Di Di thấy người nằm trên mặt đất thoi thóp, nghĩ đến chuyện quan trọng hơn. Cô hỏi Chiếu Dã: “Người này phải làm sao bây giờ?”

Trong mắt Chiếu Dã lóe ra sự hung tàn: “Để tôi xử lý.”

Anh có một trăm cách để gã biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Di Di: “...”

“Xử lý” nghe như giết một con cá, làm thịt một con gà vậy, dường như Di Di đọc được suy nghĩ của anh: “Hay là để em làm cho.”

Đầu tiên phải chắc chắn không thể để chết người, nếu đưa đến bệnh viện đa khoa, thông báo cho người nhà gã, nhất định sẽ có cảnh sát can thiệp. Di Di suy nghĩ một lúc nói: “Hay là tìm hiệp hội động vật?”

Hiệp hội động vật, tên đầy đủ là Hiệp hội Bảo vệ Động vật, là một tổ chức được sử dụng để chia sẻ thông tin tình báo và giải quyết các vấn đề khó khăn.

Năm đó, sau khi con cừu đó bị bắt, gây ra cơn hoảng loạn lớn, để tránh chuyện ác xảy ra một lần nữa, đã có một nhóm động vật đứng ra bí mật thành lập hiệp hội động vật.


Có điều Di Di lớn từng này, chỉ đi qua căn cứ của bọn họ ở thành phố này một lần.

“Em muốn cứu gã ta?” Chiếu Dã không đồng ý lắm.
“... Cũng là cứu chúng ta.” Di Di nhả giọng điệu mềm mại: “Em không muốn, anh vì em... mà gặp rắc rối. Lần này nghe em, được không anh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tôi không sợ rắc rối.” Chiếu Dã vẫn không đồng ý như trước.

Hai người suy nghĩ khác nhau, Di Di từ bỏ việc giảng giải đạo lý với Chiếu Dã, trực tiếp nâng mặt anh chặn miệng, nhẹ giọng nói: “Nghe em được không anh?”

Chiếu Dã nhìn Di Di thật sâu, không nói gì.

Di Di đi kiểm tra thương thế của người nọ, nội tâm gào thét: Vẫn là chiêu này có tác dụng...

Trên mặt người đàn ông ngưng tụ vết máu thành khối, quần áo rách nát không chịu nổi, vết thương chồng chất, tứ chi đứt đoạn hết, chỉ còn lại một hơi tàn.

“Gã ta không chết được.” Chiếu Dã nói.

Anh quả thực nổi lên ý nghĩ giết người, nhưng Chiếu Dã lại muốn gã chịu hết sự dày vò về xác thịt hơn, chậm rãi lăng trì gã, vừa khéo tránh được trái tim gã.

Di Di dựa vào trí nhớ định vị vị trí căn cứ hiệp hội động vật trên điện thoại di động, nghe thấy Chiếu Dã nói với cô: “Gọi điện thoại cho con hươu sao kia.”

“Hả?”

“Cậu ta sẽ giải quyết.”

Mặc dù nghi ngờ nhưng Di Di vẫn làm theo.

Điện thoại được kết nối, Chiếu Dã giữ cuộc gọi của cô với hươu sao đi thẳng vào vấn đề, từ khóa là “con người, sắp chết, đến cứu”, không nói nguyên nhân của toàn bộ sự việc, chỉ để chờ hươu sao cứu người.

Di Di không biết hươu sao ở đầu dây bên kia nói cái gì, cúi đầu vuốt ngón tay.
Chiếu Dã cúp điện thoại rồi nói với Di Di: “Đi đi.”

“Đi đâu?”

“Nhà cậu ta.”

Chiếu Dã là phái hành động, một tay khiêng tên say rượu, một tay ôm Di Di, thấp giọng nói: “Ôm chặt một chút.”

Dứt lời, Chiếu Dã chạy như bay ra ngoài, trong bóng đêm hóa thành một bóng đen. Anh tránh đám người, chọn một con đường ít người, tốc độ nhanh đến mức giống như một trận gió.

Di Di làm sao cũng không ngờ tới anh dùng cách “đi” này, mặt vùi vào khuỷu tay Chiếu Dã, cảm nhận không khí ma sát gào thét ở bên tai.

Thậm chí Di Di phân tâm nghĩ, với cách chạy này của Chiếu Dã, có thể khiến tên bợm rượu vốn có cứu được làm cho hết thuốc cứu chữa hay không.

Chẳng mất bao lâu họ đã đến nhà hươu sao.

Nơi này không phải là nhà ở bình thường, giống như một studio, đầy đủ các loại dụng cụ.


Hươu sao chờ lâu, nhìn thấy tên đàn ông nửa chết kia trong miệng cảm thán chậc chậc, liếc trộm Chiếu Dã và Di Di.

Vết thương trên người đàn ông có thể nhìn ra rất rõ ràng là do mãnh thú tập kích, hươu sao có thể tưởng tượng sơ qua đã xảy ra chuyện gì.

“Gây thêm phiền toái cho ngài rồi. Người này còn cứu không?” Di Di run sợ hỏi.

“Đưa vào trong phòng đi.” Hươu sao chỉ cho Chiếu Dã một căn phòng, sau khi Chiếu Dã rời đi, hươu sao mới trả lời Di Di: “Đương nhiên có thể cứu, cậu ta không ra đòn lấy mạng.” Nói chính xác là chưa kịp ra đòn lấy mạng.

“Không ngờ tới ngài còn là bác sĩ...”

“Tôi không phải, là vợ tôi.” Hươu sao mỉm cười, với ý tứ xâu xa hỏi Di Di: “Cô ở bên cậu ta rồi hả?”

“Không...” Phản ứng đầu tiên là phủ nhận, Di Di ngơ ngác nhìn về phía phòng của Chiếu Dã, im lặng thật lâu, đổi giọng nói: “Coi như…vậy?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương