FOG [Điện Cạnh]
-
Chương 54
Hơn 2 tiếng tiếp theo, Thời Lạc chống đỡ lỗ tai trái đỏ chót, tư thế ngủ đoan chính, không nhúc nhích.
Giữa lúc đó Chu Hoả qua đây giúp nhân viên quay chụp ghi lại nửa phút video tư liệu sống, với việc Dư Thuý không ngủ thấp giọng than thở: "Evil ngày hôm nay ngủ ngoan, không chơi di động không ăn đồ ăn vặt cũng không lăn qua lộn lại, đàng hoàng ngủ bù."
Dư Thuý đang chơi Tetris* nghe vậy cười nhạo một tiếng, không chọc thủng.
(*Mình để hình quả game huyền thoại này ở cuối á.)
Hơn hai tiếng sau máy bay hạ cánh, mọi người lấy hành lý xong đến thẳng sân thi đấu.
"Đánh với Vạn Trọng Sơn không cần sốt sắng, phát huy như thường là được."
Đến phòng nghỉ ở sân đấu xong lão Kiều mở máy tính bảng ra, mở tư liệu của Vạn Trọng Sơn nói: "Đấu pháp của bọn họ hơi liều lĩnh, nhưng mà không phải liều lĩnh như lúc các cậu liều, dù sao năng lực cá nhân cũng kém hơn các cậu một chút, dễ kích động dễ sai lầm, nhịp điệu toàn thể thiên về hướng nóng nảy. Các cậu chỉ cần bắt được sai lầm của bọn họ, không ngừng làm lớn sai lầm của bọn họ lên là được."
Mấy người không biết rõ mấy tuyển thủ trong nước hiện nay trừ Thời Lạc, ba người Dư Thuý lúc ra nước ngoài còn chưa có câu lạc bộ Vạn Trọng Sơn. Puppy nghe vậy mở to mắt, miễn cưỡng nói: "Nóng nảy? Tôi vừa nghe đến hai từ này lại có chút ám ảnh, tuyển thủ nóng nảy hả?"
"Không." Thời Lạc mở balo thiết bị của mình lấy ra bàn phím với con chuột, thấp giọng nói, "Tính tình rất tốt, đặc biệt là đội trưởng của bọn họ."
Lão Kiều gật đầu: "Ừm, tính tình của đội trưởng Vạn Trọng Sơn nổi tiếng là tốt, nếu tôi nhớ không nhầm, đội trưởng Tiểu Quân Vạn Trọng Sơn vẫn luôn có giao tình với Thời Lạc phải không?"
Thời Lạc tách dây điện quấn vào nhau ra, lắc đầu: "Không tính là giao tình...Có quen biết một chút mà thôi."
Dư Thuý cũng đang lấy thiết bị của mình, nghe vậy nhìn Lão Kiều: "Tiểu Quân...Ai?"
"Là tuyển thủ một năm trước từ giải đấu thứ cấp đi lên, cậu lúc đó ở nước ngoài, không biết." Rất nhanh sẽ thi đấu, lão Kiều không có thời gian giải thích thêm, chỉ nói, "Nói chung là người không tồi, cũng rất biết chịu khổ. Cái này không quan trọng, các cậu cố gắng đánh là được. Tôi vừa nãy chỉ nói đấu pháp của người ta nóng nảy, các cậu không cần lạc đề nghĩ người ta ngoài sân có nóng nảy hay không."
Chu Hoả mới vừa đi ký tên trở lại phòng nghỉ nghe mấy người nói chuyện: "Ai nóng nảy? Vạn Trọng Sơn người ta không hề nóng nảy đâu, trước khi chúng ta tới quản lý của bọn họ còn gửi tin nhắn cho tôi, nói Vạn Trọng Sơn hoan nghênh Free, người dân Trùng Khánh nhiệt tình hiếu khách, các cậu dám đến chúng tôi dám thua."
Thần Hoả không nhịn cười được: "Có thể lo lắng một chút được không? !"
"Tự biết trình độ không đủ, dứt khoát lạc quan một chút." Chu Hoả cười cười, "Câu lạc bộ của bọn họ cũng thật khá, mỗi lần cùng thi đấu với các chiến đội khác xong, huấn luyện viên của bọn họ đều sẽ tới chào hỏi, hỏi cái nhìn của người đối chiến, hỏi xem có thể nói cho bọn họ một chút ý kiến không."
Thần Hoả hoàn toàn thả lỏng: "Mẹ nó lần trước đánh với Dã Ngưu thật sự để lại bóng ma cho tôi, đừng nói chi đây là tới địa bàn của người ta, thật sự có cái gì, người ta cũng không có lý do cho chúng ta chôn ở đây."
Mọi người nói chêm chọc cười vài câu, đến thời gian chuẩn bị mỗi người cầm thiết bị của mình ra sân.
Thành tích mùa trước của Vạn Trọng Sơn cũng tầm trung ở liên minh trong nước, mùa giải này không thay đổi đội hình tuyển thủ, trình độ cao hơn năm trước một chút nhưng mà cũng không nhiều. Mấy người Free đánh bọn họ rất thuận tay, chưa đánh đủ một lượt BO3, chỉ hai trận đã dứt khoát lưu loát kết thúc thi đấu.
Sau thi đấu quả nhiên như Chu Hoả nói, Vạn Trọng Sơn bên kia vô cùng khiêm tốn thân thiện, đứng ở phòng nghỉ hậu đài của Free chờ trước một lúc lâu, chờ mấy người nhận phỏng vấn trở lại hậu đài xong lại dò hỏi có thể nói chuyện vài câu không, cho một chút ý kiến.
Cái này nếu là thi đấu thế giới thì đương nhiên không để ý tới, nhưng đây đều là chiến đội trong khu thi đấu của mình, không đến nỗi phải quá kiêng dè, mấy người Free cũng không thấy có vấn đề gì, Chu Hoả lại càng muốn kéo duyên người tốt cho chiến đội của mình tẩy đi hình tượng toàn bộ thành viên đều là kẻ ác, vội vã bảo hai Tay Đột Kích Thần Hoả Thời Lạc đi đề ý kiến cho người ta vài câu. Thần Hoả thích nhất được người khác tâng bốc, hai tay đút túi vô cùng vui vẻ đi chỉ điểm giang sơn.
Mấy người còn lại trở về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, Dư Thuý còn nhớ lời trước lúc thi đấu lão Kiều nói, vào cửa hỏi: "Thời Lạc với Tiểu Quân Vạn Trọng Sơn có giao tình gì?"
"Dư thần." Puppy thản nhiên ngồi một bên không nhịn được trêu, "Nhìn rộng ra một chút...Theo lý thuyết không phải tra nam các cậu không thèm để ý những chi tiết này sao?"
Thẳng nam lão Kiều đến bây giờ còn chưa nhìn ra tình huống giữa Thời Lạc và Dư Thuý thế nào, mờ mịt hỏi: "Nhìn cái gì? Tra nam cái gì?"
"Không có gì, chỉ mình tôi để ý thôi." Puppy gác chân lên sô pha, lắc đầu thổn thức, "Tiêu chuẩn kép hơi lớn, người khác có chuyện gì cậu ta đều không thèm để ý, đến Thời Lạc, gió thổi cỏ lay gì cũng phải hỏi, cái này thật không hợp phong cách kẻ ác vô tình vô nghĩa của chiến đội chúng ta."
Dư Thuý không thèm để ý Puppy: "Nói đi."
"À, được, đây cũng không phải việc riêng tư gì, không có gì không thể nói." Lão Kiều nghe không hiểu Puppy ám chỉ, lực chú ý lại bị Dư Thuý kéo về, than thở, "Cũng không phải chuyện gì vẻ vang, đương nhiên, không phải Thời Lạc không vẻ vang."
Lão Kiều híp mắt tỉ mỉ nhớ lại một chút: "Đó là...Các cậu vừa mới đi...Lúc mới đi không tới hai tháng, hẳn là khoảng thời gian đó, bởi vì là vấn đề của giải đấu thứ cấp."
"Đúng, chính là chuyện lúc đó." Lão Kiều suy nghĩ một chút, gật đầu, "Chắc chắn là vậy, chính là lúc Thời Lạc mới chuyển sang Tay Đột Kích, còn ở NSN chưa đi, chắc chắn là vào lúc đó, bởi vì NSN không thiếu Tay Đột Kích, thời gian đó Thời Lạc chỉ có thể bị xem thành máy nước uống*, đúng là lúc này."
(*Mình có giải thích rồi, ý nói những người chỉ để trưng, không thể mang lại lợi ích gì. Tui là tui cũng không hiểu tại sao lại ví như vậy, ai biết lý do thì cmt vào đây cho mọi người cùng biết với nha.)
Dư Thuý vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm: "Làm sao vậy?"
"Thời Lạc lúc đó vừa chuyển chức nghiệp Tay Đột Kích, đương nhiên rớt khỏi vị trí chơi chính của NSN. Từ giữa một tháng lúc cậu ấy chuyển chức và đến IAC, cậu ấy chẳng khác nào dự bị cũng không phải, ngẫu nhiên đi theo đội hai của NSN đánh một trận thi đấu thứ cấp." Lão Kiều cười khổ, "Tình huống của giải đấu thứ cấp hay giải đấu các thành phố thế nào có lẽ các cậu không hiểu rõ, không phải tôi xem thường tuyển thủ ở giải đấu thứ cấp cũng không phải xem thường thi đấu quy mô nhỏ, mà đúng thật, các tuyển thủ đó còn khổ nhiều hơn các cậu, thu nhập cũng không bằng nổi một phần mười các cậu, điều kiện gì đó...Căn bản không thể nào so sánh được, kém nhiều lắm."
"Các cậu đều là ra mắt đã ở trong liên minh, còn đều ở trong chiến đội cực kì hàng đầu, tình huống đó kém thế nào các cậu không tưởng tượng nổi."
"Đội trưởng Tiểu Quân ở Vạn Trọng Sơn hiện tại này, năm đó còn đang lăn lộn trong giải đấu thứ cấp. Cậu ta thật ra có năng lực, bằng không bây giờ cũng không thể tiến vào chiến đội trong liên minh, chỉ là đồng đội lúc đó quá khốn nạn."
"Tôi không nói bọn họ có vô dụng hay không, đánh vô dụng hay không vô dụng đều không liên quan, bọn họ chỉ là thuần khiết khốn nạn." Lão Kiều từ trước đến giờ rất hiền lành, rất ít khi dùng từ quá ác độc, lúc này ngược lại mặt không biến sắc, "Thuần khiết khốn nạn, khốn nạn không lạc đi đâu được."
Puppy bên cạnh cau màu: "Thuần khiết khốn nạn...Thuần khiết thế nào? Bọn họ làm cái gì? Không cố gắng huấn luyện? Dụ dỗ fan nữ?"
Lão Kiều lắc đầu một cái, lạnh lùng nói: "Thi đấu đánh trận giả."
Puppy biến sắc, đặt chân từ ghế sô pha xuống, bật cười: "Chuyện này...Khốn nạn cũng không đủ để hình dung."
"Giải đấu thứ cấp thật ra cũng cạnh tranh rất mạnh, bọn họ không chỉ ở giải đấu thăng hạng hàng năm liều mạng cạnh tranh tư cách vào liên minh. Chiến đội có thể thăng hạng đương nhiên tốt, mà mỗi năm chỉ có một cơ hội để cá chép nhảy qua cửa hoá rồng, cạnh tranh kịch liệt thế nào các cậu lần này cũng nhìn thấy, nhiều chiến đội ở liên minh thứ cấp đến giành như vậy, mà thật sự thăng hạng chỉ có hai chiến đội, lấy năm nay làm ví dụ."
"Một đội chúng ta thành công, một đội vốn đã ở trong liên minh là Phong Xế thành công, chiến đội trâu bò như FS còn trượt khỏi liên minh, nói thật...Đối với bọn họ là chuyện không thể nào."
"Ngoại trừ cả đội tìm vận may tiến vào liên minh, chỉ còn một cơ hội thăng thiên cho những tuyển thủ ở giải đấu thứ cấp, đó là chuyển đội."
"Ngày thường thi đấu liều mạng toả sáng, để mười hai nhánh chiến đội trong liên minh nhìn thấy bọn họ, trực tiếp được quản lý mười hai chiến đội đó lựa chọn."
Lão Kiều lạnh lùng nói: "Tiểu Quân trước đây ở cái chiến đội thứ cấp kia gặp mấy đồng đội khốn nạn, chính là lấy tiền đánh trận giả, làm đá kê chân cho người ta."
"Tôi...Phắc..." Puppy trợn mắt ngoác mồm, "Bọn họ còn là con người không? ! Kiếm loại tiền bẩn này, bọn họ có còn là tuyển thủ không? !"
"Khó chịu nhất là trước đây Tiểu Quân còn ở cái chiến đội đó đánh tròn hai năm, từ đầu đến cuối đều không biết đồng đội của mình đang đánh trận giả."
"Thật con mẹ nó..." Lão Kiều lắc đầu, không đành lòng nói, "Tiểu Quân cả ngày liều mạng huấn luyện! Cổ vũ đồng đội, nghĩ ngày nào đó có thể mang cả đội đánh giết tiến vào liên minh, cậu ta căn bản không biết, đã không còn hy vọng từ lâu, một đội có bốn người, ba người đều lấy tiền đánh trận giả, cậu ta coi như dùng mạng chiến đấu, cậu nói tôi nghe thử xem có thể ra thành tích kiểu gì?"
Puppy bật cười: "Mẹ nó đây....Tốn công vô ích bỏ lỡ hai năm thanh xuân, kiếm loại tiền bẩn này, nửa đời sau bọn họ không sợ ung thư?"
"Cho nên mới nói, có một số việc đám thiếu gia các cậu không biết, năm đó tôi lăn lộn trong giải đấu thứ cấp nửa năm nên biết một chút. Các cậu ra mắt đã ở trong chiến đội hàng đầu vẻ vang công bằng nghiêm khắc nhất, lúc đánh sẽ có từng tầng từng tầng kiểm tra quốc tế chặt chẽ việc thi đấu, một ít chuyện bẩn những thiên tài các cậu căn bản không tưởng tượng nổi." Lão Kiều bất đắc dĩ, "Thật ra ngành nghề nào cũng đều như vậy, đến tầng thấp nhất...Chuyện đáng hận nhất cũng có, đáng thương nhất cũng có."
Dư Thuý từ đầu tới cuối yên lặng nghe, nhìn về phía lão Kiều: "Cuối cùng ba người khốn nạn kia bị vạch trần làm sao?"
Lão Kiều uống hai ngụm nước hoà hoãn, nói: "Bởi vì bọn họ đối mặt với đội hai của NSN, đối mặt với Thời Lạc."
Nửa tiếng sau, bị mọi người câu lạc bộ Vạn Trọng Sơn vờn quanh, Thần Hoả hài lòng đi cùng Thời Lạc trở về phòng nghỉ của mình, tự đắc đầy mặt giả vờ giả vịt mà xin lỗi: "Ái trời ơi , thật ngại quá thật ngại quá, không thể chối từ nhiệt tình! Người Vạn Trọng Sơn thật sự quá khiêm tốn quá hiếu học, đều cầm sổ ghi chú ghi lại, tôi thật sự không tiện nói hai câu liền đi. Có điều các cậu yên tâm, chuyện trọng yếu liên quan đến chiến thuật của chúng ta tôi hoàn toàn không nói một chữ nào, tôi chỉ là chỉ bảo cho Tay Đột Kích của bọn họ một chút, không có cách nào mà, Thời Lạc nói quá ít, cuối cùng tôi phải đại diện cho đội chúng ta biểu đạt một chút thân thiện, hí hí hí..."
Thần Hoả sờ ngực thoả mãn vui rạo rực nói: "Cảm giác được một đám tuyển thủ vây quanh thật tốt!"
Thời Lạc mẫn cảm nhìn ra bầu không khí trong phòng nghỉ không đúng, hơi nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Không có gì không có gì không có gì." Puppy đứng dậy cười cười, "Chờ hai cậu đến đói cả bụng, đi thôi, ăn lẩu đi, chờ mỗi bữa ăn này thôi đấy."
Lão Kiều than hai tiếng, đứng dậy theo: "Ừ, đi thôi, đi ăn lẩu."
Lão Kiều giục mọi người đi, Chu Hoả linh hoạt khôn khéo đi ra ngoài giao tiếp một vòng cũng hài lòng trở lại, thấy mọi người đều không có việc gì, vội vã gọi điện thoại cho tài xế, bảo mọi người cùng đến nhà hàng lẩu đã đặt bàn trước.
Trong phòng nhà hàng lẩu, mọi người thoải mái gọi món. Thời Lạc thích nhất nồi bò bên này, cúi đầu nghiêm túc gọi món. Dạ dày Dư Thuý không tốt, bây giờ ăn lẩu cũng chỉ ăn nước dùng tuỳ tiện gọi, không để ý là gọi gì. Dư Thuý nhìn Thời Lạc, suy nghĩ lời lão Kiều nói trong phòng nghỉ, trong lòng có chút không rõ tư vị.
Puppy nghĩ Dư Thuý thành người lòng dạ quá nhỏ, Dư Thuý không phải người bụng dạ hẹp hòi, nếu không cũng sẽ không để Ngoã Ngoã dính Thời Lạc như vậy mà chẳng quan tâm. Thời Lạc có bạn bè gì cùng giao tình với người khác thế nào Dư Thuý đều không để ý, hắn quan tâm, là hai năm mình không ở đây, Thời Lạc đã xảy ra những gì.
Từng chi tiết nhỏ Dư Thuý đều muốn biết.
Hai năm trước rời đi vội vã, Dư Thuý không yên lòng nhất chính là Thời Lạc, hai tháng trước khi đi Thời Lạc còn có thể đánh nhau với tuyển thủ khác, căn bản còn chưa dung nhập vào giới này, chưa được bình thường khoẻ mạnh ở trong một câu lạc bộ để mưa dầm thấm đất những quy tắc căn bản. Dư Thuý trước sau lo lắng, thậm chí nghi ngờ, Thời Lạc đến cùng có hợp với cái giới này hay không, có thể một người một ngựa tiếp tục tốt đẹp ở trong cái giới này hay không.
Sự thật chứng minh, Thời Lạc có thể.
Thời Lạc 17 tuổi, mới vừa vào nghề mấy tháng, lỗ mãng, lại còn vừa bị đội trưởng trước "phản bội", sau khi chuyển vị trí lưu lạc tới sân thi đấu giải thứ cấp, quá dễ sa đoạ.
Thế nhưng Thời Lạc không.
Thời Lạc lúc đó còn rất trẻ, nhưng đã được là thay thế bổ sung mà Whisper chỉ định, là tuyển thủ ra mắt từ chính Thánh Địa FS, trời sinh tư chất hơn người, lúc đợi lên sân thi đấu nhìn chiến đội của Tiểu Quân khi đó, liếc mắt một cái là nhìn thấu đồng đội Tiểu Quân đang đánh trận giả.
Lúc đó là thi đấu thay phiên, đến phiên đội hai NSN đối chiến với chiến đội Tiểu Quân, Thời Lạc từ chối lấy thiết bị của mình, từ chối vào trận, từ chối đánh với người đánh trận giả.
Nếu như Thời Lạc còn tại FS, còn tại giải đấu hàng đầu, chuyện như vậy tự nhiên có nhân viên chính thức đến giải quyết thay, nhưng đây lại là sân thi đấu ngư long hỗn tạp không có một khán giả nào.
Thời Lạc thật ra có thể hoàn toàn nước chảy bèo trôi, hắn chỉ là người mới, hoàn toàn có thể làm như không nhìn thấy, hoàn toàn có thể đánh xong hai trận thi đấu lập tức rời đi. Cố Càn lúc đó đã liên lạc IAC cho Thời Lạc, trong lòng Thời Lạc cũng rất rõ ràng, hắn sẽ không ở trong vũng lầy này bao lâu nữa, rất nhanh có thể trở về chiến đội tuyến đầu, tình huống bây giờ buồn nôn ra sao cũng không liên quan đến Thời Lạc.
Mà Thời Lạc dẫn theo mấy người mới NSN đang mờ mịt luống cuống, dứt khoát lựa chọn từ chối thi đấu.
Thiếu gia nói không đánh, sẽ không đánh.
Lão Kiều lúc đó ở lại trong nước, chuyển vào một chiến đội tuyến đầu khác, sau đó mới biết đến chuyện bực mình này, lại qua rất lâu mới gặp lại Thời Lạc, tình cờ hỏi Thời Lạc hai câu.
Thời Lạc chuyển vào IAC trầm mặc hơn trước rất nhiều, đối mặt với lão Kiều cũng mất đi quen thuộc ngày xưa, bị hỏi mới chậm rãi nói một câu:
"Cái người kia nói, đó là đường dây cao thế."
Game Tetris là cái này nè mọi người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook