnh dậy liền xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ?
Cô mơ hồ vịn vào góc tường đứng lên, cảm giác dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã trở về. Cô đành phải dựa vào vách tường nghỉ thêm một chút, liền phát hiện ra có điểm khác thường.
Cánh tay tinh tế thon dài trắng nõn như ngọc, cùng với màu da tái nhợt ít khi thấy nắng mặt trời của cô khác nhau một trời một vực. Dáng người cao gầy này, chính xác không phải của cô!
Ở đây ngây ngốc giằng co một trận, Kiều nhan nhìn chằm chằm chiếc túi xách trong tay tìm được chứng minh thư, vẻ mặt càng trở nên mơ hồ.
"Có ai không?" Kiều Nhan lấy lại tinh thần thấp thỏm hô một tiếng, nhưng mà đúng như trong dự đoán không có ai trả lời.
Cô do dự một lát, trên người quần áo thưa thớt lại thiếu vải khiến cho bản thân cảm thấy có chút lạnh, giấc mơ này có phải quá chân thật không.
Kiều Nhan quyết định, lần theo tia sáng duy nhất đi tới. Cuối hành lang ánh đèn sáng rõ, có một bóng người cao ngất ngưởng đang đứng bên chậu cây, mắt nhìn ra cửa sổ, gió đêm thổi lất phất mái tóc anh, hình như người đó đang nghe điện thoại.
Anh một thân âu phục đen cắt may tỉ mỉ, tây trang giày da hàng hiệu, đường cong mạnh mẽ, thắt lưng rắn chắc, bờ vai thẳng tắp cùng với mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, chính xác là một người đàn ông chững chạc thành thục.
Người này thoạt nhìn thân phận không đơn giản, cô không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy.
Chờ đối phương kết thúc cuộc nói chuyện, cô nhẹ nhành đi lên thấp giọng hỏi.
- "Vị tiên sinh này, có thể cho tôi mượn di động của ngài một chút hay không..." Để báo cảnh sát...
Đột nhiên đối phương xuay người lại, lời nói khỏi miệng còn chưa hết, khí thế tôn quý, nặng nề đập vào mặt, trong nháy mắt cô liền dừng lại lời muốn nói.
Người này thực sự rất cao, so với cô hiện tại ước chừng cao hơn một cái đầu, hơn nữa khí thế cường đại, khiến cho Kiều Nhan chỉ dám ngẩng đầu len lén liếc nhìn một chút.
Đối phương đứng ở chỗ tối gương mặt không quá rõ ràng, thân hình cao lớn bất phàm trầm mặc, dĩ nhiên cho thấy đây tám phần là một người đàn ông cực phẩm, tướng mạo tuyệt đối không tầm thường.
Phát hiện anh không có quan hệ gì với cô. Đầu óc chợt loé, nhắc nhở cô không nên trêu chọc vào anh.
Không khí yên tĩnh mấy phút, rốt cục đối phương cũng có động tác, chỉ thấy anh nâng cánh tay thon dài đưa điện thoại di động cất vào túi quần, che dấu dưới vạt áo màu đen. Cứ thế đứng yên, hai tay đút vào túi không hề có ý định giúp đỡ.
Kiều Nhan hơi mím môi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có cái gì ngoài ý muốn, trong hiện thực cô sớm đã tạo thành thói quen bị người khác cự tuyệt. Chỉ là ít nhất cô cũng phải hỏi đường rời khỏi đây.
"Tiên sinh, ngài..." Lời nói bị một loạt tiếng bước chân lộn xộn đánh gãy.
"Người đâu rồi ? Tìm nhanh lên."
"Vừa rồi Triệu tổng uống rượu xong đi tới bên này, nhất định không được phạm sai lầm ."
"Ngu xuẩn, sự tình làm không được các ngươi chờ cút đi..." Một đám người vội vàng đi tới bên này , nghe đâu là đang tìm người nào đó.
Ánh mắt Kiều Nhan sáng lên, bỏ qua người đàn ông thần bí khó lường này, tính đi về phía trước, có lẽ cùng mấy người này nhờ giúp đỡ một chút, tiện thể hỏi qua chút tình hình.
Trì hoãn một lát, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần. Cô khẽ hít sâu một hơi, hướng người đàn ông gật đầu chào, xoay người chuẩn bị chuyển qua góc bên kia, nhưng khi đi ngang qua người bên cạnh liền bị đối phương giữ chặt cổ tay lại.
Kiều Nhan theo bản năng nhíu mày phản kháng, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt phượng thâm thúy khó lường, vô cùng áp bách.
Ngay sau đó, anh ta không cho cô cơ hội cự tuyệt, đem cô kéo vào gian phòng phía bên trong , một tay che miệng, tay kia chế trụ hai cánh tay đang phản kháng của cô, đem người đặt lên vách tường không cách nào cử động được.
Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, bên ngoài tiếng bước chân vội vàng đi tới, rất nhanh đi qua nơi này mà không phát hiện bột phấn rơi trước của phòng.
Kiều Nhan bị ép sát vách tường lạnh lẽo, khí lạnh bao phủ khiến cô có chút không thoải mái.
Người đứng phía sau cố ý giữ vững khoảng cách, chỉ dùng hai tay đã có thể chế trụ được cô đang ra sức phản kháng cùng la hét, mùi nước hoa của đối phương không ngừng xâm nhập vào khoang mũi vừa vặn làm giảm bớt tức giận nhưng cũng khiến cô không khỏi rùng mình. Tâm tư thay đổi thật nhanh nhưng cô vẫn không quên giãy dụa.
"Buông tôi ra!" Tiếng hét giận giữ của cô bị bàn tay lớn giữ lại nên âm thanh phát ra không rõ ràng, hơi thở nóng rực phả thẳng vào lòng bàn tay anh.
Anh ta giây lát liền buông tay, không đợi cô lên tiếng chất vấn, tạch một cái, đèn bên trong gian phòng sáng lên.
Kiều Nhan chớp mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị kéo đến đau, thuận tiện thấy rõ gương mặt của người đàn ông kỳ quái trước mắt.
Người này quả thật rất cao, thân thể còn rất cường tráng. Càng làm cho người mới gặp khó quên nhất là gương mặt này, hết sức tuấn mỹ, có lẽ là con lai, ngũ quan rõ ràng, tinh xảo mà thâm thúy, phảng phất như là con cưng của trời.
Kiều Nhan sửng sốt , nhưng một cỗ đau đớn trên cổ tay kéo cô trở về hiện thực.
Người này không chỉ cực phẩm, mà càng không dễ chọc.
-"Thật có lỗi ! Chuyện đột nhiên xảy ra , vừa rồi đã mạo phạm đến cô." Người đàn ông nho nhã lễ độ nói lời xin lỗi, giọng nói trầm thấp như một loại rượu đỏ được cất giữ lâu năm, tỏa ra mị lực thành thục của đàn ông.
Kiều Nhan lui về phía sau một bước, vừa lúc dựa lưng vào tường, cảm nhận được cỗ khí lạnh từ gạch men phía sau lưng cùng lửa nóng trong cơ thể đang dần dần đánh tới cùng nhau, khiến cho cô không nhịn được run rẩy vài cái.
- "Tiên sinh, xin hỏi đây là nơi nào?" Cô bỏ qua sự khác thường của chính mình, nhân cơ hội hỏi qua một chút.
Chuyện này đối với cô nhìn qua rất đơn giản nhưng người đàn ông trước mắt sau khi nghe xong lại trưng ra bộ mặt khác thường , ngước mắt nhìn cô một cái.
- "Nơi này là khách sạn Charlton, ngoài ra di động của tôi không thể cho người khác mượn được "
Triệu Quân Khiêm đơn giản mà lưu loát trả lời câu hỏi lúc nãy của cô, rồi đi vào phòng ngồi lên ghế sa lông, ánh mắt hờ hững khó lường dừng ở trên người Kiều Nhan đánh giá.
Anh đang quan sát cô.
Cô gái này tuổi không lớn, vẫn còn vài phần nét trẻ con. Điều khiến người khác chú ý đầu tiên là mang trong người hơi thở thanh xuân, khuôn mặt ngũ quan khéo léo tinh xảo, sạch sẽ tự nhiên tản ra vài phần mị hoặc có khả năng gây sự chú ý đối với những người đàn ông có tuổi.
Nhất là cặp mắt hạnh kia , trắng đen rõ ràng , trong veo giống một mặt thủy tinh, trong mắt hiện rõ bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, thỉnh thoảng xẹt qua tia thấp thỏm lo sợ đầy mê hoặc, giống như một con mèo trắng nhỏ đang mông lung không biết đường về. Xuống chút nữa là cần cổ trắng nõn thon dài, cùng với dáng người cao gầy nhưng lại có lồi có lõm vô cùng mị hoặc.
Đây tuyệt nhiên là một báu vật.
Triệu Quân Khiêm trong chớp mắt đưa ra kết luận này, sau đó di dời ánh mắt.
"Cô tới đây làm gì? Đây không phải nơi cô nên đến." Anh thắc mắc đặt câu hỏi, trong giọng nói mang lẫn ý tứ cảnh cáo.
"Tôi. . . Tôi không rõ, bây giờ tôi chỉ muốn ra ngoài..."
Kiều Nhan khϊếp sợ khí thế của đối phương , chân tay luống cuống đứng tại chỗ không dám có động tĩnh gì, đành phải tránh nặng tìm nhẹ trả lời vấn đề của anh.
Triệu Quân Khiêm nhướn mày , nâng tay liếc mắt nhìn đồng hồ.
"Vậy cô ở đây chờ mười phút, tôi sẽ bảo thư ký đến đây đưa cô ra ngoài." Thuận tiện điều tra xem cô gái này có phải trà trộn tham gia Hồng Môn Yến hôm nay hay không.
Triệu Quân Khiêm thần sắc bình tĩnh phân phó, sau đó không để ý đến cô, đứng dậy đi vào toilet.
Kiều Nhan lập tức chạy đến cánh cửa, vặn tay nắm mấy cái đều không có phản ứng, cửa đã bị khóa chặt.
Đường ra bị chặn, đối phương rõ ràng muốn nhốt cô ở chỗ này một lát, không để cô ra ngoài làm lộ tin tức anh đang ở đây.
May mà đây chỉ là mơ, hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm khi tỉnh lại là lại không có chuyện gì.
Nghĩ như thế, tâm tình Kiều Nhan thả lỏng đôi chút, lúc này mới có cơ hội quan sát tình hình bên trong gian phòng .
Nơi này đặt một cái giường rất lớn , không gian diện tích không nhỏ, bố trí cũng tương đối cao cấp, nội thất cùng trang trí đều là những đồ vật mang phong cách xa hoa diễm lệ. Quả nhiên là mơ, chứ trong hiện thực cô làm gì có cơ hội nhìn thấy loại xa hoa bậc nhất như này.
Kiều Nhan tiếp tục đứng ở sau cánh cửa, không có ý định tiến sâu vào trong xem xét, khẩn trương chờ đợi mười phút đi qua. Tiếng nước róc rách trong nhà vệ sinh truyền ra, cô cảm giác trên người có luồng khí nóng dâng lên.
"Thật là kỳ quái." Kiều Nhan xoa cổ tay nói thầm một câu, bỗng nhiên sắc mặt đóng băng, thân thể nhất thời cứng đờ.
Ngay vừa rồi, hạ thân tuôn ra một dòng nước ấm áp, cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, xấu hổ đồng thời cũng lý giải được phần nào khí nóng trên người mình.
Không phải là dì cả đến thăm đấy chứ ? Kiều Nhan âm thầm thầm nghĩ.
Thật xui xẻo, mơ thôi cũng thấy thân thích đến, quả thực là không còn từ nào diễn đạt.
Gương mặt nhỏ trở nên xám xịt, lòng tràn đầy oán giận thì Triệu Quân Khiêm từ toilet đi ra, một bên dùng khăn, lau lòng bàn tay, một bên ngước mắt liếc qua cửa ra vào.
"Cái kia, tôi có thể sử dụng nó không?" Kiều nhan đanh mặt chỉ xuống toilet hỏi.
Triệu Quân Khiêm khẽ cau mày, xem qua vẻ mặt xấu hổ không được tự nhiên của cô, cuối cùng gật đầu.
Kiều Nhan lên tiếng cảm ơn, ôm bụng từng bước nhỏ nhanh chóng chạy vào toilet đóng cửa lại giải quyết vấn đề cá nhân. Chỉ là sau một phen rối ren lại phát hiện dì cả căn bản không tới. Đây là cái gì?
Bên ngoài cạch một tiếng giòn vang, di dời sự chú ý của cô. Kiều Nhan mở của toilet nhìn qua một lượt, phát hiện đầu giường thạch anh đèn tinh dầu bị đập vỡ, mà đầu sỏ gây nên đang đứng giữa một đống hỗn độn , sắc mặt lạnh tới cực điểm.
Hương thơm lan tỏa , mới vừa rồi còn không cảm thấy, hiện tại ngửi lên cảm giác có chút nồng đậm.
"Có chuyện gì vậy?" Kiều Nhan đi qua hỏi , tiếng nói ngoài ý muốn mềm mại đáng yêu triền miên.
"..." Cái quỷ gì?
Kiều Nhan lúc này bị thanh âm của chính mình dọa sợ, còn chưa phản ứng kịp là thế nào, sự khác thường trên người càng trở nên kịch liệt.
Đặc biệt sau khi ngửi thấy mùi hương , dường như cỗ khí nóng trong người càng bốc hỏa hoàn toàn không phải chỉ có chút kỳ lạ như trước.
Đến trình độ này, Kiều Nhan cho dù lại chưa ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo chạy, hiểu ra được tình hình hiện tại.
Có lẽ cô đã bị người ta bỏ thuốc, hơn nữa trong mùi hương này cũng thật sự bất thường, có chút tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ.
Kiều Nhan lập tức bịt chặt miệng mũi, nhưng mà không có cái gì kiềm chế, rất nhanh liền bị tình triều mãnh liệt ập đến che mất lý trí.
"Phải rời đi. . . Rời đi nơi này..." Cô nỗ lực duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng , thất tha thất thểu muốn đi ngoài , lại bị người đàn ông bên cạnh kéo về.
"Đợi ở trong này!" Triệu Quân Khiêm lạnh mặt ra lệnh, ánh mắt tại đèn tinh dầu cùng Kiều Nhan ở giữa đảo qua lượt, rồi sau đó dịu giọng trấn an,
"Đây là vì muốn tốt cho cô."
"Tôi, tôi thật là khó chịu." Kiều Nhan nỉ non cơ hồ đứng thẳng không vững.
Triệu Quân Khiêm đem người đỡ lấy, lại bị cô uốn éo thân mình bám lên cánh tay , lập tức giữ chặt cô vào trong ngực.
"Khó chịu, giúp tôi. . ." Kiều Nhan gắt gao leo lên người anh, chỉ cảm thấy người này có cỗ khí lành lạnh rất thoải mái.
Cô kìm lòng không được quấn lên người anh, cọ cọ mang theo cảm giác cầu khẩn, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì
Kiều nhan nhớ lại sau lúc tan tầm chính mình thức trắng đêm đến rạng sáng mới đi ngủ, tỉnh dậy liền xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ?
Cô mơ hồ vịn vào góc tường đứng lên, cảm giác dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã trở về. Cô đành phải dựa vào vách tường nghỉ thêm một chút, liền phát hiện ra có điểm khác thường.
Cánh tay tinh tế thon dài trắng nõn như ngọc, cùng với màu da tái nhợt ít khi thấy nắng mặt trời của cô khác nhau một trời một vực. Dáng người cao gầy này, chính xác không phải của cô!
Ở đây ngây ngốc giằng co một trận, Kiều nhan nhìn chằm chằm chiếc túi xách trong tay tìm được chứng minh thư, vẻ mặt càng trở nên mơ hồ.
"Có ai không?" Kiều Nhan lấy lại tinh thần thấp thỏm hô một tiếng, nhưng mà đúng như trong dự đoán không có ai trả lời.
Cô do dự một lát, trên người quần áo thưa thớt lại thiếu vải khiến cho bản thân cảm thấy có chút lạnh, giấc mơ này có phải quá chân thật không.
Kiều Nhan quyết định, lần theo tia sáng duy nhất đi tới. Cuối hành lang ánh đèn sáng rõ, có một bóng người cao ngất ngưởng đang đứng bên chậu cây, mắt nhìn ra cửa sổ, gió đêm thổi lất phất mái tóc anh, hình như người đó đang nghe điện thoại.
Anh một thân âu phục đen cắt may tỉ mỉ, tây trang giày da hàng hiệu, đường cong mạnh mẽ, thắt lưng rắn chắc, bờ vai thẳng tắp cùng với mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, chính xác là một người đàn ông chững chạc thành thục.
Người này thoạt nhìn thân phận không đơn giản, cô không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy.
Chờ đối phương kết thúc cuộc nói chuyện, cô nhẹ nhành đi lên thấp giọng hỏi.
- "Vị tiên sinh này, có thể cho tôi mượn di động của ngài một chút hay không..." Để báo cảnh sát...
Đột nhiên đối phương xuay người lại, lời nói khỏi miệng còn chưa hết, khí thế tôn quý, nặng nề đập vào mặt, trong nháy mắt cô liền dừng lại lời muốn nói.
Người này thực sự rất cao, so với cô hiện tại ước chừng cao hơn một cái đầu, hơn nữa khí thế cường đại, khiến cho Kiều Nhan chỉ dám ngẩng đầu len lén liếc nhìn một chút.
Đối phương đứng ở chỗ tối gương mặt không quá rõ ràng, thân hình cao lớn bất phàm trầm mặc, dĩ nhiên cho thấy đây tám phần là một người đàn ông cực phẩm, tướng mạo tuyệt đối không tầm thường.
Phát hiện anh không có quan hệ gì với cô. Đầu óc chợt loé, nhắc nhở cô không nên trêu chọc vào anh.
Không khí yên tĩnh mấy phút, rốt cục đối phương cũng có động tác, chỉ thấy anh nâng cánh tay thon dài đưa điện thoại di động cất vào túi quần, che dấu dưới vạt áo màu đen. Cứ thế đứng yên, hai tay đút vào túi không hề có ý định giúp đỡ.
Kiều Nhan hơi mím môi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có cái gì ngoài ý muốn, trong hiện thực cô sớm đã tạo thành thói quen bị người khác cự tuyệt. Chỉ là ít nhất cô cũng phải hỏi đường rời khỏi đây.
"Tiên sinh, ngài..." Lời nói bị một loạt tiếng bước chân lộn xộn đánh gãy.
"Người đâu rồi ? Tìm nhanh lên."
"Vừa rồi Triệu tổng uống rượu xong đi tới bên này, nhất định không được phạm sai lầm ."
"Ngu xuẩn, sự tình làm không được các ngươi chờ cút đi..." Một đám người vội vàng đi tới bên này , nghe đâu là đang tìm người nào đó.
Ánh mắt Kiều Nhan sáng lên, bỏ qua người đàn ông thần bí khó lường này, tính đi về phía trước, có lẽ cùng mấy người này nhờ giúp đỡ một chút, tiện thể hỏi qua chút tình hình.
Trì hoãn một lát, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần. Cô khẽ hít sâu một hơi, hướng người đàn ông gật đầu chào, xoay người chuẩn bị chuyển qua góc bên kia, nhưng khi đi ngang qua người bên cạnh liền bị đối phương giữ chặt cổ tay lại.
Kiều Nhan theo bản năng nhíu mày phản kháng, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt phượng thâm thúy khó lường, vô cùng áp bách.
Ngay sau đó, anh ta không cho cô cơ hội cự tuyệt, đem cô kéo vào gian phòng phía bên trong , một tay che miệng, tay kia chế trụ hai cánh tay đang phản kháng của cô, đem người đặt lên vách tường không cách nào cử động được.
Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, bên ngoài tiếng bước chân vội vàng đi tới, rất nhanh đi qua nơi này mà không phát hiện bột phấn rơi trước của phòng.
Kiều Nhan bị ép sát vách tường lạnh lẽo, khí lạnh bao phủ khiến cô có chút không thoải mái.
Người đứng phía sau cố ý giữ vững khoảng cách, chỉ dùng hai tay đã có thể chế trụ được cô đang ra sức phản kháng cùng la hét, mùi nước hoa của đối phương không ngừng xâm nhập vào khoang mũi vừa vặn làm giảm bớt tức giận nhưng cũng khiến cô không khỏi rùng mình. Tâm tư thay đổi thật nhanh nhưng cô vẫn không quên giãy dụa.
"Buông tôi ra!" Tiếng hét giận giữ của cô bị bàn tay lớn giữ lại nên âm thanh phát ra không rõ ràng, hơi thở nóng rực phả thẳng vào lòng bàn tay anh.
Anh ta giây lát liền buông tay, không đợi cô lên tiếng chất vấn, tạch một cái, đèn bên trong gian phòng sáng lên.
Kiều Nhan chớp mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị kéo đến đau, thuận tiện thấy rõ gương mặt của người đàn ông kỳ quái trước mắt.
Người này quả thật rất cao, thân thể còn rất cường tráng. Càng làm cho người mới gặp khó quên nhất là gương mặt này, hết sức tuấn mỹ, có lẽ là con lai, ngũ quan rõ ràng, tinh xảo mà thâm thúy, phảng phất như là con cưng của trời.
Kiều Nhan sửng sốt , nhưng một cỗ đau đớn trên cổ tay kéo cô trở về hiện thực.
Người này không chỉ cực phẩm, mà càng không dễ chọc.
-"Thật có lỗi ! Chuyện đột nhiên xảy ra , vừa rồi đã mạo phạm đến cô." Người đàn ông nho nhã lễ độ nói lời xin lỗi, giọng nói trầm thấp như một loại rượu đỏ được cất giữ lâu năm, tỏa ra mị lực thành thục của đàn ông.
Kiều Nhan lui về phía sau một bước, vừa lúc dựa lưng vào tường, cảm nhận được cỗ khí lạnh từ gạch men phía sau lưng cùng lửa nóng trong cơ thể đang dần dần đánh tới cùng nhau, khiến cho cô không nhịn được run rẩy vài cái.
- "Tiên sinh, xin hỏi đây là nơi nào?" Cô bỏ qua sự khác thường của chính mình, nhân cơ hội hỏi qua một chút.
Chuyện này đối với cô nhìn qua rất đơn giản nhưng người đàn ông trước mắt sau khi nghe xong lại trưng ra bộ mặt khác thường , ngước mắt nhìn cô một cái.
- "Nơi này là khách sạn Charlton, ngoài ra di động của tôi không thể cho người khác mượn được "
Triệu Quân Khiêm đơn giản mà lưu loát trả lời câu hỏi lúc nãy của cô, rồi đi vào phòng ngồi lên ghế sa lông, ánh mắt hờ hững khó lường dừng ở trên người Kiều Nhan đánh giá.
Anh đang quan sát cô.
Cô gái này tuổi không lớn, vẫn còn vài phần nét trẻ con. Điều khiến người khác chú ý đầu tiên là mang trong người hơi thở thanh xuân, khuôn mặt ngũ quan khéo léo tinh xảo, sạch sẽ tự nhiên tản ra vài phần mị hoặc có khả năng gây sự chú ý đối với những người đàn ông có tuổi.
Nhất là cặp mắt hạnh kia , trắng đen rõ ràng , trong veo giống một mặt thủy tinh, trong mắt hiện rõ bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, thỉnh thoảng xẹt qua tia thấp thỏm lo sợ đầy mê hoặc, giống như một con mèo trắng nhỏ đang mông lung không biết đường về. Xuống chút nữa là cần cổ trắng nõn thon dài, cùng với dáng người cao gầy nhưng lại có lồi có lõm vô cùng mị hoặc.
Đây tuyệt nhiên là một báu vật.
Triệu Quân Khiêm trong chớp mắt đưa ra kết luận này, sau đó di dời ánh mắt.
"Cô tới đây làm gì? Đây không phải nơi cô nên đến." Anh thắc mắc đặt câu hỏi, trong giọng nói mang lẫn ý tứ cảnh cáo.
"Tôi. . . Tôi không rõ, bây giờ tôi chỉ muốn ra ngoài..."
Kiều Nhan khϊếp sợ khí thế của đối phương , chân tay luống cuống đứng tại chỗ không dám có động tĩnh gì, đành phải tránh nặng tìm nhẹ trả lời vấn đề của anh.
Triệu Quân Khiêm nhướn mày , nâng tay liếc mắt nhìn đồng hồ.
"Vậy cô ở đây chờ mười phút, tôi sẽ bảo thư ký đến đây đưa cô ra ngoài." Thuận tiện điều tra xem cô gái này có phải trà trộn tham gia Hồng Môn Yến hôm nay hay không.
Triệu Quân Khiêm thần sắc bình tĩnh phân phó, sau đó không để ý đến cô, đứng dậy đi vào toilet.
Kiều Nhan lập tức chạy đến cánh cửa, vặn tay nắm mấy cái đều không có phản ứng, cửa đã bị khóa chặt.
Đường ra bị chặn, đối phương rõ ràng muốn nhốt cô ở chỗ này một lát, không để cô ra ngoài làm lộ tin tức anh đang ở đây.
May mà đây chỉ là mơ, hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm khi tỉnh lại là lại không có chuyện gì.
Nghĩ như thế, tâm tình Kiều Nhan thả lỏng đôi chút, lúc này mới có cơ hội quan sát tình hình bên trong gian phòng .
Nơi này đặt một cái giường rất lớn , không gian diện tích không nhỏ, bố trí cũng tương đối cao cấp, nội thất cùng trang trí đều là những đồ vật mang phong cách xa hoa diễm lệ. Quả nhiên là mơ, chứ trong hiện thực cô làm gì có cơ hội nhìn thấy loại xa hoa bậc nhất như này.
Kiều Nhan tiếp tục đứng ở sau cánh cửa, không có ý định tiến sâu vào trong xem xét, khẩn trương chờ đợi mười phút đi qua. Tiếng nước róc rách trong nhà vệ sinh truyền ra, cô cảm giác trên người có luồng khí nóng dâng lên.
"Thật là kỳ quái." Kiều Nhan xoa cổ tay nói thầm một câu, bỗng nhiên sắc mặt đóng băng, thân thể nhất thời cứng đờ.
Ngay vừa rồi, hạ thân tuôn ra một dòng nước ấm áp, cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, xấu hổ đồng thời cũng lý giải được phần nào khí nóng trên người mình.
Không phải là dì cả đến thăm đấy chứ ? Kiều Nhan âm thầm thầm nghĩ.
Thật xui xẻo, mơ thôi cũng thấy thân thích đến, quả thực là không còn từ nào diễn đạt.
Gương mặt nhỏ trở nên xám xịt, lòng tràn đầy oán giận thì Triệu Quân Khiêm từ toilet đi ra, một bên dùng khăn, lau lòng bàn tay, một bên ngước mắt liếc qua cửa ra vào.
"Cái kia, tôi có thể sử dụng nó không?" Kiều nhan đanh mặt chỉ xuống toilet hỏi.
Triệu Quân Khiêm khẽ cau mày, xem qua vẻ mặt xấu hổ không được tự nhiên của cô, cuối cùng gật đầu.
Kiều Nhan lên tiếng cảm ơn, ôm bụng từng bước nhỏ nhanh chóng chạy vào toilet đóng cửa lại giải quyết vấn đề cá nhân. Chỉ là sau một phen rối ren lại phát hiện dì cả căn bản không tới. Đây là cái gì?
Bên ngoài cạch một tiếng giòn vang, di dời sự chú ý của cô. Kiều Nhan mở của toilet nhìn qua một lượt, phát hiện đầu giường thạch anh đèn tinh dầu bị đập vỡ, mà đầu sỏ gây nên đang đứng giữa một đống hỗn độn , sắc mặt lạnh tới cực điểm.
Hương thơm lan tỏa , mới vừa rồi còn không cảm thấy, hiện tại ngửi lên cảm giác có chút nồng đậm.
"Có chuyện gì vậy?" Kiều Nhan đi qua hỏi , tiếng nói ngoài ý muốn mềm mại đáng yêu triền miên.
"..." Cái quỷ gì?
Kiều Nhan lúc này bị thanh âm của chính mình dọa sợ, còn chưa phản ứng kịp là thế nào, sự khác thường trên người càng trở nên kịch liệt.
Đặc biệt sau khi ngửi thấy mùi hương , dường như cỗ khí nóng trong người càng bốc hỏa hoàn toàn không phải chỉ có chút kỳ lạ như trước.
Đến trình độ này, Kiều Nhan cho dù lại chưa ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo chạy, hiểu ra được tình hình hiện tại.
Có lẽ cô đã bị người ta bỏ thuốc, hơn nữa trong mùi hương này cũng thật sự bất thường, có chút tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ.
Kiều Nhan lập tức bịt chặt miệng mũi, nhưng mà không có cái gì kiềm chế, rất nhanh liền bị tình triều mãnh liệt ập đến che mất lý trí.
"Phải rời đi. . . Rời đi nơi này..." Cô nỗ lực duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng , thất tha thất thểu muốn đi ngoài , lại bị người đàn ông bên cạnh kéo về.
"Đợi ở trong này!" Triệu Quân Khiêm lạnh mặt ra lệnh, ánh mắt tại đèn tinh dầu cùng Kiều Nhan ở giữa đảo qua lượt, rồi sau đó dịu giọng trấn an,
"Đây là vì muốn tốt cho cô."
"Tôi, tôi thật là khó chịu." Kiều Nhan nỉ non cơ hồ đứng thẳng không vững.
Triệu Quân Khiêm đem người đỡ lấy, lại bị cô uốn éo thân mình bám lên cánh tay , lập tức giữ chặt cô vào trong ngực.
"Khó chịu, giúp tôi. . ." Kiều Nhan gắt gao leo lên người anh, chỉ cảm thấy người này có cỗ khí lành lạnh rất thoải mái.
Cô kìm lòng không được quấn lên người anh, cọ cọ mang theo cảm giác cầu khẩn, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook