Ngoài phòng bắt đầu có tiếng sấm.




Chu Cao Lãng không nói gì, sau khi hỏi xong, Cố Cửu Tư tức khắc bị sự lớn mật của mình làm cho kinh ngạc. Bất kể thân thể Phạm Hiên tốt hay không tốt, tại lúc tân triều mới lập này, cần phải là tốt.



Hắn vội vàng rời khỏi vị trí, quỳ xuống, vội nói: “Hạ quan nói lung tung, xin đại nhân thứ tội.”



“Làm gì vậy?” Chu Cao Lãng cười khổ, quay đầu nhìn trời bên ngoài, vẻ mặt hờ hững, “Đứng lên đi. Bên ngoài trời sắp mưa rồi, ngươi về trước đi.”



Cố Cửu Tư vội vàng đáp lời, dập đầu hành lễ xong liền lui ra khỏi phòng Chu Cao Lãng.



Những lời của Chu Cao Lãng hôm nay, ngoại trừ thân thể của Phạm Hiên ra, phần lớn đã có trong dự đoán của hắn, hắn đứng dưới hành lang dài lấy lại bình tĩnh, mới vừa ra khỏi phòng của Chu Cao Lãng đã thấy Chu Diệp khoanh tay đứng dưới hành lang dài, thấy hắn đi ra, Chu Diệp quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Tẩu tử của đệ bảo đệ ở lại ăn cơm, ta đứng đây chờ đệ ra.”



Cố Cửu Tư nghe vậy ngẩng đầu nhìn sắc trời, lắc đầu nói: “Không được, hôm nay lúc ra ngoài ta đã nói với Ngọc Như là sẽ về nhà, cáo từ.”



Chu Diệp nghe vậy cũng không làm khó, chỉ nói: “Vừa đến Đông Đô, đệ cũng không có mấy đồng liêu, nhân lúc này ăn cơm với Ngọc Như nhiều vào, e là sau này không có nhiều thời gian như vậy đâu.”



Cố Cửu Tư nghe vậy cười, lắc đầu nói: “Trước kia ta uống rượu bên ngoài đủ rồi, sau này nếu không cần thiết, ta phải về nhà ăn cơm.”




Nói rồi, hình như Cố Cửu Tư nhớ đến Liễu Ngọc Như, hắn ngượng ngùng nói: “Dù sao nhà cũng phải có dáng vẻ của nhà, ta muốn ăn cơm tối với nàng ấy mỗi ngày.”



Chu Diệp gật đầu, đưa Cố Cửu Tư ra ngoài, cười nói: “Ta phải học hỏi đệ nhiều.”



Cố Cửu Tư không nói gì thêm, hắn nhìn Chu Diệp.



Chu Diệp bôn ba bên ngoài từ nhỏ, Chu Cao Lãng hai bàn tay trắng, không giỏi làm ăn, lại không có của cải gì, hoàn toàn dựa vào chút bổng lộc của triều đình. Cho nên hơn mười tuổi Chu Diệp đã ra ngoài làm ăn, sau đó lớn lên, cũng đã làm qua nhiều việc ở U Châu, tỷ như lần đầu Chu Diệp đến Dương Châu là vì mua quân nhu.



Tuổi còn nhỏ đã phải lo liệu việc này, Chu Diệp suy nghĩ rất đúng mực khi đối nhân xử thế, bất kể bần phú quý tiện, hắn đều xử lý rất đúng.



Muốn giữ Cố Cửu Tư ở lại ăn cơm, cứ đứng chờ bên ngoài mãi, Cố Cửu Tư phải về cũng không giận chút nào. Tiễn Cố Cửu Tư đến cửa, Chu Diệp dặn dò: “E rằng sắp có mưa to, đi đường cẩn thận.”



Cố Cửu Tư cười cười: “Yên tâm đi.”



Nói xong, hắn nghĩ ngợi, lại nói: “Chu đại ca, hôm nay thật sự xin lỗi, để huynh chờ ta.”



“Không sao,” Chu Diệp cười, “Uyển Chi vẫn chưa bảo người nấu cơm, không lãng phí.”



Cố Cửu Tư biết hắn nói đùa, cười hành lễ với Chu Diệp, sau đó buông mành bảo Mộc Nam đánh ngựa đi. Chưa đi được vài bước, Cố Cửu Tư đột nhiên vén mành lên hỏi: “Bây giờ phu nhân đang ở đâu?”



“Biết ngài sẽ hỏi mà.”



Mộc Nam cười nói: “Vừa nãy ta đã sai người đi hỏi, thiếu phu nhân đang uống trà ở Cửu Phương Nhai.”



Đêm qua Mộc Nam mất cả đêm để vẽ lại bản đồ Đông Đô, Cố Cửu Tư cũng nhớ đại khái mấy phố chính. Cửu Phương Nhai là nơi phồn hoa nhất Đông Đô, nơi này hắn biết.




“Chúng ta đi đón nàng ấy.”



Cố Cửu Tư vui vẻ mở miệng, Mộc Nam bất đắc dĩ, nhưng vẫn vâng lời.



Cố Cửu Tư hứng thú bừng bừng đi đón Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như đang uống trà ở trà lâu với Ấn Hồng, thuyết thư tiên sinh ngồi ở đại đường, kể vài chuyện xưa của Dương Châu, phần lớn là về Đông Đô.



Hôm nay Liễu Ngọc Như chạy cả ngày, hỏi giá nhà các khu và tiền thuê nhà ở Đông Đô hết một lượt, cũng đi ngắm mấy căn nhà.



Giá nhà Đông Đô gấp hai Dương Châu, tiền thuê nhà càng xa xỉ, chủ yếu là bởi vì người Đông Đô nhiều, người đến Đông Đô lại là phú hào nơi khác, tùy tiện tốn chút tiền ở đây một khoảng thời gian cũng không sao.



Sau khi đi dạo một vòng, Liễu Ngọc Như liền phát hiện, thật ra nơi bọn họ đang ở, ngoài trang hoàng không được tốt ra thì cái khác đều không tồi, đặc biệt là rất gần cung thành, đi bộ chỉ mất một khắc, sau này Cố Cửu Tư có thể ngủ ở nhà thêm một lúc.



Hắn là tên lười, mỗi ngày rời giường là đòi mạng hắn, đặc biệt là vào đông, đã khó càng thêm khó. Trước kia ở Vọng Đô, hắn là huyện nha lớn nhất, tuyên bố sáng sớm chưa làm việc vội, bây giờ đến Đông Đô rồi, giờ mẹo mỗi ngày đã phải thượng triều, ngày đầu tiên xem như mới vào Đông Đô nên hắn còn có chút hưng phấn, e rằng ngày sau chính là tra tấn.



Liễu Ngọc Như suy xét cả ngày, định mua toà nhà này, tuy số tiền không tính là nhỏ, nhưng có tiền lời của Hoa Dung nửa năm qua và thù lao đi thu lương, mua một toà nhà của Đông Đô vẫn còn lại một nửa số tiền.



Sau khi quyết định xong, Liễu Ngọc Như cũng hơi mệt, nàng tùy ý vào một trà lâu, định nghỉ ngơi một lúc rồi về nhà.



Người xung quanh đều đang nói chuyện, không gì khác ngoài chuyện tân triều, bây giờ tân triều sửa quốc hiệu là Hoa, niên hiệu Vĩnh Phúc, mọi người lén nghị luận về Phạm Hiên và triều thần, nói qua nói lại cũng không bất mãn lắm.



Chuyện thứ nhất sau khi Phạm Hiên xưng đế là tuyên bố giảm thuế má, người dân vô cùng vui mừng. Nhưng Liễu Ngọc Như nghĩ, Phạm Hiên giảm thuế thì triều đình lấy tiền từ đâu? Tất nhiên là phải lấy từ nơi khác.



Liễu Ngọc Như ngồi một lúc bỗng thấy sắc trời tối sầm, nàng quay đầu nhìn bên ngoài, hỏi Ấn Hồng: “Sắp mưa rồi à?”



Ấn Hồng rót trà cho nàng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, đáp lời: “Sắp rồi ạ, hay là chúng ta về đi?”



Liễu Ngọc Như gật đầu, phân phó Ấn Hồng đi gọi xe ngựa, xe ngựa của bọn họ để cách ba con phố, Ấn Hồng đi cũng phải mất một lúc.



Liễu Ngọc Như chậm rãi uống ngụm trà, đứng dậy, gọi người tính tiền rồi xuống dưới lầu.



Bên ngoài sấm rền nổ vang, giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, lúc Liễu Ngọc Như xuống lầu đứng ở cửa, bên ngoài đã mưa to, mưa theo mái hiên rơi xuống làm trời đất mịt mù, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, thầm tính toán, có lẽ lúc này Ấn Hồng chưa đến được nơi đỗ xe ngựa, e là cũng bị mưa ngăn lại trên đường, trú mưa dưới mái hiên nào đó rồi.



Liễu Ngọc Như cũng không nóng nảy, nàng đứng ở cửa, nhìn màn mưa bên ngoài.



Nàng lẳng lặng đứng ở cửa, mà trong tửu lâu đối diện trà lâu, có một nam tử y phục đẹp đẽ quý giá đang dựa vào ghế, lẳng lặng nhìn người qua đường chạy vội trú mưa trên phố.



Hắn cực kỳ tuấn mỹ, mắt phượng môi mỏng, đường cong trên mặt góc cạnh, hiện ra vài phần khắc nghiệt. Nhưng vậy cũng không ngăn được ngũ quan đẹp từ nhỏ, mang theo vài phần tà khí xinh đẹp của hắn.



Hắn ngồi trước cửa sổ của tửu lâu, xoay nhẫn ngọc xanh biếc trên ngón tay, chậm rãi nói: “Không ngờ, Đông Đô cũng sẽ mưa to như vậy.”



Người hầu phía sau hắn không nói gì, trong phòng vô cùng an tĩnh, Lạc Tử Thương bưng chén rượu bên cạnh lên, nhấp ngụm rượu, ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa, rơi xuống người nữ tử đứng ở cửa trà lâu đối diện.



Nàng mặc áo khoác lụa mỏng, áo trong màu trắng, búi tóc phụ nhân, đứng ở cửa trà lâu, tựa như liễu rủ tháng ba ở Dương Châu, vừa mềm mại lại mỹ lệ.



Lạc Tử Thương lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Có phải Cố Cửu Tư đến Đông Đô rồi không?”



Cuối cùng người hầu đứng sau hắn cũng mở miệng, nói cực kỳ ngắn gọn: “Đúng vậy.”



Lạc Tử Thương nâng đầu, lẩm bẩm: “Thư gửi đi từ năm trước, bây giờ đã hơn ba tháng, hẳn là tới rồi.”



Nói rồi hắn cười, bỗng nhiên bảo: “Vũ Nam, đi lấy ô đến cho ta.”



Người hầu được gọi là Vũ Nam không nói gì, lập tức đi ra ngoài. Lạc Tử Thương đứng dậy, phủi ống tay áo, nhìn mình từ trên xuống dưới, thấy bội sức ngay ngắn, y phục không có nếp nhăn rồi mới xuống lầu.



Vũ Nam đã tính tiền, cầm ô đứng ở cửa. Lạc Tử Thương lấy ô từ tay Vũ Nam, phân phó: “Ngươi ở đây chờ.”



Nói xong Lạc Tử Thương căng ô, đi vào trong màn mưa.



Lúc này Cố Cửu Tư ở trong xe ngựa, đang dựa vào vách tường xe, có chút khốn đốn.



Sáng dậy quá sớm, sáng sớm căng thẳng không có cảm giác gì, giờ phút này thả lỏng lại, cảm giác buồn ngủ lập tức tuôn trào, hắn dựa vào tường xe ngủ gật, tiếng mưa rơi bên ngoài che trời lấp đất hắn cũng không phát hiện.



Đi không biết bao lâu rồi, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, hắn mơ mơ màng màng mở mắt, bỗng thấy màn xe vén lên, là Ấn Hồng cuốn mành vào.



Người nàng ấy hơi ướt, nhưng cũng còn đỡ, Cố Cửu Tư đột nhiên thanh tỉnh, vội nói: “Sao chỉ có một mình ngươi, thiếu phu nhân đâu?”



“Phu nhân bảo nô tỳ đi gọi xe ngựa, ngài ấy đợi ở trà lâu, nhưng đột nhiên mưa to, nô tỳ bị ngăn lại trên đường, vừa hay gặp được cô gia.”



Ấn Hồng vội vàng giải thích, Cố Cửu Tư cuốn mành lên nhìn bên ngoài, thấy mưa to như trút nước, hắn đưa lưng về phía Ấn Hồng hỏi: “Nàng ấy đợi ngươi một mình?”



“Vâng ạ.” Ấn Hồng cũng sốt ruột, “Hôm nay chỉ có ta và Thiếu phu nhân ra ngoài.”



Cố Cửu Tư nhíu mày, vốn đang nghĩ, mưa to như vậy còn để Mộc Nam bên ngoài đánh xe ngựa thì đúng là quá đáng, nhưng nhớ Liễu Ngọc Như đang ở một mình, hắn lại không yên tâm, bèn nói: “Ngươi nói vị trí trà lâu với Mộc Nam chưa?”



“Nói rồi ạ,” Ấn Hồng trả lời, “Rất gần, sắp đến rồi.”



Lúc Cố Cửu Tư gặp Ấn Hồng, Liễu Ngọc Như đang chờ rất nhàm chán.



Tiền thanh toán rồi, quay lại cũng phiền, nàng bèn dựa vào cạnh cửa chờ người, thuyết thư tiên sinh phía sau không nói tình hình chính trị đương thời nữa, đang kể chuyện Bạch nương tử. Đoạn Kiều mưa to, Hứa Tiên bung ô mà đến, đó là ô giấy có chuôi làm từ tám mươi tư cây trúc, trên ô vẽ ngọc lan đang nở rộ, hạt mưa thuận ô rơi xuống, đón gió ấp lộ, ngậm châu cúi đầu.



Liễu Ngọc Như rảnh rỗi không có việc gì, duỗi tay hứng mưa, sau đó liền thấy đường cái vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một bóng người.



Mới đầu nhìn không rõ, nàng cũng không để ý, nhưng đối phương đi đến giữa đường, nàng đột nhiên thấy rõ diện mạo của đối phương.



Liễu Ngọc Như thu tay lại, cơ thể căng thẳng không tự chủ được, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên.



Còn đối phương thấy động tác của nàng bèn nhẹ nhàng cười, hắn thong dong đi đến, cầm ô đứng trước mặt Liễu Ngọc Như, cười nói: “Liễu lão bản.”



Liễu Ngọc Như cười như không biết gì, cung kính trả lời: “Lạc công tử.”




Hai người không nói gì, thật ra trong lòng đều đã rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhưng mà lại đều làm bộ không biết gì, Lạc Tử Thương không nói đến Cố Cửu Tư, chỉ hỏi: “Liễu lão bản cũng đến Đông Đô à?”



“Ta đến Đông Đô là chuyện bình thường,” Liễu Ngọc Như bình thản nói, “Nhưng không ngờ, Lạc công tử ở Dương Châu trăm công ngàn việc, cũng đến Đông Đô?”



“Đông Đô là nơi phồn hoa, người trong thiên hạ đều hướng tới, tất nhiên Lạc mỗ cũng không ngoại lệ.”



Lạc Tử Thương nhìn xung quanh, sau đó nói tiếp: “Liễu lão bản định đi đâu, Lạc mỗ tiễn ngươi một đoạn đường?”



“Không cần,” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn màn mưa: “Ta ở đây chờ một lát, người nhà sắp đến rồi. Nếu Lạc công tử có việc, thiếp thân không quấy rầy nữa.”



“Cũng không có việc gì.”



Lạc Tử Thương đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, gập ô lại, giọng nói hờ hững: “Vừa đến Đông Đô đã gặp cố nhân, tại hạ vô cùng vui mừng, ta sẽ chờ người nhà với Liễu lão bản, nói chuyện vài câu đi.”



“Hình như ta và Lạc công tử không có gì để nói.”



Liễu Ngọc Như thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn màn mưa: “Nếu không thì Lạc công tử vào nhà uống hai chén trà đi, ngắm mưa Đông Đô, cũng tốt hơn là đứng ở đây chờ người nhà với một phụ nhân.”



“Sao lại không có gì để nói chứ?”



Lạc Tử Thương cười khẽ, thanh tuyến của hắn cực thấp, mang theo loại trầm thấp khó lòng giải thích: “Chúng ta tâm sự chuyện Liễu lão bản tránh lệnh cấm của ta lên lương giới ào ào ở Dương Châu đi, vậy cũng được mà.”



Nghe vậy, Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng quay đầu nhìn Lạc Tử Thương, bình tĩnh nhìn hắn, Lạc Tử Thương cười trong vắt, nụ cười không có chút tức giận nào, hắn tiếp tục nói: “Tại hạ thành tâm thỉnh giáo, tuyệt đối không có ý trách.”



“Lạc công tử hỏi vậy có nghĩa là đã biết rồi còn gì nữa,” vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Sau khi ta đi, bắt người ở lại đến thẩm vấn, không phải đã rõ rồi sao? Còn hỏi ta làm gì.”



“Dẫu sao cũng không phải là ngươi, có rất nhiều chi tiết, e là những người đó cũng không rõ lắm.”



Lạc Tử Thương cúi đầu nhìn ô che trong tay, hoa lan trên ô mang theo bọt nước, hắn giơ tay lấy ra khăn lụa từ túi áo, nhẹ nhàng cọ qua hoa lan, mở miệng nói tiếp: “Có điều Liễu lão bản không muốn nói thì thôi vậy. Hay là nói chuyện khác đi, nghe nói Liễu lão bản đang tìm người Liễu gia?”



“Không.” Nghe Lạc Tử Thương nhắc đến người nhà, Liễu Ngọc Như tức khắc lạnh giọng, Lạc Tử Thương cười nhẹ ra tiếng, “Không cần khẩn trương, ta cũng thuận miệng hỏi thôi, nếu Liễu lão bản yêu cầu, chưa biết chừng ta cũng có thể giúp một tay đấy?”



“Không cần.”


Thanh âm Liễu Ngọc Như lạnh lùng: “Ta và người nhà bất hoà, không có gì để tìm cả, phiền Lạc công tử lo lắng rồi.”



“Vậy thôi.” Trong giọng Lạc Tử Thương như mang tiếc nuối.



Vừa dứt lời, xe ngựa của Cố Cửu Tư lộc cộc mà đến, Liễu Ngọc Như thấy xe ngựa từ xa, nhìn hoa văn trên xe ngựa liền nhận ra là xe ngựa của Cố gia, trên mặt tức khắc hiện vẻ vui mừng. Lạc Tử Thương lặng lẽ nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Nói đến cùng duyên phận với Liễu lão bản cũng không tính là mỏng, gặp vài lần rồi vẫn chưa biết tên Liễu lão bản, xin hỏi quý tính của Liễu lão bản?”



“Ta và Lạc công tử không xem là quen biết, tên khuê trung, Lạc công tử không cần biết.”



Lúc nói chuyện, xe ngựa đã ngừng ở cửa, Cố Cửu Tư cầm ô, vén mành lên nhảy xuống từ trong xe ngựa, bước nhanh đến chỗ Liễu Ngọc Như, căng ô trước mặt Liễu Ngọc Như, vui vẻ nói: “Ngọc Như, hôm nay mưa lớn quá, may mà ta đến đón nàng, nếu không không biết nàng sẽ thế nào. Đi, ta đưa nàng về nhà.”



Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nghe hắn tranh công cho mình, không nói lời nào. Cố Cửu Tư thấy trong mắt Liễu Ngọc Như là vẻ hiểu rõ, hắn cũng xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, căng ô cho Liễu Ngọc Như, giơ tay đặt lên vai Liễu Ngọc Như, dùng tay áo che mưa cho Liễu Ngọc Như, che cho nàng đến chỗ xe ngựa.



Cố Cửu Tư không chú ý đến Lạc Tử Thương, Liễu Ngọc Như cũng cố tình không tạm biệt Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương nhìn bóng dáng bọn họ, híp mắt, hai người vừa đi đến chỗ xe ngựa, Lạc Tử Thương đột nhiên thốt lên: “Liễu Ngọc Như!”



Mọi người dừng lại, lúc này Cố Cửu Tư mới chú ý đến sự tồn tại của Lạc Tử Thương, hắn quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Lạc Tử Thương.



Ánh mắt Lạc Tử Thương đặt trên người Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như nhíu mày nhìn hắn, Lạc Tử Thương cười, hắn bung ô đi đến trước mặt hai người, sau đó gập ô lại, cả người dầm mưa nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ đưa dù cho Liễu Ngọc Như, cười nói: “Ân đưa ô, suốt đời khó quên.”



Liễu Ngọc Như không nói gì, Lạc Tử Thương thấy nàng không nhận bèn thong dong giơ tay, đặt ô lên xe ngựa, sau đó khom mình hành lễ như lần đầu tiên gặp mặt, cung kính nói: “Liễu tiểu thư, tại hạ Lạc Tử Thương.”



Vẻ mặt Cố Cửu Tư lạnh lẽo, Lạc Tử Thương xoay người đi vào tửu lâu.



“Công tử…” Mộc Nam lo lắng lên tiếng.



Cố Cửu Tư không nói gì, hắn xoay người, che ô cho Liễu Ngọc Như, bình thản nói: “Đừng đứng trong mưa, vào xe ngựa đi.”



Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư không vui, nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại, nghe lời Cố Cửu Tư lên xe ngựa.



Cố Cửu Tư che ô cho nàng vào xe ngựa, mình cũng lên theo.



Lúc đứng trên xe ngựa, hắn cảm thấy chân dẫm lên thứ gì đó, hắn cúi đầu, thấy ô che dưới chân, hoa lan bên trên vẽ sinh động như thật, nở đúng lúc trong làn mưa.



Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, hắn đột nhiên cong lưng nhặt ô che lên, sau đó lúc mọi người không kịp đề phòng, hắn đột nhiên ném ô đến chỗ Lạc Tử Thương!



Ô bị hắn đột nhiên ném đi, “bộp” một tiếng đập lên đầu Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương bị đập, bước chân loạng choạng, sau đó lạnh mặt quay lại, thấy Cửu Tư đứng trên xe ngựa, che ô, cười nói: “Lạc công tử, lần sau gặp mặt, phiền gọi là Cố phu nhân.”



Lạc Tử Thương không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt Cố Cửu Tư trầm xuống, chợt quát: “Lần sau còn đưa mấy đồ linh tinh cho phu nhân của ta nữa, gặp ngươi lần nào ta sẽ đánh ngươi lần đó!”



Nói xong Cố Cửu Tư gập ô, cúi đầu vén rèm vào xe ngựa.



Ấn Hồng và Liễu Ngọc Như đều ngồi bên trong, động tĩnh vừa nãy đám Liễu Ngọc Như đều nghe được, hai người cong môi, nín cười.



Cố Cửu Tư vào xe ngồi xuống, hắn thở phì phì, xoay đầu đi không nói gì.



Xe ngựa bắt đầu đi, hình như Cố Cửu Tư cảm thấy cái ném kia không đủ, nghĩ nghĩ hắn lại cầm lấy ô của mình, xốc mành lên muốn ném tiếp.



Liễu Ngọc Như vội vàng giơ tay cầm lấy tay Cố Cửu Tư, khuyên nhủ: “Được rồi, ném một cái là được, ném cái nữa là không có lý đâu. Chàng vừa mới lên làm quan hôm nay, ngày mai đã nhận sổ con người khác nói chàng đánh người bên đường.”



Nói rồi Liễu Ngọc Như lấy ô từ trong tay Cố Cửu Tư đi, đưa cho Ấn Hồng, tiếp tục nói: “Huống chi, ném ô của hắn thì thôi, ô của nhà chúng ta là ô tốt, mua đắt lắm.”



“Nàng nhìn cái vẻ thư sinh mặt trắng của hắn đi!” Cố Cửu Tư càng nghĩ càng giận, “Ta vẫn còn đấy, hắn dám làm vậy, hắn coi ta là quả hồng mềm à? Nàng không biết hắn tên là Lạc Tử Thương à? Còn cần hắn giới thiệu bản thân như vậy? Ta nghĩ hắn định gây rối, không có ý tốt, chiếm tiện nghi của nàng ngay trước mặt ta!”



Liễu Ngọc Như bị Cố Cửu Tư chọc cười, nàng lấy khăn từ bên cạnh lau nước trên tay cho Cố Cửu Tư, khuyên hắn: “Ta và hắn mới chỉ gặp hai lần, tính cả hôm bay là lần thứ ba, ta còn gả đi rồi, hắn có thể xem trọng cái gì?”



Liễu Ngọc Như cúi đầu, dịu dàng nói: “Hắn ta đến vì chàng, chàng cho rằng hắn ta không quen biết chàng sao? Dù không quen biết chàng, chắc chắn hắn cũng biết tướng công của ta là chàng, chàng vừa xuất hiện hắn đã biết rồi. Hắn cố ý chọc giận chàng đấy.”




“Quản hắn bởi vì cái gì,” Cố Cửu Tư lập tức nói, “Lần sau hắn còn tìm nàng quấy rầy nữa, chức quan này ta không quan tâm, ngày mai sẽ chặt đầu hắn đóng gói đưa về Dương Châu! Ta xem hắn còn lấy cái gì để phóng túng ở đây!”



Ấn Hồng bên cạnh lại không nhịn được, thấp giọng cười ra tiếng, Liễu Ngọc Như oán trách nhìn Ấn Hồng một cái, Ấn Hồng nhanh chóng cúi đầu châm trà, Cố Cửu Tư ngẩng đầu trừng nàng ấy: “Cười cái gì mà cười? Buồn cười lắm à?! Ngươi để một mình Thiếu phu nhân nhà ngươi lại ở đó, gặp được loại đăng đồ lãng tử này, ngươi còn không biết xấu hổ mà cười?”



“Thực xin lỗi cô gia, ta sai rồi.”



Ấn Hồng nhanh chóng nhận sai, Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư định phát hỏa lên người Ấn Hồng, nàng vội vàng nói: “Hôm nay thượng triều thế nào? Bệ hạ đối với chàng thế nào?”



Nói đến cái này, rốt cuộc cơn tức của Cố Cửu Tư cũng hoãn lại, hắn uống ngụm trà, mang theo chút kiêu ngạo không cản được: “Bệ hạ đối với ta khá tốt, đại thái giám Vương Hoằng bên cạnh ngài ấy còn đặc biệt đến chúc mừng ta, ta cũng coi như là sủng thần thiên tử.”



Liễu Ngọc Như thấy dáng vẻ của Cửu Tư, nàng giơ tay chọc đầu hắn: “Đừng quá kiêu ngạo, chỉ là thành tích nho nhỏ thôi, con đường sau này còn dài mà.”



“Đâu phải thành tích nho nhỏ?” Cố Cửu Tư bất mãn, “Nàng thấy Thị Lang nào trẻ tuổi như ta chưa? Thành tích của ta,” Cố Cửu Tư cố gắng giang hai tay, khoa tay múa chân nói: “Là thành tích lớn lớn lớn lớn!”



Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ, nàng nhìn thoáng qua Ấn Hồng đang cúi đầu điên cuồng nín cười, nhưng không thể giáo huấn Cố Cửu Tư trước mặt người khác, tiếng mưa rơi bên ngoài đã nhỏ đi, Ấn Hồng nhanh chóng nói: “Cô gia, phu nhân, ta ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.”



Nói rồi Ấn Hồng ra khỏi xe, trong xe ngựa chỉ còn lại Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như nói: “Đừng kiêu ngạo quá, người lợi hại trong thiên hạ này nhiều lắm đấy.”



“Ta biết ta biết,” Cố Cửu Tư thở dài, “Không phải là ta khoe khoang với nàng một chút, hy vọng nàng khen ta sao?”



Liễu Ngọc Như nghe vậy, nàng khựng lại, nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Cố Cửu Tư nói cũng đúng, từ trước đến nay hắn cũng có chừng mực. Vì thế nàng cười nói: “Vậy là ta không đúng rồi, ta chỉ sợ chàng quá kiêu ngạo tự mãn, nếu chàng đã hiểu rõ, vậy ta phải khen chàng rồi, người có bản lĩnh như chàng đúng là nhân trung long phượng.”



“Thật sao?” Cố Cửu Tư nhướng mày, như là không tin, Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, cười nói: “Ta nói chàng không đúng, chàng không vui. Ta khen chàng, chàng lại không tin, chàng muốn thế nào?”



“Ta muốn biết, bây giờ tốt như vậy,” Cố Cửu Tư lại gần, ghé vào trước mặt Liễu Ngọc Như, “Nàng còn cảm thấy gả cho ta là tiếc nuối không?”



Liễu Ngọc Như nghe vậy, nâng mắt nhìn hắn, hắn rất gần nàng, gương mặt trẻ tuổi như đang trêu đùa, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.



Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau, Liễu Ngọc Như chậm rãi cười: “Dù chàng không tốt như bây giờ, ta cũng không cảm thấy tiếc nuối.”



“Mối hôn sự này,” Liễu Ngọc Như cầm chén, nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như không lâu sau khi gả cho chàng, ta đã cảm thấy không có gì tiếc nuối.”



“Hoá ra nàng thích ta sớm như vậy!”



Cố Cửu Tư bừng tỉnh đại ngộ, Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười: “Chàng lại dát vàng lên mặt mình rồi.”



Cố Cửu Tư nhìn nàng cười, thấy dáng vẻ của nàng, đột nhiên thò lại gần hôn một cái, Liễu Ngọc Như đã quen với loại đánh lén này, nhìn hắn một cái không biết làm gì, lúc này Cố Cửu Tư mới thu người lại, ngồi xuống: “Có được lời này của nàng, ta yên tâm hơn nhiều.”



“Chàng có gì không yên tâm?”



Liễu Ngọc Như cảm thấy kì lạ với sự bất an của hắn, trong lòng nàng, thành thân rồi, đâu còn điều thừa thãi nào khác?



Không nói đến người khác sẽ không coi trọng nàng, dù coi trọng, sao nàng có thể đáp lại?



Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như mù mờ, hắn thở dài: “Thật ra lời này ta không định nói với nàng, ta phải nói nhiều với nàng rằng nàng không tốt, vậy chắc chắn nàng sẽ không rời bỏ ta, nhưng ta nghĩ, ta phải nói thật với nàng.”



Cố Cửu Tư nói rất nghiêm túc, làm Liễu Ngọc Như hơi khẩn trương, Cố Cửu Tư duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sẽ có rất nhiều người thích nàng.”



Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nhìn Cố Cửu Tư, trong mắt Cố Cửu Tư không hề có chút thổi phồng nào, hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú: “Nàng là một cô nương tốt, xinh đẹp, tính cách lại tốt, biết kiếm tiền, có chính kiến của riêng mình, ai thấy cũng sẽ không nhịn được mà ghé mắt, mặc kệ trước kia có ai thích nàng không, hoặc là có ai từng nói với nàng không, nhưng ta biết, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người thích nàng.”



Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy, nàng bỗng có chút khổ sở, lại có chút vui mừng.



Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người nghiêm túc khen nàng như vậy, thẳng thắn nói với nàng rằng nàng tốt, nói thích, cái này làm cho nàng chua xót.



“Ta đâu có tốt như chàng nói?”



Liễu Ngọc Như cúi đầu cười: “Chàng ấy, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi thôi.”



Cố Cửu Tư cười, hắn nắm tay nàng, cúi đầu hôn mu bàn tay nàng, dịu dàng nói: “Bây giờ nàng vẫn chưa hiểu, sau này nàng sẽ hiểu.”



“Nói như chàng lớn hơn ta bao nhiêu vậy.”



Liễu Ngọc Như liếc hờn hắn một cái, Cố Cửu Tư cười ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, trêu nàng: “Lớn hơn hai tuổi cũng là lớn, nào, gọi Cửu Tư ca ca đi.”



Mặt Liễu Ngọc Như đỏ lên, không quan tâm hắn nữa, Cố Cửu Tư nâng cằm nàng. Liễu Ngọc Như duỗi tay đẩy hắn, Cố Cửu Tư dứt khoát bắt lấy tay nàng, ôm eo nàng, đè nàng lên vách xe, cúi đầu hôn.



Hắn nhẹ nhàng liếm láp môi nàng, khàn giọng: “Ngoan một chút, gọi ca ca, nhé?”





Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】



Lạc Tử Thương: Mọi người đều là người có uy tín danh dự, đừng có một lời không hợp liền động thủ được không? Lần đầu tiên gặp mặt đã đánh ta, không tốt đâu?



Cố Cửu Tư: Mọi người đều rất tốt, chỉ có ngươi không tốt.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương