Nealy ra tới đại lộ Pennsylvania. Tay cô run rẩy khi cô nhét cuốn sách giới thiệu và trong túi xách, nơi nó đụng vào chiếc phong bì đựng vài nghìn đô tiền mặt. Giữ mắt nhìn thẳng, cô bắt đầu đi bộ dọc theo Công viên Lafayette, hướng tới trạm tầu điện ngầm.

Cô nhận ta một viên cảnh sát đang bước về phía cô và một giọt mồ hôi lăn giữa ngực cô.

Nếu anh ta nhận ra cô thì sao? Tim cô gần như ngừng đập khi anh ta gật đầu với cô và rồi cứ thế quay đi. Anh ta không hề biết rằng mình vừa mới gật đầu với Đệ nhất phu nhân của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.

Cô thở chậm lại. Tất cả thành viên của gia đình Tổng thống đều được gắn thiết bị định vị. Cái của cô, chỉ mong như một tấm thẻ, đang nằm dưới gối trong phòng ngủ trên tầng 4 Nhà Trắng. Nếu may mắn, cô sẽ có 2 giờ cho đến khi sự biến mất của cô bị phát hiện.

Mặc dù Nealy đã nói với Maureen Watts, chánh văn phòng của cô, rằng cô thấy không khỏe và cần nằm nghỉ một lúc trong vài giờ, nhưng cô biết Maureen sẽ không ngần ngại đánh thức cô nếu cô ấy gặp vấn đề khẩn cấp. Và rồi cô ấy sẽ phát hiện ra bức thư Nealy để lại kèm với thiết bị định vị và rồi mọi thứ sẽ trở thành cuộc khủng hoảng.

Nealy buộc bản thân không tăng tốc khi đang bước dần tới trạm tàu điện ngầm. Cô bước đến phía máy bán vé tự động, thứ cô không hề biết là tồn tại cho tới khi nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện của hai cô thư ký của cô. Cô cần đổi tàu, rồi cô tính toán tiền vé. Sau khi cho tiền vào, cô ấn chính xác các nút và nhận được vé tàu của mình.

Cô cẩn trọng bước qua cửa xoay và tới ga chờ tàu. Rồi sau đó, với từ mũi trở xuống được giấu kín sau cuốn sách hướng dẫn du lịch và trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, cô đợi tàu đến và sẽ bắt đầu hành trình của mình tới ngoại ô bang Maryland. Khi tới thành phố Rockville ở bang Maryland, cô sẽ bắt một chiếc taxi và đi tới những cửa hàng bán xe ô tô cũ dọc đường Route 355. Ở đó, cô hy vọng sẽ tìm được một gã bán xe đủ tham lam để chấp nhận bán xe cho một bà già mà không cần kiểm tra bằng lái.

Ba giờ sau, cô đang ngồi sau vô lăng một chiếc xe Chevy Corsica 4 tuổi màu xanh biển, không có đặc điểm nhận dạng gì khác biệt và đang lăn bánh trên đường 1-270 lái thẳng tới Frederick, Maryland. Cô đã làm được! Cô đã trốn khỏi Washington. Chiếc xe đắt hơn cô dự tính nhưng co cũng chẳng quan tâm lắm, bởi vì chẳng ai có thể liên tưởng nó tới Cornelia Case.

Cô cố thả lỏng những ngón tay đang bị chuột rút do nắm chặt của mình, nhưng không thể. Hẳn là báo động đã được phát ở Nhà Trắng hiện tại, và giờ là lúc cô nên gọi điện về. Khi đi xe qua một chiếc cầu vượt nữa, cô không thể nhớ nổi bao lâu rồi kể từ lần cuối cô lái xe trên đường cao tốc. Thỉnh thoảng cô là người lái xe khi tới đảo Nantucket (cách Washington, D.C khoảng hơn 800km) hoặc tới Trại David (trại quân sự, thường là nơi nghỉ ngơi của Tổng thống và gia đình, cách Washington D.C khoảng 100km), nhưng thỉnh thoảng đó gần như là hiếm khi.

Cô để ý thấy một cửa hàng tiện lợi ở bên trái đường, cô lái vào đó, rồi ra khỏi xe và bước thẳng tới buồng điện thoại đặt cạnh đó. Cô hiểu rõ bộ phận kỹ thuật của Nhà Trắng làm việc hiệu quả nhường nào và cô phải nghĩ ra cách thật cẩn thận. Cuối cùng, cô ấn số điện thoại riêng tư nhất trong các số gọi vào phòng Bầu Dục, số cô biết chắc sẽ không có ai nhấc máy ngoài ngài Tổng thống.

Ngài Tổng thống tự mình nhận điện thoại ở hồi chuông thứ hai. “Tôi đây?”

“Là Nealy.”

“Vì Chúa, em đang ở đâu? Em ổn chứ?”

Sự khẩn cấp trong giọng ông chứng minh cô đã đúng khi không trì hoãn cuộc gọi này. Bức thư của cô hiển nhiên đã được tìm thấy, nhưng không ai có thể chắc chắn cô có viết nó trong tình trạng bị cưỡng ép hay không, và cô không muốn nâng tình trạng báo động cho việc biến mất của mình hơn nữa.

“Tôi ổn. Chưa bao giờ ổn hơn thế. Và bức thư là tôi viết đấy, Ngài Tổng thống. Không có ai dí súng vào đầu tôi cả.”

“John giận tới điên cuồng. Làm sao em làm thế với ông ấy?”

Cô đã không hy vọng chuyện này. Mỗi thành viên trong gia đình Tổng thống đều có một mật mã để sử dụng trong trường hợp họ bị cưỡng ép. Nếu cô nói một câu có cái tên John North trong đó, ngài Tổng thống sẽ hiểu rằng cô đang bị khống chế.

“Không cần nhắc tới ông ấy,” cô đáp lại.

“Ai cơ?” Ngài ấy cho cô một cơ hội nữa để nói ra mật mã đó.

“Tôi không bị khống chế,” cô nói.

Cuối cùng, ông cũng nhận ra việc cô đang làm là để theo đuổi cái tự do cô từng nhắc đến, và rồi sự giận dữ của ông bộc phát ra qua điện thoại.

“Bức thư của em toàn viết những thứ rác rưởi. Cha em đang tức điên rồi.”

“Chỉ cần nói với ông ấy tôi cần dành chút thời gian cho mình. Thỉnh thoảng tôi sẽ gọi để ông biết tôi vẫn ổn.”

“Em không thể làm thế! Em không thể chỉ đơn giản là biến mất. Nghe tôi này, Cornelia. Em có trách nhiệm phải thực hiện, và em cần Secret Service bảo vệ. Em là Đệ nhất phu nhân.”

Là vô dụng khi tranh luận với ông ấy. Trong hàng tháng trời, cô đã nói với cả ông và cha mình rằng cô cần được nghỉ ngơi, cô cần rời khỏi Nhà Trắng, nhưng cả hai đều không lắng nghe. “Ngài có thể xoa dịu báo giới một khoảng thời gian bằng cách để Maureen thông báo rằng tôi bị cúm. Tôi sẽ gọi lại sau vài ngày nữa.”

“Chờ đã! Chuyện này rất nguy hiểm! Em cần có một đặc vụ Secret Service. Em không thể ––”

“Tạm biệt, ngài Tổng thống.”

Cô ngắt máy với người đàn ông quyền lực nhất ở cái thế giới tự do này.

Khi quay trở lại xe, cô đã phải ngăn bản thân không được chạy. Chiếc váy vải nilong của cô như muốn dính luôn vào da cô vậy, và chân cô trong đôi tất cao tới gối đã gần như mất cảm giác. Thở đi, cô tự nói với chính mình. Chỉ cần thở thôi. Cô đã làm rất nhiều chuyện còn lớn lao hơn, không thể sụy đổ bây giờ được.

Da đầu cô nhức như bị kim châm khi cô lái xe trở lại đường cao tốc. Cô ước có thể cởi mái tóc giả, nhưng không thể cho tới khi cô mua được phụ kiện hóa trang mới.

Không mất nhiều thời gian tới khi cô tìm được siêu thị Wall-Mart cô đã tìm từ trước trên Trang vàng.

Cô chỉ có thể trốn thoát với những thứ nhét vừa trong túi xách của mình nên giờ là lúc để mua sắm đồ dùng cần thiết.

Mặt cô rất dễ nhận ra, kể cả với một đứa trẻ, và cô chưa bao giờ đi mua sắm mà không có một người theo sát từng bước chân, nhưng giờ ở đây, cô vẫn quá căng thẳng để tận hưởng cảm giác lạ thường khi đi mua sắm một mình.

Cô chọn hàng nhanh chóng, đứng xếp hàng ở quầy tính tiền rồi ra thẳng xe. Với tất cả những gì vừa mua xếp gọn gàng trong cốp xe, cô lái xe trở lại đường lớn.

Khi trời tối, cô dự định sẽ nghỉ ngơi ở Pennsylvania và lúc nào đó ngày mai, cô sẽ thoát khỏi đường cao tốc. Rồi sau đó, cô sẽ bắt đầu lang thang dọc vùng ngoại ô, nơi cô vừa biết rất nhiều lại chẳng hiểu bao nhiêu. Cô dự định sẽ đi cho tới khi cạn xăng hoặc cho tới khi bị túm, cái nào trước cũng được.

Thực tế là gì cô cũng chấp nhận rồi. Cô không có ai phía sau bảo vệ, không có lịch trình nào phải dính chặt lấy. Lần đầu tiên trong đời, cô được tự do.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương