Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
-
Chương 27
Kiều Nhan nói muốn mời các đại tiểu thư ăn cơm, cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Nữ chủ vừa cống hiến cho cô 50 vạn, mời bọn họ đi ăn nhà hàng sang trọng tiêu phí một bữa khẳng định vẫn đủ.
Mặt khác, Kiều Nhan chuẩn bị nhân cơ hội này, muốn nhờ các đại tiểu thư có thể giúp cô bán một số thứ.
Vương Tĩnh xác định Kiều Nhan có khả năng mời khách, cô liền chọn một nhà hàng đồ Tây bọn họ thường đến ở gần đây, cô cũng chỉ tính để Kiều Nhan tốn tiền một chút là được rồi.
Tuy là chọn đại một nhà hàng nào đó, nhưng hoàn cảnh vẫn rất tốt, chung quy có thể được đám con cháu phú nhị đại này nhìn trúng làm sao có thể kém cỏi cho được.
Vừa đến nơi, đoàn thiếu nữ xinh đẹp xuống xe đi về phía cửa thì vừa vặn chạm mặt một đoàn người đi tới.
Đối phương toàn thân tây trang giày da, nhìn qua cũng đoán được mục đích đến đây để trao đổi hợp tác làm ăn, rõ ràng cùng mấy đại tiểu thư ăn mặc xinh đẹp vô cùng khác biệt.
Mà người đi đầu, Kiều Nhan vô cùng quen thuộc.
Cô nhìn qua một chút liền nhận ra anh, người nhận ra cũng không chỉ có mình cô, còn có Vương Tĩnh đứng bên cạnh. Cố ấy là đại tiểu thư của nhà họ Vương, cũng là một trong những đại gia tộc, quen biết anh cũng không có gì lạ.
“Triệu thúc thúc, ngài cũng tới bên này ăn cơm sao?” Vương Tĩnh lập tức nhu thuận chạy lên chào hỏi, so với đối mặt trưởng bối trong nhà còn muốn cung kính hơn, không có chút tính khí kiêu ngạo nào trước đó.
Triệu Quân Khiêm liếc mắt một cái liền phát hiện bóng dáng cô gái nhỏ cao gầy quen thuộc, quay đầu hướng mấy cô gái gật đầu hỏi, “Các cô cùng nhau tới?”
“Vâng, đúng nha, hôm nay bạn cháu mời khách, cháu liền rủ mấy chị em tốt tới đây liên hoan.” Vương Tĩnh chỉ sang Kiều Nhan thành thật trả lời.
Trước kia Kiều Nhan cùng Triệu Cảnh Hàn kết giao cũng chưa gặp qua gia trưởng trong nhà, hiện tại hai người đã chia tay, cũng không nhất thiết phải nhắc lại.
Cho nên lúc này, Vương Tĩnh không có đặc biệt giới thiệu cô, chỉ xưng hô bạn bè bình thường với Kiều Nhan.
Triệu Quân Khiêm gật đầu, trước khi đi khỏi vẫn liếc mắt nhìn qua cô gái đang cúi đầu tỏ ra như không quen biết.
Kiều Nhan thấy người nọ rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu , đi theo Vương Tĩnh vào trong, nhìn bóng lưng cao lớn của anh càng lúc càng đi xa, trong lòng chợt lóe mấy phần phức tạp.
“Đi, chúng ta cũng lên lầu, ở đây tôi có phòng riêng.” Đám người kia vừa rời đi, Vương Tĩnh liền nhanh chóng khôi phục bản tính, vui vẻ phấn chấn vung cánh tay hô hào, đông đảo chị em lập tức hưởng ứng.
Trong phòng, mọi người vui chơi giải trí chơi đùa ầm ĩ, một đám uống say hát hò như người điên, hát không được thì thét chói tai, hoàn toàn buông xuống bản tính cao ngạo, chơi đùa rất vui vẻ.
Đang dùng cơm, Kiều Nhan liền cầm chén rượu đến chúc Vương Tĩnh một ly tiện thể nhờ cô chút chuyện, muốn cô ấy hỗ trợ hỏi xem có vị đại tiểu thư nào nguyện ý xuất tiền túi mua lại biệt thự cùng cái vòng cổ kim cương của cô không.
Vì tận lực bán giá cao, Kiều Nhan liền liều mạng. Cô giống như kẻ trộm gà, lén lút giới thiệu những món đồ này đều liên quan đến Triệu Cảnh Hàn, mục đích để thu hút những thiên kim tiểu thư không thiếu tiền đem lòng mến mộ anh ta.
Ngẫm lại, biệt thự Cảnh thiếu đã ở qua, vòng cổ kim cương Cảnh thiếu giành về, cô không tin không có người động tâm.
Hơn nữa đối với Kiều Nhan, bán được hai món đồ này cộng lại cũng được một con số rất lớn, nhưng đối với các thiên kim tiểu thư toàn thân xa xỉ mà nói, cũng chỉ là mưa bụi mà thôi, xem như bỏ tiền mua vui vẻ như ý, hoàn toàn đáng giá.
Nếu được như thế, cô cũng không cần ra ngoài tìm người môi giới rao bán biệt thự, cũng không cần phải tốn tiền nộp thuế linh tinh, hơn nữa, nói không chừng bọn họ mua về, tương lai còn có thể bôi nhọ nữ chủ đại nhân.
Vòng cổ này chính là món đồ Kiều Nhan kiên cường đòi lại từ chỗ tình địch, chuyện này cô cũng không giấu diếm.
Nếu vị tiểu thư nào bỏ chút tiền mua lại, còn có thể đeo nó chạy tới trước mặt Hứa Nhã Nhã, kϊƈɦ thích cô ta một chút, tuyệt đối sẽ rất có hiệu quả.
Trải đệm nhiều như vậy, mấy cô gái ở đây liền có người động tâm tư, không uổng công Kiều Nhan đã có chuẩn bị từ trước.
Kiều Nhan đánh bàn tính nhỏ, Vương Tĩnh cũng không biết, mà nếu biết cô ấy cũng không quá để ý.
Đối với mấy đại tiểu thư, có thể sử dụng tiền để giải quyết đều là việc nhỏ. Bạn bè thiếu tiền mà lợi dụng tài nguyên trêи tay, nghĩ mọi biện pháp đổi lấy tiền tài, việc này quang minh chính đại không có gì xấu, cũng không phải trộm cắp cướp đoạt của ai cái gì, không hề trái với pháp luật.
Vương Tĩnh cảm thấy, Triệu Cảnh Hàn chính xác là một tên khốn nạn, chiếm được tiện nghi của người ta liền đem người đá văng đi, keo kiệt đến nỗi chỉ cho cô ấy một cái biệt thự xem như phí bồi thường, cũng dùng để bịt miệng cô ấy.
Nếu lúc này, Kiều Nhan không có bọn cô chống lưng hỗ trợ, đoán chừng cô gái đáng thương này còn bị đôi tình nhân não tàn không biết xấu hổ kia khi dễ đến chết.
“Đúng rồi, tại sao cô không giữ lại để dùng, không phải cô không có chỗ ở sao?” Vương Tĩnh nghi ngờ hỏi cô.
Kiều Nhan cười khổ, nói qua hoàn cảnh gia đình mình, đem bệnh tình người nhà một lời kể ra hết, thuận tiện giải thích vì sao cô cần tiền như thế.
“Cho nên, hiện tại tôi không có năng lực bảo dưỡng căn biệt thự cùng số trang sức này, nếu cứ để nó phủ bụi bị giảm giá trị, không bằng đem nó bán đi cho người thích hợp, đổi lấy tiền để làm chuyện khác.”
“Hơn nữa, đem hai món đồ này bán đi, tôi xem như hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, về sau mặc cho bọn họ thênh thang đường dương quang, tôi một lối cầu độc mộc này đi đến tận cùng*.”
*Hai người hai ngả, không đụng chạm đến nhau
“Không cần làm thế thân của ai, cũng không cần làm tấm bia đỡ đạn, lại còn có thể mở ra tương lai tươi sáng, loại cảm giác này rất tốt.”
Cảm khái mà nói xong lời cuối cùng, Kiều Nhan ngửa đầu uống cạn chén rượu, cảm xúc vô cùng khó diễn tả, không biết bởi vì nguyên chủ mà sầu não hay bởi vì chính mình mà kϊƈɦ động.
“Tốt. Cắt đứt sạch sẽ lưu loát như vậy cũng tốt, tôi thích.” Vương Tĩnh vỗ bờ vai cô khen ngợi, cùng Kiều Nhan cụng ly, cam đoan , “Việc này đơn giản, cô yên tâm, chờ tôi hỏi một vòng, nhất định sẽ có nhiều người yêu thích Triệu Cảnh Hàn thi nhau cướp lấy.”
Kiều Nhan yên tâm, trước tiên đem số ảnh chụp biệt thự cùng cùng trang sức cô đã chuẩn bị chuyển tiếp sang cho Vương Tĩnh, sau đó cô ấy lại lần lượt chuyển phát một vòng, trò chuyện khiến cả đám người vui vẻ cô mới lùi thân đi ra.
Rượu đã uống qua mấy tuần, Kiều Nhan có chút nhịn không được, muốn chạy đi vệ sinh.
Nói đến thân thể này của nguyên chủ, tửu lượng so với cô của kiếp trước tốt hơn nhiều, uống nhiều như vậy nhưng trêи mặt cũng chỉ nóng một chút, đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo.
Lần đầu tiên Kiểu Nhan đi tới nơi này, hỏi phục vụ mấy lần mới tìm được vị trí của toilet.
Quả không hổ là nhà hàng sang trọng, ngay cả nhà vệ sinh cũng trang hoàng xa hoa vô cùng, không gian to lớn, sáng sủa, cô nhớ tới kiếp trước trêи mạng truyền lưu một câu.
Đại ý chính là, người bình thường cực khổ làm công trêи thành phố cả năm nhưng ngay cả một căn phòng vệ sinh cũng không mua nổi.
Kiều Nhan thừa nhận kiếp trước cô cũng mua không nổi, kiếp này nếu không phải là cô tranh thủ thu gom của cải, không chừng cũng mua không nổi.
Nếu hiện tại, cô không đem biệt thự cùng vòng cổ kim cương này bán ra, tài khoản vẫn còn dư lại một khoản tiền, vẫn có thể đưa cho cha Kiều cùng em trai chữa hết bệnh, số còn lại cũng có thể mua một cái cửa hàng nhỏ ở Huyện Thành cho gia đình làm ăn. Mua nhà vệ sinh ở Kinh Thị sao, chỉ nghĩ thôi cô cũng không muốn.
Cho nên, đừng trách cô tham tiền, cô cũng chỉ cố gắng kiếm ăn mà thôi, cũng không phải ham làm giàu.
Kiều Nhan cười chua xót, cúi đầu súc miệng khử bớt mùi rượu, sắc mặt trở nên đỏ hơn, hai mắt mê ly phảng phất giống như uống say.
Nhìn gương mặt trong gương, cô thở dài rửa mặt, đem những cảm xúc yếu đuối vừa rồi thu lại, lần nữa lại khoác lên lớp mặt nạ dày ra trận đối phó với hiện thực.
“Không uống được thì đừng uống .” Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau, giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Động tác rửa mặt của Kiều Nhan chững lại, nước trong lòng bàn tay vô tình rơi xuống.
Tiếng giày da giẫm trêи nền gạch thanh thúy, đối phương vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Kiều Nhan, cô có thể rõ ràng ngửi được mùi nước hoa lành lạnh trêи người anh, nặng nề lại vô cùng mị hoặc.
“Rất khó chịu sao?” Triệu Quân Khiêm đặt tay lên vai cô, buông mắt nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nhan lắc đầu, những giọt nước văng ra khắp nơi, trêи bồn rửa tay khắp nơi đều là bọt nước, cô ngượng ngùng rửa mặt rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Sau đó cô mới giật mình phát hiện, hai người đứng quá gần nhau, khoảng cách chỉ chừng một nắm tay, cô giống như bị anh vây quanh nửa người, như có như không dán lên người anh, trong lòng cô hết sức mất tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng lùi lại một chút kéo giãn khoảng cách, nhưng vòng tay của anh rất lớn, căn bản cũng không thể thoát khỏi.
“Triệu tiên sinh, Thật là đúng dịp, lại gặp nhau rồi .” Kiều Nhan chớp mắt khách khí nói, giọt nước còn đọng lại trêи mắt theo chuyển động của cô lăn xuống.
“Ừm, thực trùng hợp.”
Triệu Quân Khiêm khẽ lên tiếng, cổ họng khàn khàn mê người, nghe vào trong tai vô cùng gợi cảm.
Giờ phút này anh gần như bá đạo đem người nửa ôm vào trong ngực, ánh mắt sâu thẳm như mực, đôi mắt tinh xảo có chút hồng, cặp mắt phượng chăm chú nhìn gương mặt phù dung trong lòng vẫn còn vương ít giọt nước, hầu kết nhịn không được giật giật.
Nói thật, bộ dáng hiện tại của anh rất mê người, cùng hình tượng nghiêm cẩn, cấm ɖu͙ƈ của anh thực sự không hợp.
Kiều Nhan đứng gần anh nên rất thuận tiện để quan sát, cô ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn một chút, phát hiện anh có chút khác thường.
“Triệu tiên sinh, anh uống rượu sao?” Không thì bình thường anh ta luôn dùng thái độ xa cách lãng đạm đối xử với cô, bây giờ làm sao có khả năng vượt qua ranh giới đó.
Triệu Quân Khiêm chăm chú nhìn gương mặt cô gái nhỏ, bàn tay đặt trêи vai cô có chút vuốt nhẹ, bâng quơ đáp, “Uống một chút, tôi không say.” Chỉ là. . . Bỗng nhiên có chút hoài niệm tư vị đêm hôm đó.
Kiều Nhan đỡ trán, cảm giác người này tuyệt đối là uống quá nhiều.
“Triệu tiên sinh, trước tiên anh buông tôi ra, di động ở trêи người sao ? Vậy thì gọi cho thư ký Lý đến đón anh đi.”
Kiều Nhan tỉnh táo lại, một tay đẩy lồng ngực phía trước, muốn anh buông cô ra, tay kia vươn qua bên cạnh lấy khăn lau mặt.
Nhưng suy nghĩ không thành, vòng tay anh kiên cố như bàn thạch không hề có ý định để cô thoát ra, hơn nữa một tay còn kéo lại chiếc khăn cô đang muốn lấy.
“Triệu tiên sinh?” Kiều Nhan ngơ ngác.
Cô không biết người này rốt cuộc là muốn làm cái gì, đàn ông uống say sẽ trở nên thất thường như vậy sao? Tựa như Triệu Quân Khiêm bây giờ, cảm giác hết sức lạ lẫm.
Kiều Nhan bị cặp mắt thâm thuý của anh nhìn đến trong lòng hoảng hốt, cô cảm thấy vẫn nên nhanh chóng thoát thân thì hơn.
Khuyên anh gọi điện thoại cho thư ký đến đón, nhưng vẫn không có kết quả. Kiểu Nhan hơi mím môi. chỉ có thể sử dụng cách khác. Cô chỉ còn cách đưa tay vào túi quần anh mò lấy di động.
Con ngươi Triệu Quân Khiêm khẽ rụt lại, đôi tay anh sắp rời đi bả vai vô tình lại giữ chặt lấy, thuận một tay đưa ra giữ sau gáy cô.
Kiều Nhan không nhận thấy được nguy hiểm gần kề, vẫn vội vàng mò mẫm trong túi quần tìm di động, cô chỉ muốn mau chóng gọi điện cho thư ký Lý đến đón vị tổng tài uống say này trở về. Có như thế cô mới yên ổn được.
“Không tìm được, chẳng lẽ lần này anh không mang?” Kiều Nhan đưa tay vào hai lần đều không tìm được di động, nhưng lại vô tình chạm vào một mảnh ấm áp bên trong.
Ngay sau đó, sau gáy đột nhiên ngứa ngứa, đôi tay lớn vuốt ve da thịt cô, Kiều Nhan sợ tới mức giật mình một cái, mạnh mẽ ngẩng đầu lên liền bị anh hôn xuống.
“Anh, ưm…”
Triệu Quân Khiêm cúi xuống, chuẩn xác đặt xuống đôi môi mềm mại khiến anh nhớ mãi không quên, tư vị ngọt ngào như trong trí nhớ.
Kiều Nhan chấn động, một lát sau mới hồi thần, “Anh buông ra . . . Thả. . . Thả tôi ra. . .ưm!”
Phản kháng cùng giãy dụa của cô dễ dàng bị tình triều của anh áp chế, cô chỉ có thể mặc kệ để anh ôm vào trong ngực tùy ý nhấm nháp.
Đôi tay phía sau lưng anh cuối cùng cũng buông ra móng vuốt, trêи tây trang bóng loáng còn lưu lại vài vết móng tay cào.
Nụ hôn lướt qua trong giây lát bất chợt phát triển thành nhiệt tình như lửa, đúng lúc này, cửa toilet rầm một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra.
“A! Triệu thúc thúc, xin lỗi quấy rầy đến ngài, cháu liền. . . Trời ơi! Kiều Kiều Kiều… Kiều Tiểu Nhan! ! !”
Nữ chủ vừa cống hiến cho cô 50 vạn, mời bọn họ đi ăn nhà hàng sang trọng tiêu phí một bữa khẳng định vẫn đủ.
Mặt khác, Kiều Nhan chuẩn bị nhân cơ hội này, muốn nhờ các đại tiểu thư có thể giúp cô bán một số thứ.
Vương Tĩnh xác định Kiều Nhan có khả năng mời khách, cô liền chọn một nhà hàng đồ Tây bọn họ thường đến ở gần đây, cô cũng chỉ tính để Kiều Nhan tốn tiền một chút là được rồi.
Tuy là chọn đại một nhà hàng nào đó, nhưng hoàn cảnh vẫn rất tốt, chung quy có thể được đám con cháu phú nhị đại này nhìn trúng làm sao có thể kém cỏi cho được.
Vừa đến nơi, đoàn thiếu nữ xinh đẹp xuống xe đi về phía cửa thì vừa vặn chạm mặt một đoàn người đi tới.
Đối phương toàn thân tây trang giày da, nhìn qua cũng đoán được mục đích đến đây để trao đổi hợp tác làm ăn, rõ ràng cùng mấy đại tiểu thư ăn mặc xinh đẹp vô cùng khác biệt.
Mà người đi đầu, Kiều Nhan vô cùng quen thuộc.
Cô nhìn qua một chút liền nhận ra anh, người nhận ra cũng không chỉ có mình cô, còn có Vương Tĩnh đứng bên cạnh. Cố ấy là đại tiểu thư của nhà họ Vương, cũng là một trong những đại gia tộc, quen biết anh cũng không có gì lạ.
“Triệu thúc thúc, ngài cũng tới bên này ăn cơm sao?” Vương Tĩnh lập tức nhu thuận chạy lên chào hỏi, so với đối mặt trưởng bối trong nhà còn muốn cung kính hơn, không có chút tính khí kiêu ngạo nào trước đó.
Triệu Quân Khiêm liếc mắt một cái liền phát hiện bóng dáng cô gái nhỏ cao gầy quen thuộc, quay đầu hướng mấy cô gái gật đầu hỏi, “Các cô cùng nhau tới?”
“Vâng, đúng nha, hôm nay bạn cháu mời khách, cháu liền rủ mấy chị em tốt tới đây liên hoan.” Vương Tĩnh chỉ sang Kiều Nhan thành thật trả lời.
Trước kia Kiều Nhan cùng Triệu Cảnh Hàn kết giao cũng chưa gặp qua gia trưởng trong nhà, hiện tại hai người đã chia tay, cũng không nhất thiết phải nhắc lại.
Cho nên lúc này, Vương Tĩnh không có đặc biệt giới thiệu cô, chỉ xưng hô bạn bè bình thường với Kiều Nhan.
Triệu Quân Khiêm gật đầu, trước khi đi khỏi vẫn liếc mắt nhìn qua cô gái đang cúi đầu tỏ ra như không quen biết.
Kiều Nhan thấy người nọ rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu , đi theo Vương Tĩnh vào trong, nhìn bóng lưng cao lớn của anh càng lúc càng đi xa, trong lòng chợt lóe mấy phần phức tạp.
“Đi, chúng ta cũng lên lầu, ở đây tôi có phòng riêng.” Đám người kia vừa rời đi, Vương Tĩnh liền nhanh chóng khôi phục bản tính, vui vẻ phấn chấn vung cánh tay hô hào, đông đảo chị em lập tức hưởng ứng.
Trong phòng, mọi người vui chơi giải trí chơi đùa ầm ĩ, một đám uống say hát hò như người điên, hát không được thì thét chói tai, hoàn toàn buông xuống bản tính cao ngạo, chơi đùa rất vui vẻ.
Đang dùng cơm, Kiều Nhan liền cầm chén rượu đến chúc Vương Tĩnh một ly tiện thể nhờ cô chút chuyện, muốn cô ấy hỗ trợ hỏi xem có vị đại tiểu thư nào nguyện ý xuất tiền túi mua lại biệt thự cùng cái vòng cổ kim cương của cô không.
Vì tận lực bán giá cao, Kiều Nhan liền liều mạng. Cô giống như kẻ trộm gà, lén lút giới thiệu những món đồ này đều liên quan đến Triệu Cảnh Hàn, mục đích để thu hút những thiên kim tiểu thư không thiếu tiền đem lòng mến mộ anh ta.
Ngẫm lại, biệt thự Cảnh thiếu đã ở qua, vòng cổ kim cương Cảnh thiếu giành về, cô không tin không có người động tâm.
Hơn nữa đối với Kiều Nhan, bán được hai món đồ này cộng lại cũng được một con số rất lớn, nhưng đối với các thiên kim tiểu thư toàn thân xa xỉ mà nói, cũng chỉ là mưa bụi mà thôi, xem như bỏ tiền mua vui vẻ như ý, hoàn toàn đáng giá.
Nếu được như thế, cô cũng không cần ra ngoài tìm người môi giới rao bán biệt thự, cũng không cần phải tốn tiền nộp thuế linh tinh, hơn nữa, nói không chừng bọn họ mua về, tương lai còn có thể bôi nhọ nữ chủ đại nhân.
Vòng cổ này chính là món đồ Kiều Nhan kiên cường đòi lại từ chỗ tình địch, chuyện này cô cũng không giấu diếm.
Nếu vị tiểu thư nào bỏ chút tiền mua lại, còn có thể đeo nó chạy tới trước mặt Hứa Nhã Nhã, kϊƈɦ thích cô ta một chút, tuyệt đối sẽ rất có hiệu quả.
Trải đệm nhiều như vậy, mấy cô gái ở đây liền có người động tâm tư, không uổng công Kiều Nhan đã có chuẩn bị từ trước.
Kiều Nhan đánh bàn tính nhỏ, Vương Tĩnh cũng không biết, mà nếu biết cô ấy cũng không quá để ý.
Đối với mấy đại tiểu thư, có thể sử dụng tiền để giải quyết đều là việc nhỏ. Bạn bè thiếu tiền mà lợi dụng tài nguyên trêи tay, nghĩ mọi biện pháp đổi lấy tiền tài, việc này quang minh chính đại không có gì xấu, cũng không phải trộm cắp cướp đoạt của ai cái gì, không hề trái với pháp luật.
Vương Tĩnh cảm thấy, Triệu Cảnh Hàn chính xác là một tên khốn nạn, chiếm được tiện nghi của người ta liền đem người đá văng đi, keo kiệt đến nỗi chỉ cho cô ấy một cái biệt thự xem như phí bồi thường, cũng dùng để bịt miệng cô ấy.
Nếu lúc này, Kiều Nhan không có bọn cô chống lưng hỗ trợ, đoán chừng cô gái đáng thương này còn bị đôi tình nhân não tàn không biết xấu hổ kia khi dễ đến chết.
“Đúng rồi, tại sao cô không giữ lại để dùng, không phải cô không có chỗ ở sao?” Vương Tĩnh nghi ngờ hỏi cô.
Kiều Nhan cười khổ, nói qua hoàn cảnh gia đình mình, đem bệnh tình người nhà một lời kể ra hết, thuận tiện giải thích vì sao cô cần tiền như thế.
“Cho nên, hiện tại tôi không có năng lực bảo dưỡng căn biệt thự cùng số trang sức này, nếu cứ để nó phủ bụi bị giảm giá trị, không bằng đem nó bán đi cho người thích hợp, đổi lấy tiền để làm chuyện khác.”
“Hơn nữa, đem hai món đồ này bán đi, tôi xem như hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, về sau mặc cho bọn họ thênh thang đường dương quang, tôi một lối cầu độc mộc này đi đến tận cùng*.”
*Hai người hai ngả, không đụng chạm đến nhau
“Không cần làm thế thân của ai, cũng không cần làm tấm bia đỡ đạn, lại còn có thể mở ra tương lai tươi sáng, loại cảm giác này rất tốt.”
Cảm khái mà nói xong lời cuối cùng, Kiều Nhan ngửa đầu uống cạn chén rượu, cảm xúc vô cùng khó diễn tả, không biết bởi vì nguyên chủ mà sầu não hay bởi vì chính mình mà kϊƈɦ động.
“Tốt. Cắt đứt sạch sẽ lưu loát như vậy cũng tốt, tôi thích.” Vương Tĩnh vỗ bờ vai cô khen ngợi, cùng Kiều Nhan cụng ly, cam đoan , “Việc này đơn giản, cô yên tâm, chờ tôi hỏi một vòng, nhất định sẽ có nhiều người yêu thích Triệu Cảnh Hàn thi nhau cướp lấy.”
Kiều Nhan yên tâm, trước tiên đem số ảnh chụp biệt thự cùng cùng trang sức cô đã chuẩn bị chuyển tiếp sang cho Vương Tĩnh, sau đó cô ấy lại lần lượt chuyển phát một vòng, trò chuyện khiến cả đám người vui vẻ cô mới lùi thân đi ra.
Rượu đã uống qua mấy tuần, Kiều Nhan có chút nhịn không được, muốn chạy đi vệ sinh.
Nói đến thân thể này của nguyên chủ, tửu lượng so với cô của kiếp trước tốt hơn nhiều, uống nhiều như vậy nhưng trêи mặt cũng chỉ nóng một chút, đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo.
Lần đầu tiên Kiểu Nhan đi tới nơi này, hỏi phục vụ mấy lần mới tìm được vị trí của toilet.
Quả không hổ là nhà hàng sang trọng, ngay cả nhà vệ sinh cũng trang hoàng xa hoa vô cùng, không gian to lớn, sáng sủa, cô nhớ tới kiếp trước trêи mạng truyền lưu một câu.
Đại ý chính là, người bình thường cực khổ làm công trêи thành phố cả năm nhưng ngay cả một căn phòng vệ sinh cũng không mua nổi.
Kiều Nhan thừa nhận kiếp trước cô cũng mua không nổi, kiếp này nếu không phải là cô tranh thủ thu gom của cải, không chừng cũng mua không nổi.
Nếu hiện tại, cô không đem biệt thự cùng vòng cổ kim cương này bán ra, tài khoản vẫn còn dư lại một khoản tiền, vẫn có thể đưa cho cha Kiều cùng em trai chữa hết bệnh, số còn lại cũng có thể mua một cái cửa hàng nhỏ ở Huyện Thành cho gia đình làm ăn. Mua nhà vệ sinh ở Kinh Thị sao, chỉ nghĩ thôi cô cũng không muốn.
Cho nên, đừng trách cô tham tiền, cô cũng chỉ cố gắng kiếm ăn mà thôi, cũng không phải ham làm giàu.
Kiều Nhan cười chua xót, cúi đầu súc miệng khử bớt mùi rượu, sắc mặt trở nên đỏ hơn, hai mắt mê ly phảng phất giống như uống say.
Nhìn gương mặt trong gương, cô thở dài rửa mặt, đem những cảm xúc yếu đuối vừa rồi thu lại, lần nữa lại khoác lên lớp mặt nạ dày ra trận đối phó với hiện thực.
“Không uống được thì đừng uống .” Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau, giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Động tác rửa mặt của Kiều Nhan chững lại, nước trong lòng bàn tay vô tình rơi xuống.
Tiếng giày da giẫm trêи nền gạch thanh thúy, đối phương vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Kiều Nhan, cô có thể rõ ràng ngửi được mùi nước hoa lành lạnh trêи người anh, nặng nề lại vô cùng mị hoặc.
“Rất khó chịu sao?” Triệu Quân Khiêm đặt tay lên vai cô, buông mắt nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nhan lắc đầu, những giọt nước văng ra khắp nơi, trêи bồn rửa tay khắp nơi đều là bọt nước, cô ngượng ngùng rửa mặt rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Sau đó cô mới giật mình phát hiện, hai người đứng quá gần nhau, khoảng cách chỉ chừng một nắm tay, cô giống như bị anh vây quanh nửa người, như có như không dán lên người anh, trong lòng cô hết sức mất tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng lùi lại một chút kéo giãn khoảng cách, nhưng vòng tay của anh rất lớn, căn bản cũng không thể thoát khỏi.
“Triệu tiên sinh, Thật là đúng dịp, lại gặp nhau rồi .” Kiều Nhan chớp mắt khách khí nói, giọt nước còn đọng lại trêи mắt theo chuyển động của cô lăn xuống.
“Ừm, thực trùng hợp.”
Triệu Quân Khiêm khẽ lên tiếng, cổ họng khàn khàn mê người, nghe vào trong tai vô cùng gợi cảm.
Giờ phút này anh gần như bá đạo đem người nửa ôm vào trong ngực, ánh mắt sâu thẳm như mực, đôi mắt tinh xảo có chút hồng, cặp mắt phượng chăm chú nhìn gương mặt phù dung trong lòng vẫn còn vương ít giọt nước, hầu kết nhịn không được giật giật.
Nói thật, bộ dáng hiện tại của anh rất mê người, cùng hình tượng nghiêm cẩn, cấm ɖu͙ƈ của anh thực sự không hợp.
Kiều Nhan đứng gần anh nên rất thuận tiện để quan sát, cô ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn một chút, phát hiện anh có chút khác thường.
“Triệu tiên sinh, anh uống rượu sao?” Không thì bình thường anh ta luôn dùng thái độ xa cách lãng đạm đối xử với cô, bây giờ làm sao có khả năng vượt qua ranh giới đó.
Triệu Quân Khiêm chăm chú nhìn gương mặt cô gái nhỏ, bàn tay đặt trêи vai cô có chút vuốt nhẹ, bâng quơ đáp, “Uống một chút, tôi không say.” Chỉ là. . . Bỗng nhiên có chút hoài niệm tư vị đêm hôm đó.
Kiều Nhan đỡ trán, cảm giác người này tuyệt đối là uống quá nhiều.
“Triệu tiên sinh, trước tiên anh buông tôi ra, di động ở trêи người sao ? Vậy thì gọi cho thư ký Lý đến đón anh đi.”
Kiều Nhan tỉnh táo lại, một tay đẩy lồng ngực phía trước, muốn anh buông cô ra, tay kia vươn qua bên cạnh lấy khăn lau mặt.
Nhưng suy nghĩ không thành, vòng tay anh kiên cố như bàn thạch không hề có ý định để cô thoát ra, hơn nữa một tay còn kéo lại chiếc khăn cô đang muốn lấy.
“Triệu tiên sinh?” Kiều Nhan ngơ ngác.
Cô không biết người này rốt cuộc là muốn làm cái gì, đàn ông uống say sẽ trở nên thất thường như vậy sao? Tựa như Triệu Quân Khiêm bây giờ, cảm giác hết sức lạ lẫm.
Kiều Nhan bị cặp mắt thâm thuý của anh nhìn đến trong lòng hoảng hốt, cô cảm thấy vẫn nên nhanh chóng thoát thân thì hơn.
Khuyên anh gọi điện thoại cho thư ký đến đón, nhưng vẫn không có kết quả. Kiểu Nhan hơi mím môi. chỉ có thể sử dụng cách khác. Cô chỉ còn cách đưa tay vào túi quần anh mò lấy di động.
Con ngươi Triệu Quân Khiêm khẽ rụt lại, đôi tay anh sắp rời đi bả vai vô tình lại giữ chặt lấy, thuận một tay đưa ra giữ sau gáy cô.
Kiều Nhan không nhận thấy được nguy hiểm gần kề, vẫn vội vàng mò mẫm trong túi quần tìm di động, cô chỉ muốn mau chóng gọi điện cho thư ký Lý đến đón vị tổng tài uống say này trở về. Có như thế cô mới yên ổn được.
“Không tìm được, chẳng lẽ lần này anh không mang?” Kiều Nhan đưa tay vào hai lần đều không tìm được di động, nhưng lại vô tình chạm vào một mảnh ấm áp bên trong.
Ngay sau đó, sau gáy đột nhiên ngứa ngứa, đôi tay lớn vuốt ve da thịt cô, Kiều Nhan sợ tới mức giật mình một cái, mạnh mẽ ngẩng đầu lên liền bị anh hôn xuống.
“Anh, ưm…”
Triệu Quân Khiêm cúi xuống, chuẩn xác đặt xuống đôi môi mềm mại khiến anh nhớ mãi không quên, tư vị ngọt ngào như trong trí nhớ.
Kiều Nhan chấn động, một lát sau mới hồi thần, “Anh buông ra . . . Thả. . . Thả tôi ra. . .ưm!”
Phản kháng cùng giãy dụa của cô dễ dàng bị tình triều của anh áp chế, cô chỉ có thể mặc kệ để anh ôm vào trong ngực tùy ý nhấm nháp.
Đôi tay phía sau lưng anh cuối cùng cũng buông ra móng vuốt, trêи tây trang bóng loáng còn lưu lại vài vết móng tay cào.
Nụ hôn lướt qua trong giây lát bất chợt phát triển thành nhiệt tình như lửa, đúng lúc này, cửa toilet rầm một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra.
“A! Triệu thúc thúc, xin lỗi quấy rầy đến ngài, cháu liền. . . Trời ơi! Kiều Kiều Kiều… Kiều Tiểu Nhan! ! !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook