[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
Quyển 2 - Chương 47: Tạm ổn

TFGIRLS và Bảo Lam đứng từ trong phòng nhìn ra ngoài cửa. Trước mặt họ là cảnh Nhi Lam vô tình đâm phải Vương Nguyên, đứng hai bên là Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhìn lướt qua cặp Nguyên Nhi rồi chuyển tầm nhìn qua các cô trong phòng.

- Em sao...

- Xin lỗi anh Nguyên Nguyên!

Không để Vương Nguyên nói hết câu Nhi Lam đã vùng khỏi người của cậu. Cô cúi đầu sau đó lách người qua Tuấn Khải và Vương Nguyên mà bước nhanh đi mất.

TFBOYS thắc mắc quay lại nhìn bóng lưng Nhi Lam đang xa dần trên dãy hành lang. Cả ba quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn cô chỉ thấy mái tóc phía sau bay bay trong không trung theo nhịp bước, đôi khi cô còn đưa tay lên gạt mắt.

Cả ba cùng thắc mắc rằng cô khóc sao?

Không ai bảo ai cả ba cùng nhau bước vào trong phòng hướng thẳng tới chỗ TFGIRLS và Bảo Lam hòng hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây. Sắc mặt của các cậu cũng thay đổi liên tục khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, thậm trí còn quay mặt vào máy tính xem xem bản thân có nghe nhầm hay không.

***

Một xấp hình với hơn chục cái từ trên cao đập thẳng vào khuôn mặt của một cô gái bằng một lực khá mạnh. Theo phản xạ, cô gái nhắm mắt quay mặt sang một bên để mặc xấp hình từ trên mặt rơi xuống sàn. Những khoảng khắc thân mật với tên đàn ông khác của cô gái đều được chụp một cách rõ nét, chỉnh sửa đẹp mắt hiện lên từng tấm hình khác cái úp, cái mở từ trên bàn kính cho tới dưới sàn nhà.

- Được lắm! Vậy mà bấy lâu nay tôi bị cô cắm sừng sâu như vậy!

Khuôn mặt Chí Hoành nhăn lại hằn cả nếp trên trán thậm trí nổi cả gân xanh hiện rõ mồn một. Sau khi ném xấp hình vào mặt cô gái trước mặt xong cậu khom lưng cúi xuống đưa tay bóp cằm cô gái ép cô gái nhìn thẳng với cậu. Âm ngữ lạnh lùng từ từ phả ra làm cô gái sợ tới tái xanh mặt mũi.

- E... Em...

Cô gái mở miệng lắp ba lắp bắp. Đôi mắt câu đen linh hoạt đảo quanh căn phòng đầy sợ hãi lo lắng khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen hạnh nhân ánh tia nguy hiểm lạnh lùng của Chí Hoành. Đôi bàn tay nắm chặt vạt chiếc váy màu đen của mình, cả người mơ hồ trở lên run rẩy.

- Đã là phụ nữ của tôi còn ve vãn ong bướm hay sao?

Chí Hoàng dùng lực dẩy mạnh cô gái khiến cô gái ngã ngửa ra sau chiếc ghế sofa. Cậu thẳng lưng kéo nhanh chiếc cavat đỏ cho lỏng lẻo trên cổ. Hai cúc áo trên đã banh ra lúc nào để lộ nàn ra hơi trắng bên trong của mình.

- Lệ Nhất Duy anh... Anh muốn... Phì~!! Ha ha ha.....

Cô gái đang hoảng hốt liền lập tức phì cười một tiếng ngay sau đó một tràng cười giòn rã vang lên đâu đó xung quanh. Cô gái ngồi thẳng dậy đưa tay lên che miệng mà cười tít mắt lại.

- Hoành Hoành em cứ thả lỏng đi. Xem xem mới đó đã đỏ bừng mặt luôn rồi kìa!

Chí Hoành ngước lên nhìn người vừa nói rồi lại thở dài quay lưng ngã người xuống ghế sofa một cách mệt mỏi. Mọi người xung quanh cũng đã giảm âm lượng tuy nhiên vẫn cười thầm. Đưa tay đóng dần hai cúc áo lại mà không khỏi đưa mắt hạnh nhân liếc nhìn xung quanh.

Cười cái gì mà cười? Hừ các người có là tôi đâu mà biết được tôi lúc này thế nào!

- Bác cứ trọc anh ấy hoài à! Nhất Nhất ngại đó bác!

Cô gái soay người quỳ trên nệm ghế sofa, hai tay khoanh lên trốc ghế mà ngước nhìn tốp người phía sau. Người thì cầm máy quay, người thì cầm micro treo ngược, người thì đứng điều chỉnh ánh sáng... Cô gái vừa nói vừa đưa tay lên che miệng cười vui vẻ.

- Tiểu Thy Thy con đừng nói bác như thế chứ? Tiểu Nhất Nhất nó là tổng tài lãnh khốc sao có thể ngại ngùng vớ vẩn như vậy chứ? Ha ha!!!

Sau câu nói bông đùa của bác đạo diễn thì cả đoàn làm phim lại ngoác miệng cười vang làm Chí Hoành đen mặt. Cậu ngước lên nhìn lướt qua mọi người một chút rồi lại gục đầu xuống ghế che đi khuôn mặt đang đỏ bừng lên.

Thử vào vai diễn của cậu xem xem có giống như cậu hay không mà ngồi đó mà cười. Thử đứng trước phụ nữ lại hở cúc áo xem có giống cậu không. Hừ hừ! Cậu không chấp đám người không hiểu chuyện!

Hiện tại, Chí Hoành tiếp tục tham gia diễn xuất cho tác phẩm mới của đạo diễn Thượng Hải tại thành phố trùng tên với đạo diễn. Bộ phim có tên là “Lệ Tình” và cậu được vinh hạnh đảm nhiệm vai nam chính. Một vị tổng tài bá đạo nắm trong tay một tập đoàn lớn nhất Thượng Hải với số cổ phiếu khủng bố. Đương nhiên với cơ hội tốt như vậy làm sao có thể từ chối. Nhưng khi vào vai diễn mới thấy nó khổ như thế nào.

- Mọi người đừng chọc chồng con nữa! Anh ấy ngại đấy!

Cô gái ngọt giọng quay sang nhìn bóng lưng Chí Hoành đang thay mặt đối diện với mình, sau đó cô gái liền quay sang nhìn mọi người nói một câu bông đùa.

- Ha ha ha! Tự dưng tôi thấy Tiểu Thy Thy và Lệ Tổng rất xứng đôi vừa lứa à nha!

- Chuyện! Khéo khi sau lần này Thy Thy và Nhất Nhất lại thành cặp thành đôi ấy chứ!

- Đến lúc ý phu thê Lệ Tổng đừng quên đoàn phim “Lệ Tình” này nhé!

...

Mọi người trong đoàn phim lại cười vang lên cùng với những lời suýt xoa chọc ghẹo hường phấn cho cặp “vợ chồng” người nằm, người quỳ trên ghế sofa kia. Cô gái cũng bật cười thành tiếng làm mọi người càng được đà cười lớn.

Mọi người thống nhất cùng nghỉ giải lao một lúc để lấy lại sức lực, buổi chiều sẽ quay tiếp. Dù sao cũng quay suốt từ sáng tới giờ rồi, cần phải nghỉ ngơi lấy sức lực.

Nói xong, cả đoàn phim kéo nhau ra bên ngoài chỉ để lại dụng cụ phục vụ cho việc quay phim ở lại. Hiện tại trong phòng chỉ có Chí Hoành và cô gái đó đang ngồi trên ghế sofa.

Cô gái quay sang, chạm nhẹ vào khuỷu tay Chí Hoành vỗ vỗ nhẹ vài cái.

- Chí Hoành anh không sao chứ?

- Không sao!

Thấy cô gái bên cạnh đưa tay chạm vào mình Chí Hoành ngoái đầu quay sang nhìn qua một cái sau đó ngồi thẳng dậy chủ động tạo khoảng cách giữa mình và cô gái.

Dương Phong Thy ngoài hậu trường là bạn diễn, trong phim lại là vợ của Chí Hoành. Cô đảm nhiệm vai nữ chính - Lệ phu nhân Lê Hoa Thy.

Theo như kịch bản thì Lê Hoa Thy mặc dù là Lệ phu nhân nhưng vẫn giao du bên ngoài với tình nhân kiêm đối thủ của Lệ Nhất Duy. Hôn nhân của hai người họ Lệ và họ Lê là do bậc phụ huynh mà ra. Tuy nhiên Lệ Nhất Duy vốn đã có tình cảm với Lê Hoa Thy cho nên sau khi biết tin vợ mình ngoại tình liền đem về nhà và xảy ra tình huống như vừa rồi.

Từ khi mở máy được hơn một tháng nay. Trong đoàn phim “Lệ Tình” không ai là không biết Dương Phong Thy có tình cảm với Chí Hoành. Cho nên ai ai cũng vui vẻ giúp Phong Thy một tay trong việc lấy lòng cũng như tiếp cận cậu.

- À mà lần sau đừng đùa kiểu như vậy nữa!

Chí Hoành quay sang nhìn thẳng Phong Thy nhàn nhạt lên tiếng. Âm ngữ hơi trầm cùng sắc ngữ không được vui cho lắm. Từ lúc khởi máy tới giờ, bất kể đứng trước mặt mọi người hay không thì Phong Thy cũng đều mở miệng là một câu chồng, hai câu chồng không thì lại Tiểu Nhất Nhất hay Duy Duy. Sao cậu lại không biết được tình ý của Phong Thy đối với bản thân mình cho được? Quá lộ liễu còn gì? Nhưng cậu hoàn toàn chỉ xem Phong Thy là một người bạn diễn không hơn không kém. Cậu cảm thấy bản thân đang trở lên khó chịu bởi Phong Thy và muốn tránh xa càng tốt.

Phong Thy có khuôn mặt trái xoan với góc cạnh sườn mặt rõ nét hoàn hảo. Đôi mắt đen bồ câu long lanh như mặt hồ phẳng lặng trong đêm, thu hút mọi ánh nhìn. Đôi mi cong và dài cuốn hút càng tô thêm vẻ đẹp cho đôi mắt câu ấy. Cùng cặp mày thanh thanh và nàn môi mỏng hồng hồng xinh xắn. Trong đoàn phim “Lệ Tình” này cô chính là đại mỹ nhân. Cô chính là người mà hoa gặp hoa thẹn, người gặp người thích nhưng rất tiếc lại không có Lưu Chí Hoành.

Chí Hoành chắc chắn một điều rằng: 100% Thiên Lam không thể bằng Phong Thy. Nó chỉ có vẻ đẹp thuần khiết đáng yêu đôi khi sự khuyến rũ bùng phát nhất thời chứ không hề đẹp kiêu sa lộng lẫy như Phong Thy. Thậm trí, Nhi Lam có vẻ đẹp khuyến rũ tới ngẩn người cũng không thể nào so bì với Phong Thy.

- Em thấy cũng bình thường thôi mà! Tiện thể cho quen với kịch bản!

Phong Thy nở nụ cười khuyến rũ ngọt giọng phát tiếng hì hì. Cô nghiêng người tì một tay lên tay ghế sofa, tao nhã vắt chân chữ ngũ. Bộ đầm đen trễ vai, lộ ngực ôm bó sát càng khiến cô thêm xinh đẹp khuyến rũ. Nghiêng đầu dựa vào nắm tay đang tì trên ghế, môi hồng nở nụ cười thích thú.

Phong Thy hoàn toàn tự tin trước vẻ đẹp mà ai cũng phải ngước nhìn của cô. Bất kể là trong đoàn phim “Lệ Tình” hay đoàn phim lúc trước của cô. Đi tới đâu, người người ngước nhìn tới đấy. Điều này càng khiến cho người được cung Sư Tử chiếu sáng như cô càng thêm thoải mái vui vẻ. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cô lại mờ đi trong mắt người đàn ông đang là “chồng” ngồi ngay cạnh kia lại nhạt phai một cách đáng sợ.

Phong Thy vốn đã trúng sét ái tình khi mà lần đầu gặp Chí Hoàng trong đoàn làm phim “Lệ Tình“. Cô vốn tự khẳng định rằng chắc chắn bằng mọi giá cô sẽ khiến cho cậu phải nghiêng về phía cô bằng mọi giá. Cô nhận ra rằng, Chí Hoành có một sức hút bí ẩn tính tình hơi lạnh lùng một chút nhưng vẫn rất biết quan tâm người xung quanh. Điều này, cô càng thích cậu hơn bao giờ hết.

Nhất định! Cô sẽ khiến cho cậu phải toàn tâm toàn ý hướng về phía cô.

- Tôi không thích!

Chuông tin nhắn điện thoại của Chí Hoành vang lên trong túi quần. Cậu nghiêng người đưa tay vào túi quần rút ra chiếc điện thoại. Khuôn mặt đang nhăn lại khó chịu liền rãn ra.

Phản xạ không điều kiện khi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn của người ngồi bên cạnh. Phong Thy liền quay sang liếc nhìn người “chồng thân yêu” của mình. Trong đôi mắt câu đen đẹp đẽ của cô phản quang hình ảnh Chí Hoành đang nhìn vào màn hình điện thoại, sắc mặt thập phần tốt lên.

Ánh mắt của anh ấy lúc này thật dịu dàng!

Phong Thy đảo đôi mắt câu đen vài vòng ngẫm nghĩ xem người nhắn tin cho Chí Hoành là ai mà lại khiến hắn thay đổi sắc mặt nhanh như thế. Còn cả đôi mắt đen hạnh nhân dịu dàng kia mà cô chưa từng thấy nữa.

Nhẹ nhàng chuyển tư thế ngồi thẳng lưng, vắt chân chữ ngũ, khoanh tay trước ngực. Nhưng thực tế là Phong Thy đang len lén nhìn vào màn hình điện thoại của Chí Hoành.

Tên danh bạ là Ngốc?!

Ngốc là ai?

Lướt qua tên danh bạ phía trên màn hình điện thoại sau đó Phong Thy liền đảo mắt đi hướng khác tự suy ngẫm xem người đầu dây bên kia là kẻ như thế nào mà lại may mắn tới như vậy?

Sự ghen tuông, đố kỵ bắt đầu hình thành trong tâm trí của Dương Phong Thy!

Vì quá mải mê nhìn vào màn hình điện thoại cho nên Chí Hoành không hề nhận ra rằng bản thân đang bị soi mói đời tư.

***

Bước dọc trên dãy hành lang giữa hai bên tường trắng dài thẳng tắp. Vừa đi, Nhi Lam vừa đưa tay lên gạt nước mắt vì quá tức giận mà rơi lệ. Cô bước nhanh trên dãy hành lang, tủi thân đưa tay gạt dòng lệ ấm đang làm ướt nhoen đôi hàng lông mi dài. Vừa đi, vừa suỵt xoạt khiến người nghe chỉ muốn lao vào ôm cô vỗ về.

Nhưng bây giờ chỉ có mình cô!

Rõ ràng cô và Bảo Lam bị oan mà! Bọn cô có làm cái gì để rồi xảy ra hậu quả này? Cô thừa nhận! Bọn cô may mắn được vào trong Phong Tuấn làm việc dễ dàng, cũng may mắn khi thân quen với TFBOYS. Nhưng cũng không thể nói bọn cô như vậy chứ? Bọn cô đâu có dựa vào những điều đó mà làm càn?

Ai lại có thể chơi ác gây ra việc này để hại bọn cô cơ chứ? Trong Phong Tuấn này bọn cô có đắc tội với ai đâu? Không hề! Nhưng ai lại hại bọn cô như vậy chứ?

Càng nghĩ càng uất ức, càng uất ức càng muốn oà lên khóc.

Nhi Lam vừa đi vừa thút tha thút thít phát ra tiếng khe khẽ. Cô hận mình lắm chứ! Đáng ra bị như thế này thì không được khóc. Nhưng từ nhỏ cho tới lớn hễ tức giận chuyện gì là cô lại khóc oà lên. Và cô cũng ghét cái tật xấu này của mình. Bởi vì mọi chuyện đều có thể giải quyết, khóc lóc thật là không ra thể thống gì mà! Nhưng nghĩ thì dễ mà làm thì khó!

Phía cuối dãy hành lang có hai ngã rẽ. Tuấn Hạo chỉ vừa mới vô tình đi về hướng này, chỉ mới đi tới giữa ngã rẽ đã nhìn thấy Nhi Lam đang vừa đi vừa khóc từ xa tiến lại gần. Nhìn bộ rạng lúc này của cô mà hắn không khỏi đau lòng, đặc biệt là thấy hành động hai tay lau nước mắt của cô.

Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tại sao Nhi Lam lại uỷ khuất khóc như vậy?

Vì Nhi Lam cúi đầu nên không hề biết rằng trước mặt mình đang có người tiến lại gần. Đến khi biết được cũng đã đâm xầm vào lồng ngực của ai đó. Cô giật mình ngước đôi mắt nâu đã ướt nhoè lên nhìn liền bắt gặp khuôn mặt hơi nhíu lại của Tuấn Hạo.

Thật là xấu hổ khi để hắn thấy cô trong bộ dạng này mà!

Nhi Lam vùng mình muốn thoát nhưng hắn lại dùng lực trên một cánh tay mà giữ chặt một bên bả vai của cô khống chế sự vùng vẫy của cô. Biết bản thân không thể thoát khỏi Tuấn Hạo, cô liền cắn môi cúi đầu nhìn xuống chân.

- Lưu Tuấn Hạo phiền anh buông tôi ra!

Tuấn Hạo bỏ ngoài tai lời nói của người phụ nữ đang cúi đầu trước mặt. Hắn đưa tay còn lại nâng cằm Nhi Lam lên bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Bàn tay to lớn ôm chọn một bên má còn ửng đỏ của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi dòng lệ còn rơi do uỷ khuất của cô. Thấy cô có ý né tránh, hắn càng dùng lực để cô không thể toại nguyện ý mình.

- Ai làm em khóc vậy?

- Không ai cả!

Nhi Lam suýt chút nữa thì oà lên khi mà nghe thấy câu hỏi quan tâm dịu dàng của Tuấn Hạo. Cô cố đưa mắt đi hướng khác tránh đi ánh nhìn dịu dàng có chút đau lòng của hắn. Một tay đưa lên cầm bàn tay của hắn đang làm loại trên mặt gạt xuống, nhưng hắn lại dùng lực khiến cô không thể làm gì ngoài bất lực thả tay xuống.

- Em nói dối!

Dòng lệ trên khuôn mặt còn tinh nghịch tràn khỏi khoé mắt đã tố cáo lên lời nói của Nhi Lam là giả dối. Rời tay khỏi mặt cô, Tuấn Hạo tiếp tục gạt đi hai bên khoé mắt của cô làm cô theo phản xạ mà chớp mắt liên tục.

Em đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho anh biết được không? Nhìn em như vậy, anh đau lòng lắm đấy! Em có biết không hả Nhi Nhi?

- Không có! Anh mau buông tôi ra!

Lần này, Nhi Lam lại đưa tay lên lắm chặt bàn tay đang gạt lệ của Tuấn Hạo. Cô dùng lực để giữ tay hắn quyết không cho hắn tuỳ tiện làm loạn trên mặt của cô. Hắn cũng thuận theo cô không ngoan cố lau nước mắt cho cô nữa.

- Nhi Nhi! Em nói đi có phải Vương Tuấn Khải làm em khóc hay không?

- Không có!!!

Nhi Lam liều mạng ngước nhìn hắn mà lắc đầu. Tuấn Hạo rốt cuộc hắn có bị gì không lại đang nhiên đổ lỗi cho Tuấn Khải. Hắn có bị ấm đầu hay không mà có thể tuỳ tiện kết tội người khác như vậy?

- Không có? Vậy em nói đi tại sao em lại khóc???

Tuấn Hạo nhíu mày có chút tức giận mà hơi lớn tiếng. Giật tay khỏi bàn tay đang giữ của Nhi Lam hắn đặt lên bờ vai còn lại của cô, ra tăng lực bóp làm cô phải nhăn mặt lại vì đau. Tuy vậy hắn vẫn không hề lới lỏng tay dù chỉ là một chút. Hắn là đang cảm thấy ghen tỵ, phẫn lộ với người mà cô vừa vội vàng lên tiếng khẳng định vừa rồi.

Hắn hận! Hận! Cực hận!!!

- Không liên quan tới anh! Buông tôi ra!!!

Nhi Lam cắn răng đầy tức giận. Vừa rồi là TFGIRLS, bây giờ là Lưu Tuấn Hạo. Bọn người này thật biết thay nhau làm cho cô tức tới phát khóc ra. Vùng vẫy khỏi đôi bàn tay đang ôm hai bên vai của cô, vừa bất lực vừa uỷ khuất. Thấy hắn không chịu buông còn ra tăng lực càng làm cho cô thêm phẫn lộ. Cô liền oà lên khóc làm cho hắn lúng ta lúng túng.

Thấy Nhi Lam đột nhiên oà lên khóc như đứa trẻ con Tuấn Hạo bỗng rưng bị doạ cho ngây ngốc. Luống ca luống cuống không biết làm thế nào liền vòng rộng tay định ôm cô vào lòng.

Thế nhưng...

***

- [Hoành Thánh! Đang làm gì vậy?]

[Nhớ tớ hả Ngốc?] -

- [Đương nhiên là nhớ rồi a~! Rất nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ cậu luôn á!]

Thấy Chí Hoành khẽ phì cười ngập tràn hạnh phúc, Phong Thy nhíu đôi mày đẹp lại nhìn cậu. Lại đưa mắt xuống nhìn vài dòng tin nhắn mà cậu và người nào đó nhắn qua, gửi lại. Trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng khó chịu cũng như tò mò về người kia như thế nào? Có quan hệ gì với cậu?

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc rạng rỡ của Chí Hoành khi nãy càng làm mối suy luận đầy tính khẳng định của Phong Thy thêm chắc chắn hơn. Rằng...

Lưu Chí Hoàng có tình nhân!?

Phong Thy kinh hãi lắc đầu khi có ý nghĩ đó trong đầu mình. Gần đây trong một đợt phỏng vấn, Chí Hoành khẳng định là không có tình nhân. Nhưng bây giờ thực sự là không thể không nghi ngờ gì nữa.

Đảo đôi mắt câu đen vài vòng quanh hậu trường quay phim là căn phòng khách sau đó lại len lén đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại của Chí Hoành.

[Tớ cũng nhớ cậu rất nhiều!] -

Anh nhớ em muốn chết đây! Hiện giờ em thế nào rồi? Xa anh hơn tháng trời rồi, em có khoẻ không? Có mập lên không hay ốm đi rồi?

- [Tớ báo cho cậu tin vui này! {sticker cá nóc cười hí hí}]

[Tin gì thế? {sticker tò mò}] -

Cứ vui vẻ như vậy nhé! Ngốc!

- [Là..................................]

[Là gì? {sticker ngơ ngác}] -

- [.............................. {sticker bí ẩn}]

[{sticker sốt ruột}] -

Là gì em nói đi! Tim anh không đủ khoẻ đâu đấy!!!

- [Tớ tìm được việc làm rồi! {Ha ha}x3]

Việc làm?! Việc gì mới được cơ chứ?

Vẻ mặt đen xì méo xệch của Chí Hoành được thu gọn vào đôi đồng tử câu đen của Phong Thy ngồi ngay bên cạnh. Thật sự cô muốn đập banh điện thoại của cậu ra hòng để lôi cái người đầu dây bên kia ra xem mặt mũi thế nào.

Người nào có thể khiến cho Chí Hoành vừa cười tủm tỉm, vừa có vẻ hạnh phúc rồi lại vẻ mặt khó coi như thế? Khác gì mấy người đang yêu nhau nhắn tin qua lại đâu cơ chứ???

[Việc làm???] -

- [Uk! {thổi tim} {ha ha}]

[Việc gì? Sao phải kiếm việc làm hả??? {nghiêm túc}] -

Đang yên đang lành sao phải kiếm việc làm? Bộ em quên hiện tại em đang ẩn thân hay sao??? Đồ ngốc! Sao không hỏi anh ngay từ đầu???

- [Tớ không muốn ở không như vậy mãi được {hai ngón tay chọt vào nhau} Cảm giác vô dụng sao sao ấy! {uỷ khuất rơi lệ}]

Chí Hoành thở dài khẽ một hơi sau đó lại chăm chú vào màn hình không hề để ý tơi cô “vợ” đang dòm ngó đời tư ngay bên cạnh của mình.

Thật là! Không có cậu bên cạnh lại xảy ra chuyện mà!

[Nhưng việc gì? Cậu sẽ lộ diện hả?] -

Hi vọng không như vậy!

- [Đương nhiên là không lộ diện rồi!!! {đeo kính đen} Tớ làm phát tờ rơi cho một công ty trò chơi giải trí! {trái tim} tớ phải mặc đồ con thỏ trắng vào cho nên sẽ không bị lộ chút nào hết! {tự hào}]

[Vậy có ai phát hiện ra cậu không?] -

Sao em liều dữ vậy? Em có thể nói với anh mà? Anh nhất định sẽ không từ chối giúp em!!!

- [Không có a~ Hôm ấy đi tớ meck up cực xinh luôn!!! {đỏ mặt} Hơn nữa, tớ đã thay đổi sơ yếu lý lịch rồi a~! Cậu thấy tớ thông minh lắm đúng không? {ha ha}]

Em là đại ngốc thì có!!!

[Uk! Lần sau có quyết định gì tớ muốn làm người biết đầu tiên được không?] -

Nếu không anh sẽ lo cho em chết mất!

- [Ok! Baby {thổi tim}]

Phong Thy nhìn thấy khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm của “chồng” đang ngồi ngay bên cạnh mình. Những dòng tin nhắn kia không phải cô không đọc được. Cô cảm thấy có điều gì bí ẩn từ người đầu dây bên kia. Những dòng tin nhắn của đầu dây bên kia với của Chí Hoành khác xa một trời một vực.

Một bên hoàn toàn bình thường, một bên tràn đầy tình cảm???

Cô bắt đầu có dự cảm không lành...

***

Trong lúc Tuấn Hạo mở rộng vòng tay định ôm Nhi Lam vào lòng. Thì cô đã bị ai đó cầm khuỷu tay từ phía sau kéo lại làm cho hắn ôm hụt. Đôi mắt xám dịu dàng có chút hỗn loạn rất nhanh được thay bằng đôi mắt xám lạnh lùng khi nhìn người vừa xen vào đang ôm người phụ nữ mới vài phút trước đâm xầm vào mình.

- Lưu Tuấn Hạo anh thật là đê hèn khi làm phụ nữ khóc đấy!

Không để Tuấn Hạo mở miệng phát ngôn Vương Nguyên đã lạnh lùng mở miệng nói trước. Vòng tay ôm người phụ nữ mà cậu luôn coi là em gái trong lòng, một tay dịu dành xoa đầu cô, một tay ôm lấy tấm lưng nhỏ của cô.

Đang đi dọc trên hành lang theo sự phân công của đội trưởng đi tìm Nhi Lam liền nhìn thấy cảnh Tuấn Hạo và cô đang đôi co rữ rội. Vương Nguyên khi ấy không cần nghĩ nhiều liền đi nhanh tới mà kéo cô ngược lại, nhưng vì kéo mạnh quá khiến cô ngã luôn vào lòng. Hơn nữa, cô thấp hơn cậu tận gần một cái đầu lận.

Tuấn Hạo lườm Vương Nguyên một cái cháy con mắt. Hừ hơi mạnh một tiếng sau đó quay lưng khuất bóng sau ngã rẽ mà biến mất.

Khi Tuấn Hạo rời đi cũng là lúc Nhi Lam ôm chặt lấy Vương Nguyên mà uỷ khuất oà khóc. Cô gục đầu vào ngực cậu để ngăn thanh âm đang phát ra từ cổ họng. Hơi ấm của cậu dễ dàng khiến cô uỷ khuất chút bỏ mọi phiền muộn đang có trong lòng.

- Ngoan! Tụi anh biết hết chuyện rồi. Đừng khóc nữa, nín đi!

Vương Nguyên vỗ vỗ lưng cho Nhi Lam. Vừa vỗ vừa dịu dàng lên tiếng chấn an cho cô.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Bảo Lam. Tuấn Khải liền phân công mọi người có mặt trong đó trừ TFGIRLS chia nhau ra đi tìm cô. Cả ba bọn cậu có biết tới việc Nhi Lam bị đáng oan hai cái từ vẻ mặt uỷ khuất của con ngỗng điên kia. Tuấn Khải chỉ hơi lớn tiếng trách móc TFGIRLS rồi cùng mọi người đi kiếm cô. Đến khi vô tình cậu đi dọc đường hành lang này mà vô tình gặp cảnh tượng vừa rồi.

Nghe tiếng nấc của cô mà cậu không khỏi đau lòng!

- Nguyên Nguyên, Nhi Nhi hai người không sao chứ?

Nghe tiếng gọi từ phía sau lưng. Vương Nguyên vừa ôm chầm Nhi Lam vừa từ từ ngoái cổ ra sau liến bắt gặp Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang từ xa lại gần. Cậu chỉ biết lắc nhẹ đầu rồi lại quay mặt lên phía trước.

- Nhi Nhi em nín đi mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả thôi! Đừng khóc nữa!

Nghe tiếng Tuấn Khải đã ở gần. Nhi Lam mới suỵt xoạt ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hết ngước lên nhìn Vương Nguyên rồi quay sang nhìn hai người vừa mới tới. Thấy khuôn mặt cười cười của cả ba Bảo Bối cô cũng an tâm mà rời khỏi vòng tay Vương Nguyên gạt nước mắt.

- Em... Em xin lỗi...

TFBOYS quay sang nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Nhi Lam đang cúi đầu 90° trước mặt mình. Cả ba bỗng nhiên phì cười một tiếng làm cho cô phải ngẩng đầu lên thắc mắc nhìn ba người.

Tuấn Khải đi tới vòng tay ôm lấy vai Nhi Lam nhẹ nhàng kéo vào lòng mà đưa tay gạt nước mắt còn đọng lại cho cô đầy dịu dàng. Khi cô ngước đôi mắt nâu lên nhìn, cậu phì cười đưa tay gõ trán cô hai cái làm cô phải ôm đầu khó hiểu nhìn cậu.

- Em thiệt là trẻ con quá! Có thế thôi mà cũng khóc nhè!

Thiên Tỉ đi tới gần đưa tay bẹo một bên má Nhi Lam mà kéo ra. Làm cô kêu đau mà đưa tay lên cầm tay cậu kéo ra. Cậu theo ý cô buông tay nhưng môi vẫn nở nụ cười rộ đồng điếu. Đôi mắt hổ phách nhìn cô cưng chiều yêu thương.

- Sao không đi tìm bọn anh để giải quyết ấy!

Vương Nguyên đi tới với tay khoác vai Thiên Tỉ sau đó dồn hết cả trọng lực lên người ai kia làm ai kia nhăn nhó đưa tay lên gõ đầu cậu vài cái. Tuy vậy cậu vẫn ngoan cố dựa vào người Thiên Tỉ, để cho Thiên Thiên bất lực phải đưa tay chống vào tường làm trụ.

- Nhưng đoạn MV đó...

- Có sao đâu! Chúng ta sẽ quay lại một lần nữa là được mà! Đôi khi cũng mắc phải sai lầm mà!

Lần này Tuấn Khải lại vòng tay sang quàng vai bá cổ lấy Nhi Lam. Đưa tay còn lại lên nhéo mũi cô một cái khá đau làm mặt cô phải nhăn lại. Cậu phì cười lộ cặp răng khểnh ngước lên nhìn hai người em trai đang quàng vai bá cổ tạo dáng trước mặt.

- Còn Tứ Diệp Thảo thì sao ạ?

Nhi Lam ngước nhìn lên Tuấn Khải bên cạnh sau đó quay sang nhìn hai người Nguyên Thiên trước mặt. Nếu quay lại thì sẽ không kịp phát hành MV như dự kiến mất!

- Thì xin lỗi vì sự chậm chễ thôi! Tứ Diệp Thảo sẽ hiểu và thông cảm cho mà!

- Nhưng vì chúng ta sắp bay sang Thượng Hải rồi???

Nhi Lam ái ngại đưa mắt nhìn Thiên Tỉ đang khổ sở chống đỡ thỏ dạ heo trước mặt, lên tiếng. Bay sang tham gia bộ phim mới thì chắc rất lâu mới trở về Trùng Khánh mà quay phim mất!

- Này! Nhi Nhi sao hôm nay IQ của em giảm giữ vậy?

- Hửm?

Nhi Lam ngay lập tức mặt sưng mày xỉa ngước lên nhìn Nguyên Nguyên đang nheo mắt khinh thường nhìn lại cô. Sao giám nói IQ của cô giảm chứ hả?

- Không quay được ở đây thì sang bên Thượng Hải quay! Thế thôi mà...

Vương Nguyên tật tật lưỡi vài cái rồi chán nản lắc lắc đầu. Đứng thẳng dậy đi tới trước mặt Nhi Lam. Hai tay kéo hai bên ngực áo phông trắng đã bị ướt sũng lên trước mặt cô. Môi bĩu dài hàng mét, mắt trời đêm nhìn cô châm chọc.

- Không biết ai vừa rồi làm ướt áo của Thiên Long Ca vậy nhỉ?

- Đừng nhìn anh chứ?

Thấy Nhi Lam ngước lên nhìn Tuấn Khải liền lắc đầu nhún vai. Khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội chớp chớp đôi mắt ngọc đen chăm chăm nhìn lại cô rồi quay sang nhìn Vương Nguyên đang trưng bộ mặt uỷ khuất trước mặt và Thiên Tỉ đang tiến lại gần.

-...

Tạm ổn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương