Tiểu Lưu “hả” một tiếng. “Em nói gì cơ?”
Cô bình tĩnh mà lặp lại một lần nữa.
“Không được, tôi không thể làm chuyện có lỗi với con trai tôi được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh có con trai sao? Chẳng phải là anh chưa lập gia đình à? Hơn nữa… vì sao lại làm chuyện có lỗi với con trai?” Suy nghĩ của Ôn Tưởng bị cuốn theo lời nói của Tiểu Lưu.
“Thằng bé là đứa trẻ mà tôi nhận nuôi ở quê, là cháu của nhà hàng xóm của chú hai của bác gái… Ôi, tóm lại là phức tạp lắm, dù sao thì tôi đã nhận thằng bé làm con trai, thằng bé nói nếu tôi tìm bạn gái, nó sẽ rời nhà trốn đi, cho nên là không được đâu.”
Ôn Tưởng bị chọc cười. “Hôm nào dẫn thằng bé đến đây chơi nha!”
“Không được, nếu tôi đưa thằng bé ra ngoài thì không thể dẫn theo em, nó sẽ ghen mất.”
Hai người lại tán gẫu về đề tài con cái hơn một tiếng, Ôn Tưởng phát hiện, cô và Tiểu Lưu nói chuyện cực kì hợp, còn thoải mái hơn cả khi tâm sự với Lâm Mật vì không phải kiêng nể gì.
“Nếu tôi thật sự có thể yêu anh thì tốt rồi.” Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thán.
==========================
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một buổi tối nọ, Ôn Tưởng và cha Ôn đi xem phim, tình cảm của hai cha con tốt đến mức như đôi tình nhân ngọt ngào, tay nắm tay đi vào rạp chiếu.
Cô không cho cha Ôn bao hết cả rạp, vì dù sao thì bộ phim tình yêu hai người chọn xem cũng chẳng có mấy người hứng thú.
Cha Ôn vừa xem vừa rũ mắt, nghĩ thầm, dù sao thì xem xong con gái cũng sẽ không thảo luận cốt truyện với ông đâu, nên rất yên tâm mà ngủ gật.
Kết quả là ông bị tiếng khóc của con gái làm bừng tỉnh, quay đầu lại thì thấy con gái đang khóc nức nở không ngừng, ngay cả hai vợ chồng phía nước cũng bị cô quấy rầy, liên tục để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác, sau đó dùng ánh mắt kì lạ nhìn cha Ôn.
“Con sao thế?” Thật ra, ông muốn hỏi là, người khác còn chưa khóc, con ngồi đây khóc cái gì? Hơn nữa, đây rõ ràng là kết thúc có hậu, hai người cùng nhau bước vào lễ đường, có gì đáng khóc sao?
Sau khi kết thúc, cô ngồi trong xe, nhìn thấy thái độ muốn nói lại thôi của cha Ôn. “Con khóc vì nhân vật nam phụ trong phim. Nữ chính rất yêu anh ấy, cực kì yêu, chỉ là mỗi khi ở bên anh ấy, cô ấy luôn cảm thấy bi thương, khổ sở, còn khi ở bên nam chính, lại luôn vui vẻ, hạnh phúc. Cuối cùng, nam phụ chọn cách buông tay, để nữ chính ở bên nam chính, anh ấy nói…”
Miệng cô run lên. “Anh ấy nói, không phải cứ yêu nhau sâu sắc, là có thể vĩnh viễn ở bên nhau, mà ai làm em vui cười, thì đó mới là hạnh phúc.”
Cha Ôn cảm thấy lời này rất có lý, yêu một người, chính là muốn người đó được vui vẻ, quả đúng là quá hợp tình hợp lí rồi!
Ông không dám nhiều lời, chỉ sợ cô cảm thấy thương xót, đau lòng cho nam phụ hơn. Ông vô cùng hối hận, vì sao lúc ra ngoài không dẫn theo Tiểu Lưu, chỉ bởi vì ông không muốn nghe cậu ta gọi mình là chú đẹp trai mà gạt bỏ cậu ta ra khỏi kế hoạch, bây giờ đúng là đủ đau khổ mà.
“Nhưng mà, nhưng mà, nếu yêu quá thì biết phải làm sao?” Cảm xúc cô kích động, kêu lên.
Cha Ôn giật mình một cái, nói với cô. “Là đàn ông thì cứ cướp người ta về, mặc kệ cô ấy có vui vẻ hay không, không vui thì cứ làm, cho đến khi mang thai thì thôi.”
Ôn Tưởng ngạc nhiên.
Cha Ôn “a” một iếng, bình tĩnh mà gọi tỉnh tài xế lái xe phía trước đang choáng váng vì lời nói của mình, sau đó tiếp tục giả vờ làm một người cha hiền lành, trong lòng thì điên cuồng gào thét, ông nói cái này với con gái làm gì? Con bé là con gái mà! Không phải là con trai.
===================================
Vì bị tổn thương bởi nhân vật nam phụ của bộ phim điện ảnh này, nên Ôn Tưởng quyết định lôi Tiểu Lưu cũng đến xem, sau đó ép buộc anh phải xem từ đầu đến cuối, không được ngủ gà ngủ gật.
“Chỉ có trong phim mới có tình tiết như thế này, trong hiện thực làm gì có nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.” Tiểu Lưu kết luận. “Cái gì mà yêu với không yêu, nhất định là nữ chính nhìn trúng nam chính bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, nam phụ chỉ là một thằng nhóc khố rách áo ôm. Thời buổi này, không có tiền đừng hòng cưới được vợ, tôi cảm thấy nội dung chính của bộ phim này chính là như thế.”
Cô đúng là điên rồi mới lôi Tiểu Lưu cùng đi xem phim. Anh ấy không hề có ý thức là mình đang ngồi trong rạp chiếu phim, cứ phê phán từ đầu đến cuối, mấy người ngồi xung quanh họ đều phải đổi chỗ để tránh xa họ ra, bị Tiểu Lưu tụng kinh đến mức không chịu nổi.
Chẳng hạn như, Tiểu Lưu nói: “Tên nghèo kiết xác kia không thể mua nổi một điếu thuốc lá của nhãn hiệu kia, điếu thuốc đó quá đắt đỏ, một điếu thôi cũng đủ để mua một bao thuốc hiệu xx rồi.”
Còn cả: “Có phải đàn ông không vậy?! Nhìn thấy người phụ nữ của mình cười phóng đãng trong lồng ngực người đàn ông khác như vậy, mà còn không xông lên đánh cho một trận sao?”
Hoặc là: “Chắc chắn sẽ chia tay, vì người phụ nữ này càng ngày càng ham muốn hưởng thụ vật chất. Em nhìn cái túi xách trên tay cô ta đi, còn cả quần áo nữ, có món đồ nào mà không dùng tiền của cậu ấm nhà giàu kia mua không? Đến nhà bạn trai qua đêm, lại còn mặc đồ do kim chủ mua cho, ai mất não mà thèm cô ta chứ?”
Ôn Tưởng thở dài, quả nhiên, tất cả những cảm xúc bi thương đều sẽ bay theo gió khi ở cùng Tiểu Lưu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook