Gả Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 38: canh hai
Đến rồi.
Trong thoáng chốc Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng nói của Cố Cửu Tư. Nàng hơi mờ mịt, đến đâu? Âm tào địa phủ, hay là….
Liễu Ngọc Như khó khăn mở to mắt, nhìn thấy hai chữ “U Châu”.
Nàng đang nằm mơ sao?
Nàng vậy mà…. Vậy mà còn sống đến U Châu?!
“Cửu Tư….” Nàng gắng gượng lên tiếng, Cố Cửu Tư nghe thấy giọng nói của nàng, vội vàng nói: “Ngọc Như, ta ở đây!”
“Đến rồi….”
“Đến rồi!” Cố Cửu Tư kích động thay đổi giọng nói: “Chúng ta đến rồi!”
“Thật là tốt.”
Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt: “Chúng ta có thể gặp được mẫu thân rồi….”
Cố Cửu Tư không nói ra được trong lòng có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, cuộc đời hắn chưa từng có cảm giác phức tạp như vậy, vui mừng và chua xót xen lẫn, thống khổ và hy vọng tung bay, hắn cõng Liễu Ngọc Như, từng bước một đi về phía Lộc thành, thành trì đầu tiên của U Châu, thật ra khoảng cách đến Lộc thành còn năm dặm đường, nhưng Cố Cửu Tư lại sinh ra hy vọng vô hạn.
Đi hết, hắn nhất định phải đi hết.
Hắn đi qua nhiều dặm đường như vậy, hắn đã bước qua địa ngục tàn nhẫn, bây giờ U Châu đang ở trước mặt, làm sao hắn lại không đi hết!
Nhưng sự đói khát và mất sức vẫn còn nhắc nhở hắn, hai chân hắn run rẩy, cắn răng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đường đã nghe thấy vó ngựa gấp rút chạy đến, mà sau đó người đó bỗng nhiên siết ngựa ngừng lại, kinh hỉ gọi lên: “Cửu Tư?!”
Cố Cửu Tư bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy Chu Diệp trên ngựa, hắn ngẩn ngơ một lúc, sau đó vui mừng khôn xiết lên tiếng: “Chu huynh?!”
“Quả nhiên là đệ.”
Chu Diệp vội vàng tung người xuống ngựa, đỡ lấy Cố Cửu Tư lung lay sắp đổ: “Mẫu thân đệ tới Vọng Đô lập tức tìm đến ta, ta đã nghe được chuyện nhà đệ, phái người nghe ngóng nhiều lần, đoán rằng đệ sẽ vượt qua hai châu Thanh Thương, gần đây tính toán thời gian nên đã quanh quẩn cổng Lộc thành hơn nửa tháng rồi.”
Nghe thấy thế, trong lòng Cố Cửu Tư cảm động, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bây giờ đã gặp được Chu Diệp rồi, hắn phảng phất như cuối cùng đã đi đến thế giới bên kia, tất cả ý chí chống đỡ hắn đều tán loạn đi, hắn gắng gượng cười một tiếng rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Cố Cửu Tư tỉnh lại lần nữa thì đã ngủ trên giường mềm mại, hắn vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: “Ngọc Như?!”
“Đệ đừng vội,” Giọng nói của Chu Diệp từ bên ngoài truyền đến, hắn bưng cháo đi đến bên cạnh Cố Cửu Tư, ngồi xuống nói: “Đệ muội đang ở trong một căn phòng khác, cơ thể muội ấy quá yếu ớt, ta đã để đại phu đi lấy thuốc cho muội ấy, bây giờ còn đang ngủ.”
Nghe thấy lời này, Cố Cửu Tư thở phào một cái, hắn đứng dậy nói: “Ta đi nhìn nàng một cái.”
“Nhìn cái gì,” Chu Diệp kéo hắn: “Nhìn bản thân huynh một cái đi, vết thương trên người đệ còn nặng hơn muội ấy nhiều.”
“Ta không sao,” Cố Cửu Tư phất tay, chỉ nói: “Nàng ấy không sao chứ?”
“Không có chuyện gì lớn, chẳng qua là lần này nguyên khí của muội ấy bị hao tổn, đại phu nói, nếu muốn có con thì có thể phải tĩnh dưỡng nhiều năm.”
Cố Cửu Tư ngẩn cả người, Chu Diệp nói, hơi bận tâm nhìn Cố Cửu Tư một cái, hắn đắn đo một lúc, vẫn nói: “Cửu Tư, mặc dù chúng ta không gặp mặt nhiều, nhưng cũng coi như là thân thiết với người quen sơ, trong lòng ta đã xem đệ là huynh đệ rồi.”
“Chu huynh có chuyện gì đừng ngại nói thẳng.” Cố Cửu Tư hiểu Chu Diệp có lời không dễ mở miệng, nhân tiện nói: “Trong lòng Cửu Tư, Chu huynh tựa như huynh trưởng, không có chuyện gì mà khó nói.”
Chu Diệp do dự một lúc, khẽ thở dài một tiếng, vẫn nói: “Ngọc Như là cô nương tốt, muội ấy không tính toán sống chết mà cùng đệ đi tới, chuyện con cái không cần vội, đệ hãy đối xử với muội ấy thật tốt…”
Cố Cửu Tư nghe được một nửa, cuối cùng cũng hiểu ý của Chu Diệp, hẳn là sợ vì Liễu Ngọc Như không mang thai trong thời gian ngắn được mà sinh ra ý nghĩ hưu thê.
Ba năm không có con là có thể hưu thê.
Cố Cửu Tư hơi dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ nói: “Chu huynh xem ta là người gì, nàng cùng ta đồng sinh cộng tử, chẳng qua là chút chuyện con cái nhỏ nhặt này, có cái gì mà vội vàng? Quan trọng nhất là nàng có nguyện ý ở cùng ta hay không. Đời này dù cho ta thế nào cũng sẽ không cô phụ nàng.”
“Hai người tình thâm nghĩa trọng,” Chu Diệp có chút cực kỳ hâm mộ: “Vậy vi huynh yên tâm rồi.”
Cố Cửu Tư nghe lời Chu Diệp, hắn phát hiện ra mỗi một câu Chu Diệp nói ra đều đủ khiến hắn sững sờ.
Hắn nghe thấy câu “Tình thâm nghĩa trọng” này, nhất thời có một chút mờ mịt.
Hắn không biết là mình mù mờ điều gì, lời này không sai, nhưng dù sao hắn cảm thấy, có một vài thứ như vậy để thay đổi hương vị.
Chu Diệp nhìn hắn ăn cháo, hạ nhân bưng thuốc lên, lại ép hắn uống thuốc, Cố Cửu Tư có nhiều sức lực rồi, liền vội vàng đi thăm Liễu Ngọc Như.
Bây giờ Chu Diệp dẫn bọn họ đến Lộc thành, cũng báo tin cho Cố gia, dự định đợi bọn họ dưỡng tốt hơn một chút rồi một lần nữa lên đường về Vọng Đô.
Cố Cửu Tư lại vội vã không nhịn nổi muốn về Vọng Đô, nhưng hắn nghĩ đến cơ thể của Liễu Ngọc Như nên ép loại xúc động này xuống.
Hắn vội vã vọt tới gian phòng của Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như đã tỉnh rồi, nàng đang ăn cháo từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ. Thật ra nàng đói đến cuống rồi, nhưng mà lý trí và giáo dục vào thời khắc này ngăn cản nàng ăn ngụm lớn.
Cố Cửu Tư đứng ở cổng, ngơ ngác nhìn nàng, nàng mặc áo trong màu trắng, tóc dài tung bay quanh thân, ăn từng ngụm cháo nhỏ, động tác dịu dàng lại bình tĩnh. Nàng cùng với xung quanh tạo thành một bức tranh xinh đẹp tĩnh mịch, gần như là một loại biểu đạt tốt đẹp, bình tĩnh, dịu dàng trên thế gian.
Cố Cửu Tư không dám làm phiền nàng, hắn ngơ ngác đứng bên cạnh, nhìn nàng. Đến khi Liễu Ngọc Như ăn cháo xong, nàng mới phát hiện ra Cố Cửu Tư, nàng ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đứng ở cửa.
Hắn mặc một thân áo trắng, tóc tùy ý vén sau lưng, nàng cười cười, dịu dàng nói: “Chàng tỉnh rồi.”
Chỉ một câu như vậy, Cố Cửu Tư cảm thấy mắt hơi chua xót, hắn đi lên phía trước, nửa ngồi trước mặt nàng, tựa đầu bên cạnh chân nàng.
Liễu Ngọc Như đưa tay vuốt tóc hắn, dịu dàng nói: “Chàng làm gì vậy?”
“Hai chúng ta đều còn sống quay về.”
Hắn khàn giọng nói: “Nàng vẫn còn đây, nàng còn tốt, ta rất vui.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng vuốt tóc hắn, ánh mắt dừng trên cánh tay lộ ra của hắn, trên tay hắn vết thương chồng chất, cũng là vết thương vì rót máu cho nàng mà cắt ra.
Ánh mắt nàng dừng trên vết thương đó, hơi đờ ra.
Có một vài đoạn ngắn lướt qua trong đầu nàng, nàng vốn cho rằng mình nằm mơ, lại có chút rõ ràng.
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như thật lâu không nói lời nào, hắn thuận theo ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn sang, lập tức biết Liễu Ngọc Như đang nhìn cái gì, hắn theo bản năng rụt tay lại, lại bị Liễu Ngọc Như giữ chặt, Liễu Ngọc Như vén tay áo hắn lên, trông thấy vết thương lít nha lít nhít.
Cố Cửu Tư cảm thấy hơi khó xử, hắn quay đầu, ngượng ngùng nói: “Không sao…”
Đầu ngón tay của Liễu Ngọc Như rơi trên vết thương của hắn, đầu ngón tay nàng mang theo cảm giác mát mẻ và sự nhẵn bóng non mềm riêng biệt của thiếu nữ, vẽ theo vết thương của Cố Cửu Tư, khiến cả người hắn không nhịn được mà run rẩy. Một sự tê dại không nói ra được từ vết thương truyền đến ánh mắt, bỗng nhiên chạy lên đầu, cả người hắn cứng đờ tại chỗ, tinh thần không làm chủ được, nghe thấy Liễu Ngọc Như nói khẽ: “Đau không?”
Cả người Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, cảm giác vừa rồi quá kỳ lạ, loại trải nghiệm xa lạ này khiến hắn cả kinh suýt chút nữa rút tay về, nhưng hắn lại không dám, nghe thấy Liễu Ngọc Như hỏi, lời của nàng lướt qua trong đầu hắn lại không để lại bất kỳ tin tức gì, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, trong đầu hắn chỉ nghĩ….
Đây là thế nào.
Đầu ngón tay Liễu Ngọc Như, rốt cuộc mang theo cái gì, khiến hắn như thế…. Như thế…
Nói không ra được rốt cuộc là một loại cảm giác kỳ diệu thế nào, không phải chán ghét, thậm chí còn mang theo một chút thích thú, nhưng lại khiến hắn sợ hãi, còn có chút khó xử, hoàn toàn không dám để cho người ta biết.
Liễu Ngọc Như thấy hắn không đáp lời thì giương mắt nhìn hắn, chân thành nói: “Còn đau phải không?”
Lần này Cố Cửu Tư hoàn hồn, hắn cuống quýt thu tay lại, cúi đầu nói: “Không…. Không đau nữa.”
Liễu Ngọc Như cho rằng hắn cảm thấy vết thương bị mình phát hiện ra nên hơi khó xử, nàng cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, nàng cười khẽ: “Trước đó hỏi chàng có thể giữ lại ngụm nước cuối cùng cho ta hay không, chàng nói chàng muốn cho ta máu thịt của chàng, bây giờ chàng quả nhiên thật sự làm được.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này, hắn giương mắt nhìn nàng, thả lỏng hơn rất nhiều, cười nói: “Vậy lúc nàng hỏi ta câu này, có phải bởi vì nàng đã định để lại một miếng lương thực cuối cùng cho ta hay không?”
Liễu Ngọc Như mím môi, không trả lời, quay đầu đi, lại chỉ nói: “Cũng may, chúng ta đều cố gắng qua được rồi.”
Cố Cửu Tư không nói tiếp, hắn quan sát Liễu Ngọc Như.
Đi trên đoạn đường này nàng đã gầy đi rất nhiều, không biết có phải là bởi vì gầy hay không mà cả người phảng phất như đột nhiên trổ cành, góc cạnh rõ ràng. Cả người nàng hiện ra một loại vẻ đẹp thanh lệ uyển chuyển, mặc dù giờ phút này làn da hơi ố vàng, nhưng ngũ quan cũng đã nổi bật, nhất là cảm giác cứng cỏi sau những việc đã trải qua và dáng vẻ phục tùng của nàng, sự dịu dàng khi cúi đầu hòa lẫn, càng có nhiều sự ý vị hơn không nói nên lời.
Nàng trong chớp mắt, hoàn thành sự chuyển biến từ một thiếu nữ đến một nữ tử, từ đáng yêu xinh đẹp đơn thuần trước kia trở nên xinh đẹp mỹ lệ.
Thậm chí sự xinh đẹp này của nàng vẫn còn thiếu sót, Cố Cửu Tư gần như có thể tưởng tượng được, khi người này trưởng thành thêm một chút sẽ mang theo ánh sáng động lòng người thế nào.
Hắn ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như như thế, Liễu Ngọc Như cũng phát hiện ra, nàng quay đầu lại, nhìn Cố Cửu Tư, không thể nhịn được cười: “Cái người này đói đến choáng váng rồi sao? Lúc trước nói một câu là chàng phải đốp lại mười câu, sao hôm nay lại trở nên khó hiểu, không nói gì cả?”
Cố Cửu Tư cười lên, có một chút ngượng ngùng mà tỉnh táo lại, hắn sợ Liễu Ngọc Như phát hiện ra được tâm tình khác thường của mình, hắn nghiêng đầu đi, cười nói: “Bởi vì cũng không biết nên nói cái gì.”
“Thế nào?”
“Nàng cảm thấy cũng may cố gắng qua được,” Trong nụ cười của Cố Cửu Tư mang theo khổ sở: “Nhưng ta lại chỉ nghĩ, đoạn đường này quá khó khăn rồi.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, Cố Cửu Tư đưa mắt quay lại nhìn mặt nàng, thở dài nói: “Nàng không biết những ngày nàng bất tỉnh ta có bao nhiêu khó khăn đâu.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe thấy hắn nói thì vẻ mặt khẽ động, rất lâu sau cuối cùng nàng nói: “Thật ra chàng vốn có thể bỏ ta lại.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, Liễu Ngọc Như rũ mắt xuống: “Ta và chàng, thật ra chẳng qua là quan hệ một tờ hôn ước ép buộc ở chung với nhau, nếu như bởi vì tinh thần trách nhiệm thì cũng thôi đi, thế nhưng ta đi rồi, thật ra chàng cũng không cần quá thương tâm, qua một thời gian nữa lại tìm được một người xinh đẹp hơn thôi.”
Cố Cửu Tư nghe thấy cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực phát hoảng. Liễu Ngọc Như nhìn giường, cũng không biết là mình đang hỏi cái gì, chỉ nói: “Thật ra cũng không cần như thế.”
“Vậy còn nàng?!” Cố Cửu Tư không nhịn được mở miệng, mang theo một chút cáu giận nói: “Ta chết rồi, nàng đi tìm một người để gả là được rồi. Đến lúc đó tìm người đẹp hơn ta, tốt với nàng hơn ta, có tiền đồ hơn ta, nàng quay lại làm cái gì?!”
“Chàng đây là nói nhảm gì vậy?”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, nhìn hắn, vẻ mặt chân thành nói: “Nếu tìm người có tiền đồ hơn chàng thì cũng có thể, tìm người đẹp hơn, chàng bảo ta đi đâu tìm?”
Lời nói đã chuẩn bị xong bị ngăn ở trong miệng, Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, cả người hơi ngẩn ra. Có loại võ công tuyệt thế đã học được rồi lại phát hiện ra cảm giác bất lực khi đối phương không có ở đây.
Liễu Ngọc Như cười, nhìn hắn nói: “Chàng là trượng phu của ta, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ta đương nhiên là phải đi theo chàng.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này, nếu là trước kia thì sẽ nói đùa với nàng. Thế nhưng không biết vì sao, hôm nay hắn nghe thấy lại có một chút khó chịu không nói ra được.
Bản thân hắn cũng không nghĩ ra vì sao, dứt khoát không tiếp tục nói đề tài này nữa, hắn đứng dậy kéo chăn cho Liễu Ngọc Như, giọng nói cứng rắn hỏi thăm: “Uống thuốc chưa?”
“Mới uống rồi.”
“Vậy nàng ngủ thêm một lúc.” Nói rồi hắn đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng xong, sau đó nhân tiện nói: “Ta đi ngủ.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như kéo hắn lại, Cố Cửu Tư dừng lại, nhìn thấy đôi mắt cô nương cười nói: “Muốn nghe chàng nói lời có ích sao lại khó như vậy?”
Cơ thể Cố Cửu Tư cứng ngắc không nhúc nhích, Liễu Ngọc Như dịu dàng nói: “Chàng nói, lúc ta bất tỉnh, chàng sợ cái gì?”
“Ta sợ nàng chết!”
“Vì sao sợ ta chết?”
Liễu Ngọc Như tiếp tục truy hỏi, Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc nói: “Nàng chết rồi thì ta đi đâu tìm một Liễu Ngọc Như nữa?”
Có được câu nói này, cuối cùng Liễu Ngọc Như cười lên, nàng buông hắn ra, dịu dàng nói: “Đi ngủ đi.”
Cố Cửu Tư luôn có một loại cảm giác trong lúc vô hình mình đã ngầm chịu thiệt, hắn cũng nghĩ mãi không ra, đứng dậy quay đầu đi ra ngoài, đi còn chưa mấy bước, hắn đột nhiên quay lại, hơi không hiểu nói: “Nàng và ta là phu thê, chia phòng ngủ cho chúng ta là ý gì?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó thấy Cố Cửu Tư quay lại, hắn chen lên giường, mất hứng nói: “Nàng lui vào bên trong chút đi.”
Liễu Ngọc Như không biết vì sao hắn lại bực tức đến thế liền tủm tỉm lui vào bên trong một chút, Cố Cửu Tư nằm xuống, nhắm mắt lại, nói với Liễu Ngọc Như: “Được rồi, ngủ thôi.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nằm, thật ra nàng biết, Cố Cửu Tư không yên lòng nàng cho nên quay lại, nàng cười nhắm mắt lại.
Nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trải qua tai vạ, biết được có thể ngủ yên ổn thế này, bên cạnh có người muốn ở cùng nàng cả đời cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
Hai người ngủ một đêm, ngày hôm sau thức dậy, Cố Cửu Tư vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Chu Diệp vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa.
Cố Cửu Tư hơi khó hiểu nói: “Chu huynh?”
“Cửu Tư…” Chu Diệp thở dài, sau đó nói: “Mặc dù ta biết, nhiệt lượng trong người thiếu niên luôn thịnh vượng, thế nhưng đệ và Ngọc Như đều mới vừa tỉnh lại, nguyên khí bị hao tổn, vẫn là tĩnh dưỡng một thời gian cho thỏa đáng.”
Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, mơ màng nói: “Chúng ta tĩnh dưỡng rất tốt. Nên ăn thì ăn, ngủ cũng rất ngon, đơn thuốc đại phu kê ta đều nhìn Ngọc Như uống hết.”
“Ta không phải nói chuyện này,” Chu Diệp hiểu Cố Cửu Tư, trên mặt hơi khó mở miệng: “Có vài lời, vi huynh cũng không tiện nói quá rõ, hiểu ý là được rồi.”
Cố Cửu Tư tỏ vẻ không tự hiểu được.
Hắn trầm mặc một lúc, cảm thấy Chu Diệp tựa như vô cùng quan tâm chuyện này, rốt cuộc này: “Chu huynh, Cửu Tư là nhân sĩ Dương Châu, có thể bởi vì khí hậu sinh trưởng khác biệt với huynh, có nhiều thứ không nói thẳng thì không rõ, huynh cứ nói thẳng đi, huynh cảm thấy ta đã làm sai điều gì.”
Chu Diệp không nghĩ tới một người phương nam còn trực tiếp hơn mình như Cố Cửu Tư, thật ra hắn ta còn chưa cưới, phần lớn đều nghe người trong quân doanh nói hươu nói vượn, hắn ta nhịn một lúc lâu, mới nói: “Đệ…. Vừa về đã cùng phòng, có phải là hơi gấp không?”
Cố Cửu Tư hơi sững sờ, sau đó hắn bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Mặc dù hắn chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy!
Mặt hắn lập tức đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy lúng túng như vậy, hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui vào.
Hắn không biết giải thích với Chu Diệp thế nào, cũng không thể nói là đến nay hắn vẫn chưa cùng phòng được.
Hắn nhẫn nhịn một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Chu huynh không cần lo lắng, ta chỉ là lo lắng nội tử*, cũng không…. Cũng không….” (*: Vợ, bà xã.)
“Nhưng mà,” Chu Diệp hơi khó hiểu: “Cùng giường chung gối như thế, bản thân đệ kìm nén cũng tổn thương mà?”
“Không…. Không làm phiền huynh nhọc lòng… Không….” Cố Cửu Tư nói không rõ ràng.
Hắn cảm thấy không thể tiếp tục trò chuyện với Chu Diệp nữa, càng nói càng lạ, hắn dứt khoát nói: “Chu huynh, ta có việc bận, đi trước.”
Nói xong hắn chạy đi, sau Chu huynh nhìn bóng lưng Cố Cửu Tư mà sững sờ một lúc lâu, rốt cuộc mới nói: “Cái người này thành hôn rồi, sao da mặt còn mỏng như thế?”
Chu Diệp suy nghĩ, dùng chuyện này kết luận, người phương nam chính là da mặt mỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook