*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Thu Thu còn chưa kịp lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, cô đánh mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, là mẹ cô gọi qua.

Cô đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Dạ, mẹ," Ninh Thu Thu ấn nghe, "Mẹ cùng ba tới thăm anh Thanh Việt, sao không nói trước với con một tiếng."

"Mẹ vốn định nói với con, nhưng hôm qua gọi video không phải con đã nói gần đây đóng phim áp lực, hôm nay còn có một cảnh phải quay sao, mẹ nghĩ dù sao mẹ cùng ba con đều biết Thanh Việt, đến thăm cũng không cần nói trước với con, miễn cho trong lòng con khỏi băn khoăn, lại muốn xin nghỉ."

"......" Này thật đúng là mẹ ruột, Ninh Thu Thu bó tay, "Mẹ...... hoàn toàn có thể chờ con rảnh mà!"

"Mẹ thì có thể đấy, nhưng ba con lại vội lắm, thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi nên tới rồi," Ôn Linh nói tới đây dừng một chút, "Thu Thu a, có phải ba mẹ gây rắc rối cho con không?"

"Không có không có, con chỉ cảm thấy không tiếp đãi mọi người chu đáo, trong lòng có chút ngượng ngùng thôi." Ninh Thu Thu định nói, kỳ thật họ đã gây ra rắc rối lớn rồi, nhưng hiện tại có nói cũng vô dụng.

"Vậy là tốt rồi," Ôn Linh thở dài một hơi, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn trước, "Mẹ nói cho con biết, chúng ta một chút cũng không làm lộ chuyện con kết hôn với hắn đâu, chỉ có ba con suýt thì lỡ miệng, nhưng bị mẹ kịp thời ngăn lại rồi."

Ninh Thu Thu: "???"

Này lại là cái tiến triển gì, cha mẹ cô chưa nói?

Chẳng lẽ Triển Thanh Việt lừa cô?

"Mọi người hàn huyên những gì a?" Ninh Thu Thu hỏi, cô muốn thám thính rõ ràng: là mẹ cô lỡ miệng, hay là Triển Thanh Việt lừa cô.

"Cũng không có gì, chỉ là tâm sự về con thôi, dù sao mẹ cũng phải thám thính một chút cảm giác của hắn với con là như thế nào chứ, vạn nhất hắn không thích con thì làm sao bây giờ! Sau đó liền tâm sự tương lai, tâm sự việc nhà, hắn nói hiện tại đầu óc hắn còn chưa khôi phục tốt, mẹ nói rất nhiều chuyện, hắn cũng hỏi tương đối kỹ càng tỉ mỉ, mới có thể hiểu được."

"...... Mọi người nói chuyện phiếm, ba hẳn là...... đánh gãy lời mẹ đi?" Ninh Thu Thu bắt lấy một chút hy vọng cuối cùng hỏi. Ninh phu nhân hơi ngốc một chút, nhưng Ninh phụ lâu nay chinh chiến trên thương trường thông minh hơn bà nhiều, chắc không đến mức bị lừa đi.

"Đừng nhắc đến nữa, nhắc đến mẹ lại tức điên, ba ngươi vừa tới thì lại nhận điện thoại, nói công ty phát sinh chút chuyện, từ đầu tới cuối cũng không không rảnh rỗi nổi năm phút đồng hồ! Không thèm chừa lại cái mặt cho mẹ ngươi trước con rể."

"Công ty xảy ra chuyện tôi cũng không thể mặc kệ mà, lại nói, bà đang nói chuyện, tôi xen lời vào làm gì?" Bên cạnh truyền đến thanh âm Ninh phụ biện giải cho mình.

Ninh Thu Thu: "......"

Tốt, không cần phải nói tiếp, xác định chắc chắn là mẹ cô bị lừa rồi.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt Triển Thanh Việt tao nhã vô hại mà lừa mẹ cô nói ra, với tính cách này của bà, được nịnh hai câu liền không quên hết mọi thứ, cái gì cũng bốp bốp bốp bốp mà nói hết ra bên ngoài, Triển Thanh Việt phúc hắc hiểu rõ điểm này, khẳng định sẽ không dấu vết mà nói bóng nói gió, còn cố ý cường điệu đầu mình không tốt, làm phiền mọi người nói kỹ càng tỉ mỉ.

Tâm tư hắn thật là khó dò quá đi!

Ninh Thu Thu cảm thấy cả người dường như bị lột sạch, ngay cả quần lót cũng bị lột nốt.

May mà cô xuyên qua! Những gì Ninh phu nhân biết về cô, là hiểu biết về Ninh Thu Thu trong quá khứ, chứ không phải Ninh Thu Thu hiên tại, còn tốt còn tốt, cô miễn cưỡng giữ được cái quần lót.

"Vậy Thanh Việt ca ca hắn...... có cảm giác gì với con a." Tự mình an ủi xong, lòng hiếu kỳ của Ninh Thu Thu lại nổi lên, hỏi tiếp, cô còn không biết thái độ Triển Thanh Việt đối với cô là như nào đâu!

"Hừ hừ, cái này có mẹ ra trận là khác ngay," Ninh phu nhân cảm thấy mình đã lập công lớn, cái đuôi giơ lên thật cao, "Hắn nói cảm thấy con là cái người rất thú vị a."

Rất thú vị?!

Đây là cái đánh giá gì!

"Gì nữa?" Ninh Thu Thu hỏi.

"Không còn, hắn nói lần đầu quen biết, con thì bận quá, hắn không nói được với con không quá vài lần, liền cảm thấy con rất thú vị."

"......" Nhìn xem nhìn xem, người ta lừa mẹ rồi kia kìa mẹ ơi!

Chỉ số thông minh nghiền áp quá lợi hại, không có biện pháp ứng phó.

Ninh Thu Thu buồn bực tắt máy, nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với người kia, liền hít sâu hai khẩu khí, nói với bản thân, không được hoảng!

Cô vì cứu hắn mới gả cho hắn, cô chột dạ cái gì, thật là, nói như thế nào cũng thấy Triển Thanh Việt nên cảm động đến rớt nước mắt, lấy thân báo đáp mới đúng, bằng không cả đời này hắn chỉ có thể nằm.

Nghĩ như vậy, Ninh Thu Thu lập tức thẳng lưng, ưỡn ngực trở về phòng.

Hiện tại Triển Thanh Việt khôi phục rất tốt, lúc tỉnh sẽ xem một ít tin tức thời sự, hoặc là động thái cổ phiếu linh tinh, một lần nữa bổ sung tin tức xã hội mới. Cô mới chỉ bế quan đóng phim ba tháng đã có cảm giác thoát ly xã hội, huống chi hai năm, sớm đã trở thành người trên núi.

Thời điểm Ninh Thu Thu đi vào, hắn đang ở ngồi trên giường xem tin tức buổi tối, thấy cô tiến vào, tạm dừng lại, ngẩng đầu hỏi cô: "Mẹ vợ, về đến nhà?"

"......" Hai chữ "mẹ vợ" tạo nên ngàn điểm bạo kích đối với cô, Ninh Thu Thu đau tim, sau khi ổn định tâm trạng, nghiêm trang nói, "Anh đừng như vậy a, lúc ấy tôi cũng là bất đắc dĩ."

"Ừ?" Triển Thanh Việt nhìn cô, chờ lời giải thích.

Ninh Thu Thu ngăn chặn xúc động muốn xoắn xuýt ngón tay, nói: "Ngày đó Giả tiểu thư nói anh cũng nghe rồi đó, sản nghiệp nhà tôi kỳ thật xuất hiện bất lợi, trên bờ vực phá sản, chỉ có thể thông qua hợp tác liên kết mong bọn họ trợ giúp. Vốn dĩ có một lão già coi trọng tôi, một hai phải muốn cùng nhà chúng tôi liên hôn, cha mẹ với tôi thì không chịu. Vừa vặn khi đó có thầy bói tới nói, có thể cho anh xung hỉ thử xem, nói không chừng có thể khiến anh tỉnh lại, ông nội anh tương đối mê tín, liền tin loại lời nói này."

"Sau đó thì," Chế độ nịnh nọt Ninh Thu Thu trong lòng phát tác, nói, "Một bên là lão già tai to mặt lớn, một bên là đại soái ca tướng mạo như Phan An, tôi đương nhiên chọn soái ca rồi, cho nên liền...... hơn nữa sự thật chứng minh, lời thầy bói không sai, cưới xong anh thật sự tỉnh mà, đúng không!"

Ninh Thu Thu biết dùng loại chuyện như "tôi thích anh cho nên gả cho anh" sẽ không lừa được Triển Thanh Việt, thậm chí còn khiến hắn chán ghét, hơn nữa Triển Thanh Việt phỏng chừng cũng không thích loại con gái cứ dán lấy mình, tỷ như Giả Tình, cho nên cô nửa thật nửa giả mà giải thích nguyên nhân gả qua đây cho hắn. Vì cứu vớt sự nghiệp gian đình mà hy sinh hình tượng bản thân!!

Hơn nữa đây xác thật là lời nói thật, tuy Triển Thanh Viễn ngoài miệng uy hiếp không hợp tác với công ty nhà cô, nhưng thực tế lại không làm như vậy. Rốt cuộc người ta cũng là nam chính, tam quan đứng đắn, sẽ không làm những việc vô nhân tính như vậy.

Loại người này nếu bám được vào, thì sau này cũng no đủ.

Cũng không biết Triển Thanh Việt dễ bám hay không đây.

"Ân, cảm ơn cô, phụng hiến tinh thần." Triển Thanh Việt nghe xong nói, tuy rằng Ninh Thu Thu không cảm thấy cái lòng biết ơn gì trong đấy.

Cô nhìn thoáng qua biểu tình trên mặt Triển Thanh Việt, nhưng mặt đối phương lại vô biểu tình, cũng không biết là não chưa thể khống chế cơ bắp trên mặt, hay là sau khi nghe xong nội tâm sinh khí phẫn nộ, hiện tại ấp ủ kế hoạch bóp chết cô.

"Cho nên," Ninh Thu Thu bắt không được suy nghĩ của Triển Thanh Việt, mà hắn lại nói chuyện không quá rành mạch, cho nên cô chỉ có thể tự mình nói trước, "Tuy Triển tiên sinh phúc khí tràn đầy đã tỉnh lại nhưng sự nghiệp nhà tôi vẫn chưa cứu vớt được, vì thế sau này, ủy khuất Triển tiên sinh tiếp tục duy trì mối quan hệ hôn nhân này rồi."

Hừ, muốn đá đít tôi sao, không có cửa đâu!

"Được," khác với dự kiến của Ninh Thu Thu, Triển Thanh Việt thế nhưng không chút do dự gật đầu đáp ứng. Nhưng cô chưa kịp cao hứng, lại nghe được đối phương nói tiếp, "Bằng không, qua cầu rút ván, không thể tích đức, dễ phản tác dụng."

Ninh Thu Thu: "???"

Đây là cái lý do quái quỷ gì?

Có điều, Triển Thanh Việt đã ngụ ý rõ ràng là đồng ý tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này, thẳng đến khi nhà cô vượt qua cửa ải khó khăn.

Không chừng hắn còn giúp nhà cô một khoản nợ nần nữa a.

Nhưng Ninh Thu Thu mạc danh cảm thấy lý do này khiến nội tâm cô có nút thắt không thoải mái, sờ không tới xem không thấy, chính là khiến lòng người khó chịu.

"Vậy tôi cảm ơn anh nha." Ninh Thu Thu nhe răng, kỳ thật cô rất muốn giả vờ cười cười với hắn, nhưng không biết vì cái gì, ở trước mặt Triển Thanh Việt, mọi thứ liền lúng túng.

Triển Thanh Việt nghiêm trang mà nói: "Không cần, cảm ơn, Triển phu nhân."

"!!!"

Oa oa oa, nút thắt nho nhỏ trong lòng Ninh Thu Thu lập tức bị câu trêu chọc này vuốt phẳng, ai bảo ba chữ Triển phu nhân này lại dễ nghe vậy chứ!

Khụ khụ.

.......

Ninh Thu Thu đã quay xong cảnh gả đi xa, suất diễn của cô theo đó giảm xuống, đa số cảnh quay sau này sẽ là cảnh cô ở Tây Kinh quốc, lấy bối cảnh vùng ngoại thành, cho nên đều đã quay xong từ trước, chỉ chờ sau này quay nốt mấy cảnh cuối là có thể đóng máy.

Đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này Cù Hoa cũng không buông tha cho Ninh Thu Thu được nhàn nhã một chút, bởi vì khoảng thời gian không cần quay phim này dài tầm nửa tháng, nên trong lúc này cô nhận một ít hoạt động, xem như đỡ quên nghề.

Hiện tại thời đại internet như thức ăn nhanh ngoài đường, chỉ cần nghệ sĩ không hoạt động đều có thể nhanh chóng bị quên đi, càng đừng nói đến Ninh Thu Thu vốn là nghệ sĩ có nhân khí gà mờ, thời gian quay lại dài như vậy, tuy rằng sự kiện fan cuồng có giúp cô "nóng hôi hổi" một phen, nhưng đã một đoạn thời gian dài cô không lộ diện, lại không ra sản phẩm, rất nhanh sẽ trôi vào quên lãng.

Cô cần nhanh chóng hấp thụ ánh sáng.

"Thu Thu, hơi quay sườn mặt bên phải sang, ánh mắt sắc bén lên chút, đúng, cứ như vậy, rất tốt!" Trong studio, nhiếp ảnh gia vừa lòng mà chụp liên tiếp mấy tấm, các loại ánh đèn lộng lẫy dừng lại trên người mẫu ảnh.

Ninh Thu Thu hôm nay có buổi chụp ảnh bìa cho một tạp chí, tuy rằng không tính là quá nổi riếng, nhưng người bọn họ mời đến hầu hết là nghệ sĩ có lưu lượng hoặc thần tượng lớn, cho nên mặc dù tuổi đời tạp chí này không cao, nhưng lưu lượng bán ra của tạp chí thật sự rất tốt, vì thế nhu cầu người cũng dần dần cao lên.

Cô mặc một bộ váy đỏ, đội mũ màu đỏ rộng vành, không có quá nhiều phụ kiện, thoạt nhìn khí chất ưu nhã, dáng người lại chuẩn, tùy tiện tạo mấy pose đơn giản cũng khiến nhiếp ảnh gia muốn phiêu theo cái khí phách này, phong thái cảm giác thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Người này, phảng phất sinh ra vì màn ảnh.

"Thu Thu cảm thụ màn ảnh rất tốt." Người phụ trách bên tạp chí ở bên cạnh quan sát buổi chụp ảnh của Ninh Thu Thu, nhịn không được nói với Cù Hoa mấy câu.

Hắn làm nghề này lâu như vậy, tốt xấu gì chỉ cần liếc mắt một cái là hắn phân biệt, Ninh Thu Thu hôm nay chẳng những tiến vào trạng thái rất nhanh, mà hiệu quả chụp ảnh cũng rất mạnh.

Cù Hoa nghe người khác khen nghệ sĩ nhà mình như vậy, tuy nội tâm tràn đầy sảng khoái nhưng bên ngoài hắn chỉ khiếm tốn cười nói: "Cô ấy gần đây vẫn luôn ở đoàn phim đóng phim, mỗi ngày đối diện màn ảnh, cho nên nắm được trạng thái nhanh là chuyện cần làm thôi ~"

"《 Phiêu Diêu 》 sao," người phụ trách tạp chí làm trong giới thời trang, hiển nhiên cũng có hiểu biết nhất định với giới nghệ sĩ bọn họ, nói, "Tôn đạo diễn à, không tồi, tuy rằng hắn người này có điểm khó chịu, nhưng sản phẩm cho ra đều là cực phẩm, tương lai của Thu Thu hẳn sẽ rất tốt a."

Nội tâm Cù Hoa dường như mọc cánh bay lên trời rồi, nhưng ngoài miệng còn phải khiêm tốn: "Cô ấy hầu như chỉ đi theo học tập các tiền bối trong đoàn phim thôi ~"

Thời điểm hai người còn đang khách sáo, bên kia đã chụp xong rồi, Ninh Thu Thu qua xem kết quả một chút, tấm ảnh tuy chưa qua photoshop nhưng hiệu quả đủ khiến người xem kinh diễm, nhiếp ảnh gia không nhịn được mà khích lệ cô, khiến cho Ninh Thu Thu có điểm ngượng ngùng, cũng khách sáo khích lệ kỹ thuật của nhiếp ảnh gia vài câu.

Còn một buổi chụp nữa, nhưng Ninh Thu Thu có thể nghỉ ngơi khoảng nửa giờ trước buổi chụp tiếp theo để điều chỉnh trạng thái, Ninh Thu Thu đi đến khu nghỉ ngơi, nhận bình nước Tiểu Trì đưa qua uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn thấy người đại diện nhà cô đắc ý ầm ầm nhún nhẩy đi tới, ý cười nới khóe mắt nồng đậm, tâm tình bộ dáng tốt đến mức muốn cất cánh bay luôn.

"Tiểu Thu Thu nha, em hôm nay trạng thái chụp ảnh tốt đến điên cuồng nha, anh nói cho em biết, mới vừa rồi người phụ trách bọn họ cứ khen ngợi em hết lời trước mặt anh ý, nghe xong anh cũng có điểm ngượng ngùng a."

"......" Ninh Thu Thu biết người đại diện nhà mình chỉ thích nghe lời thuận tai, cho nên tương đối thích khuếch đại sự thật, đối phương chắc có khích lệ cô vài câu, nhưng tuyệt đối không đến nông nỗi này, bất quá Ninh Thu Thu làm như nghe hiểu, nói, "Tất cả Cù ca giúp sức thôi."

"Ái ui, cái miệng nhỏ của Thu Thu còn ngọt hơn lau mật a." Cù Hoa ngượng ngùng mà nói.

"......" Cô không muốn để ý đến hắn nữa đâu.

"Đúng rồi, có chuyện này quên không nói cho em," Cù Hoa lại đứng đắn lại, nói, "Có một gameshow tình cảm hỏi anh có thể cho em tham gia hay không —— em trước hết cứ nghe anh nói xem."

Cù Hoa kịp thời ngăn Ninh Thu Thu lại trước khi cô đánh gãy lời hắn, tiếp tục nói: "Tiết mục này là do bên đài Sơn Trúc sản xuất, sự việc em với Phương Cẩn Nhiên lần trước, tuy rằng không tạo ra tai tiếng nhưng không phải cũng xuất hiện chút gợn sóng sao, bên đài Sơn Trúc muốn nắm bắt thời cơ, mời em với Phương Cẩn Nhiên tới làm một đội giả vờ là người yêu, em yên tâm, gameshow của đài Sơn Trúc, lại là chương trình tình cảm, tuyệt đối hot không hot hơn."

Những năm gần đây, show thực tế nổi lên nhiều như nấm mọc sau mưa vậy, giúp không biết bao nhiêu tiểu thịt tươi nổi tiếng, công ty đại diện tìm đủ cách nhét nghệ sĩ nhà mình vào một gameshow nào đó, mong đợi "một đêm thành danh".

Mấy năm nay người xem càng lúc càng hứng khởi với những tiết mục tình ái, càng là nghệ sĩ có tiếng, có nhan sắc cùng địa vị lớn, càng khiến đám nữ sinh mê mệt đến thần hồn điên đảo.

Chỉ là, chuyện khiến Ninh Thu Thu dở khóc dở cười chính là fans của cô cùng fans Phương Cẩn Nhiên tuy đã tạm chiến sau sự kiện fan cuồng nhưng không có nghĩa thân nhau đến mức tương thân tương ái. Cô cùng Phương Cẩn Nhiên làm CP*, phỏng chừng những bạn gái hường phấn của hắn sẽ đánh cô ngất xỉu mất.

(*) CP: couple, ý chỉ nam nữ khá là thân thiết.

Hơn nữa, cô với Phương Cẩn Nhiên hiện tại là bạn tốt, nếu tham gia tiết mục tình cảm yêu đương như vậy thì thật xấu hổ a!

Lại nói, co bây giờ đã là "người kết hôn", sao có thể tham gia tiết mục tình cảm như vậy.

"Không nhận," Ninh Thu Thu quyết đoán mà nói, "Gameshow yêu đương hay là tiết mục CP, em đều không nhận."

"Vì cái gì chứ," Cù Hoa không hiểu, "Anh thấy gần đây em cũng không giống như đang yêu đương, bất quá Tiểu Trì nói em dạo này thường xuyên chạy đến bệnh viện, anh đương nhiêm sẽ cho nghệ sĩ của mình không gian riêng, nhưng em như này...... là người trong nhà em xảy ra chuyện sao?"

"Xem như thế đi," Ninh Thu Thu hết cách giải thích với hắn, đổi cách thuyết phục, "Em đã có người mình thích rồi, còn đang theo đuổi hắn, nếu tham gia tiết mục yêu đương này để tin tức hồng phấn bay đầy trời, chẳng phải rất không có thành ý sao."

"Em có......" Sau khi Cù Hoa thấy ánh mắt của cô lập tức tràn ngập đồng tình, làm vậy cũng quá ngược tâm a.

Thời điểm Ninh Thu Thu theo đuổi Triển Thanh Viễn, cô nàng yêu đến chết đi sống lại, vất vả lắm mới thoát được cái hố này, hiện tại lại chủ động đuổi theo đuổi người khác, nghe thôi cũng thấy theo đuổi không thành công.

Hắn nghĩ nghĩ một chút, diện mạo nghệ sĩ nhà mình cũng phải thuộc top5, tính cách từ sau khi không theo đuổi được Triển Thanh Viễn cũng thay đổi rất nhiều, không còn tính tình đại tiểu thư như trước, ở chung càng ngày càng thoải mái, rõ ràng cô đã trưởng thành xinh đẹp, rốt cuộc là đối phương có bao nhiêu chảnh choẹ khó truy a, tổng thống nước M sao?!

Ninh Thu Thu nhìn ánh mắt Cù Hoa liền biết hắn đã hiểu lầm, bất quá cô lười giải thích, nói: "Đúng vậy đúng vậy, cho nên Cù ca anh tha cho em đi, đừng bắt em nhận mấy loại tiết mục như này nữa, bắt em tham gia cái này em thà cắt cổ tay còn hơn."

Cù Hoa: "......"

#đại diện uy hiếp nghệ sĩ nhận chương trình, nghệ sĩ không muốn nhận liền doạ cắt cổ tay#

"Thành đi," Cù Hoa rất là tiếc hận mà nói, "Vậy anh lại tìm xem có gameshow nào khác đủ tốt để khiến em hào quang chói lọi không nha."

Lần đầu tiên Ninh Thu Thu có thể dựa vào quan hệ mà nhận vai, nhưng lần thứ hai, thứ ba chắc chắn không còn đơn giản như trước nữa, 《 Phiêu Diêu 》 lại không công chiếu nhanh như vậy. Cho nên trong đoạn thời gian "thất nghiệp" nguy hiểm này, cô cần phải dùng phương thức khác tự tăng nhiệt cùng nhân khí cho mình chứ, như vậy mới có thể nhận được kịch bản tốt.

......

Ninh Thu Thu - người chuyên doạ cắt cổ tay tự sát, giờ phút này đang nằm trên ghế phòng ngoài phòng khách nghỉ ngơi.

Bởi vì thường xuyên nằm trên giường, thân thể Triển Thanh Việt đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, bác sĩ gợi ý cho hắn một chiếc ghế nằm phù hợp với thân thể, không phải nằm nữa thoải mái hơn rất nhiều.

Người đến tên Chu Dương, là trợ lý trước kia của Triển Thanh Việt. Sau khi Triển Thanh Viễn nhậm chức, vị này xảy ra bất đồng ý kiến với Triển Thanh Viễn, hơn nữa, hắn không quá đồng tình với cách thức xử lý công việc của Triển Thanh Viễn, vì vậy liền từ chức, thành lập công ty riêng.

Triển Thanh Việt dùng hắn mấy năm đã quen thuộc, bây giờ gọi hắn trở lại để giải thích cho anh một chút về tình hình hiện nay, đồng thời xem xét có nên cạnh tranh hợp đồng gì đấy không, cố ý mời hắn qua đây làm trợ lý tư.

Tuy rằng Triển Thanh Việt không tính đoạt lại quyền về tay, toàn thân cũng rơi vào trạng thái bất động, nhưng anh vẫn còn rất nhiều chuyện phải cần đến trợ lý.

Chu Dương không ngờ sẽ có ngày giám đốc cũ tỉnh lại, còn tìm mình tới làm trợ lý, vừa mừng vừa sợ, lập tức tỏ vẻ hắn sẽ lập tức từ chức, tới giúp sức cho Triển Thanh Việt, chỉ cần Triển Thanh Việt có bất kỳ chuyện gì nhờ cậy, hắn sẽ lập tức có mặt.

"Xác thật có, chuyện," Triển Thanh Việt chưa thể nói chuyện nhanh nhẹn, chỉ có thể chậm rãi nói, "Anh đi tìm hiểu một chút, hiện trạng, Ninh Hòa."

Ninh Hòa chính là công ty của cha Ninh Thu Thu.

"Ninh Hòa? Tôi có nghe qua một chút, hình như xuất hiện vấn đề lớn —— anh là muốn, thu mua Ninh Hòa?"

"...... Không có." Mua rồi sẽ bị bóp chết.

"Được, tôi đã biết," Chu Dương rất đúng mực mà không hỏi nhiều, "Hiên tại có khả năng tôi không tiện thường xuyên qua đây thăm anh, tôi sẽ liên hệ với anh qua điện thoại, hay là qua email?"

Tình trạng thân thể của Triển Thanh Việt hiện tại xác thật có chút bất tiện, gọi điện thoại không hẳn là cách tốt.

"Gấp, điện thoại, còn lại email."

Chu Dương: "Được."

Chu Dương lại nói cho Triển Thanh Việt một ít vấn đề tương đối quan trọng trước mắt, hắn đi theo Triển Thanh Việt đã lâu, thói quen công tác của anh hắn đều hiểu rõ, chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương, hắn có thể biết hắn muốn biểu đạt cái gì, Triển Thanh Việt từ đó không cần nói nhảm quá nhiều.

Bất quá giới hạn này chỉ nằm trong công việc...... Hắn cũng không tìm tòi nghiên cứu sinh hoạt cá nhân của giám đốc, đây cũng là nguyên nhân Triển Thanh Việt khá trọng dụng hắn: chuyên tâm làm việc, không bàn tán việc riêng, đối phương lại hiểu biết và có thể lý giải tốt tình hình thị thường. Không giống người khác chỉ biết vuốt mông ngựa, luôn thích nhìn trộm đời tư, cho rằng mình hiểu đối phương, cảm thấy có thể chuẩn bệnh bốc thuốc, tự cho là thông minh.

Chu Dương đi rồi thì Tinh Tinh vào, cô nàng được Ninh Thu Thu chỉ mặt véo tai cảnh cáo rằng, người đàn ông trước mắt rất gian xảo, phải đề phòng mọi lời khách sáo hắn nói. Đại khái Ninh Thu Thu sợ hình ảnh khoa trương của bản thân trong mắt Triển Thanh Việt lúc này sẽ giống ác quỷ phương Tây, một miệng răng nanh, thừa dịp Tinh Tinh không chú ý liền nhào ra cắn chết cô.

"Triển tiên sinh," Tinh Tinh để hắn đặt chân xuống thảm lông, ân cần hỏi, "Anh muốn nghỉ ngơi một hồi xem tin tức, hay là đẩy ra ngoài một chút?"

"Điện thoại." Triển Thanh Việt nói.

Tinh Tinh nhanh tay nhanh chân lấy điện thoại trên kệ xuống: "Đây, Triển tiên sinh, anh xem xem độ cao cùng độ xa gần thích hợp chưa?"

Triển Thanh Việt giơ tay thử một chút, gật đầu tỏ vẻ có thể, hiện tại Triển Thanh Việt không thể dùng điện thoại tự nhiên giống người khác, nhưng tự hắn cũng hài lòng với chuyện này —— dù sao hắn cũng không thích xem mấy tin tức lung tung rối loạn trên mạng, không giống Ninh Thu Thu, lướt Weibo cũng có thể tự tiêu khiển nửa ngày.

Tinh Tinh: "Vậy Triển tiên sinh còn phân phó gì khác không?"

Triển Thanh Việt nâng mí mắt nhìn cô nàng một cái, trong lòng Tinh Tinh chợt giật giật.

"Tiền lương cô, ai phát."

"A?" Tinh Tinh không ngờ anh sẽ hỏi cái này, nghĩ trước nghĩ sau một lát, thấy không có bẫy bọt gì ở trong, thẳng thắn nói, "Tiền lương là quản gia bên kia gửi cho tôi."

"Cô ấy à?"

Không cần nghĩ, Tinh Tinh cũng xác định được "cô" ở đây là Ninh Thu Thu, dưới ánh mắt Triển Thanh Việt, Tinh Tinh cảm thấy áp lực gấp đôi, căng da đầu nói: "Không có."

Kỳ thật cô ấy hay thưởng cho tôi lắm!! Nhưng cô nào dám nhắc tới.

Lời này rõ ràng là lời khách sáo!

Không ngờ Triển Thanh Việt vẫn luôn bình đạm khẩu khí chợt lạnh xuống dưới: "Vậy cô đang, thuộc về, người Triển gia, tại sao lại, nghe lời cô ấy,."

Tinh Tinh:!!!

"Tôi không phải, tôi không có, oan uổng a!!!" Tinh Tinh thiếu điều giơ tay thề để chứng minh trong sạch, "Tôi chỉ nói cho Ninh tiểu thư một ít chuyện hằng ngày của anh, mặt khác cái gì cũng không làm, đối với anh cũng tận tâm tận lực, không có nửa phần chậm trễ, bằng không tôi bị thiên lôi đánh a!"

"......" Triển Thanh Việt đại khái không nghĩ cô nàng sẽ phản ứng lớn như vậy, cái trán giật giật một chút.

"Triển tiên sinh, anh phải tin tôi, ô ô ô!"

Triển Thanh Việt nói: "Tin tưởng, có thể, xem biểu hiện cô, tốt, thêm tiền lương, bằng không......"

"Oa oa tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc mà," bát cơm cùng tiền tài đang ở trước mặt, Tinh Tinh không chút do dự liền vứt bỏ đồng mình tiền thưởng hữu Ninh Thu Thu sang một bên, chân chó nói, "Anh không cho tôi nói chuyện hàng ngày cho Ninh tiểu thư, tôi bảo đảm một chữ không nói!"

"Có thể nói, chỉ chuyện hôm nay, không nói."

"Được!" Tinh Tinh không chút do dự đáp ứng, "Tôi còn phải làm gì không?"

"Tạm thời, không cần."

Ninh Thu Thu còn chưa biết, cô chỉ mới rời đi nơi khác chụp tấm ảnh bìa tạp chí, trở về đồng minh đã phản chiến.

Cô còn mang theo quà cho Triển Thanh Việt —— cửu liên hoàn*, để ngày thường lúc hắn không có việc gì để làm liền lấy ra chơi giải khuây, chẳng những có thể rèn luyện đại não bị tổn thương của hắn, còn có thể rèn luyện độ linh hoạt ngón tay, quả thực là đẹp cả đôi đường.

(*) Cửu liên hoàn ( trò tháo vòng - baguenaudier): là trò chơi gỡ rối bắt nguồn từ TQ, có mặt vào khoảng năm 181 sau CN, được Gia Cát Lượng tạo ra nhằm giúp vợ giải khuây khi ông đi chiến trận.



Ninh Thu Thu cảm thấy mình tri kỷ cực kỳ!

Lúc cô đến đó, Triển Thanh Việt đang thực hiện bài phục kiện để gia tăng độ linh hoạt của đôi tay —— viết chữ, chuyện này đối với người thường mà nói thì quá đơn giản, nhưng đối với hắn lại là chuyện cần cố hết sức, não tổn thương tương đối nghiêm trọng, hơn nữa nằm hai năm, cho nên cần phải luyện tập để khôi phục kiện như trước.

Thiết bị phục kiện của bệnh viện rất tiên tiến, dùng toàn thiết bị thông minh, tỷ như cái máy giúp hắn luyện tập độ linh hoạt ngón tay, ở bên trong có bộ phận truyền cảm ứng, bộ truyền cảm ứng sẽ gắn vào một bên tay bằng máy, cánh tay này sẽ cầm bút, còn anh chỉ cần dùng ngón tay điều khiển. Hành động của người dùng sẽ truyền lệnh chuẩn xác tới máy, khiến cánh tay viết ra chữ viết tay của anh, anh cũng không cần ngồi dậy giơ tay mới có thể viết chữ.

Với cách này có thể lược bỏ động tác nhấc tay mệt nhọc, đối với loại người một nửa bất động như hắn, cũng rất tiện lợi —— chỉ cần truyền hiệu lệnh là được.

Ninh Thu Thu nhìn vào tờ giấy, thấy hắn đang viết một đoạn thơ 《 Tĩnh dạ tứ 》, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo không tính là đẹp, nhưng cũng nhìn ra được chữ người này vốn rất tốt, đầu bút sắc bén, chữ viết thể hiện con người, Ninh Thu Thu có thể tưởng tượng khi hắn viết chữ khẳng định rất soái lại khí phách.

Khi cô đi vào, Triển Thanh Việt vừa vặn viết xong chữ cuối cùng, tuy chỉ viết như vậy một đọn thơ nhưng hắn phải tiêu phí lượng sức lực lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn.

Thời điểm định đặt bút xuống thì thấy Ninh Thu Thu tiến vào, Triễn Thanh Việt lập tức khôi phục trạng thái cầm bút.

Ninh Thu Thu trơ mắt nhìn Triển Thanh Việt vẽ "—ω—", sau đó viết bên cạnh một từ: pi*

(*) Nguyên văn : từ này có nghĩa là tiếng chim hót líu lo, cũng có thể dùng cuối câu biểu thị sự thân mật.

"???" Anh sao không lên trời đi!

Ấu trĩ như vậy, một chút cũng không giống tổng tài!

Bác sĩ chỉ nói cười với hắn vài câu, hộ lý liền tiến vào thu thiết bị, thời điểm định đem tờ giấy hắn "viết chữ" đi, hỏi: "Triển tiên sinh, cái này anh có muốn lưu lại làm kỷ niệm không?"

Triển Thanh Việt duỗi tay nhận lấy.

Khi bác sĩ cùng hộ lý đã ra ngoài hết, phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, không khí trong nháy mắt lại xấu hổ lên, Ninh Thu Thu ho khan một tiếng, đem đồ vật đặt sang một bên, chợt nhớ ra một chuyện, cô liền lôi cái cửu liên hoàn mình mua cho Triển Thanh Việt ra, đưa cho hắn nói: "Cho anh, dùng để giải khuây."

Triển Thanh Việt hiển nhiên có chút bất ngờ, hắn không đoán được Ninh Thu Thu lại dụng tâm như vậy. Giơ tay nhận quà xong, hắn liền đưa tờ giấy vừa nãy qua, nói: "Một chút quà, nhận."

...... Này cũng quá không thành ý rồi nha, nội tâm Ninh Thu Thu kịch liệt phun trào, nhưng cô giận mà không dám nói gì.

Vì thế cô lựa lời rồi nói: "Anh hồi phục cũng thật nhanh a, chắc hẳn không đến nửa năm nữa là anh có thể khôi phục như lúc đầu."

Trong những người bị tổn thương não như nắn, Triển Thanh Việt được xem như phi thường lợi hại, có thể nói, có thể lấy đồ, thân thể cũng dần dần năng động.

Tiếc là bây giờ không có tấm bùa nào, bằng không cô đã đút cho hắn hồi phục nhanh nữa.

Cô hiện tại không dám dưỡng, cô thật sự hơi sợ Triển Thanh Việt a. Bình sinh cô sợ nhất hai loại người, một là bệnh kiều*, hai là phúc hắc.

(*) Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này có chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân. Hiểu đơn giản là có ý độc chiếm lớn. (nguồn: clbtieubaihoai.wordpress)

Triển Thanh Việt: "Cô, công lớn."

"Anh không phải ghét bỏ tôi chiếu cố anh sao." Ninh Thu Thu nhớ rõ.

"Chiếu cố, cùng công lao, khác nhau."

Ninh Thu Thu: "Khác như thế nào?"

"Ví dụ như, bắt tôi uống lung tung, bảy tám chén, nước." Triển Thanh Việt nhàn nhạt mà thả quả bom.

Ninh Thu Thu: "???"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương