Nghiên Vân châm lửa đốt điếu thuốc thứ hai. “Cậu viết sách viết đến nhập diễn rồi sao, coi tớ là Đường Duẫn Nhi à?”
Người phụ nữ cười khẽ. “Nguyên gốc của nhân vật này vốn dĩ chính là cậu mà!”
Nghiên Vân hơi kinh ngạc. Cô tưởng người phụ nữ muốn sáng tạo ra một hình tượng nhân vật mới, chỉ tìm cô để tham khảo, nhưng hóa ra người phụ nữ căn bản là viết một nhân vật giống cô như khuôn đúc ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quan hệ giữa Trừng Hân và cô bạn thân Đường Duẫn Nhi vừa thân mật vừa xa cách, bởi vì cô ấy phát hiện mình yêu Đường Duẫn Nhi mà sợ hãi loại dụ hoặc gần gũi này. Vì thế, đối với Đường Duẫn Nhi, cô ấy luôn như gần như xa. Trái tim cô ấy chia làm hai, vừa yêu bạn thân, vừa yêu nam chính dịu dàng bao dung, nhưng không ngờ là hai người cô ấy yêu nhất lại lừa cô ấy mà tằng tịu với nhau. Cô ấy thống khổ tuyệt vọng nên giết người mà mình yêu nhất, Đường Duẫn Nhi.”
“Cậu nói xem, nếu hiện tại tớ yêu Dung Thần, lại phát hiện hai người có quan hệ mập mờ với nhau thì tớ sẽ giết anh ta, hay là giết cậu đây?” Người phụ nữ cười ha ha.
Nghiên Vân cảm thấy rợn tóc gáy, mỗi lần người phụ nữ mở ra hình thức sáng tác thì trạng thái tinh thần luôn không ổn định. Cô sợ hãi, nếu một ngày nào đó người phụ nữ thật sự nhập diễn, thì sẽ coi cô là Đường Duẫn Nhi mà làm thịt tại chỗ mất.
==============================
Nghiên Vân ngồi ở quán cà phê ngoài trời mà đọc sách, đột nhiên phát hiện có một người phụ nữ ngồi đối diện mình.
“Nghiên Vân? Là cậu sao?” Khuôn mặt người phụ nữ tiều tụy tái nhợt.
Nghiên Vân cẩn thận đánh giá một chút, khi người phụ nữ mở miệng thì cô cũng đã nhận ra cô ta, chỉ là không ngờ rằng cô ta lại thay đổi nhiều đến vậy. “Tình Phương, đã lâu không gặp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bạn thân đầu tiên trong cuộc đời cô, cũng là hung thủ hại cô không thể không tha hương cầu thực, phải ra nước ngoài để kiếm sống.
“Từ năm ấy tới nay, tớ vẫn luôn nợ cậu lời xin lỗi, đối với công việc, cuộc sống, và danh dự cá nhân của cậu, tớ rất xin lỗi.” Hốc mắt Tình Phương đỏ hoe, che mắt lại, rơi lệ.
Nghiên Vân không dao động, thật sự không biết phải nói gì. Nói là tha thứ, cô thật sự không làm được; nói là oán hận, nhưng chuyện cũ đã lùi về dĩ vãng, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Lúc trước là tớ trăm phương ngàn kế mà tiếp cận cậu, chính là vì muốn tiếp cận anh ấy, bởi vì tớ biết anh ấy thích cậu. Sau đó, vì ép cậu phải rời đi, mà tớ đã bôi nhọ cậu, bịa chuyện rằng cậu cướp bạn trai tớ, còn làm hại cậu mất việc, cuộc sống gian nan, không thể không ra nước ngoài làm việc. Xong việc, khi nghĩ lại, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu thậm chí còn không biết người tớ thích là ai, cũng không biết là anh ấy thích cậu.”
Nghiên Vân bực bội muốn hút thuốc, nhưng lại càng muốn đuổi người phụ nữ trước mắt này đi hơn. “Sau đó cô và anh ta đã kết hôn sao?”
Tình Phương lộ ra vẻ mặt mờ mịt. “Với anh ấy? Lúc xong việc, sau khi anh ấy biết được nguyên nhân sự kiện đó thì lập tức thu mua công ty nhà tớ, còn muốn nhà tớ phải bồi thường một số tiền khổng lồ cho ngân hàng. Vì tiền, tớ còn phải gả cho một lão già đã từng kết hôn, giúp lão ta nuôi con dưỡng cái.”
Căn bản là Nghiên Vân vẫn chưa biết được người đàn ông kia là ai. Nói thật, chuyện của người phụ nữ này với tên đàn ông kia, đúng là không có liên quan gì đến cô, nhưng cố tình lại hại cô thảm như vậy. Thời gian ở nước ngoài kia, nếu không phải cô có tài năng thiết kế thời trang thì nói không chừng, cô đã phải bán mình mưu sinh, kiếm tiền để nuôi sống chính mình.
Nghiên Vân cũng không hiếu kì, không đợi cô ta lại tiếp tục nói mấy lời xin lỗi vô nghĩa, đứng dậy rời đi trước.
Tình Phương chân tay luống cuồng mà nhìn bóng dáng cô rời đi, cho đến khi một người đàn ông xuất hiện phía sau cô ta. “Tôi… tôi còn chưa kịp nhắc đến anh thì cô ấy đã đi rồi.”
Người đàn ông ừ một tiếng.
“Anh buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự biết sai rồi. Tôi cầu xin anh đừng chèn ép công ty của chồng tôi nữa, ông ta sắp đánh chết tôi đến nơi rồi.” Tình Phương khóc sướt mướt mà cầu xin.
Người đàn ông không quan tâm đến cô ta, xoay người rời đi.
===============================
Nghiên Vân đọc bản thảo sau khi đã được người phụ nữ sửa chữa. Ở trong sách của người phụ nữ, những chi tiết miêu tả nhân vật Đường Duẫn Nhi này gần như chiếm 3/4, một tỉ lệ cực kì khoa trương.
Dùng cái nhìn của nữ chính để miêu tả nhân vật Đường Duẫn Nhi, điểm tô cô ấy quá mức đẹp đẽ, không khó để nhận ra sự thiên vị của nữ chính dành cho cô ấy, đối với nam chính thường thường chỉ có một câu độc thoại trong lòng, nhưng đối Đường Duẫn Nhi thì dường như là một khi đã nói là không dừng được.
Suốt cả cuốn sách, nữ chính và Đường Duẫn Nhi chưa từng có một lần quan hệ nào thực chất cả, chỉ có ở cảnh trong mơ của nữ chính, trong tưởng tượng của cô mà ôm hôn Đường Duẫn Nhi xinh đẹp gợi cảm, thậm chí còn không cởi quần áo. Chỉ một lần duy nhất nhìn thấy cô ấy khỏa thân lại là ở trên giường của mình, ôm hôn chồng của mình.
Cái gây sốc của cuốn sách này là đoạn miêu tả tình cảm của nữ chính đối với bạn thân, bởi vì cuộc đời không cho phép cho nên phải kìm nén, nhẫn nhịn. Ở trong mắt nữ chính, cô ấy chính là Venus trong lòng mình, xinh đẹp cao quý, tuyệt vời mà độc lập. Cho đến khi cô phát hiện Venus của mình bị người thường lây nhiễm không khí phàm trần thì cảm thấy tuyệt vọng đau khổ, oán hận và không cam lòng, cuối cùng đích thân giết chết tình yêu của lòng mình, để cô ấy ngủ say vĩnh viễn.
Nghiên Vân không thể không nói, quyển sách này có thể nói là tác phẩm đỉnh cao của người phụ nữ, so với những cuốn sách trước kia thì người phụ nữ đã bỏ qua tình yêu nam nữ mong manh nhất của mình, chuyển gần như toàn bộ tình yêu của mình dành cho nam chính sang cho Đường Duẫn Nhi, si mê cuồng dại, rồi lại chôn sâu dưới đáy lòng, hoàn toàn không để người khác phát hiện ra.
Nhưng mà, điều làm Nghiên Vân cảm thấy kinh hãi, là không biết sau khi cuốn sách này được hoàn thành thì người phụ nữ có thể thoát ra khỏi vai diễn điên tình này không.
Cô ấy chuyển dời tình yêu với Đường Duẫn Nhi sang cho mình, dù hôn lễ của cô ấy sắp tới gần nhưng cô ấy cũng chẳng rảnh lo.
“Người cậu yêu không phải là tớ, cậu chỉ yêu nhân vật trong sách, cậu đã đặt mình vào tâm lý của nữ chính rồi.” Khi người phụ nữ ham muốn thân thể mình, Nghiên Vân đã từ chối. Cô đã nảy ra suy nghĩ muốn rời đi, vì người phụ nữ đã điên rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook