[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
-
Quyển 2 - Chương 32: Anh để tôi đi
- Cậu chủ hãy để tôi làm cho!!!
Cô Dạ Yên nửa khóc nửa cười đứng một góc trong bếp nhìn bóng lưng của Lam Thiên đang loay hoay cạnh bếp rán xúc xích. Hôm nay hơn 14h chiều, cô chủ xuất viện sau gần một tháng không về nhà. Vừa về đến nơi, Thiên Lam đã mang đồ lên phòng cho tới bây giờ đã là 17h kém mà vẫn chưa thấy xuống. Còn Lam Thiên suốt từ lúc ý tự tay đi siêu thị mua đồ ăn về tự tay xuống bếp làm bữa tối cho dù cô có ngỏ lời muốn giúp nhưng hắn đều gạt sang một bên không khiến. Thấy hắn làm vài món ăn mà bị dầu bắn lên bắn xuống làm cô nóng lòng không yên với hắn.
Mặc kệ sự tốt bụng của cô Dạ Yên, Lam Thiên vẫn chăm chú rán nốt mấy cái xúc xích. Một giọt dầu bắn lên tay làm hắn giật mình lùi lại vài bước, đưa một tay lên chạm vào vết bỏng mà cúi xuống phồng mỏ thổi phù phù. Cả cánh tay phải cầm đũa của hắn lốm đốm vài vệt đỏ do dầu bắn, đầu ngón giữa tay trái lại phải quấn băng do đứt tay thậm trí trên gò má cũng có vệt đỏ do dầu bắn. Một thằng con trai lại còn là ngôi sao vào bếp, kiến thức không có, thực hành lại ít thực sự không khác gì đi đánh trận. Thế nhưng, mọi đau đớn đều tan biến khi thấy khuôn mặt tươi rói của ai đó hí hửng gắp đồ ăn bỏ miệng mà hắn không thể kiềm chế mà nhoẻn miệng cười tươi đầy hạnh phúc cho dù trong trái tim ấy không có hình bóng hắn.
- Ais!!!!
- Cậu chủ, cậu không sao chứ???
Cô Dạ Yên giật mình khi thấy Lam Thiên khẽ kêu lên vì bị dầu bắn lên tay. Đang định chạy tới muốn giúp đỡ nhưng hắn lại dơ tay cầm đôi đũa lên ra hiệu cản lại.
- Cô cứ để cháu làm!
Tuy không đành lòng nhưng vẫn không thể cãi lại Lam Thiên, cô Dạ Yên thở dài đứng ở chỗ cũ. Bất giác nhìn lên bàn ăn, trên bàn có vài món như thịt chiên xù, đùi gà tẩm bột, canh cải ngọt, bát cà pháo, đĩa cải ngọt luộc. Tuy đồ ăn không được đẹp mắt nhưng lại tràn ngập tình cảm cũng để chúng thêm ngon miệng, hương thơm của đồ ăn và vị ngọt của tình yêu hoà quyện lại sẽ để lại cho người thưởng thức cảm giác khó quên. Nói ra thì đau lòng, nhưng cô chủ trắc gì đã cảm nhận được! Cô chủ chỉ biết ăn là ăn, không cần biết vị mới hương gì cả!
- Xong rồi!!! Cô nhìn xem ngon lắm phải không? Chắc chắc Tiểu Lam Nhi sẽ rất thích!!!
Lam Thiên tắt bếp rồi bưng đĩa xúc xích rán quay lại tiến tới bàn ăn đặt xuống. Khuôn mặt hắn tí ta tí toét cười không thấy mặt trời đâu như đứa trẻ khoe thành tích với phụ huynh. Cô Dạ Yên cũng cảm thấy vui lây, cậu chủ hiếm khi vui như vậy lại cười vô cùng đẹp trai nữa, thật là cô muốn thành Fan bạn gái quá đi.
- Ngon!!!
- Tiểu Lam Nhi em xuống rồi mau vào...
Nghe thấy tiếng động bên ngoài bếp, đoán là Thiên Lam xuống Lam Thiên liền ngẩng đầu vui vẻ nói. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm mà thay vào đó là vẻ mặt khổ sở khi thấy bên cạnh nó là chiếc vali màu lam. Hắn nhanh chân bước ra ngoài theo sau là cô Dạ Yên cũng đang lo lắng bất an cho cả hai người.
- Em...
- Như đã nói, tôi sẽ rời khỏi đây hi vọng anh để tôi đi!
Thiên Lam dùng tiếng Việt chặn lời của Lam Thiên. Nó không có khái niệm nói chơi, sau khi lên phòng nó khoá kín cửa lại sau đó từ từ sắp xếp đồ vào vali. Cái gì của nó, nó mang đi còn không nó để lại. À phải rồi! Có mỗi thân nó là của nó thôi làm gì còn cái gì cơ chứ! Từ cái ăn cái mặc, đồ dùng cá nhân cũng đều do tiền của Lam Thiên mà ra nó có mua được cái gì. Những thứ đó mang đi không được để lại không xong, nó đành mặt dày mang theo rồi dần dần kiếm tiền trả cho hắn cả vốn lẫn lời. Riêng tình cảm là nó không làm được!
- Tiểu Lam Nhi em đừng đi có được hay không? Tôi cầu xin em đấy, em ở đây tôi vẫn để em ra ngoài làm chuyện em thích đó thôi. Tại sao...
Hắn cầm hai bên bả vai của nó mà lắc, khuôn mặt khổ sở nhìn vào đôi mắt đen láy ngây thơ giờ đã lạnh lùng như trời đêm khiến hắn hoảnh sợ. Hắn khổ sở nói tiếng Việt lại với nó. Tại sao lại phải rời đi? Hàng ngày hắn cắn răng nhìn cảnh nó đi đi về về chỉ vì kẻ khác đã đủ lắm rồi, mà sao nó muốn rời đi???
- Thời gian qua tôi làm em phật lòng điều gì mà không thể ở lại như vậy? Em nói đi tôi sẽ sửa mà, cầu xin em đừng bỏ tôi!!!
Đôi mắt caffe ánh lên tia đau khổ dường như là tuyệt vọng. Hắn điên cuồng lắc mạnh lấy nó mà lớn giọng muốn phát tiết nhưng phải kiềm chế bản thân mình lại. Nhưng nó như bức tượng dẻo để im hắn lắc mạnh tới muốn ngã quỵ xuống, nó cúi đầu xuống như bao lần hắn tức giận nó lại im lặng không nói gì cả. Làm cho hắn càng tức hơn, chỉ hận không thể một nhát giết chết nó. Nhưng hắn không làm được, hắn hận nó cũng như yêu nó rất là nhiều.
- Không! Thời gian qua anh đối với tôi rất tốt. Tôi nợ anh nhiều rồi, tôi không muốn nợ anh thêm nữa. Tôi sẽ đi làm hàng tháng gửi cho anh 2 triệu nhân...
- Tôi không cần em trả cho tôi, tôi tự nguyện. Tôi cần em hơn cần những tờ giấy ấy!!!
- Tôi biết, tôi nợ anh tôi sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lãi! Anh để cho tôi đi!
Nó ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt caffe đang khổ sở nhìn lại mình. Đây là lần đầu tiên sau ba năm qua nó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn mỗi khi hắn tức giận. Nó phải đối mặt, cho dù nó từng rất sợ ánh mắt của hắn lúc đó. Bởi vì ánh mắt yêu thương tới tức giận của hắn làm nó sợ hãi. Phải thừa nhận đôi mắt hắn rất đẹp rất thu hút, màu caffe ấm áp. Sự ấm áp ấy lại chỉ dành cho mình nó, nó sợ sự ấm áp ấy sẽ đánh gục nó mất. Hắn rất tốt, nó chỉ coi hắn là một người bạn nếu hơn cũng chỉ là một người anh trai. Hắn cần tìm người khác để thay thế cho nó, đừng mù quáng như vậy. Đường còn thẳng xin đừng rẽ hướng!
- Em nghĩ em sẽ trả hết cho tôi hay sao?
-...
Nó không nói gì, à không tìm được lời để nói. Hắn nói đúng! Hắn cứu nó hai mạng có cả đời này nó cũng không trả hết được cho hắn. Nhưng nó không muốn nợ hắn thêm một chút nào cả. Thế là đủ rồi! Lại cúi đầu tránh đi ánh mắt tức giận tới có viền đỏ của hắn.
- Nếu em muốn trả tôi, thì hãy trả tôi bằng chính hôn nhân của em đi!
Nó giật mình ngước nhìn hắn. Trả hắn bằng hôn nhân sao? Vậy chẳng phải thích hợp nhất hay sao? Nhưng nó không yêu hắn, nó yêu người khác.
- Tôi...
- Sao không được hả?
Hắn nhếch môi cười nhạt, cười khinh nó và cả chính mình. Hắn mù quáng trong thứ tình cảm đơn phương này rồi.
- Anh cũng biết tôi không yêu anh, anh cưu mang tôi không có nghĩa tôi động lòng với anh. Quan hệ của chúng ta là ơn nghĩa, nếu hơn chỉ là bạn bè mà thôi! Anh cũng biết rõ người tôi yêu là ai mà?
Dồn vào đường cùng cũng phải quay lại cắn trả. Nó vung tay hất mạnh đôi tay của hắn ra sau đó lùi lại cách hắn một khoảng trống. Nó không thể chần trừ, phải rời khỏi đây trong ngày hôm nay. Hắn thật sự đã dồn nó vào đường cùng, hắn muốn cả đời của nó nhưng trên thực tế là đúng. Hắn cứu mạng nó, nó trả mạng hắn. Nhưng không thể được! Hôn nhân không có tình cảm sẽ không hạnh phúc. Lúc đó cả hai sẽ phải đau khổ và trên hết nó không yêu hắn.
- Bạn bè?!
Hắn cười nửa miệng một tiếng, dấu một bàn tay lắm chặt thành quên phía sau lưng để kiềm chế cơn nóng giận tới đỉnh điểm. Đôi mắt đen láy hắn rất yêu đang lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, đẹp nhưng đáng sợ, đẹp nhưng làm hắn vụn vỡ tâm can.
***
Bên ngoài, bầu trời trong xanh tuyệt đẹp bỗng chốc xám xịt bởi mây đen kéo tới phủ kín cả vùng trời. Gió bắt đầu nổi cơn giông thổi mạnh càn quét đường phố làm người dân trở lên hoang mang khó hiểu. Thời tiết đang rất đẹp mà tại sao lại trở lên đáng sợ như vậy? Các gian hàng bầy bán vội hò hét người nhà ra cất dọn trước khi quá trễ. Người người lưu hành giao thông nhanh chóng tăng vận tốc, dòng đường giờ đang trở lên hỗn loạn. Vài người bán hàng dong cũng nhanh chân chở hàng về nhà. Quần áo phơi trên tầng cũng nhanh chóng được thu gom lại. Cây cối bị gió lùa xả bao nhiêu lá vàng lá xanh rời xào xạc, lá dơi trên không chung uốn lượn vài vòng, lá dưới đất lại bị càn quét chạy một hướng trên đường.
***
Kỳ Hàn ngồi ở quầy pha chế vừa pha đồ uống vừa liếc mắt nhìn qua ngoài cửa chính làm bằng kính trong mà khẽ thở dài. Thời tiết đang đẹp mà, tại sao lại chuyển sang cơn giông lớn như vậy chứ? Đặt li morito dâu mát lạnh lên khay để nhân viên phục vụ bê ra cho khách. Đưa tay bấm màn hình điện thoại, không biết giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? Lát nữa tới 20h00 rồi xin về sớm tới thăm mới được. Hôm nay, cậu ấy được xuất viện chắc phải ăn mừng thôi!
***
Chiếc xe hơi trắng biển số CP23-9118 đi trên lòng đường với tốc độ hơi nhanh. Chiếc xe đi giữa cơn giông đang nổi lên ngày càng mạnh mẽ. Lá từ trên cây đổ xuống mui xe rồi lại theo gió bay đi. Các ô cửa kính đều được gạt lên chắn bụi bặm sâm nhập. Ngồi trong chiếc xe đã bật điều hoà cho đỡ lạnh, Vương Nguyên ngồi ghế phụ chống tay lên cửa kính đưa mắt ra bên ngoài nhìn sự hỗn loạn khi cơn giông kéo tới qua tấm kính đen.
- Giông lớn quá!
Cường Ca ngồi lái xe vội bẻ lái tránh cành cây khá lớn giữa đường làm cả hai trao đảo nhẹ. Thời tiết đang rất đẹp tại sao lại chuyển sang thời tiết xấu tai xấu hại như vậy chứ? Anh lẫm bẩm khó chịu trong miệng.
- Vâng!
Nói rồi cậu lại im lặng nhìn ra ô cửa kính. Cậu đang từ sân bay về nhà sau khi chuyến bay từ Nam Kinh về Trùng Khánh kết thúc, cũng may kết thúc trước khi giông kéo tới. Cậu vừa đi quay một bộ phim do chính cậu đảm nhiệm làm vai chính tại Nam Kinh về nhà, bộ phim mang tên khá sến tên là "Đông lạnh, anh nhớ em".
Trong phim, cậu đảm nhiệm vai tổng tài toàn năng họ Hạ tên Nguyên Thiên điều hành một công ti về điện tử mạnh nhất Nam Kinh. Đồng thời cậu cũng là một kẻ giết người không chớp mắt trong độ tuổi 25 (hiện tại là 18 tuổi), cũng là bộ phim đầu tiên cậu đảm nhiệm hai vai vừa chính vừa phản diện.
Phim kể về mối tình không có hậu của Hạ Nguyên Thiên và một Vương Ngọc Hiên cô sinh viên nhà khá giả 18 tuổi từ quê ra thành phố vừa học vừa làm tại khoa kinh tế. Bộ phim có tất cả 50 tập, mối tình của Hạ Nguyên Thiên và Vương Ngọc Hiên chỉ có 40 tập là kết thúc vì cô nữ sinh bị bọn phản diện lấy mẹ cô ra uy hiếp ép cô tìm cách làm công ty thiếu tổng tài (suýt) phá sản, cô đau khổ dấu người mình yêu cho tới khi chết trong tay thiếu tổng tài vì hiểu lầm ấy. Tài liệu của công ty, cô cất dấu dưới gầm bàn của thiếu tổng tài. Thiếu tổng tài vì tức giận mà ra tay nổ súng giết chết cô nữ sinh, khi vỡ lẽ cũng là lúc cô chết trong tay tổng tài sau khi trao nụ hôn đầu của mình cho thiếu tổng tài. Một bộ phim với cuộc tình tay ba giữa thiếu tổng tài và tổng tài đối thủ 26 tuổi cùng trang giành cô. Tới cuối cùng, cô lại chết trong tay thiếu tổng tài. Vài tập đầu kể về quá trình hai người gặp và yêu nhau, vài tập cuối là cảnh thiếu tổng tài cô độc trong đêm đông lạnh giá thiếu đi một hơi ấm. Bộ phim có dàn sao nổi tiếng, đa phần là sao cùng độ tuổi của cậu là chính. Các khán giả đặc biệt là Tiểu Thang Viên và Tứ Diệp Thảo đang cực kì mong chờ cậu nột xác với vai diễn tổng tài lạnh lùng, đại ca máu lạnh trong thế giới lạnh.
Mọi người bàn tán xôn xao dầm dộ về vai diễn mới này. Tuy có ghen tị với cô nữ chính, nhưng mọi người an ủi rằng phải học cách quen với điều này nên thôi. Có một số quá kích động mà nặng lời với nữ diễn viên nhưng rồi lại lắng xuống. Từ khoá "Đông lạnh, anh nhớ em - Vương Nguyên" liên tiếp đứng đầu top sau gần một tuần khởi máy. Các hình ảnh do fan chụp vài tập của cảnh đầu ngoài trời, bất chấp lời của Vương Nguyên khuyên ngăn mà dạng sáng gần 3h đêm đã tụ tập chụp hình trong cảnh cậu cầm súng lạnh lùng đối với kẻ địch. Bộ ảnh được tung lên đã đổ đốn bao trái tim thiếu nữ, người khen không ngớt từ fan, từ các anh chị bên Hàn Quốc đặc biệt là hai nhà hàng xóm EXO và BigBang. Còn rất nhiều cảnh cậu đóng như chạy nhảy đuổi theo con mồi, hay dùng tay không đối phó với kẻ địch bằng đường võ chuẩn xác. Tuy nhiên, những cảnh cậu trong hậu trường không kém phần đáng yêu như cái tật tham ăn vẫn còn đôi lúc nghịch ngợm chọc Cường Ca, đôi lúc an tĩnh ngủ gật toàn bộ đều là mĩ cảnh.
Traler đầu tiên của "Đông lạnh, anh nhớ em" vừa tung ra đã đột phá với hàng triệu lượt xem và dẫn đầu top trong vài giờ vừa tung ra. Hạ Nguyên Thiên trong trailer lúc lãnh khốc giết người, lúc thông minh tài trí trên thương trường, lúc dịu dàng bên người tình nhỏ bé. Có một đoạn gần mười giây cảnh Hạ Nguyên Thiên tay ôm ngực bị giao găm chảy máu chạy thục mạng khỏi bọn phản diện phục kích mà khiến bao fan cùng người xem phải dựng đứng hô hào. Khuôn mặt bị xước vài chỗ đỏ ửng máu, ánh mắt lạnh lùng kiên quyết rẽ cây chạy về phía trước, tay ôm ngược nhuốm một màu đỏ máu. Ngay sau đó, cảnh Hạ Nguyên Thiên dịu dàng ngồi bên giường chăm sóc Vương Ngọc Hiên bị bệnh cùng nụ hôn nhẹ lên trán khiến fan một lần nữa gào thét chỉ hận không thể đập vỡ thiết bị điện tử đang phát đoạn traler ấy. Cuối đoạn traler chí là ánh mắt giận dữ nhưng không kém phần lạnh lùng phía sau viên đạn vàng từ lòng súng bắn ra một tiếng lao vào làm "vỡ tan" màn hình. E rằng sau đoạn traler ngắng ngủi chưa đầy một phút đã có một số thiết bị điện tử không đi bệnh viện cũng vào nghĩa trang. Đạo diễn quá thâm rồi!
Trong quá trình đóng phim, cậu không ít được tiền bối khen ngợi trình độ ngày càng tiến bộ, thỉnh thoảng không có cảnh quay cậu trở về nhà lại bị mọi người trong công ti cùng hai cô phóng viên kiêm đạo diễn ở nhà trêu trọc do phải đóng cùng diễn viên nữ thân mật.
Cơn giông lớn như vậy nhất định cũng sẽ có mưa. Mưa? Cậu lại nghĩ tới người ấy rồi. Trong phim cái kết cũng giống như cậu của hiện tại. Có lên cảm ơn đạo diễn có tâm khơi gợi kí ức muốn quên không được của cậu không nhỉ? Nếu như mưa là tâm trạng và máy báo sức khoẻ, trắc hiện tại người ấy đang tức giận chăng? Nếu như còn tồn tại chắc chắn là vậy rồi!
Đông lạnh, anh nhớ em
Giông bão, anh nhớ em
***
(Nói thật, tác giả cũng đang mong chờ vai diễn này của Nguyên Nguyên sẽ ra mắt trong tương lai sắp tới. Nghĩ thôi đã thấy mê rồi! Mắt đen lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt đang cầu xin tha mạng, Vương Nguyên bóp có không chớp mắt nhìn kẻ phía trước dính đạn kêu một tiếng "hự" khói từ ống súng bay lên che mờ đi đôi mắt lạnh lùng vô cảm ấy. Ngón tay quay súng vài vòng sau đó nhanh buông tay cầm chặt cây súng tiến về phía nhà mổ gia xúc thẳng lưng đầy phong độ, phía sau là mấy thằng em trong giới cũng oai phong bước theo sau. Chuẩn bị đối đầu với kẻ đã bắt đi vợ yêu Tiểu Thiên Thiên của cậu. Vợ yêu bị xước da, kẻ đó phải trả bằng mạng. Vợ yêu chờ anh!
Hí hí, tác giả là một hủ nữ đáng yêu ship 3P Khải Thiên Nguyên đó nha. (Khải Nguyên đôi khi cả Hoành là công) (Thiên là thụ) [cười nham hiểm] ai có fic hay biết fic nào 3P chuẩn gu của tác giả thì hú tiếng nha! Xie xie da jia!!!
Giải thích về tên nhân vật trong bộ phim sắp tới của Vương Nguyên 18 tuổi. Chắc các bạn cũng biết rồi đấy nhỉ?
- Hạ Nguyên Thiên: Hạ trong Hạ Thường An vai diễn trong Mật Mã Siêu Thiếu Niên của Tiểu Khải nhà chúng ta, Nguyên Thiên là cặp Thỏ Cừu mình yêu đọ.
- Vương Ngọc Hiên: Vương trong Vương Tuấn Khải (và Vương Nguyên), Ngọc trong Tuỳ Ngọc vai của Nguyên Nguyên trong phim Mật Mã Siêu Thiếu Niên, Hiên trong Thẩm Hạo Hiên vai của Thiên Thiên trong Mật Mã Siêu Thiếu Niên.
Nói chung là hai tên này đều liên quan tới cặp Thỏ Cừu nhà mình mà ra, họ là của anh Đại làm nền. Dù sao một người tác giả không thể quên!:v:v:v)
Cô Dạ Yên nửa khóc nửa cười đứng một góc trong bếp nhìn bóng lưng của Lam Thiên đang loay hoay cạnh bếp rán xúc xích. Hôm nay hơn 14h chiều, cô chủ xuất viện sau gần một tháng không về nhà. Vừa về đến nơi, Thiên Lam đã mang đồ lên phòng cho tới bây giờ đã là 17h kém mà vẫn chưa thấy xuống. Còn Lam Thiên suốt từ lúc ý tự tay đi siêu thị mua đồ ăn về tự tay xuống bếp làm bữa tối cho dù cô có ngỏ lời muốn giúp nhưng hắn đều gạt sang một bên không khiến. Thấy hắn làm vài món ăn mà bị dầu bắn lên bắn xuống làm cô nóng lòng không yên với hắn.
Mặc kệ sự tốt bụng của cô Dạ Yên, Lam Thiên vẫn chăm chú rán nốt mấy cái xúc xích. Một giọt dầu bắn lên tay làm hắn giật mình lùi lại vài bước, đưa một tay lên chạm vào vết bỏng mà cúi xuống phồng mỏ thổi phù phù. Cả cánh tay phải cầm đũa của hắn lốm đốm vài vệt đỏ do dầu bắn, đầu ngón giữa tay trái lại phải quấn băng do đứt tay thậm trí trên gò má cũng có vệt đỏ do dầu bắn. Một thằng con trai lại còn là ngôi sao vào bếp, kiến thức không có, thực hành lại ít thực sự không khác gì đi đánh trận. Thế nhưng, mọi đau đớn đều tan biến khi thấy khuôn mặt tươi rói của ai đó hí hửng gắp đồ ăn bỏ miệng mà hắn không thể kiềm chế mà nhoẻn miệng cười tươi đầy hạnh phúc cho dù trong trái tim ấy không có hình bóng hắn.
- Ais!!!!
- Cậu chủ, cậu không sao chứ???
Cô Dạ Yên giật mình khi thấy Lam Thiên khẽ kêu lên vì bị dầu bắn lên tay. Đang định chạy tới muốn giúp đỡ nhưng hắn lại dơ tay cầm đôi đũa lên ra hiệu cản lại.
- Cô cứ để cháu làm!
Tuy không đành lòng nhưng vẫn không thể cãi lại Lam Thiên, cô Dạ Yên thở dài đứng ở chỗ cũ. Bất giác nhìn lên bàn ăn, trên bàn có vài món như thịt chiên xù, đùi gà tẩm bột, canh cải ngọt, bát cà pháo, đĩa cải ngọt luộc. Tuy đồ ăn không được đẹp mắt nhưng lại tràn ngập tình cảm cũng để chúng thêm ngon miệng, hương thơm của đồ ăn và vị ngọt của tình yêu hoà quyện lại sẽ để lại cho người thưởng thức cảm giác khó quên. Nói ra thì đau lòng, nhưng cô chủ trắc gì đã cảm nhận được! Cô chủ chỉ biết ăn là ăn, không cần biết vị mới hương gì cả!
- Xong rồi!!! Cô nhìn xem ngon lắm phải không? Chắc chắc Tiểu Lam Nhi sẽ rất thích!!!
Lam Thiên tắt bếp rồi bưng đĩa xúc xích rán quay lại tiến tới bàn ăn đặt xuống. Khuôn mặt hắn tí ta tí toét cười không thấy mặt trời đâu như đứa trẻ khoe thành tích với phụ huynh. Cô Dạ Yên cũng cảm thấy vui lây, cậu chủ hiếm khi vui như vậy lại cười vô cùng đẹp trai nữa, thật là cô muốn thành Fan bạn gái quá đi.
- Ngon!!!
- Tiểu Lam Nhi em xuống rồi mau vào...
Nghe thấy tiếng động bên ngoài bếp, đoán là Thiên Lam xuống Lam Thiên liền ngẩng đầu vui vẻ nói. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm mà thay vào đó là vẻ mặt khổ sở khi thấy bên cạnh nó là chiếc vali màu lam. Hắn nhanh chân bước ra ngoài theo sau là cô Dạ Yên cũng đang lo lắng bất an cho cả hai người.
- Em...
- Như đã nói, tôi sẽ rời khỏi đây hi vọng anh để tôi đi!
Thiên Lam dùng tiếng Việt chặn lời của Lam Thiên. Nó không có khái niệm nói chơi, sau khi lên phòng nó khoá kín cửa lại sau đó từ từ sắp xếp đồ vào vali. Cái gì của nó, nó mang đi còn không nó để lại. À phải rồi! Có mỗi thân nó là của nó thôi làm gì còn cái gì cơ chứ! Từ cái ăn cái mặc, đồ dùng cá nhân cũng đều do tiền của Lam Thiên mà ra nó có mua được cái gì. Những thứ đó mang đi không được để lại không xong, nó đành mặt dày mang theo rồi dần dần kiếm tiền trả cho hắn cả vốn lẫn lời. Riêng tình cảm là nó không làm được!
- Tiểu Lam Nhi em đừng đi có được hay không? Tôi cầu xin em đấy, em ở đây tôi vẫn để em ra ngoài làm chuyện em thích đó thôi. Tại sao...
Hắn cầm hai bên bả vai của nó mà lắc, khuôn mặt khổ sở nhìn vào đôi mắt đen láy ngây thơ giờ đã lạnh lùng như trời đêm khiến hắn hoảnh sợ. Hắn khổ sở nói tiếng Việt lại với nó. Tại sao lại phải rời đi? Hàng ngày hắn cắn răng nhìn cảnh nó đi đi về về chỉ vì kẻ khác đã đủ lắm rồi, mà sao nó muốn rời đi???
- Thời gian qua tôi làm em phật lòng điều gì mà không thể ở lại như vậy? Em nói đi tôi sẽ sửa mà, cầu xin em đừng bỏ tôi!!!
Đôi mắt caffe ánh lên tia đau khổ dường như là tuyệt vọng. Hắn điên cuồng lắc mạnh lấy nó mà lớn giọng muốn phát tiết nhưng phải kiềm chế bản thân mình lại. Nhưng nó như bức tượng dẻo để im hắn lắc mạnh tới muốn ngã quỵ xuống, nó cúi đầu xuống như bao lần hắn tức giận nó lại im lặng không nói gì cả. Làm cho hắn càng tức hơn, chỉ hận không thể một nhát giết chết nó. Nhưng hắn không làm được, hắn hận nó cũng như yêu nó rất là nhiều.
- Không! Thời gian qua anh đối với tôi rất tốt. Tôi nợ anh nhiều rồi, tôi không muốn nợ anh thêm nữa. Tôi sẽ đi làm hàng tháng gửi cho anh 2 triệu nhân...
- Tôi không cần em trả cho tôi, tôi tự nguyện. Tôi cần em hơn cần những tờ giấy ấy!!!
- Tôi biết, tôi nợ anh tôi sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lãi! Anh để cho tôi đi!
Nó ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt caffe đang khổ sở nhìn lại mình. Đây là lần đầu tiên sau ba năm qua nó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn mỗi khi hắn tức giận. Nó phải đối mặt, cho dù nó từng rất sợ ánh mắt của hắn lúc đó. Bởi vì ánh mắt yêu thương tới tức giận của hắn làm nó sợ hãi. Phải thừa nhận đôi mắt hắn rất đẹp rất thu hút, màu caffe ấm áp. Sự ấm áp ấy lại chỉ dành cho mình nó, nó sợ sự ấm áp ấy sẽ đánh gục nó mất. Hắn rất tốt, nó chỉ coi hắn là một người bạn nếu hơn cũng chỉ là một người anh trai. Hắn cần tìm người khác để thay thế cho nó, đừng mù quáng như vậy. Đường còn thẳng xin đừng rẽ hướng!
- Em nghĩ em sẽ trả hết cho tôi hay sao?
-...
Nó không nói gì, à không tìm được lời để nói. Hắn nói đúng! Hắn cứu nó hai mạng có cả đời này nó cũng không trả hết được cho hắn. Nhưng nó không muốn nợ hắn thêm một chút nào cả. Thế là đủ rồi! Lại cúi đầu tránh đi ánh mắt tức giận tới có viền đỏ của hắn.
- Nếu em muốn trả tôi, thì hãy trả tôi bằng chính hôn nhân của em đi!
Nó giật mình ngước nhìn hắn. Trả hắn bằng hôn nhân sao? Vậy chẳng phải thích hợp nhất hay sao? Nhưng nó không yêu hắn, nó yêu người khác.
- Tôi...
- Sao không được hả?
Hắn nhếch môi cười nhạt, cười khinh nó và cả chính mình. Hắn mù quáng trong thứ tình cảm đơn phương này rồi.
- Anh cũng biết tôi không yêu anh, anh cưu mang tôi không có nghĩa tôi động lòng với anh. Quan hệ của chúng ta là ơn nghĩa, nếu hơn chỉ là bạn bè mà thôi! Anh cũng biết rõ người tôi yêu là ai mà?
Dồn vào đường cùng cũng phải quay lại cắn trả. Nó vung tay hất mạnh đôi tay của hắn ra sau đó lùi lại cách hắn một khoảng trống. Nó không thể chần trừ, phải rời khỏi đây trong ngày hôm nay. Hắn thật sự đã dồn nó vào đường cùng, hắn muốn cả đời của nó nhưng trên thực tế là đúng. Hắn cứu mạng nó, nó trả mạng hắn. Nhưng không thể được! Hôn nhân không có tình cảm sẽ không hạnh phúc. Lúc đó cả hai sẽ phải đau khổ và trên hết nó không yêu hắn.
- Bạn bè?!
Hắn cười nửa miệng một tiếng, dấu một bàn tay lắm chặt thành quên phía sau lưng để kiềm chế cơn nóng giận tới đỉnh điểm. Đôi mắt đen láy hắn rất yêu đang lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, đẹp nhưng đáng sợ, đẹp nhưng làm hắn vụn vỡ tâm can.
***
Bên ngoài, bầu trời trong xanh tuyệt đẹp bỗng chốc xám xịt bởi mây đen kéo tới phủ kín cả vùng trời. Gió bắt đầu nổi cơn giông thổi mạnh càn quét đường phố làm người dân trở lên hoang mang khó hiểu. Thời tiết đang rất đẹp mà tại sao lại trở lên đáng sợ như vậy? Các gian hàng bầy bán vội hò hét người nhà ra cất dọn trước khi quá trễ. Người người lưu hành giao thông nhanh chóng tăng vận tốc, dòng đường giờ đang trở lên hỗn loạn. Vài người bán hàng dong cũng nhanh chân chở hàng về nhà. Quần áo phơi trên tầng cũng nhanh chóng được thu gom lại. Cây cối bị gió lùa xả bao nhiêu lá vàng lá xanh rời xào xạc, lá dơi trên không chung uốn lượn vài vòng, lá dưới đất lại bị càn quét chạy một hướng trên đường.
***
Kỳ Hàn ngồi ở quầy pha chế vừa pha đồ uống vừa liếc mắt nhìn qua ngoài cửa chính làm bằng kính trong mà khẽ thở dài. Thời tiết đang đẹp mà, tại sao lại chuyển sang cơn giông lớn như vậy chứ? Đặt li morito dâu mát lạnh lên khay để nhân viên phục vụ bê ra cho khách. Đưa tay bấm màn hình điện thoại, không biết giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? Lát nữa tới 20h00 rồi xin về sớm tới thăm mới được. Hôm nay, cậu ấy được xuất viện chắc phải ăn mừng thôi!
***
Chiếc xe hơi trắng biển số CP23-9118 đi trên lòng đường với tốc độ hơi nhanh. Chiếc xe đi giữa cơn giông đang nổi lên ngày càng mạnh mẽ. Lá từ trên cây đổ xuống mui xe rồi lại theo gió bay đi. Các ô cửa kính đều được gạt lên chắn bụi bặm sâm nhập. Ngồi trong chiếc xe đã bật điều hoà cho đỡ lạnh, Vương Nguyên ngồi ghế phụ chống tay lên cửa kính đưa mắt ra bên ngoài nhìn sự hỗn loạn khi cơn giông kéo tới qua tấm kính đen.
- Giông lớn quá!
Cường Ca ngồi lái xe vội bẻ lái tránh cành cây khá lớn giữa đường làm cả hai trao đảo nhẹ. Thời tiết đang rất đẹp tại sao lại chuyển sang thời tiết xấu tai xấu hại như vậy chứ? Anh lẫm bẩm khó chịu trong miệng.
- Vâng!
Nói rồi cậu lại im lặng nhìn ra ô cửa kính. Cậu đang từ sân bay về nhà sau khi chuyến bay từ Nam Kinh về Trùng Khánh kết thúc, cũng may kết thúc trước khi giông kéo tới. Cậu vừa đi quay một bộ phim do chính cậu đảm nhiệm làm vai chính tại Nam Kinh về nhà, bộ phim mang tên khá sến tên là "Đông lạnh, anh nhớ em".
Trong phim, cậu đảm nhiệm vai tổng tài toàn năng họ Hạ tên Nguyên Thiên điều hành một công ti về điện tử mạnh nhất Nam Kinh. Đồng thời cậu cũng là một kẻ giết người không chớp mắt trong độ tuổi 25 (hiện tại là 18 tuổi), cũng là bộ phim đầu tiên cậu đảm nhiệm hai vai vừa chính vừa phản diện.
Phim kể về mối tình không có hậu của Hạ Nguyên Thiên và một Vương Ngọc Hiên cô sinh viên nhà khá giả 18 tuổi từ quê ra thành phố vừa học vừa làm tại khoa kinh tế. Bộ phim có tất cả 50 tập, mối tình của Hạ Nguyên Thiên và Vương Ngọc Hiên chỉ có 40 tập là kết thúc vì cô nữ sinh bị bọn phản diện lấy mẹ cô ra uy hiếp ép cô tìm cách làm công ty thiếu tổng tài (suýt) phá sản, cô đau khổ dấu người mình yêu cho tới khi chết trong tay thiếu tổng tài vì hiểu lầm ấy. Tài liệu của công ty, cô cất dấu dưới gầm bàn của thiếu tổng tài. Thiếu tổng tài vì tức giận mà ra tay nổ súng giết chết cô nữ sinh, khi vỡ lẽ cũng là lúc cô chết trong tay tổng tài sau khi trao nụ hôn đầu của mình cho thiếu tổng tài. Một bộ phim với cuộc tình tay ba giữa thiếu tổng tài và tổng tài đối thủ 26 tuổi cùng trang giành cô. Tới cuối cùng, cô lại chết trong tay thiếu tổng tài. Vài tập đầu kể về quá trình hai người gặp và yêu nhau, vài tập cuối là cảnh thiếu tổng tài cô độc trong đêm đông lạnh giá thiếu đi một hơi ấm. Bộ phim có dàn sao nổi tiếng, đa phần là sao cùng độ tuổi của cậu là chính. Các khán giả đặc biệt là Tiểu Thang Viên và Tứ Diệp Thảo đang cực kì mong chờ cậu nột xác với vai diễn tổng tài lạnh lùng, đại ca máu lạnh trong thế giới lạnh.
Mọi người bàn tán xôn xao dầm dộ về vai diễn mới này. Tuy có ghen tị với cô nữ chính, nhưng mọi người an ủi rằng phải học cách quen với điều này nên thôi. Có một số quá kích động mà nặng lời với nữ diễn viên nhưng rồi lại lắng xuống. Từ khoá "Đông lạnh, anh nhớ em - Vương Nguyên" liên tiếp đứng đầu top sau gần một tuần khởi máy. Các hình ảnh do fan chụp vài tập của cảnh đầu ngoài trời, bất chấp lời của Vương Nguyên khuyên ngăn mà dạng sáng gần 3h đêm đã tụ tập chụp hình trong cảnh cậu cầm súng lạnh lùng đối với kẻ địch. Bộ ảnh được tung lên đã đổ đốn bao trái tim thiếu nữ, người khen không ngớt từ fan, từ các anh chị bên Hàn Quốc đặc biệt là hai nhà hàng xóm EXO và BigBang. Còn rất nhiều cảnh cậu đóng như chạy nhảy đuổi theo con mồi, hay dùng tay không đối phó với kẻ địch bằng đường võ chuẩn xác. Tuy nhiên, những cảnh cậu trong hậu trường không kém phần đáng yêu như cái tật tham ăn vẫn còn đôi lúc nghịch ngợm chọc Cường Ca, đôi lúc an tĩnh ngủ gật toàn bộ đều là mĩ cảnh.
Traler đầu tiên của "Đông lạnh, anh nhớ em" vừa tung ra đã đột phá với hàng triệu lượt xem và dẫn đầu top trong vài giờ vừa tung ra. Hạ Nguyên Thiên trong trailer lúc lãnh khốc giết người, lúc thông minh tài trí trên thương trường, lúc dịu dàng bên người tình nhỏ bé. Có một đoạn gần mười giây cảnh Hạ Nguyên Thiên tay ôm ngực bị giao găm chảy máu chạy thục mạng khỏi bọn phản diện phục kích mà khiến bao fan cùng người xem phải dựng đứng hô hào. Khuôn mặt bị xước vài chỗ đỏ ửng máu, ánh mắt lạnh lùng kiên quyết rẽ cây chạy về phía trước, tay ôm ngược nhuốm một màu đỏ máu. Ngay sau đó, cảnh Hạ Nguyên Thiên dịu dàng ngồi bên giường chăm sóc Vương Ngọc Hiên bị bệnh cùng nụ hôn nhẹ lên trán khiến fan một lần nữa gào thét chỉ hận không thể đập vỡ thiết bị điện tử đang phát đoạn traler ấy. Cuối đoạn traler chí là ánh mắt giận dữ nhưng không kém phần lạnh lùng phía sau viên đạn vàng từ lòng súng bắn ra một tiếng lao vào làm "vỡ tan" màn hình. E rằng sau đoạn traler ngắng ngủi chưa đầy một phút đã có một số thiết bị điện tử không đi bệnh viện cũng vào nghĩa trang. Đạo diễn quá thâm rồi!
Trong quá trình đóng phim, cậu không ít được tiền bối khen ngợi trình độ ngày càng tiến bộ, thỉnh thoảng không có cảnh quay cậu trở về nhà lại bị mọi người trong công ti cùng hai cô phóng viên kiêm đạo diễn ở nhà trêu trọc do phải đóng cùng diễn viên nữ thân mật.
Cơn giông lớn như vậy nhất định cũng sẽ có mưa. Mưa? Cậu lại nghĩ tới người ấy rồi. Trong phim cái kết cũng giống như cậu của hiện tại. Có lên cảm ơn đạo diễn có tâm khơi gợi kí ức muốn quên không được của cậu không nhỉ? Nếu như mưa là tâm trạng và máy báo sức khoẻ, trắc hiện tại người ấy đang tức giận chăng? Nếu như còn tồn tại chắc chắn là vậy rồi!
Đông lạnh, anh nhớ em
Giông bão, anh nhớ em
***
(Nói thật, tác giả cũng đang mong chờ vai diễn này của Nguyên Nguyên sẽ ra mắt trong tương lai sắp tới. Nghĩ thôi đã thấy mê rồi! Mắt đen lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt đang cầu xin tha mạng, Vương Nguyên bóp có không chớp mắt nhìn kẻ phía trước dính đạn kêu một tiếng "hự" khói từ ống súng bay lên che mờ đi đôi mắt lạnh lùng vô cảm ấy. Ngón tay quay súng vài vòng sau đó nhanh buông tay cầm chặt cây súng tiến về phía nhà mổ gia xúc thẳng lưng đầy phong độ, phía sau là mấy thằng em trong giới cũng oai phong bước theo sau. Chuẩn bị đối đầu với kẻ đã bắt đi vợ yêu Tiểu Thiên Thiên của cậu. Vợ yêu bị xước da, kẻ đó phải trả bằng mạng. Vợ yêu chờ anh!
Hí hí, tác giả là một hủ nữ đáng yêu ship 3P Khải Thiên Nguyên đó nha. (Khải Nguyên đôi khi cả Hoành là công) (Thiên là thụ) [cười nham hiểm] ai có fic hay biết fic nào 3P chuẩn gu của tác giả thì hú tiếng nha! Xie xie da jia!!!
Giải thích về tên nhân vật trong bộ phim sắp tới của Vương Nguyên 18 tuổi. Chắc các bạn cũng biết rồi đấy nhỉ?
- Hạ Nguyên Thiên: Hạ trong Hạ Thường An vai diễn trong Mật Mã Siêu Thiếu Niên của Tiểu Khải nhà chúng ta, Nguyên Thiên là cặp Thỏ Cừu mình yêu đọ.
- Vương Ngọc Hiên: Vương trong Vương Tuấn Khải (và Vương Nguyên), Ngọc trong Tuỳ Ngọc vai của Nguyên Nguyên trong phim Mật Mã Siêu Thiếu Niên, Hiên trong Thẩm Hạo Hiên vai của Thiên Thiên trong Mật Mã Siêu Thiếu Niên.
Nói chung là hai tên này đều liên quan tới cặp Thỏ Cừu nhà mình mà ra, họ là của anh Đại làm nền. Dù sao một người tác giả không thể quên!:v:v:v)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook