FOG [Điện Cạnh]
-
Chương 85
FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 85
Beta: Sunny
__________________________________
Chu Hoả không thể tin nổi nhìn Thần Hoả với Puppy, "Không tin được, lời vừa rồi là từ trong miệng hai cậu nói ra."
Thần Hoả lườm một cái, "Vậy anh xem như tôi chưa nói."
"Cái tình bạn này là tạo dựng nên từ lúc nào?" Chu Hoả thắc mắc, "Hai cậu không phải là cả ngày đều ngồi cãi nhau hả?"
"Ồn ào cả ngày, cậu ta so ra còn nhỏ hơn tôi hai tuổi đó." Thần Hoả nghiêng người nhìn Chu Hoả, hỏi, "Mà anh thấy Thời Lạc thù gì không?"
Chu Hoả cứng lại, tỉ mỉ suy nghĩ một chút nói, "Nói như vậy...Hai cậu đúng là mỗi lần ồn ào xong, đều không có gì nữa. "
"Tôi cũng không mang thù, hai người đều không mang thù, đó tính là ồn ào cái gì." Thần Hoả ngắt lời trở lại, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc hơn mấy phần, "Lúc trước kia là không có cảm giác gì, cùng đội hay không đều được, sau này...Ài, chính là lúc ở club, tôi cho là cậu ta muốn chỉnh Dư Thúy vào bệnh viện, vốn rất tức giận, cảm thấy nhãi con này không phân tốt xấu không niệm tình cũ, sau đó phát hiện là hiểu lầm, là lòng tôi tiểu nhân."
Thần Hoả thấp giọng nói, "Sau này ngẫm lại, cảm thấy cậu ta thật sự rất niệm tình cũ, lúc trước cũng không cùng đội được mấy tháng, mà cậu ta hai năm còn không bỏ xuống được, người như thế...ôi, thật sự, sau khi anh thấy nhiều người trong giới này đặt lợi ích làm đầu, thì không thể không thích kiểu tình cảm này được."
Puppy ngồi liệt trên ghế chơi game, "Mới ban đầu không phải đồng đội với ai, đều không có tình cảm gì, thật sự ở cùng đội được mấy tháng...Tôi cùng đội với cậu ấy vẫn là mấy tháng sóng gió nhất, cùng xây dựng đội, cùng được khen ngợi, cùng bị phun...Ai cũng không phải thật sự là lòng dạ sắt đá đúng không? Cả ngày ở cùng một phòng ăn cơm, làm sao có thể không có tình cảm? Dù gì tôi cũng phiền nhất là bọn nhổ nước bọt nói cậu ấy không có kinh nghiệm, tôi hai năm trước đã nói cậu ấy không nên tiến vào FS, lúc trước nếu không phải xui xẻo tiến vào cái chiến đội quỷ này, mẹ nó đã có kinh nghiệm thi đấu giải từ lâu."
"Dao không cứa vào người mình thì không thấy đau...Trước kia là không có chuyện gì, bây giờ người khác ở trước mặt mắng đồng đội của mình, sao có thể không giận? Thời Lạc thật ra cũng như vậy, trong mắt cậu ấy không phải chỉ có Dư Thúy..." Puppy điều chỉnh tư thế ngồi, gãi gãi cằm, "Trong phòng trực tiếp của cậu ấy có người nói tôi vô dụng nói tôi ngu ngốc, cậu ấy nhìn thấy cũng tiện tay chặn bình luận, có thể nói cậu ấy chỉ xem tôi là công cụ đồng đội thôi sao? Ngày thường đâm chọc cấu véo lẫn nhau thế nào là chuyện trong nhà của chúng ta, người ngoài có thể tới khoa tay múa chân?"
Chu Hoả nhìn hai người, hết sức tiếc nuối, "Tôi hiện tại đang hối hận, tại sao không mang camera, không quay lại thời khắc ôn nhu hiếm thấy vừa nãy của chúng ta."
Thần Hoả đầy mặt buồn nôn, "Anh điên rồi sao, anh quay cái đó không phải là Thời Lạc cũng sẽ biết? !"
Puppy cảm thấy trào dâng một trận tê tâm, "Không phải fan cũng sẽ biết? Cầu xin anh, mọi người ngầm hiểu là được, đừng làm cái này."
"Tình trạng của chiến đội chúng ta rốt cục là kiểu gì?" Chu Hoả mệt tâm, "Người khác đều thừa dịp lúc không có người nói xấu một chút, đến chúng ta bên này lại ngược lại, không ai nói ai một lời hay, các cậu như vậy thật sự rất khó, bình thường phát sóng trực tiếp các cậu không phải bán thời gian phối hợp cùng huấn luyện của đồng đội kéo độ nổi tiếng cho phòng trực tiếp của mình thì là mắng chửi chế giễu lẫn nhau, làm cho văn hóa kinh doanh của câu lạc bộ chúng ta vô cùng quỷ dị."
"Thần Hoả xếp trận đôi phát sóng trực tiếp với Thời Lạc nếu không nói lời nào thì là phun sai lầm của nhau, những fan luôn phải hãi hùng khiếp vía sợ ngày nào đó hai cậu nổi khùng đánh nhau thật thì câu lạc bộ của chúng ta xong đời, Puppy thì sao? Một lòng xem phát sóng trực tiếp là đại ca, mặc kệ xếp trận với ai, cách mười phút lại phải công khai ám chỉ phòng trực tiếp bên mình nhiều hơn người ta một cái camera, lôi kéo fan của đối phương tới phòng trực tiếp của mình." Chu Hoả mỗi khi nhớ tới weibo chính thức khổ sở chống đỡ lại đau đầu, "Các cậu biết mỗi lần tôi nhìn thấy chiến đội nhà khác khen đồng đội nhà mình tình thâm lại ước ao thế nào không? ! Các cậu biết mỗi lần tôi thấy fan chiến đội khác cảm động khóc ròng lại oán hận ra làm sao không? Chúng ta cũng không phải không có thứ này, các cậu biểu hiện một chút đi chứ!"
"Cả câu lạc bộ! Tình đồng đội của cả câu lạc bộ!" Chu Hoả càng nói càng giận, ôm nỗi hận nói, "Dựa vào tình cảm khó có được của Dư Thúy với Thời Lạc đau khổ chống đỡ!"
Lão Kiều mới vừa biết Dư Thúy và Thời Lạc ở bên nhau không hiểu ra sao bị chọt trúng điểm cười, phun ra một ngụm nước, dựa vào tay vịn ghế chơi game cười sặc sụa, "May mà có Dư Thúy Thời Lạc, nếu không chiến đội của chúng ta quá thảm, năm bè bảy mảng, ha ha ha ha ha...."
Dư Thúy Thần Hoả Puppy nhạy bén thoăn thoắt tránh được nước lão Kiều phun ra, chỉ có Chu Hoả không phải tuyển thủ nhà nghề năng lực phản ứng không đủ bị phun đầy mặt.
"Tôi..." Chu Hoả tức bốc hoả, vội vã cầm hộp giấy ăn qua lau mặt, tâm nguyện không yên cả giận nói, "Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, không thể ngược lại? !"
Dư Thúy thắc mắc Thời Lạc sao còn chưa trở lại, mất tập trung trấn an nói, "Yên tâm, đúng là ngược lại như anh nói."
Chu Hoả hơi sửng sốt mới hiểu được, vẩy nước trên đầu đi, "Làm lung lay tâm thái của đồng đội còn chưa vừa lòng, hiện tại tâm thái của quản lý các cậu cũng phải làm lung lay? !"
Thời Lạc ngoài cửa không nhịn cười được, bước vào phòng huấn luyện, cùng những người khác trêu Chu Hoả, Chu Hoả bị mọi người chọc tức đến đỉnh đầu bốc khói, cuối cùng miễn cưỡng được một câu "Cậu suy nghĩ kỹ một chút, bọn tôi không chỉ làm lung lay tâm thái người có quan hệ thân thiết" của lão Kiều trấn an.
Ván thi đấu thứ hai của Saint với IAC bắt đầu, mọi người không nói chuyện nữa, tiếp tục xem thi đấu.
IAC bây giờ không có quá nhiều chiến thuật, tới tới lui lui cũng chỉ có đấu pháp đó, ván thi đấu thứ hai gần như là lặp lại tình huống của ván thi đấu đầu tiên, sau 40 phút Saint thắng thi đấu, không có gì bất ngờ 2-0 giành chiến thắng trận thi đấu thường quy này.
Chu Hoả lướt lướt diễn đàn, líu lưỡi, "Saint hôm nay chuẩn bị đầy đủ như vậy, cả diễn đàn đều đang khen ngợi...Thuận tiện lại quật xác chúng ta một phen, nói chúng ta chuẩn bị không đủ, thái độ không tốt, không có chiến thuật tồn kho."
Puppy đẩy ghế chơi game của mình về chỗ cũ, không thấy vấn đề gì nhún nhún vai, "Từ lúc thua Saint vẫn phun cái này, còn chưa phun đủ?"
"Tôi bây giờ bị các cậu luyện ra, thấy mấy cái này cũng không có cảm giác gì, tôi bây giờ còn lo lắng cho Saint hơn." Lông mày Chu Hoả hơi nhíu, "Nếu thật bị các cậu đoán đúng, Saint không biết lúc nào sẽ thất bại, đến lúc đó mấy bình phun bây giờ đang khen bọn họ bị vả mặt, chắc chắn sẽ phun dữ dội hơn."
"Vậy thì mong là chúng ta đoán sai." Thần Hoả xoa xoa lỗ tai, chính mình nói cũng không tự tin lắm, "Không chừng là chúng ta đa nghi thôi, không ai biết kế hoạch thật sự của chiến đội người ta là cái gì, cũng không biết tình huống thân thể lão A thế nào, đều là chúng ta cậu một câu tôi một câu nói mò..."
Mọi người cùng ăn cơm tối, huấn luyện sau khi ăn xong là Dư Thúy Puppy tự do huấn luyện, Thời Lạc với Thần Hoả bị chuyên gia phân tích số liệu yêu cầu xếp trận đôi huấn luyện phối hợp.
Trước giờ cơm tối mới vừa vô ý nghe được Thần Hoả nói câu kia, trong lòng Thời Lạc hơi hơi xúc động.
Lúc đó đến FS, sau đó gia nhập Free, Thời Lạc đúng thật đều là bởi vì Dư Thúy.
Vừa gặp Dư Thúy là sai lầm cả đời, từ lúc 17 tuổi quen biết với Dư Thúy, người này luôn ảnh hưởng đến Thời Lạc, nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng đều là Dư Thúy.
Trước đây tất cả trong lòng Thời Lạc đều là Dư Thúy, sau đó tiến vào Free, giống như Puppy nói, sớm chiều ở chung lâu như vậy, có ngăn lại đáy lòng, cũng không thể kiểm soát được nhiều thêm vài người.
Trong lòng có thêm càng nhiều người, dần dần càng có thể thông cảm cho quyết định năm đó của Dư Thúy.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, trừ Dư Thúy Thời Lạc cũng không thể buông xuống các đồng đội khác.
Thời Lạc không khỏi nghĩ lại lời Puppy nói trước giờ cơm tối: Chỉ bởi vì kinh nghiệm thi đấu thế giới, bị bình phun mắng không biết bao lâu rồi? Kéo dài cũng phải để Thời Lạc kéo...
Không chỉ Thời Lạc thay đổi.
Ban ngày tình cảm mới vừa tiến thêm một bước với Dư Thúy, buổi tối nhận được tình đồng đội chính đồng nói ra cũng xấu hổ, tâm tình Thời Lạc rất tốt.
Tốt đến mức lúc nghe thấy chuyên gia phân tích dữ liệu bảo mình xếp trận đôi với Thần Hoả cũng rất tình nguyện.
Đều là anh em cãi nhau không thù dai, xếp trận đôi thì có làm sao? Luyện tập phối hợp một chút cũng rất tốt.
Mà thật tiếc, phần ôn nhu mỏng manh này chỉ miễn cưỡng duy trì được 2 ván xếp trận, đến ván thứ ba Thời Lạc nhịn không nổi nữa.
"Anh mẹ nó c..." Thời Lạc nuốt chữ thô tục đến bên miệng xuống, nhịn một chút nói, "Đừng xông lên cao như vậy, được không? Tôi không cần anh đỡ đạn giúp tôi."
"Ai muốn đỡ đạn cho cậu!" Thần Hoả cả giận nói, "Tôi không xông lên đầu người này lại là của cậu, cậu cả ngày xếp trận đôi với Dư Thúy bị lây bệnh đúng hay không? Kỹ xảo cướp đầu người càng ngày càng tốt!"
"Đầu người vốn là của tôi, từ lúc nổ súng đến tổn hại thu đầu người đều là tôi đánh ra, tôi cướp? Rốt cuộc là ai luôn giành đầu người tôi đã đánh chỉ còn chấm máu?" Tốc độ tay Thời Lạc nhanh chóng, chơi game không trở ngại việc mở phần mềm trò chuyện, hắn mở ra bảng thống kê dữ liệu một trận nhanh chóng ấn copy paste ảnh chụp màn hình gửi cho Thần Hoả, "Tự nhìn xem hiệu quả của anh! Có phải còn thấp hơn cả tôi? Một băng đạn cũng không thu được một đầu người, tôi không thu một súng cuối cùng thì chẳng phải người chạy luôn rồi?"
"Nếu không phải tránh ảnh hưởng đến thao tác của cậu thì tôi đã thu cái đầu kia từ lâu rồi!" Thần Hoả ấn bàn phím vang lên ầm ầm, buồn bực nói, "Vừa nãy có nghe chuyên gia phân tích dữ liệu dạy không? Phối hợp! Phối hợp thật tốt!"
Thời Lạc tay chân lưu loát lấy được một đầu người, "Tôi đã phối hợp 2 ván, nhịn hết mức, tình huống thế này lại để đầu người cho anh tôi lo lắng hai đồng đội người qua đường kia sẽ báo cáo tôi đánh trận tiêu cực."
"Ai u tôi má nó!" Thần Hoả tức cào đầu, "Bắt đầu giễu cợt có đúng không? Lại bắt đầu đúng không? Vừa nãy đồng ý dễ nghe như vậy, mới 1 tiếng đã lộ nguyên hình rồi có đúng hay không? Nhãi con..."
Thời Lạc không để ý đến Thần Hoả, thả lỏng tay chân tự đánh một mình, hai người cậu theo tôi đuổi càng đánh càng hung, chưa tới 20 phút thắng được ván này.
"Như vậy đi, chúng ta đừng ồn ào nữa." Thần Hoả lui một bước trước, thương lượng, "Thế này, cậu đổi tài khoản Trị Liệu Sư của cậu cùng xếp trận với tôi, để tôi ngắm nghía cẩn thận anh tôi rốt cuộc phát huy làm sao."
"Tôi vú em cho anh?" Thời Lạc nhìn màn hình hờ hững nói, "Anh mà cũng xưng họ Triệu*."
(*Câu này dùng với mục đích châm biếm, cười nhạo những kẻ ảo tưởng, không biết thân biết phận. Bắt nguồn cụ thể thì mình đã giải thích ở chap 17, không biết có ai còn nhớ không.)
Cãi vã gay gắt trong nháy mắt tắt phụt, Thần Hoả bất hạnh chưa nghe kiểu này bao giờ, hơi sửng sốt cẩn thận hỏi, "Này...Là có ý gì?"
Dư Thúy vốn định buổi tối hạnh phúc cùng xếp trận đôi với Thời Lạc, không nghĩ tới bạn trai nhỏ bất ngờ bị đưa tới bên người Thần Hoả. Cả tối Dư Thúy khô khan xếp trận đơn, giữa lúc chờ xếp trận đi lấy nước ấm nghe thấy câu này, bình tĩnh nói, "Khen cậu đó, ý là phồn hoa như gấm cậu xứng cậu đáng giá."
Thần Hoả nửa tin nửa ngờ, "Là lời hay? Ai nói?"
"Tư Mã Thiên,《 Sử Ký 》." Puppy trấn an fan trong phòng trực tiếp, "Không khí đừng khẩn trương như vậy? Không khí này rất tốt mà...À không phải Tư Mã Thiên nói hả? Hoả, fan nhắc nhở, tôi nhớ lộn, đây là Lý Bạch nói, Lý Bạch nói ở đầu bài thơ."
1.Sử Ký, hay Thái sử công thư là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống.
2. Lý Bạch là nhà thơ cực kì nổi tiếng thời Đường, chắc hầu hết mọi người đều biết nhỉ.
Câu "Phồn hoa như gấm" là Lý Bạch nói, còn câu "Cũng xứng họ Triệu" xuất phát từ tác phẩm A Q chính truyện của Lỗ Tấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook