Gả Ăn Chơi Trác Táng
Chương 32: canh một



Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nghỉ ngơi một lúc, rốt cuộc hai người cũng khôi phục lại được một chút sức lực, lúc này vết thương của Cố Cửu Tư bắt đầu đau, Liễu Ngọc Như rõ ràng cảm thấy cơ thể hắn nóng lên. Nàng có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Nàng tìm ra thuốc từ trong đống chai chai lọ lọ, đút cho Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như, không nhịn được cười: “Sao nàng lại thông minh như vậy, còn biết mang nhiều thuốc như thế.”

Những thuốc này đều được để trong bình đồng, dùng gỗ bịt chặt, chống nước phòng ánh sáng, cất kỹ.


Liễu Ngọc Như nghĩ tới liền giận, nguýt hắn một cái nói: “Ai giống như chàng, không nói tiếng nào đã chạy đi, nếu hôm nay ta không đến, ta xem xem chàng làm sao bây giờ?”

Cố Cửu Tư cười cười không nói gì, đưa tay gối ra sau đầu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, cười nhìn Liễu Ngọc Như đầy vẻ không thèm để ý.

Liễu Ngọc Như dùng ánh mắt hung hăng xẻo đục hắn, kiểm tra vết thương của hắn, thấp giọng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, để dành chút sức lực, sau đó chúng ta đi vào thành tìm chỗ đặt chân, chàng dưỡng thân, ta đi nghe ngóng tình hình của công công. Sau khi tìm được công công chữa lành vết thương rồi, chúng ta cùng nhau về U Châu.”


Cố Cửu Tư rũ mặt mày xuống, thấp giọng nói: “Ừm.”

“Ta ra ngoài nhặt một chút củi.”

“Đừng đi quá xa.”

Vẻ mặt Cố Cửu Tư ôn hòa: “Ở nơi mà ta nghe thấy được, xảy ra chuyện gì thì ta dễ đến hơn.”

“Ta cầu xin chàng,” Liễu Ngọc Như vội nói: “Có vết thương thì nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì thì chàng hãy trốn đi, tuyệt đối đừng ra chịu chết.”


“Vậy sao được?” Cố Cửu Tư hứng thú: “Tiểu nương tử vì ta mà vào sinh ra tử, ta đương nhiên sống chết có nhau.”

“Cút.”

Liễu Ngọc Như “Xì” một cái: “Nếu không phải vì phụ mẫu chàng thì ta thèm quan tâm chàng đi chết.”

Cố Cửu Tư cười ra tiếng, trong mắt hoàn toàn là không tin, Liễu Ngọc Như cũng không biết vì sao, bỗng nhiên có một chút ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Trước kia nàng chưa từng một mình đi trong rừng núi, nàng mang theo đao, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nàng sợ người sợ dã thú, nhưng cũng may bây giờ trời trong sáng sủa, ánh nắng cho nàng dũng khí, nếu là ban đêm thì không chắc là nàng có dám hay không.

Nàng tùy ý nhặt rất nhiều cành cây mang về, trở lại hang động, Cố Cửu Tư nhìn một cái liền nói: “Nàng đây là đi nhặt củi hay là đi nhặt gậy?”


“Chàng nói nhiều quá.”

Liễu Ngọc Như mất hứng nói: “Có bản lĩnh thì chàng đi đi.”

“Cành cây ẩm ướt đốt không lên lửa.” Cố Cửu Tư nhắc nhở: “Làm khô mới được, cái loại giẫm lên là gãy lại càng dễ nhóm lửa.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng cúi đầu gõ gõ lên cành cây mà mình ôm trong lòng, phản ứng một lúc mới hiểu. Mặt nàng đỏ hồng, không thèm để ý đến hắn, lại xoay người sang chỗ khác, một lần nữa nhặt được một đống củi đốt.

Nàng lấy củi đốt, mở hộp sắt ra, lấy ra một cây châm lửa, dưới sự chỉ dẫn của Cố Cử Tư mà nhóm lửa. Sau khi có lửa thì mặt mày nàng xám xịt, Cố Cửu Tư ở bên cạnh cười, chỉ mặt nàng nói: “Tốt tốt, bây giờ thành con mèo mướp rồi.”

“Cố Cửu Tư.”

Liễu Ngọc Như hơi giận: “Chàng không chọc tức ta thì không vui đúng không?”

“Ta chỉ là tùy tiện nói thật thôi, sao lại thành chọc tức nàng chứ?” Vẻ mặt Cố Cửu Tư bất đắc dĩ, Liễu Ngọc Như không có cách nào, liền nói: “Chàng nói ít vài câu, tiết kiệm chút sức lực đi. Chờ chàng tốt hơn một chút thì chúng ta phải mau lên đường, chắc chắn bọn chúng sẽ điều tra thuận theo dòng nước, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Cố Cửu Tư gật gật đầu, trầm tư nói: “Chờ nàng có sức rồi thì chúng ta đi ngay.”

“Ta có sức,” Liễu Ngọc Như thở dài nói: “Ta chỉ lo lắng cho vết thương của chàng thôi.”

Vết thương của Cố Cửu Tư, mũi tên trúng vai, nàng không dám nhổ ra, chỉ có thể chặt đứt để thuận tiện hoạt động, một vết đao xẹt qua toàn bộ lưng, một vết chém trên tay, các vết thương nhỏ khác càng đếm không hết.


Liễu Ngọc Như suy nghĩ, trong lòng vẫn không yên tâm, đứng lên nói: “Ta ra ngoài tìm đường, có được con đường rõ ràng rồi, chờ một lúc nữa quay lại chàng dễ đi hơn. Chàng ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, đừng có tiếp tục lãng phí sức lực nữa.”

Cố Cửu Tư đáp lời, không hề nói nhiều.

Liễu Ngọc Như đứng dậy, nàng đi ra bên ngoài, bắt đầu đi thuận theo hướng đi ban đầu.

Mỗi một thành thị đều là xây thuận theo dòng nước, bây giờ nàng nhất định phải mang Cố Cửu Tư vào thành trước, tìm đại phu và nơi trốn, chờ Cố Cửu Tư tốt hơn nhiều rồi tiếp tục rời đi.

Giấy tờ bây giờ của bọn họ là giả, chỉ cần tìm được một chỗ đặt chân ở Hoài Nam, cải trang sơ sơ, ru rú trong nhà không ra ngoài, trốn một khoảng thời gian cũng không phải là việc khó, quan trọng nhất chính là, khoảng thời gian này có thể tránh được lùng bắt hay không.

Liễu Ngọc Như suy tư, nàng cẩn thận đi thuận theo dòng sông tìm kiếm, đi không bao xa, nàng lập tức nghe thấy tiếng động, nàng vội vàng trốn vào rừng, ngồi xổm xuống, tiếng ngựa rất gần, hình như chỉ có một người, Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu, nhưng nàng không lên tiếng, một lúc sau, nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc ghìm ngựa dừng lại: “Xuyyyy!”

Liễu Ngọc Như bỗng nhiên trợn to mắt, nhìn thấy một công tử áo trắng cưỡi ngựa đứng bên bờ sông, nhíu chặt lông mày, nhìn theo hướng mà bọn họ lên bờ, tựa như đang suy tư điều gì đó.

Đúng là Diệp Thế An đến rồi!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương