[full _free]_kề bên sói
-
Chương 29:
Đêm xuống, Di Di mơ thấy bản thân đang tắm suối nước nóng.
Cô đang thắc mắc vì sao nơi này không có ai thì Chiếu Dã quấn khăn tắm xuất hiện.
Di Di vui vẻ mời Chiếu Dã: “Chiếu Dã, mau xuống đây tắm suối nước nóng nè.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã nói “được” khăn tắm không còn, trần như nhộng đi ngâm nước. Di Di thấy vật to lớn của anh thì hét chói tai chạy trốn: “Sao anh lại không mặc quần?!”
Chiếu Dã bắt được Di Di dễ dàng, ôm cô từ phía sau, xé áo tắm của cô xuống, môi ướt át dán sau gáy cô: “Di Di, anh chờ không nỗi.”
Giọng nói khàn đặc giống như con sói đói nhìn thấy đồ ăn ngon miệng. Di Di bất giác nhớ đến, anh chính là sói mà…
“Không phải anh đã nói là … ui…” Di Di muốn cãi lại, bị nụ hôn không cho tranh cãi của Chiếu Dã chặn miệng.
Trong nước, tay anh kéo quần lót hoa của cô, ngón tay thăm dò vào huyệt động, cọ vật cứng của mình như muốn đưa vào trong.
Ma sát qua đi, Di Di kinh hãi đến mức lông tơ dựng thẳng lên, kích động làm chất lỏng thấm ra.
Một đôi gò sữa bị Chiếu Dã xoa nắn đến sắp biến dạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay kia của anh thì chạy đến phía dưới của cô, trêu chọc kích thích trên sự kìm nén của cô.
Trên dưới đều bị giam cầm, Di Di ưỡn thắt lưng than nhẹ, sau lưng vang lên âm thanh nóng bỏng của Chiếu Dã: “Chạy gì chứ? Để anh đi.”
Chiếu Dã nhấc mông cô lên, mượn chất nhầy của cô đâm vào.
Di Di chỉ cảm thấy một trận tê dại, cửa động bị vật thể nóng bỏng cứng rắn nhét vào, chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy, nhịn không được rên rỉ một tiếng từ cổ.
Chưa kịp suy nghĩ, Chiếu Dã đã đỡ thắt lưng cô ra vào. Tay Di Di dán vào vách tường, cơ thể cong thành một cây cầu, từng chút từng chút bị kích thích vào khu rừng của mình.
Da thịt va chạm bắn lên từng đóa bọt nước, tiếng nước rõ ràng không ngừng nhắc nhở Di Di, bọn họ đang làm chuyện thân mật đến nhường nào.
Nhưng cô không cách nào nghĩ lại, khoái cảm chìm ngập bao phủ cô, trong ao không phân rõ là nước của suối nước nóng hay là nước của cô.
Như mộng như ảo, như si như mê.
Cô nửa thực nửa mê mở mắt ra.
Mọi thứ vừa rồi diễn ra chân thực như vậy, thật sự giống như Di Di đang tắm trong suối nước nóng. Cô giật chân, chậm chạp phát hiện một cái đầu to đầy lông xù đang chui giữa thân dưới cô.
“?”
Quần lót không thấy tăm hơi, ga trải giường ướt sũng mà ấm áp, đầu lưỡi anh liếm láp nơi riêng tư hoàn toàn trần trụi của cô.
Di Di bỗng tỉnh táo, hét lớn: “Chiếu Dã, anh đang làm gì vậy?!”
Con sói nhỏ không trả lời, lỗ tai dựng thẳng lên cao, không bỏ qua một cử động của cô, dưới miệng thì liếm láp hết sức chuyên chú.
Hoa tâm vừa đạt cao trào mềm như khối đậu hũ, con sói nhỏ ăn hết nước trên mặt, liếm chóp mũi, vươn cái đuôi to cọ hạt đậu cô, một lát sau cái đuôi cũng thấm đẫm nước.
Di Di vừa ngứa vô cùng vừa thẹn vô cùng, sao anh có thể nhân lúc cô ngủ mà làm chuyện này chứ? Thảo nào cô thấy mộng xuân… Nghĩ đến giấc mơ đó, Di Di thất thần, che mặt đầy xấu hổ, duỗi chân đạp một cái.
Cô vừa nhấc chân đạp, con sói nhỏ đã bị đạp xuống giường.
“…”
Con sói nhỏ bị ngã chổng vó, ôm đầu khẽ kêu ‘à hú’. Chiếu Dã nghĩ mà tủi thân, đây đã là lần thứ hai anh bị đá xuống giường…
Di Di cũng ngẩn người, nghe thấy âm thanh rên rỉ của con thú thì lập tức xuống giường nhìn xem.
“Em… không phải em cố ý đâu.” Di Di giải thích, sau đó cô còn nói: “Nhưng do anh không đúng trước, anh không thể…” Cô nói không ra những lời kia: “Dù sao không thể làm như thế.”
Con sói nhỏ nằm bên chân, dịu dàng ngoan ngoãn nhận sai.
Di Di cho rằng Chiếu Dã sẽ không như vậy nữa, ai ngờ buổi tối ngày hôm sau, Chiếu Dã lại giở trò cũ, vẫn liếm láp làm cô tỉnh giấc, thậm chí còn lớn mật hơn từ hình dáng con sói nhỏ biến thành nguyên hình lúc trưởng thành.
Khi Di Di thấy một con sói to mở miệng máu liếm huyệt động nhỏ của cô, không thể chống lại, chỉ có thể bị động bị bắt dang rộng đùi, mặc anh đùa nghịch.
Thẳng đến lúc Di Di đã cao trào hai lần, Chiếu Dã mới buông tha cho cô. Anh liếm sạch chất lỏng của cô, dọc theo đùi của cô một đường liếm đến cẳng chân, cuối cùng hôn lên đầu ngón chân thanh tú của cô.
Sau khi xong việc, Di Di mắng anh là biến thái, Chiếu Dã cười, dùng lý do đẹp đẽ là làm cô thích ứng trước.
-
Ngày thứ ba, kỳ hạn cuối cùng cũng tới.
Sáng sớm, Di Di đã bắt đầu không yên long, tin nhắn Chiếu Dã gửi cô cũng không dám trả lời, vẫn trốn tránh đến tận giữa trưa.
Chào tạm biệt Tiểu Khả, Di Di tan ca sớm, đi trên đường một cách lén lút, vừa vặn bị Chiếu Dã tóm được.
“… Trùng hợp quá.” Di Di cứng nhắc tay chân bước đi.
“Xảo cái khỉ.” Khuôn mặt Chiếu Dã âm trầm: “Sao không trả lời anh?”
“Hả? Anh gửi tin nhắn cho em sao? Em không thấy…”
Lời nói dối vụng về, Chiếu Dã liếc mắt đã nhìn thấu, đi qua dắt tay Di Di, hết cách mà thở dài, hỏi nhỏ nhẹ: “Hồi hợp vậy à?”
Đâu chỉ là Di Di thấy hồi hộp, đúng hơn là lo lắng, hoảng sợ đều tích lại, còn có chút xíu chờ mong.
“Em không có…”
Giọng nói nhỏ đến mức cô cũng không tin.
Gió nhẹ phất qua hai gò má cô, thổi rối tóc mái hai bên. Chiếu Dã giơ tay chỉnh lại giúp cô, mu bàn tay anh cọ qua mặt cô, dịu dàng đến mức không giống anh.
Chiếu dã nhéo nhẹ má cô, nhẹ giọng bảo: “Đi ăn cơm trước nhé?”
Hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, về đến phòng nhỏ của Di Di. Di Di lấy nấu nướng, Chiếu Dã phụ một tay.
Di Di chìm vào niềm vui của việc nấu cơm, dần thả lỏng. Nhưng đợi đến khi ngồi xuống đối mặt ăn cơm, Di Di lại khôi phục trạng thái như chuẩn bị bước vào chiến tranh.
Chiếu Dã đứng lên, Di Di nói theo phản xạ có điều kiện: “Anh muốn làm gì?”
Chiếu Dã bưng chén không: “… Lấy thêm cơm.”
“Ồ.” Di Di nói đầy ngượng ngùng, cô giống con nai con bị dọa sợ, gió thổi cỏ lay một chút cũng làm cảm xúc của cô bị dao động.
“Em đừng như vậy…” Chiếu Dã lấy cơm trở về, cân nhắc nói nửa câu sau như thế nào.
“Sao ạ?”
Chiếu Dã đối diện với Di Di, chầm chậm nói: “Di Di, em như là chôn đầu trong chén cơm.”
“…”
“Anh có đáng sợ lắm hả? Dọa em thành như vậy luôn.”
“…”
Quả thật, cô có chút lo lắng quá mức, vô hình trung nghĩ chuyện đó theo hướng hỏng rồi nên sinh ra tâm lý kháng cự.
Nhưng thân mật với Chiếu Dã là chuyện cô tình nguyện. Mỗi đêm Chiếu Dã trêu đùa liếm láp cô là chuyện làm cô sảng khoái.
Chiếu Dã đã nói, chuyện bọn họ kết hợp là chuyện tốt đẹp nhất thế giới này.
Chiếu Dã sẽ không lừa cô.
Di Di móc ngón tay, ra quyết định trong lòng.
Cô nhìn Chiếu Dã nói: “Em ăn no rồi.”
“Ừ sao?”
“Anh ăn no chưa?”
Nói xa nói gần, Chiếu Dã vẫn nghe hiểu ý sâu xa của cô, chậm rãi buông đũa, hỏi lại: “Em nói sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook