Fangirl Thành Công
-
Chương 16
Lúc cô quay người thì cánh cửa phía sau mở ra, một cánh tay vươn ra kéo mạnh cô vào bên trong. Đỗ Nhược Lam còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ép lên cánh cửa, một nụ hôn mãnh liệt phủ xuống môi cô. Vì bị giật mình nên miệng cô lúc này vẫn hé mở, Vũ Thiếu Kiệt lại nhân cơ hội tiến vào trong, quấn quýt chiếc lưỡi mềm mại của cô, khi thì vờn quanh, khi thì mút mạnh như muốn đoạt hết ngọt ngào trong miệng cô.
Đỗ Nhược Lam bị hôn đến choáng váng, cả người mềm nhũn, dán vào cửa, Ipad cũng vì thế mà rơi xuống sàn nhà. Vũ Thiếu Kiệt dùng hai tay giữ lấy eo cô kéo lại gần mình, đến khi mềm mại của cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Một tay anh giữ cho cô không ngã, một tay lúc này lại luồn vào trong vạt áo của cô, từ từ tiến lên trên, đến khi chạm đến đôi bồng đào được bảo vệ trong chiếc áo lót, anh bóp nhẹ một cái.
"Ưm...". Có lẽ vì đau nhói trước ngực, cô bừng tỉnh, hai tay chống lên ngực của anh đẩy mạnh ra. Nhân lúc anh buông đôi môi mình ra, cô mềm mại lên tiếng, còn mang theo tia sợ hãi: "Anh... anh Thiếu Kiệt, đừng...đừng như vậy mà."
Có lẽ nghe được cô sợ hãi, cũng nhận thấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng run lên nên Vũ Thiếu Kiệt cũng dừng lại. Nhưng không buông cô ra, anh cứ thế ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, để cô nghe thấy tiếng tim mình đập, để cô cảm nhận được tiểu Thiếu Kiệt vì cô mà thức dậy. Ôm được một lát, anh lại không nói một lời, bế cô lên, đi về phía sô pha.
"A". Cô thì đột nhiên bị bế nên hoảng sợ, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Cô lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh. Xấu hổ quá.
Khi đến sô pha, anh cũng không buông cô ra, để cô ngồi lên đùi mình. Với tư thế này, cô lại thấy mất tự nhiên, vì cô nhận ra cái đó của anh đang tiếp xúc với mông của cô, dù cách lớp quần áo nhưng cô cũng cảm thấy nó nóng rực và cứng rắn. Cô nghĩ chỉ cần mình cử động, anh sẽ nổi thú tính lên mà thịt cô mất.
"Anh Thiếu Kiệt, anh... anh để em xuống đi."
"Sao vậy?" Vũ Thiếu Kiệt cất giọng nói nói khàn khàn hỏi cô.
"Em... em... không thoải mái." Cô ngượng ngùng trả lời, lại cố gắng để leo xuống người anh.
Anh lại làm như không nghe thấy câu nói của cô, ôm cô chặt hơn: "Em mà còn nhúc nhích nữa là anh không nhịn được muốn em đâu. Đây xem như là một trừng phạt nhỏ dành cho em. Đã là bạn gái của anh rồi mà còn đi xem mắt sao? Hửm?"
Cô lập tức ngồi im khi nghe anh nói vậy: "Anh đừng hiểu lầm, là do mẹ em tự ý sắp xếp, chứ em nào có muốn đâu. Hơn nữa...hơn nữa em cũng đã nói với mẹ là em đã có bạn trai rồi, nhưng bà ấy lại không tin. Em biết sao được chứ!". Sau khi giải thích xong, lại như nghĩ đến điều gì, hai mắt cô sáng lên:
"Anh đây là đang ghen sao?"
"Đúng vậy, biết bạn gái mình chuẩn bị đi xem mắt thì ai lại không ghen cơ chứ."
"Haha." Cô cười ngượng hai tiếng: "À đúng rồi, em xuống là để cho anh xem lịch trình ngày mai." Nói rồi cô lại thừa dịp anh thả lỏng, vùng dậy chạy đến nhặt chiếc Ipad bị bỏ rơi ở cửa nãy giờ. Lại ngồi xuống bên cạnh anh gõ gõ vài cái: "Đây, anh xem đi."
Vũ Thiếu Kiệt nhận lấy, lướt lên lướt xuống xem vài lần: "Chỉ có hai hoạt động thôi sao?"
"Đúng vậy, vì anh mới khỏe lại, nên em không sắp xếp nhiều. Với lại lúc anh nằm viện, em đã hủy một số hợp đồng quảng cáo rồi."
"Được rồi, bây giờ cũng đã trễ rồi, có phải là anh nên đi ngủ rồi không."
Nghe anh nói vậy, cô mới nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ rồi sao: "Đúng rồi, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, em không làm phiền anh nữa. Tạm biệt... Á!". Khi cô vừa đứng dậy định đi về thì bị người nào đó ôm ngang hông rồi bế lên. Vì sợ té nên cô dùng hai tay ôm chặt lấy cổ anh theo thói quen: "Anh Thiếu Kiệt, anh làm gì vậy? Thả em xuống đi."
"Anh là muốn đi nghỉ ngơi mà." Giọng nói trầm khàn cùng hơi thở của anh như có như không phả vào tai cô làm cô rất nhột, mặt cũng đỏ lên.
"Vậy thì anh bỏ em xuống đi, em muốn đi về, không làm phiền anh nữa."
Nhưng Vũ Thiếu Kiệt đã cất bước đi vào phòng ngủ: "Tiểu Lam, hôm nay ở lại đây đi!
"Như vậy sao mà được chứ, anh mau thả em xuống đi." Cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng đã muộn rồi, anh đã bế cô đến phòng, xoay người, dùng chân đóng cửa phòng lại.
"Tại sao lại không được, chỉ đơn giản là ngủ thôi mà. Không lẽ em nghĩ anh muốn làm chuyện gì khác? Hửm?"
"Không...không phải như vậy." Khi cô còn đang bối rối thì anh đã đặt cô lên chiếc giường êm ái, tràn ngập mùi hương của anh. Anh cũng nhanh nhẹn nằm xuống bên cạnh cô, lấy chăn phủ lên hai người rồi tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ với ánh sáng mờ ảo.
Anh ôm cô vào lòng,in lên môi cô một nụ hôn: "Ngủ đi."
Đỗ Nhược Lam bị hôn đến choáng váng, cả người mềm nhũn, dán vào cửa, Ipad cũng vì thế mà rơi xuống sàn nhà. Vũ Thiếu Kiệt dùng hai tay giữ lấy eo cô kéo lại gần mình, đến khi mềm mại của cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Một tay anh giữ cho cô không ngã, một tay lúc này lại luồn vào trong vạt áo của cô, từ từ tiến lên trên, đến khi chạm đến đôi bồng đào được bảo vệ trong chiếc áo lót, anh bóp nhẹ một cái.
"Ưm...". Có lẽ vì đau nhói trước ngực, cô bừng tỉnh, hai tay chống lên ngực của anh đẩy mạnh ra. Nhân lúc anh buông đôi môi mình ra, cô mềm mại lên tiếng, còn mang theo tia sợ hãi: "Anh... anh Thiếu Kiệt, đừng...đừng như vậy mà."
Có lẽ nghe được cô sợ hãi, cũng nhận thấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng run lên nên Vũ Thiếu Kiệt cũng dừng lại. Nhưng không buông cô ra, anh cứ thế ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, để cô nghe thấy tiếng tim mình đập, để cô cảm nhận được tiểu Thiếu Kiệt vì cô mà thức dậy. Ôm được một lát, anh lại không nói một lời, bế cô lên, đi về phía sô pha.
"A". Cô thì đột nhiên bị bế nên hoảng sợ, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Cô lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh. Xấu hổ quá.
Khi đến sô pha, anh cũng không buông cô ra, để cô ngồi lên đùi mình. Với tư thế này, cô lại thấy mất tự nhiên, vì cô nhận ra cái đó của anh đang tiếp xúc với mông của cô, dù cách lớp quần áo nhưng cô cũng cảm thấy nó nóng rực và cứng rắn. Cô nghĩ chỉ cần mình cử động, anh sẽ nổi thú tính lên mà thịt cô mất.
"Anh Thiếu Kiệt, anh... anh để em xuống đi."
"Sao vậy?" Vũ Thiếu Kiệt cất giọng nói nói khàn khàn hỏi cô.
"Em... em... không thoải mái." Cô ngượng ngùng trả lời, lại cố gắng để leo xuống người anh.
Anh lại làm như không nghe thấy câu nói của cô, ôm cô chặt hơn: "Em mà còn nhúc nhích nữa là anh không nhịn được muốn em đâu. Đây xem như là một trừng phạt nhỏ dành cho em. Đã là bạn gái của anh rồi mà còn đi xem mắt sao? Hửm?"
Cô lập tức ngồi im khi nghe anh nói vậy: "Anh đừng hiểu lầm, là do mẹ em tự ý sắp xếp, chứ em nào có muốn đâu. Hơn nữa...hơn nữa em cũng đã nói với mẹ là em đã có bạn trai rồi, nhưng bà ấy lại không tin. Em biết sao được chứ!". Sau khi giải thích xong, lại như nghĩ đến điều gì, hai mắt cô sáng lên:
"Anh đây là đang ghen sao?"
"Đúng vậy, biết bạn gái mình chuẩn bị đi xem mắt thì ai lại không ghen cơ chứ."
"Haha." Cô cười ngượng hai tiếng: "À đúng rồi, em xuống là để cho anh xem lịch trình ngày mai." Nói rồi cô lại thừa dịp anh thả lỏng, vùng dậy chạy đến nhặt chiếc Ipad bị bỏ rơi ở cửa nãy giờ. Lại ngồi xuống bên cạnh anh gõ gõ vài cái: "Đây, anh xem đi."
Vũ Thiếu Kiệt nhận lấy, lướt lên lướt xuống xem vài lần: "Chỉ có hai hoạt động thôi sao?"
"Đúng vậy, vì anh mới khỏe lại, nên em không sắp xếp nhiều. Với lại lúc anh nằm viện, em đã hủy một số hợp đồng quảng cáo rồi."
"Được rồi, bây giờ cũng đã trễ rồi, có phải là anh nên đi ngủ rồi không."
Nghe anh nói vậy, cô mới nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ rồi sao: "Đúng rồi, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, em không làm phiền anh nữa. Tạm biệt... Á!". Khi cô vừa đứng dậy định đi về thì bị người nào đó ôm ngang hông rồi bế lên. Vì sợ té nên cô dùng hai tay ôm chặt lấy cổ anh theo thói quen: "Anh Thiếu Kiệt, anh làm gì vậy? Thả em xuống đi."
"Anh là muốn đi nghỉ ngơi mà." Giọng nói trầm khàn cùng hơi thở của anh như có như không phả vào tai cô làm cô rất nhột, mặt cũng đỏ lên.
"Vậy thì anh bỏ em xuống đi, em muốn đi về, không làm phiền anh nữa."
Nhưng Vũ Thiếu Kiệt đã cất bước đi vào phòng ngủ: "Tiểu Lam, hôm nay ở lại đây đi!
"Như vậy sao mà được chứ, anh mau thả em xuống đi." Cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng đã muộn rồi, anh đã bế cô đến phòng, xoay người, dùng chân đóng cửa phòng lại.
"Tại sao lại không được, chỉ đơn giản là ngủ thôi mà. Không lẽ em nghĩ anh muốn làm chuyện gì khác? Hửm?"
"Không...không phải như vậy." Khi cô còn đang bối rối thì anh đã đặt cô lên chiếc giường êm ái, tràn ngập mùi hương của anh. Anh cũng nhanh nhẹn nằm xuống bên cạnh cô, lấy chăn phủ lên hai người rồi tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ với ánh sáng mờ ảo.
Anh ôm cô vào lòng,in lên môi cô một nụ hôn: "Ngủ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook