“ Không được ", Phùng Đình nóng nảy, Giám đốc Chung, cái này quyết định quá đột ngột, ông ít nhất phải cho tôi một lý do, tôi thật sự bỏ ra rất nhiều tâm huyết để cải biên < Đấu ma lục >, ông không thể tùy tiện phải tôi đi như thế "

“ Lý do à ”, giám đốc Chung cúi đầu suy nghĩ một chút, nói, “ Cho cô một cơ hội, khảo nghiệm có một chút ".

Phùng Đình: "... ".

Cô ta thất hồn lạc phách trở về bàn làm việc của mình, < Đấu ma lục > là quyển kết thúc của IP, tổng cộng 500 vạn chữ, chỉ có 6 người biên kịch.

Phùng Đình đã tốn rất nhiều công sức, làm rất nhiều công việc mới tranh thủ được.

< Đấu ma lục > cũng không tốt lắm, chỉ xem hai lần, căn cứ vào dàn ý bay đầy trời mà tác giả cho, chỉ chuốt quan hệ và sự việc của nhân vật, liền tốn mất hai tháng của Phùng Đình, bây giờ còn chưa làm xong.

Nhưng mà giám đốc Chung lại nói một câu nhẹ bỗng như thế, khiến cô ta kiếm củi ba năm thiệu một giờ. Khảo nghiệm, đây thật sự là khảo nghiệm?

Phùng Đình mở ra dàn ý mà giám đốc Chung gửi cho cô ta, nhìn xem có thật là tốt hay không, kết quả vừa nhìn xong suýt chút nữa hỏng mất.

Cái thứ nhất là dàn ý phim thần tượng, nữ chính chính là một tên gây chuyện, cả ngày không làm hư máy tính của người ta thì chính là lật úp hộp hóa trang của người ta, hoặc là gây sự với người qua đường ất bính, con chó lưu lạc trên đường cũng tốt bụng cho một kẻ gặp tai ương như cô ta một chút chocolate, ngược lại viết như thế nào đều tuyệt đối không phải nữ chính khiến người ta yêu thích.

Thứ hai là một dàn ý bá đạo, trộn lẫn với nhiều thế thân khác, lão Vương sát vách cho rằng đứa trẻ không phải con mình, đáng sợ nhất là, nam chính bởi vì nghe lầm một chuyện đã dẫn đến nữ chính suýt chút nữa tử vong, lúc chờ bên ngoài phòng cấp cứu, nghe bác sĩ nói chuẩn bị tinh thần, nam chính lại quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu, tự tay cắt... mang tai mình?

Đây là con mẹ nó dàn ý tiểu thuyết cứt chó gì đây, anh cắt cái mang tai cho tôi xem!

Phùng Đình tức đến sắp khóc, đang muốn đứng dậy đến phòng làm việc của giám đốc Chung để nói lý lẽ, wechat trên điện thoại lại vang lên một tiếng, khóe mắt Phùng Đình giật một cái, vội vàng cầm lên xem.

[ Quan Nam Bồi: Xin lỗi, buổi tối tăng ca ]

Đây là một lễ tình nhân chật vật mà khó quên nhất của Phùng Đình, công việc bất lợi, người mình thích hẹn cũng không đến, trong lúc nhất thời cô ta mất đi lý trí, tay run run, gõ trời đất vào khung trò chuyện.

[ Phùng Đình: Nếu như hôm nay người hẹn anh là Ninh Thu Thu, có phải là anh sẽ rảnh không? ]

[ Quan Nam Bồi:? ]

[ Phùng Đình: Đừng tưởng rằng em không nhìn ra được anh thích Ninh Thu Thu, lúc đầu họp mặt bạn học anh cũng không đi, nghe được tin có Ninh Thu Thu đi thì lại quyết định đi, lúc học năm hai trung học, anh cũng thường chú ý đến cô ta, thậm chí dùng máy tính xách tay của mình sao chép một phần tài liệu cho cô ta ]

Một lát sau, Quan Nam Bồi mới trả lời cô ta, đối phương gửi cho cô ta một liên kết, Phùng Đình chẳng hiểu ra làm sao, mở ra, phát hiện là một trang web của một bác sĩ thần kinh.

Ý tại ngôn ngoại, đầu óc có bệnh thì đi khám xem.

Phùng Đình: "... ".

Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng bị gõ một cái, là một anh trai giao hàng, nói: “ Cô Phùng Đình là ai? "

Phùng Đình thu hồi mạch suy nghĩ của mình, miễn cưỡng duy trì phong độ: “ Là tôi ”.

“ Có quà của cô ", anh trai cầm một cái hộp sang trọng, " Xin cố ký nhận ".

“ Oa ".

Những người khác trong phòng làm việc đều hâm mộ nhìn về phía Phùng Đình, món quà trong ngày lễ tình nhân quá tuyệt rồi.

Lúc đầu, bởi vì chuyện công việc và Quan Nam Bồi nên Phùng Đình gần như khóc lên, bây giờ thấy có người tặng quà cho cô ta, mặc dù không biết là vị nào thầm mến, nhưng mà cái này cho cô ta thêm mặt mũi, khiến cô ta thẳng lưng trong nháy mắt, dưới ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp, ký nhận hộp quà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương