End
-
Chương 1
"Tao... tao có thai rồi!"
"Mấy hôm trước tao bảo mày uống thuốc mày không uống?"
"Tao..."
"Phá đi!"
Cô gái nghe được câu này thì ngớ người ra. Phá thai? Đây là con anh mà, tại sao anh có thể?
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hêt. Bây giờ tao vẫn còn đi học, chưa kiếm ra được tiền thì sao nuôi nổi đứa con trong bụng mày. Đã vậy tao còn sự nghiệp, còn tương lai, còn danh tiếng mà."
Anh nói xong tức giận rời đi. Cô gái ở phía sau chỉ biết khóc rồi đứng đó nhìn anh. Cô lại không hề biết dã tâm của người đàn ông đó. Anh ta là chỉ muốn chơi đùa cho qua chứ không hề yêu cô.
Vừa nãy rõ ràng là anh ta đã có ý muốn rũ bỏ hết tất cả. Nhưng anh ta lại sợ cô sẽ vạch chần chuyện giữa hai người họ.
Mấy hôm sau đó Mộc Diệp đều nhốt mình trong phòng. Cô không ăn uống gì, chỉ biết ngồi rú ở một góc. Bố mẹ cô ở ngoài lo lắng, nhưng đã tìm mọi cách vẫn không tài nào khuyên được cô.
Cô không ra ngoài là vì sợ chuyện mình có thai sẽ bị lộ. Sợ bố mẹ sẽ vì mình mà bị người ta đàm tiếu. Con gái không chồng mà chửa lại còn mới học lớp 11, nếu người ta biết rồi thì nhà cô sẽ rúc mặt đi đâu đây?
Mộc Diệp tìm những video về cảnh phá thai lên xem. Những thứ mà cô nhìn thấy khiến cô ghê sợ.
[...]
Hai hôm sau, Hạo Hiên gọi điện cho cô. Anh hôm nay có vẻ đã bình tĩnh hơn, lời nói cũng có phần nhu mì.
"Mộc Diệp, gặp nhau một chút nhé."
"Mày cũng không thể chốn tránh mãi được. Nghe tao, tao sẽ đưa mày đi phá thai, như vậy mới là tốt cho mày, cho tao và đứa trẻ trong bụng nữa."
Hạo Hiên thấy cô không trả lời thì có chút mất kiên nhẫn. Nhưng vì bản thân anh vẫn phải cố chịu đựng nhẹ giọng với cô.
"Diệp, mày thử nghĩ xem, mai sau đứa trẻ đó được sinh ra rồi thì nó có hạnh phúc nổi không? Nó sẽ bị người ta rèm pha, sẽ bị ghét bỏ. Vậy nên giải thoát cho nó đi.
"Mày mau xuống dưới nhà đi, tao chờ ngoài cửa rồi."
Mộc Diệp lấy tay xoa xoa bụng của mình. Cô chỉ biệt gục xuống mà khóc thật lớn, rồi cuối cùng vẫn là bị sự cương quyết của anh làm cho mềm lòng.
Cô xuống nhà rồi theo anh đến một nơi phá thai chui. Gọi như vậy là vì ở đây chuyên phá thai cho những người chưa đủ tuổi như cô. Nếu như đến bệnh viện chắc chắn sẽ xong đời.
Nhưng nơi này có chút u ám. Họa Hiên đưa cô đến phòng bác sĩ rồi đưa cho cô ấy một sấp tiền. Vậy là giao dịch đã xong.
Mộc Diệp theo cô ấy đến phòng phá thai. Bên trong căn phòng đó ẩm thấp, bốc lên một mùi khó ngửi. Cô sợ hãi nhìn Họa Hiên.
"Hạo Hiên hay chúng ta quay về đi được không? Tao sợ lâm!"
Hạo Hiên giả bộ quan tâm, anh ôm vai cô rồi chấn an cô "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, có tao ở đây rồi mà!"
Cô run run đi vào đó, cánh cửa khép lại, bên trong chỉ còn chiếc đèn phẫu thuật soi sáng. Mộc Diệp vừa nằm lên giường đã nhớ lại nhưng gì cô xem vào hai ngày trước, sắc mặt chợt tái mét lại.
Vị bác sĩ nhìn thấy thế thì thở dài "Cô nên suy nghĩ kĩ một chút, dú sao đây cũng không phải chuyện nhỏ. Hiện giờ cô còn chưa đủ 17 tuổi nữa, phá thai sẽ rất nguy hiểm."
Mộc Diệp cứ thế ngồi trong căn phòng đó khóc. Cô không muốn bỏ đứa bé nhưng cô cũng không thể giữ.
30 phút sau, Mộc Diệp từ căn phòng kia đi ra, mặt cô tái mét không còn một cắt máu nào.
Hạo Hiên thấy vậy thì vui vẻ chạy lại ôm cô "Như vậy là xong rồi, sau này sẽ không sảy ra chuyện gì nữa."
Nói như vậy nhưng sắc mặt anh lại chang đầy sự ghê tởm đối với cô. Anh không hề biết đứa bé vẫn còn. Vừa nãy khi ở trong phòng cô đã cầu xin vị bác sĩ kia.
Cô ấy đã nhận lời giữ bí mật giúp cô. Chỉ là cô không biết phải nói với người nhà như thế nào.
Hạo Hiên đưa cô về rồi lại lần nữa ôm cô "Quên chuyện này đi!"
Cô bước vào nhà thì bắt gặp vẻ mặt lo lắng của bố mẹ.
"Mộc Diệp, con đi đâu vậy?"
"Mẹ ơi... con... con có thai rồi!"
Lời nói của cô làm mẹ cô ngớ người ra, bố cô khó hiểu đứng dậy, ông cũng không tin vào tai mình.
Mộc Diệp khóc lóc rồi gục xuống dưới sàn nhà "Con sai rồi, con... con..."
Cô nhìn mẹ mình đang đứng bất động ở đó rồi ôm lấy chân bà "Con sẽ rời khỏi đây, sẽ không liên lụy đến nhà mình đâu. Bố mẹ ơi con xin lỗi."
"Mấy hôm trước tao bảo mày uống thuốc mày không uống?"
"Tao..."
"Phá đi!"
Cô gái nghe được câu này thì ngớ người ra. Phá thai? Đây là con anh mà, tại sao anh có thể?
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hêt. Bây giờ tao vẫn còn đi học, chưa kiếm ra được tiền thì sao nuôi nổi đứa con trong bụng mày. Đã vậy tao còn sự nghiệp, còn tương lai, còn danh tiếng mà."
Anh nói xong tức giận rời đi. Cô gái ở phía sau chỉ biết khóc rồi đứng đó nhìn anh. Cô lại không hề biết dã tâm của người đàn ông đó. Anh ta là chỉ muốn chơi đùa cho qua chứ không hề yêu cô.
Vừa nãy rõ ràng là anh ta đã có ý muốn rũ bỏ hết tất cả. Nhưng anh ta lại sợ cô sẽ vạch chần chuyện giữa hai người họ.
Mấy hôm sau đó Mộc Diệp đều nhốt mình trong phòng. Cô không ăn uống gì, chỉ biết ngồi rú ở một góc. Bố mẹ cô ở ngoài lo lắng, nhưng đã tìm mọi cách vẫn không tài nào khuyên được cô.
Cô không ra ngoài là vì sợ chuyện mình có thai sẽ bị lộ. Sợ bố mẹ sẽ vì mình mà bị người ta đàm tiếu. Con gái không chồng mà chửa lại còn mới học lớp 11, nếu người ta biết rồi thì nhà cô sẽ rúc mặt đi đâu đây?
Mộc Diệp tìm những video về cảnh phá thai lên xem. Những thứ mà cô nhìn thấy khiến cô ghê sợ.
[...]
Hai hôm sau, Hạo Hiên gọi điện cho cô. Anh hôm nay có vẻ đã bình tĩnh hơn, lời nói cũng có phần nhu mì.
"Mộc Diệp, gặp nhau một chút nhé."
"Mày cũng không thể chốn tránh mãi được. Nghe tao, tao sẽ đưa mày đi phá thai, như vậy mới là tốt cho mày, cho tao và đứa trẻ trong bụng nữa."
Hạo Hiên thấy cô không trả lời thì có chút mất kiên nhẫn. Nhưng vì bản thân anh vẫn phải cố chịu đựng nhẹ giọng với cô.
"Diệp, mày thử nghĩ xem, mai sau đứa trẻ đó được sinh ra rồi thì nó có hạnh phúc nổi không? Nó sẽ bị người ta rèm pha, sẽ bị ghét bỏ. Vậy nên giải thoát cho nó đi.
"Mày mau xuống dưới nhà đi, tao chờ ngoài cửa rồi."
Mộc Diệp lấy tay xoa xoa bụng của mình. Cô chỉ biệt gục xuống mà khóc thật lớn, rồi cuối cùng vẫn là bị sự cương quyết của anh làm cho mềm lòng.
Cô xuống nhà rồi theo anh đến một nơi phá thai chui. Gọi như vậy là vì ở đây chuyên phá thai cho những người chưa đủ tuổi như cô. Nếu như đến bệnh viện chắc chắn sẽ xong đời.
Nhưng nơi này có chút u ám. Họa Hiên đưa cô đến phòng bác sĩ rồi đưa cho cô ấy một sấp tiền. Vậy là giao dịch đã xong.
Mộc Diệp theo cô ấy đến phòng phá thai. Bên trong căn phòng đó ẩm thấp, bốc lên một mùi khó ngửi. Cô sợ hãi nhìn Họa Hiên.
"Hạo Hiên hay chúng ta quay về đi được không? Tao sợ lâm!"
Hạo Hiên giả bộ quan tâm, anh ôm vai cô rồi chấn an cô "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, có tao ở đây rồi mà!"
Cô run run đi vào đó, cánh cửa khép lại, bên trong chỉ còn chiếc đèn phẫu thuật soi sáng. Mộc Diệp vừa nằm lên giường đã nhớ lại nhưng gì cô xem vào hai ngày trước, sắc mặt chợt tái mét lại.
Vị bác sĩ nhìn thấy thế thì thở dài "Cô nên suy nghĩ kĩ một chút, dú sao đây cũng không phải chuyện nhỏ. Hiện giờ cô còn chưa đủ 17 tuổi nữa, phá thai sẽ rất nguy hiểm."
Mộc Diệp cứ thế ngồi trong căn phòng đó khóc. Cô không muốn bỏ đứa bé nhưng cô cũng không thể giữ.
30 phút sau, Mộc Diệp từ căn phòng kia đi ra, mặt cô tái mét không còn một cắt máu nào.
Hạo Hiên thấy vậy thì vui vẻ chạy lại ôm cô "Như vậy là xong rồi, sau này sẽ không sảy ra chuyện gì nữa."
Nói như vậy nhưng sắc mặt anh lại chang đầy sự ghê tởm đối với cô. Anh không hề biết đứa bé vẫn còn. Vừa nãy khi ở trong phòng cô đã cầu xin vị bác sĩ kia.
Cô ấy đã nhận lời giữ bí mật giúp cô. Chỉ là cô không biết phải nói với người nhà như thế nào.
Hạo Hiên đưa cô về rồi lại lần nữa ôm cô "Quên chuyện này đi!"
Cô bước vào nhà thì bắt gặp vẻ mặt lo lắng của bố mẹ.
"Mộc Diệp, con đi đâu vậy?"
"Mẹ ơi... con... con có thai rồi!"
Lời nói của cô làm mẹ cô ngớ người ra, bố cô khó hiểu đứng dậy, ông cũng không tin vào tai mình.
Mộc Diệp khóc lóc rồi gục xuống dưới sàn nhà "Con sai rồi, con... con..."
Cô nhìn mẹ mình đang đứng bất động ở đó rồi ôm lấy chân bà "Con sẽ rời khỏi đây, sẽ không liên lụy đến nhà mình đâu. Bố mẹ ơi con xin lỗi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook