– Tất nhiên rồi, vì đó là vợ anh!
Sau câu nói đó, tiếng xe lăn quen thuộc xuất hiện trước mắt Ngọc.

Nguyên chầm chậm đẩy xe đến, ánh đèn lấp lánh của buổi tiệc phủ trên đôi vai của anh, làm bộ Tây trang đang mặc trông như hơi bạc một chút.

Ngọc phải thừa nhận rằng ánh đèn ở đây quá chói, nhưng cũng không lấn át được vẻ đẹp trầm tĩnh và điềm nhiên của anh.

Đôi môi mỏng bạc tình mà uy nghiêm, sống mũi cao, đặc biệt là đôi mắt tinh anh và sạch sẽ.
Anh vươn tay ra, nói nhỏ với Ngọc:
– Lại đây, anh chờ em mãi.
Rồi anh lại quay sang Thế Anh đang đứng tần ngần ở một góc vô cùng chật vật:
– Cảm ơn em đã đưa chị dâu đến đây.

Vợ anh mù đường, ngơ ngơ thế này ra đường sợ bị bắt mất.
Ngọc vẫn trong cơn hoảng loạn chưa kịp phục hồi thì đã thấy tay mình đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Nguyên rồi.

Anh không chỉ nắm chặt tay cô, mà còn cố ý bóp bóp để cảnh cáo.
Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, Ngọc chỉ đành gượng cười để hóa giải sự khó hiểu giữa hai người.

Dì Loan hắng giọng:
– Thôi được rồi, Thế Anh vào trong kia thay quần áo đi, để mẹ đưa anh với chị vào trong.

Có gì nói sau.
Trên khuôn mặt Thế Anh hiện rõ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn phải quay đi.
Đợi thế Anh đi rồi, cô mới lí nhí nói nhỏ:
– Cậu ấy là bạn học chung trường của em.
– Ừ.


Nó cũng là em trai họ của anh, con trai dì Loan em gái của mẹ.
– Sao anh không nói với em hôm nay phải đi dự tiệc mừng em trai họ về nước chứ? Rồi dịp quan trọng thế này không có em thì mọi người sẽ nghĩ anh như thế nào?
– Anh nói rồi mà em đâu có nhớ?
– … Ngọc hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay, lúc cô đang mơ ngủ, Nguyên thật sự đã nói cái gì đó.

Mà trưa nay hỏi lại, anh lại bảo không có chuyện gì cả.
Nguyên hiểu ánh mắt hoài nghi của cô có nghĩa gì, lảng tránh sang một bên:
– Không cho em đi, em có vì bạn thân mà đoạn tuyệt với anh không?
– Sao thế được chứ?
Ngọc nhăn nhó nhìn theo bóng lưng giận dỗi của Nguyên, mà chính cô cũng không hiểu anh đang giận cái gì.

Cô len lén đi ngang hàng với anh, len lén dõi theo đôi mắt đang cụp xuống dưới đất, che giấu mọi cảm xúc ở bên trong.
Mỗi lần như thế này, Ngọc biết rằng Nguyên đang tức giận thật sự.
Cô thử thăm dò xòe bàn tay ra…
Nguyên nhìn lên “hửm” một tiếng hờn dỗi.
– Chúng ta là vợ chồng, mỗi người một nẻo như thế này cũng không ổn.

Đồn ra người ta lại bảo bất hòa.

Nên để em đẩy xe cho anh đi.
Nguyên chỉ gật đầu, không nói gì cả.
Khi hai người vào đến trung tâm của buổi tiệc, Thế Anh cũng đã trở lại với bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm.

Cậu ấy nhìn liếc qua Ngọc một cái, cô thì mỉm cười đáp lại.
– Nó với em rất thân à? – Nguyên đột ngột hỏi sau nửa giờ im lặng.
– Cậu ấy thân với em từ nhỏ, từ hồi còn nhỏ tí cơ.

Không có cậu ấy thì em đã bị bạn học bắt nạt không biết bao nhiêu lần rồi.

Thế Anh là một trong những người quan trọng nhất với em.
– So với anh thì sao?
– Tất nhiên là không thể so sánh được rồi.
Ngọc không nghĩ ngợi mà đáp lại, cô cúi xuống chạm vào ánh mắt nóng rực của Nguyên.

Sự chờ mong trong mắt anh nhanh chóng tan đi, thay vào đó là buồn bã và thất vọng.
Ngọc nhớ lại lời của mình ban nãy, rõ ràng không nói sai chút nào.
Thế Anh với Nguyên quả thực không thể so sánh với nhau, bởi lẽ một người là bạn thuở nhỏ, một người sẵn sàng vươn tay giúp đỡ lúc cô cần nhất, cũng là người làm trái tim cô rung động.

Nếu đặt cả hai người lên một cán cân, Ngọc không chắc lòng mình sẽ ngả về bên nào.
– Ý của em… thật sự là… là…
– Được rồi anh hiểu rồi.

Tạm thời cứ về nhà rồi nói sau.

Phía trên bắt đầu rồi kìa.
Quả nhiên, Thế Anh đã phát biểu ở trên bục, đồng thời nhận hoa mà mọi người tặng.


Hôm nay khách khứa đến rất đông, vậy mà cậu vẫn dành một chút thời gian để gật đầu với Ngọc.
Thế Anh được coi như một thế hệ người thừa kế xuất sắc của dòng tộc, chỉ cần nhìn cách cậu được tiếp đón thôi cũng biết người ta coi trọng cậu ra sao.
Kết thúc, mọi người ngồi vào bàn tiệc, bà Diệp dắt hai theo Nguyên và Ngọc đến bàn của của dì Loan và Thế Anh.

Hai người họ phải đi tiếp đãi khách khứa một lượt mới có thể dùng cơm, nhân lúc họ không có đây, bà Diệp không nhịn được mà hỏi:
– Kỳ ghê, ban nãy người ta kể thằng nhóc này mang theo bạn gái đến đây mà giờ không thấy rồi.

Mẹ còn đang tò mò đứa con gái nào mới có thể hớp hồn cháu trai mẹ mà.
Ngọc nghe vậy, chiếc đũa đang gắp một miếng cá bỗng rụt lại.

Nguyên ngồi một bên, đủng đỉnh gắp lại cho cô.
– Có khi… mọi người hiểu lầm thôi ạ.

Ai cũng có bạn bè mà, chưa biết chừng chỉ là bạn bình thường thôi mẹ.
– Làm sao hiểu lầm được? Nó nói với mẹ rất rành rọt.

Bạn gái ở chung trường, là một cô gái xinh đẹp khiêm tốn, gia cảnh không tốt lắm nhưng có ý chí vươn lên.

Con không nhìn thấy mặt dì con cười như hoa nở khi nhắc đến con bé đâu.
Bà Diệp còn muốn nói nữa, mà dì Loan và Thế Anh đã trở về bàn.

Thế Anh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngọc, sau khi lễ phép chào hỏi mọi người thì chợt nói:
– Cháu vẫn tiếc nuối mãi vì không trở về dự đám cưới của anh Nguyên được.

Thật không ngờ chị… lại là bạn học của cháu.
– Ơ hai đứa là bạn học thật hả? À ừ nhỉ, Thế Anh đi nước ngoài lâu quá rồi nên bác cũng không nhớ, chắc con bé mới về làm dâu nên cũng không rõ.

Hì, hai nhà đúng là có duyên.
– Không biết anh chị làm sao mà quen nhau được ạ? Suốt mười lăm năm học chung, cháu chưa hề nghe chị nhắc đến anh Nguyên, tụi cháu còn bảo với nhau, đến năm 24 tuổi mới bắt đầu yêu đương.

Thật không ngờ mới về nước hai người đã kết hôn rồi.
– À à.

Thật ra… – Bà Diệp cũng lúng túng.

– Hôn nhân được đính ước từ nhỏ, thầy bói phán hợp tuổi, gia can hạnh phúc, con cháu đầy đàn, tính tình hợp ý, tài mạo tương xứng.

Từng này lý do đủ chưa?
Nguyên đang chợt nói, tiếp sau gắp thêm một đũa bỏ vào trong bát của Ngọc, khiến đồ ăn trong bát cô như một đống núi nhỏ.

Nghe giọng điệu của anh, không chỉ xa lạ mà còn đậm mùi nguy hiểm.
Cô hất khuỷu tay với Nguyên:
– Kìa anh…
– Em muốn ăn thêm món này hả? – Anh chỉ vào một đĩa khác.
Ngọc hé miệng không thốt nổi lời nào, chỉ đành ngậm miệng tiếp tục ăn cơm.

Không khí giữa bàn ăn rất quái dị, đến cô cũng không hiểu sao.
Thế Anh không để tâm đến sự lạnh nhạt của anh trai họ, chỉ cười mà nói:
– Thì ra chỉ là đính ước từ bé.
– Thôi được rồi cả nhà ăn cơm đã đi.
Dì Loan hắng giọng cắt ngang, để mọi người tập trung ăn uống.

Hết bữa tiệc, Ngọc lại định đẩy Nguyên ra ngoài như lúc đến, thì bỗng nhiên Thế Anh gọi giật từ phía sau.
– Em muốn nói chuyện với anh Nguyên một lát, anh có rảnh không?
– Có chứ.
Nguyên chắp hai tay lên đùi ngồi thẳng mà trả lời.
Thế Anh quay sang nói với Ngọc.
– Cậu ra ngoài đi tôi nói chuyện với anh ấy.
– Vậy mọi người nói với nhau nhanh lên nhé, sắp muộn rồi.
Chờ Ngọc đi khuất sau hòn non bộ không còn nghe được âm thanh nữa, Thế Anh mới gồng người cảnh cáo:
– Anh lấy cậu ấy có ý đồ gì? Võ Duy Nguyên, anh rõ ràng đâu phải người bị ép phải cưới cô gái người không thương đâu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương