Fires Of Winter
Chương 18

Trans :tranngocbicstrong24

Edit : phuongxu989

Brenna ngồi đối diện Garrick qua chiếc bàn nhỏ, với bữa sáng đặt trước mặt. Lưng cô đau ê ẩm, cô ủ rũ ăn thức ăn của mình, thi thoảng lại liếc nhìn Garrick một cách giận dữ. Nhưng anh quá tập trung vào bữa ăn để chú ý tới cô.

Đã một tuần nay anh giam giữ cô ở căn phòng này, và chỉ có con chó chăn cừu đáng nguyền rủa bên cạnh. Garrick tự mình mang những bữa ăn cho Brenna rồi bỏ cô một mình cả ngày, chỉ quay lại vào ban đêm. Anh đã không chạm lại vào cô sau buổi tối anh mang cô đến đây, ngay cả khi cô khăng khăng cô sẽ ngủ trên chiếc đi văng thay vì nằm cạnh anh trên chiếc giường rộng.

Cô đã hoảng sợ với kí ức những điều cô đã làm ngay buổi sáng đầu tiên sau khi họ qua đêm cùng nhau. Đó không phải là Brenna - người đã hành động không hơn gì một ả điếm phóng đãng, nhưng, cơ thể phụ nữ của cô thật đáng khinh. Cơ thể cô phản bội lại cô, sự phản bội được yêu cầu đã biết được đầy đủ kết quả khi nó được thức tỉnh, thậm chí cô đã chọc ghẹo và tán tỉnh Garrick để tỏ rõ mình. Anh đã đốt cháy ngọn lửa trong cô, điều mà Brenna chưa bao giờ nghĩ nó tồn tại, nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Cô có thể phủ nhận những khoái cảm ngọt ngào mà cô đã trải qua. Đúng, cô không cần thứ trạng thái ngây ngất đó, bởi vì cô sẽ phải từ bỏ nhiều thứ để đạt được nó lần nữa…

Mặc dù đã quá muộn để thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng cô sẽ bị đày xuống địa ngục trước khi nó lặp lại. Cô thật ngu ngốc khi nghĩ Garrick sẽ thay đổi ý định của anh bởi điều đó; sự thật anh vẫn quyết định rằng cô sẽ phục vụ anh đúng như anh yêu cầu. Cô không thể tha thứ cho anh, không sau sự âu yếm đã qua giữa hai người họ.

Brenna lơ đãng đưa cho con chó đang nằm nghỉ giữa hai chân họ một miếng thịt, cô đã quen làm vậy với con chó săn của cha cô khi còn ở nhà, nó đã nô đùa âm ĩ từ đầu đến cuối của trang viên. Khi con chó chăn cừu dí mõm vào tay cô nhiều hơn, cô mới chợt nhận thấy những gì cô đã làm và ngước nhìn lên để trông thấy Garrick quắc mắt với cô. Tốt thôi, Brenna hằn học nghĩ. Nó tốt hơn là nụ cười tin tưởng anh đã thường xuyên khoác lên bản thân gần đây.

“Cái gì làm anh phật ý vậy, Viking?” Cô hỏi với một giọng ngây thơ vô tội, mặc dù ánh mắt sáng bừng lên ranh mãnh. “Anh lo tôi sẽ lấy sự trung thành của con chó ra khỏi anh sao?” Sắc mặt anh tối lại, và nụ cười của Brenna lan rộng hơn, cô nhấn mạnh. “Anh không biết anh và tôi đã trở thành bạn bè, à? Nhưng anh mong muốn điều gì khi anh khóa chúng ta lại gần với nhau vậy? Nó sẽ không lâu đâu trước khi tôi đi khỏi căn phòng này mà anh thậm chí không ngẩng đầu lên.”

Garrick lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sự hờ hững của cô một lúc lâu, cuối cùng anh nói. “Nếu em nói sự thực, cô gái, vậy ta sẽ để một ổ khóa trên cánh cửa.”

Gương mặt Brenna xám lại. “Anh sẽ không!”

“Ta thực sự sẽ làm vậy.” Anh đáp lại với giọng lạnh lùng.

“Thực tế là tối nay, khi ta không có việc gì tốt hơn để làm.”

“Tôi chỉ trêu chọc anh thôi, Garrick.” Brenna nói, cố gắng để khiến nó rõ ràng hơn. “Anh có thể tin vào con chó với mệnh lệnh của anh.”

“Ta chỉ không tin em.” Anh châm chọc lại và đi ra cửa với những bước dài bực tức.

“Anh sẽ giữ tôi ở đây bao lâu?” Cô giận dữ hỏi.

Garrick quay người lại, nhếch môi chế nhạo. “Ta không phải người giữ em ở đây, cô gái, mà là chính bản thân em. Em phục vụ ta như ta muốn và em có thể thích những đặc quyền giống như các nô lệ khác.”

“Anh thật tự cao, đồ con lừa hống hách!” Brenna tức giận, cô tiến đến và siết chặt nắm đấm.

“Anh sẽ mục nát ở địa ngục trước đã!”

“Em là một cô gái ngoan cố, Brenna.” Anh cười khinh khỉnh chế nhạo. “Nhưng em sẽ phát hiện ra rằng ta còn hơn thế.”

Rồi anh rời khỏi phòng, để lại Brenna hoàn toàn tức giận đến nỗi cô nhặt chiếc cốc đầy sữa lên và ném mạnh nó vào cánh cửa đóng kín. Cô nhìn sự hư hại đã làm và không dừng lại ở đó. Một tia sáng hủy diệt ánh lên trong mắt, cô xô đổ chiếc bàn nhỏ; các đĩa thức ăn rơi vỡ loảng xoảng và con chó chạy vụt ra khỏi lối đi của cô.

Cô kiên quyết đi đến chiếc giường và xé lớp phủ của nó, tiếp đến là chiếc rương của Garrick. Với sự thích thú hiểm độc, cô ném nó khắp phòng.

Brenna chăm chú vào hành động của mình đến nỗi cô không nghe thấy Garrick quay trở lại. Cô bị túm lấy từ phía sau và quăng lên giường.

“Cơn giận của em là của một đứa trẻ, không phải của người phụ nữ mà ta biết, Brenna!” Anh giận dữ tiến đến chiếc giường.

Khi Brenna quay lại đối mặt với anh, anh đã quỳ gối, một tay vươn ra để đánh cô. Cô nhìn chằm chằm vào nắm đấm không chùn bước, thách thức anh làm điều tồi tệ nhất. Nhưng Garrick lưỡng lự một lúc lâu và sự bốc đồng qua đi. Anh hạ thấp cánh tay với một lời nguyền rủa rồi rời khỏi giường, sau đó nhìn Brenna vô cùng giận dữ.

“Công việc của em đã bắt đầu, Brenna. Em phải dọn dẹp xong căn phòng này trước chiều nay, hoặc là tối nay em sẽ phải đi ngủ với chiếc bụng rỗng. Và nếu em nghĩ rằng một bữa ăn không phải là điều quá quan trọng, thì hãy cân nhắc cho kỹ, bởi vì em sẽ không nhận được thức ăn cho đến khi công việc hoàn thành.” Sau đó anh rời khỏi phòng, sập mạnh cánh cửa sau lưng.

“Vậy bây giờ ta sẽ phải làm gì đây, chú chó nhỏ?” Brenna dịu dàng hỏi như thể như con vật mạnh mẽ sẽ có một giải pháp cho vấn đề của cô. “Ta sẽ chết đói bởi sự tức giận? Không, ta không mong muốn điều đó, nhưng ta sẽ chứng tỏ cho anh ta thấy anh ta không thể độc đoán ra lệnh cho ta. Tên khốn kiếp!” Cô hét lớn. “Tại sao anh làm điều này với tôi? Anh muốn bẻ gãy sự kiêu hãnh của tôi và nghiền nát nó trong bùn đất?”

Cô nghĩ tất cả mọi thứ đang chuyển biến rất tốt trước khi chuyện này xảy ra. Và giờ anh muốn bỏ đói cô. Đúng, anh đã nói như vậy và rất có thể sẽ không mủi lòng. Đó là điều mà cô thừa nhận lúc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương