Nhật ký thứ nhất

Vào một ngày hạ.

Di Di nhận được thư trúng tuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau bao năm qua, cuối cùng cô cũng hiện thực được giấc mơ đến trường.

Người mà Di Di chia sẻ tin mừng này đầu tiên là thầy giáo riêng của mình.

"Chiếu Dã! Em thi đỗ, em thi đỗ rồi!"

Lúc ấy, Chiếu Dã vừa tan làm. Di Di cố gắng học tập, còn anh thì nỗ lực kiếm tiền.

"Thật hả? Chờ lát nữa anh về nấu thêm món khao em."

Di Di cười hì hì: "Sau này em sẽ là một chú thỏ học đại học có văn hóa."

Chiếu Dã vô cùng vui mừng cho cô. Niềm vui đó kéo dài đến ngày khai giảng rồi chấm dứt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã xụ mặt: "Em muốn ở ký túc xá à?"

Hai người đứng tranh cãi dưới tòa nhà ký túc xá nữ. Xung quanh đều là sinh viên mới và phụ huynh, người chật như nêm cối. Giọng nói lạnh lùng của Chiếu Dã bị chìm trong tiếng tranh cãi ầm ĩ, nhưng vẫn có vài người nhìn về phía họ với ánh mắt khác thường.

"Nói nhỏ chút nào, anh hung dữ như thế làm gì?" Di Di kéo Chiếu Dã đi vào đường nhỏ: "Em đã lớn hơn các em ấy rồi, nếu không ngủ lại, vậy chẳng phải em và họ càng lạ lẫm, em sợ không hòa nhập được với mọi người lắm."

Di Di có lý có sự: "Hơn nữa nửa tháng đầu phải tham gia nghĩa vụ quân sự, ngày nào cũng phải dậy sớm, ở trong nhà đi lại không tiện."

"Em chỉ làm quen với mọi người trước thôi, tháng sau em sẽ chuyển về."

Chiếu Dã miễn cưỡng đồng ý nhưng vẫn ương ngạnh không nói chuyện, hơn nữa còn hơi tủi thân. Anh tận tâm tận sức dạy thêm cho Di Di, cuối cùng chờ được nỗi đau sống riêng...

Di Di nũng nịu, nhõng nhẽo, biểu cảm của Chiếu Dã dịu đi. Anh nghẹn một lúc lâu mới đáp một câu: "Em còn nhỏ lắm."


Di Di cười, tặng anh một nụ hôn gió.

Thực tế chứng minh, quả nhiên, thoạt trông Di Di có vẻ lớn hơn các sinh viên một tuổi.

Trong mười ngày tham gia nghĩa vụ quân sự, cô lục tục được ba cậu nam sinh tỏ tình. Lần nào, Di Di cũng xua tay từ chối.

Chiếu Dã nhớ nhung thành bệnh, cứ rảnh rỗi là chạy đến trường học. Anh nhìn Di Di tập huấn luyện quân sự dưới cái nắng nóng, nhìn cô và nam sinh trong đại đội đàn hát, lòng rối bời.

Ngày nghĩa vụ quân sự kết thúc, Chiếu Dã lập tức đón Di Di về nhà.

Ngoài cổng khu dân cư, họ gặp được Triết Triết. Triết Triết lên tiếng chào hỏi Di Di: "A, đàn em..."

Di Di và Triết Triết học chung trường. Triết Triết đã tốt nghiệp nhiều năm, dựa theo thời gian nhập học, đúng là có thể gọi cô là đàn em.

Nghe vậy, Chiếu Dã vô cùng khó chịu trợn trắng mắt, cảnh cáo: "Đừng nhận quan hệ lung tung."

Triết Triết nhún vai với vẻ mặt gợi đòn.

Mắt thấy Chiếu Dã sắp bùng nổ, Di Di vội vàng đi ra hòa giải, không đáp lại tiếng "đàn em" của Triết Triết, nói hai câu lung tung rồi kéo Chiếu Dã chạy.

"Thôi nào, Chiếu Dã." Đi đến hàng hiên, Di Di chọc tay Chiếu Dã: "Sao bây giờ anh không có tí kiên nhẫn nào thế?"

Đương nhiên Chiếu Dã biết Triết Triết chỉ nói đùa vậy thôi.

Nhưng anh vẫn tức.

Còn có thể vì sao?

Rõ ràng có vợ mà còn phải trông phòng một mình nhiều ngày. Chiếu Dã đã nhịn đủ rồi, nhìn ai cũng thấy gai mắt.

Đặc biệt là khi ngửi thấy trên người Di Di có mùi của hơn một trăm người khác phái...

Đại học đáng ghét.

Chiếu Dã hừ một tiếng.


Đêm đó, anh giúp Di Di rửa sạch từng chút một. Anh nắm tai thỏ của cô rong ruổi, hòa vào trong người cô, để cô dính đầy hơi thở của anh.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, anh vừa đau lòng vừa hưng phấn.

Xếp hình trọn một tuần liền.

Nhật ký thứ hai

Giảng viên thể chất bị bệnh nhẹ, xin nghỉ bệnh nửa năm, giảng viên mới sẽ lên lớp thay.

Nhận được thông báo trong nhóm, Di Di không có phản ứng gì, vẫn lon ton đến sân thể dục.

Cô thích học thể chất, chọn môn bóng rổ mà không ai trong số bạn cùng phòng đồng ý chọn. Tuy không có bạn cùng phòng đồng hành, nhưng trong môn bóng rổ, cô làm quen với vài người bạn mới.

"Di Di." Lý Tuyết chào hỏi với Di Di: "Cậu đọc tin nhắn trong nhóm chưa, chúng ta có giảng viên mới đó."

Di Di: "Thấy rồi."

Lý Tuyết: "Không biết trông như thế nào, có đẹp trai không..."

Lý Tuyết đang nói được một nửa thì bỗng im bặt, bởi vì cô ấy nhìn thấy một người đi về phía bọn họ. Người nọ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặc đồ thể thao, nghi là "giảng viên mới".

Lý Tuyết che miệng, xì xào bàn tán với Di Di, không nhịn được mà cao giọng nói: "Sẽ không phải người đó chứ? Cao quá, là một anh chàng đẹp trai đây."

Di Di nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhất thời hóa đá tại chỗ.

Bộ quần áo thể thao này là cô đích thân mua...

Di Di thì thào: "Có lẽ... có lẽ... chắc là vậy đúng không?"

Lý Tuyết cười hề hề, trộm nói với Di Di: "Đột nhiên có động lực đi học thể chất rồi."

Chiếu Dã dừng lại trước mặt họ. Mặt anh tỏ ra nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Lớp bóng rổ số hai đúng không, giảng viên của các em có việc. Trong nửa học kỳ sau, tôi sẽ là người dạy môn này, chào các bạn."


Trong lớp bóng rổ, nam nhiều nữ ít, nam sinh xếp thành ba hàng, nữ sinh xếp thành một hàng. Lúc này, cả lớp đều nhìn giảng viên mới bằng ánh mắt tò mò, đồng thanh nói: "Chào thầy ạ --"

Ngoại trừ Di Di cùng với tâm trạng phức tạp.

Chiếu Dã liếc cô một cái. Đột nhiên, anh đi về phía Di Di, từng bước đều như giẫm lên tim Di Di vậy.

Đừng mà...

Đừng đến đây mà...

Di Di cúi đầu sờ tay mình. Cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Em sinh viên này, em không chào đón tôi à?"

"..."

Di Di muốn chui vào một cái hang nào đó, vội vàng nói "chào thầy ạ". Nghe xong, Chiếu Dã mới thong thả đi về đội ngũ phía trước.

Tiếp theo là chạy vòng quanh sân, vận động làm nóng người. Dù thế nào Di Di cũng không ngờ, người nằm bên cạnh mình sẽ lắc người trở thành giảng viên của cô.

Nhưng cũng phải nói rằng, Chiếu Dã dạy vừa tỉ mỉ vừa thú vị. Sau khi giảng giải làm mẫu, anh chia nhóm để sinh viên tự tiến hành luyện tập.

Mắt anh liếc Di Di lúc có lúc không, Di Di nhìn trời giả chết.

Khi xếp hàng luyện tập xác định địa điểm ném bóng, Lý Tuyết nhỏ giọng nói với Di Di: "Giảng viên này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng trông hung dữ quá nhỉ?"

Di Di đồng ý: "Đúng đúng đúng, quá là hung dữ!"

"Sao thầy ấy lại soi mói cậu chứ?"

"Đúng thế đúng thế!"

Phía bên kia, vài nam sinh rủ rê Chiếu Dã cùng chơi bóng rổ. Chiếu Dã vừa ném bóng vừa nghe được lời của Di Di, anh bất giác nhoẻn miệng cười.

Một quả bóng xốp chạm đất.

Đúng lúc bị Lý Tuyết nhìn thấy, cô ấy nói: "Đệch, đẹp trai quá, nhan sắc là chính nghĩa. Di Di, tớ tha thứ cho thầy ấy rồi."

Di Di: "..."

Một tiết kết thúc, Di Di và Lý Tuyết đặt bóng vào rổ, hôm nay đến lướt họ cất rổ bóng.

Hai người nâng lên, một trước một sau rời đi. Di Di thấy Chiếu Dã đi theo sau ở phía xa xa, ra dấu tay, ý là "không cần giúp".


Thở hổn hển đi đến phòng dụng cụ. Sau tiết này, Lý Tuyết còn có tiết, cô ấy bèn chào tạm biệt Di Di.

Di Di vừa bước ra vài bước đã bị Chiếu Dã đi tới từ phía đối diện kéo về phòng dụng cụ.

Lạch cạch, cửa bị khóa lại.

"Chiếu Dã?" Đầu Di Di đầy dấu hỏi chấm, anh giấu cô đến trường học từ bao giờ nhỉ: "Anh..."

"Đừng nói chuyện." Chiếu Dã đưa tay chạm lên môi Di Di: "Để anh hôn một chút trước đã."

Dứt lời là một nụ hôn ẩm ướt dài dằng dặc.

Anh đè nặng người cô, cửa sắt phát ra tiếng vang loảng xoảng. Cô sợ hãi giãy dụa, Chiếu Dã ôm cô đi đến bên tường.

Lặng lẽ cởi cúc quần cô ra, tay bị Di Di giữ lại, anh phản kích một cách thoải mái.

"Muốn làm."

"Về nhà rồi..."

Chiếu Dã thở phì hơi ra khỏi mũi: "Đã ba ngày rồi em chưa về nhà."

"Hai ngày nay bận lắm, em đã nói qua điện thoại với anh rồi mà..."

Chiếu Dã kéo mép quần lót, ngón tay thon dài chạm vào khu vực lông thưa thớt. Anh kiên quyết nói: "Mặc kệ, anh muốn làm em, ở ngay đây."

Chiếu Dã đã có suy nghĩ ấy từ lâu rồi. Sau khi thay đổi công việc, anh có thể thường xuyên ra vào trường học. Anh đã tìm hiểu rồi, rừng cây, sân thể dục, phòng học,... đều là những địa điểm anh muốn thử.

Di Di tan chảy trong ngón tay anh. Cô rên rỉ, bị anh chống chân lên.

Trong phòng dụng cụ khép kín hỗn loạn và tối om, chỉ có một tia nắng len qua khe cửa, bóng người quấn lấy nhau hiển hiện mơ hồ.

Trong không khí là mùi rỉ sắt và cao su trộn vào nhau, khá là khó ngửi. Vậy nên Di Di càng lúc càng kề sát vào người Chiếu Dã, dùng hơi thở trên người anh ngăn mùi đó.

Anh đẩy vào, cô cắn vai anh để kìm nén tiếng rên.

Phòng dụng cụ vốn chỉ cần một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy dần có tiếng nước sữa hòa nhau vang lên.

Trong một góc xó bí mật, hai người đổ mồ hôi ướt sũng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương