[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
-
Quyển 2 - Chương 51: Khi Nhân Mã chào thua Bạch Dương
Đúng như lời Bảo Lam nói. Từ ngày hôm ấy... Không đúng! Từ giây phút ấy chính thức Cupid Thiên Bảo xảy ra chiến tranh lạnh. Khiến những người ngoài cuộc phải rùng mình trước Cupid trẻ con này. Bằng chứng để khẳng định điều này từ các dẫn chứng sau:
1/ Đồ ăn.
Khi có đồ ăn, một là Bảo Lam bay vào lấy trước rồi quay lưng bỏ đi không ngoái đầu lại và ngược lại. Hai là Bảo Lam sẽ nhờ anh chị staff hoặc Song Vương khi thấy đối phương đang ở ngay đấy và ngược lại. Trong bữa ăn, thì hai người chia ra mỗi người một đầu bàn và ngăn cách bằng ai đó ngồi ở vị trí giữa. Khi ai đó được chọn làm vách ngăn thì người đó không (thể) được từ chối nếu như muốn bọn họ chiến tranh lạnh.
2/ Khoảng cách.
Hai người luôn có một khoảng cách nhất định, sẽ không ở cạnh nhau gần quá 3 mét. Nếu trường hợp bất khả kháng bọn họ sẽ dùng lưng “nói chuyện” với nhau, không thì mỗi người đứng một góc nói chuyện với người khác hoàn toàn xem nhau là người lạ thậm trí là không khí. Nếu ai đó can đảm lên tiếng giảng hoà sẽ bị bọn họ lườm cho muốn khét thịt và sẽ bị chiến tranh lạnh.
Bằng chứng là đội trưởng Vương Tuấn Khải vừa nói chưa được bao lâu đã bị hai người bọn họ lườm nguýt rồi chiến tranh lạnh, tặng bơ miễn phí cho 3 tiếng đồng hồ. Làm đội trưởng sợ quá không giám lên tiếng lần thứ hai.
3/ Quan tâm.
Trong một lần chị sraff quên mất tình hình mà vô tư đưa áo khoác của Thiên Tỉ cho Bảo Lam và nhờ cô mang cho cậu. Ai ngờ Bảo Lam ngay lập tức quay lưng và buông ra một câu hết sức phũ phàng.
- Em không biết hắn là ai hết!
Còn Thiên Tỉ cậu không hề để tình hình hiện tại mà mất đi sự ấm áp trong cậu. Trong một lần, Vương Nguyên vội vàng phải đi quay phim mà nhờ cậu đưa cho cô túi trang phục mà chị staff nào đó nhờ Vương Nguyên đem đi hộ. Nhưng khi cả hai vừa đụng mặt, Bảo Lam ngay lập tức quay lưng đi thẳng làm cho Thiên Tỉ vất vả đuổi theo sau. Khó khăn lắm mới đưa được đồ cho cô nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ đi luôn.
***
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cuộc chiến tranh lạnh đã diễn ra được 7 ngày rồi. Từng ngày qua, các Tứ Diệp Thảo và Fan Cupid Thiên Bảo bàn luận sôi nổi từng giờ, từng ngày. Các Tứ Diệp Thảo có mặt tại hiện trường đang cố gắng cập nhật thông tin cho các nàng Tứ Diệp Thảo khác nhanh nhất có thể. Ấy thế mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài tin tình hình Cupid Thiên Bảo căng ra sao, tăng hay giảm.
Weibo
[1] Bảo Bảo thực sự giận thật rồi. Hôm nay, Bảo Bảo mang áo khoác cho TFBOYS ấy thế mà chỉ mang hai cái cho Tiểu Khải và Nguyên Nhi. Thậm trí em ấy còn không hề quay sang nhìn Thiên Thiên một cái. Vẻ mặt thoáng bất ngờ của Tiểu Hoàng Tử khi ấy khiến tôi nhìn mà vừa muốn cười là vừa muốn khóc. Có chuyện gì mà Cupid này lại căng như thế???]
[2] Lúc tầm chiều chiều, Bảo Bảo vô tình đi ra chỗ TFBOYS em ấy lập tức quay lưng khi nhìn thấy Thiên Thiên. Thậm trí đi rất nhanh nữa. Lúc ấy nhìn Thiên Thiên hơi nhíu mày nhìn theo Bảo Bảo rồi lại tỏ vẻ không quan tâm mà nhìn vào màn hình điện thoại mà có cảm giác Thiên Thiên muốn đứng dậy kéo em ấy lại. Thiên Thiên em đã làm gì mà khiến Bảo Bảo giận em kinh khủng như thế???]
[...]
Sau hôm ấy, Chí Hoành nói vài câu nhưng không làm được gì mà lại phải quay về đoàn phim “Lệ Tình” mà quay tiếp. Cậu có gọi điện cho Thiên Lam và được biết một điều rằng là khi Bảo Lam mà giận thì rất khó khiến cô nàng nguôi giận nhanh chóng cho được. Muốn cô nàng hết giận thì người gây tai hoạ phải hết sức kiên trì làm cô nàng thôi giận. Ây yo! Cái này thì khổ cho Thiên Thiên rồi!
Theo thông tin của Tứ Diệp Thảo và Fan Cupid Thiên Bảo cùng với thông tin của Song Vương. Chí Hoành nhận ra rằng Thiên Thiên đang muốn làm lành nhưng với tên học bá EQ thấp lè tè ấy thì không còn gì để nói. Cậu cũng có gọi điện để bàn bạc với tên học bá ấy, cũng có nói vài ba cách mà Thiên Lam truyền đạt cho Thiên Tỉ. Không biết tình hình hiện tại thế nào luôn.
Tin tức cũng truyền đến tai Nhi Lam làm cô nàng gấp rút xin đạo diễn cho nghỉ hai ba hôm mà vội vàng bay từ Hồ Bắc sang Thượng Hải xem xét tình hình như thế nào. Cô cũng quên mất là phải gọi báo cho mọi người luôn.
Bắt xe chạy tới trường quay “Hồi Sinh Mảnh Ghép” gấp rút chạy vào trong còn chưa kịp thở đã bị Bảo Lam nhào vô ôm trầm lấy làm cô suýt chút nữa thì ngã ngửa nếu như không có sự trợ giúp của Tuấn Khải. Còn chưa kịp chào mọi người một tiếng, Bảo Lam đã kéo cô đi mất.
Vừa kéo Nhi Lam vào phòng riêng Bảo Lam đã uỷ khuất oà lên khóc như một đứa trẻ trong lòng cô. Làm cô vừa bối rối vừa buồn cười mà vỗ lưng an ủi cho cô bạn thân. Sau một hồi nghe Bảo Lam vừa sụt sùi vừa oan ức kể tội của Thiên Tỉ thì Nhi Lam đã hiểu ra được phần nào.
***
Đang lim dim ngủ gục trên bàn bỗng dưng có một chiếc áo khoác chùm lên vai khiến Thiên Tỉ giật mình mở mắt ngước nhìn người “phá” giấc ngủ của cậu, có chút khó chịu và cũng có chút thất vọng. Cậu gật đầu thay lời cảm ơn, đưa một tay che miệng mà ngáp một hơi dài. Chớp chớp đôi mắt hổ phách mệt mỏi nhìn người trước mặt mình rồi lại nhìn cốc cacao bốc khói nghi ngút được đẩy về phía của mình.
- Anh uống đi cho ấm!
- Cảm ơn!
Thiên Tỉ với tay ra sau mà cầm lấy cổ áo khoác kéo xuống mà ôm vào lòng, cậu hoàn toàn không có ý định khoác áo cho dù trận ốm một tuần trước cũng không đủ làm cho cậu sợ hãi. Một tay ôm áo, một tay cầm quai cốc cacao đưa lên miệng từ tốn uống một hơi. Ngọt ngọt thanh thanh lại có hơi ấm quả thực rất thích hợp dùng vào mùa đông giá lạnh này.
Nhi Lam ngồi đối diện, môi cười nhẹ khi thấy Thiên Tỉ thích thú trong việc uống cacao nóng này. Một tay chống cằm, một tay khoanh gõ nhịp ngón trên mặt bàn. Cô đưa mắt nâu nhìn xuống mặt bàn một lúc rồi lại ngước lên nhìn cậu.
- Lần này, anh làm Bảo Bảo buồn đấy!
- Ừ!
Nhi Lam nhíu mày ngước lên nhìn Thiên Tỉ quay đi hướng khác mà uống cacao. Cô nhận ra rằng bản thân thật muốn nhào vô đập cho cậu một trận khi thấy cậu nhàn nhạt đối đáp quá cơ. Cô đang giúp cho lại còn tỏ vẻ bất cần đáng ghét ấy!!!
- Anh “ừ” thôi sao?
Cạch...
Đặt cốc cacao xuống bàn phát ra một tiếng. Thiên Tỉ nén tiếng thở dài mà quay sang ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn Nhi Lam đang có ý định nhào vô cho cậu một trận trước mặt kia. Cụp mi tránh đi ánh mắt của cô, cậu nhìn bóng đen của mình dưới mặt nước cacao trong cốc.
- Vậy anh phải làm sao?
Một tuần nay chiến trang lạnh với Bảo Lam quả thực Thiên Tỉ cậu cảm thấy sợ hãi... Một chút thôi. Không ngờ cô lại giận dai như vậy, lại còn giận tới mức siêu khủng bố luôn. Thời gian đầu thì không sao, nhưng gần đây cậu cảm thấy thiếu vắng. Nhất là khi cô không thèm quan tâm cậu cho dù một lần, không thèm nói chuyện với cậu thậm chí không thèm ở cạnh cậu luôn. Cảm giác bị “bỏ rơi” này thật là đáng sợ quá đi mất.
Nghe Chí Hoành nói cho vài bí quyết mà cậu cũng chả hiểu cái gì hết. Hôm nay, Nhi Lam đột nhiên tới đây cậu có cảm giác như với được phao cứu hộ ấy.
- Đơn giản thôi! Đi xin lỗi cậu ấy đi!
-...
Nói thẳng ra là Thiên Tỉ cậu không có can đảm làm chuyện này, huống hồ Bảo Lam luôn tìm cách tránh mặt cậu. Việc này là bất khả thi a~!
Nhi Lam thở dài lắc đầu nhìn vẻ mặt của chàng học bá, EQ thấp lè tè trước mặt này. Chưa bao giờ cô muốn IQ của cậu bù đắp cho EQ một chút như lúc này có phải tốt hơn hay không?
- Cái áo trong tay anh là do Bảo Bảo nhờ em mang cho anh, bao gồm cả cacao nữa!
Thiên Tỉ thoáng ngạc nhiên mà ngước lên nhìn Nhi Lam. Thấy cô mỉm cười gật đầu cậu mới tin rằng đây là sự thật. Nói thật là cậu bán tín bán nghi luôn ấy chứ!
Vì từ hôm đó tới giờ cậu và Bảo Lam coi nhau như hai người lạ, không trò chuyện, không quan tâm. Cứ như vậy mà để mặc đối phương làm gì thì làm. Vậy mà lúc này, cô lại nhờ Nhi Lam mang áo ấm và cacao nóng tới cho cậu, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng đây?
- Bảo Bảo tuy là người giận dai nhưng không vì thế mà không quan tâm tới mọi người xung quanh. Thay vì trực tiếp, cậu ấy chọn cách quan tâm trong bóng tối với mọi người. Cậu ấy thực sự lo cho anh nhiều lắm!
Nhi Lam cười cười lắc nhẹ đầu khi Thiên Thiên di chuyển tầm nhìn sang hướng khác mà uống cacao. Cô cũng đưa mắt nhìn xung quanh phía trước mặt. Dựa lưng thoải mái vào lưng ghế, một tay khoanh trước ngực, một tay để gập trên bàn gõ nhịp.
Trước mặt cô là hàng cây thấp, đằng sau hàng cây thấp là hàng rào gỗ cách đều nhau màu trắng. Một vài nàng Tứ Diệp Thảo phía sau hàng rào thích thú cầm máy ảnh bấm máy lia lịa. Khoé mắt cô hơi cong thay lời chào tới các nàng sau đó quay sang nhìn Thiên Tỉ cũng đang ngồi dựa lưng, một tay xoay chiếc cốc trên bàn, đôi mắt hổ phách vô hồn nhìn vào bên trong cốc cacao.
- Liệu em ấy có bỏ qua cho anh không?
Thiên Thiên bạc môi khẽ hỏi. Cậu thừa nhận lúc ấy cậu có phần quá đáng, cậu thừa nhận cậu có lỗi. Nhưng Bảo Lam cứ liên tục tránh mặt làm cậu không có cơ hội để nói chuyện huống chi là nhận lỗi. Cô giận dai như vậy, có phải hay không rất khó chấp nhận tha thứ?
- Em không biết!
Lần này là Thiên Tỉ muốn nhào vô giết người. Nhìn “quân sư” bất cần nhún vai hơi nghiêng đầu trước mặt kia cậu không khỏi với tay cốc cho một cái thật đau. Làm ai đó kêu lên, hai tay ôm đầu mà quay sang nhìn cậu chu mỏ phồng má.
Giúp thế đấy hả??
- Thật mà!!! Sao anh không đi mà thử đi!!
Nhi Lam cau có chu mỏ ăn vạ người vừa “lấy báo trả ơn” kia. Cô tốt bụng giúp cho còn ra tay đánh cô nữa. Cô là người giúp đó!! Không biết cảm ơn gì cả!!
- Ừm...
- Không lẽ anh tính cứ để như vậy mãi hay sao hả?
Nhi Lam bỏ hai tay trên đỉnh đầu xuống khoanh tròn trên mặt bàn. Ngước đôi mắt nâu to tròn lên nhìn chàng học bá trước mặt. Thấy Thiên Tỉ nhíu mày hơi chu mỏ lắc lắc cái đầu cô liền phì cười mà thò tay sang bẹo mỏ làm cậu đưa một tay lên cầm tay cô mà rựt ra, vừa âm ư vừa lắc đầu kêu cô bỏ tay.
- Đương... Đương nhiên là không rồi!
Thiên Tỉ đưa tay xoa xoa cái mỏ vừa được thả tự do của mình. Thấy Nhi Lam cười thích chí mà đen mặt thuận tiện với tay cốc cho cô một cái cốp rõ đau làm cô im luôn. Giờ tới lượt cậu nhe răng cười khoái chí.
Xem xem vẻ mặt bất mãn hai tay ôm đỉnh đầu của Nhi Lam trông mắc cười quá!
- Anh còn cười được hả? Còn không mau đi xin lỗi con ngỗng điên đó đi! Anh mà không làm được thì đừng nhìn mặt em!
Thu lại vẻ mặt đắc chí chuyển sang bản mặt ngu người ngước nhìn Nhi Lam đột ngột đứng dậy cao giọng đe doạ. Nhìn cô lúc này thật giống phù thuỷ trong truyện cổ tích Disney, không khác chút nào luôn.
Thiên Thiên nhất thời bị phù thuỷ Nhi Nhi doạ cho hơi rụt cổ lại, nhấc cốc cacao lên uống chủ yếu che đi khuôn mặt của mình. Đôi mắt hổ phách hoang mang đảo mắt nhìn xung quanh tránh đi đôi mắt nâu của phù thuỷ họ Hoàng kia.
Nhi Lam nở nụ cười siêu phù thuỷ sau đó đưa tay vẫy vẫy với cừu bông họ Dịch rồi quay lưng tung tăng đi mất. Làm cho ai đó vừa hạ cốc cacao xuống bàn ngước nhìn bóng cô chớp chớp đôi mắt hổ phách ngây ngây ngô ngô.
Câu nói lúc trước của phù thuỷ họ Hoàng kia có được xem là lời đe doạ không ấy nhỉ?
Trịnh trọng xin thông báo TFHome giờ có thêm phù thuỷ họ Hoàng.
Thật đáng sợ!!
Thiên Tỉ đặt cốc cacao vừa uống được 2/3 xuống bàn. Một tay giữ chiếc áo rồi từ từ đứng dậy. Nhìn ngó xung quanh vài vòng để định hướng đi cho mình, bất chợt bắt gặp Tứ Diệp Thảo phía sau hàng rào đang chĩa máy quay về phía mình mà bấm. Cậu nở nụ cười ấm áp đưa tay vẫy vẫy họ rồi nhanh chân chạy đi tìm cô nàng cung Bạch Dương nào đó.
Xem ra Nhân Mã lạnh lùng đã chào thua Bạch Dương điên khùng rồi ha!
***
Nhờ sự trợ giúp của Vương Nguyên mà Nhi Lam đã tìm được Tuấn Khải đang ở chỗ nào. Đi dọc theo hướng mà Nguyên Nguyên hướng dẫn, còn chưa kịp đến “đích” cô đã nghe thấy tiếng đàn ghitar cất lên rồi.
Có lẽ anh ấy đang luyện đàn!
Tiếng đàn ghitar vang lên thanh thanh, chầm chầm âm nhịp tiết tấu lên xuống rất êm tai. Điều này khiến cho phù thuỷ họ Hoàng bị mê hoặc đến nỗi cô đi vượt quá cả gian phòng cần vào. Đến khi nhận ra cũng chỉ có thể cười gượng gãi đầu mà từ từ quay lại. Đặt tay vào vặn cửa, nhẹ nhàng ấn xuống chỉ sợ sẽ làm cho cậu bị gián đoạn mất tập chung.
Tuấn Khải ngồi trên giường quay lưng về phía cánh cửa nên không hề nhận ra rằng bản thân đang bị rình chộm. Cậu hoàn toàn bình thản ôm cây đàn ghitar trong tay mà nhẹ nhàng gảy đàn. Chỉ là đang trong giờ nghỉ nên cậu mới rảnh rỗi vào luyện đàn mà thôi.
Cậu đang gảy bài “Ly Rượu Vỡ“.
Nhắc tới tên bài hát Tuấn Khải bất trợt nhớ tới người khiến cậu có lý tưởng sáng tác. Sau một thời gian khá lâu mới gặp lại ấy vậy mà con ngỗng điên nào đó kéo đi mất tiêu luôn làm cho cậu còn chưa kịp chào một tiếng.
Chưa bao giờ cậu thèm ăn ngỗng quay như lúc này!!!
Phải mất hơn 5 phút chờ Tuấn Khải đàn xong, Nhi Lam mới có thể lựa thời cơ gõ cửa phòng. Điều này khiến cậu giật mình mà quay ra sau liền bắt gặp cô cười hì hì chữa ngượng, khuôn mặt hơi đỏ từ từ mở cửa ra mà đi vào.
Tuấn Khải nhe răng khểnh đối đáp lại cô, lết người ngồi sát vào thành giường mà dựa, tay ôm cây đàn ghitar như ôm gấu bông. Đôi mắt ngọc đen không khỏi ngước lên nhìn người vừa nhắc tới đang từ từ đi vào.
- Em ngồi đi!
- Vâng, cảm ơn anh!
Nhi Lam cười cười khách sáo sau đó hướng xuống cuối giường mà ngồi bắt chéo với Tuấn Khải đang ngồi hướng đầu giường mé bên kia mà ôm cây đàn ghitar. Cô ngượng tới nỗi không ngoái lại nhìn cậu lấy một cái.
Ây ya! Chỉ vì cô nhớ cậu mới đi nhờ chàng thỏ dạ heo nào đó chỉ đường tới đây. Ai ngờ vừa bước vào trong cô lại trở lên ngượng ngùng như vậy.
- Mà dạo này em bận thế hay sao?
Như nhớ ra gì đó Tuấn Khải ngước lên nhìn Nhi Lam. Đã gần một tuần nay, cả hai bên đều không liên lạc cho nhau nữa. Sau lần gửi tin nhắn ấy không thấy cô gửi lại làm cậu nghĩ rằng cô rất bận nên cũng không gọi cho cô chỉ sợ làm phiền cô mà thôi. Hôm nay cô về rồi, nhân cơ hội hỏi chuyện một chút.
- Em không bận lắm! Bọn anh dạo này cũng bận vậy hay sao?
Chống một tay ra sau, dồn cả trọng lực dồn về phía sau, một tay để trong lòng mà ngoái ra sau, chớp chớp đôi mắt nâu mà ngước nhìn Tuấn Khải. Bình thường, cậu luôn chủ động nhắn tin cho Nhi Lam và cô là người gọi lại nhưng hôm ấy không thấy cậu nhắn tin nên cô cứ nghĩ cậu bận mà không gọi cho cậu sợ ảnh hưởng tới công việc của cậu.
- Không hẳn là bận lắm! Chỉ tại không thấy em gọi lại nên anh cũng không tiện nhắn tin cho em, sợ làm phiền em!
- Ôi!
Tuấn Khải thoáng giật mình ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt vội vội vàng vàng lục chiếc điện thoại trong túi áo khoác. Cậu hơi nhổm người mà nhìn xuống chiếc điện thoại được cô đặt xuống giường mà lướt lướt vội vã. Đôi mày cậu nhíu lại khó hiểu. Có chuyện gì mà cô luống cuống như thế nhỉ?
- Anh gửi tin cho em hồi nào vậy?
- Cách đây một tuần!
Tuấn Khải tỉnh bơ trả lời Nhi Lam. Cậu nhún vai khi cô ngước lên nhìn cậu. Chỉnh người ngồi dựa vào thành giường, hai tay ôm cây đàn ghitar chán chán lại gảy nhẹ một hai nốt nhạc rồi lại thôi.
- Em đâu có thấy đâu??
Nhi Lam lướt lên lướt xuống trong phần nhắn tin với Tiểu Khải, đôi mày nhíu lại khó hiểu. Rõ ràng từ hôm ý tới hôm nay cô không hề nhận được thông báo tin nhắn nào từ cậu mà? Sao cậu lại nói cậu nhắn tin cho cô?
- Hả?
Tuấn Khải giật mình đảo đôi mắt ngọc đen quanh gian phòng mà nghĩ lại xem hôm ấy bản thân có nhắn cho Nhi Lam hay không. Cậu rút điện thoại trong túi ra bấm thao tác nhanh nhất vào phần soạn tin nhắn. Đôi mày đen hơi nhíu lại khi nhìn dòng tin nhắn mà cậu đã gửi cho cô vào một tuần trước, mà không hề có hồi âm từ cô. Bấm nút nguồn cho đen màn hình, nhét điện thoại lại vào trong túi. Cậu ngước lên vẫn thấy cô hoảng hốt cúi xuống nhìn điện thoại, ngón tay vẫn luống cuống lướt ngang lướt dọc.
- Chắc anh nhớ nhầm đấy!
- Hả?
Tuấn Khải cười cười khi Nhi Lam ngước lên nhìn cậu khó hiểu. Ngồi hẳn hoi lên, cầm chắc cây đàn ghitar mà gảy nhẹ một đoạn nhạc dạo. Dừng lại, cậu ngước lên chỉ thấy cô trưng bản mặt ngu người chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.
- Nào! Nào! Em hát anh đàn nha?
- Giọng em không hay đâu!
Không muốn phá tan không khí bây giờ, Nhi Lam cũng ném luôn khúc mắc về tin nhắn vào sọt rác trong góc phòng. Cô bấm nguồn cho màn hình điện thoại chuyển sang màu đen. Cô bò hẳn lên giường ngồi gập hai chân ra sau về một bên, choãi người với cái gối ôm vào người. Cười gượng nhìn Tuấn Khải gãi đầu. Cô hát không hay đâu!!
- Bình thường em hát bằng tiếng Việt anh thấy được mà! Không sao cứ hát đi!
Tuấn Khải nhìn Nhi Lam toe toét nhe răng khểnh cười tươi. Ngón tay cũng gẩy khúc nhạc dạo. Tiếng đàn ghitar vang vọng khắp gian phòng. Mang tiếng là MC mà chả có tự tin gì cả! Bình thường giở giời Song Lam hò hét bằng tiếng Việt làm các chàng trong nhà chả hiểu cái gì nhưng lại rất dễ nghe. Vậy mà giờ cô tự ti về giọng cả của mình như vậy thật là đáng ăn đòn mà.
- Cũng được! Nhưng hát bài gì vậy?
Nhi Lam miễn cưỡng gật đầu, chủ yếu để Tuấn Khải vui thôi chứ giọng hát của cô là một chất giọng kinh dị.
- Ly Rượu Vỡ!
Những ngón tay thon dài gảy nhẹ trên dây đàn ghitar. Thanh âm hơi trầm cất lên tạo thành khúc nhạc dạo hơi buồn vang vọng cả căn phòng. Nhi Lam cũng vỗ vỗ tay lúc la, lúc lắc cái đầu tạo không khí làm Tuấn Khải nhìn cô không khỏi nhoẻn miệng cười tươi. Cô còn nắm một tay kề miệng giả làm micro khi đoạn nhạc dạo gần kết thúc.
- Nhấp nhẹ môi cảm nhận vị cay rượu nồng.
Cay nồng như tình duyên đôi ta
Em vướng tình anh như nỡ uống rượu say
Cảm giác ấm áp anh trao em làm em không nỡ ngừng nhấp môi...
Anh đã đến, đến bên em như ly rượu đỏ
Làm em ngây ngốc đắm chìm trong cơn say.
Giọng Nhi Lam thanh thanh hơi cao lại khiến người nghe cảm nhận sự ngọt ngào trong câu hát. Ấy vậy cô còn tự ti về giọng hát của mình nữa. Tuấn Khải chỉ biết nhìn cô nhẹ lắc đầu mà khẽ phì cười. Trông cô chăm chú hăng say hát từng câu ca vô cùng dễ thương.
- Sao lại đến bên trái tim si tình ngốc nghếch của anh?
Em đến bên anh làm anh say mê bởi vị ngọt môi em.
Anh vì em mà nhấp môi uống rượu say
Hương rượu lồng lồng cay cay làm anh đắm chìm không muốn dừng lại
Tuấn Khải cũng mấp môi cất giọng hát theo làm Nhi Lam đang hăng say liền giật mình ngưng lại chỉ thấy cậu vừa hát vừa nhoẻn miệng cười lại. Cô lấy lại bình tĩnh sau đó lại hoà mình cùng cậu vào câu ca bản nhạc.
- Ly rượu vỡ rồi, ly rượu vỡ rồi
Mảnh bén cứa tay em, máu tuôn hoà mình vào rượu đỏ
Như tim em và tim anh hoà chung nhịp đập
Ly rượu vỡ rồi, ly rượu vỡ rồi
Máu và rượu đã hoà làm một
Như anh và em không thể xa rời nhau
...
***
Vương Nguyên tự hỏi hôm nay là ngày gì mà cậu chở thành hướng dẫn viên không công một cách nhàm chán như vậy? Hết Nhi Lam hỏi Tuấn Khải ở đâu lại đến Thiên Tỉ hỏi Bảo Lam ở chỗ nào? Bằng cách nào đó cậu lại biết dõ rằng cả hai người bọn họ ở chỗ nào một cách siêu vi diệu.
Theo sự hướng dẫn của Vương Nguyên, Thiên Tỉ thành công tìm được chỗ ở hiện tại của Bảo Lam. Đi vào căn phòng mà cậu bạn thân chỉ dẫn, nhìn thẳng phía trước sau góc cửa kính đang mở là Bảo Lam đang nằm gục trên bàn có lẽ là đang ngủ?
Ôm chiếc áo khoác vắt trên tay chặt vào người, Thiên Tỉ nhẹ nhàng nhấc chân đi nhanh tới cánh cửa kính đã mở sẵn. Đứng dựa người vào cạnh cửa kính, một tay ôm lên mép cửa mà thò đầu ra nhìn bóng lưng của Bảo Lam đang gục trên mặt bàn say ngủ.
Khẽ nén thở dài một tiếng mà nhanh chóng bước nhanh ra ngoài không quên nhấc chân nhẹ, đặt chân nhàng. Đến gần bên cạnh Bảo Lam, Thiên Tỉ vành rộng áo ra nhẹ nhàng đắp lên vai cho cô. Nhanh chóng di chuyển sang phía đối diện cô mà ngồi xuống.
Sau một tuần qua, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ ở cạnh Bảo Lam gần như vậy. Cậu tự trách bản thân trẻ con cứng đầu mà làm cô tức giận tới như vậy. Cậu không biết bản thân sẽ nói gì khi cô thức dậy nữa. Nói gì đầu tiên đây? Cậu không biết nữa?
Như cảm nhận được sự xuất hiện của người thứ hai Bảo Lam lim dim mí mắt mà từ từ mở ra. Cảm nhận trên lưng mình có thứ gì đó liền giật mình ngồi thẳng dậy mà ngoái ra sau liền nhìn thấy chiếc áo khoác của Thiên Tỉ mà cô nhờ Nhi Lam mang ra cho cậu. Đưa tay với chiếc áo ra phía trước để vào trong lòng mà không khỏi thắc mắc sao chiếc áo này lại ở đây?
Hình như có ai đó ở đây thì phải?
Bảo Lam từ từ ngước lên thoáng giật mình khi thấy Thiên Tỉ dựa đầu vào cánh tay đang chống trên mặt bàn, cậu cúi đầu nhìn xuống chân một cách chăm chú như thể đang suy nghĩ cái gì đó. Khuôn mặt Bảo Lam lập tức đen lại liền vội vàng đứng dậy điều này động tới Thiên Thiên.
- Bảo Bảo anh...
Thiên Tỉ còn chưa nói xong liền bị Bảo Lam thẳng tay ném chiếc áo khoác vào mặt ngắt luôn câu nói dở dang. Khi chiếc áo rơi nửa chiếc trên bàn, nửa chiếc lơ lửng trên bàn cậu mới nhìn thấy cô một mạch quay lưng.
- Nghe anh nói đã... A!
Thiên Tỉ vội vàng đứng bật dậy nhưng lại phải luống cuống cúi xuống nhặt chiếc áo trượt từ trên bàn xuống đất, vì gấp gáp quá mà cậu cộc phải cái bàn theo phản xạ mà cậu kêu lên một tiếng. Đau chết cậu rồi!!
- Thiên Thiên anh sao thế??
Bảo Lam vội quay lại khi nghe thấy tiếng suýt xoa phía sau. Vội vàng bước tới mà nửa quỳ nửa ngồi xuống đỡ Thiên Tỉ dậy. Đôi mày nhíu lại đầy lo lắng mà hỏi han cậu.
Thiên Thiên nhất thời bị hành động của Bảo Bảo doạ cho ngu người mà ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn cô vài giây. Đảo mắt vài vòng trong đầu nhanh chóng nghĩ ra được mưu kế gì đó, khẽ nhếch môi đắc chí chưa được một giây cậu đã thay đổi sắc mặt.
- Ai yo! Anh đau quá!
Bảo Lam càng luống cuống hơn khi thấy Thiên Tỉ đưa một tay lên ôm vết cộc, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó có vẻ đau lắm, một tay cầm kèm áo khoác mà chống dưới đất. Miệng không ngừng kêu suýt xoa làm người nghe phải tỏ lòng yêu thương cưng chiều.
- Để em xem nào! Sao anh hậu đậu thế hả?
Bảo Bảo ngây thơ gạt tay che đầu của Thiên Tỉ xuống mà phồng má chu mỏ thổi hơi cho cậu. Bộ dạng hết sức là lo lắng.
- Em còn quan tâm anh hả?
Nghe câu hỏi đầy vẻ không sao của ai đó, Bảo Lam mới biết bản thân bị con cừu gian lừa. Cô không khách khí vỗ đầu con cừu gian một cái cho bõ ghét sau đó đứng bật dậy mà một mạch bỏ đi.
Thiên Tỉ nhanh chóng đứng dậy nhưng lại xui xẻo cộc tiếp vào gầm bàn lần thứ hai. Dù cậu có (cố tình) kêu lên một tiếng đau điếng nhưng Bảo Lam hoàn toàn coi như không nghe thấy mà đi tiếp. Cậu vội vàng đứng dậy ném tuỳ tiện chiếc áo xuống ghế mà nhanh chân đuổi theo cô.
- Anh bỏ em ra!
Bảo Lam giận dỗi vùng vẫy nhưng vô dụng khi Thiên Tỉ đã nắm chặt cổ tay cô làm cho cô không thể nào thoát khỏi được. Bị cậu ép quay lại cô cũng miễn cưỡng ngước lên nhìn cậu mà mặt mày nhăn nhăn nhó nhó đầy khó coi lại.
- Bảo Bảo anh sai rồi... Anh... Anh xin lỗi!
- Hả???
Bảo Bảo mở to đôi mắt đen ra nhìn người đàn ông trước mặt đang cúi đầu xuống trước mặt cô. Có chút bất ngờ và cũng có chút chậm một nhịp. Thiên Tỉ xin lỗi cô hay sao?
- Anh biết em chỉ là lo lắng cho anh mà thôi. Anh xin lỗi đừng giận anh nữa được không??
Thiên Thiên ngước lên trưng bản mặt cún con ra mà năn nỉ con ngỗng điên trước mặt. Sai là phải xin lỗi, cậu sai cậu phải xin lỗi là chuyện đương nhiên. Hi vọng Bảo Bảo sẽ không giận cậu nữa.
-...
- Công túa Bảo Bảo...
Thấy Bảo Lam không nói chỉ cúi đầu xuống đất Thiên Tỉ càng thêm sốt ruột hơn mà luống cuống. Không phải cô không tha thứ cho cậu chứ?
- Bảo Bảo à... Bảo Bảo xinh đẹp... Bảo Bảo yêu quý... Bảo...
- Anh tránh ra đi!!
Bảo Lam bất ngờ vung tay mà hất Thiên Thiên lùi lại phía sau vài bước làm cậu suýt chút nữa ngã ngửa. Trong lòng cậu bỗng rưng đau thắt lại khi nghe câu nói phũ phàng từ cô. Nhưng khi nhìn lại cậu thấy bất ngờ khi cô ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vào cái cây hoa gì đó màu trắng nho nhỏ nằm đổ rạp dưới đất. Đôi tay cô nhẹ nhàng hứng cho cây hoa thẳng lên nhưng cành hoa ấy đã gẫy mà lìa cành rơi xuống đất chỉ để thân cây có chút hoang toàn nho nhỏ sơ xác nhìn vô cùng khó coi. Cô làm gì vậy?
- Anh đứng đấy làm gì mau đi tìm cái gì đào nó lên để em đem trồng vào trậu!!!
Bảo Lam bất ngờ ngước lên nói như ra lệnh làm cho con cừu nào đó chớp chớp đôi mắt hổ phách nhìn cô mà chả hiểu cái gì hết. Thấy cậu không hề di chuyển Bảo Lam đen mặt lại với luôn hòn đá nho nhỏ ngay đó ném thẳng vào ngực đánh thức cậu.
- Anh đi tìm đi!!!
Thấy Thiên Tỉ còn vội vàng đưa tay lên hứng viên đá trượt từ trên người như hứng bảo vật mà Bảo Lam không khỏi bực mình mà lớn tiếng ra lệnh lần nữa.
- Em tha lỗi cho anh chưa?
Học bá sắp 9 tuổi ngây ngây ngô ngô ngước lên chớp chớp đôi mắt hổ phách hỏi lại.
- Rồi!!! Rồi!!! Anh đi kiếm cái gì cho em đào cái cây này lên giúp em đi! Không em giận anh tiếp đấy nhá!!!!
- Đừng! Đừng! Đừng! Anh đi! Anh đi! Nhớ không giận anh nữa đấy!! Anh đi! Anh đi!!!
Bảo Lam ngoạc mỏ ra quác quác lớn tiếng ra lệnh lần thứ ba làm Thiên Thiên (gần) 9 tuổi giật mình ném viến đá đi mà luống ca luống cuống chạy lung ta lung tung sau vài giây “mệnh lệnh” của ngỗng điên ăn sâu vào não cậu mới vội vàng chạy đi “thi hành nhiệm vụ”
***
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Thiên Lam với bộ đồ ngủ ấm cúng thoải mái đi ra liền bàng hoàng khi thấy Kỳ Hàn nằm bất tỉnh giữa phòng ngủ xung quanh cô có đầy máu đỏ tươi loang lổ làm nền nhà màu sáng nổi trội hẳn lên, trang phục của Kỳ Hàn cũng nhuốm đỏ một màu máu nhất là phần thân dưới. Khuôn mặt hồng hào tươi tắn của nó ngay lập tức trắng bệch lại vội vàng chạy tới nâng Kỳ Hàn dậy, một tay luồn xuống gáy, một tay vỗ nhẹ vào mặt Kỳ Hàn.
- Hàn Thố!! Hàn Thố cậu tỉnh lại đi!! Cậu sao vậy?? Hàn Thố!! Hàn Thố!!
Nhìn sắc mặt xanh xao tiều tuỵ của Kỳ Hàn đang gục mặt sang một bên trên tay mà Thiên Lam hoảng hốt nhìn xung quanh. Chỉ thấy thỏi son chống nẻ nằm năn nóc cách chân Kỳ Hàn một đoạn. Chắc không may Kỳ Hàn đạp phải mà ngã nhưng làm sao có chuyện ngã tới bất tỉnh, tới chảy máu nhiều tới như vậy???
- Hàn Thố cậu nghe tớ nói không?? Hàn Thố!! Mau tỉnh lại cho tớ đừng làm tớ sợ!! Hàn Thố!!
1/ Đồ ăn.
Khi có đồ ăn, một là Bảo Lam bay vào lấy trước rồi quay lưng bỏ đi không ngoái đầu lại và ngược lại. Hai là Bảo Lam sẽ nhờ anh chị staff hoặc Song Vương khi thấy đối phương đang ở ngay đấy và ngược lại. Trong bữa ăn, thì hai người chia ra mỗi người một đầu bàn và ngăn cách bằng ai đó ngồi ở vị trí giữa. Khi ai đó được chọn làm vách ngăn thì người đó không (thể) được từ chối nếu như muốn bọn họ chiến tranh lạnh.
2/ Khoảng cách.
Hai người luôn có một khoảng cách nhất định, sẽ không ở cạnh nhau gần quá 3 mét. Nếu trường hợp bất khả kháng bọn họ sẽ dùng lưng “nói chuyện” với nhau, không thì mỗi người đứng một góc nói chuyện với người khác hoàn toàn xem nhau là người lạ thậm trí là không khí. Nếu ai đó can đảm lên tiếng giảng hoà sẽ bị bọn họ lườm cho muốn khét thịt và sẽ bị chiến tranh lạnh.
Bằng chứng là đội trưởng Vương Tuấn Khải vừa nói chưa được bao lâu đã bị hai người bọn họ lườm nguýt rồi chiến tranh lạnh, tặng bơ miễn phí cho 3 tiếng đồng hồ. Làm đội trưởng sợ quá không giám lên tiếng lần thứ hai.
3/ Quan tâm.
Trong một lần chị sraff quên mất tình hình mà vô tư đưa áo khoác của Thiên Tỉ cho Bảo Lam và nhờ cô mang cho cậu. Ai ngờ Bảo Lam ngay lập tức quay lưng và buông ra một câu hết sức phũ phàng.
- Em không biết hắn là ai hết!
Còn Thiên Tỉ cậu không hề để tình hình hiện tại mà mất đi sự ấm áp trong cậu. Trong một lần, Vương Nguyên vội vàng phải đi quay phim mà nhờ cậu đưa cho cô túi trang phục mà chị staff nào đó nhờ Vương Nguyên đem đi hộ. Nhưng khi cả hai vừa đụng mặt, Bảo Lam ngay lập tức quay lưng đi thẳng làm cho Thiên Tỉ vất vả đuổi theo sau. Khó khăn lắm mới đưa được đồ cho cô nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ đi luôn.
***
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cuộc chiến tranh lạnh đã diễn ra được 7 ngày rồi. Từng ngày qua, các Tứ Diệp Thảo và Fan Cupid Thiên Bảo bàn luận sôi nổi từng giờ, từng ngày. Các Tứ Diệp Thảo có mặt tại hiện trường đang cố gắng cập nhật thông tin cho các nàng Tứ Diệp Thảo khác nhanh nhất có thể. Ấy thế mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài tin tình hình Cupid Thiên Bảo căng ra sao, tăng hay giảm.
[1] Bảo Bảo thực sự giận thật rồi. Hôm nay, Bảo Bảo mang áo khoác cho TFBOYS ấy thế mà chỉ mang hai cái cho Tiểu Khải và Nguyên Nhi. Thậm trí em ấy còn không hề quay sang nhìn Thiên Thiên một cái. Vẻ mặt thoáng bất ngờ của Tiểu Hoàng Tử khi ấy khiến tôi nhìn mà vừa muốn cười là vừa muốn khóc. Có chuyện gì mà Cupid này lại căng như thế???]
[2] Lúc tầm chiều chiều, Bảo Bảo vô tình đi ra chỗ TFBOYS em ấy lập tức quay lưng khi nhìn thấy Thiên Thiên. Thậm trí đi rất nhanh nữa. Lúc ấy nhìn Thiên Thiên hơi nhíu mày nhìn theo Bảo Bảo rồi lại tỏ vẻ không quan tâm mà nhìn vào màn hình điện thoại mà có cảm giác Thiên Thiên muốn đứng dậy kéo em ấy lại. Thiên Thiên em đã làm gì mà khiến Bảo Bảo giận em kinh khủng như thế???]
[...]
Sau hôm ấy, Chí Hoành nói vài câu nhưng không làm được gì mà lại phải quay về đoàn phim “Lệ Tình” mà quay tiếp. Cậu có gọi điện cho Thiên Lam và được biết một điều rằng là khi Bảo Lam mà giận thì rất khó khiến cô nàng nguôi giận nhanh chóng cho được. Muốn cô nàng hết giận thì người gây tai hoạ phải hết sức kiên trì làm cô nàng thôi giận. Ây yo! Cái này thì khổ cho Thiên Thiên rồi!
Theo thông tin của Tứ Diệp Thảo và Fan Cupid Thiên Bảo cùng với thông tin của Song Vương. Chí Hoành nhận ra rằng Thiên Thiên đang muốn làm lành nhưng với tên học bá EQ thấp lè tè ấy thì không còn gì để nói. Cậu cũng có gọi điện để bàn bạc với tên học bá ấy, cũng có nói vài ba cách mà Thiên Lam truyền đạt cho Thiên Tỉ. Không biết tình hình hiện tại thế nào luôn.
Tin tức cũng truyền đến tai Nhi Lam làm cô nàng gấp rút xin đạo diễn cho nghỉ hai ba hôm mà vội vàng bay từ Hồ Bắc sang Thượng Hải xem xét tình hình như thế nào. Cô cũng quên mất là phải gọi báo cho mọi người luôn.
Bắt xe chạy tới trường quay “Hồi Sinh Mảnh Ghép” gấp rút chạy vào trong còn chưa kịp thở đã bị Bảo Lam nhào vô ôm trầm lấy làm cô suýt chút nữa thì ngã ngửa nếu như không có sự trợ giúp của Tuấn Khải. Còn chưa kịp chào mọi người một tiếng, Bảo Lam đã kéo cô đi mất.
Vừa kéo Nhi Lam vào phòng riêng Bảo Lam đã uỷ khuất oà lên khóc như một đứa trẻ trong lòng cô. Làm cô vừa bối rối vừa buồn cười mà vỗ lưng an ủi cho cô bạn thân. Sau một hồi nghe Bảo Lam vừa sụt sùi vừa oan ức kể tội của Thiên Tỉ thì Nhi Lam đã hiểu ra được phần nào.
***
Đang lim dim ngủ gục trên bàn bỗng dưng có một chiếc áo khoác chùm lên vai khiến Thiên Tỉ giật mình mở mắt ngước nhìn người “phá” giấc ngủ của cậu, có chút khó chịu và cũng có chút thất vọng. Cậu gật đầu thay lời cảm ơn, đưa một tay che miệng mà ngáp một hơi dài. Chớp chớp đôi mắt hổ phách mệt mỏi nhìn người trước mặt mình rồi lại nhìn cốc cacao bốc khói nghi ngút được đẩy về phía của mình.
- Anh uống đi cho ấm!
- Cảm ơn!
Thiên Tỉ với tay ra sau mà cầm lấy cổ áo khoác kéo xuống mà ôm vào lòng, cậu hoàn toàn không có ý định khoác áo cho dù trận ốm một tuần trước cũng không đủ làm cho cậu sợ hãi. Một tay ôm áo, một tay cầm quai cốc cacao đưa lên miệng từ tốn uống một hơi. Ngọt ngọt thanh thanh lại có hơi ấm quả thực rất thích hợp dùng vào mùa đông giá lạnh này.
Nhi Lam ngồi đối diện, môi cười nhẹ khi thấy Thiên Tỉ thích thú trong việc uống cacao nóng này. Một tay chống cằm, một tay khoanh gõ nhịp ngón trên mặt bàn. Cô đưa mắt nâu nhìn xuống mặt bàn một lúc rồi lại ngước lên nhìn cậu.
- Lần này, anh làm Bảo Bảo buồn đấy!
- Ừ!
Nhi Lam nhíu mày ngước lên nhìn Thiên Tỉ quay đi hướng khác mà uống cacao. Cô nhận ra rằng bản thân thật muốn nhào vô đập cho cậu một trận khi thấy cậu nhàn nhạt đối đáp quá cơ. Cô đang giúp cho lại còn tỏ vẻ bất cần đáng ghét ấy!!!
- Anh “ừ” thôi sao?
Cạch...
Đặt cốc cacao xuống bàn phát ra một tiếng. Thiên Tỉ nén tiếng thở dài mà quay sang ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn Nhi Lam đang có ý định nhào vô cho cậu một trận trước mặt kia. Cụp mi tránh đi ánh mắt của cô, cậu nhìn bóng đen của mình dưới mặt nước cacao trong cốc.
- Vậy anh phải làm sao?
Một tuần nay chiến trang lạnh với Bảo Lam quả thực Thiên Tỉ cậu cảm thấy sợ hãi... Một chút thôi. Không ngờ cô lại giận dai như vậy, lại còn giận tới mức siêu khủng bố luôn. Thời gian đầu thì không sao, nhưng gần đây cậu cảm thấy thiếu vắng. Nhất là khi cô không thèm quan tâm cậu cho dù một lần, không thèm nói chuyện với cậu thậm chí không thèm ở cạnh cậu luôn. Cảm giác bị “bỏ rơi” này thật là đáng sợ quá đi mất.
Nghe Chí Hoành nói cho vài bí quyết mà cậu cũng chả hiểu cái gì hết. Hôm nay, Nhi Lam đột nhiên tới đây cậu có cảm giác như với được phao cứu hộ ấy.
- Đơn giản thôi! Đi xin lỗi cậu ấy đi!
-...
Nói thẳng ra là Thiên Tỉ cậu không có can đảm làm chuyện này, huống hồ Bảo Lam luôn tìm cách tránh mặt cậu. Việc này là bất khả thi a~!
Nhi Lam thở dài lắc đầu nhìn vẻ mặt của chàng học bá, EQ thấp lè tè trước mặt này. Chưa bao giờ cô muốn IQ của cậu bù đắp cho EQ một chút như lúc này có phải tốt hơn hay không?
- Cái áo trong tay anh là do Bảo Bảo nhờ em mang cho anh, bao gồm cả cacao nữa!
Thiên Tỉ thoáng ngạc nhiên mà ngước lên nhìn Nhi Lam. Thấy cô mỉm cười gật đầu cậu mới tin rằng đây là sự thật. Nói thật là cậu bán tín bán nghi luôn ấy chứ!
Vì từ hôm đó tới giờ cậu và Bảo Lam coi nhau như hai người lạ, không trò chuyện, không quan tâm. Cứ như vậy mà để mặc đối phương làm gì thì làm. Vậy mà lúc này, cô lại nhờ Nhi Lam mang áo ấm và cacao nóng tới cho cậu, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng đây?
- Bảo Bảo tuy là người giận dai nhưng không vì thế mà không quan tâm tới mọi người xung quanh. Thay vì trực tiếp, cậu ấy chọn cách quan tâm trong bóng tối với mọi người. Cậu ấy thực sự lo cho anh nhiều lắm!
Nhi Lam cười cười lắc nhẹ đầu khi Thiên Thiên di chuyển tầm nhìn sang hướng khác mà uống cacao. Cô cũng đưa mắt nhìn xung quanh phía trước mặt. Dựa lưng thoải mái vào lưng ghế, một tay khoanh trước ngực, một tay để gập trên bàn gõ nhịp.
Trước mặt cô là hàng cây thấp, đằng sau hàng cây thấp là hàng rào gỗ cách đều nhau màu trắng. Một vài nàng Tứ Diệp Thảo phía sau hàng rào thích thú cầm máy ảnh bấm máy lia lịa. Khoé mắt cô hơi cong thay lời chào tới các nàng sau đó quay sang nhìn Thiên Tỉ cũng đang ngồi dựa lưng, một tay xoay chiếc cốc trên bàn, đôi mắt hổ phách vô hồn nhìn vào bên trong cốc cacao.
- Liệu em ấy có bỏ qua cho anh không?
Thiên Thiên bạc môi khẽ hỏi. Cậu thừa nhận lúc ấy cậu có phần quá đáng, cậu thừa nhận cậu có lỗi. Nhưng Bảo Lam cứ liên tục tránh mặt làm cậu không có cơ hội để nói chuyện huống chi là nhận lỗi. Cô giận dai như vậy, có phải hay không rất khó chấp nhận tha thứ?
- Em không biết!
Lần này là Thiên Tỉ muốn nhào vô giết người. Nhìn “quân sư” bất cần nhún vai hơi nghiêng đầu trước mặt kia cậu không khỏi với tay cốc cho một cái thật đau. Làm ai đó kêu lên, hai tay ôm đầu mà quay sang nhìn cậu chu mỏ phồng má.
Giúp thế đấy hả??
- Thật mà!!! Sao anh không đi mà thử đi!!
Nhi Lam cau có chu mỏ ăn vạ người vừa “lấy báo trả ơn” kia. Cô tốt bụng giúp cho còn ra tay đánh cô nữa. Cô là người giúp đó!! Không biết cảm ơn gì cả!!
- Ừm...
- Không lẽ anh tính cứ để như vậy mãi hay sao hả?
Nhi Lam bỏ hai tay trên đỉnh đầu xuống khoanh tròn trên mặt bàn. Ngước đôi mắt nâu to tròn lên nhìn chàng học bá trước mặt. Thấy Thiên Tỉ nhíu mày hơi chu mỏ lắc lắc cái đầu cô liền phì cười mà thò tay sang bẹo mỏ làm cậu đưa một tay lên cầm tay cô mà rựt ra, vừa âm ư vừa lắc đầu kêu cô bỏ tay.
- Đương... Đương nhiên là không rồi!
Thiên Tỉ đưa tay xoa xoa cái mỏ vừa được thả tự do của mình. Thấy Nhi Lam cười thích chí mà đen mặt thuận tiện với tay cốc cho cô một cái cốp rõ đau làm cô im luôn. Giờ tới lượt cậu nhe răng cười khoái chí.
Xem xem vẻ mặt bất mãn hai tay ôm đỉnh đầu của Nhi Lam trông mắc cười quá!
- Anh còn cười được hả? Còn không mau đi xin lỗi con ngỗng điên đó đi! Anh mà không làm được thì đừng nhìn mặt em!
Thu lại vẻ mặt đắc chí chuyển sang bản mặt ngu người ngước nhìn Nhi Lam đột ngột đứng dậy cao giọng đe doạ. Nhìn cô lúc này thật giống phù thuỷ trong truyện cổ tích Disney, không khác chút nào luôn.
Thiên Thiên nhất thời bị phù thuỷ Nhi Nhi doạ cho hơi rụt cổ lại, nhấc cốc cacao lên uống chủ yếu che đi khuôn mặt của mình. Đôi mắt hổ phách hoang mang đảo mắt nhìn xung quanh tránh đi đôi mắt nâu của phù thuỷ họ Hoàng kia.
Nhi Lam nở nụ cười siêu phù thuỷ sau đó đưa tay vẫy vẫy với cừu bông họ Dịch rồi quay lưng tung tăng đi mất. Làm cho ai đó vừa hạ cốc cacao xuống bàn ngước nhìn bóng cô chớp chớp đôi mắt hổ phách ngây ngây ngô ngô.
Câu nói lúc trước của phù thuỷ họ Hoàng kia có được xem là lời đe doạ không ấy nhỉ?
Trịnh trọng xin thông báo TFHome giờ có thêm phù thuỷ họ Hoàng.
Thật đáng sợ!!
Thiên Tỉ đặt cốc cacao vừa uống được 2/3 xuống bàn. Một tay giữ chiếc áo rồi từ từ đứng dậy. Nhìn ngó xung quanh vài vòng để định hướng đi cho mình, bất chợt bắt gặp Tứ Diệp Thảo phía sau hàng rào đang chĩa máy quay về phía mình mà bấm. Cậu nở nụ cười ấm áp đưa tay vẫy vẫy họ rồi nhanh chân chạy đi tìm cô nàng cung Bạch Dương nào đó.
Xem ra Nhân Mã lạnh lùng đã chào thua Bạch Dương điên khùng rồi ha!
***
Nhờ sự trợ giúp của Vương Nguyên mà Nhi Lam đã tìm được Tuấn Khải đang ở chỗ nào. Đi dọc theo hướng mà Nguyên Nguyên hướng dẫn, còn chưa kịp đến “đích” cô đã nghe thấy tiếng đàn ghitar cất lên rồi.
Có lẽ anh ấy đang luyện đàn!
Tiếng đàn ghitar vang lên thanh thanh, chầm chầm âm nhịp tiết tấu lên xuống rất êm tai. Điều này khiến cho phù thuỷ họ Hoàng bị mê hoặc đến nỗi cô đi vượt quá cả gian phòng cần vào. Đến khi nhận ra cũng chỉ có thể cười gượng gãi đầu mà từ từ quay lại. Đặt tay vào vặn cửa, nhẹ nhàng ấn xuống chỉ sợ sẽ làm cho cậu bị gián đoạn mất tập chung.
Tuấn Khải ngồi trên giường quay lưng về phía cánh cửa nên không hề nhận ra rằng bản thân đang bị rình chộm. Cậu hoàn toàn bình thản ôm cây đàn ghitar trong tay mà nhẹ nhàng gảy đàn. Chỉ là đang trong giờ nghỉ nên cậu mới rảnh rỗi vào luyện đàn mà thôi.
Cậu đang gảy bài “Ly Rượu Vỡ“.
Nhắc tới tên bài hát Tuấn Khải bất trợt nhớ tới người khiến cậu có lý tưởng sáng tác. Sau một thời gian khá lâu mới gặp lại ấy vậy mà con ngỗng điên nào đó kéo đi mất tiêu luôn làm cho cậu còn chưa kịp chào một tiếng.
Chưa bao giờ cậu thèm ăn ngỗng quay như lúc này!!!
Phải mất hơn 5 phút chờ Tuấn Khải đàn xong, Nhi Lam mới có thể lựa thời cơ gõ cửa phòng. Điều này khiến cậu giật mình mà quay ra sau liền bắt gặp cô cười hì hì chữa ngượng, khuôn mặt hơi đỏ từ từ mở cửa ra mà đi vào.
Tuấn Khải nhe răng khểnh đối đáp lại cô, lết người ngồi sát vào thành giường mà dựa, tay ôm cây đàn ghitar như ôm gấu bông. Đôi mắt ngọc đen không khỏi ngước lên nhìn người vừa nhắc tới đang từ từ đi vào.
- Em ngồi đi!
- Vâng, cảm ơn anh!
Nhi Lam cười cười khách sáo sau đó hướng xuống cuối giường mà ngồi bắt chéo với Tuấn Khải đang ngồi hướng đầu giường mé bên kia mà ôm cây đàn ghitar. Cô ngượng tới nỗi không ngoái lại nhìn cậu lấy một cái.
Ây ya! Chỉ vì cô nhớ cậu mới đi nhờ chàng thỏ dạ heo nào đó chỉ đường tới đây. Ai ngờ vừa bước vào trong cô lại trở lên ngượng ngùng như vậy.
- Mà dạo này em bận thế hay sao?
Như nhớ ra gì đó Tuấn Khải ngước lên nhìn Nhi Lam. Đã gần một tuần nay, cả hai bên đều không liên lạc cho nhau nữa. Sau lần gửi tin nhắn ấy không thấy cô gửi lại làm cậu nghĩ rằng cô rất bận nên cũng không gọi cho cô chỉ sợ làm phiền cô mà thôi. Hôm nay cô về rồi, nhân cơ hội hỏi chuyện một chút.
- Em không bận lắm! Bọn anh dạo này cũng bận vậy hay sao?
Chống một tay ra sau, dồn cả trọng lực dồn về phía sau, một tay để trong lòng mà ngoái ra sau, chớp chớp đôi mắt nâu mà ngước nhìn Tuấn Khải. Bình thường, cậu luôn chủ động nhắn tin cho Nhi Lam và cô là người gọi lại nhưng hôm ấy không thấy cậu nhắn tin nên cô cứ nghĩ cậu bận mà không gọi cho cậu sợ ảnh hưởng tới công việc của cậu.
- Không hẳn là bận lắm! Chỉ tại không thấy em gọi lại nên anh cũng không tiện nhắn tin cho em, sợ làm phiền em!
- Ôi!
Tuấn Khải thoáng giật mình ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt vội vội vàng vàng lục chiếc điện thoại trong túi áo khoác. Cậu hơi nhổm người mà nhìn xuống chiếc điện thoại được cô đặt xuống giường mà lướt lướt vội vã. Đôi mày cậu nhíu lại khó hiểu. Có chuyện gì mà cô luống cuống như thế nhỉ?
- Anh gửi tin cho em hồi nào vậy?
- Cách đây một tuần!
Tuấn Khải tỉnh bơ trả lời Nhi Lam. Cậu nhún vai khi cô ngước lên nhìn cậu. Chỉnh người ngồi dựa vào thành giường, hai tay ôm cây đàn ghitar chán chán lại gảy nhẹ một hai nốt nhạc rồi lại thôi.
- Em đâu có thấy đâu??
Nhi Lam lướt lên lướt xuống trong phần nhắn tin với Tiểu Khải, đôi mày nhíu lại khó hiểu. Rõ ràng từ hôm ý tới hôm nay cô không hề nhận được thông báo tin nhắn nào từ cậu mà? Sao cậu lại nói cậu nhắn tin cho cô?
- Hả?
Tuấn Khải giật mình đảo đôi mắt ngọc đen quanh gian phòng mà nghĩ lại xem hôm ấy bản thân có nhắn cho Nhi Lam hay không. Cậu rút điện thoại trong túi ra bấm thao tác nhanh nhất vào phần soạn tin nhắn. Đôi mày đen hơi nhíu lại khi nhìn dòng tin nhắn mà cậu đã gửi cho cô vào một tuần trước, mà không hề có hồi âm từ cô. Bấm nút nguồn cho đen màn hình, nhét điện thoại lại vào trong túi. Cậu ngước lên vẫn thấy cô hoảng hốt cúi xuống nhìn điện thoại, ngón tay vẫn luống cuống lướt ngang lướt dọc.
- Chắc anh nhớ nhầm đấy!
- Hả?
Tuấn Khải cười cười khi Nhi Lam ngước lên nhìn cậu khó hiểu. Ngồi hẳn hoi lên, cầm chắc cây đàn ghitar mà gảy nhẹ một đoạn nhạc dạo. Dừng lại, cậu ngước lên chỉ thấy cô trưng bản mặt ngu người chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.
- Nào! Nào! Em hát anh đàn nha?
- Giọng em không hay đâu!
Không muốn phá tan không khí bây giờ, Nhi Lam cũng ném luôn khúc mắc về tin nhắn vào sọt rác trong góc phòng. Cô bấm nguồn cho màn hình điện thoại chuyển sang màu đen. Cô bò hẳn lên giường ngồi gập hai chân ra sau về một bên, choãi người với cái gối ôm vào người. Cười gượng nhìn Tuấn Khải gãi đầu. Cô hát không hay đâu!!
- Bình thường em hát bằng tiếng Việt anh thấy được mà! Không sao cứ hát đi!
Tuấn Khải nhìn Nhi Lam toe toét nhe răng khểnh cười tươi. Ngón tay cũng gẩy khúc nhạc dạo. Tiếng đàn ghitar vang vọng khắp gian phòng. Mang tiếng là MC mà chả có tự tin gì cả! Bình thường giở giời Song Lam hò hét bằng tiếng Việt làm các chàng trong nhà chả hiểu cái gì nhưng lại rất dễ nghe. Vậy mà giờ cô tự ti về giọng cả của mình như vậy thật là đáng ăn đòn mà.
- Cũng được! Nhưng hát bài gì vậy?
Nhi Lam miễn cưỡng gật đầu, chủ yếu để Tuấn Khải vui thôi chứ giọng hát của cô là một chất giọng kinh dị.
- Ly Rượu Vỡ!
Những ngón tay thon dài gảy nhẹ trên dây đàn ghitar. Thanh âm hơi trầm cất lên tạo thành khúc nhạc dạo hơi buồn vang vọng cả căn phòng. Nhi Lam cũng vỗ vỗ tay lúc la, lúc lắc cái đầu tạo không khí làm Tuấn Khải nhìn cô không khỏi nhoẻn miệng cười tươi. Cô còn nắm một tay kề miệng giả làm micro khi đoạn nhạc dạo gần kết thúc.
- Nhấp nhẹ môi cảm nhận vị cay rượu nồng.
Cay nồng như tình duyên đôi ta
Em vướng tình anh như nỡ uống rượu say
Cảm giác ấm áp anh trao em làm em không nỡ ngừng nhấp môi...
Anh đã đến, đến bên em như ly rượu đỏ
Làm em ngây ngốc đắm chìm trong cơn say.
Giọng Nhi Lam thanh thanh hơi cao lại khiến người nghe cảm nhận sự ngọt ngào trong câu hát. Ấy vậy cô còn tự ti về giọng hát của mình nữa. Tuấn Khải chỉ biết nhìn cô nhẹ lắc đầu mà khẽ phì cười. Trông cô chăm chú hăng say hát từng câu ca vô cùng dễ thương.
- Sao lại đến bên trái tim si tình ngốc nghếch của anh?
Em đến bên anh làm anh say mê bởi vị ngọt môi em.
Anh vì em mà nhấp môi uống rượu say
Hương rượu lồng lồng cay cay làm anh đắm chìm không muốn dừng lại
Tuấn Khải cũng mấp môi cất giọng hát theo làm Nhi Lam đang hăng say liền giật mình ngưng lại chỉ thấy cậu vừa hát vừa nhoẻn miệng cười lại. Cô lấy lại bình tĩnh sau đó lại hoà mình cùng cậu vào câu ca bản nhạc.
- Ly rượu vỡ rồi, ly rượu vỡ rồi
Mảnh bén cứa tay em, máu tuôn hoà mình vào rượu đỏ
Như tim em và tim anh hoà chung nhịp đập
Ly rượu vỡ rồi, ly rượu vỡ rồi
Máu và rượu đã hoà làm một
Như anh và em không thể xa rời nhau
...
***
Vương Nguyên tự hỏi hôm nay là ngày gì mà cậu chở thành hướng dẫn viên không công một cách nhàm chán như vậy? Hết Nhi Lam hỏi Tuấn Khải ở đâu lại đến Thiên Tỉ hỏi Bảo Lam ở chỗ nào? Bằng cách nào đó cậu lại biết dõ rằng cả hai người bọn họ ở chỗ nào một cách siêu vi diệu.
Theo sự hướng dẫn của Vương Nguyên, Thiên Tỉ thành công tìm được chỗ ở hiện tại của Bảo Lam. Đi vào căn phòng mà cậu bạn thân chỉ dẫn, nhìn thẳng phía trước sau góc cửa kính đang mở là Bảo Lam đang nằm gục trên bàn có lẽ là đang ngủ?
Ôm chiếc áo khoác vắt trên tay chặt vào người, Thiên Tỉ nhẹ nhàng nhấc chân đi nhanh tới cánh cửa kính đã mở sẵn. Đứng dựa người vào cạnh cửa kính, một tay ôm lên mép cửa mà thò đầu ra nhìn bóng lưng của Bảo Lam đang gục trên mặt bàn say ngủ.
Khẽ nén thở dài một tiếng mà nhanh chóng bước nhanh ra ngoài không quên nhấc chân nhẹ, đặt chân nhàng. Đến gần bên cạnh Bảo Lam, Thiên Tỉ vành rộng áo ra nhẹ nhàng đắp lên vai cho cô. Nhanh chóng di chuyển sang phía đối diện cô mà ngồi xuống.
Sau một tuần qua, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ ở cạnh Bảo Lam gần như vậy. Cậu tự trách bản thân trẻ con cứng đầu mà làm cô tức giận tới như vậy. Cậu không biết bản thân sẽ nói gì khi cô thức dậy nữa. Nói gì đầu tiên đây? Cậu không biết nữa?
Như cảm nhận được sự xuất hiện của người thứ hai Bảo Lam lim dim mí mắt mà từ từ mở ra. Cảm nhận trên lưng mình có thứ gì đó liền giật mình ngồi thẳng dậy mà ngoái ra sau liền nhìn thấy chiếc áo khoác của Thiên Tỉ mà cô nhờ Nhi Lam mang ra cho cậu. Đưa tay với chiếc áo ra phía trước để vào trong lòng mà không khỏi thắc mắc sao chiếc áo này lại ở đây?
Hình như có ai đó ở đây thì phải?
Bảo Lam từ từ ngước lên thoáng giật mình khi thấy Thiên Tỉ dựa đầu vào cánh tay đang chống trên mặt bàn, cậu cúi đầu nhìn xuống chân một cách chăm chú như thể đang suy nghĩ cái gì đó. Khuôn mặt Bảo Lam lập tức đen lại liền vội vàng đứng dậy điều này động tới Thiên Thiên.
- Bảo Bảo anh...
Thiên Tỉ còn chưa nói xong liền bị Bảo Lam thẳng tay ném chiếc áo khoác vào mặt ngắt luôn câu nói dở dang. Khi chiếc áo rơi nửa chiếc trên bàn, nửa chiếc lơ lửng trên bàn cậu mới nhìn thấy cô một mạch quay lưng.
- Nghe anh nói đã... A!
Thiên Tỉ vội vàng đứng bật dậy nhưng lại phải luống cuống cúi xuống nhặt chiếc áo trượt từ trên bàn xuống đất, vì gấp gáp quá mà cậu cộc phải cái bàn theo phản xạ mà cậu kêu lên một tiếng. Đau chết cậu rồi!!
- Thiên Thiên anh sao thế??
Bảo Lam vội quay lại khi nghe thấy tiếng suýt xoa phía sau. Vội vàng bước tới mà nửa quỳ nửa ngồi xuống đỡ Thiên Tỉ dậy. Đôi mày nhíu lại đầy lo lắng mà hỏi han cậu.
Thiên Thiên nhất thời bị hành động của Bảo Bảo doạ cho ngu người mà ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn cô vài giây. Đảo mắt vài vòng trong đầu nhanh chóng nghĩ ra được mưu kế gì đó, khẽ nhếch môi đắc chí chưa được một giây cậu đã thay đổi sắc mặt.
- Ai yo! Anh đau quá!
Bảo Lam càng luống cuống hơn khi thấy Thiên Tỉ đưa một tay lên ôm vết cộc, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó có vẻ đau lắm, một tay cầm kèm áo khoác mà chống dưới đất. Miệng không ngừng kêu suýt xoa làm người nghe phải tỏ lòng yêu thương cưng chiều.
- Để em xem nào! Sao anh hậu đậu thế hả?
Bảo Bảo ngây thơ gạt tay che đầu của Thiên Tỉ xuống mà phồng má chu mỏ thổi hơi cho cậu. Bộ dạng hết sức là lo lắng.
- Em còn quan tâm anh hả?
Nghe câu hỏi đầy vẻ không sao của ai đó, Bảo Lam mới biết bản thân bị con cừu gian lừa. Cô không khách khí vỗ đầu con cừu gian một cái cho bõ ghét sau đó đứng bật dậy mà một mạch bỏ đi.
Thiên Tỉ nhanh chóng đứng dậy nhưng lại xui xẻo cộc tiếp vào gầm bàn lần thứ hai. Dù cậu có (cố tình) kêu lên một tiếng đau điếng nhưng Bảo Lam hoàn toàn coi như không nghe thấy mà đi tiếp. Cậu vội vàng đứng dậy ném tuỳ tiện chiếc áo xuống ghế mà nhanh chân đuổi theo cô.
- Anh bỏ em ra!
Bảo Lam giận dỗi vùng vẫy nhưng vô dụng khi Thiên Tỉ đã nắm chặt cổ tay cô làm cho cô không thể nào thoát khỏi được. Bị cậu ép quay lại cô cũng miễn cưỡng ngước lên nhìn cậu mà mặt mày nhăn nhăn nhó nhó đầy khó coi lại.
- Bảo Bảo anh sai rồi... Anh... Anh xin lỗi!
- Hả???
Bảo Bảo mở to đôi mắt đen ra nhìn người đàn ông trước mặt đang cúi đầu xuống trước mặt cô. Có chút bất ngờ và cũng có chút chậm một nhịp. Thiên Tỉ xin lỗi cô hay sao?
- Anh biết em chỉ là lo lắng cho anh mà thôi. Anh xin lỗi đừng giận anh nữa được không??
Thiên Thiên ngước lên trưng bản mặt cún con ra mà năn nỉ con ngỗng điên trước mặt. Sai là phải xin lỗi, cậu sai cậu phải xin lỗi là chuyện đương nhiên. Hi vọng Bảo Bảo sẽ không giận cậu nữa.
-...
- Công túa Bảo Bảo...
Thấy Bảo Lam không nói chỉ cúi đầu xuống đất Thiên Tỉ càng thêm sốt ruột hơn mà luống cuống. Không phải cô không tha thứ cho cậu chứ?
- Bảo Bảo à... Bảo Bảo xinh đẹp... Bảo Bảo yêu quý... Bảo...
- Anh tránh ra đi!!
Bảo Lam bất ngờ vung tay mà hất Thiên Thiên lùi lại phía sau vài bước làm cậu suýt chút nữa ngã ngửa. Trong lòng cậu bỗng rưng đau thắt lại khi nghe câu nói phũ phàng từ cô. Nhưng khi nhìn lại cậu thấy bất ngờ khi cô ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vào cái cây hoa gì đó màu trắng nho nhỏ nằm đổ rạp dưới đất. Đôi tay cô nhẹ nhàng hứng cho cây hoa thẳng lên nhưng cành hoa ấy đã gẫy mà lìa cành rơi xuống đất chỉ để thân cây có chút hoang toàn nho nhỏ sơ xác nhìn vô cùng khó coi. Cô làm gì vậy?
- Anh đứng đấy làm gì mau đi tìm cái gì đào nó lên để em đem trồng vào trậu!!!
Bảo Lam bất ngờ ngước lên nói như ra lệnh làm cho con cừu nào đó chớp chớp đôi mắt hổ phách nhìn cô mà chả hiểu cái gì hết. Thấy cậu không hề di chuyển Bảo Lam đen mặt lại với luôn hòn đá nho nhỏ ngay đó ném thẳng vào ngực đánh thức cậu.
- Anh đi tìm đi!!!
Thấy Thiên Tỉ còn vội vàng đưa tay lên hứng viên đá trượt từ trên người như hứng bảo vật mà Bảo Lam không khỏi bực mình mà lớn tiếng ra lệnh lần nữa.
- Em tha lỗi cho anh chưa?
Học bá sắp 9 tuổi ngây ngây ngô ngô ngước lên chớp chớp đôi mắt hổ phách hỏi lại.
- Rồi!!! Rồi!!! Anh đi kiếm cái gì cho em đào cái cây này lên giúp em đi! Không em giận anh tiếp đấy nhá!!!!
- Đừng! Đừng! Đừng! Anh đi! Anh đi! Nhớ không giận anh nữa đấy!! Anh đi! Anh đi!!!
Bảo Lam ngoạc mỏ ra quác quác lớn tiếng ra lệnh lần thứ ba làm Thiên Thiên (gần) 9 tuổi giật mình ném viến đá đi mà luống ca luống cuống chạy lung ta lung tung sau vài giây “mệnh lệnh” của ngỗng điên ăn sâu vào não cậu mới vội vàng chạy đi “thi hành nhiệm vụ”
***
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Thiên Lam với bộ đồ ngủ ấm cúng thoải mái đi ra liền bàng hoàng khi thấy Kỳ Hàn nằm bất tỉnh giữa phòng ngủ xung quanh cô có đầy máu đỏ tươi loang lổ làm nền nhà màu sáng nổi trội hẳn lên, trang phục của Kỳ Hàn cũng nhuốm đỏ một màu máu nhất là phần thân dưới. Khuôn mặt hồng hào tươi tắn của nó ngay lập tức trắng bệch lại vội vàng chạy tới nâng Kỳ Hàn dậy, một tay luồn xuống gáy, một tay vỗ nhẹ vào mặt Kỳ Hàn.
- Hàn Thố!! Hàn Thố cậu tỉnh lại đi!! Cậu sao vậy?? Hàn Thố!! Hàn Thố!!
Nhìn sắc mặt xanh xao tiều tuỵ của Kỳ Hàn đang gục mặt sang một bên trên tay mà Thiên Lam hoảng hốt nhìn xung quanh. Chỉ thấy thỏi son chống nẻ nằm năn nóc cách chân Kỳ Hàn một đoạn. Chắc không may Kỳ Hàn đạp phải mà ngã nhưng làm sao có chuyện ngã tới bất tỉnh, tới chảy máu nhiều tới như vậy???
- Hàn Thố cậu nghe tớ nói không?? Hàn Thố!! Mau tỉnh lại cho tớ đừng làm tớ sợ!! Hàn Thố!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook