[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi
-
Chương 4: Royal school (3)
Ngồi trong lớp học Toán mà Khải ta chẳng nghe được chút bài giảng nào cả, phần ít là do giao tiếp bằng tiếng Anh vẫn chưa thuần thục lắm nên khó tiếp thu nhưng phần lớn lại là do cả tiết học Nguyên với Nhỏ cứ bài này làm thế này, bài nọ làm thế kia rồi cười khúc khích khi Nguyên làm sai. Khải phải nói là bực lắm, thỉnh thoảng lại quay xuống lườm Nguyên nhưng cậu vẫn chưng bộ mặt ta đây ngây ngô không biết càng làm Khải bực mình. Thấy Khải cả buổi ngồi cựa quậy không yên nên Tỉ cũng khó chịu không kém. Tiết học toán kết thúc, lần đầu tiên Nguyên cảm thấy thích môn toán và không muốn tiết học này kết thúc, còn Khải thì chưa bao giờ cậu cảm thấy ghét toán học đến mức muốn nguyền rủa nó thế này. Tỉ quay người xuống bàn dưới, nhìn Nhỏ rồi thở dài thườn thượt, nói:
- Hải Băng này, cậu thật vô tư quá làm mình cả tiết không yên thân vì có ai đó tỏa mùi khét nông nặc này, khó ngửi quá đi.* Mặt Tỉ nhăn lại, tay phe phẩy quạt không khí như ngửi thấy mùi lạ*
-Có mùi khét sao? Mà tại mình á? Mình làm gì sai sao?...Nếu tại mình thì cho mình xin lỗi cậu nhé.*Nhỏ thật không hiểu Tỉ nói thế có ý gì nhưng mà dù sao chắc hẳn cx một phần liên quan đến mình nên Nhỏ chấp nhận xin lỗi.Mặt xịu xuống như mắc lỗi nặng lắm.*
-Tớ có thấy mùi gì đâu, mà tại sao cậu phải xin lỗi chứ rõ ràng cậu chẳng làm gì mà. * Nguyên thấy Nhỏ vô duyên vô cớ xin lỗi Tỉ thì cảm thấy bực mình, gắt lên*
-"Cô gái này thật thú vị nha, có cô ấy bên cạnh thì mình không lo sau này cô đơn nữa rồi. Ước gì cô ấy ở cạnh mình mãi thế này thì hay nhỉ. Mà mày nghĩ cái quái gì vậy Tỉ? Mày có điên không đấy?"*Tỉ bất giác mỉm cười nghĩ đến Nhỏ, rồi lại cố phủ nhận nó, xem như chưa từng nghĩ qua. Nhưng quả thật muốn quên đi cái ý nghĩ điên rồ đó thật rất khó khăn*
Vừa được nói chuyện với Nhỏ yên ổn một lúc thì đấm Fan lu lượt kéo đến tặng quà, xin chữ ký,...vây kín TFBOYS, Nhỏ cx phải cố gắng lắm mới chui ra khỏi cái đám hỗn độn ấy. Khải nhìn nhỏ với ánh mắt cầu cứu, van xin khẩn thiết, hiểu ý Khải Nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi lớp toan đến cầu cứu thầy hiệu trưởng nhưng vừa bước được vài bước thì có mấy bạn nam kéo Nhỏ lại hỏi bài liên tục. Kết thúc chuỗi bài tập thì cũng là lúc tiếng chuông báo vào học reo lên, đám fan liền lũ lượt kéo ra nhau trở về lớp để lại đó một đống quà lớn tướng gồm một số ít là sô cô la phần còn lại là gấu bông, bút hàng hiệu,....cùng ba chàng trai bơ phờ mệt mỏi.
Nhỏ trở lại chỗ ngồi, Nguyên, tỉ và cả Khải đều mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi. Thấy vậy Nhỏ liền chạy ra ngoài mua khăn ướt nhưng lại quên mang theo ví tiền nên với số tiền còn lại trong người chỉ mua được hai chiếc. Về đến lớp Nhỏ đưa khăn cho Khải và Nguyên, còn Tỉ vì mệt mà đang ngủ, Nhỏ không nỡ đánh thức, tự động rút khăn tay lau mồ hôi cho Tỉ. Chứng kiến cảnh Nhỏ quan tâm chăm sóc Tỉ, Nguyên và Khải bực đến muốn phát điên, toàn thân sát khí tỏa ra nồng nặc. Cảm thấy sống lưng lạnh toát Nhỏ từ từ quay đầu nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm.
-"Chẳng nhẽ họ sợ mình làm vậy sẽ liên lụy đến danh tiếng của Tỉ? Vậy thì có lẽ nên dừng lại rồi, nhưng trông cậu ta đầy mồ hôi thế kia vi khuẩn phát triển rồi lây sang mình thì làm sao đây? Thật thấy gớm quá đi mà."*Nhỏ nghĩ bụng nhanh tay lau nốt phần còn lại sót trên gương mặt thanh tú của Tỉ rồi lẳng lặng trở về chỗ ngồi.
Thật ra thì từ lúc Nhỏ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi thì Tỉ đã tỉnh giấc. Nhưng không hiểu vì sao cậu lại không thể ps mình cử động, toàn thân như hoàn toàn tê cứng.Lúc đó cậu chỉ mong cho thời gian ngừng trôi để Nhỏ ân cần chăm sóc cậu mãi mãi. Mùi hương từ Nhỏ quá đỗi dịu dàng càng làm cậu thêm mê đắm. Nhưng rồi chuyện gì cũng phải đến lúc kết thúc, Nhỏ rời bước trở về chỗ trong lòng Tỉ xuất hiện một cảm giác hụt hẫng khó tả. Thầy giáo cũng vừa bước vào lớp, tiết học lại bắt đầu.
REEEEEEEEEEENNNNNNNNGGGGGGGGG..............
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Khải, Tỉ, Nguyên định sẽ mời Nhỏ ăn trưa cùng nhưng vừa quay ra Nhỏ đã biến đâu mất dạng đành mang gương mặt ỉu xìu như bánh mì ngâm nước đến căng tin. Mà ông trời cũng thật kỳ lạ, đã không được cùng nhỏ ăn trưa thì đã đành vậy mà cả ba vừa bước đến căng tiin thì Fan cũng ngùn ngụt kéo đến báo hại cả ba chạy đến hụt hơi mới thoát được và cũng vừa nhận ra mình đang ở trên sân thượng của trường. Vừa đói, vừa mệt cả ba người ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để. Nguyên lại bắt đầu trường ca than vãn:
-Ô..ng trời..t.hật là bất...công a. Đã không..cho ăn thì..chớ..lại còn..bị fan vây..quanh. T..hật đáng...chế..t mà.*nguyên vừa nói vừa thở hổn hển.*
-Ôi trời ạ...Đói quá đi thôi.*Khải cũng thêm vào*
-Hai người thôi than vãn đi, dành lượng sức ít ỏi còn lại mà nghỉ ngơi nhé.8Tir bực bội nhưng vẫn phải nói nhẹ nhàng vì không muốn fan phát hiện*
Nghỉ được một lúc Nguyên ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức làm cái bụng Nguyên réo liên hồi, cả Tỉ và Khải cũng chẳng chịu yên. một chốc sau thì có tiếng buowcsc chân tiến gần chỗ cả ba ngồi nghỉ. Trong đầu cả ba lúc này chỉ nghĩ đến 3 từ duy nhất "Thế là hết!".
Nhỏ đang ngồi trên sân thượng thưởng thức bữa trưa một mình thì nghe tiếng động lạ liền tò mò đến xem không ngờ bắt gặp ba chàng đang thở dốc ngồi dựa vào tường.
-Các cậu... sao lại ở đây thế?
-A...Hải Băng! Mik được cứu rồi. *Ba chàng đồng thanh nói lớn*
Sau một lúc được Tỉ phân tích tình hình thì nhỏ mới lên tiếng.
-Cả ba chưa ăn gì đúng không. Vậy lại ăn cùng mình đi. Mình làm nhiều quá thừa hết cả ra mà chẳng có ai ăn chung cả.*Nhỏ kéo cả ba đến ngồi vào tấm khăn rộng trải trên nền sân, sau đó đem rất nhiều món ăn từ chiếc hộp lớn dọn ra giữa.* Mọi người cùng ăn nha. Chúc ngon miệng.
-Chúc mọi người ngon miệng.*Đồng thanh*
- Sao cậu làm nhiều đồ ăn quá vậy? phần này làm sao một người ăn hết được/*Tỉ tò mò hỏi Nhỏ*
-Cái này là phần ăn cho năm người đó, tớ định sẽ kết bạn và mời họ cùng ăn trua nhưng không ai muốn ăn cùng mình cả. Cũng may có các cậu đó.*Nhỏ cười nhẹ*
Như hiểu được hoàn cảnh (Giả tạo) của Nhỏ nên cả ba chàng cũng thông cảm cho Nhỏ. Quả thật những món ăn này nhỏ nấu thật ngon nha, toàn đồ ăn Nhật hết, nào là cơm, súp Miso,món hầm(Nimono),thịt heo cốt lết(Tonkatsu),cá nướng (yakizakana), gà chiên giòn(karaage) và tráng miệng bằng món bánh hình hoa anh đào rất đẹp mắt. Phải nói là một bữa trưa hoàn hảo. Sau bữa trưa, tâm trạng Khải tốt hơn lúc sáng rất nhiều nhưng phải nói rằng, thật sự cậu đang rất lo sợ Nhỏ sẽ rời xa mik và đén với người khác. Nghĩ đến đó thôi mà lòng cậu đã nóng như lửa đốt rồi, thật khó chịu mà. Gác suy nghĩ đó sang một bên cậu trở lại lớp và bắt đầu học.
- Hải Băng này, cậu thật vô tư quá làm mình cả tiết không yên thân vì có ai đó tỏa mùi khét nông nặc này, khó ngửi quá đi.* Mặt Tỉ nhăn lại, tay phe phẩy quạt không khí như ngửi thấy mùi lạ*
-Có mùi khét sao? Mà tại mình á? Mình làm gì sai sao?...Nếu tại mình thì cho mình xin lỗi cậu nhé.*Nhỏ thật không hiểu Tỉ nói thế có ý gì nhưng mà dù sao chắc hẳn cx một phần liên quan đến mình nên Nhỏ chấp nhận xin lỗi.Mặt xịu xuống như mắc lỗi nặng lắm.*
-Tớ có thấy mùi gì đâu, mà tại sao cậu phải xin lỗi chứ rõ ràng cậu chẳng làm gì mà. * Nguyên thấy Nhỏ vô duyên vô cớ xin lỗi Tỉ thì cảm thấy bực mình, gắt lên*
-"Cô gái này thật thú vị nha, có cô ấy bên cạnh thì mình không lo sau này cô đơn nữa rồi. Ước gì cô ấy ở cạnh mình mãi thế này thì hay nhỉ. Mà mày nghĩ cái quái gì vậy Tỉ? Mày có điên không đấy?"*Tỉ bất giác mỉm cười nghĩ đến Nhỏ, rồi lại cố phủ nhận nó, xem như chưa từng nghĩ qua. Nhưng quả thật muốn quên đi cái ý nghĩ điên rồ đó thật rất khó khăn*
Vừa được nói chuyện với Nhỏ yên ổn một lúc thì đấm Fan lu lượt kéo đến tặng quà, xin chữ ký,...vây kín TFBOYS, Nhỏ cx phải cố gắng lắm mới chui ra khỏi cái đám hỗn độn ấy. Khải nhìn nhỏ với ánh mắt cầu cứu, van xin khẩn thiết, hiểu ý Khải Nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi lớp toan đến cầu cứu thầy hiệu trưởng nhưng vừa bước được vài bước thì có mấy bạn nam kéo Nhỏ lại hỏi bài liên tục. Kết thúc chuỗi bài tập thì cũng là lúc tiếng chuông báo vào học reo lên, đám fan liền lũ lượt kéo ra nhau trở về lớp để lại đó một đống quà lớn tướng gồm một số ít là sô cô la phần còn lại là gấu bông, bút hàng hiệu,....cùng ba chàng trai bơ phờ mệt mỏi.
Nhỏ trở lại chỗ ngồi, Nguyên, tỉ và cả Khải đều mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi. Thấy vậy Nhỏ liền chạy ra ngoài mua khăn ướt nhưng lại quên mang theo ví tiền nên với số tiền còn lại trong người chỉ mua được hai chiếc. Về đến lớp Nhỏ đưa khăn cho Khải và Nguyên, còn Tỉ vì mệt mà đang ngủ, Nhỏ không nỡ đánh thức, tự động rút khăn tay lau mồ hôi cho Tỉ. Chứng kiến cảnh Nhỏ quan tâm chăm sóc Tỉ, Nguyên và Khải bực đến muốn phát điên, toàn thân sát khí tỏa ra nồng nặc. Cảm thấy sống lưng lạnh toát Nhỏ từ từ quay đầu nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm.
-"Chẳng nhẽ họ sợ mình làm vậy sẽ liên lụy đến danh tiếng của Tỉ? Vậy thì có lẽ nên dừng lại rồi, nhưng trông cậu ta đầy mồ hôi thế kia vi khuẩn phát triển rồi lây sang mình thì làm sao đây? Thật thấy gớm quá đi mà."*Nhỏ nghĩ bụng nhanh tay lau nốt phần còn lại sót trên gương mặt thanh tú của Tỉ rồi lẳng lặng trở về chỗ ngồi.
Thật ra thì từ lúc Nhỏ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi thì Tỉ đã tỉnh giấc. Nhưng không hiểu vì sao cậu lại không thể ps mình cử động, toàn thân như hoàn toàn tê cứng.Lúc đó cậu chỉ mong cho thời gian ngừng trôi để Nhỏ ân cần chăm sóc cậu mãi mãi. Mùi hương từ Nhỏ quá đỗi dịu dàng càng làm cậu thêm mê đắm. Nhưng rồi chuyện gì cũng phải đến lúc kết thúc, Nhỏ rời bước trở về chỗ trong lòng Tỉ xuất hiện một cảm giác hụt hẫng khó tả. Thầy giáo cũng vừa bước vào lớp, tiết học lại bắt đầu.
REEEEEEEEEEENNNNNNNNGGGGGGGGG..............
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Khải, Tỉ, Nguyên định sẽ mời Nhỏ ăn trưa cùng nhưng vừa quay ra Nhỏ đã biến đâu mất dạng đành mang gương mặt ỉu xìu như bánh mì ngâm nước đến căng tin. Mà ông trời cũng thật kỳ lạ, đã không được cùng nhỏ ăn trưa thì đã đành vậy mà cả ba vừa bước đến căng tiin thì Fan cũng ngùn ngụt kéo đến báo hại cả ba chạy đến hụt hơi mới thoát được và cũng vừa nhận ra mình đang ở trên sân thượng của trường. Vừa đói, vừa mệt cả ba người ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để. Nguyên lại bắt đầu trường ca than vãn:
-Ô..ng trời..t.hật là bất...công a. Đã không..cho ăn thì..chớ..lại còn..bị fan vây..quanh. T..hật đáng...chế..t mà.*nguyên vừa nói vừa thở hổn hển.*
-Ôi trời ạ...Đói quá đi thôi.*Khải cũng thêm vào*
-Hai người thôi than vãn đi, dành lượng sức ít ỏi còn lại mà nghỉ ngơi nhé.8Tir bực bội nhưng vẫn phải nói nhẹ nhàng vì không muốn fan phát hiện*
Nghỉ được một lúc Nguyên ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức làm cái bụng Nguyên réo liên hồi, cả Tỉ và Khải cũng chẳng chịu yên. một chốc sau thì có tiếng buowcsc chân tiến gần chỗ cả ba ngồi nghỉ. Trong đầu cả ba lúc này chỉ nghĩ đến 3 từ duy nhất "Thế là hết!".
Nhỏ đang ngồi trên sân thượng thưởng thức bữa trưa một mình thì nghe tiếng động lạ liền tò mò đến xem không ngờ bắt gặp ba chàng đang thở dốc ngồi dựa vào tường.
-Các cậu... sao lại ở đây thế?
-A...Hải Băng! Mik được cứu rồi. *Ba chàng đồng thanh nói lớn*
Sau một lúc được Tỉ phân tích tình hình thì nhỏ mới lên tiếng.
-Cả ba chưa ăn gì đúng không. Vậy lại ăn cùng mình đi. Mình làm nhiều quá thừa hết cả ra mà chẳng có ai ăn chung cả.*Nhỏ kéo cả ba đến ngồi vào tấm khăn rộng trải trên nền sân, sau đó đem rất nhiều món ăn từ chiếc hộp lớn dọn ra giữa.* Mọi người cùng ăn nha. Chúc ngon miệng.
-Chúc mọi người ngon miệng.*Đồng thanh*
- Sao cậu làm nhiều đồ ăn quá vậy? phần này làm sao một người ăn hết được/*Tỉ tò mò hỏi Nhỏ*
-Cái này là phần ăn cho năm người đó, tớ định sẽ kết bạn và mời họ cùng ăn trua nhưng không ai muốn ăn cùng mình cả. Cũng may có các cậu đó.*Nhỏ cười nhẹ*
Như hiểu được hoàn cảnh (Giả tạo) của Nhỏ nên cả ba chàng cũng thông cảm cho Nhỏ. Quả thật những món ăn này nhỏ nấu thật ngon nha, toàn đồ ăn Nhật hết, nào là cơm, súp Miso,món hầm(Nimono),thịt heo cốt lết(Tonkatsu),cá nướng (yakizakana), gà chiên giòn(karaage) và tráng miệng bằng món bánh hình hoa anh đào rất đẹp mắt. Phải nói là một bữa trưa hoàn hảo. Sau bữa trưa, tâm trạng Khải tốt hơn lúc sáng rất nhiều nhưng phải nói rằng, thật sự cậu đang rất lo sợ Nhỏ sẽ rời xa mik và đén với người khác. Nghĩ đến đó thôi mà lòng cậu đã nóng như lửa đốt rồi, thật khó chịu mà. Gác suy nghĩ đó sang một bên cậu trở lại lớp và bắt đầu học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook