Không ai biết họ đã hôn nhau bao lâu. Nụ hôn kia, ai cũng như muốn đem đối phương ăn vào bụng. Lương Chân càng bạo ngược hơn, lấn tới sờ cằm, cổ và tóc Thiệu Minh Âm, như thể cuối cùng cậu cũng được ăn kẹo ngọt, cậu không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.

Cởi bỏ sự ngây thơ và hoang mang lúc đầu, trong mắt Lương Chân chỉ có dục vọng mãnh liệt. Hóa ra cùng Thiệu Minh Âm hôn môi là như vậy. Hôn vào sẽ không thể dời khỏi, muốn đem toàn bộ người anh đều nuốt xuống.

Cuối cùng họ vẫn tách ra, nhưng tay Lương Chân không ngừng di chuyển trên cơ thể Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm thở hổn hển, cầm lấy cổ tay Lương Chân không cho cậu lộn xộn, người mê man lúc này trở thành chính mình.

Thiệu Minh Âm nhìn vào mắt Lương Chân, thật trong sáng, nó nói lên Lương Chân không hối hận một chút nào vì việc vừa phát sinh. Nhưng ngược lại, anh không biết phải làm sao, lắc đầu thì thào: "Cậu rõ ràng không phải."

Cậu rõ ràng không phải đồng tính luyến ái.

Lương Chân không phủ nhận, cậu cũng không muốn chấp nhận, nếu đời này không gặp được người trong lòng, cậu tình nguyện cô độc một đời. Cậu không thể phân biệt rõ ràng giữa tình dục và tình yêu như Tống Châu, cậu cũng không hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt.

Nhưng ngay cả khi chưa từng có bạn gái, bản thân Lương Chân vẫn biết rõ, cậu không phải đồng tính luyến ái.

Trước kia không phải, về sau cũng không phải.

Nhưng ——

"Nhưng hiện tại tôi gặp được anh rồi."

Lương Chân vuốt tóc Thiệu Minh Âm. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không cần chờ đợi ai đó ngủ rồi vụng trộm sờ tóc người nọ nữa. Cậu cũng muốn chạm mặt, cổ, bả vai, xương quai xanh...Chỉ cần là Thiệu Minh Âm, cậu sẽ không kiềm chế được muốn chạm vào.

"Thiệu Minh Âm, tôi gặp được anh rồi, " hai tay cậu vòng thành một cái ôm "Tôi thích anh".

Thiệu Minh Âm dường như không nghe thấy, cũng không hề phối hợp, lùi bước muốn rời khỏi cái ôm kia.

"Cậu sẽ không thích, " Thiệu Minh Âm vẫn lắc đầu, cặp mắt càng lúc càng nồng đậm dục vọng khiến cho anh tuyệt vọng, "Cậu không phải, cậu sẽ không thích".

Đó là lần đầu tiên Lương Chân nhìn thấy sự khiếp đảm trong mắt Thiệu Minh Âm, hóa ra Thiệu Minh Âm cũng sẽ sợ hãi.

"Cậu không phải đồng tính luyến ái, " Thiệu Minh Âm nói năng lộn xộn, "Cậu không phải, làm sao cậu có thể yêu thích, làm sao có thể tiếp nhận...."

...Làm sao có thể tiếp nhận một cơ thể đồng tính khác.

"Tại sao tôi không thể tiếp nhận, " Lương Chân kiên định chân thật đáng tin. Thiệu Minh Âm càng phản bác, anh càng hung hăng dọa người. Thiệu Minh Âm càng lùi về sau, cậu lại càng từng bước ép sát.

"Chỉ cần là anh...." Lương Chân nói xong, tay thoát khỏi sự khống chế của Thiệu Minh Âm, thăm dò đến bên trong quần lót của anh, cầm chặt hạ thể cũng đang nổi lên phản ứng, sau đó cậu nghe thấy hơi thở Thiệu Minh Âm đột ngột tăng mạnh.

"Chỉ cần là anh, tôi đều yêu thích."

"Lương Chân, cậu đừng......" Trong nháy mặt, toàn bộ cơ thể Thiệu Minh Âm nóng bừng lên. Anh muốn ngăn cản Lương Chân, nhưng điểm chí mạng đang nằm trong tay cậu, cái gì anh cũng không làm được.

"Cậu buông tay ra..." Anh chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói, cho dù nó không có chút tác dụng nào, "Cậu đừng chạm vào chỗ ấy."

"Tại sao..., " giọng nói của Lương Chân cực kỳ vô tội, "Rõ ràng anh có phản ứng".

"Không phải..." Thiệu Minh Âm đẩy cậu ra, nhưng sức lực không đủ. Đàn ông biết rõ làm thế nào để khiến đàn ông thoải mái. Chỉ dựa vào tay, Thiệu Minh Âm đã bị Lương Chân bắt giữ. Anh vùi đầu vào trong gối, một tay tiếp tục đẩy Lương Chân ra trong vô vọng, ngón trỏ tay còn lại cong lên ngậm trong miệng, vô tình lộ ra khớp tay câu dẫn.

"Cậu thật sự đừng chạm, Lương Chân, đừng chạm vào." Thiệu Minh Âm đau đớn, cố gắng giải thoát bản thân khỏi ham muốn.

Lương Chân thực sự dừng lại, tay cũng rút ra, cách lớp quần lót sờ nhẹ một cái, động tác kia kỳ thật càng thêm trêu chọc.

"Tại sao không thể chạm vào nó?" Lương Chân hỏi, giọng nói nghe đặc biệt thanh khiết.

"Dù sao đi nữa..." Thiệu Minh Âm không đưa ra được lý do nào, "Cậu đừng chạm vào chỗ ấy, cậu mau buông tay ra."

"Rõ ràng anh có cảm giác, rõ ràng anh cũng thích tôi, hay là......" Sự đơn thuần ban nãy đột nhiên biến chất, trở nên độc đoán, mang theo dục vọng chiếm hữu, "Hay là nơi này người khác đã chạm qua?"

Lương Chân thật sự muốn hỏi một chút, Thiệu Minh Âm lớn hơn cậu sáu tuổi, từng trải qua quan hệ tình dục là quá bình thường. Cậu là gà tơ, không đồng nghĩa với việc cậu yêu cầu người khác cũng phải như vậy.

Nhưng ngoài dự định, Thiệu Minh Âm vùi đầu sâu hơn, giọng nói phát ra từ chiếc gối, vừa buồn bực vừa đần độn.

"Không có."

Lương Chân nháy mắt mấy cái, như thể trải qua bình yên trước cơn bão: "Không có cái gì?"

Thiệu Minh Âm cũng không cố trốn tránh, có một số việc phải đối mặt: "Tôi chưa từng làm với người khác."

"A..., vậy à..., " Lương Chân choáng váng, lời nói ra vô cùng không hợp với tình hình, "Hóa ra anh cũng là gà tơ".

"Vậy..." Lương Chân nghi ngờ, "Vậy làm sao anh biết mình là gay?"

"Tôi luôn biết rõ, hồi đại học tôi cũng có bạn trai cùng trường".

"Không phải anh học ở học viện cảnh sát sao, " Lương Chân trừng lớn mắt, cảm thấy Thiệu Minh Âm gan dạ thật, "Sau đó...chuyện sau đó thế nào? "

"Sau đó tôi vất vả xin nghỉ được, không về nhà, cùng hắn đi thuê phòng." Thiệu Minh Âm vẫn thở gấp, cảm xúc áp lực kịch liệt, "Cha tôi lúc ấy là cảnh sát, ông cảm thấy không đúng, điều tra một chút....Hai chúng tôi bị bắt gặp trong khách sạn...Về sau cũng chia tay".

Lương Chân nói không ra lời, cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia có bao nhiêu xấu hổ. Là một người cha, sẽ không có hoà hoãn, thêm vào đó là khiếp sợ.

Thiệu Minh Âm cũng không dễ chịu. Chuyện kia đã nhiều năm rồi, anh đối mặt với Lương Chân, anh nói cho Lương Chân. Nhưng vừa nói ra anh đã hối hận, làm những việc đó...Khi những ký ức đã bị anh tận lực để quên đi một lần nữa lại trên nên quá rõ ràng. Thiệu Minh Âm rơi vào khủng hoảng.

"Có phải cậu muốn cái kia? Cậu muốn tôi giúp cậu không? " Anh hỏi Lương Chân, nhưng không đợi cậu trả lời, anh tiếp tục nói, "Cậu muốn tôi làm như lần trước sao? Tôi giúp cậu."

"Không...Đừng!" Lương Chân cầm lấy tay Thiệu Minh Âm, "..., đợi lát nữa, không phải đang nói chuyện rất tốt sao, làm sao lại......"

"Vậy có thể nói cái khác được không?" Trong giọng Thiệu Minh Âm có một tia năn nỉ, "Đừng nói về cái này."

"Được được được, không nói, không nói nữa." Lương Chân dỗ dành anh. Như cậu đã hứa lúc trước, Thiệu Minh Âm không muốn nói cậu sẽ không hỏi, Thiệu Minh Âm muốn nói, cậu sẽ ở bên cạnh lắng nghe. Giờ phút này Thiệu Minh Âm toát ra vẻ bối rối có lẽ mới là chân thực. Anh không còn lạnh nhạt như ngày bình thường, anh cũng không cố gắng trốn tránh xu hướng tình dục của mình. Điều này quả nhiên rất phóng khoáng, nhưng nó không có nghĩa con đường anh đi tốt hơn so với người khác. Thiệu Minh Âm cũng rất khó khăn, cũng chật vật giãy dụa. Vì thế mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn không thể thực sự bước ra, ở trong thời điểm khó khăn ấy, anh chỉ có thể chịu đựng một mình.

"Ngủ đi, " Thiệu Minh Âm muốn quay người, "Đã quá muộn rồi, ngủ đi."

Lương Chân hỏi lại: "Anh ngủ được ư?"

Thiệu Minh Âm không nói, đáp án không cần nói cũng biết. Lương Chân thấy Thiệu Minh Âm thật đáng yêu. Không biết nghĩ thế nào, cậu hướng phía dưới chui đầu vào trong chăn. Thiệu Minh Âm không biết Lương Chân muốn làm gì cho đến khi quần lót bị cào một cái.

Khi độ ấm của khoang miệng bao trùm nơi đó, Thiệu Minh Âm cảm thấy da đầu mình đều tê dại.

Anh đã từ chối, lúc vừa mới bắt đầu anh đã từ chối, nhưng không biết từ khi nào anh bị cuốn vào. Anh cào lên tóc Lương Chân, không giống như tóc của anh, tóc Lương Chân dài hơn, cứng hơn, giống như bản thân cậu, có một thứ sức mạnh hoang dã từ trong xương tủy, chân thật như tên của cậu.

Lương Chân xốc toàn bộ chăn lên, cậu muốn Thiệu Minh Âm nhìn rõ, khoái cảm này là ai cho anh. Cậu nắm lấy tay Thiệu Minh Âm, tay phải, những ngón tay đan vào nhau. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể Thiệu Minh Âm run rẩy, đặc biệt là lúc bắn ra, Thiệu Minh Âm nằm thẳng, ưỡn ngực và căng eo, chân cũng không khống chế được cong lên. Lương Chân không rời khỏi thời điểm Thiệu Minh Âm đang động tình, cậu tiếp tục mút vào, trong cao trào kéo dài, ngoài tiếng rên rỉ không thể kìm nén được nữa, chỉ có tiếng Thiệu Minh Âm một mực gọi tên Lương Chân.

Trong âm thanh kia có sự kháng cự, như thể đang làm điều gì tồi tệ, Thiệu Minh Âm vừa kháng cự vừa sợ hãi.

Nhưng âm thanh ấy như mời gọi, giống như một người ở tại chỗ quá lâu, tiến thoái lưỡng man, không thể thoát ra khỏi vũng lầy thì đột nhiên có một tia sáng chiếu vào.

"Lương Chân......" Anh muốn nói rất nhiều rất nhiều, ví dụ như làm như vậy là không đúng, ví dụ như lặp lại một lần nữa, cậu không phải đồng tính luyến ái, cậu không cần phải lội trong vũng nước đục này.

Nhưng Lương Chân rất nhanh chóng đem nơi đó thu dọn, nằm sấp bên người anh, thậm chí một tờ giấy cũng không cần.

Bởi vì Lương Chân nuốt xuống hết những cái kia. Đến khi cậu mở miệng nói chuyện, hơi thở mang theo mùi vị của Thiệu Minh Âm.

"Anh xem, tôi không có lừa anh, " Lương Chân nâng cằm lên, như muốn tranh công, như muốn khích lệ, "Chỉ cần là anh, tôi đều yêu thích."

Cậu không phải đồng tính luyến ái, nhưng cậu gặp được Thiệu Minh Âm.

Thế nên chỉ cần là Thiệu Minh Âm, chỉ cần là Thiệu Minh Âm, Lương Chân đều yêu thích.

Đến khi Thiệu Minh Âm chủ động hôn, hôn lên môi Lương Chân, dây thần kinh cũng cuối cùng của Thiệu Minh Âm đã bị kéo đứt mất rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương