[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
Quyển 2 - Chương 22: Bại lộ

Đã đuối sức còn bị ngã sõng soài dưới mặt đường khiến nó vô cùng khó chịu liền ngước nhìn người làm nó thành bộ dạng này cùng với đôi mắt sắc lẻm. Nhanh chóng thu hồi liền đứng dậy phủi phủi rồi định bước chân rời đi.

- Tôi nhớ không nhầm thì cô chính là Vũ Thiên Lam?

Người nó đụng phải là một cô gái xinh đẹp. Nó không quan tâm cô ta thế nào hay là ai, chỉ cần cô ta đã nhận ra nó thì nó phải nhanh chóng đi khỏi trước khi quá muộn. Nghĩ là làm nó định nhanh chân chạy, nhưng nhân gian có câu "quá tam ba bận" và nó đã bị cô gái đó giữ tay lại khiến con bé đã bị bệnh còn bị đuối sức như nó không hề kháng cự nổi.

- Cô nhầm rồi!

- Không thể nào?

Nó bị kéo về chỗ cũ thậm chí chiếc mũ áo cũng bị cô ta kéo hắn xuống để lộ mái tóc đen dài óng ả hơi bông xù ngắn ngang lưng của nó cùng với khuôn mặt bầu bình, đôi má phúng phính, cặp mắt đen láy ngây ngô. Cũng may nơi đây vắng người nếu không nó phải nhảy lầu hoặc nhảy cầu tự vẫn.

Hai đôi mắt một đen láy, một nâu khói cùng đối diện nhìn nhau. Đen láy yếu thế cúp xuống trước nâu khói tinh anh đầy nghiêm nghị.

- Vũ Thiên Lam, cô còn sống sao?

***

Ngồi trong tiệm cafe trên tầng hai, trong phòng riêng tách biệt với sự ồn ào bên ngoài. Hai cô gái ngồi đối diện nhau, một người caffe đen, một người sữa trắng. Caffe đen nhìn sữa trắng, sữa trắng nhìn dòng người tấp lập qua ô cửa kính.

Thiên Lam cúi xuống ly sữa trắng còn ấm bốc khói nhè nhẹ còn nguyên của mình. Đôi tay ôm chặt lấy đáy cốc sữa, nó nhìn hình ảnh bản thân qua mặt sữa trong ly thuỷ tinh trong suốt. Thảm bại và tệ hại. Bên góc trán bị trầy do không may va phải bức tường khi trốn viện từ cửa sổ đang dần ửng đỏ lên. Đưa một tay có chút ấm nhờ ly sữa lên sờ nhẹ sau đó liền rụt lại nhanh chóng do xót.

- Nhưng lý do cậu trốn tránh TFBOYS là gì?

- Tớ cũng không biết tại sao tớ trốn tránh họ nữa. Nhưng khi nghĩ tới tớ đột ngột quay về gặp họ, cuộc sống của họ một lần nữa đảo lộn khiến tớ thấy sợ hãi và lo lắng. Kỳ Hàn à! Tớ không biết phải làm sao nữa!?

Kỳ Hàn nhìn nó ngối đối diện cúi gặp mặt gần như sát với ly sữa nóng mà suy tư một chút. Sau khi đôi co vài câu ngoài đường rồi cả hai kéo nhau vào tiệm cafe này, cũng may họ còn phòng riêng. Mà công nhận quán đông kinh hồn mà toàn giới trẻ khiến nó phải đội mũ cũng với chiếc khẩu trang y tế cô mới mua mà đi vào đương nhiên là trong tình trạng mọi người nhìn cho có rồi quay đi.

Sau khi thức uống gọi từ trước mang vào, cô nói nó có thể kể về chuyện của nó hay không và nó không ngần ngại kể hết toàn bộ sự việc khiến cô nửa tin nửa ngờ. Nhưng khi tưởng tượng tới bộ dạng bảo hộ người nó yêu trong bóng tối mà thấy nó khổ sở thế nào. Cô có nên tin nó có phải là fan à, fan cuồng hay nên tin nó là người si tình nhỉ? Chuyện của nó và nhóm nhạc nam trẻ tuổi mọi người đều biết từ ba năm trước và vào đúng ngày này nhưng không ai ngờ rằng người mà Tứ Diệp Thảo vừa thương vừa thù còn sống sờ sờ ở đây này.

- Cậu nghĩ thế này là tốt cho họ hay sao? Từ nhóm nhạc ngây ngô hồn nhiên bị một con fan dởm như cậu mà thay đổi thành nhóm nhạc trưởng thành, bảo thủ. Sự hồn nhiên tinh nghịch của họ dường như bị tuyệt chủng rồi!

Mạc Kỳ Hàn, cậu chửi tôi hay sao? Tiếng lòng nó thầm than. Nhưng dù sao cũng là tiếng lòng, còn tiếng ngoài là tiếng thở dài lão nề. Nó trốn tránh như vậy không phải là tốt hay sao? Ai đời lại được ba người yêu rồi lại yêu ngược lại cả ba. Ba trái tim một tình yêu, một tình yêu ba trái tim. Nó trở về rồi thì sao? Ba người họ lại tranh đấu chỉ vì nó, còn nó đấu tranh chỉ vì ba người họ. Còn hai cô bạn của nó thì sao? Nó tranh giành hết rồi còn đâu? Còn các cô thì sao? Đấu tranh rồi cũng giành lại nước mắt. Vậy thôi nó đừng về nữa thì hơn.

- Thiên Lam tớ hỏi cậu có bao giờ nghĩ quay về trực tiếp gặp họ chưa?

Chắc chắn là chưa! Cái bản mặt ngố rừng của nó đã nói cho cô hết tất cả. Có nên đập cho bã đậu của nó rơi hết hay đập chết rồi vác xác nó vêc trước ba Bảo Bối không nhỉ? Nó làm cách này không chỉ năm người kia mà còn cả nó cũng đều chìm trong bể đau khổ. Sao nó khôn thế chứ lị, chắc Fan Việt ai cũng vậy hay sao?

-...

- Tớ tính cùng các Tứ Diệp Thảo khác ra thăm mộ cậu. Nhưng thấy cậu bình an vô sự như thế này tớ khỏi đi nữa. Cậu cứ suy nghĩ đi, tớ về trước đây!

Mĩ Kỳ đứng lên định rời đi liền bị nó kéo tay giữ lại. Cô cũng thuận ý đứng lại quay sang nhìn nó liền bắt gặp ánh mắt cầu khẩn van lài của nó.

- Cầu xin cậu đừng tiết lộ chuyện này, vẫn cứ coi như tớ chết rồi có được không?

- Không được!

Kỳ Hàn nheo mắt nhìn nó như cứng đờ ra.

- Mạc Kỳ Hàn!

- Tên tớ đẹp không cần đọc cả họ!

Nó lần này bị cô làm cho tức chết rồi.

- Được rồi, được rồi cậu không cần mạnh tay như vậy đâu. Tớ hứa được chưa?

Kỳ Hàn nhăn nhó mặt mày khi nó bó chặt cổ tay cô khiến cô cảm tưởng mình sắp mất đi một bàn tay đầy tính nghệ thuật pha chế thì uổng lắm.

- Ngoắc nghéo!

Nó chìa ngón út cùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng Kỳ Hàn.

- Ngoắc nghéo!

Kỳ Hàn đưa tay ngoắc lại. Hai ngón út ngoắt nhau như chiếc ổ khoá chặt chẽ, hai ngón cái chạm nhau như đóng dấu. Kỳ Hàn rút tờ giấy viết vài con số lên đó rồi đưa cho nó cẩn thận rặn rò.

- Bất kỳ khi nào cậu cần, Mạc Kỳ Hàn tớ nhất định sẽ bắt máy!

Nó đón nhận tờ giấy như món bảo vật quý giá. Ngước đôi mắt đẫm lệ long lanh như viên pha lê dưới giọt mưa chuẩn bị chảy xuống hoà mình với cỏ cây khiến Kỳ Hàn nhất thời ngây người. Cô đưa tay quệt ngang dòng lệ vừa chảy xuống gò má của cô gái nhỏ trước mặt mỉm cười dịu dàng.

- Từ bây giờ chúng ta là bạn phải không Tiểu Lam Thố?

- Đúng! Chúng ta là bạn từ bây giờ Tiểu Hàn Thố!

Trong gian phòng riêng của tiệm cafe vang lên hai giọng cười vui vẻ của hai cô gái hoà làm một khiến mọi người bên ngoài nhất thời im lặng sau đó cũng vui lây mà cười theo khiến quán thêm nhộn nhịp hơn.

***

Ba ngày trôi qua kể từ khi Phong Tuấn trực tiếp duyệt thẳng cho Lưu Tuấn Hạo. Mặc dù mới vào nhưng lại được sự quan tâm không ít từ Hạ Tổng điều này khiến khá nhiều người phải để tâm. Lưu Tuấn Hạo vừa tạo weibo liền được khá nhiều người theo dõi nhưng với giới giải trí đó là mức trung bình, nói thẳng là yếu kém. Tài năng của Lưu Tuấn Hạo nếu nói hoa mĩ là một ẩn số, giống như ẩn số của bài toán phương trình cấp độ trung bình. Tại sao lại nói vậy?

Lưu Tuấn Hạo dance bài Hồng Đậu sau đó tung lên weibo. Lượt xem cũng nhiều, bình luận phê phán cũng nhiều riêng like thì cũng ngang tầm với một dân mạng nhiều bạn bè nào đó. Trong clip, Lưu Tuấn Hạo dancer không rứt khoát, không điêu luyện vậy mà cha hắn nói hắn có tài năng. Cho dù mới vào nghề nhưng dance còn thua so với vài thực tập mới vào. Đương nhiên không ai nói gì, Hạ Tổng có nói gì hắn đâu sao mình giám nói!

Nói thêm đôi chút về fan của Lưu Tuấn Hạo. Đa phần là fan TFBOYS chuyển sang, những người hai, ba năm qua bên cạnh họ chẳng qua cũng vì vẻ ngoài hay vì phong trào. Giờ có người mới già rặn hơn liền muốn lật thuyền nhảy xuống biển bơi lên chiếc bè nhỏ nhoi từ đâu trôi tới bắt tay làm thuyền rẽ sóng ra khơi giải trí. Ra đi có, ở lại có, sau khi có khá nhiều người nhảy biển nhưng lại còn rất nhiều người ở lại thuyền cùng thần tượng xoay bánh lái tiến vào tương lai, có người gặp nạn trong tiểu sử của họ mà được mọi người trên thuyền nhiệt liệt vớt lên thuyền thoát nạn. Những con người trên thuyền toàn là những con người nhìn bằng trái tim và cảm nhận bằng tâm hồn, họ cầm khăn trắng đưa lên vẫy vẫy, có người làm bộ chấm lệ bái bai đám người nhảy khỏi thuyền mà tắm biển cho mát rồi ngồi lên bè. Tội quá! Bị ướt mà không có đồ thay, bè lại không có mái che, không có thành chắc để bám bão lũ kéo tới lại cảm lạnh mà chết hoặc là chết không kịp ngáp chỉ vì dây thừng chất lượng cao để kho 20 năm! Đáng thương, đáng thương, đáng thương. Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.

- Hoành Ca! Ca có thấy quá đáng hay không? Khi mà ca làm thực tập xuất sắc xuốt bảy tám năm qua. Còn có cả club riêng nữa mà còn chưa được duyệt. Vậy mà một tên nhóc đội lốt đầy đặn già rặn thực lực chưa dõ liền được duyệt chưa được vài tiếng!

Tiểu Kỳ cùng các thực tập sinh khác ngồi quây quần quanh đại ca mà thán. Với cái tật lắm chuyện nhiều lời của mình Tiểu Kỳ không khỏi ca thán với đại ca đáng kính và được nhận lại rất nhiều sự đồng tình từ rất nhiều thực tập sinh khác.

- Anh nghĩ là Phong Tuấn có lý do gì đó thôi!

Chí Hoành nhe nhởn phẩy tay cười cho có nhưng thực chất từ hôm đó tới giờ cậu khá là để tâm chỉ là không tiện nói ra mà thôi.

- Lý do lý trấu gì? Tài năng của anh không chỉ tụi em, còn có mọi người trong Phong Tuấn, Thiên Nga Bé Bỏng thậm trí là Tứ Diệp Thảo còn nhìn nhận ra. Hơn nữa, Hạ Tổng tước đi bao cơ hội cho anh trải nghiệm rồi không phải hay sao?

Tử Dật ngồi ngay cạnh thuận tay vỗ đùi Chí Hoành bốn năm cái vừa đau vừa kêu khiến Hoành Hoành nhăn nhó mặt mày. Cậu không hiền lành gì liền quay qua bổ trảng táng lại mấy cái vào đầu Tử Dật khiến cậu ta ôm đầu nhăn mặt mày đầy khổ sở.

- Giám chiếm tiện nghi của gia gia!

- Hoanh Ca Ca, làm ơn thủ hạ lưu tình!

Sau khi thủ hạ lưu tình thêm một cái nữa, Chí Hoành quay sang nhìn đám loắt choắt ngồi quây thành vòng tròn lớn mà đảo mắt nhìn biểu cảm của từng người, từng người một. Họ nói không phải đúng mà cũng không hoàn toàn sai. Cậu không biết bản thân mình tài năng thế nào, mọi người biết cậu cũng chỉ qua bộ phim ngắn nhằm chuộc lợi nhuận cho Phong Tuấn. Tự hào có, tủi nhục có. Họ biết tới cậu khi cậu chỉ là một vai phụ, họ biết tới cậu không phải là sự hào loáng của cậu. Hổ thẹn có, tự hào có.

Mấy cậu trai cứ tranh luận đề tài sôi nổi mà không hề biết vai chính của đề tài ấy đã nghe hết toàn bộ. Hắn đứng cắn răn, xiết chặt tay ở ngoài cửa nhưng câu từ mới cũ cũng đều lởn vởn quanh tâm trí. Dù được phê duyệt, vĩnh viễn hắn cũng không bằng tên thực tập bảy năm chưa được duyệt còn kém hắn tận hai tuổi. Ngay cả thực tập không qua sao có thể trèo cao bẻ gãy cáng đại bàng trên non cao? Lực cười ghê! Hổ thẹn có, tức giận có!

Quay lưng bước đi cách xa căn phòng náo nhiệt đó hắn liền gặp cô gái có mái tóc đen uốn lọn phía trước ngực, ngũ quan tinh tế sắc sảo thông minh. Thân hình tuyệt đẹp ôm gọn trong bộ thường phục bình thường, không quá giản dị cũng không quá thanh cao. Đôi mắt nâu tinh anh, cái mũi thanh tú tuy không cao lắm, nàn môi hồng hồng xinh xắn khuyến rũ. Toàn bộ đều hiện diện trên người con gái mà hắn luôn luôn quan sát từng cử chỉ lời nói, người con gái xuất hiện trong giấc mơ mỗi khi đêm về.

- Nhi Nhi chào em! Em vội vã đi đâu vậy!

Hắn mỉm cười ôn nhu, ánh mắt dịu dàng chiếu lên cô gái nhỏ. Cô rất đẹp, cô giống như tiên nữ giáng thế hơn là người phàm. Giọng nói cô tuy không cao nhưng thanh thanh nghe êm tai như tiếng suối vô cùng dễ nghe. Thỉnh thoảng cô ngân nga giai điệu của bài nhạc xứ Trung hay xứ Việt thậm chí là Hàn cũng đều cuốn hút hắn, khiến hắn bay bay bổng bổng y như trái bóng bay oxi vô tình tuột dây mà vọt lên trên trời xanh. Chỉ là khi cô bất trợt chuyển sang giai điệu của thần tượng cô, hay nam thần của cô khiến hắn đang là trái bóng oxi biến thành trái bóng chống giỗng rơi dần xuống đất. Thật khó chịu!

Nhi Nhi? Nhi Lam nhíu mày nhìn chàng trai hơn hai tuổi trước mặt mình. Có phải thân mật quá hay không? Cho dù hắn đã gọi cô ngay ngày hôm sau hắn tới Phong Tuấn làm việc ngày đầu tiên tới nay được một tuần nhưng cô vẫn không thể quen được cách gọi này. Bình thường cô cũng ậm ừ làm ngơ cho qua, nhưng hắn được nước lấn tới khiến cô khó chịu. Mọi người trong Phong Tuấn gọi cô rất vui vẻ còn với hắn cô lại ngược lại và vì cái gì cô không dõ chỉ đơn giản là không thích!

- Em tới phòng tập xem TFBOYS luyện tập cho buổi diễn sắp tới có gì không ạ?

Lại là họ! Cho dù cô có là Tiểu Bàng Giải hay Tứ Diệp Thảo đi chăng nữa hắn vẫn thấy cực kì khó chịu. Cho dù fans hiện giờ của hắn toàn là Tiểu Bàng Giải bò sang nhưng vẫn không đủ khiến hắn thoả mãn. Nếu có thể, hắn sẽ đánh đổi họ chỉ lấy một mình cô hắn cũng thấy cam chịu.

- Nhi Nhi em có thể qua xem anh luyện tập rồi giúp anh chỉnh sửa được không?

Hắn nở nụ cười tươi, ánh mắt thập phần hi vọng. Chỉ cần có cô, hắn sẽ lỗ lực phấn đấu thậm trí là vượt mặt nam thần lòng cô.

- Xin lỗi anh Tuấn Hạo em có khá nhiều việc không thể giúp anh!

- Không sao!

Nói thẳng ra là em không muốn đi cần gì phải vòng vo như vậy. Thời gian xem tôi luyện tập ngắn gấp ba lần nam thần em luyện tập, em chỉ cần nán thời gian lại hoàn toàn có thể xem tôi tập luyện. Nhưng dù vậy hắn vẫn cố nở nụ cười dịu dàng duy chỉ có Nhi Lam được hắn làm vậy.

Nhi Lam định quay lưng nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó.

- Còn nữa, đừng gọi em quá thân mật, em có chút không thoải mái nhất là người khác giới!

Có thể tiếng rạn nứt nghe rõ ràng trong tim Tuấn Hạo. Câu nói của cô như chiếc búa đập vụn trái tim ngày đêm điên đảo vì cô. Em không thoải mái? Em không quen người khác giới gọi như vậy? Lý do của em nghe của chuối quá vậy? Nhi Nhi!

-...

- Nhi Nhi, đang trong giờ giải lao chúng ta đi mua cái gì về cho mọi người được không?

Cả hai quay ra nhìn người nào đó phát giọng nam tình hơi trầm ấm ấm phía xa xa. Liền thấy ánh mắt cười cười của Tuấn Khải đang đưa tay với theo phía Nhi Lam hoàn toàn đá bay Tuấn Hạo sang một góc.

- Tiểu Khải các anh nghỉ nhanh vậy? Em còn chưa kịp xem mà??

Giọng điệu của cô gái trong mắt Lưu Tuấn Hạo điềm đạm đang biến sang như muốn nũng nịu. Hắn quay sang nhìn Tuấn Khải vừa tiến lại gần cúi đầu chào hắn, hắn không nói chỉ trực tiếp gật đầu cho qua. Dù sao hắn cũng hơn cậu một tuổi, phép tắc trên dưới cậu đương nhiên hiểu. Tuấn Hạo không thuận mắt nhìn Tuấn Khải, cậu luôn hơn hắn trong mọi mặt kể cả trong tình cảm. Hắn nhận ra, cho dù Tuấn Khải dường như thờ ơ với tình cảm của Nhi Lam nhưng cô hoàn toàn là tình nguyện, bộ Tiểu Bàng Giải nào cũng vậy?

- Em ác ý quá, tụi anh chăm chỉ như vậy tại sao lão sư lại không cho nghỉ dưỡng?

Tuấn Khải cốc đầu mắng yêu Nhi Lam cũng chính là thêm một gạch trong sổ đen của Lưu Tuấn Hạo đầu răng đầy hắc tuyến, giấm chua phảng phất quanh hắn dần chuyển sang đậm mùi nồng nặc.

- Vậy chúng ta đi!

Cả hai bỏ đi trước sự phẫn lộ của cây bơ 20 năm cùng với phảng phất giấm với lồng độ chua gần đạt tới cảnh giới, chanh quất bái làm sư tổ đứng ngay đó. Đôi mắt lạnh thường ngày hừng hực lửa khi nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau đang xa dần khoảng cánh chỉ hận ánh mắt không có vạn dao xuyên thủng tên Vương Tuấn Khải đó.

***

Chà dòng nước mát từ vòi nước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh lên mặt đầy sảng khoái. Tập vũ đạo với ba vị tiền bối xong cảm giác đặc biệt thoải mái và một chút mệt mỏi. Rất đáng tự hào khi được ba vị tiền bối cùng vũ đạo lão sư và vũ đạo nải sư khen ngợi. Còn nhớ hồi xưa còn được khen vũ đạo tốt hơn tiến bối tên Vương Nguyên đó, nhưng giờ lại để người ta vượt mặt khiến cách xa hàng dặm. Chí Hoành ta không phục, không phục! Nhưng lại là bội phục!

Hất thêm dòng nước mát lên mặt một lần nữa. Nhưng Chí Hoàng không hiểu sao lại không thể ngẩng đầu lên, ngược lại, lại có cảm giác bị thứ gì đó gì ở cổ rồi ấn hẳn đầu xuống bồn rửa mặt đầy nước. Còn bị dòng nước xả ra từ vòi dội hết lên tóc làm cho ướt hết. Thế này làm sao ăn nói với mọi người khi quay lại phòng tập? Cậu liều mạng dãy dụa. Dãy được không lâu cậu liền cảm nhận tên khốn nạn nào đó nguyện ý tha cho cậu, cậu ngẩng đầu lên...

Bất ngờ...

Im lặng...

Sợ hãi...

Ba cảm giác ấy lần lượt đến rồi lần lượt đạp nhau đi chỉ mỗi sự sợ hãi lan toả trong tâm trí cậu. Đôi mắt đỏ lên cay xoè vì bị ngâm trong nước mở to, khuôn mặt ướt áp đang nhỏ nước tong tỏng, sắc mặt tái nhợt như người đuối nước, nàn môi đỏ mọng ngày nào giờ nhàn nhạt mấp máy...

- Lưu... Lưu... Tuấn... Hạo...

Lưu Tuấn Hạo nhếch môi cười khẩy một tiếng. Không ngoài dự đoán!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương