Không khí thập phần xấu hổ.

"Anh, anh tỉnh rồi!" Ninh Thu Thu ngồi ngốc một lúc lâu, mới dùng thanh âm mang theo vài phần mộng ảo nói. Cô còn trộm cắn đầu lưỡi mình để xem xem có phải đang nằm mơ hay không.

"A!" Rất đau, không phải mơ!

Triển Thanh Việt thật sự tỉnh rồi!

Ánh mắt người trên giường điểm trì độn, tròng mắt giật giật, nhìn về phía cô.

Trong lỗ mũi hắn còn tắc miếng bông Ninh Thu Thu không cẩn thận chọc vào, miếng bông đã ngấm đủ nước, bởi vì bị đè ép nên từng giọt nước theo lỗ mũi hắn chảy ra, dọc theo mặt, chảy hoàn toàn vào sau cổ, mới nhìn qua thì trông rất giống chất lỏng nào đấy khi ngủ thường có......

Hình tượng mỹ nam say giấc hỏng hoàn toàn.

Ninh Thu Thu luống cuống tay chân mà lấy miếng bông kẹt trong lỗ mũi người ta ra, dùng khăn giấy lau chỗ nước chảy nói: "Xin lỗi, tôi vừa mới nhìn thấy anh trợn mắt quá khiếp sợ nên trượt tay, không chọc thương anh đi."

Người trên giường người chỉ nhìn cô, không nói chuyện.

Không đúng, lúc này cô hẳn phải gọi bác sĩ chứ!

Ninh Thu Thu hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, vội ấn cái chuông ở đầu giường, còn không quên dọn dẹp cái bình nước bùa, cất lên.

Tin tức Triển Thanh Việt tỉnh giống có cánh, lập tức Triển lão gia, Triển Thanh Viễn, Lâm Tịch Điềm cùng cha mẹ cô cả đám kéo nhau tới, Ninh phu nhân cũng nghe tin đến xem "con rể" mới ra lò của nhà mình.

"Hắn thế nào, tỉnh thật rồi?" Khi mọi người đều vây quanh Triển Thanh Việt, Ôn Linh kéo Ninh Thu Thu đến một bên hỏi.

"Không biết a, tỉnh thì đã tỉnh, nhưng cụ thể thế nào còn phải đợi kết quả bác sĩ bên kia kiểm tra đâu."

"Ai, đã tỉnh thì tốt," Ôn Linh chắp tay trước ngực bái một chút, "Cám ơn trời đất, nữ nhi của con quả nhiên là mệnh tốt, rốt cục cũng đánh cuộc chính xác."

Ninh Thu Thu thấy bà vui sướng giống như nhặt được một người con rể ưu tú vậy, buồn cười lại bất đắc dĩ. Thái độ Triển Thanh Việt đối với cô rất khó nói mà, cũng không biết khi phát hiện bản thân vô cớ thừa ra một người vợ hắn sẽ có phản ứng gì.

Chỉ mong sẽ không tức giận đến mức hôn mê lần nữa đi.

Kết quả kiểm tra từ bác sĩ bên kia rất nhanh liền tới, xác thật là hắn đã tỉnh, không phải là phản ứng mở mắt trong vô thức của người đang hôn mê.

Tin tức này tức khắc khiến mọi người đều phấn chấn lên, đặc biệt là Triển lão gia cùng Lâm Tịch Điềm, bọn họ nhịn không được lệ nóng vòng quanh.

Từ sau khi Triển Thanh Việt được tuyên bố là người thực vật, bọn họ không ôm ấp hy vọng gì với việc hắn tỉnh lại, chỉ nghĩ hắn còn sống là được, kể cả một đời chỉ có thể nằm ở trên giường, còn sống, cũng tốt hơn tất cả.

Hiện tại hắn đã tỉnh, đối với bọn họ mà nói, chính là kinh hỉ lớn nhất.

Thời gian Triển Thanh Việt xảy ra chuyện đã là hai năm, từ lúc tràn đầy hy vọng đến hoàn toàn tuyệt vọng, đau khổ trong đó chỉ có những người đã trải qua mới biết.

"Người có công" Ninh Thu Thu nhìn bộ dáng khóc thành một đoàn của bọn họ, nghĩ: có nên rớt hai giọt nước mắt cá sấu cho hợp với tình hình không a, rốt cuộc cô cũng nên thuộc về hàng ngũ những người kích động nhất mà.

Nhưng, tuy rằng cô cũng rất kích động, nhưng thật sự khóc không nổi.

Hiện tại cô chỉ hy vọng Triển Thanh Việt là người không mang thù, bằng không với cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt không mấy tốt đẹp này của bọn họ, thậm chí có thể nói không ra gì —— Lúc này lỗ mũi Triển Thanh Việt còn có mấy vết đỏ do cô dùng nhíp chọc vào đấy.

Cũng...... thật xấu hổ.

Triển Thanh Việt còn chưa nói, ý thức cũng tương đối mơ hồ, bất quá lúc hắn nhìn thấy người thân, ánh mắt rõ ràng thay đổi, thậm chí còn có một chút tinh quang lập loè. Hắn thử nâng tay lên, nhưng đại khái là lâu lắm thân thể không hoạt động, hắn không khống chế được, động tác đơn giản cũng gian gan gấp đôi.

Triển lão gia vội cầm tay hắn, nói: "Thân thể ngươi còn chưa khôi phục, trước đừng nhúc nhích."

Tay Triển Thanh Việt được ông giữ lấy, nghe lời nằm im.

Bộ phận linh hoạt nhất toàn thân chính là đôi mắt hắn, ánh mắt chậm rãi mà quét một vòng quanh những người bên giường bệnh, cuối cùng......

Dừng lại trên người Ninh Thu Thu.

"......" Ninh Thu Thu là bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi nổi một thân đầy da gà, đại lão a, có phải ngươi hiểu lầm giữa chúng ta tồn tại gian tình gì không!

"Đây là nha đầu Ninh gia Thu Thu, các ngươi trước kia cũng biết nhau." Triển lão gia nhìn theo ánh mắt hắn, giới thiệu.

Ông cũng chưa nói thẳng ra chuyện Ninh Thu Thu là vợ hắn ngay lúc này, không phải có ý kiến với Ninh Thu Thu, mà là sợ kích thích Triển Thanh Việt, hắn hiện tại không chịu nổi kích thích.

Kỳ thật vứt chuyện cưới xin sang một bên không nói, qua một khoảng thời gian ở chung, ấn tượng của Triển lão gia đối với Ninh Thu Thu đứa nhỏ này thực không tồi, ông hy vọng nhất là Triển Thanh Việt cũng có cảm tình với Ninh Thu Thu, vui vẻ mà nắm tay suốt quãng đời còn lại.

Bằng không nếu hắn không thích Ninh Thu Thu, đối với Ninh Thu Thu mà nói thực quá tàn nhẫn.

Nhưng mà, đầu óc Ninh phu nhân lại không nghĩ loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, nghe Triển lão gia giới thiệu như thế, cho rằng bọn họ muốn trở mặt không nhận người, vừa định mở miệng nêu danh phận của nữ nhi nhà mình thì bị Ninh Thu Thu mau tay nhanh mắt mà ấn một trương cấm ngôn bùa sau lưng, nháy mắt liền cứng họng.

"......" Ninh phu nhân há miệng thở dốc, một chữ cũng phóng không ra.

Ninh Thu Thu vẻ mặt vô hại nhịn cười vẫy vẫy tay với Triển Thanh Việt, nói: "Ha, Thanh Việt ca ca, đã lâu không thấy."

Triển Thanh Việt: "......"

Triển Thanh Việt dời ánh mắt, lại nhìn về phía Triển Thanh Viễn.

Triển Thanh Viễn mới từ công ty chạy tới, trên người mặc một thân tây trang nghiêm túc, đem khí chất công tử hào hoa che đậy đến kín mít không sót lại một chút, nghiễm nhiên là một bộ dáng tinh anh.

—— hai năm trước khi Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, Triển Thanh Viễn vừa vặn tốt nghiệp đại học, bởi vì gia cảnh hậu đãi, lại có cái huynh trưởng ưu tú phụ trách kế thừa gia nghiệp, hắn cái gì cũng không cần nhọc lòng, không có việc gì làm, chỉ cần phụ trách việc phá sản, gần như suốt ngày lang thang. Bây giờ nghiễm nhiên trở thành chiến đấu cơ chính, so với ngày trước, có thể nói như hai người khác nhau.

"Anh."

Triển Thanh Viễn ngồi xổm trước giường bệnh, hắn tuy không để lộ cảm xúc ra ngoài giống như những người khác, nhưng Triển Thanh Việt tỉnh lại, tự đáy lòng hắn cũng thực cao hứng cùng cảm động.

Ánh mắt Triển Thanh Việt lộ vẻ giật mình, tuy rằng từ trong ánh mắt không phán đoán ra nỗi lòng hắn lúc này, bất quá nhìn Triển Thanh Viễn biến hóa lớn như vậy, nội tâm hắn hẳn là cũng vui mừng.

Tinh thần Triển Thanh Việt cũng không quá tốt, tỉnh một lát liền lại ngủ.

Bác sĩ nói thời gian Triển Thanh Việt từ tỉnh lại đến hồi phục, cũng cần một đoạn thời gian dài nữa, cho nên lúc này mọi người chỉ nên thăm người, huống chi, mọi người cũng còn có việc, cho nên những người lại ở bệnh viện, trừ bỏ Triển lão gia khăng khăng muốn lưu tại bệnh viện bồi đại tôn tử, tất cả liền về hết.

Ninh Thu Thu ngày mai mới phải đến đoàn phim, hôm nay cũng lưu lại bệnh viện, cô đưa Ninh phu nhân ra ngoài, Ninh phu nhân vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mới vừa mới của Ninh Thu Thu.

"Ngươi nói vừa rồi ngươi có ngốc hay không, không biết đường trực tiếp nói cho Triển Thanh Việt ngươi là vợ hắn à, thái độ kia của Triển lão, mẹ nhìn bảy tám phần là muốn chơi xấu," Ninh phu nhân nói tới đây, dậm dậm chân, "Vừa rồi mẹ muốn giúp ngươi nói chuyện, thế mà không hiểu tại sao nghẹn một đoàn vậy, tức quá."

"Nghẹn giọng có thể là do nóng trong người đó mẹ," Ninh Thu Thu mặt không đỏ tim không loạn mà nói lung tung, "Trở về mẹ nói phòng bếp làm cho mình một ấm trà hạ hoả là được."

Ôn Linh nói: "Con không cần nghĩ cho mẹ, nghĩ cho bản thân trước đi, lúc trước bảo con trực tiếp ngủ với hắn con không làm, hiện tại hắn không nhận người con cũng không có biện pháp."

"......" Sao vấn đề mãi này chưa trôi vậy...

"Dù sao mẹ mặc kệ," Ôn Linh lại nói, "Triển gia mà dám trở mặt không nhận người giống như hôn ước lần trước của ngươi cùng Thanh Viễn hôn, quay đầu mẹ liền gõ một gậy cho Triển Thanh Việt tiếp tục hôn mê thêm hai năm."

Ninh Thu Thu nghe được lời này của Ninh phu nhân có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ vừa cười vừa nói, "Yên tâm đi mẹ, mẹ phải tin tưởng giá trị nhan sắc cùng thủ đoạn của con gái mẹ chứ, đảm bảo con sẽ khiến Triển Thanh Việt dễ bảo, nếu hắn còn không chịu, con liền thừa dịp hắn đang hồi phục ngủ cùng hắn, là được chứ gì."

"Này còn nghe được," Ninh phu nhân vừa lòng, "Mẹ đi về trước đây, con thừa dịp hắn mới tỉnh, mỗi ngày đều bên cạnh hắn, cực nhọc ngày đêm, không dám nghỉ ngơi yên ổn mà chiếu cố hắn, hắn khẳng định sẽ cảm động muốn chết."

"Con biết rồi, mẹ," Ninh Thu Thu chạy nhanh kéo cửa xe cho bà, "Mẹ mau trở về đi, chờ lúc nữa tan tầm mọi người ra đường, tắc lắm."

Thật vất vả mới tiễn được Ninh phu nhân, Ninh Thu Thu lắc lắc đầu, Ôn Linh người này tuy rằng phương thức tư duy đầu óc không giống người khác, nhưng bà cũng là toàn tâm toàn ý vì cô, hy vọng cô gả đi sống tốt, không chịu ủy khuất.

Vậy là đủ rồi.

Tuy rằng Triển Thanh Việt đã tỉnh, nhưng hắn cũng không thể tránh được vận mệnh bị Ninh Thu Thu bắt uống nước bùa, buôi tối chờ Triển lão gia đi nghỉ ngơi, Tinh Tinh cũng bị cô đuổi đi, Ninh Thu Thu tóm hắn cho uống một lần nữa.

Nước bùa trừ bỏ hơi hôi, thì không khác gì so với nước sôi để nguội cả, vậy mà không hiểu tại sao người trên giường rất kháng nghị loại nước này, nhấp môi không muốn uống, bất quá người không tỉnh, đây chỉ là thân thể theo bản năng kháng cự.

Hắn không tỉnh lại nên lá gan Ninh Thu Thu liền lớn tướng, cô nắm cằm hắn bắt hé miệng, đút cho người ta một bụng nước bùa.

Ninh Thu Thu cảm thấy nếu bây giờ Triển Thanh Việt có thể nói được, câu đầu tiên há mồm chắc chắc sẽ phải rống giận: Đừng mẹ nó lại bắt lão tử uống nước bùa nữa!

Trong não nhảy ra một cảnh tượng kia, Ninh Thu Thu nhịn không được mà cười ra tiếng, bất quá chỉ cười một chút lại xụ mặt coi như không có việc gì phát sinh —— nghe nói Triển Thanh Việt có ý thức, cô một thân một mình ở bên này ngây ngô cười, chờ khi người ta tỉnh việc đầu tiên chắc là muốn cho cô đi trại đi.

Ngày hôm sau, Ninh Thu Thu tiếp tục đi đóng phim.

Địa điểm quay là ở ngoại ô, toàn bộ quá trình từ bệnh viện lái xe qua đó cơ bản là nhanh chóng, không có đèn xanh đèn đỏ, rất ít kẹt xe, hơn một giờ liền đến.

Tuy rằng rất nhiều diễn viên có nhà ở thành phố A, nhưng đoàn phim vẫn an bài khách sạn dừng chân, bọn họ đôi khi phải quay buổi đêm, hoặc là đóng phim quá mệt mỏi đều ở lại bên này nghỉ ngơi.

Hôm nay Ninh Thu Thu cũng có một hồi quay buổi đêm, buổi chiều lại không có cảnh quay nên Ninh Thu Thu liền rảnh rỗi, tối hôm qua cô ngủ không tốt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút, để chuẩn bị buổi tối quay phim.

Vừa vặn Phương Cẩn Nhiên cũng xong việc, hai người liền cùng nhau về khách sạn.

Khi đi đến cầu thang ở cửa khách sạn, Phương Cẩn Nhiên không chú ý dưới chân, vướng một chút, thiếu chút nữa té ngã, may mắn Ninh Thu Thu bên cạnh mau tay nhanh mắt mà kéo hắn một phen, mới giúp hắn không phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Ninh Thu Thu đỡ hắn đứng vững, cười trêu chọc: "Mỹ cứu anh hùng, Nhiên ca à, anh có phải không cẩn thận cầm nhầm kịch bản hay không?"

"Nhiên Nhiên tới!"

"A a a a a Nhiên ca!"

"Nhiên ca nhìn bên này!"

Phương Cẩn Nhiên còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên có mấy nữ sinh từ bên cạnh lao tới, trong tay cầm camera, biểu tình kích động, lập tức vây quanh bọn họ, đủ khiến hai người hoảng sợ.

Fan cuồng.

Trợ lý đi theo sau bọn họ vội chạy nhanh lên che chắn phía trước bọn họ, phòng ngừa các nàng có những hành vi quá kích.

Tuy các minh tinh phỏng chừng không mấy người có hảo cảm với fans cuồng, nhưng rốt cuộc đều là fans, Phương Cẩn Nhiên vẫy tay với mấy người, nhấp miệng cười một chút nói: "Xin chào."

"A a a a a a!" Mấy cái nữ sinh càng điên cuồng, liều mạng mà muốn xông đến trước mặy Phương Cẩn Nhiên, bị trợ lý cùng nhân viên an ninh khách sạn ngăn lại, không cho đến gần, chỉ có thể ở bên ngoài thét chói tai.

"Nhiên Nhiên ký tên cho em đi."

"Em cũng muốn ký tên!"

"Em muốn chụp ảnh chung, Nhiên ca Nhiên ca, nhìn bên này!"

"Nhiên ca em yêu anh a ô ô ô ~"

"Nhiên ca anh sao lại tiếc xúc với loại người như Ninh Thu Thu vậy, còn để cô ta sờ tay nữa!"

Ninh Thu Thu: "......"

Sao cô nằm không cũng trúng đạn thế, hơn nữa, cái gì mà sờ tay, vừa rồi là nhờ cô kéo Phương Cẩn Nhiên một phen, mới không khiến hắn ngã sấp mặt như chó gặm bùn đấy!

Phương Cẩn Nhiên bị mấy người vây quanh, không có cách nào, chỉ có thể ký tên cho các nữ sinh đó, trong đó một cô gái thừa dịp hắn không chú ý, còn duỗi tay sờ tay hắn, cực kỳ kiêu ngạo.

Những người khác thấy thế, cũng sôi nổi noi theo muốn duỗi tay sờ Phương Cẩn Nhiêm, hiện trường lại lần nữa hỗn loạn lên. Vốn dĩ Ninh Thu Thu muốn đi trước, nhưng không biết bị ai đẩy một phen, loạng choạng vài bước, cái trán liền va mạnh phải cây cột trụ to đùng trước cửa khách sạn.

"Á." Lần này đập đến mạnh mẽ, trong mắt Ninh Thu Thu lập tức đầy sao vòng quanh, nước mắt không khống chế được xôn xao chảy xuống.

Mọi người hiển nhiên không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, đám fans cuồng vốn không kiêng nể gì cũng có điểm luống cuống. Mọi người liền một tay một chấn mà đem Ninh Thu Thu đỡ vào khách sạn, người gọi bác sĩ, người thì lấy túi chườm nước đá.

"Tôi không có việc gì đâu," Ninh Thu Thu thấy mọi người khẩn trương giống như cô sắp vào phòng cấp cứu đến nơi rồi, miễn cưỡng cười cười nói, "Chỉ là va một chút mà thôi, vấn đề không lớn —— cũng không đến nỗi bị hủy dung đi."

"Không có mà lại trầy da," Tiểu Trì một mạt nước mắt, "Những người đó quá xấu rồi ô ô ô!"

Phương Cẩn Nhiên vẻ mặt áy náy nói: "Hôm nay liên lụy em, thật xin lỗi."

Ninh Thu Thu biết việc này không trách được hắn, nói: "Không có việc gì không có việc gì, em người này đặc điểm lớn nhất chính là da dày thịt béo, bị quăng ngã chỉ cần...... xoa nhẹ là được."

Một lát sau, bác sĩ đi theo đoàn phim chạy tới, nhìn qua chỗ bị thương của Ninh Thu Thu một chút, nói không có gì quá đáng ngại, chờ máu bầm tan là được, bất quá vì đảm bảo chắc chắn, vẫn khuyên cô nàng đi bệnh viện kiểm tra một chút để xem có bị chấn động não gì đó hay không.

Buổi quay đêm nay hẳn là không còn biện pháp quay tiếp, sau khi đạo diễn biết tin tức liền cho cô nghỉ, bảo cô trở về nghỉ ngơi hai ngày, bằng không với cái bánh bao trên đỉnh đầu cô thì bịch phấn cũng không che được, cũng không tiện đóng phim.

Nếu muốn đi bệnh viện kiểm tra, Ninh Thu Thu dứt khoát đi bệnh viện Triển Thanh Việt đang nằm, thuận tiện có thể xem hôm nay hắn thế nào một chút. Tinh Tinh nói ban ngày hắn đã tỉnh một lần, ăn chút thức ăn lỏng, Triển lão gia bồi hắn trong chốc lát, rồi hắn lại ngủ.

Trên đường trở về, Ninh Thu Thu nhờ bảo vệ tòa nhà lên Weibo xem một chút, quả nhiên thấy từ khoá #fans cuồng Phương Cẩn Nhiên cùng #Ninh Thu Thu bị thương đã lên hot search.

Sự liện fan cuồng lần này nháo có vẻ lớn, bên công ty Phương Cẩn Nhiên rất nhanh lên tiếng, lên án mạnh mẽ hành vi của fan cuồng, nhắc nhở mọi người theo đuổi thần tượng có chừng mực, không nên quá cuồng nhiệt hoặc thậm chí làm ra những hành vi quá kích có thể tạo thành thương tổn vân vân, đồng thời tỏ vẻ cảnh cáo, đối với vài vị fans cuồng trong sự kiện lần này sẽ bị giữ lại truy cứu trách nhiệm pháp luật, cũng là muốn mượn sự kiện lần này đe dọa đám fans cuồng không kiêng nể một chút.

Bên phía Ninh Thu Thu cũng đăng Weibo, tỏ vẻ kiên quyết chống lại fan cuồng.

Fans Phương Cẩn Nhiên từ sau lần Phương Cẩn Nhiên giúp Ninh Thu Thu nói chuyện, thái độ trở nên thực vi diệu, bất quá người mắng cô vẫn không ít, thậm chí còn có người mắt mù nói Ninh Thu Thu cố tình cọ nhiệt idol nhà bọn họ, khiến cho fans hai nhà như nước với lửa.

Hiện tại đột nhiên nháo ra loại chuyện này, nhà hắn fans nháy mắt không còn mắng người, bởi vì toàn bộ đã nhất trí mắng fan cuồng, khiến cho phần bình luận của phòng làm việc Official Weibo Ninh Thu Thu cực kỳ hài hòa, không hề hướng khí mịt mù như ngày trước.

Ninh Thu Thu nhìn fans của mình lo lắng cho sức khoẻ cô, liền tiện tay chụp hai cái ảnh đăng lên Weibo vừa trêu chọc vừa báo bình an: Tạo hình "thú một sừng" này rất có đặc sắc mà ( hình ảnh) ( hình ảnh).

Phía dưới liên tục nhảy ra bình luận, đều là quan tâm đau lòng, nhắc nhở cô hảo hảo nghỉ ngơi, thậm chí còn có vài "fans trung thành" Phương Cẩn Nhiên tới phòng làm việc cô thay mặt cộng đồng fans cảm tạ Ninh Thu Thu, khiến Ninh Thu Thu cảm thấy muốn cười.

Những người này a.

Chờ khi Ninh Thu Thu đến bệnh viện thì trời đã tối rồi, trước cô đi kiểm tra đầu một chút, sau khi xác định không có gì trở ngại, mới bảo Tiểu Trì đi về trước, còn mình đến phòng bệnh Triển Thanh Việt.

Triển lão gia vẫn luôn ngốc tại bệnh viện bồi Triển Thanh Việt, lo hắn đã tỉnh không thấy người thân nội tâm sẽ khó chịu, khi Ninh Thu Thu đến phòng bệnh, ông còn đang ngồi ở mép giường cầm một quyển sách xem.

"Thu Thu tới," nghe được động tĩnh, Triển lão gia quay đầu nhìn cô, "Không phải nói hôm nay nói không thể tới...... Nha, trên đầu làm sao vậy?"

Triển lão gia không chú ý tin tức giải trí, cũng không ai nói với ông, cho nên ông không biết cô bị thương.

"Thời điểm đóng phim không cẩn thận nên bị ngã một chút, vừa rồi đã đi kiểm tra qua, không có việc gì đâu à." Ninh Thu Thu không dám nói những chuyện lung tung lộn xộn đó cho Triển lão gia biết để tránh ông phải nhọc lòng.

"Đóng phim không giống ngồi văn phòng, va va đập đập là không tránh được, ngươi phải tự cẩn thận."

"Vâng." Ninh Thu Thu nhìn mặt Triển lão gia lộ vẻ mỏi mệt, biết ngày hôm nay ông đều ngồi chỗ này, khó tránh khỏi buồn tẻ, nói, "Ông ơi, ông nói Tinh Tinh đưa ông đi ra ngoài hoạt động một chút đi, bên này cháu trông là được rồi."

"Cũng được," Triển lão gia gấp sách lại, gỡ kính viễn thị xuống, nói, "Xương cốt ta cũng hỏng rồi, ngồi lâu không được đứng lâu cũng không được."

Ninh Thu Thu đi qua đi dìu ông đứng lên, nói: "Không liên quan đến tuổi tác đâu, ông còn khỏe mạnh lắm, mọi người ngồi lâu đứng lâu đều sẽ mệt, cháu vừa rồi thấy bên phía chỗ chờ khám có ghế mát xa, chờ lúc nữa có thể bảo Tinh Tinh đưa ông qua dùng một chút."

"Được." Triển lão gia nói, "Vậy bên này liền khiến ngươi trông rồi."

Ninh Thu Thu đỡ Triển lão gia đi ra ngoài, giao cho Tinh Tinh, Tinh Tinh người này chính là vua nịnh nọt, năng lực số một, cái miệng nhỏ ngọt như phết mật vậy, Triển lão gia cũng rất thích cô ấy, hai người cùng nhau vừa nói vừa cười mà đi.

Đóng cửa lại, Ninh Thu Thu mới suy sụp xụ mặt, biểu tình mỉm cười trên mặt nháy mắt thành biến thành nhe răng trợn mắt —— đau chết cha!

Lần va đập kia thật sự rất đau, hơn nữa da thịt cô non mịn, thân thể còn được nuông chiều từ bé, tùy tiện bị thương một chút thương cũng có thể đau khóc, huống chi đụng phải một vật rắn chắc như vậy một chút.

Rõ ràng đau như vậy, còn muốn ngụy trang kiên cường, trong nháy mắt cô cảm thấy bóng dáng mình trở nên trưởng thành hẳn.

Ninh Thu Thu xoa cái trán trở lại phòng, lại bị người trên giường làm cho hoảng sợ —— Triển Thanh Việt không biết khi nào đã tỉnh.

Huynh đệ à, ngươi muốn tỉnh lại có thể báo trước một tiếng không a! Mỗi lần vô thanh vô tức mà tỉnh như vậy sẽ hù chết người đấy.

"Anh tỉnh à," đối mặt Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu tổng cảm thấy có điểm xấu hổ, cười cười với người ta một chút, nói, "Khát không, muốn uống nước không?"

Nghe được hai chữ uống nước, Triển Thanh Việt rõ ràng nhíu chặt mày lại, thiếu chút nữa đem ba chữ không muốn uống viết lên mặt.

Được rồi, không muốn uống liền không uống, ghét bỏ như vậy làm chi, Ninh Thu Thu chửi thầm.

Đồng thời cô lại có điểm chột dạ, Triển Thanh Việt bài xích cô giúp uống nước như vậy, không phải là thời điểm hắn hôn mê, bị cô dùng các loại phương thức bắt uống nước bùa, là có...... cảm giác đi.

Tuy rằng bây giờ Ninh Thu Thu chăm sóc Triển Thanh Việt, đối cô mà nói chính là thành thục đến không thể thành thục hơn. Nhưng mà đối với Triển Thanh Việt, cô chỉ một cô gái thế giao giữa hai nhà mà thôi, ấn tượng của Triển Thanh Việt với cô phỏng chừng cũng chưa đến mấy xu.

Cô bồi ở chỗ này rất không hợp lý.

"Cái kia, ông ở chỗ này bồi một ngày, ngồi lâu đã mệt, em bảo hộ công đưa ông ra ngoài đi dạo một chút, thay ông trông bên này." Ninh Thu Thu lẩm bẩm mà giải thích.

Triển Thanh Việt đương nhiên sẽ không nói, bất quá ánh mắt hắn lộ vẻ giật mình, chuyển qua vết thương trên trán cô.

Bởi vì làn da trắng sứ, lại vừa bị xoa ấn, thái dương cô lộ rõ một mảng vừa đen vừa hồng, thoạt nhìn có điểm dữ tợn.

"Hôm nay đóng phim bị thương, không đau, hắc hắc hắc."

Hắc hắc xong Ninh Thu Thu liền muốn cho mình một cái tát, này mẹ nó tươi cười cái gì!

Ninh Thu Thu đã tự quyết định rồi, vì không muốn thời điểm người ta tỉnh lại hình tượng mình cũng mất toi, nói: "Anh hẳn là đói bụng đi, anh đợi một lát, tôi đi gọi người tới giúp anh dùng cơm a."

Ninh Thu Thu không gọi Tinh Tinh về, mà là đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ qua nhìn, nói có thể cho hắn ăn cháo được rồi.

Hộ lý còn lại Trần Nghị mang cháo rau xanh thịt nạc mềm mềm ngon ngon mà phòng bếp hầm đến, đây là mang qua lúc chạng vạng, còn khá nóng, có thể trực tiếp ăn.

Trần Nghị múc một chén, đương nhiên là muốn đưa đến tay Ninh Thu Thu: "Ninh tiểu thư, cháo còn nóng, phải cẩn thận lúc cho ăn nhé."

"......" Ngươi có biết bắt chủ nhân làm việc như vậy là phải bị trừ tiền lương!

Ninh Thu Thu nhận chén, Trần Nghị lập tức thức thời mà lui ra, nhường chỗ lại cho hai người bọn họ.

Ninh Thu Thu dù sao cũng là người từng xuyên hai lần, chỉ sau một lát đã bình tĩnh lại —— ít nhất là mặt ngoài thoạt nhìn giống bình tĩnh.

Cô bưng chén, tươi cười ngồi gần lại một chút, nói: "Tinh Tinh đưa ông đi ra ngoài, Trần Nghị là đàn ông, việc đút cơm tạm thời là tôi làm, không ý kiến nha."

Triển Thanh Việt: "......"

Hắn cho dù có ý kiến, hắn có thể nói sao?!

Ninh Thu Thu đỡ Triển Thanh Việt nửa ngồi, kê cái gối đầu phía sau gáy hắn, giúp hắn ngồi dựa ổn định, mới cầm muỗng múc non nửa muỗng, đặt ở bên miệng mình, cẩn thận thổi một chút, xác định không quá nóng, mới đưa đến trước mặt Triển Thanh Việt.

Triển Thanh Việt nhìn cô một cái, lại rũ mắt nhìn cái muỗng đưa tới trước mặt, cuối cùng vẫn lựa chọn hé miệng, để Ninh Thu Thu đem cháo đưa vào trong miệng hắn.

Thủ pháp của cô không tính thuần thục, còn có ít cháo vụn cùng nước cháo tràn ra khoé miệng Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu vội vàng lấy khăn giấy, lau lau khoé miệng Triển Thanh Việt một chút. Lau đến một nửa mới phát giác tư thế này của mình quá ái muội, quả thực giống chiếu cố chồng sinh bệnh.

"......"

Ninh Thu Thu cảm thấy Triển Thanh Việt bị một nữ tử xa lạ đút cơm như vậy, nội tâm hẳn cũng hỏng mất.

Một chén cháo cuối cùng cũng xong dưới bầu không khí xấu hổ, Ninh Thu Thu cảm thấy Triển Thanh Việt sợ là khó tiêu chén cháo này mất. Nhưng ai dùng cơm dưới loại bầu không khí này hẳn cũng vô pháp bình tĩnh nuốt đi.

Đút xong một chén, khi Ninh Thu Thu muốn đứng dậy đi lấy chén thứ hai, bỗng nhiên góc áo bị kéo lấy, Ninh Thu Thu cúi đầu nhìn, phát hiện cư nhiên là tay Triển Thanh Việt.

"Ân? Anh động được này!" Ninh Thu Thu vui vẻ.

Ngày hôm qua ngay đến động tác giơ tay Triển Thanh Việt cũng không làm được, hiện tại cư nhiên có thể giữ góc áo cô, đây tiến bộ tầm cỡ lịch sử như nào a!

Người trên giường người đương nhiên không trả lời cô.

"Sao vậy, có phải không muốn ăn nữa không?"

Người trên giường người chần chờ một lát, thong thả gật gật đầu, khẽ đến không thể phát hiện.

"Nga." Ninh Thu Thu cầm chén buông, cô cũng không muốn đút tiếp!

Bất quá Triển Thanh Việt vẫn nắm lấy góc áo cô không buông ra, Ninh Thu Thu nghi hoặc: "Anh còn có chuyện gì sao?"

Triển Thanh Việt ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn về phía đằng sau.

Ân? Ninh Thu Thu nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện là toilet.

"A? Nơi đó có gì sao," Trong đầu Ninh Thu Thu nhất thời không nhảy số, nhưng nhìn cơ bắp không thể khống chế trên mặt Triển Thanh Việt, rõ ràng chúng xuất hiện một loại thần sắc khó nói, bỗng nhiên tinh quang trong đầu chợt lóe: "Đã hiểu, anh muốn đi toilet đúng không!"

—————

Một chương của bộ này rất dài, hơn 5000 chữ lận, cho nên edit rất cần thời gian để đọc và nghiền ngẫm:):) Với lại, mn thỉnh thoảng thấy mình để xưng hô "mẹ - ngươi" của Ninh phu nhân là vì đó hầu như là giọng điệu hận sắt không thành thép ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương