Tam kim ảnh hậu Lục Già và tam giới thị hậu Chu Nhiêu, hai diễn viên trẻ thực lực rốt cuộc cũng phân cao thấp trước màn ảnh, nhân viên đoàn phim "Hung án truy kích" đều yên lặng cầm thiết bị quay chụp chuẩn bị lưu lại.
Tuy nói hiện tại hai người là quan hệ người yêu, nhưng mọi người vẫn không khỏi suy đoán rốt cuộc là diễn xuất của ai tốt hơn.

Nhận được tin tức của người yêu, Tạ Đồ Nhã khó nén vẻ chờ mong chạy đến cục cảnh sát, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người yêu, đang đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên có người nắm lấy tay cô kéo vào trong góc.
Tạ Đồ Nhã trở tay định khống chế người này, lại đối diện ánh mắt đầy ý cười của người yêu.
"Thì ra là chị." Tạ Đồ Nhã bật cười, dung nhan xưa nay lạnh lùng nghiêm nghị như băng tuyết tan đi, trong mắt thấp thoáng tình yêu dịu dàng.
Người yêu tươi cười ấm áp, cúi đầu hôn môi cô.
Nhân viên công tác bừng bừng hứng thú xem, chỉ thấy Lục Già bỗng quay đầu cười lên.
"Thật xin lỗi, có thể quay lại lần nữa không?" Lục Già ngượng ngùng quay đầu, "Lần đầu hợp tác cùng Nhiêu Nhiêu, có chút kích động."
Nhân viên công tác: Không sao không sao, lúc nãy rất tốt, quay lại lần nữa chắc chắn qua.
Đạo diễn Khâu tốt tính phất tay, "Lại lần nữa!"
Đáy mắt Chu Nhiêu thoáng qua một tia thâm sâu, người kia lập tức ngoan ngoãn, đưa tay kéo tay cô, lay lay như làm nũng, "Mình cam đoan lần sau sẽ qua."
Mời vừa chạm môi cô, Lục Già nhẹ nhàng mút xuống, bỗng cười lên, "Ngại quá!"
Chu Nhiêu:......
Nhân viên công tác:......
Nhân viên công tác: Chắc là...!kích động lắm nhỉ? Không phải cố tình...!rải cẩu lương đâu nhỉ?
"Không sao, quay lại lần nữa!" Đạo diễn Khâu hào phóng phất tay.
Dù sao ít nhất cũng phải quay ba lần, nếu Lục Già thật sự điều chỉnh không được, đến hậu kỳ sẽ cắt bỏ.
Chu Nhiêu híp mắt nguy hiểm, "Nếu cậu không diễn tốt cảnh hôn, vậy ăn gian góc máy đi."
Người này thật sự nghĩ mình sẽ để cậu ta tùy ý chiếm tiện nghi mình?
Lục Già: QAQ

Lục Già ngoan ngoãn cúi đầu nhìn xuống đất, "Mình không làm loạn nữa."
Ừm, cơ hội cuối cùng nhất định phải nắm chắc!
Chu Nhiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt xoay người trở về vị trí.
Lục ngốc này chỉ biết chiếm tiện nghi, cũng không nghĩ xem quay một lần nữa sẽ lại mệt mỏi.
Lần quay thứ ba thuận lợi vô cùng, thuận lợi đến hiện trường quay chụp đều tràn ngập bong bóng màu hồng.
Chu Nhiêu bị Lục Già hôn đến không thở nổi, khóe mắt vì thiếu khí mà hơi phiếm hồng, vì tránh để chân mình mềm nhũn đến dọa người, cô chỉ có thể nắm lấy cổ tay Lục Già, bóp vào gáy Lục Già như cảnh cáo.
Lục Già bất động, cánh tay ôm bên hông cô càng thêm chặt, cơ hồ như muốn nuốt hết tất cả nước bọt trong miệng cô, môi răng quấn quýt kịch liệt không thôi.
Khóe mắt thấy bên cạnh còn có nhân viên công tác đang quay chụp, Chu Nhiêu đóng khớp hàm cảnh cáo, khẽ cắn lấy chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt càng lúc càng càn rỡ.

Lục Già không cam lòng xoa xoa eo cô, cuối cùng cũng buông cô ra, tựa trên trán cô mỉm cười, nói ra lời thoại Chu Nhiêu chờ đợi đã lâu kia:
"Có nhớ chị không?"
"Cắt!"
Đạo diễn Khâu lên tiếng, sau khi kiểm tra một lần, đạo diễn Khâu gật đầu: "Được, qua."
Chu Nhiêu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Già, nhưng vì thiếu khí mà đôi mắt bị hơi nước bao phủ không còn vẻ sắc bén, lại càng như hờn dỗi làm nũng.
Lục Già suýt nữa nghiêng nửa người tới, hưng phấn muốn giữ lấy cô hôn lại lần nữa, nhưng rốt cuộc không dám làm thế, chỉ nhìn cô cười lấy lòng.
Chu Nhiêu tức giận lườm Lục Già, lúc xoay người vô tình thấy nụ cười hàm ý sâu xa của Hứa Ấn, cô nắm chặt nắm tay.
Bình tĩnh, không thể đánh cậu ta, nếu không hình tượng mày vất vả xây dựng sẽ hủy hoại trong phút chốc.
Sau khi phía sản xuất cố ý "tiết lộ", một đoạn phim ngắn của nhân viên công tác nào đó lan truyền trên Weibo, đề tài #Lục Già quay phim cười nhiều lần# vừa ra liền thu hút không ít chú ý của dân mạng.
"Rõ ràng Già thần cố ý cười!"
"Vốn định cười nhạo lầu trên ngốc nghếch tẩy trắng, xem video xong tôi cũng hiểu được Lục Già cố tình cười làm sao bây giờ/quỳ"
"Hung án truy kích" phải không!!! Xem xem xem!"
"Đây là "Hung án truy kích"? Trời ạ, Già thần hợp tác cùng Nhiêu ca rồi? Còn có cảnh hôn!!! Ánh mắt cưng chiều của Nhiêu ca quá real!"

"Vì hôn Nhiêu ca, Lục Già ngay cả bảng vàng của mình cũng đập nát hhhhhhh"
"Lục Già: Nếu không phải sợ bị đuổi khỏi đoàn, thật ra tôi có thể xì cười đến một trăm lần/doge/doge/doge"
"Rốt cuộc đợi được hai người họ hợp tác rồi, chờ mong "Hung án truy kích"!"
"Tôi còn tưởng người kia muốn bôi đen Già thần, ngay cả đại đao bốn mươi thước đều đã rút ra, bây giờ vừa thấy......!lại là một bát cẩu lương!"
Độ nóng của "Hung án truy kích" tăng vọt, nhóm fans gào khóc đòi ăn rốt cuộc cũng ăn được lương của Lục Chu, có thể nói người người hoan hỉ.
Ngoại trừ Chu Nhiêu, và Lục Già.
Quả đúng cái gọi là chiếm tiện nghi nhất thời sảng, về nhà hỏa táng tràng.

Bởi vì nụ hôn đó, Lục Già hoàn toàn mất đi tư cách ở trong phòng ngủ của Chu Nhiêu, ngay cả nằm dưới đất cũng không được phép.
Chu Nhiêu lạnh lùng khóa cửa phòng để cô bên ngoài, mặc kệ Lục Già làm nũng đáng yêu thế nào, cô đều không hề thay đổi.
Không cho cậu ta chút dạy dỗ, sau này được đằng chân lân đằng đầu thì làm sao?
Lục Già còn đang khổ sở suy nghĩ xem làm thế nào dỗ Chu Nhiêu tha thứ cho mình, Chu Nhiêu đã cùng đoàn phim ra ngoài quay ngoại cảnh.
Nếu không phải bởi vì còn có công việc, Lục Già đã muốn mua vé máy bay đuổi theo.
Vì phòng ngừa Lục Già thật sự sẽ đuổi đến, trước khi đi Chu Nhiêu luôn dặn dò, nếu Lục Già còn đến đó, cũng đừng trách cô không khách khí.
Nhờ thế, rốt cuộc Chu Nhiêu không cần phải đối mắt với những trêu đùa thiện ý trong đoàn phim, cho dù cô có thể bỏ qua những ánh mắt này, cũng không có nghĩa cô thật sự chấp nhận.
Máy bay vừa hạ cánh, Chu Nhiêu liền tắt chế độ máy bay, điện thoại vừa mới hồi phục tín hiệu đã vang lên liên tục không ngừng, tin nhắn nhiều đến suýt nữa khiến cô ném luôn điện thoại.
Không hề nghi ngờ, tin nhắn điên cuồng oanh tạc đến đều là từ Lục Già, Hứa Ấn đang kéo vali đi ngang qua cô không cẩn thận thoáng nhìn qua nick name trên giao diện trò chuyện trong điện thoại cô, khẽ phát ra tiếng cười thiện chí.
"Những cô gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt luôn không nỡ rời xa người yêu."
Hứa Ấn nói xong lại vượt qua cô.
Chu Nhiêu bất đắc dĩ mím môi, cất điện thoại đi theo.

Thời tiết nơi này không giống ở thành phố S, vừa đến hôm sau đã đổ một trận tuyết lớn, cảnh tuyết này đúng là thời tiết đoàn phim cần.

Nếu không phải nhóm diễn viên kỹ thuật vững vàng, chỉ sợ đợt quay này sẽ vô cùng vất vả.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, trận tuyết lớn rơi được vài ngày, trên mặt đất đều tích một lớp tuyết thật dày.

Gió tuyết không ngừng, bọn họ còn phải quay cảnh đêm dưới thời tiết thế này.
Bởi vì năng lượng tiêu hao khi quay phim quá lớn, vất vả quay đến hai giờ sáng mới kết thúc công việc, Chu Nhiêu vừa lạnh lại vừa đói mệt mỏi không thôi cuối cùng được Trương Uyển nửa lôi nửa kéo khiêng về khách sạn.
Đêm đó, Chu Nhiêu thậm chí còn không rửa mặt, vừa nằm trên giường liền ngủ thẳng đến hừng đông.
Ngày tiếp theo tỉnh dậy, Chu Nhiêu liền cảm thấy mệt mỏi cả người.

Vốn tưởng do không được nghỉ ngơi đủ, đến khi vào phim trường quay chụp, một cảnh cực kỳ đơn giản lại bị đạo diễn Khâu hô "cắt" ba lần liên tục không được thông qua.
Văn Tần đối diễn cùng cô rốt cuộc nhịn không được nói: "Trông cô mệt mỏi lắm, hay là nghỉ ngơi một lát đi?"
"A?" Chu Nhiêu không khỏi ôm mặt, lúc này mới phát hiện hai má nóng vô cùng.
Thấy dáng vẻ cô như bị bỏng tay, Văn Tần nhíu mày nói: "Bị sốt rồi?"
Trương Uyển vội vàng bước đến dùng tay thử sờ trán cô, bỗng bị độ ấm trên trán cô làm hoảng sợ, "Nhiêu ca chị sốt rồi!"
Vừa nghe lời này, đạo diễn Khâu cũng nhíu mày, "Bảo Tiểu Lưu đến xem xem."
Tiểu Lưu là nhân viên y tế đoàn phim chuẩn bị, nhưng lần trước Chu Nhiêu bị trật chân, Tiểu Lưu vì công việc nên không ở trong đoàn.
Kiểm tra nhiệt độ cho Chu Nhiêu, Tiểu Lưu nhìn nhiệt kế, cau mày nói: "39.5 độ, sốt cao, uống chút thuốc hạ sốt đi."
Đến khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Chu Nhiêu mới thật sự cảm thấy bản thân đang phát sốt, đầu choáng váng còn đau âm ỉ, cả người vừa nóng lại mệt mỏi.
Nếu có thể cô thật muốn nằm trong xe bảo mẫu ngủ một giấc.
Nhưng cô không thể, lúc trước trật chân đã chậm trễ việc quay phim, bây giờ nếu lại vì phát sốt cần nghỉ ngơi mà dừng lại, vậy cô thật sự liên lụy cả đoàn.
Thấy cô cố chấp muốn tiếp tục quay phim, đạo diễn Khâu an ủi: "Cô đừng cậy mạnh, phân đoạn khi nãy cô diễn ba lần đều không được, vẫn nên về khách sạn uống thuốc ngủ một giấc, nhanh chóng khỏi rồi trở về quay tiếp, nếu cô gắng gượng mới là làm chậm trễ công việc của mọi người."
Nghe thế Chu nhiêu cũng không cố chấp chống đỡ nữa, cầm thuốc quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Chu Nhiêu uống thuốc xong nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, đầu mới vừa dính vào gối, đầu óc phát sốt căng thẳng rốt cuộc lơi lỏng, mí mắt nặng dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bất giác đã ngủ đến mười giờ tối.

Sau khi tỉnh ngủ Chu Nhiêu ra một thân mồ hôi, trên người dính ướt khó chịu, nhưng hơi thở nóng rực trong cơ thể rốt cuộc đã thối lui, suy nghĩ vốn trì trệ hỗn loạn trở nên thoải mái dễ chịu hơn.
Chu Nhiêu quay đầu nhìn, Trương Uyển khi nãy ngồi bên giường cô không biết đã đi đâu.

Cô chậm rãi khoác áo ngủ ngồi dậy.

Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, dù mặc áo ngắn tay cũng sẽ không cảm thấy lạnh, chẳng trách cô ra một người mồ hôi.
Cầm quần áo, Chu Nhiêu liền đi vào phòng tắm tắm rửa, đang rửa mặt, bỗng nghe từ phòng khách truyền đến tiếng sột soạt, trải qua những chuyện trong khoảng thời gian qua khiến cô theo bản năng tắt vòi hoa sen nín thở yên lặng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Tiếng bước chân thả nhẹ rõ ràng không muốn quấy nhiễu người trong phòng, Chu Nhiêu tưởng Trương Uyển đã quay trở lại, nhưng sau đó lại nghe được một tiếng bước chân khác.
Nhận thức này khiến lòng cô căng thẳng, Chu Nhiêu vội mặc quần áo vào.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, thật cẩn thận mở hé cửa quan sát tình huống bên ngoài, không ngờ đúng lúc đối diện một đôi mắt đen.
Chu Nhiêu suýt nữa bị dọa tim muốn ngừng đập, lát sau mới ý thức được đây rõ ràng là Lục Già đang cải trang.
Chu Nhiêu tức giận mở cửa bước ra, "Cậu chạy đến đây làm gì?"
Ý thức được vừa rồi mình dọa đến Chu Nhiêu, Lục Già chớp mắt mấy cái, "Đàn em ở Thiên Đông sắp có buổi hòa nhạc ở đây, mình là khách mời đặc biệt."
Chu Nhiêu nhớ lại, lúc này mới nhớ đúng là có chuyện như vậy, tiểu thiên hậu giọng hát ngọt ngào Cung Thì Duyệt có buổi hòa nhạc lưu động ở đây, mà Cung Thì Duyệt đúng là nghệ sĩ của Thiên Đông.
Cô nhíu mày, "Vậy cậu tới đây làm gì?"
Đến đây lại còn làm như kẻ trộm, suýt nữa dọa cô đến phát bệnh tim.
"Mình nghe Trương Uyển nói cậu bị bệnh, đến đây xem thử." Lục Già giật ngón tay, "Trương Uyển nói cậu đang nghỉ ngơi, mình định im lặng không quấy rầy cậu, nào ngờ đâu..."
Nào ngờ đâu lại dọa đến cậu.
"Tôi không sao, cậu nhanh đi đi." Chu Nhiêu bất đắc dĩ xua tay, trong lòng lại nhịn không được chê cười bản thân thần kinh mẫn cảm.
Bị cô giục đi, sắc mặt Lục Già thoáng qua một vẻ thất vọng, tựa như chú mèo bị nhẫn tâm vứt bỏ, cúi đầu buồn bã, "Mình mới nhìn thấy cậu chưa được một phút đồng hồ cậu đã đuổi mình đi, mình làm sai gì khiến cậu tức giận à."
Có rất nhiều chỗ sai.
Nhưng Chu Nhiêu có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không rồi.
Không nghe Chu Nhiêu nói chuyện, Lục Già chợt nhớ tới chuyện lần trước làm khách mời mượn cơ hội hôn môi cô, thật cẩn thận hỏi: "Cậu còn tức giận vì chuyện kia sao? Mình thật sự chỉ định nhân cơ hội hôn nhẹ cậu thôi!"
"Nếu không, cậu hôn lại mình một chút, chúng ta hòa nhau?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương