Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
-
Chương 6
Editor: nyanko
Triệu Cảnh Hàn lái xe đưa Kiều Nhan đưa đến bến tàu, nơi đó có một con thuyền du lịch hạng sang không hề nhỏ đang đậu.
“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Triệu Cảnh Hàn đang vội, vì vậy càng không đem lời chia tay Cảnh Nhan nói ra để trong lòng. Chỉ xem như là nàng đang ghen, muốn đùa giỡn chút thủ đoạn của nữ sinh này nọ. Chỉ cần nàng nghe lời, yêu cầu thế nào cũng không phải không thể thoả mãn, tâm tình Triệu Cảnh Hàn không tệ mà nghĩ thầm.
nhưng Kiều Nhan sẽ không giống như ý nguyện của hắn, nên đương nhiên là không có khả năng rồi.
“Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng, nếu anh muốn đưa người tới xã giao thì nên đưa Hứa Nhã Nhã tới đây, đưa tôi tới đây làm cái gì.”
Kiều Nhan không chịu xuống xe, nếu không phải vừa nãy đối phương đem chia khoá cầm theo, hiện tai cô lập tức lấy xe chạy khỏi nơi này.
“Kiều Nhan, đừng làm rộn. Nhã Nhã không giống như em nghĩ, cô ấy chỉ là bạn tốt của anh. Em có thể đừng hắt nước bẩn lên người anh được không vậy.” Triệu Cảnh Hàn phiền chán khuyên nhủ, chỉ cảm thấy một khi con gái có lòng ghen tị thì miệng lưỡi đúng là lợi hại, thật là không dễ dỗ.
Kiều Nhan cười ha ha, nếu không phải tạm thời không muốn trở mặt để mình có chút thời gian thu đồ đạc chạy trốn. Thật sự lúc này cô muốn phun nước miếng vào cái tên con trai mặt heo đang đứng trước mặt này, nhân tiện phát tiết toàn bộ nỗi đau khổ buồn bực của nguyên chủ ra ngoài.
Thật là có mặt mũi mà nói là bạn tốt cơ đấy.
Bạn tốt nhà ai có thể tốt đến mức cút vào cùng một cái chăn, bạn tốt nhà ai có thể tốt đến mức làm hắn chuyên tâm đem người che giấu, bảo vệ thật nghiêm ngặt đâu.
Lừa quỷ với chị hả?
Kiều Nhan ở lại trên xe không xống, sắc mặt Triệu Cảnh Hàn tức giận đến đen lại, tâm tình tốt bị phát hỏng không còn gì.
Tính tình hắn duy ngã độc tôn, nếu không phải thời gian gấp gáp chỉ còn một bước nữa là tới cửa, anh thật sự muốn ném cô gái không biết điều này qua một bên, tìm thời gian mà dạy dỗ.
Nhưng trên thực tế, bây giờ còn không được.
Giống như vòng quan hệ có chút cấp bậc tụ hội như bây giờ, bên người Triệu Cảnh Hàn có thể đem đến bạn gái lên được mặt bàn cũng chỉ có Kiều Nhan, người có thân phận bạn gái hơn nữa lại tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Một người khác còn chưa đưa ra được ánh sáng là Hứa Nhã Nhã. Không nói đến đối phương còn chưa có mặt mũi danh tiếng mà đến đây, cho dù có nguyện ý đến hay không, Triệu Cảnh Hàn cũng sẽ không ở nơi này… Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để cô ấy xuất đầu lộ diện chịu khuất nhục.
Hiện tại trước hết để cho Kiều Nhan chống đỡ, đến khi Nhã Nhã chuẩn bị kỹ càng, hắn sẽ để cô ấy xuất hiện long trọng, thuận lợi cho cô ấy thân thiết với bạn bè trong vòng giao lưu của hắn.
Triệu Cảnh Hàn tính toán rất tốt, đáng tiếc Kiều Nhan không chịu phát hiện, cô ngồi trên xe không chịu xuống.
“Tôi nói không đi. Hiện tại anh đưa tôi về thành phố, không thì tôi tự mình đi.” Thái độ Kiều Nhan rõ ràng, mở cửa xe sẵn sàng rời khỏi.
Thuốc tránh thai cô còn chưa uống đâu đấy, phải mau chạy trốn, làm gì có thời gian rảnh rỗi tiêu hao với tên này chứ.
Lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàn tự nhân là cô gái mà hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, lại tức giận đến mức mặt đều cau có. Cho dù hàm dưỡng của hắn đều đã bị tức giận vắt hết, hơn nữa tính tình hắn cũng không có bao nhiêu hoà nhã.
Từ nhỏ đến lớn hắn là thiếu gia bảo bối, trừ bỏ trước mặt lão cha hắn tay chân có hơi vụng về, phải thận trọng từ lời nói đên việc làm, thì làm gì có người nào không phải nịnh nọt hắn, lúc nào phải chịu tức giận như vậy.
Nếu không phải vì cô gái trong lòng của hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Kiều Nhan không biết thức thời, nhiều lần hếch mũi lên mặt.
Kiều Nhan chưa đi được mấy bước thì đã bị Triệu Cảnh Hàn kéo lại túi xách, nắm lấy tay của cô, cơ bản cũng không quan tâm làm như vậy có thể làm tay Kiều Nhan bị nắm đỏ hay không.
“Đi đã bao nhiêu lần rồi, em đi thêm lần nữa thì thế nào chứ. Nếu em nói thêm lời nào nữa, không đi thì túi sẽ không đưa cho em.” Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn trách cứ, làm bộ muốn đem túi nhỏ ném tới trong nước.
“Triệu Cảnh Hàn, anh là đồ đầu heo ngu xuẩn.” Kiều Nhan thấy vậy lập tức tức giận, quay đầu muốn đoạt lại túi xách.
Trong đó còn có chút tiền và chứng minh thư của nguyên chủ, cô cũng không thể để chúng bị ném đi được.
Kiều Nhan không muốn trở mặt lại bị đối phương nhằm vào, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà cúi thấp làm thiếp cho cái tên đầu heo này, càng không thể để tên này nghĩ cô mềm yếu muốn làm gì thì làm.
Cô cũng không phải là người hay nghe theo người khác, bà đây còn sợ người như tên khốn này sao.
Trong lúc hai người tranh chấp, mắt thấy như sắp đánh nhau, mấy vị thiếu gia trên du thuyền sôi nổi đứng nhìn, trong lúc nhất thời tiếng huýt gió không ngừng vang lên.
Trong đó có một người tên Lý Văn Đào, người trẻ tuổi, tóc húi cua mặt chữ điền, cũng là người khởi xướng buổi tụ hội lần này. Anh ta cũng nằm trong vòng con nhà giàu, năng lực không phân biệt với Triệu Cảnh Hàn, nhưng gia thế bối cảnh lại thấp hơn một bậc.
Dù sao, ai bảo Triệu gia có núi cao toạ trấn không thể vượt qua được chứ.
Lúc hai người đến thì Lý Văn Đào cũng nhìn thấy, chẳng qua luôn luôn bàng quan, việc riêng của bạn, bọn họ xem náo nhiệt thì được, nhưng vô duyên dính vào thì lại không hay.
Không biết vì sao hai người kia lại huyên náo như vậy, mà thời gian lên đường cũng sắp đến rồi, vì vậy hắn đành phải xuất hiện giải vây.
“Ai, anh trai Cảnh và chị dâu đây là làm gì vậy. Chúng ta phải lên đường rồi, muốn ân ái thì lên đây ân ái là được.” Lý Văn Đào cười ha hả đi tới, cũng không dấu vết đem hai người dẫn lên.
“Tôi mới không phải là chị dâu của anh.”
“Cô ta có chỗ nào là chị dâu của cậu chứ.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc trả lời cho câu nói của Lý Văn Đào, cả hai đều rất hùng hổ mà.
Người trước là Kiều Nhan, ngữ khí mang theo bài xích mãnh liệt; mà người sau đến từ Triệu Cảnh Hàn, nghe xưng hô như vậy dường như rất bài xích, còn cực kỳ ghét bỏ.
Lý Văn Đào chợt ngẩn ra, vừa kinh ngạc lại hồ đồ.
Nói đến, trước kia Triệu Cảnh Hàn kết giao bạn gái hai năm cũng không chạm vào bạn gái, mọi ngừoi đều nghĩ hắn là muốn kết hôn nên mới xem như bảo bối.
Dù sao nội tình Triệu gia cao thâm, lại có vị tôn đại thần ở đó, nếu không đám hỏi cũng không sao, cưới một người nắm trong tay cũng không tệ.
Cho nên mọi người đều trêu chọc gọi chị dâu trước, tuy rằng bởi vì giai cấp khác nhau nên người nghe có thái độ không đồng nhất, nhưng đều là thật lòng gọi.
Bằng không bọn họ cũng sẽ không phải nhìn như làm khó dễ khắp nơi, trên thực tế là ngầm dẫn đường chỉ bảo cô ấy, trước tiên để cô ấy thích nghi dung nhập vào vòng xã hội như này.
Hơn nữa ngày thường đều gọi như vậy cũng không thấy Triệu Cảnh Hàn phản ứng lớn như vậy đâu, như thế nào lần này lại không được.
Có thể ở đây giao thiệp… ai cũng là người thành tinh. Cho dù Lý Văn Đào có rất nhiều điều kỳ quái cần suy nghĩ, nghĩ đến mấy lời đồn kia, lập tức hiểu ra.
Nghe đầu, mối tình đầu của anh trai năm đó đã quay trở lại.
Này là vì có mới quên người cũ, không đúng, hẳn là người nà đó đã ăn xong đi. Rong lòng Lý Văn Đào chậc chậc không ngừng, lập tức tận lực khuyên giải nói, “Hai người, đều xin bớt giận, nơi này nắng nóng, có chuyện gì chúng ta lên trên rồi nói.”
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn hơi dịu lại, trước mặt mọi người khôi phục lại phong độ thiếu gia, lúc này mắt nhìn sủng nịch thực ra là cắn răng nghiến lợi chăm chú nhìn Kiều Nhan nhắc nhở: “Đừng chậm trễ thời gian của mọi người, nhanh theo anh lên trên kia. Sau sẽ đưa thêm cho em một đôi vòng ngọc phỉ huý.” Nói xong lại nắm chặt túi xách nhỏ trong tay.
Kiều Nhan nhíu mày, vòng cổ kim cương rồi thêm vòng tay ngọc phỉ thuý, chuyển tay một cái chính là một số không nhỏ. Tên khốn không biết kiếm tiền này, trước khi chia tay có thể lấy từ đối phương một lần cũng không sao.
Nhưng mà lại là tiền của tên đầu heo này, cô thật là không dám cầm mà.
Lý Văn Đào nhìn hai người, đứng giữa điều hoà.
“Kiều Nhan cũng tới chơi đi, mấy người Vương Tĩnh đang chờ ở trên đó. Từ đây trở về không có xe đưa còn chưa nói, ngày có mặt trời chói chang đẹp đẽ như vậy thì biết khi nào mới có được chứ.”
Hắn nói rất đúng sự thật, Kiều Nhan nhìn giày cao gót dưới chân, lại cố kỵ tới túi xách còn trong tay Triệu Cảnh Hàn, cuối cùng gật đầu.
Lý Văn Đào lập tức kêu phục vụ dẫn Kiều Nhan đi trước một bước. hắn theo sau đi đến Triệu Cảnh Hàn trước mặt cuối cùng cũng bày vẻ mặt hài lòng, biết mà còn hỏi, “Anh trai Cảnh đây là muốn làm gì vậy, vợ chồng son gây gổ sao?”
“Có chút hiểu lầm nhỏ, đang giận giỗi với tôi thôi.” Triệu Cảnh Hàn dửng dưng xua tay, rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy, chỉ là thuận miệng qua loa lấy lệ nói.
Lý Văn Đào cười ha ha, trong lòng thầm chửi.
Đem một em gái từ trước đến nay đều dịu dàng dễ gần chọc tức đến mức xù lông, có thể là hiểu lầm nhỏ gì được. Đoán chừng việc anh trai kim ốc tàng kiều bị cô gái nhỏ phát hiện, đây có phải hay không là hậu viện cháy tới nơi rồi.
Trách không được lúc nãy cô ấy có thái độ khác thường, thoạt nhìn tức giận tới như vậy.
“Con gái đều như vậy, ai cũng kiêu căng đôi chút, đưa bọn họ ít trang sức châu báu gì đó dỗ dành là tốt thô.” Trên mặt Lý Văn Đào không biểu hiện gì, vỗ vai anh trai Cảnh đưa ra chủ ý.
Trời muốn đổ mưa, anh em muốn thay lòng, người bên ngoài làm sao ngăn được.
Nếu không tìm được người dựa vào, thì để cô gái nhỏ nhận ra sự thật, cũng coi như không làm bọ họ thất vọng hai năm tình cảm giao thiệp.
Kiều Nhan ở trên du thuyền, dựa theo trí nhớ chào hỏi với đám thiên kim thiếu gia vừa rồi đứng xem náo nhiệt.
Ngoài dự kiến của nàng, mọi người dường như không để nàng vào mắt, thực tế dường như đem nàng ở trong vạch được công nhận.
Chỉ cần nhìn theo thái độ đối đãi bọn họ đối với nàng so với đám gái đẹp mà mấy tên thiếu gia kia đem theo, có thể nhìn ra được một hai.
Kiều Nhan vì vậy mà thổn thức, đây là công lao nguyên chủ cố gắng và nhẫn nại, đáng tiếc hiện tại cô ấy đã mất.
Mọi người thấy không còn drama để hóng thì lục tục tiến vào, Kiều Nhan đứng ở cửa chờ Triệu Cảnh Hàn.
“Tôi lên đây rồi, đưa túi cho tôi.” Kiều Nhan mặt lạnh ngăn người lại.
sắc mặt Triệu Cảnh Hàn không khống chế được đen lại, tuỳ tay ném túi xách cho nàng. Không phải chỉ là một cái túi nhỏ thôi sao, lúc về có thể mua xe cho nàng, về phần trước mặt bằng hữu của hắn lại không cho hắn mặt mũi, cô gái này cũng thật to gán lớn mật.
Lý Văn Đào thấy hai người còn muốn náo loạn, cười ha hả bảo muốn đi đón tiếp mọi người. Rất nhanh tay lẹ chân mà chuồn đi mất, đem không gian lưu lại cho hai người.
“Kiều Nhan, em thay đổi. Trước kia em dịu dàng hiểu ý đều giả bộ sao?” Triệu Cảnh Hàn mặt thối hỏi.
hắn hoài nghi có phải hay không từ trước đến giờ đều bị cô gái dối trá này lừa bịp, lừa cho đến bây giờ rốt cục nhịn không được mà lộ nguyên hình.
Kiều Nhan cũng lười phản ứng, trôi chảy nói: “Phải, tôi thay đổi. Nhưng thật ra Hứa Nhã Nhã thuần khiết thiện lương thẹn thùng, sao anh không tìm cô ta đến đây đi.”
Thần sắc Triệu Cảnh Hàn bất mãn, như là bị câu kia của Kiều Nhan làm cho nghẹn lại, cũng không biết vì vậy mà nhớ ra gì đó, cảm xúc bỗng nhiên có chút thay đổi.
“Cô ấy không thích, tạm thời cũng không thích hợp với trường hợp này, bằng không…” làm sao sẽ còn lưu cô lại chứ.
Triệu Cảnh Hàn kìm lòng không được nói ra nửa câu sau thì bỏ lại Kiều Nhan rời đi. Nhưng ý trong lời nói hắn chưa nói hết, lại được Kiều Nhan nghe rõ.
Nói cả nửa ngày, bá đạo tổng tài là muốn cô làm bia đỡ đạn cho người nào đó, thật sự là tận dụng hết sức. Trước kia nguyên chủ là vật thế thân, hiện tại lại bảo cô làm bia đỡ đạn.
“Nằm mơ đi.” Kiều Nhan nhịn không được châm chọc thành tiếng.
“Kiều Nhan, như thế nào cô còn đi vào, ở nơi này nói thầm vớ vẩn gì vậy, không phải là nói xấu gì đấy chứ, cái gì mà…” Vương Tĩnh cùng vại đại tiểu thư tiến tới đây, theo lệ thường tới dạy dỗ.
không thể không nói, cảm giác làm thầy có chút khiến người ta nghiện mà.
Nhà họ Vương trong thành phố này cũng là nhà có mặt mũi, mà Vương Tĩnh là cô gái dòng chính duy nhất trong đám con cháu đông đúc của nhà họ Vương. Địa vị trong nhà không thấp, từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc nói chuyện làm việc khó tránh khỏi mang theo điểm kiêu căng cao cao tại thượng.
Ngày xưa chuyên tìm sai lầm của nguyên chủ, động một chút cũng dạy dỗ người chính là vị đại tiểu thư này. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô ấy cũng không có động tay chân gì với nguyên chủ.
Nói mấy lời không xuôi tai, sau này nguyên chủ quen dần, cũng không them so đo để ý.
Ở trong mắt Triệu Cảnh Hàn, mấy vị đại tiểu thư điêu ngoa tuỳ hứng trong giới này không dễ ở chung, nhưng mà trong trí nhớ nguyên chủ kỳ thật lại hoàn hảo.
Lúc này Kiều Nhan gặp đối phương, tinh thần chuyển một cái, miệng chu lên, ánh mắt lập tức đỏ, chỉ một ít công phu, nước mắt như hạt châu kia có thể rơi xuống thành hàng.
Đợi đến khi Vương Tĩnh đem theo khí thế hung hăng đến gần mới phát hiện cô còn chưa phát uy đâu, người đã khóc thảm thảm thiết thiết như vậy, không khỏi ngơ người tại chỗ.
Đây là tình huống gì vậy?
Triệu Cảnh Hàn lái xe đưa Kiều Nhan đưa đến bến tàu, nơi đó có một con thuyền du lịch hạng sang không hề nhỏ đang đậu.
“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Triệu Cảnh Hàn đang vội, vì vậy càng không đem lời chia tay Cảnh Nhan nói ra để trong lòng. Chỉ xem như là nàng đang ghen, muốn đùa giỡn chút thủ đoạn của nữ sinh này nọ. Chỉ cần nàng nghe lời, yêu cầu thế nào cũng không phải không thể thoả mãn, tâm tình Triệu Cảnh Hàn không tệ mà nghĩ thầm.
nhưng Kiều Nhan sẽ không giống như ý nguyện của hắn, nên đương nhiên là không có khả năng rồi.
“Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng, nếu anh muốn đưa người tới xã giao thì nên đưa Hứa Nhã Nhã tới đây, đưa tôi tới đây làm cái gì.”
Kiều Nhan không chịu xuống xe, nếu không phải vừa nãy đối phương đem chia khoá cầm theo, hiện tai cô lập tức lấy xe chạy khỏi nơi này.
“Kiều Nhan, đừng làm rộn. Nhã Nhã không giống như em nghĩ, cô ấy chỉ là bạn tốt của anh. Em có thể đừng hắt nước bẩn lên người anh được không vậy.” Triệu Cảnh Hàn phiền chán khuyên nhủ, chỉ cảm thấy một khi con gái có lòng ghen tị thì miệng lưỡi đúng là lợi hại, thật là không dễ dỗ.
Kiều Nhan cười ha ha, nếu không phải tạm thời không muốn trở mặt để mình có chút thời gian thu đồ đạc chạy trốn. Thật sự lúc này cô muốn phun nước miếng vào cái tên con trai mặt heo đang đứng trước mặt này, nhân tiện phát tiết toàn bộ nỗi đau khổ buồn bực của nguyên chủ ra ngoài.
Thật là có mặt mũi mà nói là bạn tốt cơ đấy.
Bạn tốt nhà ai có thể tốt đến mức cút vào cùng một cái chăn, bạn tốt nhà ai có thể tốt đến mức làm hắn chuyên tâm đem người che giấu, bảo vệ thật nghiêm ngặt đâu.
Lừa quỷ với chị hả?
Kiều Nhan ở lại trên xe không xống, sắc mặt Triệu Cảnh Hàn tức giận đến đen lại, tâm tình tốt bị phát hỏng không còn gì.
Tính tình hắn duy ngã độc tôn, nếu không phải thời gian gấp gáp chỉ còn một bước nữa là tới cửa, anh thật sự muốn ném cô gái không biết điều này qua một bên, tìm thời gian mà dạy dỗ.
Nhưng trên thực tế, bây giờ còn không được.
Giống như vòng quan hệ có chút cấp bậc tụ hội như bây giờ, bên người Triệu Cảnh Hàn có thể đem đến bạn gái lên được mặt bàn cũng chỉ có Kiều Nhan, người có thân phận bạn gái hơn nữa lại tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Một người khác còn chưa đưa ra được ánh sáng là Hứa Nhã Nhã. Không nói đến đối phương còn chưa có mặt mũi danh tiếng mà đến đây, cho dù có nguyện ý đến hay không, Triệu Cảnh Hàn cũng sẽ không ở nơi này… Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để cô ấy xuất đầu lộ diện chịu khuất nhục.
Hiện tại trước hết để cho Kiều Nhan chống đỡ, đến khi Nhã Nhã chuẩn bị kỹ càng, hắn sẽ để cô ấy xuất hiện long trọng, thuận lợi cho cô ấy thân thiết với bạn bè trong vòng giao lưu của hắn.
Triệu Cảnh Hàn tính toán rất tốt, đáng tiếc Kiều Nhan không chịu phát hiện, cô ngồi trên xe không chịu xuống.
“Tôi nói không đi. Hiện tại anh đưa tôi về thành phố, không thì tôi tự mình đi.” Thái độ Kiều Nhan rõ ràng, mở cửa xe sẵn sàng rời khỏi.
Thuốc tránh thai cô còn chưa uống đâu đấy, phải mau chạy trốn, làm gì có thời gian rảnh rỗi tiêu hao với tên này chứ.
Lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàn tự nhân là cô gái mà hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, lại tức giận đến mức mặt đều cau có. Cho dù hàm dưỡng của hắn đều đã bị tức giận vắt hết, hơn nữa tính tình hắn cũng không có bao nhiêu hoà nhã.
Từ nhỏ đến lớn hắn là thiếu gia bảo bối, trừ bỏ trước mặt lão cha hắn tay chân có hơi vụng về, phải thận trọng từ lời nói đên việc làm, thì làm gì có người nào không phải nịnh nọt hắn, lúc nào phải chịu tức giận như vậy.
Nếu không phải vì cô gái trong lòng của hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Kiều Nhan không biết thức thời, nhiều lần hếch mũi lên mặt.
Kiều Nhan chưa đi được mấy bước thì đã bị Triệu Cảnh Hàn kéo lại túi xách, nắm lấy tay của cô, cơ bản cũng không quan tâm làm như vậy có thể làm tay Kiều Nhan bị nắm đỏ hay không.
“Đi đã bao nhiêu lần rồi, em đi thêm lần nữa thì thế nào chứ. Nếu em nói thêm lời nào nữa, không đi thì túi sẽ không đưa cho em.” Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn trách cứ, làm bộ muốn đem túi nhỏ ném tới trong nước.
“Triệu Cảnh Hàn, anh là đồ đầu heo ngu xuẩn.” Kiều Nhan thấy vậy lập tức tức giận, quay đầu muốn đoạt lại túi xách.
Trong đó còn có chút tiền và chứng minh thư của nguyên chủ, cô cũng không thể để chúng bị ném đi được.
Kiều Nhan không muốn trở mặt lại bị đối phương nhằm vào, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà cúi thấp làm thiếp cho cái tên đầu heo này, càng không thể để tên này nghĩ cô mềm yếu muốn làm gì thì làm.
Cô cũng không phải là người hay nghe theo người khác, bà đây còn sợ người như tên khốn này sao.
Trong lúc hai người tranh chấp, mắt thấy như sắp đánh nhau, mấy vị thiếu gia trên du thuyền sôi nổi đứng nhìn, trong lúc nhất thời tiếng huýt gió không ngừng vang lên.
Trong đó có một người tên Lý Văn Đào, người trẻ tuổi, tóc húi cua mặt chữ điền, cũng là người khởi xướng buổi tụ hội lần này. Anh ta cũng nằm trong vòng con nhà giàu, năng lực không phân biệt với Triệu Cảnh Hàn, nhưng gia thế bối cảnh lại thấp hơn một bậc.
Dù sao, ai bảo Triệu gia có núi cao toạ trấn không thể vượt qua được chứ.
Lúc hai người đến thì Lý Văn Đào cũng nhìn thấy, chẳng qua luôn luôn bàng quan, việc riêng của bạn, bọn họ xem náo nhiệt thì được, nhưng vô duyên dính vào thì lại không hay.
Không biết vì sao hai người kia lại huyên náo như vậy, mà thời gian lên đường cũng sắp đến rồi, vì vậy hắn đành phải xuất hiện giải vây.
“Ai, anh trai Cảnh và chị dâu đây là làm gì vậy. Chúng ta phải lên đường rồi, muốn ân ái thì lên đây ân ái là được.” Lý Văn Đào cười ha hả đi tới, cũng không dấu vết đem hai người dẫn lên.
“Tôi mới không phải là chị dâu của anh.”
“Cô ta có chỗ nào là chị dâu của cậu chứ.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc trả lời cho câu nói của Lý Văn Đào, cả hai đều rất hùng hổ mà.
Người trước là Kiều Nhan, ngữ khí mang theo bài xích mãnh liệt; mà người sau đến từ Triệu Cảnh Hàn, nghe xưng hô như vậy dường như rất bài xích, còn cực kỳ ghét bỏ.
Lý Văn Đào chợt ngẩn ra, vừa kinh ngạc lại hồ đồ.
Nói đến, trước kia Triệu Cảnh Hàn kết giao bạn gái hai năm cũng không chạm vào bạn gái, mọi ngừoi đều nghĩ hắn là muốn kết hôn nên mới xem như bảo bối.
Dù sao nội tình Triệu gia cao thâm, lại có vị tôn đại thần ở đó, nếu không đám hỏi cũng không sao, cưới một người nắm trong tay cũng không tệ.
Cho nên mọi người đều trêu chọc gọi chị dâu trước, tuy rằng bởi vì giai cấp khác nhau nên người nghe có thái độ không đồng nhất, nhưng đều là thật lòng gọi.
Bằng không bọn họ cũng sẽ không phải nhìn như làm khó dễ khắp nơi, trên thực tế là ngầm dẫn đường chỉ bảo cô ấy, trước tiên để cô ấy thích nghi dung nhập vào vòng xã hội như này.
Hơn nữa ngày thường đều gọi như vậy cũng không thấy Triệu Cảnh Hàn phản ứng lớn như vậy đâu, như thế nào lần này lại không được.
Có thể ở đây giao thiệp… ai cũng là người thành tinh. Cho dù Lý Văn Đào có rất nhiều điều kỳ quái cần suy nghĩ, nghĩ đến mấy lời đồn kia, lập tức hiểu ra.
Nghe đầu, mối tình đầu của anh trai năm đó đã quay trở lại.
Này là vì có mới quên người cũ, không đúng, hẳn là người nà đó đã ăn xong đi. Rong lòng Lý Văn Đào chậc chậc không ngừng, lập tức tận lực khuyên giải nói, “Hai người, đều xin bớt giận, nơi này nắng nóng, có chuyện gì chúng ta lên trên rồi nói.”
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn hơi dịu lại, trước mặt mọi người khôi phục lại phong độ thiếu gia, lúc này mắt nhìn sủng nịch thực ra là cắn răng nghiến lợi chăm chú nhìn Kiều Nhan nhắc nhở: “Đừng chậm trễ thời gian của mọi người, nhanh theo anh lên trên kia. Sau sẽ đưa thêm cho em một đôi vòng ngọc phỉ huý.” Nói xong lại nắm chặt túi xách nhỏ trong tay.
Kiều Nhan nhíu mày, vòng cổ kim cương rồi thêm vòng tay ngọc phỉ thuý, chuyển tay một cái chính là một số không nhỏ. Tên khốn không biết kiếm tiền này, trước khi chia tay có thể lấy từ đối phương một lần cũng không sao.
Nhưng mà lại là tiền của tên đầu heo này, cô thật là không dám cầm mà.
Lý Văn Đào nhìn hai người, đứng giữa điều hoà.
“Kiều Nhan cũng tới chơi đi, mấy người Vương Tĩnh đang chờ ở trên đó. Từ đây trở về không có xe đưa còn chưa nói, ngày có mặt trời chói chang đẹp đẽ như vậy thì biết khi nào mới có được chứ.”
Hắn nói rất đúng sự thật, Kiều Nhan nhìn giày cao gót dưới chân, lại cố kỵ tới túi xách còn trong tay Triệu Cảnh Hàn, cuối cùng gật đầu.
Lý Văn Đào lập tức kêu phục vụ dẫn Kiều Nhan đi trước một bước. hắn theo sau đi đến Triệu Cảnh Hàn trước mặt cuối cùng cũng bày vẻ mặt hài lòng, biết mà còn hỏi, “Anh trai Cảnh đây là muốn làm gì vậy, vợ chồng son gây gổ sao?”
“Có chút hiểu lầm nhỏ, đang giận giỗi với tôi thôi.” Triệu Cảnh Hàn dửng dưng xua tay, rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy, chỉ là thuận miệng qua loa lấy lệ nói.
Lý Văn Đào cười ha ha, trong lòng thầm chửi.
Đem một em gái từ trước đến nay đều dịu dàng dễ gần chọc tức đến mức xù lông, có thể là hiểu lầm nhỏ gì được. Đoán chừng việc anh trai kim ốc tàng kiều bị cô gái nhỏ phát hiện, đây có phải hay không là hậu viện cháy tới nơi rồi.
Trách không được lúc nãy cô ấy có thái độ khác thường, thoạt nhìn tức giận tới như vậy.
“Con gái đều như vậy, ai cũng kiêu căng đôi chút, đưa bọn họ ít trang sức châu báu gì đó dỗ dành là tốt thô.” Trên mặt Lý Văn Đào không biểu hiện gì, vỗ vai anh trai Cảnh đưa ra chủ ý.
Trời muốn đổ mưa, anh em muốn thay lòng, người bên ngoài làm sao ngăn được.
Nếu không tìm được người dựa vào, thì để cô gái nhỏ nhận ra sự thật, cũng coi như không làm bọ họ thất vọng hai năm tình cảm giao thiệp.
Kiều Nhan ở trên du thuyền, dựa theo trí nhớ chào hỏi với đám thiên kim thiếu gia vừa rồi đứng xem náo nhiệt.
Ngoài dự kiến của nàng, mọi người dường như không để nàng vào mắt, thực tế dường như đem nàng ở trong vạch được công nhận.
Chỉ cần nhìn theo thái độ đối đãi bọn họ đối với nàng so với đám gái đẹp mà mấy tên thiếu gia kia đem theo, có thể nhìn ra được một hai.
Kiều Nhan vì vậy mà thổn thức, đây là công lao nguyên chủ cố gắng và nhẫn nại, đáng tiếc hiện tại cô ấy đã mất.
Mọi người thấy không còn drama để hóng thì lục tục tiến vào, Kiều Nhan đứng ở cửa chờ Triệu Cảnh Hàn.
“Tôi lên đây rồi, đưa túi cho tôi.” Kiều Nhan mặt lạnh ngăn người lại.
sắc mặt Triệu Cảnh Hàn không khống chế được đen lại, tuỳ tay ném túi xách cho nàng. Không phải chỉ là một cái túi nhỏ thôi sao, lúc về có thể mua xe cho nàng, về phần trước mặt bằng hữu của hắn lại không cho hắn mặt mũi, cô gái này cũng thật to gán lớn mật.
Lý Văn Đào thấy hai người còn muốn náo loạn, cười ha hả bảo muốn đi đón tiếp mọi người. Rất nhanh tay lẹ chân mà chuồn đi mất, đem không gian lưu lại cho hai người.
“Kiều Nhan, em thay đổi. Trước kia em dịu dàng hiểu ý đều giả bộ sao?” Triệu Cảnh Hàn mặt thối hỏi.
hắn hoài nghi có phải hay không từ trước đến giờ đều bị cô gái dối trá này lừa bịp, lừa cho đến bây giờ rốt cục nhịn không được mà lộ nguyên hình.
Kiều Nhan cũng lười phản ứng, trôi chảy nói: “Phải, tôi thay đổi. Nhưng thật ra Hứa Nhã Nhã thuần khiết thiện lương thẹn thùng, sao anh không tìm cô ta đến đây đi.”
Thần sắc Triệu Cảnh Hàn bất mãn, như là bị câu kia của Kiều Nhan làm cho nghẹn lại, cũng không biết vì vậy mà nhớ ra gì đó, cảm xúc bỗng nhiên có chút thay đổi.
“Cô ấy không thích, tạm thời cũng không thích hợp với trường hợp này, bằng không…” làm sao sẽ còn lưu cô lại chứ.
Triệu Cảnh Hàn kìm lòng không được nói ra nửa câu sau thì bỏ lại Kiều Nhan rời đi. Nhưng ý trong lời nói hắn chưa nói hết, lại được Kiều Nhan nghe rõ.
Nói cả nửa ngày, bá đạo tổng tài là muốn cô làm bia đỡ đạn cho người nào đó, thật sự là tận dụng hết sức. Trước kia nguyên chủ là vật thế thân, hiện tại lại bảo cô làm bia đỡ đạn.
“Nằm mơ đi.” Kiều Nhan nhịn không được châm chọc thành tiếng.
“Kiều Nhan, như thế nào cô còn đi vào, ở nơi này nói thầm vớ vẩn gì vậy, không phải là nói xấu gì đấy chứ, cái gì mà…” Vương Tĩnh cùng vại đại tiểu thư tiến tới đây, theo lệ thường tới dạy dỗ.
không thể không nói, cảm giác làm thầy có chút khiến người ta nghiện mà.
Nhà họ Vương trong thành phố này cũng là nhà có mặt mũi, mà Vương Tĩnh là cô gái dòng chính duy nhất trong đám con cháu đông đúc của nhà họ Vương. Địa vị trong nhà không thấp, từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc nói chuyện làm việc khó tránh khỏi mang theo điểm kiêu căng cao cao tại thượng.
Ngày xưa chuyên tìm sai lầm của nguyên chủ, động một chút cũng dạy dỗ người chính là vị đại tiểu thư này. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô ấy cũng không có động tay chân gì với nguyên chủ.
Nói mấy lời không xuôi tai, sau này nguyên chủ quen dần, cũng không them so đo để ý.
Ở trong mắt Triệu Cảnh Hàn, mấy vị đại tiểu thư điêu ngoa tuỳ hứng trong giới này không dễ ở chung, nhưng mà trong trí nhớ nguyên chủ kỳ thật lại hoàn hảo.
Lúc này Kiều Nhan gặp đối phương, tinh thần chuyển một cái, miệng chu lên, ánh mắt lập tức đỏ, chỉ một ít công phu, nước mắt như hạt châu kia có thể rơi xuống thành hàng.
Đợi đến khi Vương Tĩnh đem theo khí thế hung hăng đến gần mới phát hiện cô còn chưa phát uy đâu, người đã khóc thảm thảm thiết thiết như vậy, không khỏi ngơ người tại chỗ.
Đây là tình huống gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook