Gả Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 53
Trên mặt Chu Diệp có chút do dự, ra vẻ không đành lòng.
Tuy không phải binh lính của hắn, nhưng vì từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội nên việc xử lý hàng loạt binh lính có chút vượt qua giới hạn của hắn. Cố Cửu Tư nhìn thấy hắn do dự thì hít sâu một hơi: “Chu đại ca, ta biết huynh nghĩ gì, ta muốn giết bọn hắn không phải vì để hả giận cho bản thân, mà ta vì tương lai, huynh hiểu không?”
Mặt của Chu Diệp giật giật, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Chuyện hôm nay huynh cho rằng chỉ có Lương gia tham gia sao? Hiện giờ toàn bộ người trong thành Vọng Đô đều đang nhìn huynh và ta xử trí như thế nào, thái độ của huynh và ta cũng chính là thái độ của Phạm đại nhân và Chu đại nhân. Trước đó ta không chịu xuống tay, dù ta biết bọn họ đã động tâm tư nhưng ta cũng chỉ tăng người phòng bị nhiều hơn, ta luôn cho rằng chuyện này sẽ có lúc thay đổi, ta cho rằng ta đối tốt với bọn họ thì có thể nhận được sự thông cảm của bọn họ. Hiện giờ sắp hết một tháng, rất nhanh lãi sẽ đến tay bọn họ, ta cho rằng chỉ cần tiền đến tay bọn họ thì bọn họ có thể hiểu rõ ta không phải lừa bọn họ.”
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn nắm chặt nắm tay quay đầu đi, trên mặt có chút đau khổ: “Nhưng kết quả thế nào?”
“Ta không động thủ, bọn họ cho rằng ta dễ ức hiếp, hôm nay trên đường ta tới đây đã nghĩ vô số lần, nếu lúc trước ta dùng thủ đoạn dứt khoát như Vương Thiện Tuyền, bọn họ còn dám làm vậy sao?!”
“Chu đại ca, ta không cảm thấy người trong thiên hạ này đều là người xấu,” hắn đảo mắt nhìn Chu Diệp, thần sắc bình tĩnh, “Nhưng ta cũng không cảm thấy người trong thiên hạ này đều là quân tử. Người đều có thiện ác, có dục vọng xu lợi tị hại tham lam ích kỷ, nếu hôm nay ta không giết bọn họ, đến khi đám phú thương Vọng Đô thấy thì ai cũng học theo thì làm sao? Hiện giờ sắp khai chiến, chẳng lẽ huynh muốn Chu đại nhân và Phạm đại nhân vừa đánh giặc ở chiến trường vừa phải đề phòng nội bộ mâu thuẫn?”
Nghe được lời này, Chu Diệp nghiêm mặt lại, hắn hít sâu một hơi rồi đáp: “Ta rõ rồi.”
Hắn quay đầu nói với mọi người: “Cứ làm như vậy đi.”
Chu Diệp cắn răng: “Mọi người xử quyết ngay tại chỗ, còn những người chạy trốn bên ngoài bắt về hết, một tên cũng không thể tha.”
Nghe được lời này, những người ở đây tức khắc quỷ khóc sói gào.
Sắc mặt của Cố Cửu Tư lạnh lùng, hắn buộc chính mình nhìn từng hàng người đứng trước mặt, nhìn binh lính giơ tay chém xuống, chung quanh đều là tiếng khóc đan xen tiếng mắng như địa ngục chốn trần gian.
Tay hắn run nhẹ, mà Liễu Ngọc Như trong xe ngựa nghe âm thanh bên ngoài, sau một hồi, nàng cũng run lên vì lạnh.
Tất cả chuyện này nàng đều nghe rõ ràng.
Nàng nghe ra là Cố Cửu Tư hạ lệnh, Cố Cửu Tư như vậy làm nàng có chút sợ hãi, nhưng nàng cũng biết rõ vì sao Cố Cửu Tư làm tất cả những chuyện này.
Khoảng thời gian trước kia hắn còn thức trắng đêm khó ngủ. Nàng khuyên hắn cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn nhưng hắn vẫn mềm lòng.
Chỉ là thế gian này luôn vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng, bọn họ cho rằng, chẳng qua ngày nào Cố Cửu Tư cũng tới cửa thôi thì sao cũng được, cùng lắm thì Cố Cửu Tư bị tước quan hoặc là đánh một trận, đâu có ai nghĩ đến có thể đi đến nông nỗi trực tiếp bắt người như thế này?
Liễu Ngọc Như nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, cảm thấy bọn họ lại một lần nữa đứng ở Thương Châu, lại một lần bị những lưu dân đó vây quanh.
Nàng cắn răng ôm Ấn Hồng, chỉ nghe âm thanh bên ngoài nhỏ dần, sau một hồi, Cố Cửu Tư vén mành xe lên, miễn cưỡng cười nói với nàng: “Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Trên mặt hắn còn có máu đọng lại, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn miễn cưỡng tươi cười lại ôn hòa, như là một phần ôn nhu cuối cùng trong thế giới hắn.
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư như thế này, Cố Cửu Tư rũ mắt nói thêm: “Đừng nhìn ta như vậy.”
Dứt lời, hắn buông mành, lúc này Hoàng Long chạy tới nhỏ giọng nói: “Đại nhân, thiếu hai người.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua, cẩn thận hồi tưởng một lát, sau đó lạnh mặt đi ra: “Thẩm Minh.”
Hắn mím môi suy tư một lúc, sau đó nói: “Huynh với Hổ Tử đi tìm, phong tỏa ngọn núi này rồi chờ ở dưới, gặp được người thì đừng động thủ, huynh đánh không lại đâu, cứ lặng lẽ đi theo rồi gọi người tới báo ta. Bọn họ có hai người, nếu chỉ có một tên đi ra thì nhất định giữ người lại chờ một tên khác. Bắt hết hai tên.”
Hoàng Long đáp lại, Cố Cửu Tư nhìn sắc trời rồi nói với Chu Diệp thu dọn tàn cục, sau đó tự mình đánh xe xuống núi.
Hắn không dám dừng nhiều trên đường đi, xe ngựa chạy rất nhanh, hắn đưa Liễu Ngọc Như vào Vọng Đô, sau đó bảo đám người Vân Vân tới nâng Ấn Hồng đi vào, tự mình đứng bên cạnh giơ tay với Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như xinh đẹp xuống xe ngựa trước mặt Tô Uyển và Giang Nhu.
Thấy nàng bình an vô sự, Tô Uyển và Giang Nhu tức khắc yên lòng.
Liễu Ngọc Như cười cười, ôn hòa nói: “Mẫu thân, bà bà, yên tâm đi, con không sao.”
“Vậy là tốt rồi……” Tô Uyển ứa nước mắt, bà không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu nói, “Con bình an trở về là được.”
“Đừng nhiều lời trước, mau gọi đại phu lại đây.”
Giang Nhu vội tiếp đón: “Bưng tổ yến lên, nhanh chóng chuẩn bị nước trong phòng, thiếu phu nhân đã trở lại, nên làm gì thì làm cái đó đi.”
Mọi người bận việc, Cố Cửu Tư đứng bên cạnh Liễu Ngọc Như nhìn nàng chào hỏi mọi người, một lúc sau, hắn mới nói: “Mẫu thân, Ngọc Như cũng mệt rồi, để nàng về nghỉ ngơi trước đi.”
“Đúng đúng đúng,” Giang Nhu vui vẻ nói, “Nhanh chóng về nghỉ trước đi.”
Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như về phòng, đại phu lại đây khám cho Liễu Ngọc Như, sau đó kê cho nàng mấy phương thuốc an ủi thì lui xuống.
Liễu Ngọc Như ăn hết tổ yến dưới sự chăm sóc của mọi người, sau đó lễ phép tiễn mọi người rời đi, chờ mọi người đi rồi, trong phòng rơi vào trầm mặc.
Cố Cửu Tư ngồi cạnh bàn, hắn không nhúc nhích. Liễu Ngọc Như có chút mệt mỏi, nàng nhìn Cố Cửu Tư, một lúc sau, nàng vỗ vỗ giường ôn hòa nói: “Lang quân lại đây đi.”
Cố Cửu Tư hoàn hồn vội đứng dậy đi đến bên người Liễu Ngọc Như: “Ngọc Như, sao vậy?”
“Ngủ đi.” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, thần sắc ôn nhu, nàng chừa một khoảng trống trên giường rồi nói với Cố Cửu Tư, “Chàng cũng bận rộn một đêm, ngủ đi.”
Cố Cửu Tư đáp lời, hắn xoay người nói: “Ta đi tắm trước.”
Liễu Ngọc Như túm chặt tay áo hắn, nàng nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Chàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Cố Cửu Tư dừng một chút, hắn rốt cuộc không ngụy trang được nữa, trên vẻ mặt bình tĩnh lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn cởi áo ngoài xốc chăn nằm cạnh Liễu Ngọc Như, hắn cầm tay Liễu Ngọc Như, bình thản nói; “Ngủ đi, ta ngủ với chàng.”
Hai người đều mệt mỏi, Liễu Ngọc Như chủ động ôm lấy nam nhân trước mặt này.
Cố Cửu Tư dừng một chút, một lúc sau, hắn nghiêng người ôm Liễu Ngọc Như vào lòng ngực.
Người này ôm người kia vào lòng ngực, tay hắn rốt cuộc không run rẩy nữa, bọn họ lẳng lặng ôm nhau, Cố Cửu Tư mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn phía trước, chậm rãi nói: “Ngọc Như, nàng đừng sợ ta.”
“Ta không sợ.” Liễu Ngọc Như nhẹ giọng nói, nàng dựa vào ngực hắn, nghe tim hắn đập, bình thản nói, “Chàng thế nào ta đều không sợ.”
“Lúc ta nghe báo nàng bị bắt đi, ta đặc biệt hối hận.”
Giọng nói hắn không nghe ra cảm xúc, giống như mất hồn vậy, bình tĩnh nói: “Cả đường đi ta đều hối hận sao ta không động thủ sớm hơn, sao ta phải nói với bọn họ nhân nghĩa gì đó, sao phải quan tâm bọn họ?”
“Ta đã chọn con đường này thì định sẵn bị người khác oán hận. Bọn họ hận ta oán ta không sao cả, vì sao lại muốn tìm nàng gây phiền toái?”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư hơi nghẹn ngào, “Ta sợ lắm.”
“Nghe nàng xảy ra chuyện, ta thật sự sợ hãi.”
“Không phải ta không sao sao?” Liễu Ngọc Như ôn hòa nói, “Sau này chúng ta ngã một lần thì khôn hơn một chút, chúng ta càng đi càng thuận lợi.”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe tim hắn đập, chậm rãi nói, “Lúc chàng chưa tới, ta cũng rất sợ. Việc ta sợ có rất nhiều, ta sợ bản thân xảy ra chuyện, sợ mình chịu nhục, sợ chàng thấy ta thì chán ghét ta, sợ chàng sau này bị người khác nghị luận mà ghét bỏ ta……”
“Sao có thể?” Cố Cửu Tư bị nàng chọc cười, “Sao nàng lại lo mấy chuyện nhàm chán đó? Ta nói ta không để bụng.”
“Ta để bụng.” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn hắn, “Ta luôn hy vọng trong lòng chàng ta sẽ là ta của tốt nhất. Cho nên khi ta làm người đàn bà đanh đá trước mặt chàng ta sẽ lo lắng, danh tiết ta có tổn hại thì ta cũng lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói của nàng không hề che giấu, tựa như không có sự ngượng ngùng của nữ tử, tay nàng treo trên cổ hắn nhìn hắn, dường như không hay biết bản thân đang nói lời lay động nhân tâm gì: “Ta chỉ hy vọng chàng cảm thấy ta là cô nương tốt nhất thiên hạ này.”
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn nàng.
Hắn nhìn khuôn mặt mê người của người trước mặt, hắn cảm giác tim mình đập loạn nhịp dần dần nặng nề, có thể nghe rõ tất cả nhịp thở, hắn vừa hoảng loạn vừa vui sướng.
Liễu Ngọc Như thấy hắn ngơ ngác nhìn mình thì nhịn không được vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Sao chàng không nói gì, tốt xấu gì cũng đáp lại ta một câu chứ?”
“Ta……” Cố Cửu Tư nuốt nước bọt, hắn ôm Liễu Ngọc Như, có chút không biết nên làm gì, hơn nửa ngày hắn mới nói, “Ta…… Ta cảm thấy nàng là cô nương tốt nhất thiên hạ.”
“Thật sao?”
“Thật.” Cố Cửu Tư dùng một bàn tay đè dưới đầu mình rồi nhìn người trước mặt, ôn nhu nói, “Ta nghĩ đến nàng thì cảm thấy làm gì cho nàng cũng được.”
Liễu Ngọc Như mấp máy môi, nàng đè lại vui mừng trong lòng, nhỏ giọng nói: “Chàng không lừa ta?”
“Không lừa nàng.”
Thấy nàng cười, Cố Cửu Tư cảm thấy tất cả những chuyện trên đời đều vứt sau đầu. Áy náy trong lòng hắn, sợ hãi trong lòng hắn, đấu tranh trong lòng hắn đều chậm rãi đi xa, khi ánh mắt hắn dừng trên người này sẽ cảm thấy người này là cả thế giới, hắn ôn nhu nói: “Nàng nói cái gì, ta sẽ làm cái đó.”
“Vậy chàng vui vẻ một chút.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu nói gì chàng cũng nghe ta, vậy đồng ý với ta, thứ nhất phải tốt với bản thân một chút, thứ hai vui vẻ chút, thứ ba đừng hoài nghi chính mình, thứ tư phải yêu lấy chính mình……”
Cố Cửu Tư nghe nàng đếm từng cái từng cái thì không nhịn được cười: “Vậy còn nàng?”
“Ừm?” Liễu Ngọc Như gối đầu lên khuỷu tay hắn, nâng tầm mắt nhìn hắn, dáng vẻ mờ mịt làm lòng Cố Cửu Tư ấm lên, cứ ngỡ như bị cảnh xuân rọi vào đầu quả tim, hắn nhìn nàng, “Đều nói cần ta đối tốt với chính mình, vậy ta nên đối xử với nàng thế nào mới tốt?”
“Đã đủ tốt rồi.”
Liễu Ngọc Như thấy hắn nói đến vấn đề này thì duỗi tay ôm chặt hắn: “Chàng đối với ta như vậy, ta thấy đủ rồi.”
Trong mắt Cố Cửu Tư mang theo ý xin lỗi: “Ngọc Như, nàng đi theo ta phải chịu khổ rồi.”
“Nào có.” Liễu Ngọc Như cười rộ lên, “Không đi theo chàng, ta sẽ không thể làm bà chủ Liễu, cũng sẽ không được chàng yêu thương. Ngươi xem nương tử nhà ai có thể sống thoải mái lỗ mãng như ta được?”
“Mọi người đều ăn cơm chỉ có thể ăn mấy miếng, ngồi chỉ có thể ngồi ở ghế bên cạnh, ngủ thì phải ngủ trễ hơn phu quân, thức dậy thì phải thức sớm hơn phu quân…… Tính ra thì những ngày tháng ta sống đã đủ tốt rồi.”
“Nhưng để nàng gặp nạn……”
“Vậy cũng không phải chàng để ta gặp nạn.” Liễu Ngọc Như cầm tay hắn nghiêm túc nói, “Là những người xấu đó làm chúng ta gặp nạn. Cửu Tư, chàng không thể ôm lấy tất cả tội lỗi được. Chàng phải hiểu rõ chàng chỉ là người bình thường.”
“Một người bình thường sẽ không vạn năng, chúng ta chỉ cố gắng sinh tồn, nhưng không thể lần nào xảy ra chuyện cũng cảm thấy là do chúng ta làm chưa đủ tốt. Ta không lương thiện như chàng, Cửu Tư, ta sống trên đời này là cố gắng sinh tồn, khi ta sống sót được trên đời này ta mới có thể nghĩ đến làm chuyện gì cho người khác. Người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta không tha cho người. Chàng chọn một con đường thiện ác khó phân, chàng muốn làm quan thì phải vì bá tánh làm càng nhiều chuyện, vậy có lẽ trên con đường đó chàng phải làm chút chuyện trái với ý nguyện ban đầu, chỉ cần chàng dốc hết sức làm được tốt nhất trong khả năng của chàng, vậy là đủ rồi.”
“Ta có thể hiểu vì sao Lương gia phản kháng, nhưng ta không thể tiếp thu. Nếu hôm nay chàng giết đám sơn tặc đó, chàng cảm thấy bất an, Cửu Tư, vậy từ quan đi.”
Nàng nhìn Cố Cửu Tư, thần sắc bình thản: “Ta không cầu chàng đại phú đại quý cũng không cầu chàng phong hầu bái tước. Con đường này không thích hợp con người có đáy lòng lương thiện, chàng không cần hoàn thành di nguyện của Dương Văn Xương, chàng ở nhà tiếp tục làm Cố công tử của chàng, giúp ta xử lý một chút sổ sách là được, có được không?”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhìn vào mắt Liễu Ngọc Như.
Nội tâm hắn đấu tranh kịch liệt, hắn gần như muốn đồng ý Liễu Ngọc Như. Nhưng khi hắn mở miệng thì khoảnh khắc Cố gia bỏ chạy trước kia, máu của Dương Văn Xương bắn khắp pháp trường, lưu dân ở Thương Châu bạo loạn sẽ hiện ra trước mắt hắn.
Hắn mở miệng, đột nhiên phát hiện ——
“Ta không làm được.”
Hắn khàn khàn lên tiếng: “Bảo ta cứ như vậy nhìn thế gian này rung chuyển điên đảo, mà ta lại bàng quan đứng ngoài cuộc, ta không làm được.”
Liễu Ngọc Như cười: “Chàng hiểu rõ là tốt. Hơn nữa, chàng cũng không có cách nào đoán trước tương lai.”
Liễu Ngọc Như thở dài: “Cả đời người sẽ gặp những việc này. Cửu Tư, chúng ta không phải thánh nhân, cái chúng ta cầu chẳng qua là việc làm bản thân yên lòng.”
“Nếu có tội, sau này vào địa ngục Vô Gián, hai ta cùng đi.”
Liễu Ngọc Như cười cười: “Đến lúc đó ta bầu bạn với chàng.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhìn vào mắt Liễu Ngọc Như, nàng cứ bình thản nói chuyện sau này.
Trước kia nàng luôn nói với hắn cả đời này sẽ thế nào, lúc đó hắn cảm thấy đó là vì cả đời này nàng đã không còn lựa chọn. Nhưng hiện giờ là thời điểm lựa chọn, nàng vẫn chọn hắn.
Hắn không muốn nghĩ sâu hơn nữa đây có phải có ý nghĩa gì khác hay không, hắn chỉ hồi tưởng lúc hắn vọt vào Hắc Phong Trại, trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Liễu Ngọc Như.
Trong khoảnh khắc kia, hắn vô cùng rõ ràng ý thức được —— hắn cả đời này không chấp nhận được tên nam nhân thứ hai xuất hiện trong sinh mạng của Liễu Ngọc Như.
Trước đó hắn từng hứa hẹn gì mà thả nàng đi để nàng gặp được chân ái đời mình, mấy lời nói đó đều là chó má.
Đầu óc hắn chỉ có một ý nghĩ mà thôi, hắn muốn Liễu Ngọc Như cả đời này, kiếp sau cũng muốn Liễu Ngọc Như, lúc Cố Cửu Tư sống hay lúc chết đi, hắn đều muốn người này.
Nàng là thê tử hắn thì sẽ luôn như vậy, vĩnh viễn như vậy.
Hắn sợ ý niệm điên cuồng này dọa Liễu Ngọc Như, vì thế hắn khắc chế tất cả cảm xúc rồi ôn hòa cười.
Hắn vén tóc Liễu Ngọc Như ra phía sau, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.
“Tốt,” hắn ôn hòa nói, “Những lời này nàng nhớ cho kỹ, đừng lên cầu Nại Hà lại quỵt nợ.”
Liễu Ngọc Như cười khẽ: “Chàng mới quỵt nợ, ta quỵt nợ khi nào?”
“Lời nàng đã nói, nàng sẽ không quỵt nợ?”
“Không quỵt nợ.” Liễu Ngọc Như gật đầu, “Uy tín là bổn phận của thương nhân.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Cửu Tư cúi đầu nắm tay nàng, “Ta an tâm rồi.”
Khi hai người nói chuyện thì Thẩm Minh trốn trong sơn động nghiêm túc quan sát tình hình bên ngoài.
Hùng ca bị thương, hắn đang tự băng bó cho mình, trên đùi hắn trúng một đao nên hành động không tiện, hắn vừa xử lý vết thương vừa thở hổn hển: “Tiểu Thẩm ngươi đi đi, dựa vào võ nghệ của ngươi chắc chắn không sao, đừng để ta liên lụy ngươi.”
“Không được.” Thẩm Minh quay đầu nói, “Ta phải dẫn ngươi đi.”
“Là ta hại ngươi,” Hùng ca cười khổ, “Vốn tưởng dẫn ngươi vào Hắc Phong Trại có thể cho chúng ta một con đường sống, ai biết lại là con đường chết. Lúc trước hẳn là nghe ngươi, không nên tới nơi này……”
“Đừng nói mấy lời này.” Thẩm Minh bình tĩnh nói, “Lúc trước ngươi đã cứu ta và mẫu thân ta ở Thương Châu, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.”
“Ta cũng chỉ tùy tay cứu,” Hùng ca thở dài, “Ngươi báo ân đủ nhiều rồi, ngươi đi đi, mặc kệ ta.”
“Hiện tại bọn họ không có động tĩnh gì,” Thẩm Minh nhìn bên ngoài rồi đi đến trước mặt Hùng ca: “Hiện tại bọn họ hẳn còn ở dưới chân núi chờ chúng ta, ta cõng ngươi xuống núi, đợi chút ta giấu ngươi đi, ta ra ngoài dẫn dụ bọn họ trước, ngươi nhanh chóng trốn đi.”
“Tiểu Thẩm!” Hùng ca nôn nóng nói, “Vì ta mà vứt bỏ cái mạng này thật không đáng, mẫu thân ngươi còn đang chờ ngươi……”
“Mệnh của lão tử có đáng giá hay không còn cần ngươi nói?” Thẩm Minh trừng mắt nhìn hắn, sau đó cõng hắn trên lưng, Hùng ca liều mạng giãy giụa, Thẩm Minh lập tức nói, “Đừng ép ta trói ngươi!”
Hùng ca biết hắn nói được thì làm được, rốt cuộc không giãy giụa nữa, hắn cõng Hùng ca nhìn thoáng qua bên ngoài, khom lưng đi trên cỏ.
Tới chân núi, hắn nằm xuống bãi cỏ, quả nhiên thấy Hổ Tử dẫn người chờ hắn. Thẩm Minh nghĩ nghĩ rồi đặt Hùng ca nằm xuống, hắn nhỏ giọng nói: “Theo kế hoạch, ngươi đến chỗ mẫu thân ta chờ ta.”
Dứt lời, Thẩm Minh đứng lên, hắn thật cẩn thận đi ra ngoài, thừa dịp Hổ Tử đưa lưng về phía hắn thì hắn nhanh chóng chạy chậm lại.
Nhưng dường như mọi người chưa thấy hắn, Thẩm Minh khẽ cắn môi cố ý té một cái.
Mọi người nhìn hắn nhanh chóng nói: “Đuổi theo!”
Cả đường Thẩm Minh chạy như điên, hắn vừa đánh vừa chạy, binh lính thấy vài người chế phục không được thì nhanh chóng gọi người, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đuổi theo Thẩm Minh, Thẩm Minh điên cuồng chạy trốn.
Hùng ca cắn chặt răng, hắn chịu đau chống chân mình chạy như điên ra ngoài.
Hoàng Long vừa dẫn người đuổi theo Thẩm Minh vừa nói: “Mau báo cho Cố đại nhân!”
Thẩm Minh muốn dẫn người rời đi để Hùng ca chạy thoát, cho nên hắn cũng không đánh vội mà chỉ nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng thời gian lâu hơn một chút, hắn liền yếu thế hơn quan binh cưỡi ngựa, vì thế bị người khác bao vây.
Thẩm Minh nhổ nước bọt rút đao quyết định đồng quy vu tận với mọi người, hắn chém hết người này đến người khác.
Ngựa xoay quanh Thẩm Minh, nhưng Thẩm Minh võ nghệ phi phàm, một người giao đấu ở giữa giằng co với mọi người.
Hổ Tử ở một bên nhìn thì cân nhắc một lát, sau đó kêu mấy người đầu tóc hoa râm lại: “Ta nghe nói Thẩm Minh của Hắc Phong Trại có hai loại không giết, không giết phụ nữ và trẻ em, không giết già trẻ, đợi chút ta nhào lên, nếu hắn không động thủ thì các ngươi nhanh chóng nhào vào.”
Mọi người gật đầu, Hổ Tử sờ sờ ngực có hộ giáp vừa mặc đêm qua rồi cắn chặt răng, nhanh như gió nhào tới.
Tuy hắn gần mười bốn nhưng thân hình cực kỳ nhỏ gầy, nhìn qua giống chưa đến mười hai, Thẩm Minh thấy đứa trẻ nhào lại thì theo bản năng kéo người ném ra, gầm lên một tiếng: “Đừng có tìm chết!”
Hổ Tử thấy thế thì trao ánh mắt với tên bên cạnh, lão già tức khắc nhào lên, sắc mặt Thẩm Minh đại biến, đao ở trong tay hết xoay lại xoay, hắn liều mạng ném người ra, tức giận nói: “Tránh ra!”
Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, binh lính bên cạnh dùng gươm để trên cổ hắn.
Thẩm Minh rốt cuộc bất động. Hắn cầm đao thở hổn hển mỉa mai nhìn binh lính.
“Sao phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
Hắn phun nước bọt, tức giận nói: “Đúng là một con chó ngoan của triều đình!”
“Thẩm gia,” Hổ Tử cười tủm tỉm nói, “Mời buông vũ khí xuống, Cửu gia nhà ta mời người uống ly trà.”
“Ha, ta thèm uống trà nát của hắn!”
“Cho dù người không muốn đi,” Hổ Tử tới bên cạnh hất cằm nói, “Cũng đi với vị gia kia thôi.”
Nghe được lời này, Thẩm Minh theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, tức thì thay đổi sắc mặt, Hùng ca đã bị Hoàng Long bắt giữ. Sắc mặt Thẩm Minh không tốt lắm, qua hồi lâu hắn đột nhiên cười: “Được, tìm ta uống trà đúng không? Đi đi.”
Cố Cửu Tư ngủ một giấc thì tỉnh lại, Mộc Nam tới thông báo nói đã bắt được Thẩm Minh.
Sau khi Liễu Ngọc Như kiếm được tiền cũng lục tục tìm về người hầu trước khi nhà tan.
Cố Cửu Tư nghe Mộc Nam nói thì gật đầu, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như còn đang ngủ, hắn cười cười nâng nâng tay bảo Mộc Nam đưa kiếm tới.
Hắn dùng kiếm cắt tay áo rồi rón ra rón rén đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, hắn đi rửa mặt trước, sau đó thay một bộ quần áo khác, tiếp theo đi đến phòng chất củi.
Phòng chất củi tạm thời biến thành nhà tù, Thẩm Minh và Hùng ca bị nhốt ở trong, Cố Cửu Tư đi vào thì Thẩm Minh cười rộ lên.
“Ồ, Cố đại nhân,” Thẩm Minh mở miệng, “Sao chỉ có ngươi tới? Liễu tiểu thư thì sao? Ấn Hồng thì sao? Các nàng không tới gặp ta à?”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư mỉm cười.
Hổ Tử đang chuẩn bị tiến lên nói chuyện, ai ngờ Cố Cửu Tư nâng tay mở cây quạt, “bốp bốp” hai cái tát trên mặt Thẩm Minh.
Tất cả mọi người bị hai cái tát này làm sửng sốt, Cố Cửu Tư cầm cây quạt quạt, cười nói: “Nói,” hắn cười tủm tỉm, “Tiếp tục nói, ta xem miệng ngươi mạnh hơn hay mặt cứng hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook