Fight - Tokyo Revengers
-
C42: Chương 40.
"Đảo lộn"
.
.
.
.
.
"Vậy...là cốt truyện ban đầu thay đổi à?."
"Phải, nói đúng hơn thì sau sự kiện Điệp khi còn bé tuyên bố cạch mặt với thằng nhóc Sano Manjirou thì mọi diễn biến tiếp theo sẽ bị thay đổi nặng." Iza-lo cầm lấy tập giấy dày đưa cho Cypher rồi nói tiếp: "Nói cách khác thì thay vì Điệp sẽ điên cuồng yêu các nhân vật nam chủ như nguyên tác thì cô bé này lại không có mối quan hệ gì với bọn họ cả."
"Nói vậy là..." Cypher ngờ ngợ nghĩ ra điều gì đó, gã không ngờ mọi chuyện sẽ thay đổi như thế này, từ một nhân vật phản diện của một chương thì bây giờ Điệp...
"Cô bé đó đã trở thành phản diện chính trong nguyên tác mới." Nhỏ admin đặt tách cà phê xuống bàn và đẩy kính lên.
Từ nhân vật phản diện với mức độ khó 2 sao bây giờ đã trở thành boss chính với số sao tăng gấp 5 lần. Boss cuối có khác, tương lai là đội trưởng đội 1 tổ hình sự, là thiên địch mạnh nhất xứng tầm ngang với dàn nam chủ. Cái kết của nguyên tác chia thành 4 loại, 1 super bad ending 50%, 1 bad ending 20%, 1 open ending 20%, 1 happy ending 10%.
1
Với tỉ lệ ra bad ending chiếm một nửa như thế thì khả năng giữ cái đầu lạnh và biết chọn lối chơi phải ở một trình độ thượng thừa. Chỉ một giây phút chọn sai thì cái kết xấu nhất sẽ dành cho người chơi chính trong game Yukino.
1
"Nếu như quay về thời điểm chiếc xe tải đó lao đến...thì thay đổi sẽ như thế nào?." Cypher hỏi.
"Hừm...nói cho dễ hiểu thì ông chú sẽ vẫn là một nhân vật bình thường, nhân vật phản diện ngầm chưa được biết đến thôi." Iza-lo nhún vai nói.
"Còn nếu như ông chú chơi lại từ đầu game luôn thì nó vẫn vậy, nhưng ông chú có thể làm lại từ đầu mọi thứ nếu muốn."
Không khí rơi vào trầm lặng, giờ hiện tại thì Cypher buộc phải đưa ra lựa chọn của mình, một là làm lại từ đầu, hai là đi tiếp. Làm lại từ đầu mọi thứ nghe có vẻ dễ nhưng nếu đi tiếp thì rất khó để điều chỉnh lại mọi thứ được một cách bình thường.
"Này...nếu như đi tiếp thì tên Taiju đó..." Cypher chợt nhớ ra tên của anh bạn tốt của mình, anh bạn ngày hôm đó kéo gã ra nói chuyện sau đó cũng là người đưa gã vào bệnh viện sau khi bị xe tông: "Tên Taiju đó với Điệp hiện tại có quan hệ gì không? Cả Aki? Và con nhỏ Sora nữa?."
Đúng rồi, không những Taiju mà còn có Aki với cả Sora nữa. Gã đã cứu được Aki một lần, nếu như thay đổi thì liệu cô bé ấy...
Số phận có bị ảnh hưởng hay không?.
"...Chặc...Aki vẫn thế, như nguyên tác gốc thì cô bé trong nguyên tác hiện tại đã chết."
"Cái gì?." Cypher sững sờ trước lời nói thản nhiên của con nhỏ admin, sau bao công sức kết bạn, giúp đỡ và chữa lành lẫn nhau cuối cùng thì chỉ vì một biến cố thay đổi quá khứ mà cô bé ấy không tránh khỏi số phận của mình.
"Thì ngay từ đầu cô bé đó đã xác định là sẽ phải chết, cho nên dù thay đổi thì chỉ có cuộc đời của Điệp thay đổi mà thôi, những người còn lại thì vẫn không tránh khỏi."
"Không thể nào." Cypher.
Gã hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng đúng, vốn dĩ ngay từ đầu gã đã can thiệp vào cái kết dành cho Kobayashi Aki, gã chỉ có thể cứu con bé được một mạng nhưng lại không thể cứu con bé mãi mãi được. Đằng này thì nguyên tác đã đảo lộn hết cả lên cho nên việc Aki chết nó rất khớp với những gì nên xảy ra trong game.
"Thôi thì hãy chơi lại từ đầu game cho dễ, ông chú nên kết thân với cậu nhóc Takemichi đi nhé!." Con nhỏ đó cười cười, sau đó nắm sợi dây ở bên cạnh kéo mạnh xuống. Ngay lập tức bên dưới của Cypher hiện lên một hố đen kéo gã vào trong đó.
"Xong...giờ thì chuẩn bị học phí kì 2 nào..."
"Ngành khó tuyển sinh viên nên học phí khá rẻ nhỉ?." Iza-lo.
"Im đi..."
OoO
Quay lại thời điểm ban đầu nên diễn ra, gã tỉnh dậy trong tình trạng tay truyền nước biển, mặc đồ của bệnh viện. Gã đúng kiểu sốc con mẹ nó luôn rồi, gã thề gã đéo muốn làm cái nhiệm vụ giải cứu con game này nữa. Thay vì để gã làm cái trò lờ này sao không để gã xuống địa ngục đi chứ.
Ngoài trời hiện đang là vào mùa hè. Hiện tại chính là thời điểm sau vụ Huyết Chiến Halloween, và thật trùng hợp khi...đứa giường bên cạnh của gã lại là Baji Keisuke.
"Haizz..." Gã thở dài một hơi đầy mệt mỏi, bản thân thì đang phải nhập viện vì học quá nhiều dẫn đến kiệt sức. Bác sĩ cũng đã bảo gã nên nghỉ ngơi thanh tình bồi bổ sức khỏe. Thanh tịnh thì chả thấy đâu nhưng cái giường bên cạnh sao nó như cái sàn nhảy disco quá vậy trời.
"Con mệt hả? Mẹ gọi bác sĩ tới nhé?." Bà ấy đưa tay áp lên trán kiểm tra xem nhiệt độ của gã có cao hay không. Chỉ cần thấy mặt của cô con gái yêu này biến sắc một cái thì đảm bảo bà ấy sẽ xông vào văn phòng bác sĩ và lôi vị bác sĩ già kia tới ngay lập tức.
"Con ổn...chỉ là bên đó hơi ồn thôi." Cypher nói.
Nói mới để ý, mẹ gã quay sang nhìn giường bên thì công nhận bọn họ ồn thiệt. Bà ấy đứng dậy đi lại kéo phăng chiếc rèm thật mạnh để ngăn cách bớt hai bên. Nhưng dù có kéo thì...nó chỉ che được cái tầm nhìn chứ có cách âm được đâu?.
"Mấy bạn nhỏ à? Các cháu có thể vui lòng im lặng được không? Nói chuyện nhỏ tiếng xíu nhé. Con gái cô nó đang ốm cần tìm nơi thanh tịnh." Bà ấy ôn nhu ngó đầu sang nhắc nhở.
"A...vâng!."
Bọn họ đồng thanh đáp nhưng vẫn ồn. Mà ít ra những chuyện bàn luận bên đó cũng có một số thông tin thú vị cho gã.
"Ô...có phải là..."
Rắc rối không tự mình tìm đến, mà là do gã hợp vía cho nên rắc rối bị thu hút bởi gã. Giọng nói trong veo ngọt ngào, mái tóc dài bồng bềnh đung đưa trong gió. Nụ cười tỏa nắng từ cô bé ngó vào trong ở phía bên kia.
"Cậu là...Tôn Hữu Điệp đúng chứ?."
"Người đứng đầu trong mỗi kì thi của trường nữ sinh chuyên đúng không"
Não load nhẹ, thì ra nếu như cạch hết các mối quan hệ với bất lương thì cô bé này có khả năng học tốt đến vậy sao? Còn là trường chuyên có tiếng nữa chứ.
"Tôi quen cậu à?." Gã thì thào nói, hỏi cho có lệ chứ gã biết nhỏ này là Yukino rồi.
"Ahh!!! Đúng là cậu rồi!!!." Yukino mừng rỡ liên tục vỗ tay, cô bé chạy ào đến nắm lấy tay gã liên tục đặt ra vô số câu hỏi cùng một lúc và còn nói rằng là một fan hâm mộ của gã nữa.
"Mình thật sự rất hâm mộ cậu đó!."
"Cậu luôn là người ra khỏi phòng thi sớm nhất và cũng là người đạt số điểm tuyệt đối."
"Không ngờ có thể gặp được cậu ở đây. Lẽ nào là định mệnh sao?."
Yukino cứ nói mãi, ríu rít như con chim nhỏ khi gặp được đống hạt ngon lành. Gã trơ người ra vì không nghe kịp gì hết. Bản chất của Yukino vốn thân thiện nhiệt tình như thế này à? Hay do gã làm người tối cổ quá cho nên sống không quen?.
"Bạn của cậu sao Yuki-chan?." Một giọng nói khác vang tên từ quả đầu vàng.
Cậu trai này thấy cô bạn của mình ríu rít hớn hở như vậy thì cũng tò mò rằng vị cao nhân giường bên là ai mà có thể khiến cho một người giỏi giang như Yukino phải thốt ra những lời như thế. Đôi mắt xanh tựa bầu trời, mái tóc vàng mềm mại như bông mịn.
"Chifuyu-kun! Cậu không biết cô ấy sao?." Yukino hỏi, cô bé tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của Chifuyu.
"Không biết...chưa gặp bao giờ." Chifuyu đáp.
"Ôi trời ạ." Cô bé sốc đến mức ôm tay lên mặt, một người nổi tiếng của trường nữ sinh chuyên thuộc top khu vực Shibuya vậy mà không ai biết à?.
"Cậu ấy. Chính là Tôn Hữu Điệp trong truyền thuyết. Người đứng đầu trong tất cả các kì thi trong và ngoài trường. Ngoài ra còn có 1 trang riêng trong bài báo của tạp chí khoa học nói về cậu ấy."
"Chifuyu thật sự không biết sao?."
Yukino tròn xoe đôi mắt hỏi. Chà...cái vẻ đáng yêu như cún con này thật dễ thương làm sao. Từ nãy tới giờ không biết gã thở dài bao nhiêu lần rồi nhỉ? Thở dài nhìn đôi uyên ương chim chuột với nhau. Xu là mẹ gã đã đi đâu mất tiêu nên không thể can thiệp được.
Thật phiền phức.
"Cô bạn này...nhìn có chút quen." Lại một giọng nói khác vang lên, và gã thì lại biết người này.
Không ai khác ngoài anh bạn Sano Manjirou kiêm Mikey vô địch. Cái tông giọng quen quen cùng gương mặt nhìn là muốn lao vào đánh cho bỏ ghét. Lục lại trí nhớ thì hình như sau cú tát công khai ở cổng trường tiểu học thì thằng nhóc này vẫn kiên trì tìm đến định đàm phán giảng hòa, nhưng đoán xem ai tính nóng như kem nào? Con bé Điệp đã nói không thẳng thừng, thậm chí còn lật bàn lên từ chối đàm phán nữa cơ.
Nghĩ lại thấy hài thật...
"Có phải là..." Mikey chỉ tay về phía của gã cố suy nghĩ ra người trước mặt là ai, cậu ta cố gượng nhớ, suy nghĩ một lúc khá lâu. Nhưng tay vẫn chỉ vào người của gã.
"Thu ngón tay của mày lại ngay đi. Thật bất lịch sự khi chỉ tay vào người khác như thế." Gã đáp một cách xéo xắc còn không quên đá mắt khinh ra mặt nhìn người này.
"Cái giọng điệu này..." Mikey.
"Lẽ nào?..." Mikey sững người khi nhớ ra con nhỏ trước mắt này là ai.
Một con nhỏ trước giờ luôn bị cậu đàn áp, sau một hôm thì thẳng thừng nổi dậy tát cậu công khai, cho dù cậu tìm tới đàm phán giảng hòa thì thẳng thừng lật đổ chiếc bàn gỗ sau đó bỏ về.
"Tôn Hữu Điệp?." Mikey.
"Vẫn thảm hại như ngày hôm đó nhỉ? Tao tưởng sau mấy năm mày sẽ như thế nào. Ai ngờ vẫn là một đứa lùn thảm hại..." Có độc miệng quá không nhỉ?.
Theo Cypher gã thấy cô bé này không những độc miệng mà còn biết cách châm chọc vào vết thương của người khác nữa.
"Nghe nói anh trai của mày bị vài đứa bạn thân chí cốt suýt nữa tiễn về suối vàng gặp ông bô bà vải nhỉ?." Gã thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén châm chọc như chĩa vô vàng mũi nhọn vào người Mikey: "Đúng là chẳng còn lời nào nói được cả."
"Này, mày là ai mà dám nói như thế hả?." Tưởng bệnh nhân sẽ là người im lặng tịnh dưỡng. Nhưng không nha, gã chỉ mới có châm chọc vài câu mà cả bọn như động phải dây thần kinh nào đó mà bắt đầu hùa lên đòi táp gã rồi.
"Là ai à?. Là ai vậy ta..."
"Tôi sẽ là người mà tương lai sau này sẽ tống tất cả các người vào tù đó." Này thôi nào não ơi. Gã thề những lời này không phải của gã đâu. Gã nói thật đó.
Những giọng nói cứ vang lên trong đầu, và gã biết đó chính là những gì mà Điệp muốn nói khi gặp thằng nhóc này. Có ai ngờ rằng con bé thù dai đến thế đâu trời, đẻ con gái ra cho yểu điệu thục nữ, ai mà ngờ nói câu nào như chết đi sống lại câu náy.
Cypher đưa ra lời cầu . Điệp trong tương lai này đáng sợ vãi.
6
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook