Gã đàn ông mặc đồng phục công nhân nghe vậy liền vội vàng chạy về hướng thang máy, Lục Già nhấc chân vừa định đuổi theo chợt nhớ bản thân còn đang đỡ Chu Nhiêu, đành phải đỡ Chu Nhiêu dựa vào tường trước.
Chỉ vài giây như thế, gã đàn ông đã thừa dịp chạy vào trong thang máy.
Nhìn ra ý đồ của Lục Già, Chu Nhiêu nắm lấy vai cô ngăn lại, nói: "Đừng làm chuyện dại dột, dáng vẻ người đàn ông kia cường tráng như vậy, sao cậu ngăn được ông ta?", nói xong lấy điện thoại gọi cho bên quản lý tài sản.
Bên phía quản lý tài sản nhanh chóng tiếp điện thoại, giọng Chu Nhiêu vô cùng bình tĩnh, "Tôi ở tòa nhà B phòng 1601, lúc về nhìn thấy có một người đàn ông mặc đồng phục công nhân đứng trong phòng khách nhà mình, tôi hỏi ông ta làm gì, ông ta nói tầng dưới rỉ nước nên lên kiểm tra, bạn tôi muốn hỏi ông ta một chút, nhưng ông ta đã thừa dịp chạy vào thang máy."
Bên phía quản lý tài sản nghe xong lập tức trả lời: "Cô Chu yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người ngay, tìm được rồi sẽ gọi điện trả lời cô."
"Được."
Sau khi Chu Nhiêu cúp máy xong mới giật mình phát hiện trán đã toát không ít mồ hôi.
Trương Uyển nhìn quanh, muốn xem xem vợ chồng Chu thị có ở nhà không.
"Ding---"
Thang máy chợt dừng lại, cửa thang máy chầm chậm mở ra, Lục Già và Chu Nhiêu theo bản năng nhìn về phía thang máy.
Cha Chu và mẹ Chu xách ba túi đồ lớn đi ra từ thang máy, đang cười nói, thình lình thấy ba người các cô đứng ở cửa mới sửng sốt.
"Sao mở cửa rồi không vào?" Mẹ Chu kỳ quái nhìn ba người, chú ý hơn nửa người Chu Nhiêu đều đặt lên người Lục Già, nhướng mày, "Quân Quân con sao vậy?"
Chu Nhiêu che giấu cười cười, "Không có gì, lúc quay phim không cẩn thận bị trật chân."
Mẹ Chu vội đỡ cô, "Vậy còn đứng ở cửa làm chi, nhanh vào đi chứ!"
Thấy vợ chồng Chu thị đi ra từ thang máy, Trương Uyển bị hoảng sợ lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ấy cúi đầu che miệng lại.
Rõ ràng chú dì mới đi siêu thị mua sắm trở về, cho nên cửa vốn là do người kia tự mở!
Các cô không biết người này đã vào được bao lâu, rốt cuộc đã làm gì.
Lưng Trương Uyển phát lạnh, cô ấy có chút không dám ở đây, ai biết người nọ có làm gì trong này không.
Huống chi có lần đầu sẽ rất khó đảm bảo không có lần thứ hai!
Chu Nhiêu nhìn căn hộ bản thân đã ở được vài năm bỗng nhiên cũng có chút phát lạnh, cô nương theo mẹ mình nhảy một chân vào trong phòng khách, ngồi lên sofa.
Trong phòng khách vẫn không có gì thay đổi, ít nhất trước mắt nhìn thấy không có gì không đúng.
Cha Chu mang theo túi mua sắm định đi vào, thấy Trương Uyển còn đang tựa vào tường cúi đầu che miệng, tưởng cô ấy bị ngã, hỏi: "Va vào tường à? Cháu mau nhanh đi nghỉ ngơi đi, đứng đây làm gì?"
Trương Uyển mồm miệng không rõ lên tiếng đáp lời, thân mình cứng ngắc đi vào phòng.
Cha Chu thấy bóng dáng của cô ấy cảm thấy có chút lạ, cũng không nói được là lạ chỗ nào, đành phải mở cửa đi vào.
Trương Uyển nhanh chóng đến bên cạnh Chu Nhiêu ngồi xuống, kề sát Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu đang muốn đẩy cô ấy ra một chút, thấy gương mặt trắng bệch kia liền tùy cô ấy.
Lục Già nhìn sang Chu Nhiêu, Chu Nhiêu im lặng một chốc, hắng giọng thu hút chú ý của cha mẹ, vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại vang lên, người gọi đến đúng là bên quản lý tài sản.
Chu Nhiêu đi thẳng vào vấn đề: "Tìm được người rồi sao?"
Quản lý tài sản nói: "Chúng tôi đã gọi được người, ngay ở căn hộ dưới lầu, bây giờ cô Chu có tiện không? Có muốn đến đây hỏi anh ta?"
Chu Nhiêu nhìn mắt cá chân của mình, nhìn lướt sang cha mẹ nhà mình, ngoài miệng nói: "Bây giờ tôi không tiện lắm nhưng sẽ nhờ người xuống dưới xem."
Cúp điện thoại xong, Chu Nhiêu xoa ấn đường, nói: "Vừa rồi trong nhà có người tới, cửa không phải do con mở."
Nghe được nửa câu đầu mẹ Chu còn có chút không rõ ràng, vừa nghe nửa câu sau sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mẹ Chu thốt lên: "Trong nhà bị trộm sao?!"
Sự chú ý của cha Chu không ở đó, ông bóp ngón tay, xương ngón tay phát ra tiếng vang thanh thúy, nghe đến da đầu muốn phát run, "Có phải bắt được người rồi không?"
Chu Nhiêu rất muốn lão cha nhà mình có thể đánh người nọ một trận, nhưng mà không thể.
"Cha bình tĩnh chút." Chu Nhiêu đưa tay trấn an, "Bên phía quản lý tài sản đã bắt được người, cha không thể đánh ông ta, chỉ cần hỏi ông ta đến đây làm gì."
Dù cho rất muốn động thủ, cha Chu vẫn nhớ rõ không thể làm lộ tin tức của con gái nhà mình, chỉ nghẹn lại sự bực tức này, "Con yên tâm, trong lòng cha đều hiểu, cha đi xem xem sao lại thế này."

Mẹ Chu vội vàng theo sau, "Mẹ cũng đi nhìn xem."
Lục Già định đi cùng, bị cha Chu ngăn lại, "Cô thêm lộn xộn gì nữa?"
"Cháu và Nhiêu Nhiêu đều là người của công chúng, nếu thật sự có vấn đề gì, cháu cũng có thể giúp chú một tay." Lục Già thành khẩn nói.
Cha Chu vừa nghe lời này thấy cũng có lý, bất đắc dĩ gật đầu, "Được, đi xem đi."
Ba người nhanh chóng ra khỏi nhà, chỉ còn Chu Nhiêu và Trương Uyển ngồi trong căn hộ.
"Nhiêu ca......" Trương Uyển nắm tay áo của cô, "Chị nói xem tên kia làm gì trong này?"
Nhìn căn hộ đã bị xâm nhập, Chu Nhiêu siết chặt gối ôm, "Không biết, có thể hắn ta cũng chưa kịp làm gì, cũng có thể cái gì cũng đã làm rồi."
Người này rốt cuộc là tùy tiện lựa chọn đối tượng, hay đã có tính toán xâm nhập vào nhà cô từ trước?
Vỗ vai Trương Uyển, Chu Nhiêu hất cằm, "Em vào xem có dấu vết bị lục lọi hay không.", nếu không phải do chân cô không tiện, cô cũng sẽ tự đi vào nhìn.
Trương Uyển chần chờ một lát, nghĩ chắc cũng không có gì, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ kiểm tra.
Nhân lúc Trương Uyển đi kiểm tra, Chu Nhiêu gọi cho Vưu Cầm, điện thoại rất nhanh đã có người nghe máy ---
Giọng nói bình tĩnh của Vưu Cầm truyền đến: "Chị còn đang định gọi cho em, sao chân lại bị trật rồi?"
Chu Nhiêu cười giễu cợt, giọng nói lạnh lùng: "Nếu không trật chân chắc em đã bỏ lỡ rồi."
Nghe ra phẫn nộ trong giọng nói của cô, Vưu Cầm sửng sốt, vội hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Em vừa về phát hiện cửa mở, cha mẹ em không có ở nhà, một người đàn ông đứng trong phòng khách nhà em không biết đang làm gì." Chu Nhiêu siết chặt lòng bàn tay, "Chị nói xem nếu chân em không bị đau phải về nhà nghỉ ngơi, sao có thể gặp phải một màn như vậy?"
"Cái gì?!" Vưu Cầm khiếp sợ thốt lên, "Bắt được người đó chưa?"
"Quản lý tài sản bắt được rồi, cha mẹ em đang xuống xem nhân tiện báo cảnh sát." Chu Nhiêu xoa thái dương, "Em sẽ không ở đây nữa, hôm nay sẽ chuyển ra ngoài."
Cô không biết gã đàn ông này có làm gì trong nhà không, lỡ như là gắn camera, máy nghe trộm linh tinh gì đó?
Vưu Cầm đối diện lại im lặng.
Không nghe được giọng nói của chị ấy, Chu Nhiêu nhịn không được gọi: "Vưu Cầm?"
Một tiếng thở dài nặng nề từ ống nghe truyền đến, Chu Nhiêu bỗng cảm thấy có thể Vưu Cầm đang giấu diếm bản thân chuyện gì đó.

Cô bình tĩnh truy vấn: "Chị có chuyện gì giấu em?"
Vưu Cầm cũng không thề thốt phủ nhận, trầm ngâm giây lát nói: "Vốn chị không định nói em biết, tránh làm em sợ."
Lòng Chu Nhiêu trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên, ngữ điệu cấp bách nói: "Có phải liên quan đến chuyện Chu Huyên bị khởi tố mấy ngày trước?"
"Phải" Vưu Cầm chậm rãi nói: "Ngày đó Chu Huyên bị hủy hợp đồng, bọn chị nhận được rất nhiều cuộc gọi báo cáo nội bộ."
"Trong đó có một cuộc nói Chu Huyên từng thuê người đến nhà em lắp camera lỗ kim*, nói xong liền cúp máy ngay."
*Camera lỗ kim: dạng máy quay rất nhỏ, dùng để quay lén, theo dõi hoặc giám sát tài sản.
"Chị không cách nào phán đoán được chuyện này là thật hay giả, chị đã đến hai căn nhà khác của em để kiểm tra, không có vấn đề gì, mà chỗ em đang ở là chỗ an toàn nhất trong ba căn nhà, cha mẹ em cũng đang ở nhà, chị chỉ cho rằng đó là trò đùa dai."
Chu Nhiêu khó thể tin nói: "Chuyện thế này sao chị không nói cho em biết?"
"Bởi vì em còn đang quay phim, chị không muốn vì một chuyện có thể chỉ là trò đùa mà quấy rầy em!" Vưu Cầm giải thích.
Nghe thế Chu Nhiêu cười lạnh: "Chị không hổ là người đại diện của Nguyệt Tinh, mọi chuyện đều ưu tiên cho lợi ích."
Cô thật sự tức chết rồi, vậy mà Vưu Cầm không nói với cô chuyện này? Nếu hôm nay cô không trở về sớm, nói không chừng người kia đã gắn camera rồi, mà cô cũng sẽ hoàn toàn không biết gì cả!
Nhưng tất cả mọi chuyện Vưu Cầm đều biết, chị ta biết nhưng lại không nói cho cô!
"Chuyện này là do chị thất trách, nhưng không phải vì lợi ích mới ra quyết định như vậy.

Nếu chị nói cho em rồi thì sau đó em định thế nào? Ngày đêm phòng cướp hay sao?" Vưu Cầm kiên nhẫn nói, "Ngày đó chỉ riêng cuộc gọi nặc danh về Chu Huyên đối với em đã có chín cuộc, mỗi một cuộc chị đều đi xác nhận một lần, chẳng lẽ mỗi một cuộc chị đều phải nói cho em biết sao?"

"Chín cuộc?" Chu Nhiêu ấn thái dương, "Nói đi, là tin tức gì."
Những tin này cho dù là giả cũng có thể nhắc nhở cô một chút, không đến mức sau này ngay cả chút đề phòng cũng không có.
"Chu Nhiêu!" Vưu Cầm có chút bất lực, "Chị dám cam đoan những tin khác đều là giả, có người nói Chu Huyên thuê xã hội đen bắt cóc em, chụp ảnh khỏa thân của em, loại chuyện này cũng muốn chị nói cho em hay sao?"
Sống lưng Chu Nhiêu chợt lạnh, cô thật sự cảm thấy Chu Huyên có khả năng làm ra loại chuyện này.
Đang nói chuyện điện thoại, Trương Uyển đã kiểm tra hết các phòng đi ra, cô ấy lắc đầu với Chu Nhiêu, ít nhất từ bên ngoài thoạt trông không có dấu vết thay đổi gì.

Cô ấy không thể mở hết tất cả ngăn kéo tủ quần áo kiểm tra, chỉ kiểm tra phòng ngủ của bản thân, nhưng thoạt nhìn không có gì bị đụng chạm qua.
Chu Nhiêu hiểu rõ rũ mắt, nói tiếp: "Chị thật sự nên nói cho em biết, ít nhất em có thể đề phòng."
Vưu Cầm:......
Vưu Cầm: đi đi.
Chu Nhiêu còn muốn nói tiếp, thoáng thấy cửa nhà mở ra, cô nghiêng đầu trông sang, chỉ thấy cha mẹ mình vẻ mặt tức giận khó nhịn đi vào, vẻ mặt của Lục Già cũng cực kỳ khó coi.
"Lần sau nói tiếp, dù sao em sẽ không ở nơi này nữa." Chu Nhiêu đơn giản nói xong liền cúp máy, nhanh chóng hỏi: "Sao thế này?"
Cha Chu vừa mở miệng đã muốn chửi người, nhìn đến nơi này còn có cô gái khác, gắng gượng nuốt xuống lời thô tục, "Cái đồ lưu manh đó!"
Chu Nhiêu nghe không rõ, "Ông ta làm gì?"
Cha Chu muốn nói, cắn chặt răng vẫn không nói ra được, đẩy mẹ Chu, "Bà nói đi."
Mẹ Chu có chút ghê tởm chà xát bả vai, nói: "Hắn ta trộm nội y của con."
Chu Nhiêu suýt nữa buồn nôn muốn phun ra, cô nâng tay che miệng chát ghét vô cùng.
Người này sao lại ghê tởm như vậy?
Nhớ tới chuyện Vưu Cầm nói khi nãy, Chu Nhiêu hỏi tiếp: "Hắn ta chỉ làm chuyện này thôi sao?"
Một người nghĩ ra đủ cách để vào nhà cô lại chỉ vì trộm mấy món nội y?
Cho dù chỉ việc này cũng đã đủ ghê tởm.
Lục Già bên cạnh nói: "Hắn nói hắn vừa lấy xong định đi đã gặp chúng ta trở về.

Vừa rồi chú và mình đã báo cảnh sát, hắn đã bị cảnh sát đưa đi."
Nhưng Chu Nhiêu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lục Già nói tiếp: "Chú dì và mình đã xem qua camera chỗ hành lang, hắn chỉ vào nhà khoảng mười hai phút."
Mười hai phút có thể làm cái gì?
Chu Nhiêu cẩn thận ngẫm nghĩ, quyết định trước hết chuyển ra ngoài trong khoảng thời gian này.
Còn chưa được nửa giờ, chuyện này đã bị lan truyền đến trên mạng, trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi liền xông lên hot search, cho dù ekip của Chu Nhiêu đã nhanh chóng hợp tác với nhiều phía xóa bỏ những tin tức này, nhưng vẫn ngăn không được xôn xao.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế biết được chuyện này lại có thể cung cấp tin cho phóng viên, khả năng lớn nhất là do nhân viên phía quản lý tài sản làm.

Vốn chuyện thợ sửa chữa lén cạy khóa cửa vào nhà chủ nhà ăn cắp sẽ do phía quản lý tài sản chịu trách nhiệm, bây giờ còn làm ra chuyện thế này.
Chưa chờ đến Chu Nhiêu tìm bọn họ gây phiền phức, phía quản lý tài sản đã nhanh chóng điều tra ra kết quả, sa thải nhân viên tự tiện tung tin cho phóng viên đồng thời khởi tố người nọ.
Nhưng dù bên quản lý tài sản làm thế nào, chuyện này cũng đã bị phơi bày ra ánh sáng, thậm chí Chu Nhiêu còn nhận được điện thoại của đạo diễn Khâu, bảo cô bị trật chân thì ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khỏi hẳn rồi hẵng đến đoàn phim tiếp tục quay.
Nhưng cô biết, đạo diễn Khâu đã xem được tin tức trên mạng nên cho cô chút thời gian để giải quyết vấn đề.

Cho dù thế nào, chuyển ra ngoài đã là chuyện cấp thiết nhất, thậm chí đêm nay cô cũng không muốn ngủ lại chỗ này.
Ai biết tên kia có gắn camera linh tinh gì trong phòng tắm hay không?
Chu Nhiêu đang nghĩ xem nên chuyển đi đâu, Lục Già ngồi xổm bên cạnh nhỏ giọng đưa ra đề nghị: "Nhiêu Nhiêu, cậu muốn đến ở chỗ mình không?"
Hở?
Chu Nhiêu nhìn sang hướng Lục Già.
Thấy Chu Nhiêu nhìn mình, Lục Già vội nói: "Mình nghĩ, người nọ có thể phá cửa đi vào, nơi này sẽ không an toàn nữa, chi bằng đổi chỗ ở."
"Tuy rằng cậu cũng có nơi ở khác, nhưng nếu cậu ở chỗ mình, cho dù có chuyện gì cũng là xảy đến với mình." Ánh mắt Lục Già chân thành đề nghị, "Hơn nữa mình cảm thấy chỗ ở của mình sẽ an toàn hơn nơi này một chút."
Chu Nhiêu nhướng mày, "Chỗ cậu an toàn, vậy sao cậu lại muốn đến chỗ tôi?"
Lục Già vặn ngón tay, đôi mắt mong chờ nhìn cô, "Bởi vì mình muốn có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày."
"Vậy đặt ảnh chụp của tôi làm hình nền đi." Chu Nhiêu mỉm cười, "Như vậy lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy tôi."
Lục Già lấy điện thoại mở màn hình lên đưa cho cô xem, trên màn hình rõ ràng là dáng vẻ cô đang nghiêng người nằm ngủ trên gối đầu.
"Cậu dám thừa dịp tôi ngủ chụp ảnh tôi!" Chu Nhiêu hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Lục Già vội thu điện thoại về, hẹn thề son sắt: "Mình chỉ chụp có một tấm thôi!", chỉ thiếu không đưa tay lên thề.
Chu Nhiêu mỉm cười, vươn tay về phía cô, "Phải không, cho tôi xem album ảnh của cậu."
Lục Già:......
Lục Già lặng yên rũ mi, vừa tủi thân vừa buồn bã nói: "Mỗi dáng vẻ của cậu đều rất đẹp, mình chỉ muốn lưu lại vẻ đẹp của cậu mà thôi."
Mặc dù cả ngày bị fans tung hô là "thịnh thế mỹ nhan", nhưng khi nghe Lục Già nói lời này, tim Chu Nhiêu vẫn đập thật nhanh.
Chu Nhiêu mặt không biến sắc véo mặt Lục Già, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vừa rồi là ai nói chỉ chụp mỗi một bức này? Tôi nên gọi cậu là kẻ nói dối hay tên cuồng chụp ảnh đây?"
Lại bị véo mặt, Lục Già cũng không dám phản kháng kêu đau, cười lấy lòng nói: "Gọi mình "Lục bảo" là được rồi, nếu không thì "thân ái" cũng được."
Chu Nhiêu cười lạnh, buông tay muốn đẩy Lục Già ra, "Cậu nằm mơ."
Xoa vị trí bị véo, Lục Già nhỏ giọng than thở: "Vậy hy vọng mộng đẹp của mình sớm ngày thành sự thật."
"Cậu nói cái gì?" Chu Nhiêu lườm cô.
"Không có gì!" Lục Già thành khẩn lắc đầu, "Mình thật sự đề nghị cậu đến chỗ mình ở, ít nhất đối với cậu mà nói nơi đó vẫn rất an toàn."
Đề nghị này đích xác khiến Chu Nhiêu có chút động tâm, nhưng cũng không phải do những lời nói của Lục Già, mà là vì những cuộc gọi nặc danh Vưu Cầm nói ban nãy.
Cô không ngờ Chu Huyên thật sự làm những chuyện thế này, ít nhất trước khi kiểm tra xong toàn diện, cô sẽ không thể an ổn ở trong nhà mình.
Trừ phi bây giờ nhanh chóng đi mua một căn hộ mới, nếu không ở lại chỗ Lục Già là biện pháp tốt nhất.
Ít nhất cô không cần lo lắng Lục Già sẽ ở sau lưng đâm mình một đao.
Thấy cô trầm tư không nói, Lục Già rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: "Thật đó, hơn nữa chỗ của mình cũng rất rộng rãi, Trương Uyển và chú dì đều có thể ở được."
Chu Nhiêu không đáp lại ngay lập tức, mà đi thương lượng cùng cha mẹ mình.
"Cái gì? Chu Huyên kia còn gây ra chuyện thế này?" Cha Chu tức giận đập bàn bang bang, "Cha đã nói người phụ nữ này trông không phải người tốt, cả ngày một dáng vẻ hồ ly tinh còn ké fame của con, người này nên vào tù đi!"
Mẹ Chu vội hỏi: "Vậy con có báo cảnh sát không?"
"Bây giờ vẫn chưa xác định chuyện này là thật hay giả." Chu Nhiêu mệt mỏi ngồi trên giường, năm rồi cũng không có nhiều chuyện thế này, sao năm nay toàn bộ lại xảy đến như thế?
Chẳng lẽ cô thật sự đụng phải tiểu nhân?
"Con vẫn nên đến chỗ Lục Già ở đi."
Ngoài ý muốn chính là, lời này do cha Chu nói ra.
Cha Chu vỗ vai cô, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ít nhất trước khi điều tra rõ sự tình đừng ở chỗ này nữa, con cũng phải chú ý an toàn của bản thân, tốt nhất nên thuê thêm mấy vệ sĩ."
Tuy rằng ông không vui khi con gái nhà mình quá thân cận với Lục Già, nhưng nghĩ đến an toàn của con gái, chuyển đến nhà Lục Già sẽ an toàn hơn.
Bởi vì dù xảy ra chuyện cũng là người ta nhắm vào Lục Già, không phải Quân Quân.
"Con biết rồi, con sẽ chú ý." Chu Nhiêu cười nói.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn nói những chuyện sốt ruột này với cha mẹ, ngoại trừ khiến họ lo lắng thì cũng chỉ là lo lắng, thật sự không cần thiết.
"Con cũng đừng lo cho cha và mẹ con, chúng ta định ngày mai sẽ trở về, không gây thêm phiền toái cho con." Cha Chu khoát tay.
Chu Nhiêu ngẩn ra, định phản bác không có gì phiền toái cả, lại nghe mẹ mình nói: "Đúng vậy, chúng ta đã ở đây hơn nửa tháng, cũng nên về rồi."
Vợ chồng Chu thị vốn chỉ chuẩn bị đến đây một tuần, nhưng cha Chu thấy Lục Già ở đây nên lo lắng, lúc này mới ở lại thêm tuần nữa.

Nhưng cho dù ở lại một tuần, cha Chu cũng không thể đuổi Lục Già đi, thậm chí lúc này không thể không bảo con gái mình chuyển đến ở nhà của Lục Già.
Ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, chủ động khăn gói về nhà.
Chuyện chuyển đến chỗ Lục Già cứ như vậy mà quyết định, Chu Nhiêu cũng không mang theo gì, chỉ lấy thuốc mỡ bệnh viện cấp xong liền nhảy nhảy đi theo Lục Già.
Ai biết gã đàn ông nhân lúc mười hai phút kia làm cái gì, so với kiểm tra từng thứ một, không bằng dứt khoát đổi mới luôn.
Trương Uyển ở lại chờ cảnh sát đến điều tra thu thập chứng cứ, đến khi cảnh sát điều tra xong Hùng Miêu Miêu sẽ đến đây đón cô ấy qua kia.
Khi Lục Già lái xe đưa Chu Nhiêu đến, nhìn xe chạy vào khu biệt thự nổi tiếng nhất của thành phố, Chu Nhiêu không khỏi nhìn Lục Già một cái thật sâu.
Nhưng ngẫm lại, sao lúc trước cô không mua biệt thự nhỉ?
À, là vì chỉ có cô và Trương Uyển ở, cô cảm thấy mua biệt thự không cần thiết lắm.
Lục Già đỡ cô ấn chuông cửa, mở cửa là một dì khoảng trên dưới năm mươi tuổi.
"Cô Lục đã về!" Dì rất kinh ngạc, lúc nhìn thấy Chu Nhiêu, trên mặt lại hiện lên một vẻ vui sướng, "Cô Chu cũng đến đây, mời vào mời vào!"
Chu Nhiêu cười chào hỏi, dưới sự trợ giúp của Lục Già nhảy lò cò vào.
Lục Già đỡ cô ngồi lên sofa xong, lại đặt dưới chân phải của cô một cái gối ôm.
"Dì Trang, phiền dì lấy giúp cháu một túi chườm đá." Lục Già quay đầu nói với dì Trang.
Dì Trang mới vừa đặt nước trà xuống, chú ý tới mắt cá chân của Chu Nhiêu đặt trên sofa, đáp lời rồi đi lấy túi chườm đá.
Chu Nhiêu quan sát gian biệt thự này, khóe mắt thoáng thấy một viên đạn pháo màu vàng nâu chạy vội về hướng của Lục Già.
"Gâu gâu!" Một chú chó lông vàng hưng phấn bổ nhào lên người Lục Già, hai chân trước đặt trên đầu gối cô, bất cứ ai cũng nhìn ra nó đang hưng phấn bao nhiêu.
"Cậu còn nuôi chó?" Chu Nhiêu vừa nói xong đã nghĩ nơi này còn có dì Trang, không giống chỗ cô chỉ có cô và Trương Uyển, lúc đi ra ngoài cũng là hai người cùng đi, nào có thời gian mà nuôi thú cưng.
Lục Già xoa đầu chú chó, "Đúng vậy, nó tên Tráng Tráng, chào chị gái xinh đẹp này đi nào."
Chú chó hưng phấn "gâu" một tiếng.
Chu Nhiêu không khỏi cong khóe môi, "Chắc chắn nó rất nhớ cậu."
Lục Già cố ý vô tình nhìn cô, ngoài miệng nói với chú chó: "Tráng Tráng à, đừng trách chị, chị cũng đã tìm được một chủ nhân khác cho em."
Chu Nhiêu đạp cô một cái, người kia vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Dì Trang cầm túi chườm đá đến, lúc này Lục Già mới đẩy chú chó ra, cầm túi chườm đá chườm mắt cá chân giúp cô.
Chú chó thấy hai chân trước của mình bị đặt trên sofa, tò mò nhìn Chu Nhiêu, cô đưa tay sờ nó, chú chó lập tức nhiệt tình liếm tay cô, chọc cô cười không ngừng, những u ám trong lòng cũng tan đi không ít.
Đến chiều khi Hùng Miêu Miêu đưa Trương Uyển đến đây thuận tiện mang theo một ít quần áo mới, Chu Nhiêu không khỏi khích lệ trợ lý nhà mình một câu.
Chính cô suýt nữa đã quên chuyện này, không ngờ Trương Uyển lại nhớ rõ, thật sự là một trợ lý tri kỷ!
"Không có, là Miêu Miêu đưa em đi mua, cô ấy nhắc em chị sẽ cần những thứ này." Trương Uyển ngại ngùng giữ lấy vành tai mình, thật sự cô ấy không nghĩ tới, dù sao đầu óc đều chỉ nghĩ đến gã công nhân kia đã làm gì trong nhà.
Chu Nhiêu im lặng giây lát, thu hồi câu khích lệ kia.
Tối đó Chu Nhiêu nhận được điện thoại của vài người bạn, đều là vì biết được nhà cô bị đột nhập, cố ý gọi đến hỏi xem có cần hỗ trợ hay không.
Nhưng cô đã tìm được biện pháp giải quyết, không cần phải làm phiền bạn bè, chưa kể bọn họ cũng rất bận rộn.
Nghe giọng nói của cô không phải giả vờ, mấy người bạn mới thôi.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Nhiêu mặc áo ngủ mới chậm rãi đỡ tường đi ra phòng tắm, tuy rằng mắt cá chân còn có chút đau, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc chiều.
Vừa mới vào phòng, cô đã trông thấy Lục Già đang trải đệm chăn trên đất.
"Cậu làm gì vậy?" Chu Nhiêu phản ứng chậm nửa nhịp.
"Nằm dưới đất đấy!" Lục Già tỏ vẻ đương nhiên.
"Không phải cậu có phòng sao? Sao còn chạy đến đây nằm đất?" Chu Nhiêu có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Đây là nơi ở của Lục Già, nào có chuyện chủ nhà chạy đến phòng của khách nằm dưới đất ngủ?
Lục Già tủi thân nói: "Nhưng mình sợ hãi."
"......" Chu Nhiêu bị cô làm nghẹn, chậm rãi nhảy đến bên giường ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Được rồi, lên ngủ đi."
Lục Già đang trải đệm chợt nghe thấy thế còn tưởng rằng mình nghe lầm, cô sửng sốt ngẩng đầu, "Nhiêu Nhiêu vừa rồi mình không nghe nhầm chứ?"
Chu Nhiêu cũng không phản ứng lại cô, dứt khoát ngã vào trên giường, "Không ngủ thì quên đi."
"Không không không, mình ngủ! Mình ngủ!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương