Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
-
Chương 10
Sau khi bảy triệu tệ được chuyển vào tài khoản ngân hàng, Kiều Nhan lo lắng đến kế hoạch sau này.
Đầu tiên là thu dọn một chỗ, sắp xếp các loại quần áo trang sức vật phẩm của nguyên chủ rồi bỏ lên mạng bán, chỉ để lại cái túi xách mà nguyên chủ thích nhất.
Cái đó là món quà mà sau khi nguyên chủ đã cảm động trước tình cảm của Triệu Cảnh Hàn, được anh ta tặng làm quà sinh nhật. Kiều Nhan đem những món đồ khác bỏ lên, chỉ để lại vật nguyên chủ quý nhất.
Trong lúc rao bán mấy món đồ này, gần đây Kiều Nhan tra được một ngôi chùa nổi danh trong thành phố này, rất nhanh đem theo cái túi kia đem tới đó.
Ngôi chùa nằm ở trên núi ngoại thành, hương khói cường thịnh, có rất đông khách hành hương đến đây.
Đầu tiên là Kiều Nhan theo đám đông đến đại điện thắp hương, sau đó bái thần bái phật, cúng không ít tiền nhang đèn.
Nếu như nói trước khi xuyên qua, Kiều Nhan sinh dưới thời kỳ ánh sáng cách mạng đắm mình trong mười dặm mùa xuân, vì vậy cô theo thuyết vô thần. Nhưng sau khi chuyển kiếp đến hiện tại, cô đối với những điều hư vô như thần phật Bồ Tát cũng có lòng kính sợ.
Vì cảm tạ ân tái tạo, cúi đầu lạy phật, bỏ qua đau lòng mà cúng chút tiền hương đèn cũng không có sao.
Sau đó, còn có một người cô phải cảm ơn, dĩ nhiên là nguyên chủ đã biến mất ở cõi đời này.
Cho dù cô ấy vì chuyện gì mà biến mất, dù sao Kiều Nhan xuyên đến đây cũng là chiếm lấy thân thể của cô ấy, cuối cùng người được lợi ích lại Kiều Nhan cô.
Như vậy, có một số việc phải làm mới có thể yên lòng.
Vì vậy Kiều Nhan tìm được tăng nhân trong chùa miếu, bỏ tiền thắp đèn cho nguyên chủ trong cửa phật, cầu phúc cho cô ấy, hi vọng kiếp sau cô ấy có thể đầu thai ở nhà nào tốt hơn, cả đời bình an trôi chảy.
Sau đó, Kiều Nhan đưa cho vị thầy tu cái túi xách mà nguyên chủ thích nhất để đốt cho cô ấy.
Cùng lúc đó, vị tăng nhân phụ trách đốt đèn có biểu tình không đúng, vừa như muốn nói lại thôi, lại vừa như muốn ngăn cản Kiều Nhan, nhìn cô đến mức Kiều Nhan tưởng mình đã làm phải tội ác tày trời gì đó.
Cũng may Kiều Nhan sẵn sàng bỏ tiền ra, quyên không ít tiền đèn nhang, lại đi tìm chậu than mà khách hành hương hay dùng để đốt vàng mã, miễn cho lại có hoả hoạn, cho dù có làm gì thì mấy vị tăng nhân cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Chỉ là mùi kia thật sự không dễ ngửi chút nào, đợi cho toàn bộ túi xách đốt xong, các tăng nhân lập tức đem toàn bộ cửa sổ của điện mở ra thông gió, phòng ngừa xông ngạt Phật Tổ thì không hay.
Loại sự tình này vốn dĩ không được phép, nhưng tục ngữ nói, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay mà.
Kiều Nhan không cần sai quỷ đẩy mài cái gì cả, chỉ cần tiêu ít tiền vì nguyên chủ làm chuyện trong khả năng cô có thể làm, chỉ cầu an lòng là được.
Thật ra cô muốn đốt cho nguyên chủ là cái tên Triệu Cảnh Hàn kia kìa, trực tiếp đem anh ta đóng gói đưa tới cho nguyên chủ thì tốt rồi, chỉ là chuyện này quá khó, chỉ có thể từ bỏ.
Có lẽ chờ lần tiếp theo cô đến đây thắp nhang đốt đèn, nếu có khả năng, cô sẽ đặt làm cho nguyên chủ mô hình giấy mô phỏng Triệu Cảnh Hàn, đủ loại kiểu dáng đem đến đây đốt vì nguyên chủ.
Kiều Nhan nghĩ đến tình cảm lúc còn sống của nguyên chủ đối với Triệu Cảnh Hàn là kiểu yêu thích không thôi, thì càng cảm thấy ý nghĩ này thật sự tuyệt vời.
Cô ghi nhớ lại trong đầu, về sau cứ theo đó mà làm là tốt rồi.
Vài ngày sau khi cô trở về từ ngôi chùa ngoại thành, mấy món đồ Kiều Nhan bỏ lên mạng rao bán lần lượt được người ta mua hết.
Bởi vì có rất nhiều quần áo giày dép túi xách… đều được nguyên chủ bảo quản rất tốt, hoàn toàn có khả năng bán như lúc còn mới, cho nên cũng không có như Kiều Nhan dự đoán sẽ phải giảm giá, thu được không ít tiền.
Châu báu trang sức nguyên chủ cất rất kỹ, dường như không hề đụng tới, chỉ khi nào cô ấy được Triệu Cảnh Hàn dẫn ra ngoài mới đeo để giữ thể diện. Nguyên chủ vẫn cho rằng những trang sức châu báu quý trọng này không phải là của cô ấy, chỉ là bạn trai đưa cho cô dùng trong trường hợp cần thiết mà thôi.
Kiều Nhan cũng sẽ không kế thừa cái loại ngây ngốc và kiên trì không có não như này của nguyên chủ, chỉ biết khoái trá lấy những châu báu trang sức đó nhất quyết đem bán.
Dù sao chờ sau này khi cô cách xa nam chủ rồi, thì tương đương sẽ cách xa cái thế giới thượng lưu đó, làm người bình thường rất ít khi dùng đến trang sức châu báu quý giá, cho dù đeo cũng sẽ dễ dàng rước hoạ về thân, còn không bằng trực tiếp đem bán lấy tiền.
Chỉ là châu báu không thể so với quần áo giày dép, bỏ lên mạng chưa chắc đã bán được, không khéo còn bị người ta tưởng là kẻ lừa đảo.
May mắn nguyên chủ là người tỉ mỉ cẩn thận, vẫn còn giữ quyển sổ ghi rõ định mức các mặt hàng, vì vậy Kiều Nhan thuận lợi liên hệ cửa hàng cầm đồ, trực tiếp đem mấy thứ này đến đó, thu được không ít lợi nhuận.
Đang lúc Kiều Nhan vừa bán hàng trên mạng, vừa tính tiền nhà thì Triệu Cảnh Hàn lại gọi điện thoại tới.
Bởi vì còn nhớ đến hứa hẹn anh ta sẽ đưa cho cô cái vòng cổ kim cương với vòng tay ngọc phỉ thuý, Kiều Nhan lúc ấy vẫn chưabỏ anh ta vào danh sách đen. Giờ này thấy cái tên đầu heo này gọi tới, thật hận không thể đưa vào danh sách đen ngay lập tức.
Ngay lúc Kiều Nhan còn do dự không biết có nên nhận hay không thì bên kia đã cúp máy.
Sau đó không được bao lâu, cái tên đầu heo Triệu Cảnh Hàn kia lại gọi tới, Kiều Nhan không chú ý, ấn phím chấp nhận cuộc gọi.
“Kiều Nhan, cái vòng kim cương anh nói trước đây, Nhã Nhã thấy được, cô ấy rất thích nên anh sẽ đưa cho em một món đồ khác, buổi chiều anh sẽ bảo người đưa tới cho em.”
Kiều Nhan nghe xong nội dụng, khoé miệng giật giật, lập tức không hề nghĩ ngợi lập tức cúp điện thoại, sau đó không chút do dự đem tên đầu heo kia vào sổ đen, cả một quá trình cũng không thèm nói một câu với đối phương.
Đồ đầu heo không giữ lời, tương thân tương ái với vầng trăng sáng của anh thì thôi đi, thật không còn gì để nói.
Đem tra nam vào sổ đen, cuối cùng thế giới cũng thanh tịnh.
Đáng tiếc vòng kim cương đã không còn thì đoán chừng vòng ngọc phỉ thuý cũng mất, Kiều Nhan không khỏi có chút thất vọng.
Vốn đang tính dựa vào hai món đó đổi chút tiền mặt, đem bán cũng có thể lên đến mười vạn chứ có ít đâu.
Cái này, muốn làm phú bà giàu có e là tám phần không được rồi, không đủ tiền.
Kiều Nhan buồn bực vài giây, lấy gối ôm xem đó như tên đầu heo nào kia dùng sức quật qua quật lại một trận cho hả giận.
Tiếng chuông cửa vang lên, lại có người đến mua hàng, rất nhanh khiến cho Kiều Nhan vui vẻ trở lại, lập tức vứt tên đầu heo, nữ ngáo ngơ nào đó ra sau đầu.
Dù sao sau này cũng không còn quan hệ gì nữa, so đo với bọn họ làm cái gì, vẫn là kiếm tiền mặt tốt hơn cả.
Chẳng qua buổi chiều thật sự có người đem đồ tới cửa cho Kiều Nhan.
Lúc ấy khi chuông cửa vang lên thì Kiều Nhan còn có chút kỳ quái không hiểu là ai tới, dù sao cuộc sống trước kia của nguyên chủ đều vây quanh Triệu Cảnh Hàn, ngay cả bạn tốt hay bạn bình thường cũng không có, sau khi tốt nghiệp lại không liên lạc với bạn cùng lớp.
Bởi vì trong người có một số tiền lớn nên Kiều Nhan không có tuỳ tiện mở cửa, nhìn qua mắt mèo trước cửa mới biết người đến là người nguyên chủ có quen biết.
Người tới chính là một trong những trợ lý của Triệu Cảnh Hàn, trước đây có nói chuyện mấy lần với nguyên chủ, so với ông chủ của anh ta thì còn đáng tin hơn.
Dĩ nhiên người ta cũng rất kiên trì không ngừng nhấn chuông cửa.
Cuối cùng Kiều Nhan cũng mở cửa, liếc nhìn trên tay đối phương cầm một cái hộp tinh xảo, không khỏi nhíu mày.
“Kiều tiểu thư, đây là lễ vật tổng tài cố ý bảo tôi đưa tới cho cô, hy vọng cô thích.”
Tống trợ lý đưa hộp trang sức đến trước mặt cô.
Kiều Nhan chăm chú nhìn hộp quà lại nhìn đến nụ cười công nghiệp trên mặt Tống trợ lý, đưa tay nhận quà.
Dù sao nếu Triệu Cảnh Hàn dám đưa thì sao cô lại không dám nhận chứ.
Không có vòng cổ kim cương cô mong chờ thì có cái khác cũng không tệ, chân con muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt đó.
“Coi như là lễ vật chia tay vậy, tôi nhận, về sau đường lớn có gặp lại thì ai đi đường nấy.” Kiều Nhan không có áp lực chút nào tiếp nhận món đồ. Sau đó nhốt Tống trợ lý ngoài cửa, thiếu chút nữa anh ta bị cửa đập trúng mũi.
Chẳng phải theo nội dung trong tiểu thuyết, nữ chính là nhân vật ngu ngốc, là người đóng góp không nhỏ cho chuyện gương vỡ lại lành ân ân ái ái của hai người tra nam tiện nữ hay sao.
Câu cuối cùng Kiều Nhan nói trước khi đóng cửa, là nói với Triệu Cảnh Hàn, cũng thông qua hắn báo cho Hứa Nhã Nhã một chuyện là tên đàn ông của cô không có quan hệ với tôi, về sau đừng có đến đây quấy rầy tôi nữa.
Làm xong chuyện này, cái người tới đưa quà đã được Kiều Nhan quăng sau đầu, mở hộp quà trong tay thì thấy một bộ ngọc phỉ thuý, lập tức nhếch môi vui mừng.
Tóm lại tên đầu heo họ Triệu cũng làm một chuyện tốt, quà chia tay cũng không hề bủn xỉn chút nào.
Trang sức trong hộp là trọn bộ ngọc phỉ thuý, từ vòng tay, vòng cổ, và một đôi tằm đều đủ cả. Mặc dù không biết số tiền so với vòng cổ kim cương hắn cam kết trước đây sẽ như thế nào, nhưng giá trị tuyệt đối cũng không phải nhỏ. Có lẽ theo như Triệu Cảnh Hàn, đưa ra một hộp trang sức không hề rẻ như vậy đến đây, là muốn trấn an người bạn gái còn có chút tác dụng này đi.
Nhưng Kiều Nhan nhận vật này là vì nguyên chủ đòi một món nợ nhân tình, nếu nhận, vậy xem như bọn họ không còn quan hệ, từ nay về sau không cần phải dây mơ rễ má làm gì. Bộ trang sức ngọc phỉ thuý đó chỉ được chủ nhận cảm thấy hiếm lạ chưa đến 24 giờ, lập tức tiễn nó đến địa phương nên đến.
Nhìn thông báo trên điện thoại gửi từ tiệm cầm đồ, Kiều Nhan lộ ra nụ cười thoải mái.
Đã chia tay thì chia cho đàng hoàng, không riêng gì những thứ trước đây anh ta đưa cho nguyên chủ, cả món quà chia tay này phải dọn sạch sẽ một lần mới tốt.
Tương tự, số tiền trong tài khoản ngân hàng cứ tăng lên từng số, không sai biệt lắm rất nhanh sẽ đạt tới mục tiêu của Kiều Nhan.
Nếu có thể đem mấy vật phẩm cũ này bán hết, cũng đủ kiếm khơi khơi mười vạn.
Lập tức cô có thể thăng lên thành phú bà giàu có rồi. Vì vậy tinh thần Kiều Nhan phấn chấn, cho đến lúc có cuộc gọi từ quê của nguyên chủ.
“Tiểu Nhan à, chân của ba con bị thương, lần này rất nghiêm trọng, trị ở bệnh viện huyện hơn nửa tháng rồi, cũng bị bọn họ đuổi về, mẹ thật sự không có cách nào.” Mẹ Kiều ở đầu bên kia vừa nói vừa nghẹn ngào, thanh âm chua xót lại bàng hoàng.
Bỗng nhiên Kiều Nhan nghe được tin tức này, vẻ mặt ngẩn ra, nhớ tới vị cha già vì cho nguyên chủ thêm tiền sinh hoạt phí mà té gãy chân, “Mẹ, mẹ đừng có gấp, trước nói với con sao mọi chuyện lại thành như vậy, để con nghĩ biện pháp.”
Ngay khi cái xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc buộc ra từ miệng Kiều Nhan, cô cảm giác trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, đầy an tâm.
Đó là cảm xúc nguyên chủ lưu lại đi, khi đối mặt với Triệu Cảnh Hàn cũng không có xuất hiện cảm xúc như vậy, có thể thấy được trong lòng nguyên chủ quan tâm nhất vẫn là người thân trong nhà và tình thân.
Bên kia điện thoại mẹ Kiều nói không mạch lạc kể lại một phen, tổng kết một chút chính là trước đó cha Kiều đã được giải phẩu ổn định chân ổn thoả nhưng bây giờ lại tái phát.
Bởi vì bị nặng hơn trước kia nhiều, cho nên người nhà không thể không đi bệnh viện huyện chữa trị, nhưng nhập viện hơn nửa tháng, tiền trong nhà đều đã xài hết, chân bị thương vẫn không được trị tốt.
Người trong bệnh viện muốn đuổi bọn họ đi, mẹ Kiều hoảng loạn, không có biện pháp chỉ có thể lặng lẽ xin con gái giúp đỡ. Cha Kiều vì không muốn con gái yêu lo lắng mà gạt chuyện này, nhưng chuyện này không phải muốn gạt là gạt.
Kiều Nhan sau khi biết nguyên nhân, lập tức phản ứng, “Mẹ đừng lo lắng, con có tiền, phải trị thật tốt cho bệnh của cha, con sẽ nhanh chóng quay về.”
Mẹ Kiều giống như tìm được người tâm phúc, một người chịu đựng giày vò lâu ngày như vậy, ở trong điện thoại nhịn không được nghẹn ngào khóc thút thít.
Thật vất vả Kiều Nhan mới trấn an được mẹ của mình. Sau khi kết thúc điện thoại, Kiều Nhan chuyển chi phiếu mười vạn, để mẹ cô có tiền trả viện phí.
Không phải cô không muốn gửi nhiều hơn, chỉ là lo lắng gửi nhiều quá mẹ Kiều sẽ bị doạ, chẳng may đối phương hiểu lầm đây là đồng tiền bất chính mà không dám dùng thì sẽ không tốt.
Hơn nữa, Kiều Nhan còn có chuyện khác phải làm.
Cô chuẩn bị tự mình trở về thăm một chút, nếu vết thương ở chân cha Kiều tái phát rất nghiệm trọng thì bệnh viện huyện nho nhỏ sợ là không trị được.
Đầu tiên là thu dọn một chỗ, sắp xếp các loại quần áo trang sức vật phẩm của nguyên chủ rồi bỏ lên mạng bán, chỉ để lại cái túi xách mà nguyên chủ thích nhất.
Cái đó là món quà mà sau khi nguyên chủ đã cảm động trước tình cảm của Triệu Cảnh Hàn, được anh ta tặng làm quà sinh nhật. Kiều Nhan đem những món đồ khác bỏ lên, chỉ để lại vật nguyên chủ quý nhất.
Trong lúc rao bán mấy món đồ này, gần đây Kiều Nhan tra được một ngôi chùa nổi danh trong thành phố này, rất nhanh đem theo cái túi kia đem tới đó.
Ngôi chùa nằm ở trên núi ngoại thành, hương khói cường thịnh, có rất đông khách hành hương đến đây.
Đầu tiên là Kiều Nhan theo đám đông đến đại điện thắp hương, sau đó bái thần bái phật, cúng không ít tiền nhang đèn.
Nếu như nói trước khi xuyên qua, Kiều Nhan sinh dưới thời kỳ ánh sáng cách mạng đắm mình trong mười dặm mùa xuân, vì vậy cô theo thuyết vô thần. Nhưng sau khi chuyển kiếp đến hiện tại, cô đối với những điều hư vô như thần phật Bồ Tát cũng có lòng kính sợ.
Vì cảm tạ ân tái tạo, cúi đầu lạy phật, bỏ qua đau lòng mà cúng chút tiền hương đèn cũng không có sao.
Sau đó, còn có một người cô phải cảm ơn, dĩ nhiên là nguyên chủ đã biến mất ở cõi đời này.
Cho dù cô ấy vì chuyện gì mà biến mất, dù sao Kiều Nhan xuyên đến đây cũng là chiếm lấy thân thể của cô ấy, cuối cùng người được lợi ích lại Kiều Nhan cô.
Như vậy, có một số việc phải làm mới có thể yên lòng.
Vì vậy Kiều Nhan tìm được tăng nhân trong chùa miếu, bỏ tiền thắp đèn cho nguyên chủ trong cửa phật, cầu phúc cho cô ấy, hi vọng kiếp sau cô ấy có thể đầu thai ở nhà nào tốt hơn, cả đời bình an trôi chảy.
Sau đó, Kiều Nhan đưa cho vị thầy tu cái túi xách mà nguyên chủ thích nhất để đốt cho cô ấy.
Cùng lúc đó, vị tăng nhân phụ trách đốt đèn có biểu tình không đúng, vừa như muốn nói lại thôi, lại vừa như muốn ngăn cản Kiều Nhan, nhìn cô đến mức Kiều Nhan tưởng mình đã làm phải tội ác tày trời gì đó.
Cũng may Kiều Nhan sẵn sàng bỏ tiền ra, quyên không ít tiền đèn nhang, lại đi tìm chậu than mà khách hành hương hay dùng để đốt vàng mã, miễn cho lại có hoả hoạn, cho dù có làm gì thì mấy vị tăng nhân cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Chỉ là mùi kia thật sự không dễ ngửi chút nào, đợi cho toàn bộ túi xách đốt xong, các tăng nhân lập tức đem toàn bộ cửa sổ của điện mở ra thông gió, phòng ngừa xông ngạt Phật Tổ thì không hay.
Loại sự tình này vốn dĩ không được phép, nhưng tục ngữ nói, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay mà.
Kiều Nhan không cần sai quỷ đẩy mài cái gì cả, chỉ cần tiêu ít tiền vì nguyên chủ làm chuyện trong khả năng cô có thể làm, chỉ cầu an lòng là được.
Thật ra cô muốn đốt cho nguyên chủ là cái tên Triệu Cảnh Hàn kia kìa, trực tiếp đem anh ta đóng gói đưa tới cho nguyên chủ thì tốt rồi, chỉ là chuyện này quá khó, chỉ có thể từ bỏ.
Có lẽ chờ lần tiếp theo cô đến đây thắp nhang đốt đèn, nếu có khả năng, cô sẽ đặt làm cho nguyên chủ mô hình giấy mô phỏng Triệu Cảnh Hàn, đủ loại kiểu dáng đem đến đây đốt vì nguyên chủ.
Kiều Nhan nghĩ đến tình cảm lúc còn sống của nguyên chủ đối với Triệu Cảnh Hàn là kiểu yêu thích không thôi, thì càng cảm thấy ý nghĩ này thật sự tuyệt vời.
Cô ghi nhớ lại trong đầu, về sau cứ theo đó mà làm là tốt rồi.
Vài ngày sau khi cô trở về từ ngôi chùa ngoại thành, mấy món đồ Kiều Nhan bỏ lên mạng rao bán lần lượt được người ta mua hết.
Bởi vì có rất nhiều quần áo giày dép túi xách… đều được nguyên chủ bảo quản rất tốt, hoàn toàn có khả năng bán như lúc còn mới, cho nên cũng không có như Kiều Nhan dự đoán sẽ phải giảm giá, thu được không ít tiền.
Châu báu trang sức nguyên chủ cất rất kỹ, dường như không hề đụng tới, chỉ khi nào cô ấy được Triệu Cảnh Hàn dẫn ra ngoài mới đeo để giữ thể diện. Nguyên chủ vẫn cho rằng những trang sức châu báu quý trọng này không phải là của cô ấy, chỉ là bạn trai đưa cho cô dùng trong trường hợp cần thiết mà thôi.
Kiều Nhan cũng sẽ không kế thừa cái loại ngây ngốc và kiên trì không có não như này của nguyên chủ, chỉ biết khoái trá lấy những châu báu trang sức đó nhất quyết đem bán.
Dù sao chờ sau này khi cô cách xa nam chủ rồi, thì tương đương sẽ cách xa cái thế giới thượng lưu đó, làm người bình thường rất ít khi dùng đến trang sức châu báu quý giá, cho dù đeo cũng sẽ dễ dàng rước hoạ về thân, còn không bằng trực tiếp đem bán lấy tiền.
Chỉ là châu báu không thể so với quần áo giày dép, bỏ lên mạng chưa chắc đã bán được, không khéo còn bị người ta tưởng là kẻ lừa đảo.
May mắn nguyên chủ là người tỉ mỉ cẩn thận, vẫn còn giữ quyển sổ ghi rõ định mức các mặt hàng, vì vậy Kiều Nhan thuận lợi liên hệ cửa hàng cầm đồ, trực tiếp đem mấy thứ này đến đó, thu được không ít lợi nhuận.
Đang lúc Kiều Nhan vừa bán hàng trên mạng, vừa tính tiền nhà thì Triệu Cảnh Hàn lại gọi điện thoại tới.
Bởi vì còn nhớ đến hứa hẹn anh ta sẽ đưa cho cô cái vòng cổ kim cương với vòng tay ngọc phỉ thuý, Kiều Nhan lúc ấy vẫn chưabỏ anh ta vào danh sách đen. Giờ này thấy cái tên đầu heo này gọi tới, thật hận không thể đưa vào danh sách đen ngay lập tức.
Ngay lúc Kiều Nhan còn do dự không biết có nên nhận hay không thì bên kia đã cúp máy.
Sau đó không được bao lâu, cái tên đầu heo Triệu Cảnh Hàn kia lại gọi tới, Kiều Nhan không chú ý, ấn phím chấp nhận cuộc gọi.
“Kiều Nhan, cái vòng kim cương anh nói trước đây, Nhã Nhã thấy được, cô ấy rất thích nên anh sẽ đưa cho em một món đồ khác, buổi chiều anh sẽ bảo người đưa tới cho em.”
Kiều Nhan nghe xong nội dụng, khoé miệng giật giật, lập tức không hề nghĩ ngợi lập tức cúp điện thoại, sau đó không chút do dự đem tên đầu heo kia vào sổ đen, cả một quá trình cũng không thèm nói một câu với đối phương.
Đồ đầu heo không giữ lời, tương thân tương ái với vầng trăng sáng của anh thì thôi đi, thật không còn gì để nói.
Đem tra nam vào sổ đen, cuối cùng thế giới cũng thanh tịnh.
Đáng tiếc vòng kim cương đã không còn thì đoán chừng vòng ngọc phỉ thuý cũng mất, Kiều Nhan không khỏi có chút thất vọng.
Vốn đang tính dựa vào hai món đó đổi chút tiền mặt, đem bán cũng có thể lên đến mười vạn chứ có ít đâu.
Cái này, muốn làm phú bà giàu có e là tám phần không được rồi, không đủ tiền.
Kiều Nhan buồn bực vài giây, lấy gối ôm xem đó như tên đầu heo nào kia dùng sức quật qua quật lại một trận cho hả giận.
Tiếng chuông cửa vang lên, lại có người đến mua hàng, rất nhanh khiến cho Kiều Nhan vui vẻ trở lại, lập tức vứt tên đầu heo, nữ ngáo ngơ nào đó ra sau đầu.
Dù sao sau này cũng không còn quan hệ gì nữa, so đo với bọn họ làm cái gì, vẫn là kiếm tiền mặt tốt hơn cả.
Chẳng qua buổi chiều thật sự có người đem đồ tới cửa cho Kiều Nhan.
Lúc ấy khi chuông cửa vang lên thì Kiều Nhan còn có chút kỳ quái không hiểu là ai tới, dù sao cuộc sống trước kia của nguyên chủ đều vây quanh Triệu Cảnh Hàn, ngay cả bạn tốt hay bạn bình thường cũng không có, sau khi tốt nghiệp lại không liên lạc với bạn cùng lớp.
Bởi vì trong người có một số tiền lớn nên Kiều Nhan không có tuỳ tiện mở cửa, nhìn qua mắt mèo trước cửa mới biết người đến là người nguyên chủ có quen biết.
Người tới chính là một trong những trợ lý của Triệu Cảnh Hàn, trước đây có nói chuyện mấy lần với nguyên chủ, so với ông chủ của anh ta thì còn đáng tin hơn.
Dĩ nhiên người ta cũng rất kiên trì không ngừng nhấn chuông cửa.
Cuối cùng Kiều Nhan cũng mở cửa, liếc nhìn trên tay đối phương cầm một cái hộp tinh xảo, không khỏi nhíu mày.
“Kiều tiểu thư, đây là lễ vật tổng tài cố ý bảo tôi đưa tới cho cô, hy vọng cô thích.”
Tống trợ lý đưa hộp trang sức đến trước mặt cô.
Kiều Nhan chăm chú nhìn hộp quà lại nhìn đến nụ cười công nghiệp trên mặt Tống trợ lý, đưa tay nhận quà.
Dù sao nếu Triệu Cảnh Hàn dám đưa thì sao cô lại không dám nhận chứ.
Không có vòng cổ kim cương cô mong chờ thì có cái khác cũng không tệ, chân con muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt đó.
“Coi như là lễ vật chia tay vậy, tôi nhận, về sau đường lớn có gặp lại thì ai đi đường nấy.” Kiều Nhan không có áp lực chút nào tiếp nhận món đồ. Sau đó nhốt Tống trợ lý ngoài cửa, thiếu chút nữa anh ta bị cửa đập trúng mũi.
Chẳng phải theo nội dung trong tiểu thuyết, nữ chính là nhân vật ngu ngốc, là người đóng góp không nhỏ cho chuyện gương vỡ lại lành ân ân ái ái của hai người tra nam tiện nữ hay sao.
Câu cuối cùng Kiều Nhan nói trước khi đóng cửa, là nói với Triệu Cảnh Hàn, cũng thông qua hắn báo cho Hứa Nhã Nhã một chuyện là tên đàn ông của cô không có quan hệ với tôi, về sau đừng có đến đây quấy rầy tôi nữa.
Làm xong chuyện này, cái người tới đưa quà đã được Kiều Nhan quăng sau đầu, mở hộp quà trong tay thì thấy một bộ ngọc phỉ thuý, lập tức nhếch môi vui mừng.
Tóm lại tên đầu heo họ Triệu cũng làm một chuyện tốt, quà chia tay cũng không hề bủn xỉn chút nào.
Trang sức trong hộp là trọn bộ ngọc phỉ thuý, từ vòng tay, vòng cổ, và một đôi tằm đều đủ cả. Mặc dù không biết số tiền so với vòng cổ kim cương hắn cam kết trước đây sẽ như thế nào, nhưng giá trị tuyệt đối cũng không phải nhỏ. Có lẽ theo như Triệu Cảnh Hàn, đưa ra một hộp trang sức không hề rẻ như vậy đến đây, là muốn trấn an người bạn gái còn có chút tác dụng này đi.
Nhưng Kiều Nhan nhận vật này là vì nguyên chủ đòi một món nợ nhân tình, nếu nhận, vậy xem như bọn họ không còn quan hệ, từ nay về sau không cần phải dây mơ rễ má làm gì. Bộ trang sức ngọc phỉ thuý đó chỉ được chủ nhận cảm thấy hiếm lạ chưa đến 24 giờ, lập tức tiễn nó đến địa phương nên đến.
Nhìn thông báo trên điện thoại gửi từ tiệm cầm đồ, Kiều Nhan lộ ra nụ cười thoải mái.
Đã chia tay thì chia cho đàng hoàng, không riêng gì những thứ trước đây anh ta đưa cho nguyên chủ, cả món quà chia tay này phải dọn sạch sẽ một lần mới tốt.
Tương tự, số tiền trong tài khoản ngân hàng cứ tăng lên từng số, không sai biệt lắm rất nhanh sẽ đạt tới mục tiêu của Kiều Nhan.
Nếu có thể đem mấy vật phẩm cũ này bán hết, cũng đủ kiếm khơi khơi mười vạn.
Lập tức cô có thể thăng lên thành phú bà giàu có rồi. Vì vậy tinh thần Kiều Nhan phấn chấn, cho đến lúc có cuộc gọi từ quê của nguyên chủ.
“Tiểu Nhan à, chân của ba con bị thương, lần này rất nghiêm trọng, trị ở bệnh viện huyện hơn nửa tháng rồi, cũng bị bọn họ đuổi về, mẹ thật sự không có cách nào.” Mẹ Kiều ở đầu bên kia vừa nói vừa nghẹn ngào, thanh âm chua xót lại bàng hoàng.
Bỗng nhiên Kiều Nhan nghe được tin tức này, vẻ mặt ngẩn ra, nhớ tới vị cha già vì cho nguyên chủ thêm tiền sinh hoạt phí mà té gãy chân, “Mẹ, mẹ đừng có gấp, trước nói với con sao mọi chuyện lại thành như vậy, để con nghĩ biện pháp.”
Ngay khi cái xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc buộc ra từ miệng Kiều Nhan, cô cảm giác trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, đầy an tâm.
Đó là cảm xúc nguyên chủ lưu lại đi, khi đối mặt với Triệu Cảnh Hàn cũng không có xuất hiện cảm xúc như vậy, có thể thấy được trong lòng nguyên chủ quan tâm nhất vẫn là người thân trong nhà và tình thân.
Bên kia điện thoại mẹ Kiều nói không mạch lạc kể lại một phen, tổng kết một chút chính là trước đó cha Kiều đã được giải phẩu ổn định chân ổn thoả nhưng bây giờ lại tái phát.
Bởi vì bị nặng hơn trước kia nhiều, cho nên người nhà không thể không đi bệnh viện huyện chữa trị, nhưng nhập viện hơn nửa tháng, tiền trong nhà đều đã xài hết, chân bị thương vẫn không được trị tốt.
Người trong bệnh viện muốn đuổi bọn họ đi, mẹ Kiều hoảng loạn, không có biện pháp chỉ có thể lặng lẽ xin con gái giúp đỡ. Cha Kiều vì không muốn con gái yêu lo lắng mà gạt chuyện này, nhưng chuyện này không phải muốn gạt là gạt.
Kiều Nhan sau khi biết nguyên nhân, lập tức phản ứng, “Mẹ đừng lo lắng, con có tiền, phải trị thật tốt cho bệnh của cha, con sẽ nhanh chóng quay về.”
Mẹ Kiều giống như tìm được người tâm phúc, một người chịu đựng giày vò lâu ngày như vậy, ở trong điện thoại nhịn không được nghẹn ngào khóc thút thít.
Thật vất vả Kiều Nhan mới trấn an được mẹ của mình. Sau khi kết thúc điện thoại, Kiều Nhan chuyển chi phiếu mười vạn, để mẹ cô có tiền trả viện phí.
Không phải cô không muốn gửi nhiều hơn, chỉ là lo lắng gửi nhiều quá mẹ Kiều sẽ bị doạ, chẳng may đối phương hiểu lầm đây là đồng tiền bất chính mà không dám dùng thì sẽ không tốt.
Hơn nữa, Kiều Nhan còn có chuyện khác phải làm.
Cô chuẩn bị tự mình trở về thăm một chút, nếu vết thương ở chân cha Kiều tái phát rất nghiệm trọng thì bệnh viện huyện nho nhỏ sợ là không trị được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook