Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
-
Chương 18: Chương 17-2
Triệu Quân Khiêm ngồi trêи xe rời khỏi bệnh viện, Thư ký Lý đi sát theo sau bắt đầu báo cáo những chi tiết thăm dò được từ mẹ Kiều.
“Kiều tiểu thư từ nhỏ tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, gia đình nghèo khó, sơ trung nhận được học bổng từ một công ty thiết lập từ thiện xã hội, một đường thuận lợi thi đậu Đại học tài chính kinh tế, chuyên nghành là tài chính học…”
Theo thanh âm vững vàng của thư ký Lý, cuộc đời nguyên chủ cơ hồ bị nêu ra sạch sẽ, may mà thân phận bạn trai cũ không bị đào ra, kỳ thực bố mẹ Kiều căn bản cũng không biết đấy là người nào.
Dưới tình huống như vậy, nếu thư ký Lý cho người điều tra, Kiều Nhan nghĩ sự việc kia rất khó mà che giấu.
Mà Triệu Quân Khiêm biết cô không thích có người tự tiện điều tra mình, cho nên không có cho người điều tra đây là quyết định của hắn.
Lần này cũng chỉ nghĩ thông qua người nhà của cô đơn giản hiểu rõ cô hơn một chút, kết quả xác định cô quả thật là người như anh suy nghĩ, một cô gái ngoan ngoãn.
Hôm đó là anh đã hiểu lầm cô.
“Chuyện này dừng ở đây, chú ý đến phòng nhân sự, đến lúc đó… , Nếu cô ấy tới thì liên lạc lại cho tôi.”
Triệu Quân Khiêm dứt lời, xe Maybach đồng thời như bay mà chạy đi, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Ở bên này, Kiều Nhan đã tìm được mấy cái thông báo tuyển dụng thích hợp, lần lượt gọi điện thoại đến từng nơi xác định thời gian phỏng vấn.
Chờ cô đi làm, Cha Kiều ở đây căn bản là vẫn có thể.
Bác sĩ Lương tự mình kiểm tra bệnh tình hiện tại của Cha Kiều, hiểu rõ được tình hình. Trước tiên cần phẫu thuật, sau đó đề ra phác đồ điều trị thích hợp có thể đem bệnh này chữa khỏi.
“Cám ơn Bác sĩ Lương, đã làm phiền đến ông .” Kiều Nhan chân thành cúi người cảm ơn.
Bác sĩ Lương không dám nhận cái lễ này, nghiêng người tránh khỏi, sau đó dặn dò một hộ lý của cha Kiều chế độ ăn uống cụ thể , xong cùng với đoàn chuyên gia vội vàng rời đi.
Tục ngữ có câu : Có áp lực liền có động lực, bệnh nhân này được cả viện trưởng lẫn Bác sĩ Lương coi trọng, các bác sĩ khác nhanh chóng tăng ca làm việc ngày đêm, sang ngày thứ hai đã đưa ra được phác đồ điều trị cụ thể cho cha Kiều.
Sau khi Cha Kiều được xác định thân thể bình thường, ngay buổi chiều liền được đẩy vào phòng phẫu thuật chấp nhận giải phẫu.
Bác sĩ Lương tự mình tiến hành, dẫn dắt đoàn đội của mình từ chiều bận rộn đến buổi tối, bảy tám giờ qua đi cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt
“Các bác sĩ đã vất vả rồi, cha tôi hiện thế nào?” Kiều Nhan vội vàng nghênh đón hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang, đưa ra cho cô một nụ cười nhẹ nhõm, tuyên bố, “Cuộc phẫu thuật hết sức thuận lợi, người nhà có thể yên tâm”
“Tốt, tốt quá rồi, cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.” Mẹ Kiều cùng em trai Kiều nghe xong thiếu chút nữa xúc động khóc lên, rối rít cảm ơn bác sĩ, trong lúc nhất thời vui vẻ khoa tay múa chân.
Sau đó, Cha Kiều an toàn được y tá đẩy ra nhưng thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên ông vẫn chưa tỉnh lại.
Kiều Nhan ở lại thêm một ngày, xác định cha Kiều không còn nguy hiểm tính mạng, phẫu thuật hết sức thành công , cô bắt đầu đi ra ngoài tham gia phỏng vấn, tìm được việc làm.
Đương nhiên việc này là gạt người trong nhà yên lặng mà tiến hành, cha Kiều đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, Mẹ Kiều cùng Kiều tiểu đệ đều ở đây chăm sóc, không nhận ra được điểm gì khác thường.
Công việc cô tìm được là làm trợ lý ở một công ty hành chính, đợi đến khi cô đi làm ổn định, tình hình cha Kiều đã có chuyển biến tốt.
Kiều Nhan rất nhanh hoàn thành hồ sơ đi làm, một bên cố gắng làm quen bầu không khí nơi công sở, một bên tìm đến bác sĩ Lương thỉnh cầu chữa trị vết thương cho em trai Kiều.
“Kiều tiểu thư, em trai cô tuổi còn nhỏ, chữa trị quả thực cũng không khó, chỉ cần đưa khớp xương ngày trước mở ra lần nữa lắp lại, dưỡng thương thật tốt đảm bảo chân có thể trở lại như cũ, chỉ có điều quá trình này vô cùng đau đớn.”
Bác sĩ Lương tay ngắm nghía bản chụp X quang, hòa nhã hướng Kiều nhan giải thích.
Thực ra chân của em trai Kiều chữa trị không khó , chủ yếu là em ấy có thể chịu đựng được loại đau đớn này hay không, cho dù có thể sử dụng thuốc tê nhưng cũng không kéo dài được lâu.
“Em có thể, chị, em chấp nhận điều trị, vừa lúc cùng cha cùng nhau dưỡng thương.” Kiều Lỗi thần sắc chờ mong, đôi mắt lấp lánh nhìn Kiều Nhan.
Nếu bản thân em ấy đã đồng ý, Kiều Nhan dứt khoát gật đầu ký giấy cam kết chữa trị. Bác sĩ Lương lập tức xem xét thời gian, vẫn như lúc trước kiểm tra cho cha Kiều, chẳng qua lần này đối tượng đổi thành Kiều Lỗi.
Mặc dù đó chỉ là một cái vết thương ở chân do không chữa trị kịp thời, vết thương không lành hẳn, nhưng ông vẫn cẩn thận cùng một đoàn chuyên gia trao đổi đưa ra phương án điều trị cụ thể, cũng nhanh chóng đưa bệnh nhân tiến hành phẫu thuật.
Vì thế, không quá hai ngày, cha Kiều liền được chuyển sang phòng bệnh hai người , người còn lại chính là Kiều Lỗi, hai cha con ở cùng một chỗ tiện cho mẹ Kiều chăm sóc.
Kiều Nhan vốn lo lắng mẹ cô một người chăm hai bệnh nhân không xuể, bận rộn đi tới đi lui cả ngày muốn mời hộ lý hỗ trợ, ai ngờ bị mẹ Kiều ra sức cự tuyệt.
“Thuê thêm hộ lý làm gì, con cứ tiêu tiền bậy bạ, một mình mẹ tự mình lo được.” Mẹ Kiều tự tin dõng dạc trả lời.
Trải qua nhiều ngày như vậy, mọi ngóc ngách bệnh viện không còn xa lạ với bà, bà còn làm quen được các cô thu phí ở căng tin, thậm chí còn có thể cùng y tá bác sĩ trao đổi, trò chuyện tiện thể chăm sóc ổn thỏa hai bệnh nhân trong nhà.
“Bọn họ đường đường là hai người đàn ông, con định mời hộ lý nào? Nếu là nam, mẹ ở đây làm sao thoải mái, nếu là nữ, mẹ làm sao yên tâm để họ chăm sóc cha cùng em trai con chứ. Còn không bằng để mẹ chăm sóc hai người bọn họ vừa thoải mái lại tự tại.”
Mẹ Kiều cũng không phải hoàn toàn tiếc tiền, mà bà ấy cũng đã xuy xét đến nhiều mặt, chung quy cũng là tại bệnh viện lớn gặp qua bao nhiêu loại người, ánh mắt đến cảm xúc đều lạnh lùng đến trống trải.
Trải qua chuyện này, chờ bà trở về nhà, có thể ở trong thôn cả một đời.
Vì thế Kiều Nhan bỏ đi ý định muốn thuê hộ lý, đưa thêm cho mẹ Kiều một ít tiền, sau đó toàn lực cố gắng trong công việc mới.
Mẹ Kiều thấy con gái có gì đó khác thường, nhân lúc cô đến bệnh viện liền giữ lấy hỏi han tình huống.
“Mẹ không cần lo lắng, con đã hết ngày nghỉ phép rồi, công việc ở công ty cũng chưa sắp xếp xong, hơn nữa khoảng thời gian này còn chăm sóc cha cùng em trai, cho nên con có chút bận rộn, chờ mọi việc ổn thỏa con sẽ tốt thôi.”
Kiều Nhan dựa theo tình tiết phát sinh mà tìm lý do, thành công trấn an mẹ Kiều, sau đó cha Kiều cũng biết, vì sự kiêu ngạo của con gái, bọn họ cũng bắt đầu cố gắng phối hợp y tá bác sĩ điều trị vết thương thật tốt, tranh thủ không làm cản trở cô.
Có Mẹ Kiều chăm sóc, Kiều Nhan thoải mái hơn rất nhiều, công việc ở bệnh viện gần như cô không cần để ý, chỉ cần chờ vết thương của hai người khỏi hẳn, rồi thu xếp thủ tục ra viện cho hai người là được.
Chỉ là lúc này có chút rắc rối, tên đầu heo ngu ngốc lại tìm tới.
Kiều Nhan hòa nhập với công việc mới rất nhanh, bởi vì cô có lợi thế về mặt ngoại hình nên trong công ty rất được mọi người hoan nghênh, vì thế trong công việc cũng được rất nhiều người giúp đỡ, học hỏi hay làm việc đều rất thuận lợi.
Nếu chuyện gì cũng diễn ra trôi chảy như vậy, có lẽ tương lai Kiều Nhan sẽ sớm được thăng chức, có thể lo cho cha cùng em trai Kiều tốt hơn, từng bước ở Ma Đô đứng vững gót chân, tương lai dài lâu.
Nhưng tất cả sự tốt đẹp mà cô tưởng tượng còn chưa thực hiện được đã bị tên đầu heo này đánh vỡ.
Triệu Cảnh Hàn tìm tới.
Lúc ấy Kiều Nhan đang đi làm, cùng các chị gái đồng nghiệp đang cùng nhau bàn luận về công việc cùng sắp đẹp, ngồi nhàn nhã trong văn phòng uống cà phê gõ bàn phím máy tính, cuộc sống hết sức thảnh thơi.
Bỗng nhiên, chị gái lễ tân chạy vào bảo bên ngoài có người tìm cô, còn là một anh chàng rất đẹp trai.
Cả văn phòng nhất thời trêu chọc, hỏi cô có phải bạn trai tìm tới hay không, không cần che giấu, bọn họ cũng muốn xem anh ta thế nào, xem xem anh ta đẹp trai ra sao.
Kiều Nhan tỏ vẻ trước nay cô vẫn độc thân, đào đâu ra người bạn trai nào, chắc là có bạn khác giới nào đó tìm cô có chút chuyện.
Cô cho rằng người đến là đại tổng tài Triệu Quân Khiêm, chung quy ở thành phố đông đúc này người quen của cô cùng không nhiều, cũng chỉ có anh ta là người bạn khác giới mà cô quen biết, hơn nữa giá trị nhan sắc lại vô cùng cao.
Nhưng đợi đến lúc cô ra ngoài, nhìn đến đại gia đang ngồi ở sofa trước sảnh chờ, cô liền giật mình, không phải tên đầu heo bạn trai cũ Triệu Cảnh Hàn thì còn có thể là ai.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Nhan sắc mặt không tốt đi qua hỏi.
Cô đã chạy tới Ma Đô cách xa Bắc Kinh cả nghìn dặm, vì sao anh ta còn có thể tìm đến đây, chẳng lẽ là âm hồn không tan dính mãi người cô sao.
Trong đầu Kiều Nhan vừa rồi chợt lóe lên suy nghĩ không đi lên gặp mặt anh ta, trực tiếp rời khỏi công ty.
Nhưng cô vừa mới vừa vào đây làm việc, cố gắng nỗ lực thích ứng với bầu không khí ở đây, vất vả hòa nhập cùng mọi người, tháng lương đầu tiên cũng còn chưa nhận được, vậy làm sao anh ta có thể tìm thấy nơi này, bước tiếp theo không chừng còn tìm được địa chỉ bệnh viện bên kia.
Đến lúc đó người trong nhà nhìn thấy anh ta, những lời nói dối kia của cô chẳng phải là sẽ bị vạch trần hết tất cả hay sao.
Kiều Nhan không muốn tỏ ta sợ hãi anh ta mà chạy trốn như chuột trốn mèo, càng không muốn để cho anh ta cùng gia đình cô gặp mặt, cô chỉ có thể cứng rắn đối diện, nhìn xem anh ta đến cùng muốn làm cái gì.
“Kiều Nhan, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô.” Triệu Cảnh Hàn vừa gặp mặt đã đem người giữ chặt, gương mặt bất mãn chất vấn, “Vì sao cô không nghe điện thoại của tôi, vì cái gì cô chạy đến tận đây? Cô có biết tôi tìm cô bao lâu không hả?”
Bạn gái không nói lời nào liền lặng yên không một tiếng động chạy trốn, quả thực là quá không hiểu chuyện!
Kiều Nhan nghe anh ta nói năng hợp tình hợp lý liên tục chất vấn cô, nhịn không được trợn trắng mắt, muốn thoát ra khỏi móng vuốt của anh ta nhưng lại không thành công.
“Anh thả tôi ra, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao, anh tìm tôi làm cái gì, đi tìm người tình thân ái Nhã Nhã của anh đi, đừng để ý đến tôi là tôi đã cảm ơn ngài lắm rồi.”
Lời cô nói ra rõ ràng dễ hiểu nhưng tên cẩu nam chủ này vì cái gì vẫn nghe không hiểu tiếng người!
Lời nói vừa rồi quả thật nói rất rõ ràng, nhưng là Triệu Cảnh Hàn lại cho rằng cô đang ghen cùng khoe mẽ, trêи khuôn mặt tuấn tú không khỏi xuất hiện vài phần ý cười.
“Kiều Nhan, anh biết em không thích anh cùng Nhã Nhã ở cùng nhau, nhưng em phải hiểu được, bạn gái của anh vẫn là em, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi.” Triệu Cảnh Hàn thâm tình nói.
Nhưng mà Kiều Nhan không hề bị cảm động, ngược lại càng cảm thấy ghê tởm cả người rùng mình một cái, nổi cả da gà.
“Anh được lắm, tôi không phải bạn gái của anh, bạn gái anh làm phiền đi tìm người khác, việc đó không có liên quan đến tôi.”
Kiều Nhan dùng sức thoát khỏi, làm sao có khả năng cô sẽ còn nguyện ý trở lại lúc ban đầu, can thiệp đến trò chơi tình thú anh yêu em em yêu anh của đôi cẩu nam nữ chủ này cơ chứ.
Muốn cô ngoan ngoãn làm bia đỡ đạn cho cô ta? Nghĩ hay lắm.
Cái gì gọi công ty lớn chính là người qua người lại thực bận rộn, trong lúc hai người ở đại sảnh tranh chấp lôi kéo, đã có không ít người chú ý tới bên này, trong đó có rất nhiều đồng nghiệp nhận ra Kiều Nhan, thậm chí còn có người chạy đến văn phòng của cô tìm hiểu thêm chút tin tức.
Bọn họ nhìn đến Kiều đại mỹ nhân cùng một đại soái ca ăn mặc sang trọng dây dưa, còn tưởng rằng hai người có quan hệ bạn bè, nháy mắt mọi người ăn dưa bát quái khắp nơi, tin tức không đến một tiếng đã truyền đi khắp công ty, cho nên chuyện này mọi người đều biết.
Bên này Kiều Nhan còn đang tức giận đến trừng mắt với Triệu Cảnh Hàn muốn anh ta buông tay cô ra.
Anh ta có bệnh thần kinh sao, hôm nay cô mặc bộ đồ công sở rất đẹp, đều đã bị anh ta lôi kéo đến nhăn nhúm hết cả ra.
“Anh rốt cục muốn thế nào, bỏ qua tôi được không?” Cô xuống nước một lần rồi lại một lần nhưng đối phương giống như không nghe thấy, chỉ sống trong thế giới của chính mình, còn tưởng là cô đã mềm lòng.
Không thể không nói, não tàn là bệnh, phải trị!
“Ngoan ngoãn theo anh trở về, Vương Tĩnh cùng Tiểu Thu bọn họ đều rất nhớ em.” Triệu Cảnh Hàn nói xong liền kéo cô ra ngoài.
Kiều Nhan nhanh chóng giữ chặt sô pha, có chết cũng không chịu buông tay, đồng thời trong lòng gấp đến độ không biết nói gì.
Anh ta nói dối cũng không cần viết nháp, lúc trước cô muốn rời đi, Vương Tĩnh còn giúp cô đòi lại chút phí chia tay, bây giờ làm sao có khả năng mong cô trở lại cái vũng bùn kia!
Về phần Thu tỷ, trừ lần cô xin thuốc tránh thai đó, căn bản bọn cô cũng không tiếp xúc gì khác, nhớ thương cái rắm ấy.
Lý do vụng về như vậy mà nam chủ cũng nói ra được, nhìn anh ta một bộ dáng vội vã kéo cô trở về, còn không biết ở Bắc Kinh còn có chuyện gì đang chờ cô đâu.
Không trở về không trở về, cô kiên quyết không trở về!
Nhưng nói suông không giải quyết được vấn đề, cuối cùng tranh chấp dẫn đến động tay chân, Kiều Nhan tức giận không cẩn thận cào mặt Triệu Cảnh Hàn bị thương, việc này chả khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
“Kiều tiểu thư từ nhỏ tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, gia đình nghèo khó, sơ trung nhận được học bổng từ một công ty thiết lập từ thiện xã hội, một đường thuận lợi thi đậu Đại học tài chính kinh tế, chuyên nghành là tài chính học…”
Theo thanh âm vững vàng của thư ký Lý, cuộc đời nguyên chủ cơ hồ bị nêu ra sạch sẽ, may mà thân phận bạn trai cũ không bị đào ra, kỳ thực bố mẹ Kiều căn bản cũng không biết đấy là người nào.
Dưới tình huống như vậy, nếu thư ký Lý cho người điều tra, Kiều Nhan nghĩ sự việc kia rất khó mà che giấu.
Mà Triệu Quân Khiêm biết cô không thích có người tự tiện điều tra mình, cho nên không có cho người điều tra đây là quyết định của hắn.
Lần này cũng chỉ nghĩ thông qua người nhà của cô đơn giản hiểu rõ cô hơn một chút, kết quả xác định cô quả thật là người như anh suy nghĩ, một cô gái ngoan ngoãn.
Hôm đó là anh đã hiểu lầm cô.
“Chuyện này dừng ở đây, chú ý đến phòng nhân sự, đến lúc đó… , Nếu cô ấy tới thì liên lạc lại cho tôi.”
Triệu Quân Khiêm dứt lời, xe Maybach đồng thời như bay mà chạy đi, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Ở bên này, Kiều Nhan đã tìm được mấy cái thông báo tuyển dụng thích hợp, lần lượt gọi điện thoại đến từng nơi xác định thời gian phỏng vấn.
Chờ cô đi làm, Cha Kiều ở đây căn bản là vẫn có thể.
Bác sĩ Lương tự mình kiểm tra bệnh tình hiện tại của Cha Kiều, hiểu rõ được tình hình. Trước tiên cần phẫu thuật, sau đó đề ra phác đồ điều trị thích hợp có thể đem bệnh này chữa khỏi.
“Cám ơn Bác sĩ Lương, đã làm phiền đến ông .” Kiều Nhan chân thành cúi người cảm ơn.
Bác sĩ Lương không dám nhận cái lễ này, nghiêng người tránh khỏi, sau đó dặn dò một hộ lý của cha Kiều chế độ ăn uống cụ thể , xong cùng với đoàn chuyên gia vội vàng rời đi.
Tục ngữ có câu : Có áp lực liền có động lực, bệnh nhân này được cả viện trưởng lẫn Bác sĩ Lương coi trọng, các bác sĩ khác nhanh chóng tăng ca làm việc ngày đêm, sang ngày thứ hai đã đưa ra được phác đồ điều trị cụ thể cho cha Kiều.
Sau khi Cha Kiều được xác định thân thể bình thường, ngay buổi chiều liền được đẩy vào phòng phẫu thuật chấp nhận giải phẫu.
Bác sĩ Lương tự mình tiến hành, dẫn dắt đoàn đội của mình từ chiều bận rộn đến buổi tối, bảy tám giờ qua đi cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt
“Các bác sĩ đã vất vả rồi, cha tôi hiện thế nào?” Kiều Nhan vội vàng nghênh đón hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang, đưa ra cho cô một nụ cười nhẹ nhõm, tuyên bố, “Cuộc phẫu thuật hết sức thuận lợi, người nhà có thể yên tâm”
“Tốt, tốt quá rồi, cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.” Mẹ Kiều cùng em trai Kiều nghe xong thiếu chút nữa xúc động khóc lên, rối rít cảm ơn bác sĩ, trong lúc nhất thời vui vẻ khoa tay múa chân.
Sau đó, Cha Kiều an toàn được y tá đẩy ra nhưng thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên ông vẫn chưa tỉnh lại.
Kiều Nhan ở lại thêm một ngày, xác định cha Kiều không còn nguy hiểm tính mạng, phẫu thuật hết sức thành công , cô bắt đầu đi ra ngoài tham gia phỏng vấn, tìm được việc làm.
Đương nhiên việc này là gạt người trong nhà yên lặng mà tiến hành, cha Kiều đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, Mẹ Kiều cùng Kiều tiểu đệ đều ở đây chăm sóc, không nhận ra được điểm gì khác thường.
Công việc cô tìm được là làm trợ lý ở một công ty hành chính, đợi đến khi cô đi làm ổn định, tình hình cha Kiều đã có chuyển biến tốt.
Kiều Nhan rất nhanh hoàn thành hồ sơ đi làm, một bên cố gắng làm quen bầu không khí nơi công sở, một bên tìm đến bác sĩ Lương thỉnh cầu chữa trị vết thương cho em trai Kiều.
“Kiều tiểu thư, em trai cô tuổi còn nhỏ, chữa trị quả thực cũng không khó, chỉ cần đưa khớp xương ngày trước mở ra lần nữa lắp lại, dưỡng thương thật tốt đảm bảo chân có thể trở lại như cũ, chỉ có điều quá trình này vô cùng đau đớn.”
Bác sĩ Lương tay ngắm nghía bản chụp X quang, hòa nhã hướng Kiều nhan giải thích.
Thực ra chân của em trai Kiều chữa trị không khó , chủ yếu là em ấy có thể chịu đựng được loại đau đớn này hay không, cho dù có thể sử dụng thuốc tê nhưng cũng không kéo dài được lâu.
“Em có thể, chị, em chấp nhận điều trị, vừa lúc cùng cha cùng nhau dưỡng thương.” Kiều Lỗi thần sắc chờ mong, đôi mắt lấp lánh nhìn Kiều Nhan.
Nếu bản thân em ấy đã đồng ý, Kiều Nhan dứt khoát gật đầu ký giấy cam kết chữa trị. Bác sĩ Lương lập tức xem xét thời gian, vẫn như lúc trước kiểm tra cho cha Kiều, chẳng qua lần này đối tượng đổi thành Kiều Lỗi.
Mặc dù đó chỉ là một cái vết thương ở chân do không chữa trị kịp thời, vết thương không lành hẳn, nhưng ông vẫn cẩn thận cùng một đoàn chuyên gia trao đổi đưa ra phương án điều trị cụ thể, cũng nhanh chóng đưa bệnh nhân tiến hành phẫu thuật.
Vì thế, không quá hai ngày, cha Kiều liền được chuyển sang phòng bệnh hai người , người còn lại chính là Kiều Lỗi, hai cha con ở cùng một chỗ tiện cho mẹ Kiều chăm sóc.
Kiều Nhan vốn lo lắng mẹ cô một người chăm hai bệnh nhân không xuể, bận rộn đi tới đi lui cả ngày muốn mời hộ lý hỗ trợ, ai ngờ bị mẹ Kiều ra sức cự tuyệt.
“Thuê thêm hộ lý làm gì, con cứ tiêu tiền bậy bạ, một mình mẹ tự mình lo được.” Mẹ Kiều tự tin dõng dạc trả lời.
Trải qua nhiều ngày như vậy, mọi ngóc ngách bệnh viện không còn xa lạ với bà, bà còn làm quen được các cô thu phí ở căng tin, thậm chí còn có thể cùng y tá bác sĩ trao đổi, trò chuyện tiện thể chăm sóc ổn thỏa hai bệnh nhân trong nhà.
“Bọn họ đường đường là hai người đàn ông, con định mời hộ lý nào? Nếu là nam, mẹ ở đây làm sao thoải mái, nếu là nữ, mẹ làm sao yên tâm để họ chăm sóc cha cùng em trai con chứ. Còn không bằng để mẹ chăm sóc hai người bọn họ vừa thoải mái lại tự tại.”
Mẹ Kiều cũng không phải hoàn toàn tiếc tiền, mà bà ấy cũng đã xuy xét đến nhiều mặt, chung quy cũng là tại bệnh viện lớn gặp qua bao nhiêu loại người, ánh mắt đến cảm xúc đều lạnh lùng đến trống trải.
Trải qua chuyện này, chờ bà trở về nhà, có thể ở trong thôn cả một đời.
Vì thế Kiều Nhan bỏ đi ý định muốn thuê hộ lý, đưa thêm cho mẹ Kiều một ít tiền, sau đó toàn lực cố gắng trong công việc mới.
Mẹ Kiều thấy con gái có gì đó khác thường, nhân lúc cô đến bệnh viện liền giữ lấy hỏi han tình huống.
“Mẹ không cần lo lắng, con đã hết ngày nghỉ phép rồi, công việc ở công ty cũng chưa sắp xếp xong, hơn nữa khoảng thời gian này còn chăm sóc cha cùng em trai, cho nên con có chút bận rộn, chờ mọi việc ổn thỏa con sẽ tốt thôi.”
Kiều Nhan dựa theo tình tiết phát sinh mà tìm lý do, thành công trấn an mẹ Kiều, sau đó cha Kiều cũng biết, vì sự kiêu ngạo của con gái, bọn họ cũng bắt đầu cố gắng phối hợp y tá bác sĩ điều trị vết thương thật tốt, tranh thủ không làm cản trở cô.
Có Mẹ Kiều chăm sóc, Kiều Nhan thoải mái hơn rất nhiều, công việc ở bệnh viện gần như cô không cần để ý, chỉ cần chờ vết thương của hai người khỏi hẳn, rồi thu xếp thủ tục ra viện cho hai người là được.
Chỉ là lúc này có chút rắc rối, tên đầu heo ngu ngốc lại tìm tới.
Kiều Nhan hòa nhập với công việc mới rất nhanh, bởi vì cô có lợi thế về mặt ngoại hình nên trong công ty rất được mọi người hoan nghênh, vì thế trong công việc cũng được rất nhiều người giúp đỡ, học hỏi hay làm việc đều rất thuận lợi.
Nếu chuyện gì cũng diễn ra trôi chảy như vậy, có lẽ tương lai Kiều Nhan sẽ sớm được thăng chức, có thể lo cho cha cùng em trai Kiều tốt hơn, từng bước ở Ma Đô đứng vững gót chân, tương lai dài lâu.
Nhưng tất cả sự tốt đẹp mà cô tưởng tượng còn chưa thực hiện được đã bị tên đầu heo này đánh vỡ.
Triệu Cảnh Hàn tìm tới.
Lúc ấy Kiều Nhan đang đi làm, cùng các chị gái đồng nghiệp đang cùng nhau bàn luận về công việc cùng sắp đẹp, ngồi nhàn nhã trong văn phòng uống cà phê gõ bàn phím máy tính, cuộc sống hết sức thảnh thơi.
Bỗng nhiên, chị gái lễ tân chạy vào bảo bên ngoài có người tìm cô, còn là một anh chàng rất đẹp trai.
Cả văn phòng nhất thời trêu chọc, hỏi cô có phải bạn trai tìm tới hay không, không cần che giấu, bọn họ cũng muốn xem anh ta thế nào, xem xem anh ta đẹp trai ra sao.
Kiều Nhan tỏ vẻ trước nay cô vẫn độc thân, đào đâu ra người bạn trai nào, chắc là có bạn khác giới nào đó tìm cô có chút chuyện.
Cô cho rằng người đến là đại tổng tài Triệu Quân Khiêm, chung quy ở thành phố đông đúc này người quen của cô cùng không nhiều, cũng chỉ có anh ta là người bạn khác giới mà cô quen biết, hơn nữa giá trị nhan sắc lại vô cùng cao.
Nhưng đợi đến lúc cô ra ngoài, nhìn đến đại gia đang ngồi ở sofa trước sảnh chờ, cô liền giật mình, không phải tên đầu heo bạn trai cũ Triệu Cảnh Hàn thì còn có thể là ai.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Nhan sắc mặt không tốt đi qua hỏi.
Cô đã chạy tới Ma Đô cách xa Bắc Kinh cả nghìn dặm, vì sao anh ta còn có thể tìm đến đây, chẳng lẽ là âm hồn không tan dính mãi người cô sao.
Trong đầu Kiều Nhan vừa rồi chợt lóe lên suy nghĩ không đi lên gặp mặt anh ta, trực tiếp rời khỏi công ty.
Nhưng cô vừa mới vừa vào đây làm việc, cố gắng nỗ lực thích ứng với bầu không khí ở đây, vất vả hòa nhập cùng mọi người, tháng lương đầu tiên cũng còn chưa nhận được, vậy làm sao anh ta có thể tìm thấy nơi này, bước tiếp theo không chừng còn tìm được địa chỉ bệnh viện bên kia.
Đến lúc đó người trong nhà nhìn thấy anh ta, những lời nói dối kia của cô chẳng phải là sẽ bị vạch trần hết tất cả hay sao.
Kiều Nhan không muốn tỏ ta sợ hãi anh ta mà chạy trốn như chuột trốn mèo, càng không muốn để cho anh ta cùng gia đình cô gặp mặt, cô chỉ có thể cứng rắn đối diện, nhìn xem anh ta đến cùng muốn làm cái gì.
“Kiều Nhan, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô.” Triệu Cảnh Hàn vừa gặp mặt đã đem người giữ chặt, gương mặt bất mãn chất vấn, “Vì sao cô không nghe điện thoại của tôi, vì cái gì cô chạy đến tận đây? Cô có biết tôi tìm cô bao lâu không hả?”
Bạn gái không nói lời nào liền lặng yên không một tiếng động chạy trốn, quả thực là quá không hiểu chuyện!
Kiều Nhan nghe anh ta nói năng hợp tình hợp lý liên tục chất vấn cô, nhịn không được trợn trắng mắt, muốn thoát ra khỏi móng vuốt của anh ta nhưng lại không thành công.
“Anh thả tôi ra, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao, anh tìm tôi làm cái gì, đi tìm người tình thân ái Nhã Nhã của anh đi, đừng để ý đến tôi là tôi đã cảm ơn ngài lắm rồi.”
Lời cô nói ra rõ ràng dễ hiểu nhưng tên cẩu nam chủ này vì cái gì vẫn nghe không hiểu tiếng người!
Lời nói vừa rồi quả thật nói rất rõ ràng, nhưng là Triệu Cảnh Hàn lại cho rằng cô đang ghen cùng khoe mẽ, trêи khuôn mặt tuấn tú không khỏi xuất hiện vài phần ý cười.
“Kiều Nhan, anh biết em không thích anh cùng Nhã Nhã ở cùng nhau, nhưng em phải hiểu được, bạn gái của anh vẫn là em, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi.” Triệu Cảnh Hàn thâm tình nói.
Nhưng mà Kiều Nhan không hề bị cảm động, ngược lại càng cảm thấy ghê tởm cả người rùng mình một cái, nổi cả da gà.
“Anh được lắm, tôi không phải bạn gái của anh, bạn gái anh làm phiền đi tìm người khác, việc đó không có liên quan đến tôi.”
Kiều Nhan dùng sức thoát khỏi, làm sao có khả năng cô sẽ còn nguyện ý trở lại lúc ban đầu, can thiệp đến trò chơi tình thú anh yêu em em yêu anh của đôi cẩu nam nữ chủ này cơ chứ.
Muốn cô ngoan ngoãn làm bia đỡ đạn cho cô ta? Nghĩ hay lắm.
Cái gì gọi công ty lớn chính là người qua người lại thực bận rộn, trong lúc hai người ở đại sảnh tranh chấp lôi kéo, đã có không ít người chú ý tới bên này, trong đó có rất nhiều đồng nghiệp nhận ra Kiều Nhan, thậm chí còn có người chạy đến văn phòng của cô tìm hiểu thêm chút tin tức.
Bọn họ nhìn đến Kiều đại mỹ nhân cùng một đại soái ca ăn mặc sang trọng dây dưa, còn tưởng rằng hai người có quan hệ bạn bè, nháy mắt mọi người ăn dưa bát quái khắp nơi, tin tức không đến một tiếng đã truyền đi khắp công ty, cho nên chuyện này mọi người đều biết.
Bên này Kiều Nhan còn đang tức giận đến trừng mắt với Triệu Cảnh Hàn muốn anh ta buông tay cô ra.
Anh ta có bệnh thần kinh sao, hôm nay cô mặc bộ đồ công sở rất đẹp, đều đã bị anh ta lôi kéo đến nhăn nhúm hết cả ra.
“Anh rốt cục muốn thế nào, bỏ qua tôi được không?” Cô xuống nước một lần rồi lại một lần nhưng đối phương giống như không nghe thấy, chỉ sống trong thế giới của chính mình, còn tưởng là cô đã mềm lòng.
Không thể không nói, não tàn là bệnh, phải trị!
“Ngoan ngoãn theo anh trở về, Vương Tĩnh cùng Tiểu Thu bọn họ đều rất nhớ em.” Triệu Cảnh Hàn nói xong liền kéo cô ra ngoài.
Kiều Nhan nhanh chóng giữ chặt sô pha, có chết cũng không chịu buông tay, đồng thời trong lòng gấp đến độ không biết nói gì.
Anh ta nói dối cũng không cần viết nháp, lúc trước cô muốn rời đi, Vương Tĩnh còn giúp cô đòi lại chút phí chia tay, bây giờ làm sao có khả năng mong cô trở lại cái vũng bùn kia!
Về phần Thu tỷ, trừ lần cô xin thuốc tránh thai đó, căn bản bọn cô cũng không tiếp xúc gì khác, nhớ thương cái rắm ấy.
Lý do vụng về như vậy mà nam chủ cũng nói ra được, nhìn anh ta một bộ dáng vội vã kéo cô trở về, còn không biết ở Bắc Kinh còn có chuyện gì đang chờ cô đâu.
Không trở về không trở về, cô kiên quyết không trở về!
Nhưng nói suông không giải quyết được vấn đề, cuối cùng tranh chấp dẫn đến động tay chân, Kiều Nhan tức giận không cẩn thận cào mặt Triệu Cảnh Hàn bị thương, việc này chả khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook