End
-
Chương 5
An Di khụy xuống sàn nhà, cô ấy cố gắng đè nén thứ đang nghẹn trong cổ xuống mà nói "Vừa nãy hắn đã đến đây, hắn nói nếu cậu giám hé răng nửa lời về chuyện của hai người ra bên ngoài thì Sở Tiêu và bác trai sẽ..."
"Khụ khụ... anh ta sẽ gϊếŧ họ... Khụ khụ"
An Di nói xong thì liên tục ho. Mộc Diệp ở đầu bên này bủn rủn chân tay. Cô tắt máy, trả điện thoại lại cho Vũ Quân rồi xuống giường định chạy đi cứu ba nhưng chưa đi được vài bước đã bị Vũ Quân giữ lại.
"Cô định đi đâu? Bị thương nặng như vậy, cô nghĩ cô đủ sức ra khỏi nơi này sao?"
Mộc Diệp run run nhìn anh với anh mắt cầu khẩn "Xin lỗi vì vừa nãy đã mắng anh, cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi nhưng tôi phải quay về, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
Vũ Quân kéo cô lại, ngũ khí có vẻ tức giận "Cô nghĩ tôi cần cô báo đáp sao? Cô như thế này vốn không thể đi đâu được. Bây giờ cô ở yên đây mới là sự báo đáp lớn nhất với tôi."
Mộc Diệp đang yếu nên vốn không thể đôi co với anh, cô chỉ đành cầu xin "Làm ơn đi, ba tôi, con tôi họ không chờ được nữa rồi!"
Vũ Quân bị ánh mắt ngấn lệ của cô làm cho mềm lòng. Anh đang nghĩ anh thật đúng là tích đức nhiều quá rồi mà.
"Được rồi! Cô có thể đi, nhưng phải để tôi đưa đi."
Mộc Diệp không còn cách nào khác đành phải nhờ anh đưa lên bệnh viện thành phô tìm An Di. Sau khi thấy An Di thì cô ngớ người. Mấy ngày không gặp mà An Di tiều tụy đến mức đáng sợ.
An Di nhìn thấy cô thì chạy lại ôm cô rồi khóc như một đứa trẻ "Mộc Diệp, phải làm sao đây."
Mộc Diệp vuốt ve lưng cô ấy rồi hỏi "Anh ta còn nói gì nữa không?"
"Anh nói sẽ chờ cậu ở căn nhà hoang gần khu phố H."
Mộc Diệp nghe xong thì dìu An Di dậy "Mẹ mình, nhờ cậu trông coi thêm một lúc nữa nhé."
Nói xong cô đi đến địa chỉ mà An Di nói. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Sở Tiêu đang nằm ngủ trên ghế, bên cạnh Hạo Hiên.
Anh ta thấy cô thì cười một cách vui vẻ "Đến rồi sao?"
Mộc Diệp lạnh lùng nhìn anh ta "Anh muốn làm gì?"
Sau câu nói đó của cô Hạo Hiên liền không để cô phải chờ lâu mà rút con dao trong túi ra vuốt ve.
"Mộc Diệp, cô chỉ cần im miệng đến khi tôi kết hôn xong thôi. Khi tôi lừa được gia sản nhà họ rồi thì cô muốn làm gì cũng được. Nhưng trước lúc đó cô không im miệng thì tôi sẽ..."
Anh ta nói vừa dứt lời thì con dao trong tay anh ta cũng được cắm xuống ghế.
Mộc Diệp sợ hãi quỳ rạp xuông "Xin anh, thằng bé là con anh."
Anh ta đứng dậy đi lại chỗ cô "Cô nên nhớ cho kĩ, ba cô cũng đang nằm trong tay tôi."
Sau khi Hạo Hiên đi rồi, Mộc Diệp mới chạy nhanh lại chỗ Sở Tiêu. Cô kiểm tra một lượt quanh cơ thể thằng bé. Cũng may là không sao.
Vì đã muộn nên hiện tai không có chiếc taxi nào đi qua đây hết. Thế là Mộc Diệp đành phải ôm Sở Tiêu đang ngủ say đi bộ ra đường lớn xem có xe không.
Đang đi thì một chiếc ô tô chạy lại bên cạnh cô.
"Nói cô cứng đầu đúng là không sai mà. Mau lên xe!"
Giọng nói khó ở của Vũ Quân vang lên từ trong xe. Chẳng là vừa nãy vì không muốn anh bị chuyện của cô mà liên lụy nên cô đã chốn đi.
Mộc Diệp đành lên xe trước sự uy hiếp của anh.
"Anh quan tâm tôi như vậy làm gì?"
Vũ Quân vừa khởi động xe vừa nói "Tôi cũng chả biết nữa, chỉ là thấy bản thân vẫn chưa đòi được sự báo đáp nên hơi thiệt thòi."
Mộc Diệp nhíu mày "Không phải có người từng tỏ thái độ không muốn tôi báo đáp sao?"
Vũ Quân giả ngu nhìn cô "Có sao? Vậy bây giờ tôi muốn đổi ý."
Mộc Diệp cười cười nhìn anh, vậy mà vừa còn cứng miệng kêu không cần.
"Vậy anh muốn bao đáp như thế nào đây?"
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô "Cô có chồng rồi sao?"
Mộc Diệp nhìn cục bột nhỏ trong tay rồi trả lời "Chưa có! Chắc anh thấy tôi là người không tốt đúng không?"
Vũ Quân nghe vậy thì bên ngoài cô tỏ vẻ hiểu cho cô, bên trong lại cười vì cũng may cô chưa có chồng. Cô thấy anh có vẻ cũng không có chút gì gọi là e ngại cô nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Vũ Quân liền quay lại chủ đề lúc nãy "Nhà tôi đang thiếu một người.
Mộc Diệp nhanh nhẹn trả lời "Thiếu giúp việc sao? Tôi có thể giúp anh bù vào."
"Tiếc thật nhà tôi không thiếu giúp việc, nhưng chức vụ của người này cô có thể bù vào."
Mộc Diệp thắc mắc hỏi một cách thật thà "Là gì?"
Vũ Quân cười một cách quỷ quyệt rồi dừng xe và quay sang nhìn cô "Là con dâu mẹ tôi!"
"Khụ khụ... anh ta sẽ gϊếŧ họ... Khụ khụ"
An Di nói xong thì liên tục ho. Mộc Diệp ở đầu bên này bủn rủn chân tay. Cô tắt máy, trả điện thoại lại cho Vũ Quân rồi xuống giường định chạy đi cứu ba nhưng chưa đi được vài bước đã bị Vũ Quân giữ lại.
"Cô định đi đâu? Bị thương nặng như vậy, cô nghĩ cô đủ sức ra khỏi nơi này sao?"
Mộc Diệp run run nhìn anh với anh mắt cầu khẩn "Xin lỗi vì vừa nãy đã mắng anh, cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi nhưng tôi phải quay về, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
Vũ Quân kéo cô lại, ngũ khí có vẻ tức giận "Cô nghĩ tôi cần cô báo đáp sao? Cô như thế này vốn không thể đi đâu được. Bây giờ cô ở yên đây mới là sự báo đáp lớn nhất với tôi."
Mộc Diệp đang yếu nên vốn không thể đôi co với anh, cô chỉ đành cầu xin "Làm ơn đi, ba tôi, con tôi họ không chờ được nữa rồi!"
Vũ Quân bị ánh mắt ngấn lệ của cô làm cho mềm lòng. Anh đang nghĩ anh thật đúng là tích đức nhiều quá rồi mà.
"Được rồi! Cô có thể đi, nhưng phải để tôi đưa đi."
Mộc Diệp không còn cách nào khác đành phải nhờ anh đưa lên bệnh viện thành phô tìm An Di. Sau khi thấy An Di thì cô ngớ người. Mấy ngày không gặp mà An Di tiều tụy đến mức đáng sợ.
An Di nhìn thấy cô thì chạy lại ôm cô rồi khóc như một đứa trẻ "Mộc Diệp, phải làm sao đây."
Mộc Diệp vuốt ve lưng cô ấy rồi hỏi "Anh ta còn nói gì nữa không?"
"Anh nói sẽ chờ cậu ở căn nhà hoang gần khu phố H."
Mộc Diệp nghe xong thì dìu An Di dậy "Mẹ mình, nhờ cậu trông coi thêm một lúc nữa nhé."
Nói xong cô đi đến địa chỉ mà An Di nói. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Sở Tiêu đang nằm ngủ trên ghế, bên cạnh Hạo Hiên.
Anh ta thấy cô thì cười một cách vui vẻ "Đến rồi sao?"
Mộc Diệp lạnh lùng nhìn anh ta "Anh muốn làm gì?"
Sau câu nói đó của cô Hạo Hiên liền không để cô phải chờ lâu mà rút con dao trong túi ra vuốt ve.
"Mộc Diệp, cô chỉ cần im miệng đến khi tôi kết hôn xong thôi. Khi tôi lừa được gia sản nhà họ rồi thì cô muốn làm gì cũng được. Nhưng trước lúc đó cô không im miệng thì tôi sẽ..."
Anh ta nói vừa dứt lời thì con dao trong tay anh ta cũng được cắm xuống ghế.
Mộc Diệp sợ hãi quỳ rạp xuông "Xin anh, thằng bé là con anh."
Anh ta đứng dậy đi lại chỗ cô "Cô nên nhớ cho kĩ, ba cô cũng đang nằm trong tay tôi."
Sau khi Hạo Hiên đi rồi, Mộc Diệp mới chạy nhanh lại chỗ Sở Tiêu. Cô kiểm tra một lượt quanh cơ thể thằng bé. Cũng may là không sao.
Vì đã muộn nên hiện tai không có chiếc taxi nào đi qua đây hết. Thế là Mộc Diệp đành phải ôm Sở Tiêu đang ngủ say đi bộ ra đường lớn xem có xe không.
Đang đi thì một chiếc ô tô chạy lại bên cạnh cô.
"Nói cô cứng đầu đúng là không sai mà. Mau lên xe!"
Giọng nói khó ở của Vũ Quân vang lên từ trong xe. Chẳng là vừa nãy vì không muốn anh bị chuyện của cô mà liên lụy nên cô đã chốn đi.
Mộc Diệp đành lên xe trước sự uy hiếp của anh.
"Anh quan tâm tôi như vậy làm gì?"
Vũ Quân vừa khởi động xe vừa nói "Tôi cũng chả biết nữa, chỉ là thấy bản thân vẫn chưa đòi được sự báo đáp nên hơi thiệt thòi."
Mộc Diệp nhíu mày "Không phải có người từng tỏ thái độ không muốn tôi báo đáp sao?"
Vũ Quân giả ngu nhìn cô "Có sao? Vậy bây giờ tôi muốn đổi ý."
Mộc Diệp cười cười nhìn anh, vậy mà vừa còn cứng miệng kêu không cần.
"Vậy anh muốn bao đáp như thế nào đây?"
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô "Cô có chồng rồi sao?"
Mộc Diệp nhìn cục bột nhỏ trong tay rồi trả lời "Chưa có! Chắc anh thấy tôi là người không tốt đúng không?"
Vũ Quân nghe vậy thì bên ngoài cô tỏ vẻ hiểu cho cô, bên trong lại cười vì cũng may cô chưa có chồng. Cô thấy anh có vẻ cũng không có chút gì gọi là e ngại cô nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Vũ Quân liền quay lại chủ đề lúc nãy "Nhà tôi đang thiếu một người.
Mộc Diệp nhanh nhẹn trả lời "Thiếu giúp việc sao? Tôi có thể giúp anh bù vào."
"Tiếc thật nhà tôi không thiếu giúp việc, nhưng chức vụ của người này cô có thể bù vào."
Mộc Diệp thắc mắc hỏi một cách thật thà "Là gì?"
Vũ Quân cười một cách quỷ quyệt rồi dừng xe và quay sang nhìn cô "Là con dâu mẹ tôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook