Gà Chiến Nhà Đỗ Bảo Tiêu
-
Chương 10
Ngày sum họp vốn nên là cảnh tượng vui vẻ khen ngợi nhau lại bởi vì gà rừng năm lần bảy lượt khơi mào khiêu khích, những tranh chấp thường ngày bị ẩn dưới nước giờ sôi lên sùng sục, nhưng gà rừng không chỉ chửi người vì Đỗ Kiêu mà nó cũng đối xử thân thiện với những ai gần gũi thân thiết với hắn, chẳng hạn như ông chú kia, quả thật bị sức chiến đấu của nó làm cho nghẹn họng nhìn trân trối.
Đỗ Kiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần nhà họ Chu liên hoan đều là cảnh tượng bàn ghế lộn xộn, náo loạn như bị gió lốc quét qua. Tình hình hiện tại ở nhà bác cả vẫn chưa tính là gì.
Đến lúc tạm biệt, dường như đã hình thành nên ranh giới trong số những thân thích.
Gà thiếu gia vui mừng nhìn những người thân đứng về phía Đỗ Kiêu vỗ vỗ vai hắn nói: “Thằng nhóc này lăn lộn bên ngoài tốt lắm, là quân nhân vẫn có chỗ khác biệt với mấy đứa sống chơi bời, về sau có dự định gì không?”
Đỗ Kiêu không rõ khác biệt với mấy người sống chơi bời là ý gì, nhưng người ta đã có thiện ý thì mình cũng không nên quá trầm mặc, thành thật đáp: “Cháu định thành lập một công ty bảo an.”
Gà thiếu gia: Quác?!
Chuyện quan trọng thế mà anh không nói trước với em! Không phải anh vẫn đang làm vệ sĩ của em à? Còn em thì sao?
“Tự lập công ty rất tốt, làm ông chủ tự do tự tại. Sau này cưới một cô vợ xinh đẹp nữa coi như đứng trên đỉnh cao nhân sinh rồi!”
Đỗ Kiêu: “…”
Tự lập công ty chính là để cưới vợ đó, tuy rằng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.
Gà rừng hoàn toàn không biết về nỗi khổ tâm của bảo tiêu nhà mình, ủ rũ mổ mổ khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Cơ bắp Đỗ Kiêu đột nhiên căng ra, nhớ tới gà thiếu gia mổ mổ ngực mình suốt đường về nhà, còn mổ cả lỗ tai hắn, có hơi không nhịn được, vội định thần, tay chân cứng đờ chào từ biệt anh em họ hàng.
Vừa nhấc chân lên, liếc mắt thấy mấy người họ hàng bị gà rừng xử lý đang ngồi buôn dưa lê cùng nhau, phát hiện ánh mắt họ trốn tránh nhìn về phía mình còn mang nét sợ hãi, hắn theo bản năng ngưng thần lắng nghe.
“Sao Đỗ Kiêu mang về con gà quỷ quái như vậy chứ? Có khi nào là yêu quái biến thành không?”
“Thời nào rồi mà còn mê tín như thời phong kiến thế, bây giờ người máy đầy rẫy, robot thú cưng có gì hiếm đâu? Lập trình cho nó làm gì cũng được. Cháu nội tôi chơi cái gì ấy nhỉ… À là điện thoại thông minh, suốt ngày chat chít với người ta.”
“Tôi nghĩ không phải Trương Lệ Mai muốn giở trò mà là thằng nhóc Đỗ Kiêu ấy, thường nói người thành thật khi xấu xa còn đáng sợ hơn vạn lần. Ngày thường nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại ngầm giở trò dìm người ta, ông nghĩ xem liệu chúng ta cũng bị nó hố không?”
“Đúng, con gà giả kia chắc hẳn là do Đỗ Kiêu chuẩn bị cẩn thận. Nghe nói nó làm đội trưởng đội bảo tiêu, nhận lương ngang với quản lý, nó còn có rất nhiều bạn bè xuất ngũ ở khắp trời nam đất bắc, chắc chắn có mạng lưới tình báo nếu không một mình nó làm sao moi được ra nhiều chuyện riêng tư của nhà mình như thế?”
“Chuẩn chuẩn! Chó nhà tôi trộm tã giấy mà nó còn biết, hay là nó điều khiển hệ thống vệ tinh theo dõi? Giống như…. Google Maps ấy?”
Nghe suy đoán càng ngày càng bay xa của họ, Đỗ Kiêu chỉ biết: “…”
Hiện giờ hắn đã hiểu thế nào “là quân nhân vẫn có chỗ khác biệt với mấy đứa sống chơi bời” rồi. Đến hệ thống vệ tinh còn nghĩ đến được, sức tưởng tượng quả là vươn tầm vũ trụ.
Gà thiếu gia nằm trong ngực hắn cười bò: “Cạc cạc cạc cạc!”
Mẹ Đỗ chỉ chỉ ngực Đỗ Kiêu: “Hôm nay nó quá đáng lắm, mẹ không muốn nuôi dòng phá phách này, hết năm mới thì mang về đi, thích nuôi thì nuôi, không thích nuôi thì ném. Ngày mai sang nhà bà ngoại thì quản lý con gà của con cho tốt.”
Đỗ Kiêu: “…Vâng ạ.”
Vốn dĩ con cũng không dám nhờ mẹ nuôi mà.
Gà thiếu gia nháy mắt xịt hơi, rúc trong áo lông vũ của Đỗ Kiêu im ắng như chim cút, chán nản nghĩ: Mẹ chồng không quý mình, con đường gả đến nhà họ Đỗ chồng chất thật nhiều thật nhiều khó khăn…
Cả nhà đi đến ngã tư, cách xa nhà bác cả rồi mẹ Đỗ mới xoay người vèo cái bắt gà rừng ôm nó vào lòng, đồng thời phát ra một tràng cười quỷ dị: “Ha ha ha ha ha! Hôm nay quá sảng khoái! Rửa được mối nhục xưa! Con gà này giỏi lắm!”
Đỗ Kiêu: “…”
Mẹ đừng quay xe như vậy con đỡ không kịp…
Bị mẹ Đỗ nâng lên cao, gà thiếu gia hạnh phúc đến choáng váng.
Yeah yeah! Độ khó của việc cưa cẩm Đỗ Kiêu lại hạ thấp rồi! Ngày mai mình vẫn muốn lấy lòng mẹ chồng!
Ban đêm, gà thiếu gia thành thật nằm ngủ, hoàn toàn không táy máy chuyện xấu nào. Hiện tại nó vẫn chưa rõ Đỗ Kiêu thích đàn ông hay phụ nữ, lại không tìm được cơ hội gọi điện thỉnh giáo ba, chỉ có thể ngoan ngoãn giữ nguyên hình làm ổ trong chăn giả vờ “Tôi đơn giản là con gà”.
Hơn nữa đêm hôm trước hầu như không ngủ được khiến nó buồn ngủ muốn chết rồi.
Đáng thương Đỗ Kiêu tự nhiên bị trêu chọc một phen, giá trị tự chủ tụt xuống mức âm, trước kia hắn đi tắm cũng chẳng ý dâm điều gì, vậy mà giờ chỉ cần hơi chút thất thần là đũng quần căng chặt ngay, từ một chính nhân quân tử nháy mắt bị biến thành dâm quỷ háo sắc.
Đỗ Kiêu không nỡ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình, một bên hưởng thụ một bên chịu dày vò, vì nằm chung chăn gối với gà thiếu gia mà trằn trọc không yên giấc, thật sự muốn vào quan tài sớm mà.
Bình minh lên, gà rừng ngủ đến thần thanh khí sảng, đúng giờ cất tiếng gáy, ý chí chiến đấu sôi sục đi theo Đỗ Kiêu đến nhà bà ngoại chúc Tết.
Có mẹ Đỗ dung túng, gà rừng chiến công nối tiếp chiến công, hai ngày tiếp theo đi thăm bạn bè gần như toàn bộ hành trình đều được mẹ Đỗ ôm ấp, đủ biết mức độ “con ruột” thế nào.
Gà rừng không phụ kỳ vọng, oanh liệt tạo nên hiệu ứng “Đỗ Kiêu biến sắc”.
Mẹ Đỗ rảnh rỗi sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình, lúc này bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vỗ vỗ cánh tay ba Đỗ nói nhỏ: “Anh nghĩ mà xem, con gà này kỳ lạ quá thể, hiểu nhiều nói nhiều, có nhân tính, hay bênh vực thằng hai nhà mình. Có khi nào nó là một yêu nữ xinh đẹp hóa thành, tìm thằng hai báo ân không?”
Ba Đỗ thấy nhiều thành quen, không trách ảo tưởng của bà: “Mọi người toàn nói con gà này là robot thú cưng.”
“Có cái rắm ấy! Làm gì có chỗ sạc điện!” Mẹ Đỗ bĩu môi: “Em đã kiểm tra rất kỹ càng, nó là gà thật mà.”
Gà rừng nằm trong ngực Đỗ Kiêu hắt xì bằng tông giọng gà trống, hắt xong tiếp tục khóc lóc om sòm: Hu hu hu… suýt nữa bị mẹ chồng phanh thây, lúc thì bóp cổ lúc thì kéo cánh, lúc thì vặt lông lúc thì nhổ đuôi, dọa chết gà, em còn tưởng em không sống nổi để gặp anh…
Đỗ Kiêu hoàn toàn không hiểu nó đang phát điên cái gì: “…”
Mẹ Đỗ còn liệt kê các chứng cứ chứng minh suy đoán của mình thì bị ba Đỗ nói xen vào: “Yêu tinh cũng được nhưng chắc gì đã là nữ yêu.”
Mẹ Đỗ không phân biệt được giới tính của gia cầm, nuôi gà phải đợi đến lúc nó trưởng thành rồi dựa vào tiếng gáy mới nhận ra, nghe ông nói cũng lung lay: “Màu lông đẹp như thế chắc phải là nữ yêu chứ?”
Ba Đỗ bí ẩn nói một câu: “Múa mở màn toàn là công đực.”
Mẹ Đỗ: “…Có lý.”
Ba Đỗ: “A, đúng rồi, con gà này có tên.”
Mẹ Đỗ: “Tên là gì?”
Ba Đỗ: “Tiểu thiếu gia.”
Mẹ Đỗ: “…”
Mấy ngày nghỉ gà bay chó sủa qua đi, thoáng cái đã đến ngày trở lại. Đỗ Kiêu bắt tay vào thu dọn quần áo, vừa dọn vừa ngó gà rừng nhảy tới nhảy lui quanh va ly.
Mẹ Đỗ mang ra một túi đồ ăn vặt đầy ú ụ: “Mang theo đi, trên đường cho tiểu thiếu gia ăn.”
Đỗ Kiêu: “…”
Tiểu thiếu gia?
Mẹ Đỗ liếc hắn một cái: “Con gà này không phải tên là tiểu thiếu gia à? Thế gọi là gì?”
Đỗ Kiêu lại ngó gà rừng cái nữa: “…Chu Trạm.”
Hai móng vuốt của gà rừng bám vào quai túi trượt ngã thẳng cẳng, chân gà giơ lên trời.
Má ơi! Bị nhìn thấu rồi sao! Mình liều chết không nhận có được khum???
Mẹ Đỗ khó hiểu: “Ủa sao lại lấy họ Chu? Thú cưng nhà mình thì phải lấy họ Đỗ chứ! À, mẹ nhớ rồi, đây vốn là gà của ông chủ con, nhưng đã đưa cho con rồi nên sửa thành họ Đỗ.” Nói xong lấy ra một miếng thịt nguội quơ quơ trước mặt gà rừng: “Đỗ Trạm tới đây.”
Gà thiếu gia vui vẻ đứng dậy, tí tởn chạy sang.
Mẹ Đỗ: “Đấy nhá, nó đồng ý rồi.”
Đỗ Kiêu: “…”
Chờ mẹ Đỗ đi, Đỗ Kiêu ôm gà thiếu gia đang vui sướng ăn thịt lên nóc tủ, để nó đối diện với mình. Hắn nói: “Tiểu thiếu gia, em nói xem tôi nên mua một chiếc vé hay hai chiếc vé?”
Gà thiếu gia xoay mông vào mặt hắn tiếp tục ăn.
Mình chỉ là một con gà, chẳng hiểu gì hết.
Đỗ Kiêu: “Vậy có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi, em không phải tiểu thiếu gia, tôi… định để em lại cho mẹ nuôi.”
Gà rừng dựng thẳng đuôi:!!!
Chết tiệt anh nói cái quái gì vậy hả? Anh dám uy hiếp em! Đỗ Kiêu thay đổi rồi!
Đỗ Kiêu bình tĩnh nhìn cái mông gà: “…”
Gà thiếu gia căm giận ăn sạch thịt nguội: Em không tin anh thật sự dám để em lại!
Đỗ Kiêu xoay người xuống bếp: “Mẹ ơi, con đi làm không rảnh nuôi gà nữa, hay con để ở nhà mẹ nuôi nhé.”
Gà thiếu gia vỗ cánh phành phạch đuổi theo, nhảy lên đầu hắn dùng sức dẫm dẫm: “Cạc cạc cạc cạc!”
Đỗ Kiêu xấu xa! Xấu xa xấu xa!
Em! Nhìn! Lầm! Anh! Rồi!
Mẹ Đỗ vui vẻ: “Mẹ còn tưởng con không muốn xa nó, vậy cứ để ở nhà đi! Bảo đảm nuôi cho béo tròn chắc thịt!”
A a a a a a không cần đâu! Con muốn đi cùng Đỗ Kiêu cơ a a a a a a!
Mẹ Đỗ nói tiếp: “Đỗ Trạm thần kỳ như vậy chắc biết gọi điện thoại qua video nói chuyện nhỉ? Nếu không hôm nào mẹ lắp dây mạng, thỉnh thoảng gọi video cho con xem nhé.”
Ba Đỗ gật đầu tán đồng: “Được đấy.”
Đỗ Kiêu: “…”
Hắn không hiểu nổi ba mẹ mình, nhiều năm không thèm lắp mạng vì con trai, hiện tại lại vì một con gà…
Gà thiếu gia nghĩ bọn họ làm tới bến thật, tức giận điên cuồng mổ tóc Đỗ Kiêu: “Cạc cạc cạc cạc!”
Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!
Đỗ Kiêu giơ tay chặn lại: “Trên tóc có vi khuẩn.”
Gà rừng đổi sang mổ vai hắn.
Ba Đỗ nói: “Để lại cũng tốt, ba sắp về hưu, vừa lúc rảnh rỗi dạy nó nói chuyện. Nó đi theo cái hũ nút con học không nổi mấy câu, mẹ con còn đang mong chờ nó tu luyện thành người đấy.”
Đỗ Kiêu: “…”
Càng lúc càng không hiểu ba mẹ.
Mẹ Đỗ: “Leng Keng nhà chúng ta cũng có bạn chơi cùng, trong nhà thêm náo nhiệt.”
Gà thiếu gia sợ tới mức bay lên đụng đầu vào trần nhà, kêu thảm một tiếng rơi vào lồng ngực Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu lo lắng sờ sờ đầu nó: “Có đau không?”
Gà thiếu gia nhảy dựng lên mổ ngực hắn, cả giận nói: “Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Em không có quần áo mặc!”
Đỗ Kiêu toàn thân cứng đờ, một lúc sau khản đặc nói: “Thật ra bên kia không quá vội, không thì tôi lại mang em đi.”
Đỗ Kiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần nhà họ Chu liên hoan đều là cảnh tượng bàn ghế lộn xộn, náo loạn như bị gió lốc quét qua. Tình hình hiện tại ở nhà bác cả vẫn chưa tính là gì.
Đến lúc tạm biệt, dường như đã hình thành nên ranh giới trong số những thân thích.
Gà thiếu gia vui mừng nhìn những người thân đứng về phía Đỗ Kiêu vỗ vỗ vai hắn nói: “Thằng nhóc này lăn lộn bên ngoài tốt lắm, là quân nhân vẫn có chỗ khác biệt với mấy đứa sống chơi bời, về sau có dự định gì không?”
Đỗ Kiêu không rõ khác biệt với mấy người sống chơi bời là ý gì, nhưng người ta đã có thiện ý thì mình cũng không nên quá trầm mặc, thành thật đáp: “Cháu định thành lập một công ty bảo an.”
Gà thiếu gia: Quác?!
Chuyện quan trọng thế mà anh không nói trước với em! Không phải anh vẫn đang làm vệ sĩ của em à? Còn em thì sao?
“Tự lập công ty rất tốt, làm ông chủ tự do tự tại. Sau này cưới một cô vợ xinh đẹp nữa coi như đứng trên đỉnh cao nhân sinh rồi!”
Đỗ Kiêu: “…”
Tự lập công ty chính là để cưới vợ đó, tuy rằng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.
Gà rừng hoàn toàn không biết về nỗi khổ tâm của bảo tiêu nhà mình, ủ rũ mổ mổ khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Cơ bắp Đỗ Kiêu đột nhiên căng ra, nhớ tới gà thiếu gia mổ mổ ngực mình suốt đường về nhà, còn mổ cả lỗ tai hắn, có hơi không nhịn được, vội định thần, tay chân cứng đờ chào từ biệt anh em họ hàng.
Vừa nhấc chân lên, liếc mắt thấy mấy người họ hàng bị gà rừng xử lý đang ngồi buôn dưa lê cùng nhau, phát hiện ánh mắt họ trốn tránh nhìn về phía mình còn mang nét sợ hãi, hắn theo bản năng ngưng thần lắng nghe.
“Sao Đỗ Kiêu mang về con gà quỷ quái như vậy chứ? Có khi nào là yêu quái biến thành không?”
“Thời nào rồi mà còn mê tín như thời phong kiến thế, bây giờ người máy đầy rẫy, robot thú cưng có gì hiếm đâu? Lập trình cho nó làm gì cũng được. Cháu nội tôi chơi cái gì ấy nhỉ… À là điện thoại thông minh, suốt ngày chat chít với người ta.”
“Tôi nghĩ không phải Trương Lệ Mai muốn giở trò mà là thằng nhóc Đỗ Kiêu ấy, thường nói người thành thật khi xấu xa còn đáng sợ hơn vạn lần. Ngày thường nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại ngầm giở trò dìm người ta, ông nghĩ xem liệu chúng ta cũng bị nó hố không?”
“Đúng, con gà giả kia chắc hẳn là do Đỗ Kiêu chuẩn bị cẩn thận. Nghe nói nó làm đội trưởng đội bảo tiêu, nhận lương ngang với quản lý, nó còn có rất nhiều bạn bè xuất ngũ ở khắp trời nam đất bắc, chắc chắn có mạng lưới tình báo nếu không một mình nó làm sao moi được ra nhiều chuyện riêng tư của nhà mình như thế?”
“Chuẩn chuẩn! Chó nhà tôi trộm tã giấy mà nó còn biết, hay là nó điều khiển hệ thống vệ tinh theo dõi? Giống như…. Google Maps ấy?”
Nghe suy đoán càng ngày càng bay xa của họ, Đỗ Kiêu chỉ biết: “…”
Hiện giờ hắn đã hiểu thế nào “là quân nhân vẫn có chỗ khác biệt với mấy đứa sống chơi bời” rồi. Đến hệ thống vệ tinh còn nghĩ đến được, sức tưởng tượng quả là vươn tầm vũ trụ.
Gà thiếu gia nằm trong ngực hắn cười bò: “Cạc cạc cạc cạc!”
Mẹ Đỗ chỉ chỉ ngực Đỗ Kiêu: “Hôm nay nó quá đáng lắm, mẹ không muốn nuôi dòng phá phách này, hết năm mới thì mang về đi, thích nuôi thì nuôi, không thích nuôi thì ném. Ngày mai sang nhà bà ngoại thì quản lý con gà của con cho tốt.”
Đỗ Kiêu: “…Vâng ạ.”
Vốn dĩ con cũng không dám nhờ mẹ nuôi mà.
Gà thiếu gia nháy mắt xịt hơi, rúc trong áo lông vũ của Đỗ Kiêu im ắng như chim cút, chán nản nghĩ: Mẹ chồng không quý mình, con đường gả đến nhà họ Đỗ chồng chất thật nhiều thật nhiều khó khăn…
Cả nhà đi đến ngã tư, cách xa nhà bác cả rồi mẹ Đỗ mới xoay người vèo cái bắt gà rừng ôm nó vào lòng, đồng thời phát ra một tràng cười quỷ dị: “Ha ha ha ha ha! Hôm nay quá sảng khoái! Rửa được mối nhục xưa! Con gà này giỏi lắm!”
Đỗ Kiêu: “…”
Mẹ đừng quay xe như vậy con đỡ không kịp…
Bị mẹ Đỗ nâng lên cao, gà thiếu gia hạnh phúc đến choáng váng.
Yeah yeah! Độ khó của việc cưa cẩm Đỗ Kiêu lại hạ thấp rồi! Ngày mai mình vẫn muốn lấy lòng mẹ chồng!
Ban đêm, gà thiếu gia thành thật nằm ngủ, hoàn toàn không táy máy chuyện xấu nào. Hiện tại nó vẫn chưa rõ Đỗ Kiêu thích đàn ông hay phụ nữ, lại không tìm được cơ hội gọi điện thỉnh giáo ba, chỉ có thể ngoan ngoãn giữ nguyên hình làm ổ trong chăn giả vờ “Tôi đơn giản là con gà”.
Hơn nữa đêm hôm trước hầu như không ngủ được khiến nó buồn ngủ muốn chết rồi.
Đáng thương Đỗ Kiêu tự nhiên bị trêu chọc một phen, giá trị tự chủ tụt xuống mức âm, trước kia hắn đi tắm cũng chẳng ý dâm điều gì, vậy mà giờ chỉ cần hơi chút thất thần là đũng quần căng chặt ngay, từ một chính nhân quân tử nháy mắt bị biến thành dâm quỷ háo sắc.
Đỗ Kiêu không nỡ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình, một bên hưởng thụ một bên chịu dày vò, vì nằm chung chăn gối với gà thiếu gia mà trằn trọc không yên giấc, thật sự muốn vào quan tài sớm mà.
Bình minh lên, gà rừng ngủ đến thần thanh khí sảng, đúng giờ cất tiếng gáy, ý chí chiến đấu sôi sục đi theo Đỗ Kiêu đến nhà bà ngoại chúc Tết.
Có mẹ Đỗ dung túng, gà rừng chiến công nối tiếp chiến công, hai ngày tiếp theo đi thăm bạn bè gần như toàn bộ hành trình đều được mẹ Đỗ ôm ấp, đủ biết mức độ “con ruột” thế nào.
Gà rừng không phụ kỳ vọng, oanh liệt tạo nên hiệu ứng “Đỗ Kiêu biến sắc”.
Mẹ Đỗ rảnh rỗi sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình, lúc này bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vỗ vỗ cánh tay ba Đỗ nói nhỏ: “Anh nghĩ mà xem, con gà này kỳ lạ quá thể, hiểu nhiều nói nhiều, có nhân tính, hay bênh vực thằng hai nhà mình. Có khi nào nó là một yêu nữ xinh đẹp hóa thành, tìm thằng hai báo ân không?”
Ba Đỗ thấy nhiều thành quen, không trách ảo tưởng của bà: “Mọi người toàn nói con gà này là robot thú cưng.”
“Có cái rắm ấy! Làm gì có chỗ sạc điện!” Mẹ Đỗ bĩu môi: “Em đã kiểm tra rất kỹ càng, nó là gà thật mà.”
Gà rừng nằm trong ngực Đỗ Kiêu hắt xì bằng tông giọng gà trống, hắt xong tiếp tục khóc lóc om sòm: Hu hu hu… suýt nữa bị mẹ chồng phanh thây, lúc thì bóp cổ lúc thì kéo cánh, lúc thì vặt lông lúc thì nhổ đuôi, dọa chết gà, em còn tưởng em không sống nổi để gặp anh…
Đỗ Kiêu hoàn toàn không hiểu nó đang phát điên cái gì: “…”
Mẹ Đỗ còn liệt kê các chứng cứ chứng minh suy đoán của mình thì bị ba Đỗ nói xen vào: “Yêu tinh cũng được nhưng chắc gì đã là nữ yêu.”
Mẹ Đỗ không phân biệt được giới tính của gia cầm, nuôi gà phải đợi đến lúc nó trưởng thành rồi dựa vào tiếng gáy mới nhận ra, nghe ông nói cũng lung lay: “Màu lông đẹp như thế chắc phải là nữ yêu chứ?”
Ba Đỗ bí ẩn nói một câu: “Múa mở màn toàn là công đực.”
Mẹ Đỗ: “…Có lý.”
Ba Đỗ: “A, đúng rồi, con gà này có tên.”
Mẹ Đỗ: “Tên là gì?”
Ba Đỗ: “Tiểu thiếu gia.”
Mẹ Đỗ: “…”
Mấy ngày nghỉ gà bay chó sủa qua đi, thoáng cái đã đến ngày trở lại. Đỗ Kiêu bắt tay vào thu dọn quần áo, vừa dọn vừa ngó gà rừng nhảy tới nhảy lui quanh va ly.
Mẹ Đỗ mang ra một túi đồ ăn vặt đầy ú ụ: “Mang theo đi, trên đường cho tiểu thiếu gia ăn.”
Đỗ Kiêu: “…”
Tiểu thiếu gia?
Mẹ Đỗ liếc hắn một cái: “Con gà này không phải tên là tiểu thiếu gia à? Thế gọi là gì?”
Đỗ Kiêu lại ngó gà rừng cái nữa: “…Chu Trạm.”
Hai móng vuốt của gà rừng bám vào quai túi trượt ngã thẳng cẳng, chân gà giơ lên trời.
Má ơi! Bị nhìn thấu rồi sao! Mình liều chết không nhận có được khum???
Mẹ Đỗ khó hiểu: “Ủa sao lại lấy họ Chu? Thú cưng nhà mình thì phải lấy họ Đỗ chứ! À, mẹ nhớ rồi, đây vốn là gà của ông chủ con, nhưng đã đưa cho con rồi nên sửa thành họ Đỗ.” Nói xong lấy ra một miếng thịt nguội quơ quơ trước mặt gà rừng: “Đỗ Trạm tới đây.”
Gà thiếu gia vui vẻ đứng dậy, tí tởn chạy sang.
Mẹ Đỗ: “Đấy nhá, nó đồng ý rồi.”
Đỗ Kiêu: “…”
Chờ mẹ Đỗ đi, Đỗ Kiêu ôm gà thiếu gia đang vui sướng ăn thịt lên nóc tủ, để nó đối diện với mình. Hắn nói: “Tiểu thiếu gia, em nói xem tôi nên mua một chiếc vé hay hai chiếc vé?”
Gà thiếu gia xoay mông vào mặt hắn tiếp tục ăn.
Mình chỉ là một con gà, chẳng hiểu gì hết.
Đỗ Kiêu: “Vậy có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi, em không phải tiểu thiếu gia, tôi… định để em lại cho mẹ nuôi.”
Gà rừng dựng thẳng đuôi:!!!
Chết tiệt anh nói cái quái gì vậy hả? Anh dám uy hiếp em! Đỗ Kiêu thay đổi rồi!
Đỗ Kiêu bình tĩnh nhìn cái mông gà: “…”
Gà thiếu gia căm giận ăn sạch thịt nguội: Em không tin anh thật sự dám để em lại!
Đỗ Kiêu xoay người xuống bếp: “Mẹ ơi, con đi làm không rảnh nuôi gà nữa, hay con để ở nhà mẹ nuôi nhé.”
Gà thiếu gia vỗ cánh phành phạch đuổi theo, nhảy lên đầu hắn dùng sức dẫm dẫm: “Cạc cạc cạc cạc!”
Đỗ Kiêu xấu xa! Xấu xa xấu xa!
Em! Nhìn! Lầm! Anh! Rồi!
Mẹ Đỗ vui vẻ: “Mẹ còn tưởng con không muốn xa nó, vậy cứ để ở nhà đi! Bảo đảm nuôi cho béo tròn chắc thịt!”
A a a a a a không cần đâu! Con muốn đi cùng Đỗ Kiêu cơ a a a a a a!
Mẹ Đỗ nói tiếp: “Đỗ Trạm thần kỳ như vậy chắc biết gọi điện thoại qua video nói chuyện nhỉ? Nếu không hôm nào mẹ lắp dây mạng, thỉnh thoảng gọi video cho con xem nhé.”
Ba Đỗ gật đầu tán đồng: “Được đấy.”
Đỗ Kiêu: “…”
Hắn không hiểu nổi ba mẹ mình, nhiều năm không thèm lắp mạng vì con trai, hiện tại lại vì một con gà…
Gà thiếu gia nghĩ bọn họ làm tới bến thật, tức giận điên cuồng mổ tóc Đỗ Kiêu: “Cạc cạc cạc cạc!”
Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!
Đỗ Kiêu giơ tay chặn lại: “Trên tóc có vi khuẩn.”
Gà rừng đổi sang mổ vai hắn.
Ba Đỗ nói: “Để lại cũng tốt, ba sắp về hưu, vừa lúc rảnh rỗi dạy nó nói chuyện. Nó đi theo cái hũ nút con học không nổi mấy câu, mẹ con còn đang mong chờ nó tu luyện thành người đấy.”
Đỗ Kiêu: “…”
Càng lúc càng không hiểu ba mẹ.
Mẹ Đỗ: “Leng Keng nhà chúng ta cũng có bạn chơi cùng, trong nhà thêm náo nhiệt.”
Gà thiếu gia sợ tới mức bay lên đụng đầu vào trần nhà, kêu thảm một tiếng rơi vào lồng ngực Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu lo lắng sờ sờ đầu nó: “Có đau không?”
Gà thiếu gia nhảy dựng lên mổ ngực hắn, cả giận nói: “Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Em không có quần áo mặc!”
Đỗ Kiêu toàn thân cứng đờ, một lúc sau khản đặc nói: “Thật ra bên kia không quá vội, không thì tôi lại mang em đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook