Ninh Thu Thu về đến nhà, tắm xong, Triển Thanh Việt mới trở về, anh uống hơi nhiều, Tinh Tinh và Chu Dương đỡ anh về phòng.

" Sao lại uống nhiều như vậy? "

Ninh Thu Thu nhìn đôi mắt của anh lờ đờ mơ hồ vì say, hỏi Chu Dương.

Cơ thể của Triển Thanh Việt còn chưa hồi phục hoàn toàn, thậm chí ngay cả bước đi cũng chưa thể lưu loát, không thể uống nhiều rượu như vậy, chẳng may chân bị chuột rút thì phải làm sao bây giờ!

Chu Dương có chút vô tội, hôm nay ông chủ của bọn họ thật sự không uống nhiều, so với số lượng anh phải uống trước kia thì đã ít hơn rất nhiều, ít nhất vào lúc trước, ông chủ của bọn họ không dễ say như thế.

Hơn nữa Triển Thanh Việt rất có chừng mực, vì địa vị của anh, không ai có thể ép anh làm chuyện anh không muốn làm, anh không muốn uống rượu thì cũng không ai dám ép anh uống, rất ít xảy ra chuyện anh uống quá nhiều.

Nhưng Chu Dương không quen trốn tránh trách nhiệm: “ Thật xin lỗi, cô Ninh, là tôi không làm tròn trách nhiệm “.

Tinh Tinh nói: “ Đúng vậy, rất là vô trách nhiệm, tốt nhất là trừ tiền thưởng đi! Trừ sạch của anh ta đi, cô Ninh. "

Chu Dương: "... "

Ninh Thu Thu lại nghĩ tôi đâu có quyền trừ tiền thưởng của anh ta chứ, hơn nữa việc đã xảy ra rồi, bây giờ đi trách móc người khác cũng vô dụng.

Ninh Thu Thu xua tay: “ Hai người đi nghỉ ngơi trước đi. "

“ Được, được, " Tinh Tinh lập tức nói, “ Đúng rồi, trong tủ lạnh nhỏ ở bên ngoài có mật ong, nếu anh Triển thấy không thoải mái, có thể pha một cốc mật ong cho anh ấy giải rượu "

Nói xong lại mập mờ nháy mắt mấy cái với Ninh Thu Thu: “ Vậy làm phiền cô Ninh chăm sóc anh ấy nhé. "

Ninh Thu Thu: "... "

Bạn nói xem sao người này luôn có nhiều suy nghĩ kỳ quái như thế chứ!

Tinh Tinh cho Chu Dương một ánh mắt “ còn không mau đi đi ", hai người cùng rời khỏi phòng Triển Thanh Việt, còn rất chu đáo đóng cửa phòng lại.

Bởi vì việc ăn trộm lần trước, khiến Tinh Tinh nhìn Chu Dương thế nào cũng thấy vô cùng chướng mắt, lúc này đi cùng anh ta cũng cảm thấy cả người không thoải mái, bước nhanh hơn muốn ném anh ta lại.

Thế nhưng trợ lý Chu lại không hiểu tâm tư của cô, bước mấy bước đuổi theo đi ngay bên cạnh cô, quan tâm nói: “ Tay cô không sao chứ? "

“ Có sao thì thế nào, anh đến cho tôi một bàn tay như hoa như ngọc sao ", Tinh Tinh tức giận nói.

Chu Dương: "... "

Tuy Chu Dương chỉ là một trợ lý, nhưng người ta là trợ lý Tổng giám đốc, ngay cả Phó tổng cũng phải khách sáo với anh ta, địa vị xã hội cũng rất cao, bình thường một nhân tài như anh ta đi ra ngoài, người ta đối xử với anh ta cũng phải lịch sự ba phần, rất ít người dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ta.

Nhưng có lẽ đã làm trợ lý lâu rồi, mặc dù nhìn anh ta có vẻ lạnh lùng, tính khí lại rất tốt: “ Nếu như cô cần tôi có thể bồi thường. "

"... "

Tinh Tinh bị đối phương làm cho nghẹn họng, “ Anh định bồi thường thế nào? "

“ Nếu như vết thương chưa lành lại, tôi có thể đặt lịch hẹn điều trị với bác sĩ bên ngoại khoa, nếu như để lại sẹo, tôi có thể hẹn bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất chữa trị cho cô. "

Tinh Tinh: "... "

“ Được không, cô y tá nghiêm chỉnh? "

Nhưng mà, Tinh Tinh đi theo Triển Thanh Việt lâu như vậy rồi, cũng học được chút kỹ năng nói chuyện, đối mặt với sự logic không cho chút sai lầm nào của Chu Dương, cũng không thèm nói lý lẽ.

“ Tay tôi khỏi rồi mới quan tâm vấn đề này, lúc trước sao không nghe thấy anh nói đi, hành động muộn màng, rõ ràng là không muốn đền, hừ. "

Nói xong, đúng lúc cũng đi xuống lầu, Tinh Tinh chạy nhanh như chớp trở về phòng của mình, không cho Chu Dương bất kì cơ hội cãi lại nào.

Chu Dương: "... "

Thật sự không nói lý lẽ.

Chu Dương lắc đầu, cảm thán tính hai mặt của phụ nữ quá mạnh, cái cô y tá này, lúc ở trước mặt Triển Thanh Việt đều là dáng vẻ hiểu chuyện lại còn chân tay nhanh nhẹn, năng lực vuốt mông ngựa cực kỳ giỏi, đến lúc đứng trước mặt anh ta, lại biến thành người khác rồi.

Ninh Thu Thu đi rót một cốc nước mật ong, cho Triển Thanh Việt uống, may mắn lúc Triển Thanh Việt say rất nghe lời, sẽ không say đến điên cuồng, càng không khó hầu hạ.

Ninh Thu Thu đút nước, anh liền ngoan ngoãn uống nước, con ngoan hơn cả lúc là người thực vật.

Cho uống nước xong, Ninh Thu Thu cởi áo khoác cho anh, mới nhận ra hôm nay người này mặc bộ quần áo mà cô tặng.

Ánh mắt của cô khá tốt, bộ quần áo này rất thích hợp với anh, mặc vào trong trưởng thành lại đẹp trai, cũng không quá trang trọng như âu phục công sở, cũng không quá giản dị mất lịch sự, rất hợp với hội nghị Tất Niên của công ty anh.

Cũng không biết có ai khen anh đẹp trai không, nói không chừng đã hấp dẫn một đống em gái nhỏ rồi.

Nghĩ tới đây, Ninh Thu Thu không nhịn được ý cười, giúp anh cởi áo khoác đặt sang một bên, lúc đang cúi người định đắp chăn cho anh, người đang nằm yên không nhúc nhích ở trên giường lại hơi nhíu mày, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cổ cô.

Ninh Thu Thu không kịp đề phòng, cả người ngã xuống trên người anh.

“ Anh làm... Ưm. "

Ninh Thu Thu còn chưa nói hết câu, đã bị đối phương chặn miệng lại, khiến đầu óc của cô lập tức chết máy.

Mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ nó, đây là muốn trình diễn phiên bản say rượu mất lý trí đời thật à!

Ninh Thu Thu mở to mắt, trong giây lát quên cả việc phản kháng, bờ môi bị đối phương mút mát gặm cắn, làn da giữa hai cánh môi kia hơi khô cứng khiến cho cảm xúc lại càng thêm rõ rệt.

Một loại xúc cảm lạ lẫm truyền giữa hai bờ môi, kích thích vào đại não làm cô không kiềm chế được muốn nhắm mắt lại, chìm vào trong nụ hôn đó.

Đến tận lúc đối phương không thấy thỏa mãn đem đầu lưỡi ướt át thăm dò muốn đẩy hai cánh môi đang mím chặt của cô, Ninh Thu Thu bị sự ấm áp kia làm cho bừng tỉnh, lúc đối phương sắp công thành đoạt đất rốt cuộc ba hồn bảy vía mới chịu quay lại.

Ninh Thu Thu nhất thời phản ứng lại theo bản năng cắn môi anh một cái, đối phương bị đau mới chịu buông cô ra.

Ninh Thu Thu từ trên người anh nhảy dựng lên ngay lập tức.

Vừa xảy ra chuyện gì thế!

Triển Thanh Việt giơ tay che mắt, sắc mặt ửng đỏ, khóe miệng còn bị cô cắn cho chảy máu.

“ Anh anh anh, anh nghỉ ngơi đi. "

Ninh Thu Thu nói xong thì kéo chăn lên, che kín khuôn mặt hại nước hại dân kia của anh ấy.

Mãi cho đến khi về phòng của mình, tim của Ninh Thu Thu vẫn còn đập ầm ầm, cả người bủn rủn xụi lơ, sắc mặt thì đỏ ửng như vừa hơ qua lửa, kích thích quá!

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên, lần trước con do cô chủ động hôn người ta nữa, nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác biệt.

Lần trước cô coi anh ấy giống như là đối tượng diễn cảnh hôn, nghĩ đến đối phương là một diễn viên điển trai ngu gì mà lại không hôn, còn phải hôn cho mãnh liệt, nghệ thuật nữa kìa.

Lần này bị đối phương hôn, cái loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ... rất vi diệu.

Thậm chí rất có cảm giác... muốn hôn nữa.

Triển Thanh Việt chờ cho đối phương đóng cửa lại mới vén chăn thò ra ngoài.

Ninh Thu Thu không những quan tâm đắp chăn lại cho anh mà còn tắt đèn nữa, chăm sóc chu đáo đến nơi đến chốn.

Trong bóng tối, Triển Thanh Việt có xát lòng bàn tay vào chỗ bị cắn, hít hà một tiếng, đau thật.

Anh cười bất đắc dĩ, mèo rừng nhỏ này chạy thật là nhanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương