Dù Lục Già có quấn quýt nũng nịu thế nào đi nữa, Chu Nhiêu cũng không mở miệng.
Khi Chu Nhiêu về đến nhà, đã thấy Trương Uyển vốn phải ra ngoài thăm bạn trai đang ngồi xổm ngoài ban công chẳng biết đang làm gì.
Tiếng mở cửa suýt nữa dọa Trương Uyển, cô ấy kinh ngạc quay người nhìn về phía cửa.
Thấy cô ấy không bị dọa sợ, Chu Nhiêu nhướng đôi mày thanh tú, "Làm chuyện gì trái lương tâm à?"
Lời này chỉ là trêu chọc, không ngờ Trương Uyển lại không phản bác, còn chột dạ dời mắt.
Chu Nhiêu trông thấy dáng vẻ kia ánh mắt cũng trầm xuống, "Em làm gì vậy?"
Trương Uyển nuốt nước bọt, cười với cô như lấy lòng.
Không đợi cô ấy nói gì, vị khách nhỏ bên cạnh đã không chịu nổi kêu một tiếng.
"Meo~"
Tiếng mèo non nớt kêu lên khiến Chu Nhiêu nhướng mày, "Em mang mèo vào đây."
Trương Uyển ôm con mèo giơ cao lên, đáng thương nói: "Xin lỗi chị, Nhiêu ca, chỉ hôm nay thôi! Ngày mai em sẽ mang Tiểu Manh tới chỗ bạn học của em."
Đó là một chú mèo Ragdoll màu trắng, bộ lông bồng bềnh thoạt trông rất mềm mượt, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời im lặng nhìn Chu Nhiêu, Chu Nhiêu trông thấy chỉ muốn vuốt ve bộ lông của nó.
Chu Nhiêu chưa bao giờ kiềm chế bản thân, đặc biệt là đối với những động vật nhỏ lông xù này.

Cô thuận tay xoa đầu chú mèo, mèo ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Thỏa mãn nguyện vọng vuốt ve mèo xong, Chu Nhiêu tùy ý ngồi trên sofa, hất cằm, "Đây là chuyện gì?"
Trương Uyển lúc này mới kể đầu đuôi ngọn ngành ra.
Đây là chú mèo cô ấy và bạn trai cùng nuôi, tên là Tiểu Manh.

Sau khi cô ấy đi làm trợ lý cho Chu Nhiêu, mèo này vẫn do bạn trai cô ấy nuôi, nhưng bạn trai bởi vì công việc nên không nuôi được, hai người liền bàn bạc tìm chủ cho Tiểu Manh.


Người chủ mới ở thành phố này nên Trương Uyển mới mang Tiểu Manh tới đây.

Nhưng người ta đang đi công tác phải ngày mai mới có thể trở về, cô ấy đành phải mang Tiểu Manh về ở tạm một ngày trong căn hộ.

"Chỉ một ngày hôm nay thôi, ngày mai người ta trở về em sẽ mang Tiểu Manh sang đó."
Trương Uyển ôm Tiểu Manh cọ cọ, chú mèo như làm nũng vùi vào lòng cô ấy kêu meo meo.
"Oa......" Trương Uyển khó chịu ôm Tiểu Manh, "Xin lỗi, chị thật sự không nuôi em được."
Thấy một người một mèo đang ôm ấp nhau, Chu Nhiêu cũng có nghĩ đến việc nuôi mèo, nhưng xem xét đến công việc bản thân, đành từ bỏ suy nghĩ này.
Trương Uyển ôm Tiểu Manh ngồi xuống bên cạnh Chu Nhiêu, "Đây, Nhiêu ca, nhân cơ hội vuốt ve Tiểu Manh chút đi, em cam đoan hoàn toàn không giống khi vuốt ve chị Già."
Nghe nói thế, Chu Nhiêu nhớ tới cuộc đùa vui hôm trước với Lục Già, nhất thời không khỏi bật cười thành tiếng.

Cảm giác vuốt ve mèo thật đúng thực là không giống với vuốt ve Lục Già, cái trước chú trọng xúc cảm hơn, còn cái sau hoàn toàn là trải nghiệm tình cảm.
Tiểu Manh ngoan ngoãn mặc cho vuốt ve cũng không giãy giụa, tiếng mèo kêu khiến Chu Nhiêu nghe thấy tim cũng mềm nhũn.
Vuốt ve một hồi, Chu Nhiêu chụp một bức ảnh cho Tiểu Manh rồi đăng lên Weibo ---
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Trợ lý nuôi mèo Ragdoll, cảm giác vuốt ve đúng thật là không giống với người nào đó [hình ảnh]"
Người nào đó hầu như xuất hiện ngay lập tức ---
"@Lục Già V: Cậu đã vuốt mình lại còn vuốt mèo khác!//@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Trợ lý nuôi mèo Ragdoll, cảm giác vuốt ve đúng thật là không giống với người nào đó [hình ảnh]"
Hai người thể hiện tình cảm trên này, fans trông thấy gào khóc kêu, đều ồn ào ở khu bình luận kêu Lục bảo chú ý thiết lập của bản thân.
Trương Uyển bên cạnh chứng kiến toàn bộ chuyện này bỗng cảm thấy trên người Chu Nhiêu dường như phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ nào đó, đôi mắt cô ấy bị chói đến có chút khó chịu.
"Nhiêu ca, chị..." Trương Uyển thâm thúy nhìn cô.
"Sao?" Chu Nhiêu cũng không nhấc mắt, không chút để ý nhìn khu vực bình luận.
Chị thay đổi rồi.

Thấy hành động lướt xem bình luận của cô, Trương Uyển yên lặng nghĩ: Trước đây chị có xem bình luận đâu, sao giờ lại bắt đầu xem rồi, chẳng lẽ bị chị Già lây?
Chu Nhiêu đang lướt bình luận bỗng cười lên, Trương Uyển càng cảm thấy mình đã nghĩ đúng, đây không phải trạng thái thường thấy của chị Già sao?
Lướt xem bình luận dưới bài đăng yêu đương, hoặc xem chủ đề đề cập tới hai người, sau đó thích thú chia sẻ.
Lục Già thấy Weibo đã muốn bùng nổ, cô vừa xem được cái gì? Nhiêu Nhiêu lại có thể chủ động đăng loại tin Weibo thế này!
Xem ra chiêu thức tấn công của cô có hiệu quả!
Cung Thì Duyệt vốn đang vất vả diễn tập lại lần cuối, thấy Lục Già khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ngọt ngào xán lạn, Cung Thì Duyệt càng thêm khó chịu.
"Chị đừng cười nữa!" Cung Thì Duyệt chen chân đá cô một cái, "Chị có thể có chút lòng đồng cảm hay không?"
Cô ấy mới vừa bị người nhà ra lệnh cấm tiếp xúc bày tỏ ân ái với người mình thích, có phải quá đáng lắm không?
Lục Già mặt không biến sắc đá lại một cái, "Chị không có lòng đồng cảm, tìm người khác đi."
Cô mới không thèm nhớ tới đoạn thời gian đó, mà quan trọng nhất chính là mình lại còn làm như thế, ngẫm lại đều cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Không chỉ không nhận được an ủi, trái lại còn bị đá một cái, tuy rằng không mạnh, nhưng Cung Thì Duyệt vẫn khó kìm nén được nức nở, "Huhuhuhu..."
"???"
Lục Già sững sờ, tốc độ khóc của người này còn nhanh hơn mình nữa.
"Bọn họ thật quá đáng, tại sao không cho em liên lạc với chị Thanh chứ?" Cung Thì Duyệt khó chịu nằm trên sofa nức nở.
Nhìn bờ vai không ngừng run rẩy của cô ấy, Lục Già im lặng một hồi, bỗng mở miệng hỏi: "Chị họ em và Thư Đông Thanh rốt cuộc là quan hệ gì?"
Cung Thì Duyệt lau nước mắt, khóc thút thít nói: "Bọn họ trước đây là bạn thân, chị Thanh vẫn luôn thích chị họ em, chị họ em biết nhưng không vạch trần, sau khi chị họ kết hôn thì hai người không liên lạc nữa."
Lục Già nhíu mày, thì ra bên trong còn có một tầng như vậy.
Cô vốn tưởng chị họ của Cung Thì Duyệt và Thư Đông Thanh có hiềm khích, nên không cho phép Cung Thì Duyệt và Thư Đông Thanh thân cận, dẫu sao cô vẫn nhớ rõ chị họ của Cung Thì Duyệt xưa nay mạnh mẽ bá đạo lại thận trọng.
Không đợi Lục Già nói chuyện, Cung Thì Duyệt đã trở nên tức giận, "Dựa vào đâu bọn họ không cho em liên lạc em sẽ không liên lạc, em rất thích chị Thanh!"
"Bài hát của chị ấy đều vô cùng hay, còn tự sáng tác lời và giai điệu, quả thật chính là vật quý!"
Khi nói đến những lời này hai mắt Cung Thì Duyệt đều phát sáng.
Lục Già:......

Sao cô lại cảm thấy nhà họ Cung đã hiểu sai ý tứ của Cung Thì Duyệt nhỉ?
Thấy cô ấy đầy máu sống lại, Lục Già lướt Weibo, vừa nói: "Ừ, nếu đã vậy, có thể gửi phần còn lại cho chị không?"
Cung Thì Duyệt làm mặt quỷ với cô, "Nằm mơ, không cho chị!"
Đã ở trước mặt cô ấy ân ân ái ái, lại còn đá cô ấy, cô ấy sẽ không gửi truyện tranh kia!
Không chỉ truyện tranh, cô ấy còn có ---
Một ý tưởng tuyệt vời nảy ra, đôi mắt Cung Thì Duyệt sáng lên, cô ấy ngọt ngào tươi cười, "Chị giúp em hỏi thăm tin này, em sẽ gửi phần sau cho chị."
Đang ngồi xổm bên cạnh xem Tiểu Manh ăn thức ăn mèo, điện thoại Chu Nhiêu bỗng đổ chuông, cô nhìn Tiểu Manh ngoan ngoãn, lại nhìn điện thoại trên bàn, nội tâm đấu tranh hai giây, vẫn đi đến cầm điện thoại lên ---
Là Lục Già gọi tới.

Chu Nhiêu xoa bộ lông dài mềm mại của Tiểu Manh, không để ý hỏi: "Chuyện gì?"
Bên kia Lục Già thử thăm dò: "Nhiêu Nhiêu, cậu có biết Thư Đông Thanh ở đâu không?"
"Biết." Chu Nhiêu câu được câu chăng vuốt bộ lông dài của Tiểu Manh, ngón tay thon thả trắng trẻo cơ hồ muốn hòa làm một màu với bộ lông trắng.

Giọng nói của cô chứa ẩn ý: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Chỉ là muốn biết ở tòa nhà của Thư Đông Thanh còn căn hộ bán không." Lục Già lấy lòng cười, "Cậu biết không, đàn em em ấy...!ừm."
Nghĩ đến Cung Thì Duyệt, Chu Nhiêu bật cười, "Tôi nói có tính là bán đứng Đông Thanh không?"
"Không tính không tính!" Bên kia Lục Già vội nói.
Nghe thấy giọng điệu gấp gáp của cô, Chu Nhiêu khẽ cười nói: "Không phải cậu nói không tính là không tính, Đông Thanh nói mới tính."
Trong giọng nói của Lục Già là vẻ thất vọng rõ ràng: "A......"
Thấy trên chòm râu của Tiểu Manh dính vụn nhỏ thức ăn mèo, Chu Nhiêu không nhịn được vuốt bộ lông dài của Tiểu Manh, nói: "Nếu không có việc gì tôi cúp máy đây."
"Chờ đã chờ đã ---" Lục Già vội vàng ngăn cô cúp máy, "Đến khi buổi hòa nhạc kết thúc mình sẽ đến chỗ cậu, để cửa cho mình!"
Chu Nhiêu nhíu mày nói: "Đến bao giờ chứ, tôi sẽ không thức đêm chờ cậu, cậu đừng đến đây."
"Ôi ---"
Không đợi Lục Già phát ra âm thanh cầu xin, Chu Nhiêu đã cúp máy trước.
Đùa gì chứ, hòa nhạc kết thúc ít nhất cũng phải mười giờ, cho dù đáp chuyến bay sớm nhất cũng là mười một giờ, đến đây cũng đã ba bốn giờ sáng.
Cũng không phải sinh ly tử biệt, vội vã như thế làm gì?

Phì phì phì!
Lặng lẽ phun xong, Chu Nhiêu hồi tưởng cuộc gọi vừa nãy, đây rõ ràng là Cung Thì Duyệt nhờ Lục Già gọi.

Cô cân nhắc một lát, vẫn nhắn Wechat cho Thư Đông Thanh.
Không ngờ giây tiếp theo, Thư Đông Thanh không chỉ không trả lời cô, còn hỏi lại:
Thư Đông Thanh: Cô có ở nhà không?
Nghĩ tới câu nói sáng nay Lục Già nói với mình, trong lòng Chu Nhiêu thoáng cảm thấy không đúng lắm, vội trả lời Thư Đông Thanh.
Năm phút sau, Thư Đông Thanh cả người chán nản xuất hiện trước cửa nhà.
Vốn định hỏi sao cô ấy lại nhanh thế, thấy sắc mặt Thư Đông Thanh không bình thường, Chu Nhiêu chỉ liếc sang Trương Uyển một cái, Trương Uyển hiểu ý đi vào phòng bếp.
Thư Đông Thanh liền ngồi trên sofa không rên một tiếng, chỉ dựa vào sofa im lặng nhìn trần nhà.
Vừa lúc Tiểu Manh đã ăn xong thức ăn mèo, Chu Nhiêu bế nó ôm lên đùi, vừa chải vuốt bộ lông của nó, vừa chờ Thư Đông Thanh nói chuyện.
"Meo~"
Tiếng mèo kêu hấp dẫn chú ý của Thư Đông Thanh, cô ấy liếc mắt trông thấy chú mèo trên đùi Chu Nhiêu, "Cô nuôi mèo?"
Chu Nhiêu lắc đầu, giải thích đơn giản: "Không phải, mèo của Trương Uyển nuôi cùng bạn trai, nuôi không được định đem cho người khác, tạm thời ở đây một ngày."
Chu Nhiêu ôm Tiểu Manh khua khua đệm thịt về phía Thư Đông Thanh, "Đây, Tiểu Manh, chào chị Thanh đi nào."
Nhìn chú mèo kia, Thư Đông Thanh cười cười, nhưng nụ cười rất nhanh lại biến mất.
Trong lòng Chu Nhiêu trầm xuống, lần trước nhìn thấy cô ấy như thế, là ngày người cô ấy thích kết hôn vào ngày sinh nhật của cô ấy, mà lần này ---
"Tôi nhận được cuộc gọi của cậu ấy." Thư Đông Thanh chợt nói.
Chu Nhiêu nhìn cô ấy.
Thư Đông Thanh như không phát hiện ánh mắt của cô, tự nói: "Cậu ấy bảo tôi cách xa Cung Thì Duyệt một chút."
Trong chớp mắt, Chu Nhiêu nhận ra mối quan hệ trong đó.

Chị họ trong lời của Cung Thì Duyệt chính là người Thư Đông Thanh thích, đây cũng là nguyên nhân khi Cung Thì Duyệt nhắc tới người nọ sắc mặt lại khó coi như thế.
Ánh mắt Thư Đông Thanh lại dừng trên mặt Chu Nhiêu, giọng nói có chút run rẩy, "Tôi không rõ sao cậu ấy có thể đúng lý hợp tình như thế.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương