Phó Minh Thời muốn tặng quà cao cấp cho Chân Bảo, nhưng Chân Bảo sợ lãng phí tiền của anh, nhất quyết phải là xe đạp, những thứ khác có mua cô vẫn không cần.

Phó Minh Thời không thể làm gì hơn là giúp cô chọn xe đạp.

Xe đạp cũng khá đắt tiền, nhưng nghĩ tới sân trường đại học, Phó Minh Thời lướt mạng xem qua, định giá ở gian500-1000. Đắt tiền mà làm mất, bất cứ khi nào anh đều có thể giúp cô đổi chiếc xe mới, chẳng qua Phó Minh Thời sợ Chân Bảo đau lòng tiền xe đạp, nên tính mua cái tiện nghi, có làm mất cô chẳngphải quá khó khăn chịu đựng.

“Chọn một chiếc đi.”

Phó Minh Thời chuyển máy tính sang chỗ Chân Bảo.

Màn hình toàn là xe đạp, Chân Bảo nhìn cái nào cũng thích hết, cuối cùng chọn một chiếc màu hồng phấn, phía trước còn có cả giỏ xe.

Đối với thẩm mỹ ưa thích của cô, Phó Minh Thời không dám đưa nhận xét, lúc trả tiền lại nghĩ đến điều gì đó, rồi gọi Chân Bảo tới, anh dạy cô cách mua hàng trên mạng, tránh bị bạn cùng phòng cười chê.

“Sau này muốn mua gì, cứ dùng tài khoản của tôi.” Phó Minh Thời nói luôn mật khẩu cho cô.

“Không được, tôi muốn tự đăng kí, anh giúp tôi lập thẻ ngân hàng đi.” Thái độ Chân Bảo kiên định.

Phó Minh Thời nhìn cô, không có cưỡng cầu (yêu cầu gượng ép).

Nhưng trong lòng đã quyết định, sau này “Tiền lương” mỗi tháng đều gửi cho cô, cộng thêm một khoản để mua trên mạng nữa.

Buổi tối đúng hẹn, Phó Minh Thời gửi danh sách các trường nổi tiếng cùng các chuyên ngành phù hợp cho Chân Bảo, còn chú thích thêm độ khó của từng chuyên ngành với tình hình việc làm, thậm chí tỷ lệ sinh viên trai gái đều có luôn. Chân Bảo nhìn tờ giấyhồi lâu, nhìn đến 10 giờ tối, vẫnchưa nghĩ ra nên học cái gì.

Ngày hôm sau Phó Minh Thời được nghỉ, vốn tính đưa cô ra ngoài chơi, nhưng sợ kỳ kinh nguyệt của Chân Bảo còn chưa qua, hai người đành ở lại biệt thự.

Buổi chiều Chân Bảo đi xe đạp, đó là một chiếc màu hồng phấn, nằm trên thảm cỏ xanh của biệt thự càng trở nên đẹp mắt.

“Đạp thử xem.” Tháng sáu mùa hè nóng bức, Phó Minh Thời ngồi dưới bóng cây, nhìn cô đạp xe.

Chân Bảo đứng trước xe đạp, vặn vẹo uốn éo.

Phó Minh Thời nhìn chằm chằm cô, trong đầu bỗng hiện lên sân nhỏ nhà Chân gia, không hề có chiếc xe đạp nào.

“Không biết chạy sao?” Từ bóng cây đi ra, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi.

Chân Bảo lúng túng gật đầu.

“Để tôi dạy cô, đơn giản thôi.” Phó Minh Thời đi vòng qua bên trái xe đạp, điều chỉnh yên xe, sau đó giữ phía sau, cho cô ngồi lên yên trước.

Chân Bảo cao 165 cm, khi ngồi lên, hai chân chạm đất không thành vấn đề.

“Đạp chân đi, cố gắng chuyển động về phía trước.” Phó Minh Thời vững vàng giữ phía sau, nhìn bóng lưng cô mà nói, “Không cần sợ, nghiêng thì chống hai chân xuống đất, không ngã được đâu.”

Chân Bảo nửa tin nửa ngờ, chẳng qua lên đại học phải vậy thôi, bây giờ cần phải dũng cảm, chạy tới chạy lui mấy lần, rất nhanh đã tìm được cảm giác. Phó Minh Thời đi theo cô một đoạn, cảm thấy đã ổn định, lặng lẽ buông tay, nhưng người vẫn theo sau.

Đi thẳng không còn vấn đề gì nữa, Phó Minh Thời nhìn qua bên trái, “Thử quẹo trái coi nào.”

Chân Bảo quay tay lái, chân không bắt kịp, đột nhiên xe ngã theo về bên trái. Phó Minh Thời nhìn thấy không ổn liền chạy tới, một tay đỡ xe một tay ôm eo cô, Chân Bảo theo bản năng bắt lấy anh, sau đó biến thành Phó Minh Thời đỡ xe, còn người cô thì ngồi trên xe đạp, nhưng mặt đã vùi vào ngực Phó Minh Thời.

Áo sơ mi bị cô nắm chặt, Phó Minh Thời ôm cô xuống trước, vội vã hỏi: “Không sao chứ?”

Chân Bảo bị dọa khiến cả người đổ mồ hôi, nhưng may là không bị thương gì, nhịp thở bình thường trở lại, cười đẩy anh ra, “Không sao, để tôi thử lại lần nữa.”

Mới được học đạp xe, đã phấn khích thế này.

Phó Minh Thời cười, tiếp tục giữ để bảo vệ cô.

Chạy xe đạp rất đơn giản, Chân Bảo học mấy phút đã biết, còn ở trong sân luyện tập nhiều vòng, gương mặt dần đỏ bừng. Cô không có thói quen dùng kem chống nắng, vốn cũng không quan tâm bị phơi đen ra sao, nhưng Phó Minh Thời lại quan tâm, tránh trong tương lai cô sẽ hối hận, kịp thời khuyên nhủ nên trở về biệt thự.

Thong thả một ngày, Phó Minh Thời lại phải đi công tác, hằng ngày đến tối mới về nhà.

Còn bốn năm ngày nữa sẽ phải báo nguyện vọng, Chân Bảo từ từ cân nhắc, chưa tới ngày cuối cùng, không cần gấp gáp làm chi.

“Hắc Đản à!”

Ăn sáng xong, Phó Minh Thời rời đi, Chân Bảo đi lên phòng ngủ tầng ba, đẩy cửa vào, đi về phía trước hai bước, chợt phát hiện trên sàn nhà có nhiều vết bẩn, nhìn xung quanh lúc lâu, cuối cùng Chân Bảo đã biết đó là gì, lập tức gọi Hắc Đản. Từ trong thôn chuyển đến thành phố lớn, cô có nhiều cái không thích ứng được, Hắc Đản cũng giống vậy, thật may Hắc Đản vẫn luôn nghe lời cô, vô cùng ngoan ngoãn học cách dùng nhà vệ sinh.

Bên trong truyền tới hai tiếng yếu ớt.

Chân Bảo bước qua vết bẩn, thấy Hắc Đản đang rũ tai nằm dưới bàn đọc sách, đôi mắt to đen lanh lợi làm bộ tội nghiệp nhìn cô. Ban đầu, Chân Bảo còn tưởng Hắc Đản phạm lỗi nên cố ý giả bộ đáng thương, nhưng khi cô kéo Hắc Đản ra, Hắc Đản vẫn nằm yên, khiến Chân Bảo không khỏi nóng nảy.

Có phải bị bệnh rồi không?

Sờ qua Hắc Đản, trên người dường như rất nóng.

Ngày trước, Hắc Đản chưa từng bị bệnh, đây là lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Chân Bảo lập tức ôm Hắc Đản xuống nhà hỏi vú Vương.

Vú Vương chưa bao giờ nuôi chó, nên cũng không biết, “Không thì chúng ta đưa Hắc Đản đến bệnh viện thú y khám xem sao?”

Chân Bảo buồn bã: “Vú biết có biết bệnh viện nào không?”

Cái này đơn giản, vú Vương mở màn hình điện thoại của mình ra, tìm kiếm một lúc, rất nhanh đã tìm được một nơi đáng tin, “Chỗ này nghe nói rất tốt, cách chúng ta khá gần, lái xe nửa giờ đã đến. Đúng rồi, có cần nói với Phó tổng một tiếng không cháu?”

“Không cần đâu, chắc không đến nỗi bệnh nặng lắm.” Công việc của Phó Minh Thời rất bận rộn, Chân Bảo không muốn làm trễ nãi anh, buông Hắc Đản xuống, cô lên lầu lấy túi xách, mang cả điện thoại, thẻ tiền cũng nhét vào trong.

Vú Vương có một chiếc ô tô, trông khá ổn, nửa giờ sau, đã tới được mục tiêu, bệnh viện thú y A Đại.

Bệnh viện xây ở khuôn viên A Đại, vú Vương đi phía trước dẫn đường, Chân Bảo ôm Hắc Đản đi theo, ánh mắt lần đầu thấytrường đại học ở nơi đây đã làm cho hấp dẫn, từng tòa nhà dạy học, bãi tập trải dài bao la, còn có rất nhiều sinh viên lui tới.

“A Đại là một trường đại học trọng điểm, cháu mà đi học cũng rất tốt đó, nhưng đừng nhìn nữa, nơi đây đều là chuyên ngành nông nghiệp.” Vú Vương thấy cô nhìn đến không nỡ rời đi, cười nói. Nhìn xem cô gái này, Phó gia giàu có như vậy, Chân Bảo hoàn toàn có thể được học ở nhiều nơi nổi danh trong thành phố, chứ không riêng gì nông đại này.

Nhưng Chân Bảo nghĩ đến tờ giấy Phó Minh Thời đưa cho cô, bên trong vốn không hề nhắc đến A Đại.

Nhẩm tính, trước tiên việc quan trọng là khám bệnh cho Hắc Đản cái đã.

~

Trong bệnh viện có rất nhiều người!

Chân Bảo ôm Hắc Đản ngồi trên ghế đợi, hàng ghế trước mặt đã ngồi đầy người mang vật nuôi đến khám, nhìn những vật nuôi ấy, có mèo, có chó thường gặp, còn có rùa đen, heo con, đại anh vũ. Lúc Chân Bảo quan sát người khác, không ít người liếc qua cô, phát hiện thứ cô ôm trong người chỉ là chó vườn, vài người còn tỏ ánh mắt khinh thường.

“Cháu đừng để ý tới bọn họ.” Vú Vương hừ hừ.

Chân Bảo xoa xoa Hắc Đản, không thèm để ý đến.

Xếp hàng hơn hai mươi phút, bên ngoài bệnh viện đột nhiên phát ra tiếng khóc của trẻ con, mọi người đều tò mò ngó tới, chỉ thấy một cụ già hơn sáu mươi tuổi đầu lấm mồ hôi, ôm chiếc hộp đựng con mèo chạy vào, tay dắt một bé trai bốn năm tuổi.

Đứa trẻ tiếng khóc đưa tới một y tá.

“Y tá, mèo nhà tôi bị đụng xe, có thể khám trước được không?” Cụ già sốt ruột kéo y tá.

Y tá một bên trấn an bà một bên nhìn về phía hộp mèo, thấy bên trong toàn là máu, lập tức mang bọn họ đến phòng cấp cứu.

Bé trai thì vẫn khóc, miệng luôn gọi Cà phê, hẳn là tên của chú mèo đại hoàng kia.

Chân Bảo nghe mà thấy khó chịu trong lòng, không khỏi ôm chặt Hắc Đản, Hắc Đản ỉu xìu nằm trên đùi chủ nhân, so với bất kì lúc nào cũng đều ngoan cả. Bên phải Chân Bảo ngồi là một đôi tình nhân, trên đùi người bạn gái là chó con giống Samoyed, thấy Chân Bảo sờ Hắc Đản, Samoyed kêu về phía Chân Bảo một tiếng, như tiếng con nít ngây ngô vậy.

Chân Bảo nhìn sang, Samoyed há miệng, giống như đang chọc cô cười.

“Rõ ràng thích ngắm người đẹp đây mà, thấy người đẹp là ngoan liền thôi.” Cô bạn gái tóc ngắn thân thiện cười với Chân Bảo.

Được khen là người đẹp, Chân Bảo có chút dè đặt, thử sờ Samoyed một cái, nghi ngờ nói: “Nó bị bệnh gì thế?”

Cô bạn gái tóc ngắn cười hắc hắc, lại gần, lặng lẽ nói bên tai Chân Bảo: “Mang nó tới triệt sản.”

Chân Bảo không nhịn được nhìn về nơi đó của Hắc Đản, cũng cười theo.

Nhưng chuyện này rất nhanh bị hai bà cháu mới đến cắt ngang, con mèo đại hoàng tên Cà phê bị thương quá nặng, mới vào phòng cấp cứu đã chết. Bé trai ôm mèo khóc lóc, khóc đến mức phải dẫn ra, cụ già chấp nhận mua thêm một con mới cho cậu, nhưng bé trai không muốn, đòi Cà phê phải sống lại.

Tới đây, phần lớn đều vui vẻ với vật nuôi, giờ lại có người lén gỡ mắt kính xuống lau nước mắt.

Chân Bảo rơi mấy giọt, thằng bé bị bà nó khuyên dỗ mãi để ra về, tâm tình càng đi xuống, thương cảm thay thằng bé ấy.

Có thể trong lòng thằng bé, Cà phê vừa là vật nuôi, vừa là người nhà thân thiết, không nỡ để nó xảy ra chuyện, không nỡ để nó rời đi.

~

Hắc Đản chỉ nhiễm bệnh nhẹ, bác sĩ kê toa, nói ăn uống ổn định là khỏe lại ngay.

Trở lại biệt thự, Chân Bảo ôm Hắc Đản lên lầu, ngồi tìm kiếm về nghề bác sĩ thú y, thấy bài viết chia sẻ cảm xúc khi làm bác sĩ thú y, cô nhấp vào đọc, một lần lướt một lần ấm lòng, càng xem càng cảm động. Ông Phó có nói, để cô tự chọn nghề mình thích, giờ Chân Bảo cảm thấy, dường như đã tìm được rồi.

Nhưng Chân Bảo cũng muốn kiếm tiền.

Tra dò lương tháng của nghề bác sĩ thú y, nghe nói làm chính thức một năm được ba ngàn, nếu như có thể vào bệnh viện thú y A Đại, tiền lương sẽ cao hơn.

Tiền lương thế này, cộng thêm hứng thú của cô với nghề bác sĩ thú y, vậy là đủ rồi.

Chân Bảo lại tìm thêm vài trường đại học trong nước mạnh về chuyên ngành bác sĩ thú y, xếp hạng đầu tiên, chính là A Đại.

Chạng vạng tối, Phó Minh Thời về nhà, nghe từ vú Vương mới biết chuyện Hắc Đản bị bệnh, liền đi tìm Chân Bảo trước, Phó Minh Thời mặt không cảm xúc dặn dò vú Vương: “Sau này cô ấy có chuyện gì, dù là lớn hay nhỏ, cũng phải báo cho cháu.”

Vú Vương vội vàng đáp ý.

Phó Minh Thời trực tiếp đi lên tầng ba.

Chân Bảo đang xem phim “Marley và Tôi”, phòng mở máy điều hòa, cửa sổ đóng chặt, không nghe được tiếng Phó Minh Thời trở về. Lúc Phó Minh Thời gõ cửa gọi cô, Chân Bảo mới thật nhanh bỏ máy tính qua một bên, trải chăn ngay ngắn, sau chạy ra mở cửa, vì nãy giờ dựa vào giường, nên tóc có hơi rối.

“Hắc Đản bị bệnh à?” Phó Minh Thời nhìn cô, rồi ngó tìm Hắc Đản.

Hắc Đản chạy tới, so với buổi sáng tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Hắc Đản không có sao, Phó Minh Thời nhìn qua máy tính đang tạm dừng để trên giường, thuận miệng hỏi: “Phim gì thế?”

Chân Bảo nói tên bộ phim.

Phó Minh Thời nhếch môi, Hắc Đản bị bệnh, cô thì xem phim về thú cưng, đúng là đủ hợp với tình thế.

“Đúng rồi, tôi đã chọn được ngành muốn học.” Chân Bảo đặt máy tính lên bàn, chỉ ra trang mạng A Đại, đưa cho Phó Minh Thời xem.

Thấy rõ tên đại học, Phó Minh Thời cau mày, “Cô muốn học cái gì thế?”

“Động vật y khoa.” Giọng nói Chân Bảo trong trẻo, ôm Hắc Đản lại gần bỏ lên đùi, sau cười tươi với Phó Minh Thời, “Tôi muốn làm bác sĩ thú y.” Cô thích động vật, từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua gia cầm, vật nuôi đều thích ở gần với cô, có lẽ trời sinh cô thích hợp để làm bác sĩ thú y.

Phó Minh Thời nhìn gương mặt vui vẻ của cô, nhưng không giải thích được, vì sao lại nghĩ tới tấm hình mà ông nội gửi tới.

“Công việc của bác sĩ thú y vừa phải gặp bẩn vừa phải chịu mệt mỏi, không hề thoải mái như cô tưởng tượng đâu.” Phó Minh Thời định thay đổi quyết định của cô.

“Tôi không sợ mệt mỏi.” Chân Bảo nhìn chằm chằm, phản bác lại anh.

Phó Minh Thời: “Bác sĩ thú y, phải học giải phẩu, vậy cô không sợ sao?”

“... Không sợ.” Chân Bảo do dự một hồi mới lắc đầu, cô từng giết gà lẫn cá, cũng xem người ta giết mổ heo, hẳn có thể làm được.

Đột nhiên Phó Minh Thời không biết nói gì.

Cô gái này, không chịu lấy vị hôn phu là anh, nhưng bắt buộc phải đi học nghề bác sĩ thú y gì đấy, thật là...

Không bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương