"Cậu ra ngoài sớm như vậy là để mua bó hoa này?"
Thấy bó hoa hầu như che khuất cả cơ thể Lục Già kia, Chu Nhiêu xoa xoa thái dương.
"Cậu không thích sao?" Lục Già nhận thấy có chút không đúng, để hoa lên bàn, ân cần nhìn cô, "Mình làm cậu khó xử?"
Đâu chỉ khó xử, quả thực khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải.
"Tôi nói với cha mẹ, chúng ta đã mở lời với nhau." Chu Nhiêu quyết định thống nhất với Lục Già.
Lục Già nghe vậy hai mắt sáng lên, không đợi cô mở miệng, Chu Nhiêu nói tiếp: "Hiện tại chúng ta là vì công việc, cho nên đang lăng xê CP."
Ánh sáng trong mắt Lục Già bỗng chốc biến mất, tựa như bị hắt một chậu nước lạnh.

Nhưng cô lập tức tự an ủi bản thân các cô hiện tại đúng thật không phải người yêu, cùng lắm chỉ là quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi.

Huống chi trong mắt chú dì cô được xem là kẻ đối xử tệ với Nhiêu Nhiêu.

Lục Già mím môi nói: "Mình hiểu rồi."
Chu Nhiêu lại hoài nghi nhìn Lục Già, cậu ta thật sự biết nên làm thế nào sao?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Chu Nhiêu, Lục Già rũ mắt, "Vờ như là đồng nghiệp với nhau, phải không?"
Xem ra đúng là đã hiểu.

Chu Nhiêu khẽ gật đầu, "Cậu hiểu là được rồi, cha mẹ tôi vẫn còn nhớ chuyện năm đó, bọn họ sẽ không cho cậu vẻ mặt vui vẻ đâu."
Cho nên tốt nhất là cậu dọn ra ngoài trốn đi.
Lời này Chu Nhiêu cũng không nói ra, cô hy vọng Lục Già có thể chủ động tránh đi.

Nhưng Lục Già sẽ biết khó mà lui sao?
Không, cô chỉ biết nghênh đón khó khăn mà tiến lên, đặc biệt là trong chuyện này.
"Mình biết, chú dì giận mình là bình thường, không sao cả, vốn dĩ là mình không đúng." Lục Già cong mắt, lộ ra dáng vẻ yếu đuối bị ức hiếp.
Không phải ---
Vẫn nuốt xuống lời nói, Chu Nhiêu không muốn thừa lời cãi vã với cô, vội bỏ lại một câu: "Bị uất ức cũng đừng nói với tôi."
Thấy bóng dáng Chu Nhiêu hấp tấp rời đi, Lục Già nhịn không được cười khẽ thành tiếng.

Khi Chu Nhiêu từ phòng ngủ bước ra, vợ chồng Chu thị đã bỏ thức ăn mang đến vào trong tủ lạnh, đang ngồi trên sofa uống trà.
Cha Chu thấy cô đi ra, liền nhíu mày, "Hai đứa muốn nói gì mà phải vào phòng mới nói được?"
Không phải Quân Quân lại muốn yêu đương với Lục Già chứ?
Cũng chỉ có đứa ngốc Quân Quân này mới tin tưởng xào CP với cô ta, vờ làm người yêu.

Chắc chắn Lục Già đang lợi dùng tình cảm của Quân Quân, rồi sau đó lại lợi dụng sự nghiệp của con bé!
Dù cho muốn tìm trong giới này, lấy vẻ ngoài của Quân Quân, tìm dạng gì mà không được? Sao phải treo cổ trên cái cây Lục Già này?
Nghĩ vậy trong lòng cha Chu lại một trận bất bình, sao Quân Quân lại hết thuốc chữa như thế?
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lục Già này không phải người tốt!
"Không có gì, con chỉ chụp ảnh đăng Weibo với cậu ấy, đây là công việc yêu cầu thôi." Chu Nhiêu cười lấp liếm, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Lão cha nhà mình trông rất hào hoa phong nhã, nhưng khi nóng giận vẫn rất đáng sợ, hơn nữa động thủ cũng không qua loa.
Cô còn nhớ rõ lúc học cấp hai, có lần cha đưa cô đi mua sách, lúc trở về đang đi đường thì trời mưa, sau đó gặp mấy gã uống say đến không còn biết gì, thấy cô bèn nói lời bẩn thỉu lại còn muốn động tay động chân, sau đó cha cô bỗng cởi áo khoác phủ lên đầu cô, dễ dàng đánh mấy người đó tan đàn xẻ nghé, quả thật đẹp trai muốn chết.
Lúc ấy Chu Nhiêu cảm thấy, kiếp này cô sẽ không gặp được người đàn ông nào đẹp trai hơn lão cha của mình.
Cho dù cha vì tức giận mà phải vào đồn công an một chuyến, sau khi giáo dục vài câu thì cũng thả ra.

Trở lại chuyện chính, Chu Nhiêu thấy cha mình nổi nóng bèn trốn sau lưng mẹ, cho dù đã trưởng thành thì vẫn thế.
"Ông xem ông kìa, hung dữ cái gì, khó khăn lắm mới gặp Quân Quân một lần ông lại dọa con bé!" Mẹ Chu an ủi vỗ vỗ tay Chu Nhiêu, trừng mắt nhìn ông chồng nhà mình.
"Tôi hung dữ lúc nào, muốn hỏi chút thôi." Cha Chu nghiêm mặt mở to mắt, vẻ mặt vô tội.
Lúc Lục Già đi ra, bầu không khí trong phòng khách lại nhanh chóng đông đặc lại.
Trương Uyển đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh, chỉ hy vọng chị Cầm mau tới đây lấy chuyển phát nhanh, phá vỡ không khí đông cứng nơi này.
"Cô Lục." Cha Chu mở miệng trước, trong giọng điệu khách sáo là sự xa cách rõ ràng, "Công việc của cô hẳn là bận rộn nhỉ, nếu đã chụp ảnh xong với Quân Quân, vậy mau đi làm việc đi."
Lục Già mặt không biến sắc, vẫn cười thân thiện, "Chú khách sáo rồi, gọi cháu Lục Già là được.", chẳng chút tiếp lời câu nói sau của cha Chu.
Cha Chu sắc mặt như thường, chỉ nói: "Cô Lục khách sáo, nhưng chúng tôi không quen, xin miễn gọi tên."
Đoạn đối thoại tràn ngập mùi vị bài xích rõ ràng này khiến mẹ Chu không thể nghe nổi, bà nhìn Chu Nhiêu đang che mặt trốn tránh, trong lòng thở dài, dùng sức ngắt đùi ông chồng nhà mình, nói với Lục Già: "Lục Già nếu có công việc thì mau đi đi, đừng để ý chú Chu của cháu."
Cha Chu bị ngắt suýt nữa không kiềm được, nghe nói thế lại suýt không kiềm được lần nữa, rốt cuộc vẫn nghĩ đến mặt mũi của bà xã và con gái nhà mình, mới nuốt xuống xưng hô "chú Chu của cháu" này.

"Không sao, hôm nay cháu không có công tác gì." Lục Già nói xong, ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh.
Chu Nhiêu nhịn không được lườm cô, còn nói là đồng nghiệp với nhau à?
Vợ chồng Chu thị theo bản năng nhìn sang Chu Nhiêu, người kia cứng đờ, mỉm cười giải thích: "Là thế này, vì Lục Già bị nhân viên công tác trong ekip tấn công, nên tạm thời ở đây."
Cha Chu vừa nghe lông mày liền dựng ngược.
Cái gì gọi là bị nhân viên tấn công sẽ ở đây, vậy mà cũng nói được sao?
Cô ta bị tập kích có quan hệ gì với con? Sao lại chuyển đến chỗ con ở?
Con bị thiếu não sao, lúc này lại để cô ta ở đây, lỡ đâu cô ta nhân cơ hội đùa giỡn tình cảm của con thì sao?
Cha Chu không biết bản thân nên lôi con gái nhà mình lại gõ đầu một cái, hay nên bắt Lục Già yêu tinh hại người này đánh một trận.
Trong phút chốc, Lục Già nhạy bén nhận thấy một luồng hơi thở nguy hiểm đang tập trung vào mình.


Cô vẫn duy trì nụ cười khéo léo, khiến cho bản thân càng có vẻ ôn hòa vô hại.
Liên tục hít sâu, cha Chu vỗ đùi, như tán gẫu mà nói: "Cô Lục không còn chỗ ở khác sao?"
Không đợi Chu Nhiêu nói chuyện, Lục Già giải thích: "Bởi vì nhân viên đều biết tất cả chỗ ở của cháu ở thành phố, nên cháu mới nhờ Nhiêu Nhiêu cho cháu ở tạm một thời gian."
Nhiêu Nhiêu, còn gọi thân mật như thế.
Cha Chu nén giận, "Tôi nhớ Quân Quân còn có chỗ ở khác, cũng có thể cho cô mượn."
Lục Già vừa định nói chuyện đã bị Chu Nhiêu cắt lời, "Cha, chúng ta nói chuyện khác được không? Cậu ấy chỉ ở tạm nơi này một thời gian, không có gì đâu."
Bây giờ các cô đều không có quan hệ gì, không có lý do gì lại làm chuyện gây khó dễ.
Cha Chu bị con gái nhà mình làm nghẹn, ánh mắt sắc bén quét sang Chu Nhiêu.
Chu Nhiêu quay đầu tránh ánh mắt của ông, nói tiếp: "Mới đó đã đến trưa rồi, bây giờ con đi nấu cơm, lát nữa mọi người lại đói bụng."
Biết con gái đang trốn tránh, cha Chu cũng không nói thêm nữa, đành nâng tách trà lên uống.
Mẹ Chu vỗ vỗ tay Chu nhiêu, "Ngồi đi, để mẹ nấu."
Trương Uyển vốn định hỗ trợ, chuông cửa lại vang lên, đoán được là Vưu Cầm tới lấy chuyển phát, Trương Uyển cầm túi chuyển phát trên bàn đi ra mở cửa.
Vưu Cầm nhận túi đang muốn đi, trông thấy mẹ Chu ở chỗ huyền quan*, trố mắt một giây mới phản ứng lại đây là mẹ Chu Nhiêu, thần sắc ôn hòa hơn nhiều, "Chào dì."
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách.
"Cháu là người đại diện của Quân Quân đúng không?" Mẹ Chu cười chào hỏi, "Quân Quân làm phiền cháu rồi."
Bên kia đang nói, điện thoại Chu Nhiêu bỗng vang lên, cô nhìn thấy là một dãy số lạ, liền dứt khoát từ chối.
Mời vừa thả điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Chu Nhiêu nhìn lại vẫn là dãy số lạ kia, cô cau mày lại từ chối cuộc gọi.
Điện thoại còn chưa đặt xuống lại vang lên, vẫn là dãy số ấy.
"Có phải có việc tìm con không, con nhận đi." Cha Chu nhắc nhở.
Chu Nhiêu lắc đầu, sau khi từ chối cuộc gọi thì cài đặt chặn cuộc gọi từ số lạ, "Con không biết người này, không cần tiếp."
Trương Uyển bên cạnh nghe nói thế không hiểu sao lạnh sống lưng, cô ấy vội uống một ly nước ấm để sưởi ấm bản thân.
Chỉ mong là cô ấy suy nghĩ nhiều.

Cha Chu nhíu mày hỏi: "Thật sự không cần lo sao?", lần này bọn họ tới là để thăm con gái, không phải để quấy rầy công việc của con, nếu thật sự là quấy rầy công việc, chẳng thà để bọn họ nhanh chóng trở về.
"Không sao đâu, chuyện công việc bọn họ sẽ liên hệ với người đại diện của con." Chu Nhiêu giải thích, sau khi cài đặt chặn số lạ xong, điện thoại rốt cuộc không còn động tĩnh nữa.
Chu Nhiêu không thể lén nhận công việc, đều phải qua tay Vưu Cầm kiểm tra, không chỉ để đảm bảo lợi ích của Chu Nhiêu, mà còn vì lợi ích của công ty.
Cho nên nếu muốn tìm cô hợp tác, đều sẽ liên hệ với người đại diện của cô.
Như vậy, cũng không cần phải tiếp số lạ.
Chưa buông điện thoại bao lâu, lại phát ra một tiếng "ting".
Chu Nhiêu nhìn, là tin nhắn từ dãy số đó:
Con đàn bà đê tiện! Mày cho rằng không nghe điện thoại là có thể tránh thoát sao......
Đồng tử Chu Nhiêu mạnh mẽ co lại, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Lục Già phát giác biến hóa trong mắt cô không khỏi nhíu mày, cha Chu bên cạnh nói: "Sao thế?"
"Không có gì." Chu Nhiêu cầm điện thoại đứng dậy đi ra cửa tìm Vưu Cầm.
Vưu Cầm còn đang hàn huyên với mẹ Chu ở cửa, thấy cô đến đây, thuận miệng hỏi: "Còn việc gì sao?"
Chu Nhiêu không nói gì, trực tiếp đưa điện thoại tới trước mắt chị.
Nhìn thấy tin nhắn kia, Vưu Cầm cau mày, "Trước tiên đưa điện thoại cho chị, khoảng thời gian này em dùng điện thoại khác đi, chị đi điều tra."
Đây là lần đầu số điện thoại riêng của Chu Nhiêu bị lộ.
"Nhanh chóng giải quyết." Chu Nhiêu không muốn nói thêm gì nữa, nói mật mã điện thoại cho Vưu Cầm.
Vưu Cầm đáp lời rồi tạm biệt mẹ Chu, nhanh chóng rời đi.
Thấy vẻ mặt hai người nói chuyện không tốt lắm, mẹ Chu lo lắng hỏi dò: "Có phải công việc gặp trục trặc không?"
Chu Nhiêu trước mặt cha mẹ liền vui vẻ cười, "Không, chỉ là gặp một fan dây dưa không ngừng, có chút phiền."
Mặc dù là antifan.
Lục Già nghe nói thế lại nhíu chặt mày.
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương